Quyển 1 - Chương 514: Có khách đến chơi (2)
Canh Tân
22/05/2018
Lúc Tào Tháo quyết ý phái người đi sứ Liêu Đông
cũng gần vào cuối năm rồi. Năm mới sắp đến, trong huyện thành Liêu Tây,
Lâm Du đã giăng đèn kết hoa.
Liêu Sấm đại thắng ở Liêu Đông khiến tất cả những người đi theo hắn đã vào Liêu Đông mọi người đều vô cùng vui vẻ. Năm nay không khí ở Liêu Tây rất lạnh, cũng may là Lưu Sấm sớm đã có sự sắp xếp từ trước chuẩn bị giường sưởi, lò sưởi để sưởi ấm cho mọi người. Đồng thời, trước đó hắn cũng phái Mi Phương đến Liêu Đông sống hai năm để xem phải chống đỡ với thời thiết lạnh khủng khiếp thế nào rồi còn có sự chuẩn bị. Thực sự Liêu Đông rất lạnh nhưng những người Ô Hoàn đó, người Tiên Ti không phải vẫn sống tốt ở đó sao? Nếu họ có thể sống được thì tại sao người Hán lại không sống được?
Vì thế Lưu Sấm đã chuẩn bị rất đầy đủ. Người Hồ dùng phân dê, bò đốt lên sưởi ấm cũng coi như một cách để chống chọi với mùa đông. Liêu Tây không thiếu dê bò. Lúc trước Lưu Sấm bắt tay vào công tác chuẩn bị hắn đã cho thu thập phân dê bò phơi khô làm than sưởi ấm. Đương nhiên thứ này đám Trịnh Huyền không thể sử dụng được. Nhưng đối với những thường dân phân dê, bò phơi khô đúng là thứ để sưởi ấm tốt nhất. Cũng chính vì chuẩn bị nhiều như vậy mà mùa đông ở Liêu Tây tuy có khoảng hơn trăm người bị chết nhưng nguyên nhân phần lớn vẫn là vì sức khỏe.
Điều này cũng nói rõ, người Hán vẫn có thể sống được ở Liêu Đông! Mà Lưu Sấm lại đại thắng ở Liêu Đông càng khiến cho đám dân chúng di dân vui mừng không xiết.
Thắng lợi của Lưu Sấm cũng là thắng lợi của họ.
Lưu Sấm đứng vững ở Liêu Đông cũng có nghĩa là bọn họ có thể yên tâm sinh sống ở nơi hoang vắng này xây dựng nhà cửa...
Mùa đông cũng sắp qua rồi. Nói mùa đông ở Liêu Đông dài nhưng cũng hết quá nửa mùa rồi. Xuân về trăm hoa đua nở, băng tuyết tan chảy bọn họ lại có thể làm đồng ruộng gieo những hạt giống của sự hi vọng. Điều này đối với đám di dân theo Lưu Sấm vào Liêu Tây mà nói là một tin đáng để chúc mừng... Họ vui vẻ, đám người Lã Bố cũng rất vui vẻ. Trong ba tháng Lưu Sấm vào Liêu, từng giây từng phút Lã Bố đều theo dõi chiến sự ở Liêu Đông.
Ông không thừa nhận cũng không được, cuộc chiến Liêu Đông đang tiến triển cực kì thuận lợi. Sự thuận lợi này còn vượt qua cả tưởng tượng của Lã Bố... Tuy là ông tin tưởng Lưu Sấm chắc chắn sẽ toàn thắng nhưng không thể ngờ được hắn lại lấy thế tấn công như sét đánh như vậy để vào Liêu Đông.
- Công Đài, Mạnh Ngạn lần này ở Liêu Đông làm đẹp lắm!
Ông tìm Trần Cung đến hai người cùng uống rượu. Trước kia, Trần Cung vẫn luôn đóng quân ở Hiểm Khinh, lần này đến Lâm Du cũng là phụng theo lệnh của Lưu Sấm. Còn về phần y nhận sứ mệnh gì thì Lã Bố cũng chưa từng hỏi mà cũng ngại hỏi. Thực ra hai người cũng đã lâu không gặp bây giờ được ngồi cùng một chỗ họ không kìm nổi xúc động.
- Đúng vậy lần này hoàng thúc đi Liêu Đông có thể hoành tảo thiên quân.
Theo tình hình trước mắt, chắc không còn lâu nữa hoàng thúc sẽ về Liêu Tây. Đến lúc đó, bốn quận Liêu Đông sẽ về hết tay hoàng thúc, thanh thế này so với lúc đầu ở nước Bắc Hải e rằng đuổi cũng không kịp. Trong lòng Lã Bố được an ủi ông ta không kìm nổi cười ha ha.
Rượu quá ba tuần, thức ăn quá ngũ vị.
Lã Bố cáo từ Trần Cung quay về gia trang.
Có lẽ là tuổi đã lớn uống chút rượu vào thấy người ấm áp. Lã Bố vừa vào đến cửa thì đã thấy quản gia ra đón rồi ghé vào lỗ tai nói nhỏ với ông ta: - Ôn Hầu, trong nhà có khách đến chơi đã chờ lâu rồi!
- Muộn thế này rồi còn ai đến tìm ta?
Từ trong lời của quản gia Lã Bố đã nghe ra chút manh mối. Vị khách này chắc chắn không phải người quen, nếu không quản gia đã biết tên. Lã Bố thấy nghi ngờ liền cất bước vào phòng chính. Trong đó có một người tuổi khoảng 24-25 nhìn tuấn tú, lịch sự có vẻ hơi yếu ớt.
Lã Bố đi vào người thanh niên kia cũng đứng dậy.
Lã Bố nghi hoặc hỏi: - Xin hỏi tiên sinh là ai? Có gì chỉ giáo ta?
Người thanh niên này khẽ mỉm cười chắp tay trả lời: - Tại hạ Điền Thích, hôm nay có một đại phú quý đặc biệt đến dâng cho Quân Hầu.
- Điền Thích?
Chưa nghe nói bao giờ. Nhưng Lã Bố lập tức cảnh giác ngay.
Ông liền cười xua tay mời Điền Thích ngồi xuống rồi gọi quản gia dâng rượu.
- Ta có lời muốn nói với Điền tiên sinh, truyền lệnh của ta cách phòng chính 100 bước bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần.
- Vâng.
Quản gia vội khom người lĩnh lệnh rồi vội vàng lui ra ngoài.
Điền Thích cười nói: - Quân hầu trị gia như quân, quả nhiên là quy củ nghiêm khắc.
Lã Bố cười sau đó nhìn Điền Thích chăm chú nói: - Điền tiên sinh vừa nói là có phú quý không biết lời này là ở đâu đến?
Điền Thích không hề hoang mang uống một ngụm nước.
- Uy danh của Quân hầu người trong thiên hạ đều biết. Từ nhỏ Thích đã nghe thấy người ta nhắc đến đại danh của Quân hầu, nhưng chưa được bái kiến trong lòng vẫn luôn thấy tiếc nuối.
Nghĩ Quân hầu khởi binh Tịnh Châu, trận chiến Hổ Lao quan, dọa hai mươi hai lộ chưa hầu phải lùi quân, vô cùng uy phong? Từ đó về sau Quân hầu tung hoành Quan Trung, đánh bại giặc Hắc Sơn ở Ký Châu không kẻ nào dám chán. Tiếc là Viên Công tin lời rèm pha của kẻ tiểu nhân sinh ra nghi kị Quân hầu khiến cho Quân hầu phải chịu ấm ức. Nhưng Quân hầu rong ruổi Hà Nam, uy phong vẫn không hề giảm... Lúc trước khi Tào Tháo tấn công Từ Châu, Viên Công từng có ý xuất binh cứu viện nhưng lại sợ lúc đó sắp quyết chiến với Công Tôn Toản cho nên mới không thành chuyện. Mỗi lần suy nghĩ Viên Công cũng không khỏi áy náy...
Lã Bố giật mình lạnh run.
- Ngươi là người của Viên Thiệu?
- Gia phụ Điền Phong là biệt giá Ký Châu.
Lã Bố lập tức tỉnh lại, mắt nheo lại đánh giáo Điền Thích.
- Điền tiên sinh đến làm nhục Lã Bố sao?
Điền Thích vội xua tay: - Quân hầu đừng hiểu lầm, trước nay Điền Thích luôn ngưỡng mộ Quân hầu sao dám làm nhục Quân hầu chứ? Sau trận chiến Từ Châu, không rõ tung tích của Quân hầu, Viên Công vẫn luôn thấy đáng tiếc. Sau đó Quân hầu ở sông Lục Cổ lại xuất húi, huyết chiến ở núi Lâu Tử, đại bại Đạp Đốn uy danh năm đó vẫn không hề giảm. Sau đó Điền Thích được biết, cũng rất vui mừng cho đến hôm nay mới liều chết bái kiến Quân hầu.
Lã Bố nhếch miệng không nói gì.
Điền Thích lại nói: - Chỉ có điều nhìn khí sắc của Quân hầu không khỏi có chút quạnh hiu. Quân hầu đang ở tuổi cực thịnh nên rong ruổi thiên hạ kiến công lập nghiệp. Nay triều đình vẫn còn gian thần, nay Viên công muốn khởi binh “Thanh quân trắc”, đặc biệt có y mời quân hầu cũng làm việc lớn.
(Thanh quân trắc: ý nói thanh lọc phản nghịch bên cạnh quân vương)
- Vậy sao?
Lã Bố hếch mắt lên theo bản năng nắm chặt tay lại.
- Quân hầu võ công cao cường lẽ nào lại can tâm ở vùng đất liêu Tây hoang dã, lạnh lẽo này sao?
Ta biết, Quân hầu có ân nghĩa với hoàng thúc nhưng Quân hầu đồng ý làm một hạ thế sao? nay hoàng thúc chiếm giữ Liêu Đông nhìn có vẻ xán lạn chứ thực ra đầy nguy cơ. Quân hầu không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho hoàng thúc. Nếu có thể quan hệ tốt với Viên công không phải là sẽ càng thêm ổn thỏa sao?
Lã Bố nghe xong hít sâu một hơi.
Một lúc lâu sau ông hạ giọng nói: - Không biết Điền tiên sinh cho rằng Lã Bố ta phải làm thế nào?
Liêu Sấm đại thắng ở Liêu Đông khiến tất cả những người đi theo hắn đã vào Liêu Đông mọi người đều vô cùng vui vẻ. Năm nay không khí ở Liêu Tây rất lạnh, cũng may là Lưu Sấm sớm đã có sự sắp xếp từ trước chuẩn bị giường sưởi, lò sưởi để sưởi ấm cho mọi người. Đồng thời, trước đó hắn cũng phái Mi Phương đến Liêu Đông sống hai năm để xem phải chống đỡ với thời thiết lạnh khủng khiếp thế nào rồi còn có sự chuẩn bị. Thực sự Liêu Đông rất lạnh nhưng những người Ô Hoàn đó, người Tiên Ti không phải vẫn sống tốt ở đó sao? Nếu họ có thể sống được thì tại sao người Hán lại không sống được?
Vì thế Lưu Sấm đã chuẩn bị rất đầy đủ. Người Hồ dùng phân dê, bò đốt lên sưởi ấm cũng coi như một cách để chống chọi với mùa đông. Liêu Tây không thiếu dê bò. Lúc trước Lưu Sấm bắt tay vào công tác chuẩn bị hắn đã cho thu thập phân dê bò phơi khô làm than sưởi ấm. Đương nhiên thứ này đám Trịnh Huyền không thể sử dụng được. Nhưng đối với những thường dân phân dê, bò phơi khô đúng là thứ để sưởi ấm tốt nhất. Cũng chính vì chuẩn bị nhiều như vậy mà mùa đông ở Liêu Tây tuy có khoảng hơn trăm người bị chết nhưng nguyên nhân phần lớn vẫn là vì sức khỏe.
Điều này cũng nói rõ, người Hán vẫn có thể sống được ở Liêu Đông! Mà Lưu Sấm lại đại thắng ở Liêu Đông càng khiến cho đám dân chúng di dân vui mừng không xiết.
Thắng lợi của Lưu Sấm cũng là thắng lợi của họ.
Lưu Sấm đứng vững ở Liêu Đông cũng có nghĩa là bọn họ có thể yên tâm sinh sống ở nơi hoang vắng này xây dựng nhà cửa...
Mùa đông cũng sắp qua rồi. Nói mùa đông ở Liêu Đông dài nhưng cũng hết quá nửa mùa rồi. Xuân về trăm hoa đua nở, băng tuyết tan chảy bọn họ lại có thể làm đồng ruộng gieo những hạt giống của sự hi vọng. Điều này đối với đám di dân theo Lưu Sấm vào Liêu Tây mà nói là một tin đáng để chúc mừng... Họ vui vẻ, đám người Lã Bố cũng rất vui vẻ. Trong ba tháng Lưu Sấm vào Liêu, từng giây từng phút Lã Bố đều theo dõi chiến sự ở Liêu Đông.
Ông không thừa nhận cũng không được, cuộc chiến Liêu Đông đang tiến triển cực kì thuận lợi. Sự thuận lợi này còn vượt qua cả tưởng tượng của Lã Bố... Tuy là ông tin tưởng Lưu Sấm chắc chắn sẽ toàn thắng nhưng không thể ngờ được hắn lại lấy thế tấn công như sét đánh như vậy để vào Liêu Đông.
- Công Đài, Mạnh Ngạn lần này ở Liêu Đông làm đẹp lắm!
Ông tìm Trần Cung đến hai người cùng uống rượu. Trước kia, Trần Cung vẫn luôn đóng quân ở Hiểm Khinh, lần này đến Lâm Du cũng là phụng theo lệnh của Lưu Sấm. Còn về phần y nhận sứ mệnh gì thì Lã Bố cũng chưa từng hỏi mà cũng ngại hỏi. Thực ra hai người cũng đã lâu không gặp bây giờ được ngồi cùng một chỗ họ không kìm nổi xúc động.
- Đúng vậy lần này hoàng thúc đi Liêu Đông có thể hoành tảo thiên quân.
Theo tình hình trước mắt, chắc không còn lâu nữa hoàng thúc sẽ về Liêu Tây. Đến lúc đó, bốn quận Liêu Đông sẽ về hết tay hoàng thúc, thanh thế này so với lúc đầu ở nước Bắc Hải e rằng đuổi cũng không kịp. Trong lòng Lã Bố được an ủi ông ta không kìm nổi cười ha ha.
Rượu quá ba tuần, thức ăn quá ngũ vị.
Lã Bố cáo từ Trần Cung quay về gia trang.
Có lẽ là tuổi đã lớn uống chút rượu vào thấy người ấm áp. Lã Bố vừa vào đến cửa thì đã thấy quản gia ra đón rồi ghé vào lỗ tai nói nhỏ với ông ta: - Ôn Hầu, trong nhà có khách đến chơi đã chờ lâu rồi!
- Muộn thế này rồi còn ai đến tìm ta?
Từ trong lời của quản gia Lã Bố đã nghe ra chút manh mối. Vị khách này chắc chắn không phải người quen, nếu không quản gia đã biết tên. Lã Bố thấy nghi ngờ liền cất bước vào phòng chính. Trong đó có một người tuổi khoảng 24-25 nhìn tuấn tú, lịch sự có vẻ hơi yếu ớt.
Lã Bố đi vào người thanh niên kia cũng đứng dậy.
Lã Bố nghi hoặc hỏi: - Xin hỏi tiên sinh là ai? Có gì chỉ giáo ta?
Người thanh niên này khẽ mỉm cười chắp tay trả lời: - Tại hạ Điền Thích, hôm nay có một đại phú quý đặc biệt đến dâng cho Quân Hầu.
- Điền Thích?
Chưa nghe nói bao giờ. Nhưng Lã Bố lập tức cảnh giác ngay.
Ông liền cười xua tay mời Điền Thích ngồi xuống rồi gọi quản gia dâng rượu.
- Ta có lời muốn nói với Điền tiên sinh, truyền lệnh của ta cách phòng chính 100 bước bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần.
- Vâng.
Quản gia vội khom người lĩnh lệnh rồi vội vàng lui ra ngoài.
Điền Thích cười nói: - Quân hầu trị gia như quân, quả nhiên là quy củ nghiêm khắc.
Lã Bố cười sau đó nhìn Điền Thích chăm chú nói: - Điền tiên sinh vừa nói là có phú quý không biết lời này là ở đâu đến?
Điền Thích không hề hoang mang uống một ngụm nước.
- Uy danh của Quân hầu người trong thiên hạ đều biết. Từ nhỏ Thích đã nghe thấy người ta nhắc đến đại danh của Quân hầu, nhưng chưa được bái kiến trong lòng vẫn luôn thấy tiếc nuối.
Nghĩ Quân hầu khởi binh Tịnh Châu, trận chiến Hổ Lao quan, dọa hai mươi hai lộ chưa hầu phải lùi quân, vô cùng uy phong? Từ đó về sau Quân hầu tung hoành Quan Trung, đánh bại giặc Hắc Sơn ở Ký Châu không kẻ nào dám chán. Tiếc là Viên Công tin lời rèm pha của kẻ tiểu nhân sinh ra nghi kị Quân hầu khiến cho Quân hầu phải chịu ấm ức. Nhưng Quân hầu rong ruổi Hà Nam, uy phong vẫn không hề giảm... Lúc trước khi Tào Tháo tấn công Từ Châu, Viên Công từng có ý xuất binh cứu viện nhưng lại sợ lúc đó sắp quyết chiến với Công Tôn Toản cho nên mới không thành chuyện. Mỗi lần suy nghĩ Viên Công cũng không khỏi áy náy...
Lã Bố giật mình lạnh run.
- Ngươi là người của Viên Thiệu?
- Gia phụ Điền Phong là biệt giá Ký Châu.
Lã Bố lập tức tỉnh lại, mắt nheo lại đánh giáo Điền Thích.
- Điền tiên sinh đến làm nhục Lã Bố sao?
Điền Thích vội xua tay: - Quân hầu đừng hiểu lầm, trước nay Điền Thích luôn ngưỡng mộ Quân hầu sao dám làm nhục Quân hầu chứ? Sau trận chiến Từ Châu, không rõ tung tích của Quân hầu, Viên Công vẫn luôn thấy đáng tiếc. Sau đó Quân hầu ở sông Lục Cổ lại xuất húi, huyết chiến ở núi Lâu Tử, đại bại Đạp Đốn uy danh năm đó vẫn không hề giảm. Sau đó Điền Thích được biết, cũng rất vui mừng cho đến hôm nay mới liều chết bái kiến Quân hầu.
Lã Bố nhếch miệng không nói gì.
Điền Thích lại nói: - Chỉ có điều nhìn khí sắc của Quân hầu không khỏi có chút quạnh hiu. Quân hầu đang ở tuổi cực thịnh nên rong ruổi thiên hạ kiến công lập nghiệp. Nay triều đình vẫn còn gian thần, nay Viên công muốn khởi binh “Thanh quân trắc”, đặc biệt có y mời quân hầu cũng làm việc lớn.
(Thanh quân trắc: ý nói thanh lọc phản nghịch bên cạnh quân vương)
- Vậy sao?
Lã Bố hếch mắt lên theo bản năng nắm chặt tay lại.
- Quân hầu võ công cao cường lẽ nào lại can tâm ở vùng đất liêu Tây hoang dã, lạnh lẽo này sao?
Ta biết, Quân hầu có ân nghĩa với hoàng thúc nhưng Quân hầu đồng ý làm một hạ thế sao? nay hoàng thúc chiếm giữ Liêu Đông nhìn có vẻ xán lạn chứ thực ra đầy nguy cơ. Quân hầu không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho hoàng thúc. Nếu có thể quan hệ tốt với Viên công không phải là sẽ càng thêm ổn thỏa sao?
Lã Bố nghe xong hít sâu một hơi.
Một lúc lâu sau ông hạ giọng nói: - Không biết Điền tiên sinh cho rằng Lã Bố ta phải làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.