Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 567: Đại thế (1)

Canh Tân

22/05/2018

Trác huyện đã được bình yên trở lại.

Sau khi quân Hán tiến vào chiếm giữ Trác huyện, đã nhanh chóng khiến Trác huyện ổn định trở lại.

Lần này hộ tống Lưu Sấm tiến đến Trác huyện, mưu sĩ chỉ có mình Ti Trạm đã đủ để quan lại Trác huyện an tâm. Ti Trạm là danh sĩ Hà Gian, trước đây đã cống hiến cho Viên Hi nên quan lại lớn nhỏ trong Trác quận đều đã tiếp xúc qua, y vốn am hiểu chính vụ, đáng tiếc Viên Hi cũng không nguyện trọng dụng. Hiện giờ đầu phục Lưu Sấm, Ti Trạm cũng nguyện hết lòng giúp sức, cố gắng tạo nên thành tích chứng minh bản thân.

Cho nên sau khi Lưu Sấm có được Trác huyện, Ti Trạm liền lập tức rời đi đến gặp gỡ quan chức Trác huyện.

Mà nay tuy Hán thất đã suy yếu nhưng trước đây Lưu Yên, Lưu Ngu tiếp quản U Châu, khiến cường hào U Châu đối với Hán thất cũng vài phần tưởng niệm. Lưu Sấm lấy danh Hoàng thúc tiến vào U Châu, dường như là một lựa chọn tốt.

Trong chuyện này ít nhiều khi Công Tôn Toản cùng Viên Thiệu ác chiến, cường hào u Châu đối với Công Tôn Toản cũng không yêu thích gì, mà Viên Thiệu cướp lấy U Châu đã qua một năm cũng không có được sự cường đại bằng hắn ở Ký Châu và Thanh Châu. Cũng vì như thế nên Lưu Sấm mới thuận lợi nhập chủ U Châu, cũng chưa gặp phải sự chống cự lớn nào.

- Hôm qua Trương Cáp và Cao Lãm đi rồi.

Trong huyện đường phủ nha của Trác huyện, Lý Dật Phong bất mãn nói

- Chủ công phải vượt qua ba trăm bảy mươi lý để cứu hai người bọn hắn thoát nguy nan, sao họ không hiểu lễ nghĩa, thậm chí ngay cả gặp từ biệt cũng không có?

Trong nha đường cũng không có ai khác.

Lưu Sấm đang mặc y phục thường ngày nhìn Lý Dật Phong phẫn nộ, không kìm được cười ha hả.

- Dật Phong không cần để việc này trong lòng, Tuấn Nghệ và Quan Trị đều có chính kiến của họ. Nếu bọn họ cứ đi như vậy mới là chuyện tốt, nếu họ gặp chào từ giã chỉ sợ bọn họ một đi không trở lại.

Lưu Sấm nói qua loa, dường như cũng không để ý. Nhưng trên thực tế nếu không được Ti Trạm khuyên giải, chỉ sợ hắn cũng không được bình tĩnh như vậy

- Chủ công muốn hai người Trương - Cao quy thuận, có gì khó khăn? Với cách nghĩ của ti hạ, sở dĩ Trương Cao rời đi chỉ là vì có lòng sẵn sàng góp sức. Chủ công nghĩ xem, hai người Trương Cáp, Cao Lãm dưới tình thế hiện giờ có thể đi về đâu? Tiếp tục giúp sức cho Viên Thiệu sao? Thuộc hạ thấy Viên Thiệu cũng chưa chắc dung nạp hai người này. Nay ở Hà Bắc trừ chủ công ra còn ai có thể thu nạp hai người đó? Sở dĩ họ không từ giã vì nghĩ bản thân không có công lao, không có mặt mũi nào mà ở lại.

Nghe Ti Trạm nói xong những lời này, Lưu Sấm lập tức ngây ngẩn cả người.

Ngẫm lại thấy cũng có đạo lý.

Trong lịch sử Cao Lãm là người có tính cách thế nào, Lưu Sấm không nhớ rõ. Nhưng Trương Cáp cũng là người có tính cách cao ngạo, được người ta cứu mạng lại không có chút công lao, sao y có thể quy thuận Lưu Sấm?

- Ti tiên sinh nói phải.....

Ti Trạm cười nói:

- Trước đây ta còn lo lắng chủ công làm thế nào cướp lấy Trác quận. Nay hai vị tướng quân Trương Cáp và Cao Lãm rời đi, Ti hạ lại yên lòng. Hai người Trương Cao này ở trong quân rất có uy danh, nếu họ ra mặt, thuộc hạ nghĩ chủ công không cần phí sức cũng có thể lấy được Trác quận, chuyện này cũng may mắn. Thế cục hiện giờ chủ công đã đem cả lực lượng đều tập trung ở Đại quân và Thượng Cốc.

Trương Cáp, Cao Lãm muốn đánh hạ Trác quận sao? Trong lòng Lưu Sấm thật sự nghi hoặc, nhưng cũng hy vọng là thế.

Tháng chín, năm Kiến An thứ năm, trận chiến Quan Độ hừng hực khí thế.



Chiến sự kéo dài, quân lương tiếp tế của quân Tào đã xuất hiện những khó khăn.

Thái độ mệt mỏi này hiện rõ không thể nghi ngờ....Trong tình huống thế này, Lưu Sấm tiến công U Châu cũng khiến Viên Thiệu trở nên khẩn trương.

Thấy Tào Tháo đã mệt mỏi, Viên Thiệu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên trong tình huống này cũng khiến cho Viên Thiệu bắt đầu chú ý đến hướng Bắc biên cương.

Mà lúc này mâu thuẫn giữa Tự Thụ và Viên Thiệu dần dần cũng trở nên sâu sắc. Trên thực tế từ lúc đầu năm, Viên Thiệu mệnh Nhan Lương vây Bạch Mã, Tự Thụ liền nói với Viên Thiệu, Nhan Lương hữu dũng vô mưu không thể làm chủ soái nhưng Viên Thiệu không nghe, kết quả Bạch Mã gặp thất bại, Nhan Lương bị bắt làm tù binh của Tào Tháo.

Sau khi Viên Thiệu tiến quân đến Nam Độ, Tự Thụ lại khuyên can không nên liều lĩnh. Nhưng Viên Thiệu cũng vẫn không chịu nghe, Tự Thụ cũng vì thế mà nản lòng thoái chí, vì thế mượn cớ thân thể không khỏe muốn xin về nhà.

Viên Thiệu nghe lời An Phủ, bác bỏ lời thỉnh cầu của Tự Phụ, đồng thời trong lòng ghi hận Tự Phụ, giao toàn bộ bộ khúc cho Quách Đồ, nhưng kết quả khi binh tiến Diên Tân, Văn Sú bị bắt.

Dưới tình huống như thế Viên Thiệu càng thêm bất mãn với Tự Thụ. Bản tính lão là người cực kỳ bảo thủ, trước đây Tự Thụ vài lần đoán trước chính xác khiến Viên Thiệu đem lòng ghen tị. Viên Thiệu cảm thấy bị mất sĩ diện nên đối với Tự Thụ càng thêm bất hòa.

Trong lịch sử, khi trận chiến Quan Độ diễn ra, rất nhiều người cho rằng Điền Phong sẽ được Viêu Thiệu phóng thích, nhưng chỉ có Điền Phong mới rõ nếu trận chiến Quan Độ thắng lợi thì ông không gặp nguy, nếu trận chiến Quan Độ Viên Thiệu thất bại....Như vậy đến cuối cùng ông nhất định sẽ bị Viên Thiệu giết chết.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng đem vấn đề này quy tội do mưu sĩ gièm pha. Nhưng trên thực tế, nếu Viên Thiệu không có lòng giết Điền Phong, mặc dù ai gièm pha thì Điền Phong cũng không bị hại. Nói cho cùng, chỉ có Viên Thiệu thuận nước đẩy thuyền thôi, đối với những mưu sĩ kia cũng không có quan hệ gì.

Mâu thuẫn giữa Tự Thụ và Viên Thiêu càng lúc càng lớn.

Viên Thiệu thấy Tự Thụ càng lúc càng không vừa mắt.....Mắt thấy U Châu đang nguy cấp, Viên Thiệu lệnh Tự Phụ đến U Châu xoay chuyển thế cục.

- Nếu Công Dữ có thể chiến thắng Lưu Sấm, đó là một công lớn.Tự Thụ do dự một chút trầm giọng nói:

- Công lớn hay không, Thụ thật không để ý. Ta cùng Nguyên Hạo là bạn chi giao, nay Nguyên Hạo chịu tai ương nơi lao ngục ta thật không đành, nếu chủ công thương cảm xin hãy phóng thích Nguyên Hạo, hắn đối với chủ công nguyện không thay lòng đổi dạ.

Việc này vốn chỉ là một thỉnh cầu bình thường nhưng Viên Thiệu là tỏ ra do dự.

- Nguyên Hạo ngông cuồng cần phải dạy dỗ. Ta cũng không muốn làm thế với hắn, nhưng tình hình trước mắt....Công Dữ yên tâm, đến lúc đó ta sẽ thả hắn ra.

Ý nghĩ trong đầu Viên Thiệu, Tự Thụ rất rõ.

Chỉ sợ như lời "đến lúc đó" của Viên Thiệu là khi lão thắng lợi.

Chỉ có điều.....

Tự Thụ có lòng muốn không khuyên nữa, nhưng thấy Viên Thiệu không muốn bàn nữa thì y biết có khuyên nữa, chỉ sợ kết quả hoàn toàn ngược lại.

Rơi vào đường cùng, Tự Thụ liền cáo từ rời đi trở về Nghiệp Thành.

Khi trở về Nghiệp Thành, Tự Thụ cẩn thận suy xét tình huống cuộc chiến ở U Châu, khi biết được Lưu Sấm xuất binh vây Xương Bình thì không kìm được thay đổi sắc mặt.

- Như vậy, U Châu nguy rồi.



Loại kế sách vây đánh viện binh này đối với Tự Thụ mà nói không khó nhìn ra.

- Lập tức sai người đến Tịnh Châu mời Nguyên Tài xuất binh vây Ngũ Nguyên, bắt Tuân Kham lại cho ta.

Nguyên Tài chính là con rể của Viên Thiệu, tự Cao Can.

Mệnh lệnh của Tự Thụ vừa mới phát ra thì ngay lập tức nhận được tin Tuân Kham ở Cửu Nguyên khởi binh tạo phản, chém chết giám quân của Viên Thiệu, suất bộ đánh chiếm quận Vân Trung.....

- Nguyên Hạo, thế cục hiện giờ nên làm thế nào cho phải?

Đêm đó Tự Thụ đến đại lao Nghiệp Thành gặp Điền Phong.

Tuy Điền Phong bị Viên Thiệu bỏ tù nhưng tinh thần còn khá tốt.

Dù sao cũng là danh sĩ Ký Châu, mặc dù thân là kẻ tù tội nhưng không ai gây khó dễ đối với Điền Phong.

Ông ở trong lao một mình một phòng, dụng cụ cần thiết hàng ngày không thiếu bất cứ gì, ngoại trừ sự tự do thì ông cũng không khác gì người thường là mấy.

- Công Dữ lần này đi tốc chiến tốc thắng.

Điền Phong sau khi nghe Tự Thụ nói...Liền mở miệng nói:

- Nay Lưu Hoàng thúc thế lực lớn, nhưng căn cơ cũng không thực sự chặt chẽ. Khi Công Dữ đến Trác quận chỉ cần ổn định trận tuyến sau đó lôi kéo cường hào ở U Châu, không bao lâu là có thể xoay chuyển được tình thế.

Tự Thụ nghe nói thế cũng liên tục gật đầu.

- Ta cũng có ý đó.

- Công Dữ đến U Châu có thể trọng dụng Tuấn Nghệ và Quan Trị. Hai người này thực sự có tài rất tiếc không được chủ công xem trọng, được hai người hiệp trợ, đánh bại Lưu Hoàng thúc thì không khó...Tuy nhiên, Công Dữ chỉ cần đánh Lưu Hoàng thúc chạy về Liêu Đông là được, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt, dù có thế nào Lưu Hoàng thúc cũng là dòng họ Hán thất, không được làm khó người.

Tự Thụ khi nghe nói liền đồng ý.

Y và Điền Phong nói vài câu liền quay về gia trang.

Chỉ có điều đợi y chuẩn bị thỏa đáng, suất bộ đến Chân Định thì nghe được tin tức Lưu Sấm đã chiếm Trác huyện.

Lúc ấy Tự Thụ chưa tin, cứ nghĩ là đồn đại, nhưng sau khi điều tra chi tiết liền biết được tin tức này thật sự chính xác.

- Hiển Dịch làm hỏng đại sự của ta.

Tự Thụ nghe xong đấm ngực dậm chân.

Y không dám trì hoãn lây, vội sai người báo tin cho Viên Thiệu, đồng thời truyền lệnh thái thú hai huyện Bột Hải, Hải Hà chiêu mộ binh mã tập kết đợi ở Hà Gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Thích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook