Chương 6: Cố Tam thiếu gia
Mai Quả
19/12/2015
Vương ma ma ôm Công chúa mình khóc rống một trận, sau đó mình lại kiên cường lên, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, nếu Thánh thượng đã lên tiếng, chuyện này sẽ không thể lui lại được."
Ngọc Tiểu Tiểu hỏi: "Vậy bà nghĩ như thế nào?"
Vương ma ma lau sạch nước mắt, nói: "Hiện giờ Cố gia đã hai bàn tay trắng, cho nên đồ cưới của Công chúa ngài, nô tỳ nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt."
"Đúng." Ngọc Tiểu Tiểu vội vàng nói: "Chuẩn bị cho thật tốt, chỗ này cái gì có thể mang đi đều mang hết đi." Lúc chạy đi, trên người không có tiền, vậy chính là chết đấy, Ngọc Tiểu Tiểu mới sẽ không phạm sai lầm ngu xuẩn này đâu.
Vương ma ma vỗ vỗ ngực mình ba cái, đảm bảo với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa yên tâm, có nô tỳ ở đây!"
*****
Lại nói về Triệu phi, sau khi được cứu đưa về điện Sơ Tinh , rất nhanh đã được thái y cứu tỉnh, không có khí lực, nàng nhìn Hiền Tông khóc ròng: "Thánh thượng, đây là Hoàng hậu nương nương không thể nhắm mắt mà."
Hiền Tông nói: "Vậy ái phi cảm thấy thế nào?"
"Hoàng hậu nương nương đã nói qua với nô tỳ." Triệu phi hữu khí vô lực khóc: "Công chúa điện hạ phải gả cho tam lang Cố gia."
"Đây..là chuyện khi nào?" Hiền Tông giật mình.
"Trước khi Hoàng hậu sinh." Triệu phi nói: "Bất quá lúc đó Cố gia đã bị bắt vào thiên lao,, nô tỳ nghĩ Hoàng hậu nương nương nhất thời hồ đồ, cho nên mới không bẩm báo với Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết!"
Hiền Tông nói: "Nếu như vậy, Linh Lung là không thể không gả sao? Nếu không Hoàng hậu nàng sẽ chết không nhắm mắt?"
Triệu phi khóc lớn: "Đúng vậy Thánh thượng, Thánh thượng hãy mau hạ chỉ đi, nô tỳ sợ."
Hiền Tông nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nghĩ về đạo sấm sét kia một chút, lập tức nói: "Ái phi đừng sợ, Trẫm sẽ hạ chỉ ngay."
Mà trong lòng thái y đứng bên cửa nghĩ thầm, Quốc quân mình thần phục là một đứa ngốc, thảm bại thế nào a?!
*****
Lúc này trong thiên lao Đại Lý Tự, đại nhân báo tin mừng còn chưa tới, Cố Tinh Lãng nằm trên một đống cỏ tranh khô, mặt đẹp đỏ bừng, đôi mắt mê hoặc, một cô gái đang nằm úp trên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trải rộng trên ngực của Cố Tam thiếu gia, nhẹ nhàng nói với Cố Tinh Lãng: "Tam thiếu gia, lão phu nhân sai Thanh Ngọc tới phục vụ Tam thiếu gia, để cho Tam thiếu gia lưu lại đời sau."
Cố Tinh Lãng thấp giọng hừ hừ, vẻ mặt đau đớn.
Thanh Ngọc cắn răng, tay đặt vào hông Cố Tinh Lãng, động tác chậm rãi cởi áo tù Cố Tinh Lãng.
Bởi vì động tác này của Thanh Ngọc, thân thể Cố Tinh Lãng chấn động, ngoan độc cắn đầu lưỡi một cái, để cho tinh thần mình tỉnh táo, đưa tay đẩy Thanh Ngọc sang một bên, dồn dập thở dốc mấy cái, quát khẽ: "Đi ra!" Edit by NuyHam
Thanh Ngọc lộn đầu ngã xuống đất, bò dậy nhào tới người Cố Tinh Lãng, khóc ròng: "Tam thiếu gia, dù thế nào ngài cũng phải lưu lại một đứa con."
Cố Tinh Lãng hít sâu một hơi, Thanh Ngọc là Đại nha hoàn hầu hạ bên người Tổ mẫu hắn, lúc này lại được đưa đến nhà tù hắn, người nhà hắn không biết phải nghĩ bao nhiêu biện pháp, mất bao nhiêu tinh thần á.
"Tam thiếu gia." Lúc này Thanh Ngọc cũng không cần cái gì căng thẳng của một nữ tử, cúi đầu, nhất định phải hôn lấy Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng ngẹo đầu, tránh được nụ hôn của Thanh Ngọc, một lần nữa đẩy Thanh Ngọc ra, nhỏ giọng nói: "Đừng ngu, ta là người hẳn phải chết, ngươi đi theo ta, có kết quả gì tốt?"
"Tam thiếu gia!" Thanh Ngọc ngồi trên đất khóc: "Là Thanh Ngọc nguyện ý, Thanh Ngọc muốn vì Tam thiếu gia lưu lại đời sau."
Cố Tinh Lãng thở dài, chiến công của hắn bị giành, cả nhà bị oan nhốt vào thiên lao, gân chân hắn bị đứt, nếu không phải vì người nhà, tính kiên cường đã ăn sâu vào xương tủy, hắn đã sớm chấm dứt sinh mạng của mình rồi.
"Tam thiếu gia?" Thanh Ngọc lại đến bên người Cố Tinh Lãng.
"Nước kia có thuốc?" Cố Tinh Lãng hỏi.
Thanh Ngọc đỏ mặt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Vết thương trên người Cố Tinh Lãng rất nghiêm trọng, Cố gia không dám hạ thuốc mạnh với hắn, chính là bỏ xuống một lượng nhỏ thuốc trợ hứng, chỉ nói chuyện với Thanh Ngọc một chút, vật giữa đùi kia của Cố Tinh lãng đã nóng rang như muốn thoát khỏi quần.
"Đi đi." Hắn nói với Thanh Ngọc: "Không đáng giá."
Thanh Ngọc do dự một chút, tay dò xuống phía dưới của Cố Tinh Lãng. Nàng cũng không chỉ vì thay Cố Tinh Lãng lưu lại đời sau, còn vì chính bản thân nàng. Cả nhà Cố gia bị giam vào thiên lao, mặc dù những người làm trong Cố phủ cũng bị nhốt vào thiên lao, nhưng ngày sau nhất định sẽ bị kéo đến chợ nô lệ bán, Thanh Ngọc có vẻ thùy mị thượng đẳng, có khả năng lớn nhất là bị các sở quán (*) thanh lâu nhìn trúng. Vì ngày sau không muốn bị ngủ với ngàn người, Thanh Ngọc tình nguyện vì Cố Tinh Lãng lưu đời sau, như vậy vô luận như thế nào, Cố gia sẽ không thể bỏ nàng.
(*) sở quán: giống như mấy cơ sở nhỏ phân ra khắp nơi để theo dõi, hay làm công việc khác, đại loại là vậy.
"Thanh Ngọc!" Cố Tinh Lãng đẩy tay Thanh Ngọc, cố gắng xông tới cửa nhà tù, lớn tiếng nói: "Người đâu, người đâu!"
Một cai ngục mở cửa ra, nhìn vào trong, mặc dù quần áo hai người xốc xếch, nhưng tuyệt đối không giống như mới vừa làm xong chuyện tốt, liền thấp giọng khuyên Cố Tinh Lãng: "Tam thiếu gia, bên ngoài đang truyền tin bất lợi cho ngài, vị cô nương này được lão phu nhân cố ý phân phó lén đưa tới, ngài không nên phụ một phen tâm ý của lão phu nhân mới đúng." Edit by NuyHam
Cố Tinh Lãng hiểu, lần này Triệu Tả Thành giành công lao của mình, mình không chết, sao cha con Triệu thị có thể an tâm?
"Làm phiền ngươi đem nàng đi đi." Cố Tinh Lãng nói với cai ngục: "Chuyện như vậy, ta không muốn làm."
Cai ngục lắc đầu thở dài, lần này hắn không có biện pháp, hắn cũng không thể giúp cô nương kia mạnh mẽ với Tam thiếu gia nha?
Lúc này, Đại tổng quản Kính Trung cùng đám người Anh đại học sĩ trước sau đặt chân đến Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự khanh (**) là môn sinh của Triệu tướng gia, hắn có thể ngăn mấy người Anh Niên Duẫn, nhưng Kính Trung là người của Triệu phi, Đại Lý Tự khanh vừa nhìn thấy Kính Trung, vẻ mặt đang làm việc công đối với đám Anh Niên Duẫn đã biến mất không thấy tăm hơi, lập tức đứng dậy đón chào.
(**) khanh: chức quan thời xưa, cũng có thể là lời vua gọi quân thần
Kính Trung cho Đại Lý Tự khanh nhìn thấy tờ thánh chỉ trong tay, nói: "Lâm đại nhân, Thánh thượng có chỉ, người Cố gia ở đâu?"
Trong khoảng thời gian Kính Trung và Đại Lý Tự khanh nói chuyện, có một tiểu nha dịch chạy đến bên ngoài phòng giam của Cố Tinh Lãng, gấp giọng nói: "Tần thủ lĩnh, Kính Đại tổng quản đến truyền chỉ, Thánh thượng đã có quyết định với cả nhà Cố lão Nguyên soái."
Tần thủ lĩnh giậm chân một cái, lúc này Kính Trung đã đến, Cố Tam thiếu gia còn lưu đời sau hả? Chuyện này cũng không thể làm được a!
Ngọc Tiểu Tiểu hỏi: "Vậy bà nghĩ như thế nào?"
Vương ma ma lau sạch nước mắt, nói: "Hiện giờ Cố gia đã hai bàn tay trắng, cho nên đồ cưới của Công chúa ngài, nô tỳ nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt."
"Đúng." Ngọc Tiểu Tiểu vội vàng nói: "Chuẩn bị cho thật tốt, chỗ này cái gì có thể mang đi đều mang hết đi." Lúc chạy đi, trên người không có tiền, vậy chính là chết đấy, Ngọc Tiểu Tiểu mới sẽ không phạm sai lầm ngu xuẩn này đâu.
Vương ma ma vỗ vỗ ngực mình ba cái, đảm bảo với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa yên tâm, có nô tỳ ở đây!"
*****
Lại nói về Triệu phi, sau khi được cứu đưa về điện Sơ Tinh , rất nhanh đã được thái y cứu tỉnh, không có khí lực, nàng nhìn Hiền Tông khóc ròng: "Thánh thượng, đây là Hoàng hậu nương nương không thể nhắm mắt mà."
Hiền Tông nói: "Vậy ái phi cảm thấy thế nào?"
"Hoàng hậu nương nương đã nói qua với nô tỳ." Triệu phi hữu khí vô lực khóc: "Công chúa điện hạ phải gả cho tam lang Cố gia."
"Đây..là chuyện khi nào?" Hiền Tông giật mình.
"Trước khi Hoàng hậu sinh." Triệu phi nói: "Bất quá lúc đó Cố gia đã bị bắt vào thiên lao,, nô tỳ nghĩ Hoàng hậu nương nương nhất thời hồ đồ, cho nên mới không bẩm báo với Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết!"
Hiền Tông nói: "Nếu như vậy, Linh Lung là không thể không gả sao? Nếu không Hoàng hậu nàng sẽ chết không nhắm mắt?"
Triệu phi khóc lớn: "Đúng vậy Thánh thượng, Thánh thượng hãy mau hạ chỉ đi, nô tỳ sợ."
Hiền Tông nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nghĩ về đạo sấm sét kia một chút, lập tức nói: "Ái phi đừng sợ, Trẫm sẽ hạ chỉ ngay."
Mà trong lòng thái y đứng bên cửa nghĩ thầm, Quốc quân mình thần phục là một đứa ngốc, thảm bại thế nào a?!
*****
Lúc này trong thiên lao Đại Lý Tự, đại nhân báo tin mừng còn chưa tới, Cố Tinh Lãng nằm trên một đống cỏ tranh khô, mặt đẹp đỏ bừng, đôi mắt mê hoặc, một cô gái đang nằm úp trên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trải rộng trên ngực của Cố Tam thiếu gia, nhẹ nhàng nói với Cố Tinh Lãng: "Tam thiếu gia, lão phu nhân sai Thanh Ngọc tới phục vụ Tam thiếu gia, để cho Tam thiếu gia lưu lại đời sau."
Cố Tinh Lãng thấp giọng hừ hừ, vẻ mặt đau đớn.
Thanh Ngọc cắn răng, tay đặt vào hông Cố Tinh Lãng, động tác chậm rãi cởi áo tù Cố Tinh Lãng.
Bởi vì động tác này của Thanh Ngọc, thân thể Cố Tinh Lãng chấn động, ngoan độc cắn đầu lưỡi một cái, để cho tinh thần mình tỉnh táo, đưa tay đẩy Thanh Ngọc sang một bên, dồn dập thở dốc mấy cái, quát khẽ: "Đi ra!" Edit by NuyHam
Thanh Ngọc lộn đầu ngã xuống đất, bò dậy nhào tới người Cố Tinh Lãng, khóc ròng: "Tam thiếu gia, dù thế nào ngài cũng phải lưu lại một đứa con."
Cố Tinh Lãng hít sâu một hơi, Thanh Ngọc là Đại nha hoàn hầu hạ bên người Tổ mẫu hắn, lúc này lại được đưa đến nhà tù hắn, người nhà hắn không biết phải nghĩ bao nhiêu biện pháp, mất bao nhiêu tinh thần á.
"Tam thiếu gia." Lúc này Thanh Ngọc cũng không cần cái gì căng thẳng của một nữ tử, cúi đầu, nhất định phải hôn lấy Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng ngẹo đầu, tránh được nụ hôn của Thanh Ngọc, một lần nữa đẩy Thanh Ngọc ra, nhỏ giọng nói: "Đừng ngu, ta là người hẳn phải chết, ngươi đi theo ta, có kết quả gì tốt?"
"Tam thiếu gia!" Thanh Ngọc ngồi trên đất khóc: "Là Thanh Ngọc nguyện ý, Thanh Ngọc muốn vì Tam thiếu gia lưu lại đời sau."
Cố Tinh Lãng thở dài, chiến công của hắn bị giành, cả nhà bị oan nhốt vào thiên lao, gân chân hắn bị đứt, nếu không phải vì người nhà, tính kiên cường đã ăn sâu vào xương tủy, hắn đã sớm chấm dứt sinh mạng của mình rồi.
"Tam thiếu gia?" Thanh Ngọc lại đến bên người Cố Tinh Lãng.
"Nước kia có thuốc?" Cố Tinh Lãng hỏi.
Thanh Ngọc đỏ mặt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Vết thương trên người Cố Tinh Lãng rất nghiêm trọng, Cố gia không dám hạ thuốc mạnh với hắn, chính là bỏ xuống một lượng nhỏ thuốc trợ hứng, chỉ nói chuyện với Thanh Ngọc một chút, vật giữa đùi kia của Cố Tinh lãng đã nóng rang như muốn thoát khỏi quần.
"Đi đi." Hắn nói với Thanh Ngọc: "Không đáng giá."
Thanh Ngọc do dự một chút, tay dò xuống phía dưới của Cố Tinh Lãng. Nàng cũng không chỉ vì thay Cố Tinh Lãng lưu lại đời sau, còn vì chính bản thân nàng. Cả nhà Cố gia bị giam vào thiên lao, mặc dù những người làm trong Cố phủ cũng bị nhốt vào thiên lao, nhưng ngày sau nhất định sẽ bị kéo đến chợ nô lệ bán, Thanh Ngọc có vẻ thùy mị thượng đẳng, có khả năng lớn nhất là bị các sở quán (*) thanh lâu nhìn trúng. Vì ngày sau không muốn bị ngủ với ngàn người, Thanh Ngọc tình nguyện vì Cố Tinh Lãng lưu đời sau, như vậy vô luận như thế nào, Cố gia sẽ không thể bỏ nàng.
(*) sở quán: giống như mấy cơ sở nhỏ phân ra khắp nơi để theo dõi, hay làm công việc khác, đại loại là vậy.
"Thanh Ngọc!" Cố Tinh Lãng đẩy tay Thanh Ngọc, cố gắng xông tới cửa nhà tù, lớn tiếng nói: "Người đâu, người đâu!"
Một cai ngục mở cửa ra, nhìn vào trong, mặc dù quần áo hai người xốc xếch, nhưng tuyệt đối không giống như mới vừa làm xong chuyện tốt, liền thấp giọng khuyên Cố Tinh Lãng: "Tam thiếu gia, bên ngoài đang truyền tin bất lợi cho ngài, vị cô nương này được lão phu nhân cố ý phân phó lén đưa tới, ngài không nên phụ một phen tâm ý của lão phu nhân mới đúng." Edit by NuyHam
Cố Tinh Lãng hiểu, lần này Triệu Tả Thành giành công lao của mình, mình không chết, sao cha con Triệu thị có thể an tâm?
"Làm phiền ngươi đem nàng đi đi." Cố Tinh Lãng nói với cai ngục: "Chuyện như vậy, ta không muốn làm."
Cai ngục lắc đầu thở dài, lần này hắn không có biện pháp, hắn cũng không thể giúp cô nương kia mạnh mẽ với Tam thiếu gia nha?
Lúc này, Đại tổng quản Kính Trung cùng đám người Anh đại học sĩ trước sau đặt chân đến Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự khanh (**) là môn sinh của Triệu tướng gia, hắn có thể ngăn mấy người Anh Niên Duẫn, nhưng Kính Trung là người của Triệu phi, Đại Lý Tự khanh vừa nhìn thấy Kính Trung, vẻ mặt đang làm việc công đối với đám Anh Niên Duẫn đã biến mất không thấy tăm hơi, lập tức đứng dậy đón chào.
(**) khanh: chức quan thời xưa, cũng có thể là lời vua gọi quân thần
Kính Trung cho Đại Lý Tự khanh nhìn thấy tờ thánh chỉ trong tay, nói: "Lâm đại nhân, Thánh thượng có chỉ, người Cố gia ở đâu?"
Trong khoảng thời gian Kính Trung và Đại Lý Tự khanh nói chuyện, có một tiểu nha dịch chạy đến bên ngoài phòng giam của Cố Tinh Lãng, gấp giọng nói: "Tần thủ lĩnh, Kính Đại tổng quản đến truyền chỉ, Thánh thượng đã có quyết định với cả nhà Cố lão Nguyên soái."
Tần thủ lĩnh giậm chân một cái, lúc này Kính Trung đã đến, Cố Tam thiếu gia còn lưu đời sau hả? Chuyện này cũng không thể làm được a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.