Quyển 1 - Chương 441: Ban hạ ô hoàn (1)
Canh Tân
09/03/2018
Bàng Đức cũng biết mình có chút nóng lòng. Theo Lưu Sấm từ Hứa Đô mà đến đây, không phải y lo lắng Lưu Sấm không cần y. Chỉ có điều khi nghe một câu cam đoan của Lưu Sấm cũng khiến cho tảng đá đè nặng trong lòng Bàng Đức được thả lỏng. Ngẫm lại cũng đúng, chính y mới vừa đến, ngoại trừ Đỗ Kỳ, Hạ Hầu Lan, Tư Mã Ý, Ngô Ban, Gia Cát Lượng
và Triệu Vân gần như không biết một ai. Trong lòng Bàng Đức hiểu rõ dưới tay Lưu Sấm mãnh tướng khá nhiều như Thái Sử Từ, Hứa Chử, Hoàng Trung
thì không cần nói, ngoài ra còn có Trương Liêu, Tào Tính đóng ở Phì Như, Lư Long Tắc cũng đều là những lão tướng chinh chiến sa trường nhiều
năm, sao y có thể so sánh được. Chớ đừng nói đến trong nhà Lưu Sấm còn
có một Hao Hổ. Mặc dù Hao Hổ đã bị thương tổn nhưng uy phong, khí thế
của lão cũng khiến cho Bàng Đức cảm thấy kinh hãi. Lúc này, với mong
muốn được lập công, chẳng bằng trước tiên làm quen với những người liên
quan với Lưu Sấm thì tốt hơn.
Tính cách Bàng Đức cao ngạo, nhưng cao ngạo rất đúng người. Ở trước mặt Mã Siêu, y sẽ không cao ngạo, trước mặt Lưu Sấm y cũng không kênh kiệu. Dưới tay Lưu Hoàng thúc có nhiều tướng quân thiện chiến như thế, sau này y không thiếu cơ hội hợp tác với họ, nếu chờ cơ hội làm việc mới được gặp, chẳng nên nhân cơ hội này kết giao trước sẽ tốt hơn sao? Còn nữa, y cũng chưa quen thuộc với binh mã trong tay Lưu Hoàng thúc. Với tình huống như thế dù Lưu Sấm có an bài cho y, chỉ sợ Bàng Đức cũng không có thể lập tức bắt đầu. Cho nên không cần phải gấp, kiên nhẫn là được.....
- Hoàng thúc, ngươi đã trở lại....Trịnh sư ở thư phòng chờ đã lâu.
Trở lại Trịnh phủ đã nhìn thấy Vương Kinh chờ ở cửa. Biết được Trịnh Huyền luôn chờ hắn, Lưu Sấm không dám chậm trễ, bảo Vương Kinh sắp xếp cho Bàng Đức, chính hắn vội vàng đi vào thư phòng.
Ầm ầm!
Lưu Sấm đi vào thư phòng của Trịnh Huyền, giông tố hồi lâu cuối cùng cũng đổ mưa tầm tã.
Trịnh Huyền ngồi trong thư phòng, đốt một cây đèn sáp lớn, ngọn lửa dâng khá cao chiếu sáng toàn bộ thư phòng. Trịnh Huyền mặc áo bào trắng, nằm trên giường, tay cầm một quyển "Thượng thư", nhìn có khá nhàn nhã thích thú đọc tác phẩm này.
- Thế phụ, sao người còn chưa nghỉ ngơi?
Lưu Sấm vội bước lên, đến bên cạnh Trịnh Huyền ngồi xuống.
Trịnh Huyền ngồi dậy nhìn Lưu Sấm cười khanh khách hỏi:
- Mạnh Ngạn, cháu và Diêm Như đàm phán thế nào?
- Rất tốt ạ!
Lưu Sấm tiếp nhận sách từ tay Trịnh Huyền, đặt trên thư án:
- Cháu thấy Bá Chính là người có tính khí cao ngạo nhưng lại là người có tài, toàn bộ Liêu Đông đều nằm trong đầu hắn, có thể hạ bút thành văn, cháu nói chuyện cùng hắn thu hoạch rất nhiều.....Có thể hắn muốn cháu cho hắn thấy hiệu quả, chỉ sợ hơi khó khăn một chút, nếu cháu không thể cho hắn thấy được thực lực của cháu có lẽ hắn sẽ không quy thuận.
Vẻ mặt Trịnh Huyền tươi cười nhìn hắn.
- Một khi đã thế cháu chuẩn bị thế nào để hắn quy thuận?
- Trước tiên cháu mời hắn hỗ trợ, đi sứ Liêu Đông phụ thuộc, tạm thời ổn định trận tuyến. Sau đó, cháu sẽ nhanh chóng giành lấy Liêu Đông.....cháu tuân mệnh Thiên tử làm Thái thú Liêu Đông mà ngay cả Liêu Đông phụ thuộc cũng không bắt được thì Hán thất còn mặt mũi nào mà tồn tại chứ, thể diện của Thiên Tử còn là gì chứ?
Giọng nói Lưu Sấm vang vang. Trịnh Huyền đã ở từng tuổi này nên cũng không ngạc nhiên lắm vì lời nói của hắn.
Lão nhẹ nhàng gật đầu:
- Liêu Đông là biên giới thuộc Đại hán ta....Dân là Vương thần, đất trong thiên hạ là Vương thổ, Công Tôn thị chiếm đoạt Liêu Đông nhiều năm lúc này là thời điểm ta thu hồi chúng. Tuy nhiên, không chỉ là Liêu Đông, còn có quận Huyền Thổ, còn có quận Nhạc Lãng, còn người Cao Cú Lệ nhiều năm qua đã xâm phạm biên giới ta, Mạnh Ngạn cháu tuyệt đối không nương tay, nếu có cơ hội cháu hãy tiêu diệt chúng.
Lưu Sấm cảm thấy mình có sát tính rất nặng nhưng nghe xong lời nói của Trịnh Huyền không khỏi giật mình lạnh toát.
Cao Cú Lệ...
Lão tiên sinh muốn ta tiêu diệt Cao Cú Lệ. Theo đạo lý mà nói Trịnh Huyền đọc khá nhiều kinh thư, học vấn cao siêu, vốn có tâm tính ôn hòa. Giống như những tiểu thuyết trong điện ảnh và phim truyền hình, lấy nhân nghĩa đối với người ngoài như thế mới phù hợp với khí phách của bậc tông sư đại nho.
Nhưng Lưu Sấm có để mắt đến một vấn đề. Nho học đời Hán, Minh, Tống thậm chí đời Thanh hoàn toàn có chút khác biệt, có thể nói đời nhà Minh, Thanh, nho học thật sự khiếm khuyết, miệng thì nói nhân nghĩa đạo đức nhưng bụng dạ xấu xa. Nho học đời Hán thì đi lên một bước tiến mới cho nên Nho học lúc này rất được xem trọng, cháu người trở nên khoan dung độ lượng. Hơn nữa nho sinh đời nhà Hán không còn giữ cái gọi là "tất cả đều xấu, duy chỉ có đọc sách là cao thượng", nhìn chung nho gia đời nhà Hán không chỉ có tri thức hơn người mà thể trạng cũng rất tốt.
Cưỡi ngựa bắn cung là môn học bắt buộc nho sinh nhà Hán phải học. Ví dụ như người lên kế hoạch giết Đổng Trác là Vương Doãn, đó là một du hiệp, giỏi đấu kiếm, thích cưỡi ngựa bắn cung.
Hầu hết mọi thời điểm Trịnh Huyền là người có phong thái khá khiêm tốn. Nhưng trên vấn đề nguyên tắc ông khá mạnh...Không chỉ có Trịnh Huyền, nhiều nho sinh đời Hán đều có tính khí như thế. Cái gọi là cố gắng chịu nhục, nho sinh đời Hán không thể nào tồn tại.
Nếu thật có loại chuyện này phát sinh, nho sinh đời Hán sẽ dùng quả đấm.....Vì việc này phù hợp với thánh nhân nói "Dĩ hà báo đức, dĩ đức báo đức, dĩ trực báo đức" (Lấy cái gì trả ơn, lấy đức trả ơn, lấy trực báo oán). Lưu Sấm thích thời đại này, cho rằng còn hơn cả Thịnh Đường, hắn thậm chí cho rằng, riêng lấy tâm huyết mà nói đời Hán có tâm huyết đọc sách cao hơn đời Đường, tuy nhiên ngẫm lại điều đó cũng không phải không đúng.....Cuối đời và giữa đời Đường, Hán còn có khó khăn Ngũ Hồ Loạn Hoa, tâm huyết của người Hán, tâm huyết Nho gia mỗi lần trải qua một tai nạn diệt tộc thì sẽ không có người đi học, thậm chí còn bến thành nô tính văn hóa nho học.
Giả sử Hán Đường còn, người Hồ có điên cuồng ngang ngược được sao?
Lưu Sấm nhìn Trịnh Huyền với vẻ mặt lãnh ý, sao dám cự tuyệt.
- Mạnh Ngạn có biết vì sao ta hận Cao Cú Lệ tận xương tủy không?
- Việc này....
- Năm đó, ta có một vị trưởng bối, vì gặp họa nên bị đuổi đến Nhạc Lãng làm Thái thú. Lúc đó Cung Tử là Vương tử Cao Cú Lệ, cháu hắn là Bá Cố xâm chiếm Liêu Đông, cấu kết cùng Công Tôn thị giết Phương huyện lệnh, lại bắt thê tử của trưởng bối ta đến Dâm Nhạc, trưởng bối quyết không chịu nhục nên tự vẫn mà chết. Sau đó năm thứ hai Kiến Ninh, Cảnh Lâm làm Thái thú quận Huyền Thố, đánh bại Bá Cố, tên Bá Cố kia liền quy thuận đầu hàng, nhưng trong thâm tâm lại cấu kết cùng Công Tôn Độ, hại chết Cảnh Lâm, chiếm lấy Huyền Thố.
Người này hiện giờ ở trong thành. Nhưng lại vẫn còn cấu kết với Công Tôn Độ, khống chế quận Huyền Thố.
Trịnh Huyền nói đến đây không kìm được nghiến răng nói:
- Trước kia quận Huyền Thố còn có hơn mười vạn nhân khẩu, nhưng hôm nay quận Huyền Thố cùng năm huyện cộng lại tổng cộng còn chưa tới năm vạn. Mạnh Ngạn, dân chúng dòng họ Hán thất ta chịu nhục nhã vô cùng, tương lai nếu có cơ hội không nên nhân từ với người Cao Cú Lệ.
Hi Bình Mạt, chính năm 178 trước công nguyên đến nay chưa đủ hai mươi năm. Thời gian chưa tới hai mươi năm dân số quận Huyền Thố giảm một mười vạn dân....
Những người này ở đâu?
Lưu Sấm cảm thấy lửa giận trong lòng bừng lên hừng hực, hai tay không kìm được run rẩy đứng lên.
- Thế phụ yên tâm, sẽ có một ngày cháu sẽ khiến Cao Cú Lệ đất cằn ngàn dặm, mười không còn một.
Sau khi Trịnh Huyền nghe xong vẻ mặt cười vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu.
-Tốt lắm, nói tiếp kế hoạch của cháu đi.
Tính cách Bàng Đức cao ngạo, nhưng cao ngạo rất đúng người. Ở trước mặt Mã Siêu, y sẽ không cao ngạo, trước mặt Lưu Sấm y cũng không kênh kiệu. Dưới tay Lưu Hoàng thúc có nhiều tướng quân thiện chiến như thế, sau này y không thiếu cơ hội hợp tác với họ, nếu chờ cơ hội làm việc mới được gặp, chẳng nên nhân cơ hội này kết giao trước sẽ tốt hơn sao? Còn nữa, y cũng chưa quen thuộc với binh mã trong tay Lưu Hoàng thúc. Với tình huống như thế dù Lưu Sấm có an bài cho y, chỉ sợ Bàng Đức cũng không có thể lập tức bắt đầu. Cho nên không cần phải gấp, kiên nhẫn là được.....
- Hoàng thúc, ngươi đã trở lại....Trịnh sư ở thư phòng chờ đã lâu.
Trở lại Trịnh phủ đã nhìn thấy Vương Kinh chờ ở cửa. Biết được Trịnh Huyền luôn chờ hắn, Lưu Sấm không dám chậm trễ, bảo Vương Kinh sắp xếp cho Bàng Đức, chính hắn vội vàng đi vào thư phòng.
Ầm ầm!
Lưu Sấm đi vào thư phòng của Trịnh Huyền, giông tố hồi lâu cuối cùng cũng đổ mưa tầm tã.
Trịnh Huyền ngồi trong thư phòng, đốt một cây đèn sáp lớn, ngọn lửa dâng khá cao chiếu sáng toàn bộ thư phòng. Trịnh Huyền mặc áo bào trắng, nằm trên giường, tay cầm một quyển "Thượng thư", nhìn có khá nhàn nhã thích thú đọc tác phẩm này.
- Thế phụ, sao người còn chưa nghỉ ngơi?
Lưu Sấm vội bước lên, đến bên cạnh Trịnh Huyền ngồi xuống.
Trịnh Huyền ngồi dậy nhìn Lưu Sấm cười khanh khách hỏi:
- Mạnh Ngạn, cháu và Diêm Như đàm phán thế nào?
- Rất tốt ạ!
Lưu Sấm tiếp nhận sách từ tay Trịnh Huyền, đặt trên thư án:
- Cháu thấy Bá Chính là người có tính khí cao ngạo nhưng lại là người có tài, toàn bộ Liêu Đông đều nằm trong đầu hắn, có thể hạ bút thành văn, cháu nói chuyện cùng hắn thu hoạch rất nhiều.....Có thể hắn muốn cháu cho hắn thấy hiệu quả, chỉ sợ hơi khó khăn một chút, nếu cháu không thể cho hắn thấy được thực lực của cháu có lẽ hắn sẽ không quy thuận.
Vẻ mặt Trịnh Huyền tươi cười nhìn hắn.
- Một khi đã thế cháu chuẩn bị thế nào để hắn quy thuận?
- Trước tiên cháu mời hắn hỗ trợ, đi sứ Liêu Đông phụ thuộc, tạm thời ổn định trận tuyến. Sau đó, cháu sẽ nhanh chóng giành lấy Liêu Đông.....cháu tuân mệnh Thiên tử làm Thái thú Liêu Đông mà ngay cả Liêu Đông phụ thuộc cũng không bắt được thì Hán thất còn mặt mũi nào mà tồn tại chứ, thể diện của Thiên Tử còn là gì chứ?
Giọng nói Lưu Sấm vang vang. Trịnh Huyền đã ở từng tuổi này nên cũng không ngạc nhiên lắm vì lời nói của hắn.
Lão nhẹ nhàng gật đầu:
- Liêu Đông là biên giới thuộc Đại hán ta....Dân là Vương thần, đất trong thiên hạ là Vương thổ, Công Tôn thị chiếm đoạt Liêu Đông nhiều năm lúc này là thời điểm ta thu hồi chúng. Tuy nhiên, không chỉ là Liêu Đông, còn có quận Huyền Thổ, còn có quận Nhạc Lãng, còn người Cao Cú Lệ nhiều năm qua đã xâm phạm biên giới ta, Mạnh Ngạn cháu tuyệt đối không nương tay, nếu có cơ hội cháu hãy tiêu diệt chúng.
Lưu Sấm cảm thấy mình có sát tính rất nặng nhưng nghe xong lời nói của Trịnh Huyền không khỏi giật mình lạnh toát.
Cao Cú Lệ...
Lão tiên sinh muốn ta tiêu diệt Cao Cú Lệ. Theo đạo lý mà nói Trịnh Huyền đọc khá nhiều kinh thư, học vấn cao siêu, vốn có tâm tính ôn hòa. Giống như những tiểu thuyết trong điện ảnh và phim truyền hình, lấy nhân nghĩa đối với người ngoài như thế mới phù hợp với khí phách của bậc tông sư đại nho.
Nhưng Lưu Sấm có để mắt đến một vấn đề. Nho học đời Hán, Minh, Tống thậm chí đời Thanh hoàn toàn có chút khác biệt, có thể nói đời nhà Minh, Thanh, nho học thật sự khiếm khuyết, miệng thì nói nhân nghĩa đạo đức nhưng bụng dạ xấu xa. Nho học đời Hán thì đi lên một bước tiến mới cho nên Nho học lúc này rất được xem trọng, cháu người trở nên khoan dung độ lượng. Hơn nữa nho sinh đời nhà Hán không còn giữ cái gọi là "tất cả đều xấu, duy chỉ có đọc sách là cao thượng", nhìn chung nho gia đời nhà Hán không chỉ có tri thức hơn người mà thể trạng cũng rất tốt.
Cưỡi ngựa bắn cung là môn học bắt buộc nho sinh nhà Hán phải học. Ví dụ như người lên kế hoạch giết Đổng Trác là Vương Doãn, đó là một du hiệp, giỏi đấu kiếm, thích cưỡi ngựa bắn cung.
Hầu hết mọi thời điểm Trịnh Huyền là người có phong thái khá khiêm tốn. Nhưng trên vấn đề nguyên tắc ông khá mạnh...Không chỉ có Trịnh Huyền, nhiều nho sinh đời Hán đều có tính khí như thế. Cái gọi là cố gắng chịu nhục, nho sinh đời Hán không thể nào tồn tại.
Nếu thật có loại chuyện này phát sinh, nho sinh đời Hán sẽ dùng quả đấm.....Vì việc này phù hợp với thánh nhân nói "Dĩ hà báo đức, dĩ đức báo đức, dĩ trực báo đức" (Lấy cái gì trả ơn, lấy đức trả ơn, lấy trực báo oán). Lưu Sấm thích thời đại này, cho rằng còn hơn cả Thịnh Đường, hắn thậm chí cho rằng, riêng lấy tâm huyết mà nói đời Hán có tâm huyết đọc sách cao hơn đời Đường, tuy nhiên ngẫm lại điều đó cũng không phải không đúng.....Cuối đời và giữa đời Đường, Hán còn có khó khăn Ngũ Hồ Loạn Hoa, tâm huyết của người Hán, tâm huyết Nho gia mỗi lần trải qua một tai nạn diệt tộc thì sẽ không có người đi học, thậm chí còn bến thành nô tính văn hóa nho học.
Giả sử Hán Đường còn, người Hồ có điên cuồng ngang ngược được sao?
Lưu Sấm nhìn Trịnh Huyền với vẻ mặt lãnh ý, sao dám cự tuyệt.
- Mạnh Ngạn có biết vì sao ta hận Cao Cú Lệ tận xương tủy không?
- Việc này....
- Năm đó, ta có một vị trưởng bối, vì gặp họa nên bị đuổi đến Nhạc Lãng làm Thái thú. Lúc đó Cung Tử là Vương tử Cao Cú Lệ, cháu hắn là Bá Cố xâm chiếm Liêu Đông, cấu kết cùng Công Tôn thị giết Phương huyện lệnh, lại bắt thê tử của trưởng bối ta đến Dâm Nhạc, trưởng bối quyết không chịu nhục nên tự vẫn mà chết. Sau đó năm thứ hai Kiến Ninh, Cảnh Lâm làm Thái thú quận Huyền Thố, đánh bại Bá Cố, tên Bá Cố kia liền quy thuận đầu hàng, nhưng trong thâm tâm lại cấu kết cùng Công Tôn Độ, hại chết Cảnh Lâm, chiếm lấy Huyền Thố.
Người này hiện giờ ở trong thành. Nhưng lại vẫn còn cấu kết với Công Tôn Độ, khống chế quận Huyền Thố.
Trịnh Huyền nói đến đây không kìm được nghiến răng nói:
- Trước kia quận Huyền Thố còn có hơn mười vạn nhân khẩu, nhưng hôm nay quận Huyền Thố cùng năm huyện cộng lại tổng cộng còn chưa tới năm vạn. Mạnh Ngạn, dân chúng dòng họ Hán thất ta chịu nhục nhã vô cùng, tương lai nếu có cơ hội không nên nhân từ với người Cao Cú Lệ.
Hi Bình Mạt, chính năm 178 trước công nguyên đến nay chưa đủ hai mươi năm. Thời gian chưa tới hai mươi năm dân số quận Huyền Thố giảm một mười vạn dân....
Những người này ở đâu?
Lưu Sấm cảm thấy lửa giận trong lòng bừng lên hừng hực, hai tay không kìm được run rẩy đứng lên.
- Thế phụ yên tâm, sẽ có một ngày cháu sẽ khiến Cao Cú Lệ đất cằn ngàn dặm, mười không còn một.
Sau khi Trịnh Huyền nghe xong vẻ mặt cười vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu.
-Tốt lắm, nói tiếp kế hoạch của cháu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.