Quyển 1 - Chương 345: Cuộc chiến ở huyện Lăng (3)
Canh Tân
10/06/2017
Cao Thuận nghe nói thế cũng liên tục gật đầu. Gã không khách sáo với Lưu
Sấm mà nhanh chóng đi nghỉ ngơi trước. Còn Lưu Sấm thì đóng giữ đầu
thành, nhìn bóng đêm, nhìn xa xa doanh trại quân Hải Tây có chút im ắng.
Cũng không biết Trần Đăng sẽ sử dụng thủ đoạn gì đây?
Ngoài thành Huyện Lăng, đại doanh quân Hải Tây.
Trần Đăng vô cùng vui mừng đón Lưu Bị vào lều lớn.
- Huyền Đức Công, sao người đến đây?
Sắc mặt Lưu Bị vẫn tái nhợt như trước, nhìn bề ngoài có chút trầm trọng. Tuy nhiên tinh thần của y không tệ chút nào, mặc dù lặn lội đường xa nhưng vẫn không toát lên sự mệt mỏi.
Trương Phi và Quan Vũ đi phía sau Lưu Bị khoanh tay không nói, Trần Đáo thì dẫn Bạch Mạo tinh binh dàn xếp trong đại doanh, cũng không có tiến đến.
Chẳng biết tại sao nhìn thấy Trương Phi, Quan Vũ bên người Lưu Bị, trong lòng Trần Đăng không khỏi có cảm giác có chút bi thương.
Nhớ ngày trước bên cạnh Lưu Bị có Giản Ung, Tôn Càn tương trợ, sau lại mời chào Mi Chúc nhưng hôm nay đâu cả rồi? Giản Ung, Tôn Càn đều chết trong tay Lưu Sấm, còn tên Mi Tử Trọng không ngờ đầu hàng Lưu Sấm. Nhớ ngày đó khi Lưu Bị đến Từ Châu cũng có khá nhiều nhân tài theo phò tá nhưng hiện tại chỉ còn lại Quan, Trương, Trần Đáo, không có mưu sĩ bên cạnh, thật sự khá vắng lạnh. Nghĩ đến đây Trần Đăng không kìm được tiếng thở dài trong lòng.
Nói thật Trần Đăng khá xem trọng Lưu Bị, cho rằng Lưu Bị có thể làm nên đại sự. Ai có thể nghĩ ra được một Lưu Huyền Đức lúc xưa, nay lại trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu, bên cạnh nhân tài càng ngày càng ít chứ?
Thời vậy, vận thế...Lưu Sấm đột nhiên quật khởi đích thật đã cho Lưu Bị một đòn thê thảm, khiến cho thực lực của Lưu Bị suy yếu khá nhiều.
- Mỗ phụng mệnh Tào Công lo lắng Nguyên Long chịu thiệt nên tiến quân đến tương trợ.
Trần Đăng nghe được không khỏi biến sắc:
- Tào Tư Không quá lo ngại, chỉ là một tên Lưu Sấm oắt con, mỗ gia không sợ hắn.
Lưu Bị cười nói:
- Nguyên Long, không phải sợ tên Lưu Sấm này, mà phải diệt được tên này ở Huyện Lăng. Nguyên Long đừng xem thường hắn, tuổi của hắn tuy còn trẻ nhưng khi còn bé gặp phải gia cảnh khó khăn, phải lưu lạc dân gian. Chính vì thế đã tạo cho hắn một trí tuệ hơn người, hai năm trước hắn đã quật khởi ở Thanh Châu, vì thế mà Tào Công lo sợ đố kỵ hắn, đủ cho thấy được thủ đoạn của hắn cao minh thế nào. Lần này Tào Công có thể nói hao phí biết bao tâm sức để hắn ở lại Đông Hải, không ngờ....
Mi Tử Trọng ẩn nấp ở Đông Hải, chưa bao giờ thấy gã ta và tên nhãi Lưu Sấm đó liên hệ với nhau, khi lâm trận lại quay giáo phản lại cho nên khi bị bao vây tên tiểu tử đó mới có thể thoát khỏi vòng vây. Bởi vậy có thể thấy được tên Lưu Sấm kia suy nghĩ tỉ mỉ, mưu lược hơn người, Nguyên Long, nếu ngươi khinh thường người này chỉ sợ sớm muộn gì cũng rơi vào bẫy của hắn.
Đã trải qua nhiều thất bại nên Lưu Bị so với trước kia càng thêm thấu hiểu hơn.
Trần Đăng nghe nói thế lại cười.
- Huyền Đức Công yên tâm, ta không khinh thường tên tiểu tử này. Chỉ có điều lúc này hắn có muốn tìm đường sống hơi khó, trừ phi hắn mọc thêm hai cánh.
- Hả?
Lưu Bị nghe nói thế vô cùng hứng thú:
- Hay là Nguyên Long có kế gì rồi?
Trần Đăng đến bên cạnh Lưu Bị, nhỏ giọng nói:
- Huyền Đức Công, không quá ba ngày ta chắc chắn sẽ dâng đầu hắn cho Huyền Đức Công.
Lúc đầu sắc mặt của Lưu Bị khá nghiêm trọng nhưng nghe Trần Đăng nói vậy lại lộ ra nụ cười rạng rỡ.
- Ta biết ngay, Nguyên Long sớm đã có sắp xếp.
Y dứt lời nhẹ nhàng ho khan hai tiếng sau đó nói:
- Một khi đã như vậy ta sẽ giúp Nguyên Long một tay, huynh đệ ta hôm nay đến đây nguyện nghe theo sự sai bảo của Nguyên Long, nếu có thể giúp được gì ta không thể chối từ.
Trần Đăng liên tục gật đầu ánh mắt nhìn Quan Vũ và Trương Phi:
- Mặc dù ta có sắp xếp nhưng bên cạnh ta lại không có đại tướng. Nay Nhị tướng quân Tam tướng quân đến đây thật khiến ta thêm vài phần nắm chắc. Quan tướng quân, Trương tướng quân, lần này có lấy được đầu Lưu Sấm hay không là nhờ vào hai vị.
Lưu Bị cười tủm tỉm nhìn sang Quan Vũ, Trương Phi.
Trương Phi vội nói:
- Trần tiên sinh yên tâm, Phi dốc toàn lực phối hợp với tiên sinh.
Còn Quan Vũ chỉ gật đầu nhưng không mở miệng nói lời nào. Nghĩ cũng rất bình thường, xuất thân của Quan Vũ và Trần Đăng khác nhau, mà Quan Vũ lại không quá coi trọng đối với xuất thân của Trần Đăng, khác với Trương Phi, nên Trương Phi có thể cúi đầu trước Trần Đăng nhưng Quan Vũ thì không. Y có thể thay Trần Đăng xuất chiến nhưng không có nghĩa y có thể nói những lời như Trương Phi.
Lưu Bị này hơi nhăn mặt lại. Y thật sự biết tính tình của Quan Vũ nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút bất mãn. Đương nhiên Lưu Bị không biểu hiện sự bất mãn đó ra ngoài, nên liền cười cùng Trần Đăng nâng ly cạn chén, chuyện trò vui vẻ.
Hôm nay, quân Hải Tây thế tấn công khá mạnh. Mấy vạn binh Hải Tây thay nhau tấn công thành Huyện Lăng, xe Tỉnh Lan chở cung thủ, xe công thành đều hành động.
Lưu Sấm trên thành điềm tỉnh chỉ huy, không có chút bối rối nào. Tuy nhiên, hôm nay Trần Đăng nổi cơn liều lĩnh công thành Huyện Lăng đã tổn thất ba chiếc xe công thành, nhưng cuối cùng vân xe cũng tới được thành Huyện Lăng, hơn mười thang áp vào tường thành, quân Hải Tây xông lên thang leo lên đầu thành cùng quân coi giữ trên thành triển khai chém giết thảm thiết.
Một tay Lưu Sấm cầm lá chắn, một tay cầm Giáp tử kiếm, chạy qua lại trên đầu thành Huyện Lăng. Hắn một bên ra sức giết địch, một bên lớn tiếng hô gào, tăng cường sự phấn chấn cho quân lính. Có thể thấy được thủ quân Huyện Lăng hoàn toàn do Hùng Bi Quân hợp thành, mỗi người đều chiến đấu thiện chiến, ra tay tàn độc. Hai tên lính Hải Tây leo lên được đầu thành nhảy vào, liền gặp Lưu Sấm nghênh chiến, lá chắn bảo vệ nửa người, Lưu Sấm rống to một tiếng chém ngang người tên binh lính Hải Tây, thuận thế chém gã lính kia rơi xuống thành.
Tuy quân Hải Tây mỗi người đều hung hãn không sợ chết nhưng dưới sự dẫn dắt của Lưu Sấm, quân coi giữ Huyện Lăng không nhường một bước, đuổi những tên binh lính Hải Tây leo lên đầu thành xuống.
Thời gian trôi qua, đúng giờ ngọ dưới thành truyền đến tiếng gõ Kim Minh.
Bang bang bang, khi tiếng chiêng bắt đầu vang lên, quân Hải Tây không tấn công nữa mà chậm rãi lui binh.
Nhìn quân Hải Tây rút lui giống như thủy triều, Lưu Sấm nhịn không được thở hắt ra, vứt tấm lá chắn sang một bên, kéo đao đi.
Trên đầu thành, máu chảy thành sông, theo lỗ thủng trên tường thành chậm rãi chảy xuống, nhuộm tường thành huyện Lăng thành một màu đỏ thẫm.
- Hành Nhược!
- Có mạt tướng.
- Nhanh cùng Hiếu cung đi tìm hiểu, kiểm kê thương vong.
-Mặc khác, Hùng Bi Quân bị triệt hạ một nửa, lệnh tạp binh trong thành lên thành canh giữ.
Trong buổi sáng Hùng Bi Quân tuy chém giết hơn ngàn binh lính Hải Tây nhưng bản thân cũng tổn thất hơn ba trăm người. Hơn nữa cộng với thương vong hôm qua, trong hai ngày liền tổn thất gần năm trăm người. Tổn thất lớn như thế cũng làm cho Lưu Sấm cảm thấy đau lòng....Hơn nữa, Hùng Bi Quân đã thủ hai ngày, mệt mỏi không chịu nổi, nếu tiếp tục để cho bọn họ thủ thành sợ không thể kiên trì được. Trải qua một ngày rưỡi giao chiến, dù binh lính thành Huyện Lăng mới chiêu mộ tuy cường tráng nhưng sức chiến đấu không thể nào bằng Hùng Bi Quân, nhưng cũng không quá luống cuống như những tân binh mới ra chiến trường. Khi để những tạp binh này trèo lên tường thành, dù họ không được thiện chiến như Hùng Bi Quân nhưng ngược lại chiếm ưu thế về số lượng, có thể bổ khuyết bù lại sức chiến đấu.
Dù sao, khi nào viện binh đến trước mắt cũng không ai rõ. Chắc hẳn Tào Tính cũng nhận được tin tức. Nhưng y có xuất binh tương trợ hay không Lưu Sấm cũng chưa thể xác định được.....
Những chuyện Lưu Sấm gây nên ở Hạ Bì có lẽ khiến cho Tào Tính cảm thấy không được thoải mái.....Hơn nữa Tào Tính đóng trú tại Hạ Tương, muốn mang quân cứu viện cũng cần phải được sự cho phép của Lã Bố.
Duy nhất chỉ có thể trông cậy vào viện binh, đó là đội quân của Hứa Chử. Nhưng Trần Đăng đang cấp bách ở phía trước, Lưu Sấm vừa mới nhận được tin Hứa Chử áp giải lương thảo vượt qua được Hoài Thủy hiện nay đã ở Hoài Âm.
Cũng không biết Hứa Chử có đến đúng lúc không?
Lợi dụng khi Trần Đăng nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ, Cao Thuận dẫn tạp binh trèo lên thành. Theo ý của Lưu Sấm, buổi chiều Trần Đăng nhất định sẽ tiếp tục tấn công, dù sao binh lính Hải Tây cũng đã mấy lần trèo lên thành, đã tìm được điểm đột phá. Tuy hỏng ba chiếc xe công thành và một xe tỉnh lan, nhưng quân Hải Tây nguyên khí cũng chưa bị tổn thương là mấy.
Thậm chí Lưu Sấm đã chuẩn bị cho cuộc ác chiến sau giờ ngọ, lại không nghĩ quân Hải Tây sau giờ Ngọ lại ngừng tấn công.....
Ngoài thành Huyện Lăng ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.
Lưu Sấm đứng trên đầu thành lại có cảm giác bất an, vì phản ứng của quân Hải Tây thật sự có chút kỳ lạ, rõ ràng chiếm thế thượng phong nhưng lại không tấn công tiếp. Nên biết rằng khi có khí thế không tiến mà lùi, một khi đình chỉ tấn công tuyệt đối sẽ có tổn thất.
- Tên Trần Nguyên Long này rốt cuộc đang làm gì?
Đứng trên thành Lưu Sấm ngắm nhìn doanh trại quân Hải Tây không kìm được hỏi:
- Đột nhiên ngừng tấn công, chẳng lẽ có biến cố gì sao?
Cao Thuận cũng có vẻ không hiểu nói:
- Khó mà nói, xem tình huống này dường như có gì đó phát sinh.
Cũng không biết Trần Đăng sẽ sử dụng thủ đoạn gì đây?
Ngoài thành Huyện Lăng, đại doanh quân Hải Tây.
Trần Đăng vô cùng vui mừng đón Lưu Bị vào lều lớn.
- Huyền Đức Công, sao người đến đây?
Sắc mặt Lưu Bị vẫn tái nhợt như trước, nhìn bề ngoài có chút trầm trọng. Tuy nhiên tinh thần của y không tệ chút nào, mặc dù lặn lội đường xa nhưng vẫn không toát lên sự mệt mỏi.
Trương Phi và Quan Vũ đi phía sau Lưu Bị khoanh tay không nói, Trần Đáo thì dẫn Bạch Mạo tinh binh dàn xếp trong đại doanh, cũng không có tiến đến.
Chẳng biết tại sao nhìn thấy Trương Phi, Quan Vũ bên người Lưu Bị, trong lòng Trần Đăng không khỏi có cảm giác có chút bi thương.
Nhớ ngày trước bên cạnh Lưu Bị có Giản Ung, Tôn Càn tương trợ, sau lại mời chào Mi Chúc nhưng hôm nay đâu cả rồi? Giản Ung, Tôn Càn đều chết trong tay Lưu Sấm, còn tên Mi Tử Trọng không ngờ đầu hàng Lưu Sấm. Nhớ ngày đó khi Lưu Bị đến Từ Châu cũng có khá nhiều nhân tài theo phò tá nhưng hiện tại chỉ còn lại Quan, Trương, Trần Đáo, không có mưu sĩ bên cạnh, thật sự khá vắng lạnh. Nghĩ đến đây Trần Đăng không kìm được tiếng thở dài trong lòng.
Nói thật Trần Đăng khá xem trọng Lưu Bị, cho rằng Lưu Bị có thể làm nên đại sự. Ai có thể nghĩ ra được một Lưu Huyền Đức lúc xưa, nay lại trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu, bên cạnh nhân tài càng ngày càng ít chứ?
Thời vậy, vận thế...Lưu Sấm đột nhiên quật khởi đích thật đã cho Lưu Bị một đòn thê thảm, khiến cho thực lực của Lưu Bị suy yếu khá nhiều.
- Mỗ phụng mệnh Tào Công lo lắng Nguyên Long chịu thiệt nên tiến quân đến tương trợ.
Trần Đăng nghe được không khỏi biến sắc:
- Tào Tư Không quá lo ngại, chỉ là một tên Lưu Sấm oắt con, mỗ gia không sợ hắn.
Lưu Bị cười nói:
- Nguyên Long, không phải sợ tên Lưu Sấm này, mà phải diệt được tên này ở Huyện Lăng. Nguyên Long đừng xem thường hắn, tuổi của hắn tuy còn trẻ nhưng khi còn bé gặp phải gia cảnh khó khăn, phải lưu lạc dân gian. Chính vì thế đã tạo cho hắn một trí tuệ hơn người, hai năm trước hắn đã quật khởi ở Thanh Châu, vì thế mà Tào Công lo sợ đố kỵ hắn, đủ cho thấy được thủ đoạn của hắn cao minh thế nào. Lần này Tào Công có thể nói hao phí biết bao tâm sức để hắn ở lại Đông Hải, không ngờ....
Mi Tử Trọng ẩn nấp ở Đông Hải, chưa bao giờ thấy gã ta và tên nhãi Lưu Sấm đó liên hệ với nhau, khi lâm trận lại quay giáo phản lại cho nên khi bị bao vây tên tiểu tử đó mới có thể thoát khỏi vòng vây. Bởi vậy có thể thấy được tên Lưu Sấm kia suy nghĩ tỉ mỉ, mưu lược hơn người, Nguyên Long, nếu ngươi khinh thường người này chỉ sợ sớm muộn gì cũng rơi vào bẫy của hắn.
Đã trải qua nhiều thất bại nên Lưu Bị so với trước kia càng thêm thấu hiểu hơn.
Trần Đăng nghe nói thế lại cười.
- Huyền Đức Công yên tâm, ta không khinh thường tên tiểu tử này. Chỉ có điều lúc này hắn có muốn tìm đường sống hơi khó, trừ phi hắn mọc thêm hai cánh.
- Hả?
Lưu Bị nghe nói thế vô cùng hứng thú:
- Hay là Nguyên Long có kế gì rồi?
Trần Đăng đến bên cạnh Lưu Bị, nhỏ giọng nói:
- Huyền Đức Công, không quá ba ngày ta chắc chắn sẽ dâng đầu hắn cho Huyền Đức Công.
Lúc đầu sắc mặt của Lưu Bị khá nghiêm trọng nhưng nghe Trần Đăng nói vậy lại lộ ra nụ cười rạng rỡ.
- Ta biết ngay, Nguyên Long sớm đã có sắp xếp.
Y dứt lời nhẹ nhàng ho khan hai tiếng sau đó nói:
- Một khi đã như vậy ta sẽ giúp Nguyên Long một tay, huynh đệ ta hôm nay đến đây nguyện nghe theo sự sai bảo của Nguyên Long, nếu có thể giúp được gì ta không thể chối từ.
Trần Đăng liên tục gật đầu ánh mắt nhìn Quan Vũ và Trương Phi:
- Mặc dù ta có sắp xếp nhưng bên cạnh ta lại không có đại tướng. Nay Nhị tướng quân Tam tướng quân đến đây thật khiến ta thêm vài phần nắm chắc. Quan tướng quân, Trương tướng quân, lần này có lấy được đầu Lưu Sấm hay không là nhờ vào hai vị.
Lưu Bị cười tủm tỉm nhìn sang Quan Vũ, Trương Phi.
Trương Phi vội nói:
- Trần tiên sinh yên tâm, Phi dốc toàn lực phối hợp với tiên sinh.
Còn Quan Vũ chỉ gật đầu nhưng không mở miệng nói lời nào. Nghĩ cũng rất bình thường, xuất thân của Quan Vũ và Trần Đăng khác nhau, mà Quan Vũ lại không quá coi trọng đối với xuất thân của Trần Đăng, khác với Trương Phi, nên Trương Phi có thể cúi đầu trước Trần Đăng nhưng Quan Vũ thì không. Y có thể thay Trần Đăng xuất chiến nhưng không có nghĩa y có thể nói những lời như Trương Phi.
Lưu Bị này hơi nhăn mặt lại. Y thật sự biết tính tình của Quan Vũ nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút bất mãn. Đương nhiên Lưu Bị không biểu hiện sự bất mãn đó ra ngoài, nên liền cười cùng Trần Đăng nâng ly cạn chén, chuyện trò vui vẻ.
Hôm nay, quân Hải Tây thế tấn công khá mạnh. Mấy vạn binh Hải Tây thay nhau tấn công thành Huyện Lăng, xe Tỉnh Lan chở cung thủ, xe công thành đều hành động.
Lưu Sấm trên thành điềm tỉnh chỉ huy, không có chút bối rối nào. Tuy nhiên, hôm nay Trần Đăng nổi cơn liều lĩnh công thành Huyện Lăng đã tổn thất ba chiếc xe công thành, nhưng cuối cùng vân xe cũng tới được thành Huyện Lăng, hơn mười thang áp vào tường thành, quân Hải Tây xông lên thang leo lên đầu thành cùng quân coi giữ trên thành triển khai chém giết thảm thiết.
Một tay Lưu Sấm cầm lá chắn, một tay cầm Giáp tử kiếm, chạy qua lại trên đầu thành Huyện Lăng. Hắn một bên ra sức giết địch, một bên lớn tiếng hô gào, tăng cường sự phấn chấn cho quân lính. Có thể thấy được thủ quân Huyện Lăng hoàn toàn do Hùng Bi Quân hợp thành, mỗi người đều chiến đấu thiện chiến, ra tay tàn độc. Hai tên lính Hải Tây leo lên được đầu thành nhảy vào, liền gặp Lưu Sấm nghênh chiến, lá chắn bảo vệ nửa người, Lưu Sấm rống to một tiếng chém ngang người tên binh lính Hải Tây, thuận thế chém gã lính kia rơi xuống thành.
Tuy quân Hải Tây mỗi người đều hung hãn không sợ chết nhưng dưới sự dẫn dắt của Lưu Sấm, quân coi giữ Huyện Lăng không nhường một bước, đuổi những tên binh lính Hải Tây leo lên đầu thành xuống.
Thời gian trôi qua, đúng giờ ngọ dưới thành truyền đến tiếng gõ Kim Minh.
Bang bang bang, khi tiếng chiêng bắt đầu vang lên, quân Hải Tây không tấn công nữa mà chậm rãi lui binh.
Nhìn quân Hải Tây rút lui giống như thủy triều, Lưu Sấm nhịn không được thở hắt ra, vứt tấm lá chắn sang một bên, kéo đao đi.
Trên đầu thành, máu chảy thành sông, theo lỗ thủng trên tường thành chậm rãi chảy xuống, nhuộm tường thành huyện Lăng thành một màu đỏ thẫm.
- Hành Nhược!
- Có mạt tướng.
- Nhanh cùng Hiếu cung đi tìm hiểu, kiểm kê thương vong.
-Mặc khác, Hùng Bi Quân bị triệt hạ một nửa, lệnh tạp binh trong thành lên thành canh giữ.
Trong buổi sáng Hùng Bi Quân tuy chém giết hơn ngàn binh lính Hải Tây nhưng bản thân cũng tổn thất hơn ba trăm người. Hơn nữa cộng với thương vong hôm qua, trong hai ngày liền tổn thất gần năm trăm người. Tổn thất lớn như thế cũng làm cho Lưu Sấm cảm thấy đau lòng....Hơn nữa, Hùng Bi Quân đã thủ hai ngày, mệt mỏi không chịu nổi, nếu tiếp tục để cho bọn họ thủ thành sợ không thể kiên trì được. Trải qua một ngày rưỡi giao chiến, dù binh lính thành Huyện Lăng mới chiêu mộ tuy cường tráng nhưng sức chiến đấu không thể nào bằng Hùng Bi Quân, nhưng cũng không quá luống cuống như những tân binh mới ra chiến trường. Khi để những tạp binh này trèo lên tường thành, dù họ không được thiện chiến như Hùng Bi Quân nhưng ngược lại chiếm ưu thế về số lượng, có thể bổ khuyết bù lại sức chiến đấu.
Dù sao, khi nào viện binh đến trước mắt cũng không ai rõ. Chắc hẳn Tào Tính cũng nhận được tin tức. Nhưng y có xuất binh tương trợ hay không Lưu Sấm cũng chưa thể xác định được.....
Những chuyện Lưu Sấm gây nên ở Hạ Bì có lẽ khiến cho Tào Tính cảm thấy không được thoải mái.....Hơn nữa Tào Tính đóng trú tại Hạ Tương, muốn mang quân cứu viện cũng cần phải được sự cho phép của Lã Bố.
Duy nhất chỉ có thể trông cậy vào viện binh, đó là đội quân của Hứa Chử. Nhưng Trần Đăng đang cấp bách ở phía trước, Lưu Sấm vừa mới nhận được tin Hứa Chử áp giải lương thảo vượt qua được Hoài Thủy hiện nay đã ở Hoài Âm.
Cũng không biết Hứa Chử có đến đúng lúc không?
Lợi dụng khi Trần Đăng nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ, Cao Thuận dẫn tạp binh trèo lên thành. Theo ý của Lưu Sấm, buổi chiều Trần Đăng nhất định sẽ tiếp tục tấn công, dù sao binh lính Hải Tây cũng đã mấy lần trèo lên thành, đã tìm được điểm đột phá. Tuy hỏng ba chiếc xe công thành và một xe tỉnh lan, nhưng quân Hải Tây nguyên khí cũng chưa bị tổn thương là mấy.
Thậm chí Lưu Sấm đã chuẩn bị cho cuộc ác chiến sau giờ ngọ, lại không nghĩ quân Hải Tây sau giờ Ngọ lại ngừng tấn công.....
Ngoài thành Huyện Lăng ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.
Lưu Sấm đứng trên đầu thành lại có cảm giác bất an, vì phản ứng của quân Hải Tây thật sự có chút kỳ lạ, rõ ràng chiếm thế thượng phong nhưng lại không tấn công tiếp. Nên biết rằng khi có khí thế không tiến mà lùi, một khi đình chỉ tấn công tuyệt đối sẽ có tổn thất.
- Tên Trần Nguyên Long này rốt cuộc đang làm gì?
Đứng trên thành Lưu Sấm ngắm nhìn doanh trại quân Hải Tây không kìm được hỏi:
- Đột nhiên ngừng tấn công, chẳng lẽ có biến cố gì sao?
Cao Thuận cũng có vẻ không hiểu nói:
- Khó mà nói, xem tình huống này dường như có gì đó phát sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.