Quyển 1 - Chương 466: Công phu sư tử ngoạm (2)
Canh Tân
09/03/2018
- Ài, Tử Long quá lời rồi! Được thì là may mắn,
không được thì là số mệnh. Huống chi Điền Dự chưa hẳn từ chối. Về sau
nếu có cơ hội lại mời y tới. Tử Trọng, lần này huynh quay về vừa đúng
lúc. Hiện giờ tình thế của Liêu Tây rất hỗn loạn. Cái tay Thuần Vu Quỳnh kia đi một bước sai, giúp ta có cái cớ để có thể tiếp tục lưu lại Liêu
Tây. Y bảo chúng ta đàm phán với Đạp Đốn, nhân cơ hội này, chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục luôn. Ta chuẩn bị để huynh là chính sứ, Diêm Nhu làm
phó sứ, tới chỗ Đạp Đốn đàm phán.
Mi Chúc đầu tiên khẽ giật mình, sau mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên từ lúc y quy phục Lưu Sấm, Lưu Sấm một mình ủy thác trách nhiệm cho y. Điều này chứng tỏ rằng, y đã chính thức được Lưu Sấm coi trọng. Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ lần này, Lưu Sấm nhất định sẽ nhìn y với con mắt khác, sớm muộn sẽ trở thành một thành viên trung tâm.
- Xin Hoàng thúc yên tâm, Chúc nhất định không làm nhục sứ mệnh.
- Tử Long, Hành Nhược đã chỉnh đốn xong binh mã của Kinh Tương rồi, nhưng giờ đang thiếu khuyết chiến mã. Tuy nhiên ta tin tưởng rằng, sớm muộn gì cũng có thể bổ sung chiến mã còn thiếu. Mà trước đó, ngươi phải bắt tay bố trí việc luyện binh.
Minh Viết, ngươi dẫn theo Phi Hùng Kỵ tới sông Lục Cổ trước, chờ đợi Lữ Ôn Hầu phân công. Nếu nói về kỵ chiến, kỵ chiến của Ôn Hầu thiên hạ vô song. Ngươi không ngại hướng ông ấy học tập. Tin rằng sẽ thu được rất nhiều bổ ích. Mặt khác, Văn Viễn, Cao Thuận, đều là đại tướng thống binh, binh pháp xuất chúng. Luận về vũ dũng, ngươi hơn xa hai người đó, nhưng luận về binh pháp, ngươi lại kém quá xa.
Cho nên ngươi phải quan sát cách dụng binh của hai người đó nhiều hơn. Cuộc chiến Liêu Đông, Phi Hùng Kỵ sẽ không tham dự. Nhưng đợi ta tới Liêu Đông, chính là Phi Hùng Kỵ của ngươi dương danh. Cho nên ngươi phải dụng tâm vào, không thể phụ sự hy vọng của ta với ngươi.
Lần dặn dò này của Lưu Sấm với Triệu Vân, làm cho ngay cả Mi Chúc cũng sinh lòng ghen ghét. Y vốn định lôi kéo Triệu Vân theo phe mình.
Nhưng hiện tại Mi Chúc nhìn ra mánh khóe. Muốn lôi kéo Triệu Vân, phỏng chừng rất khó khăn. Lưu Sấm coi trọng đôi sư huynh đệ Triệu Vân và Hạ Hầu Lan như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lôi kéo. Nếu như y lôi kéo hai người Triệu Vân, nói không chừng sẽ phản tác dụngCòn không bằng nghĩ cách kết giao với Triệu Vân. Chỉ cần bảo trì quan hệ tốt đẹp với Triệu Vân và Hạ Hầu Lan, cũng đủ để giữ gìn lợi ích của Mi Hoán. Ngoài ra, còn có Hứa Chử, cũng phải nghĩ cách kết giao. Phi Hùng Kỵ, là đội quân gốc rễ của Lưu Sấm, hắn tuyệt sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào lẫn vào trong đó.
Cho nên hai cỗ lực lượng này, có thể kết giao, nhưng không thể lôi kéo.
… Tháng bảy, Đạp Đốn và Lưu Sấm chính thức triển khai đàm phán. Mặc dù Đạp Đốn thảm bại, nhưng nguyên khí không bị thương, vẫn đủ lực để đánh một trận.
Huống hồ, tám Đại Thiền Vu Ô Hoàn, dù Ô Hoàn Ban Hạ đã bị diệt, nhưng bảy Đại Thiền Vu dưới trướng, vẫn còn hơn trăm vạn người, Đạp Đốn sao phải sợ hãi Lưu Sấm? Chỉ là ngại mặt mũi của Thuần Vu Quỳnh, Đạp Đốn không thể không ngưng chiến, ngồi xuống đàm phán với Lưu Sấm.
Mà Lưu Sấm thì sao? Dù ở sông Lục Cổ dành được toàn thắng, nhưng trên thực tế, ở Liêu Tây hắn lại rơi vào thế hạ phong. Đầu tiên, trong tay hắn chỉ có mấy vạn người này. Ngoài binh mã ra, cũng chỉ có không quá năm vạn dân chúng mộ binh.
Đừng nhìn biểu hiện cường hoành của hắn trước mặt Thuần Vu Quỳnh. Nói không dễ nghe, biểu hiện đó chỉ dọa dọa y mà thôi. Thuần Vu Quỳnh biết rất rõ thanh danh của Lưu Sấm tại Trung Nguyên. Cho nên trong lòng còn có kiêng kị. Cộng thêm hai người đều xuất thân ở Dĩnh Xuyên, nên còn nể mặt nhau. Mà Thuần Vu Quỳnh cũng có suy nghĩ dàn xếp ổn thỏa việc này. Ít hoặc nhiều có chút thiên hướng Lưu Sấm.
Tóm lại, Lưu Sấm có tâm tư, mà Đạp Đốn cũng có tính toán của y. Ngay từ lúc bắt đầu, đàm phán song phương tiến hành đã không thông thuận rồi. Thậm chí có sự khác nhau rất lớn. Đạp Đốn chiếm thế thượng phong, tự nhiên không có khả năng hướng Lưu Sấm cúi đầu. Mà Lưu Sấm thì mượn thanh thế của Thuần Vu Quỳnh nhằm kéo dài thời gian, đảm bảo cho Gia Cát Lượng có thể thuận lợi tiến hành bố trí.
Song phương tiến hành đàm phán ở dưới núi Lâu Tử. Nhưng ngày đầu tiên, song phương thiếu chút nữa xảy ra xung đột trong hội trường.
Liêu Tây, Dương Nhạc.
Thuần Vu Quỳnh vỗ trán, vẻ mặt khổ sở.
- Ngươi vừa nói, bọn họ thiếu chút nữa đánh nhau?
- Tướng quân, đâu chỉ là thiếu chút nữa đánh nhau, đã động thủ rồi
- À.
Người giám sát song phương đàm phán, họ Vương tên Hạ, là quan Liêu Tây.
Người này vốn là người của Phù Dư quốc. Sau vì đắc tội hậu duệ quý tộc của Phù Dư quốc, liền tới Liêu Tây. Bằng khả năng nói tiếng Hán lưu loát, lại tinh thông tiếng Phu Dư, Cao Ly, Ô Hoàn, Tiên Ti và Hung Nô, cho nên được làm quận lại ở Liêu Tây, dần dần thăng làm chủ bộ.
Liêu Tây luôn rơi vào tình trạng hỗn loạn, nên đã nhiều năm không phái quan viên tới đảm nhiệm rồi. Vương Hạ nhân cơ hội này, nhanh chóng thành lập uy vọng của mình tại Liêu Tây. Hơn nữa còn trở thành nhân vật đại biểu của quan viên bản địa. Sau khi Thuần Vu Quỳnh nhậm chức, càng coi trọng Vương Hạ hơn, còn phong y làm Trưởng Sử, là phụ tá đắc lực, phụ trách việc giám sát đàm phán giữa Lưu Sấm và Đạp Đốn.
Vương Hạ cười khổ nói:
- Sứ giả của Đạp Đốn là Mạc Ly, yêu cầu Lưu hoàng thúc phóng thích người Ô Hoàn bị bắt. Hơn nữa còn muốn Lưu hoàng thúc nhường lại khu vực đóng quân ở sông Cổ Hà, rồi lùi về phía sau một trăm lý. Đồng thời, Đạp Đốn còn muốn Lưu hoàng thúc bồi thường một vạn nô lệ, sáu ngàn thạch lương thảoTướng quân, điều kiện hà khắc như vậy, Lưu hoàng thúc sao có thể đáp ứng? Mà điều kiện của Lưu hoàng thúc là, có thể thả người. Nhưng một người đổi hai con ngựa, ba con trâu. Thứ hai, Đạp Đốn sau khi rời khỏi núi Lâu Tử, còn phải giúp đỡ Lưu hoàng thúc kiến tạo thành trì ở sông Cổ Hà. Hai người này, quả thực là không ai nhường ai.
Hiện giờ thuộc hạ dưới trướng Lưu hoàng thúc cùng với tù binh gộp lại chỉ hơn vạn người. Nói cách khác, nếu hắn thả tất cả tù binh, Đạp Đốn phải đổi hai vạn ngựa, ba vạn trâu. Tướng quân nghĩ xem, ở Liêu Tây Đạp Đốn ương ngạnh bừa bãi, kiêu ngạo như vậy, sao có thể đáp ứng điều kiện của Lưu hoàng thúc được? Song phương không nói chuyện được, liền chuyển sang cãi vã. Thủ hạ của Mạc Ly là Ô Hoàn Đại Tướng Mạc Thành Ngôn lúc cây rút kiếm ra. Mà võ quan do Lưu hoàng thúc phái tới, chính là Hạ Hầu LanNghe nói y là cận vệ của Lưu hoàng thúc, hơn nữa dũng lực hơn người. Nếu không phải tị chức ra mặt ngăn cản, chỉ sợ Mạc Thành Ngôn sẽ chết dưới kiếm của Hạ Hầu Lan Hạ Hầu Lan! Khóe mắt của Thuần Vu Quỳnh hơi run, khẽ thở dài.
Người này vốn trước đây là thuộc hạ của mìnhThật không ngờ y có bản lĩnh như vậy. Thật đúng là vô duyên vô cớ để Lưu Mạnh Ngạn chiếm tiện nghi … Tuy nhiên, người này quả thực rất tuấn tú! Thuần Vu Quỳnh vô ý thức nhìn thoáng qua Viên Triêu Niên đứng ở bên. Trong khoảng thời gian, y bận rộn với việc thúc đẩy đàm phán song phương, cho nên còn chưa có cơ hội ra tay với Viên Triêu Niên. Dù sao thịt đã ở bên miệng, muốn ăn lúc nào mà chả được, không cần phải vội nhất thời.
Chỉ là, Đạp Đốn cũng tốt, Lưu Sấm cũng được, đều không phải là đèn đã cạn dầu. Điều kiện mà song phương nêu ra, lại khác nhau lớn như vậy, đã khiến cho Thuần Vu Quỳnh cảm thấy đau đầu.
- Triêu Niên, ngươi thấy việc này thế nào?
Viên Triêu Niên khẽ giật mình, vẻ mặt mê man. Khuôn mặt tuấn tú kia càng làm cho Thuần Vu Quỳnh mê muội.
- Tướng quân, bọn họ cứ như vậy, căn bản là không thể đàm phán.
- Vương Hạ, ngươi nói đi.
Vương Hạ cười khổ:
- Triều Niên nói không sai. Điều kiện của song phương quá chênh lệch. Cho dù đàm tiếp cũng khó mà đi tới đâu. Mặc kệ Đạp Đốn hay là Lưu hoàng thúc, đều khó có thể nhượng bộ. Khả năng nhất, chính là hai bên đánh một trận, xem bên nào thắng.
- Còn muốn đánh?
Thuần Vu Quỳnh lại đau đầu, buồn bực không thôi.
Vương Hạ nói:
- Tướng quân, tình hình hiện tại là, hai bên đều không cho rằng mình thua, hơn nữa đều cho rằng mình có thể thắng. Với tình hình như vậy, bọn họ có thể ngồi xuống đàm phán, là do nể mặt tướng quân. Nhưng chính vì thế, mới khiến song phương đưa ra điều kiện khắt khe. Ty chức cho rằng, nếu không để bọn họ hiểu ra, chỉ sợ rất khó đàm phán tiếp.
- Ý của ngươi là, nhất định phải đánh?
Vương Hạ và Viên Triêu Niên không ai bảo ai đều gật đầu.
Đạp Đốn là muốn đánh, Lưu Sấm là không thể không đánh Thuần Vu Quỳnh nhắm mặt lại, trầm ngâm một lúc lâu, mới mở miệng nói:
- Vương Hạ, ngươi tiếp tục giám sát. Lại để cho bọn họ đàm phán. Xem có thể đàm phán được không. Nếu quả thực không thể đàm phán được, thì rút lui, mặc kệ bọn họ.
Thực ra, căn bản không khả năng đó. Nhưng Thái viên ngoại có chút không cam lòng. Dù sao lần đàm phán này là do một mình y thúc đẩy.
Kết thúc như vậy sao? Y sẽ cảm thấy mình mất hết mặt mũiTổng thể mà nói, y vẫn hy vọng song phương đàm phán nhanh chóng. Sau đó Lưu Sấm rời khỏi Liêu Tây, trả lại sự an bình cho Liêu Tây. Tuy nhiên, Thuần Vu Quỳnh cũng biết, với tình hình trước mắt, khả năng này không phải rất lớn.
Viên Hiển Dịch chết tiệt, việc này do ngươi gây ra, lại muốn ta giải quyết cho ngươi. Khó trách ngươi không được Đại Tướng Quân coi trọng. Quả thực là một kẻ thành sự không có, bại sự có thừa! Nghĩ tới đây, Thuần Vu Quỳnh càng thêm bất mãn Viên Hi.
Mi Chúc đầu tiên khẽ giật mình, sau mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên từ lúc y quy phục Lưu Sấm, Lưu Sấm một mình ủy thác trách nhiệm cho y. Điều này chứng tỏ rằng, y đã chính thức được Lưu Sấm coi trọng. Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ lần này, Lưu Sấm nhất định sẽ nhìn y với con mắt khác, sớm muộn sẽ trở thành một thành viên trung tâm.
- Xin Hoàng thúc yên tâm, Chúc nhất định không làm nhục sứ mệnh.
- Tử Long, Hành Nhược đã chỉnh đốn xong binh mã của Kinh Tương rồi, nhưng giờ đang thiếu khuyết chiến mã. Tuy nhiên ta tin tưởng rằng, sớm muộn gì cũng có thể bổ sung chiến mã còn thiếu. Mà trước đó, ngươi phải bắt tay bố trí việc luyện binh.
Minh Viết, ngươi dẫn theo Phi Hùng Kỵ tới sông Lục Cổ trước, chờ đợi Lữ Ôn Hầu phân công. Nếu nói về kỵ chiến, kỵ chiến của Ôn Hầu thiên hạ vô song. Ngươi không ngại hướng ông ấy học tập. Tin rằng sẽ thu được rất nhiều bổ ích. Mặt khác, Văn Viễn, Cao Thuận, đều là đại tướng thống binh, binh pháp xuất chúng. Luận về vũ dũng, ngươi hơn xa hai người đó, nhưng luận về binh pháp, ngươi lại kém quá xa.
Cho nên ngươi phải quan sát cách dụng binh của hai người đó nhiều hơn. Cuộc chiến Liêu Đông, Phi Hùng Kỵ sẽ không tham dự. Nhưng đợi ta tới Liêu Đông, chính là Phi Hùng Kỵ của ngươi dương danh. Cho nên ngươi phải dụng tâm vào, không thể phụ sự hy vọng của ta với ngươi.
Lần dặn dò này của Lưu Sấm với Triệu Vân, làm cho ngay cả Mi Chúc cũng sinh lòng ghen ghét. Y vốn định lôi kéo Triệu Vân theo phe mình.
Nhưng hiện tại Mi Chúc nhìn ra mánh khóe. Muốn lôi kéo Triệu Vân, phỏng chừng rất khó khăn. Lưu Sấm coi trọng đôi sư huynh đệ Triệu Vân và Hạ Hầu Lan như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lôi kéo. Nếu như y lôi kéo hai người Triệu Vân, nói không chừng sẽ phản tác dụngCòn không bằng nghĩ cách kết giao với Triệu Vân. Chỉ cần bảo trì quan hệ tốt đẹp với Triệu Vân và Hạ Hầu Lan, cũng đủ để giữ gìn lợi ích của Mi Hoán. Ngoài ra, còn có Hứa Chử, cũng phải nghĩ cách kết giao. Phi Hùng Kỵ, là đội quân gốc rễ của Lưu Sấm, hắn tuyệt sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào lẫn vào trong đó.
Cho nên hai cỗ lực lượng này, có thể kết giao, nhưng không thể lôi kéo.
… Tháng bảy, Đạp Đốn và Lưu Sấm chính thức triển khai đàm phán. Mặc dù Đạp Đốn thảm bại, nhưng nguyên khí không bị thương, vẫn đủ lực để đánh một trận.
Huống hồ, tám Đại Thiền Vu Ô Hoàn, dù Ô Hoàn Ban Hạ đã bị diệt, nhưng bảy Đại Thiền Vu dưới trướng, vẫn còn hơn trăm vạn người, Đạp Đốn sao phải sợ hãi Lưu Sấm? Chỉ là ngại mặt mũi của Thuần Vu Quỳnh, Đạp Đốn không thể không ngưng chiến, ngồi xuống đàm phán với Lưu Sấm.
Mà Lưu Sấm thì sao? Dù ở sông Lục Cổ dành được toàn thắng, nhưng trên thực tế, ở Liêu Tây hắn lại rơi vào thế hạ phong. Đầu tiên, trong tay hắn chỉ có mấy vạn người này. Ngoài binh mã ra, cũng chỉ có không quá năm vạn dân chúng mộ binh.
Đừng nhìn biểu hiện cường hoành của hắn trước mặt Thuần Vu Quỳnh. Nói không dễ nghe, biểu hiện đó chỉ dọa dọa y mà thôi. Thuần Vu Quỳnh biết rất rõ thanh danh của Lưu Sấm tại Trung Nguyên. Cho nên trong lòng còn có kiêng kị. Cộng thêm hai người đều xuất thân ở Dĩnh Xuyên, nên còn nể mặt nhau. Mà Thuần Vu Quỳnh cũng có suy nghĩ dàn xếp ổn thỏa việc này. Ít hoặc nhiều có chút thiên hướng Lưu Sấm.
Tóm lại, Lưu Sấm có tâm tư, mà Đạp Đốn cũng có tính toán của y. Ngay từ lúc bắt đầu, đàm phán song phương tiến hành đã không thông thuận rồi. Thậm chí có sự khác nhau rất lớn. Đạp Đốn chiếm thế thượng phong, tự nhiên không có khả năng hướng Lưu Sấm cúi đầu. Mà Lưu Sấm thì mượn thanh thế của Thuần Vu Quỳnh nhằm kéo dài thời gian, đảm bảo cho Gia Cát Lượng có thể thuận lợi tiến hành bố trí.
Song phương tiến hành đàm phán ở dưới núi Lâu Tử. Nhưng ngày đầu tiên, song phương thiếu chút nữa xảy ra xung đột trong hội trường.
Liêu Tây, Dương Nhạc.
Thuần Vu Quỳnh vỗ trán, vẻ mặt khổ sở.
- Ngươi vừa nói, bọn họ thiếu chút nữa đánh nhau?
- Tướng quân, đâu chỉ là thiếu chút nữa đánh nhau, đã động thủ rồi
- À.
Người giám sát song phương đàm phán, họ Vương tên Hạ, là quan Liêu Tây.
Người này vốn là người của Phù Dư quốc. Sau vì đắc tội hậu duệ quý tộc của Phù Dư quốc, liền tới Liêu Tây. Bằng khả năng nói tiếng Hán lưu loát, lại tinh thông tiếng Phu Dư, Cao Ly, Ô Hoàn, Tiên Ti và Hung Nô, cho nên được làm quận lại ở Liêu Tây, dần dần thăng làm chủ bộ.
Liêu Tây luôn rơi vào tình trạng hỗn loạn, nên đã nhiều năm không phái quan viên tới đảm nhiệm rồi. Vương Hạ nhân cơ hội này, nhanh chóng thành lập uy vọng của mình tại Liêu Tây. Hơn nữa còn trở thành nhân vật đại biểu của quan viên bản địa. Sau khi Thuần Vu Quỳnh nhậm chức, càng coi trọng Vương Hạ hơn, còn phong y làm Trưởng Sử, là phụ tá đắc lực, phụ trách việc giám sát đàm phán giữa Lưu Sấm và Đạp Đốn.
Vương Hạ cười khổ nói:
- Sứ giả của Đạp Đốn là Mạc Ly, yêu cầu Lưu hoàng thúc phóng thích người Ô Hoàn bị bắt. Hơn nữa còn muốn Lưu hoàng thúc nhường lại khu vực đóng quân ở sông Cổ Hà, rồi lùi về phía sau một trăm lý. Đồng thời, Đạp Đốn còn muốn Lưu hoàng thúc bồi thường một vạn nô lệ, sáu ngàn thạch lương thảoTướng quân, điều kiện hà khắc như vậy, Lưu hoàng thúc sao có thể đáp ứng? Mà điều kiện của Lưu hoàng thúc là, có thể thả người. Nhưng một người đổi hai con ngựa, ba con trâu. Thứ hai, Đạp Đốn sau khi rời khỏi núi Lâu Tử, còn phải giúp đỡ Lưu hoàng thúc kiến tạo thành trì ở sông Cổ Hà. Hai người này, quả thực là không ai nhường ai.
Hiện giờ thuộc hạ dưới trướng Lưu hoàng thúc cùng với tù binh gộp lại chỉ hơn vạn người. Nói cách khác, nếu hắn thả tất cả tù binh, Đạp Đốn phải đổi hai vạn ngựa, ba vạn trâu. Tướng quân nghĩ xem, ở Liêu Tây Đạp Đốn ương ngạnh bừa bãi, kiêu ngạo như vậy, sao có thể đáp ứng điều kiện của Lưu hoàng thúc được? Song phương không nói chuyện được, liền chuyển sang cãi vã. Thủ hạ của Mạc Ly là Ô Hoàn Đại Tướng Mạc Thành Ngôn lúc cây rút kiếm ra. Mà võ quan do Lưu hoàng thúc phái tới, chính là Hạ Hầu LanNghe nói y là cận vệ của Lưu hoàng thúc, hơn nữa dũng lực hơn người. Nếu không phải tị chức ra mặt ngăn cản, chỉ sợ Mạc Thành Ngôn sẽ chết dưới kiếm của Hạ Hầu Lan Hạ Hầu Lan! Khóe mắt của Thuần Vu Quỳnh hơi run, khẽ thở dài.
Người này vốn trước đây là thuộc hạ của mìnhThật không ngờ y có bản lĩnh như vậy. Thật đúng là vô duyên vô cớ để Lưu Mạnh Ngạn chiếm tiện nghi … Tuy nhiên, người này quả thực rất tuấn tú! Thuần Vu Quỳnh vô ý thức nhìn thoáng qua Viên Triêu Niên đứng ở bên. Trong khoảng thời gian, y bận rộn với việc thúc đẩy đàm phán song phương, cho nên còn chưa có cơ hội ra tay với Viên Triêu Niên. Dù sao thịt đã ở bên miệng, muốn ăn lúc nào mà chả được, không cần phải vội nhất thời.
Chỉ là, Đạp Đốn cũng tốt, Lưu Sấm cũng được, đều không phải là đèn đã cạn dầu. Điều kiện mà song phương nêu ra, lại khác nhau lớn như vậy, đã khiến cho Thuần Vu Quỳnh cảm thấy đau đầu.
- Triêu Niên, ngươi thấy việc này thế nào?
Viên Triêu Niên khẽ giật mình, vẻ mặt mê man. Khuôn mặt tuấn tú kia càng làm cho Thuần Vu Quỳnh mê muội.
- Tướng quân, bọn họ cứ như vậy, căn bản là không thể đàm phán.
- Vương Hạ, ngươi nói đi.
Vương Hạ cười khổ:
- Triều Niên nói không sai. Điều kiện của song phương quá chênh lệch. Cho dù đàm tiếp cũng khó mà đi tới đâu. Mặc kệ Đạp Đốn hay là Lưu hoàng thúc, đều khó có thể nhượng bộ. Khả năng nhất, chính là hai bên đánh một trận, xem bên nào thắng.
- Còn muốn đánh?
Thuần Vu Quỳnh lại đau đầu, buồn bực không thôi.
Vương Hạ nói:
- Tướng quân, tình hình hiện tại là, hai bên đều không cho rằng mình thua, hơn nữa đều cho rằng mình có thể thắng. Với tình hình như vậy, bọn họ có thể ngồi xuống đàm phán, là do nể mặt tướng quân. Nhưng chính vì thế, mới khiến song phương đưa ra điều kiện khắt khe. Ty chức cho rằng, nếu không để bọn họ hiểu ra, chỉ sợ rất khó đàm phán tiếp.
- Ý của ngươi là, nhất định phải đánh?
Vương Hạ và Viên Triêu Niên không ai bảo ai đều gật đầu.
Đạp Đốn là muốn đánh, Lưu Sấm là không thể không đánh Thuần Vu Quỳnh nhắm mặt lại, trầm ngâm một lúc lâu, mới mở miệng nói:
- Vương Hạ, ngươi tiếp tục giám sát. Lại để cho bọn họ đàm phán. Xem có thể đàm phán được không. Nếu quả thực không thể đàm phán được, thì rút lui, mặc kệ bọn họ.
Thực ra, căn bản không khả năng đó. Nhưng Thái viên ngoại có chút không cam lòng. Dù sao lần đàm phán này là do một mình y thúc đẩy.
Kết thúc như vậy sao? Y sẽ cảm thấy mình mất hết mặt mũiTổng thể mà nói, y vẫn hy vọng song phương đàm phán nhanh chóng. Sau đó Lưu Sấm rời khỏi Liêu Tây, trả lại sự an bình cho Liêu Tây. Tuy nhiên, Thuần Vu Quỳnh cũng biết, với tình hình trước mắt, khả năng này không phải rất lớn.
Viên Hiển Dịch chết tiệt, việc này do ngươi gây ra, lại muốn ta giải quyết cho ngươi. Khó trách ngươi không được Đại Tướng Quân coi trọng. Quả thực là một kẻ thành sự không có, bại sự có thừa! Nghĩ tới đây, Thuần Vu Quỳnh càng thêm bất mãn Viên Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.