Quyển 1 - Chương 91: Đại trượng phu ân đề oán trả (hạ)
Canh Tân
28/04/2017
Kỳ thật, Lưu Sấm biết rất rõ, giết sứ giả rồi, Mi Chúc vẫn có thể nhận được tin tức từ Hạ Bì.
Trương Phi rút lui, hướng Quận Đông Hải phát phát lệnh chiêu mộ binh lính, quyết không thể nào chỉ phái đi một sứ giả. Tương Bí, Đàm Huyện, Lan Lăng Những chỗ này đều phải phái sứ giả đi, cho nên tin Hạ Bì thất thủ rất nhanh sẽ truyền đi. Sở dĩ phải giết tên này, là lo lắng hành tung bị bại lộ. Cho dù Mi Chúc hiện tại đang bận trợ giúp Trương Phi, nhưng khi nào biết được hành tung của Lưu Sấm, cũng tuyệt đối không buông tha. Cẩn thận là hơn!
Vào thời điểm này, Lưu Sấm không dám có một chút buông thả. Ba mươi sáu người, hai chiếc xe, gần trăm con ngựa, lúc ánh sao chiếu rọi xuống, đi vội về hướng Hải Tây. Đoạn đường này, đúng là không có trở ngại gì. Đến giữa trưa ngày thứ hai,đoàn người đã tiến vào đất Hải Tây.
Hải Tây, cũng chính là tỉnh Giang Tô của cảng Liên Vân ở huyện Quảng Nam hậu thế . Ban đầu thời Tây Hán, căn cứ vào Minh đại “ Gia Khánh trùng tu nhất thống chí “ ghi lại, năm Hán Vũ Đế Thái Sơ thứ tư, cũng chính là năm 101 trước công nguyên, phía nam Hải Châu hai mươi dặm, bố trí nước chư hầu ở Hải Tây, làm nhị sư tướng quân Lý Quảng lợi phong ấp. Năm Chinh Hòa thứ ba, tức năm 90 trước công nguyên, Lý Quảng Lợi thua trận đầu hàng Hung Nô, bị phế tước vị công hầu, nước chư hầu Hải Tây được đổi tên là huyện Hải Tây...
Lúc đầu, huyện Hải Tây thuộc Quận Đông Hải. Về sau tiến nhập Đông Hán, liền vạch đến quận Quảng LăngNói cách khác, tiến nhập Hải Tây, cũng chẳng khác nào thoát khỏi phạm vi thế lực của Mi gia. Mặc dù nói Mi gia có thể đem vây cánh kéo dài đến huyện Hải Tây, nhưng chắc hẳn ở Quận Đông Hải thế lực của ảnh hưởng củaMi gia yếu hơn rất nhiều
Huyện Cù không có thế gia vọng tộc, nhưng Hải Tây đã có. Họ Từ là dòng họ lớn nhất Hải Tây, cũng là nơi vọng tộc. Vọng tộc này cũng không phải là loại cường hào có thể đánh đồng với Mi gia. Ở khu vực Quảng Lăng, thanh danh của Từ gia không thua kém gì gia tộc Trần Đăng.
Những năm Quang Hòa, Hải Tây nổi danh Từ Thục sĩ, là tướng quân dẹp quân Liêu, nổi danh ngoài biên cương. Mà Từ Thục con trai của Từ Cầu, ít có danh tiếng, từng làm công phủ trưng tích. Công phủ này không phải nói quan phủ, mà là chỉ tam công. Có thể là Tam công trưng tích, cũng là danh sĩ một phương. Từ Cầu đã từng làm Thứ sử Kinh Châu, cũng đã từng đánh lại quân Khăn Vàng.
Hiện giờ Từ Cầu đã được phong quan Thái Thú Nhữ Nam.Chú ý, là Thái Thú Nhữ Nam
Cho dù là giàu có và đông đúc giống như Mi gia cường hào, nhưng ở trước mặt họ Từ ở Hải Tây cũng không dám điên cuồng ngang ngược quá.
Nhóm Lưu Sấm sau khi tiến vào Hải Tây, càng trở nên cẩn thận. Tất cả mọi người được hạ lệnh cởi bỏ áo giáp, đồng thời cung tiễn đều giấu trong xe, để tránh bại lộ thân phận. Quản Hợi đề nghị, để cho Mi Hoán giả danh tiểu thư khuê các, hồi hương thăm người thân. Còn đám người Lưu Sấm thì đóng giả thành hộ vệ, ít nhiều có thể che giấu tai mắt người ngoài
Có hiệu quả không? Dù sao đoạn đường này trở đi, cũng là có chút thông thuận hơn. Lo lắng trong lòng Lưu Sấm đã dần dần được trút bỏ. Chỉ có điều thân thể mệt mỏi, và thêm tâm lý mệt mỏi, khiến tinh thần hắn có chút xuống dốc, ngồi trên lưngngựa, lại lung la lung lay, hỗn loạn.
Sắc trời đã tối muộn.
Chiều theo ý của Lưu Sấm, là tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nhưng Lưu Dũng lại cho rằng, cần phải nhanh chóng đi đến bãi biển, tụ hợp cùng đám người Hoàng Thiệu.
- Nơi đây cách bãi biển này, cũng không quá năm canh giờ đi đường. Ta cũng biết mọi người hiện tại cũng rất vất vả, nhưng kính xin kiên trì một chút. Chỉ cần lên thuyền, là có thể nghỉ ngơi Còn hơn ở trong này lo lắng đề phòng, sao không cố sức thêm chút nữa, sau đó có thể an tâm ngủ? Mạnh Ngạn, cháu bảo vệ Tam Nương Tử, chúng ta tiếp tục lên đường.
Lời nói của Lưu Dũng cũng không phải không có đạo lý. Mặc dù mọi người đềurất mệt, nhưng sau khi thương lượng, vẫn quyết định làm theo chủ ý của Lưu Dũng. Cứ như vậy, một đám người sớm đã kiệt sức, ngựa hết hơi, người mỏi mệt không chịu nổi, cắn răng tiếp tục lên đường.
Đến giờ tý, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng sóng biển, còn có một luồng gió mang theo mùi nước biển thổi tới, khiến tinh thần Lưu Sấm không khỏi rung lên.
Hòa trộn lẫn nhau, ở trong phút chốc lập tức trở nên rõ ràng. Hắn vỗ vỗ con ngựa vốn cũng đã rất mệt mỏi, rồi sau đó xoay người xuống ngựa, dắt Tượng Long đến, vặn yên nhận đăng tháo ra khỏi người Tượng Long Tượng Long nghỉ ngơi một mạch, tinh thần đã dễ chịu như những con ngựa thất. Không chỉ Lưu Sấm thay ngựa, những người khác cũng đều thay ngựa, tiếng hoan hô vang lên, hướng phía bãi biển đi vội.- Hoán Hoán, chúng ta đã tới rồi.
Trong xe ngựa ngựa, Mi Hoán nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Mặc dù nàng ấy ngồi trong xe ngựa, nhưng đôi khi ngồi trong xe đôi khi còn vất vả hơn cưỡi ngựa. Dọc đường lắc lư lên xuống, Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử toàn thân xương cốt đều mỏi rã rời, càng không có một chút tinh thần nói chuyện. Trên mặt Lưu Sấm lộ ra vẻ rạng rỡ tươi cười, hắn phóng ngựa xông lên phía mô đất đằng trước, đưa mắt nhìn ra xa, chân mày không tự chủ được xoay cùng một chỗ.
Thuyền đâu?
Nói là thuyền biển đã có rồi, nhưng ở đâu?Bóng đêm bao phủ mặt biển, sao lóng lánh, mắt nhìn rõ nét. Trên mặt biển rộng lớn kia, không thấy bóng dáng một chiếc thuyền, khiến tâm trạng Lưu Sấm đột nhiên lo lắng. Dựa vào ước định lúc trước của Hoàng Thiệu, hẳn là đêm nay thuyền sẽ được đem tới nơi này.
Nhưng vì sao không thấy thuyền? Chẳng lẽ, Tiết Châu không đồng ý? Hoặc là Hoàng Thiệu không gặp được Tiết Châu? Hay là phát sinh chuyện bất ngờ?
Trong lúc nhất thời, Lưu Sấm phập phồng lo lắng, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Sau khi đám người Lưu Dũng giục ngựa tới bờ biển, nhìn mặt biển trống trải, cũng đứng chết lặng.
Giờ tý, đúng lúc thủy triều Từng đợt sóng biển vọt tới, đánh thẳng vào bờ biểnnham thạch, phát ra tiếng vang ầm ầm. Nước biển vung vẩy, hơi nước tràn ngập. Lúc đó, trong lòng Lưu Sấm dâng lên một dự cảm xấu, đưa tay xuống bên ngựa nắm lấy Bàn Long Côn.
- Hoán Hoán, các nàng ở trong này đừng nhúc nhích.
Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử đã xuống xe, nghe Lưu Sấm dặn dò, mặt liền sắc, nhất thời căng thẳng thần sắc bất an.
- Mạnh Ngạn, làm sao vậy?
- Cảm giác có gì đó là lạ Các nàng trước tiên trốn ở đây, ta không gọi, các nàng không được ra.Nói xong, hắn không đợi Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử đáp lại, liền thúc ngựa chạy về phía bờ biển. Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử nhìn nhau, trên mặt đều toát ra vẻ sợ hãi, vội nắm tay nhau, bước ngắn bước dài tránh ở bụi cây rậm bên đường, thật cẩn thận nhìn ra xung quanh thăm dò.
Trong bóng đêm, trên bờ biển nham thạch so le lần lượt thay đổi, giống như quái thú.
Tiếng sóng biển liên tiếp, vọng lại trên bầu trời.
Lưu Sấm cầm Bàn Long Côn nhảy xuống ngựa, giẫm lên đồ tế nhuyễn đi tới bên cạnh Lưu Dũng,
- Thúc phụ, tình hình dường như có gì đó khác lạ.- Ừ!
Lưu Dũng nói năng thận trọng, trầm mặt quay đầu nói:
- Lão Quản, lệnh cho mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Luyện tới cảnh giới Luyện Thần, giác quan thứ sáu của Lưu Dũng đã sớm vượt qua người thường. Lưu Sấm cảm thấy không ổn, hắn càng cảm thấy trên bờ cát yên tĩnh trống trải này, tràn ngập sát khí.
Quản Hợi nghe được, lập tức hô:
- Bùi Thiệu, kết viên trận, chuẩn bị nghênh chiến với địch.
Âm thanh cứng rắn đi ra, chợt nghe bốn phía tiếng kêu vang lên.Ánh lửa nổi lên, theo phía sau nham thạch, lao ra mấy trăm quân tốt Một người cầm đâu, cầm trong tay trường đao, lớn tiếng quát:
- Lưu Sấm, Đại lão gia đã sớm đoán được, ngươi sẽ câu kết với hải tặc ở Úc Châu Sơn, cho nên lệnh cho ta ở đây chờ. Nếu thông minh, hãy mau bó tay chịu trói.
Nể tình cảm ngày xưa, ta sẽ cầu xin Đại lão gia tha thứ, giữ lại tính mệnh của ngươi.. Nếu một mực không chịu giác ngộ, đừng trách chúng ta tuyệt tình!
Trong ánh lửa, người thanh niên cầm đao chỉ Lưu Sấm.
- Trương Lâm?
Lưu Sấm vừa nhìn thấy người tới, lập tức giận dữ.Tuy rằng hắn nghĩ mãi không ra làm sao Trương Lâm lại biết chuyện hắn muốn cùng Mi Hoán bỏ trốn. Nhưng theo Mi Hoán nói, hắn đã biết kẻ bán đứng hắn chính là người kia, Trươmg Lâm. Phía trước, Mi Trạch vì khuyên bảo Mi Hoán không nên phản kháng, nói ra tên Trương Lâm. Mà khi ở Huyện Cù, Trương Lâm từng dẫn người chặn giết Lưu Sấm, nếu không phải Tượng Long giúp sức, sợ rằng hắn đã phải bỏ mạng trong thành.
- Trương Lâm, ngươi dám bán đứng chúng ta.
Sau khi Quản Hợi thấy rõ ràng Trương Lâm, cũng nổi trận lôi đình.
Trương Lâm cười lạnh nói
- Chu Tặc tào, Lâm ta luôn coi ngươi là tiền bối, cho nên hai năm qua đối với ngươi rất cung kính.Nào biết được ngươi là kẻ ngu xuẩn, không ngờ vì kẻ nhát gan kia, vứt bỏ không cần tiền đồ. Nay Lưu Sứ quân có được Từ Châu, là do ý trời. Ngươi không biết thiên thời, nên xui xẻo. Lâm chẳng qua thuận lòng trời mà đi! Nghĩ lại tình cảm ngày xưa, nếu bây giờ ngươi hối hận, Lâm nguyện trước mặt Đại lão gia và mọi người đảm bảo Chu Tặc tào, một người bản lĩnh như ngươi, vinh hoa phú quý lo gì, không phải dễ như trở bàn tay sao, tội gì vì Lưu Sấm chịu chết?
Xem tình huống này, Trương Lâm vẫn chưa biết Lã Bố đã cướp lấy Hạ Bì, trong miệng gã vị chân mệnh thiên tử kia cũng đang rơi vào tình trạng hoảng sợ như kiếp chó chết chủ.
Con ngươi Lưu Sấm đảo một vòng, nảy ra ý hay.
Hắn vừa muốn nói ra tin Hạ Bì đã bị Lã Bố chiếm lĩnh, thấy Quản Hợi hét mộttiếng, cất bước kéo đao mà đi, hướng phía Trương Lâm đánh tới.
Trong ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú của Trương Lâm biến thành dữ tợn.
- Chu Hợi, ngươi đã tự tìm đường chết, thì đừng trách ta vô tình Cung tiễn thủ, bắn tên!
Binh lính đứng phía sau hắn đột nhiên hướng hai bên nhường lối, chỉ thấy hai hàng cung tiễn thủ đoạt ra, hướng về phía đám người Lưu Sấm, Quản Hợi, mở cung bắn tên.
Vù vù!
Hơn mười cây cung rung động, mũi tên sắc bén phá không khí rít gào, bay vụtđến.
Trong lòng Lưu Sấm biết trận chiến ác liệt này không thể tránh né, ngay lập tức cũng không phí lời, hét lớn một tiếng.
- Trương Lâm, tên tiểu nhân! Ta liều mạng với ngươi!
Bàn Long Côn tung bay, hóa thành côn ảnh trùng điệp. Mũi tên sắc bén bay tới bị Lưu Sấm dùng côn gạt, sải bước đi về phía Trương Lâm.
Đồng thời, đám người Bùi Thiệu cũng kết thành viên trận. Nhưng đối mặt với tên phóng đến như mưa, bọn họ cho dù hết sức phong chắn như trước, vẫn không tránh khỏi vẫn có người trúng tên.
Tiếng rên rỉ vọng lại trên bờ cát.Ba người Lưu Sấm, Lưu Dũng, Quản Hợi nhất loạt xông lên phía trước, khua binh khí hướng tới đám người Trương Lâm, từng bước tiến gần Đăng bởi: admin
Trương Phi rút lui, hướng Quận Đông Hải phát phát lệnh chiêu mộ binh lính, quyết không thể nào chỉ phái đi một sứ giả. Tương Bí, Đàm Huyện, Lan Lăng Những chỗ này đều phải phái sứ giả đi, cho nên tin Hạ Bì thất thủ rất nhanh sẽ truyền đi. Sở dĩ phải giết tên này, là lo lắng hành tung bị bại lộ. Cho dù Mi Chúc hiện tại đang bận trợ giúp Trương Phi, nhưng khi nào biết được hành tung của Lưu Sấm, cũng tuyệt đối không buông tha. Cẩn thận là hơn!
Vào thời điểm này, Lưu Sấm không dám có một chút buông thả. Ba mươi sáu người, hai chiếc xe, gần trăm con ngựa, lúc ánh sao chiếu rọi xuống, đi vội về hướng Hải Tây. Đoạn đường này, đúng là không có trở ngại gì. Đến giữa trưa ngày thứ hai,đoàn người đã tiến vào đất Hải Tây.
Hải Tây, cũng chính là tỉnh Giang Tô của cảng Liên Vân ở huyện Quảng Nam hậu thế . Ban đầu thời Tây Hán, căn cứ vào Minh đại “ Gia Khánh trùng tu nhất thống chí “ ghi lại, năm Hán Vũ Đế Thái Sơ thứ tư, cũng chính là năm 101 trước công nguyên, phía nam Hải Châu hai mươi dặm, bố trí nước chư hầu ở Hải Tây, làm nhị sư tướng quân Lý Quảng lợi phong ấp. Năm Chinh Hòa thứ ba, tức năm 90 trước công nguyên, Lý Quảng Lợi thua trận đầu hàng Hung Nô, bị phế tước vị công hầu, nước chư hầu Hải Tây được đổi tên là huyện Hải Tây...
Lúc đầu, huyện Hải Tây thuộc Quận Đông Hải. Về sau tiến nhập Đông Hán, liền vạch đến quận Quảng LăngNói cách khác, tiến nhập Hải Tây, cũng chẳng khác nào thoát khỏi phạm vi thế lực của Mi gia. Mặc dù nói Mi gia có thể đem vây cánh kéo dài đến huyện Hải Tây, nhưng chắc hẳn ở Quận Đông Hải thế lực của ảnh hưởng củaMi gia yếu hơn rất nhiều
Huyện Cù không có thế gia vọng tộc, nhưng Hải Tây đã có. Họ Từ là dòng họ lớn nhất Hải Tây, cũng là nơi vọng tộc. Vọng tộc này cũng không phải là loại cường hào có thể đánh đồng với Mi gia. Ở khu vực Quảng Lăng, thanh danh của Từ gia không thua kém gì gia tộc Trần Đăng.
Những năm Quang Hòa, Hải Tây nổi danh Từ Thục sĩ, là tướng quân dẹp quân Liêu, nổi danh ngoài biên cương. Mà Từ Thục con trai của Từ Cầu, ít có danh tiếng, từng làm công phủ trưng tích. Công phủ này không phải nói quan phủ, mà là chỉ tam công. Có thể là Tam công trưng tích, cũng là danh sĩ một phương. Từ Cầu đã từng làm Thứ sử Kinh Châu, cũng đã từng đánh lại quân Khăn Vàng.
Hiện giờ Từ Cầu đã được phong quan Thái Thú Nhữ Nam.Chú ý, là Thái Thú Nhữ Nam
Cho dù là giàu có và đông đúc giống như Mi gia cường hào, nhưng ở trước mặt họ Từ ở Hải Tây cũng không dám điên cuồng ngang ngược quá.
Nhóm Lưu Sấm sau khi tiến vào Hải Tây, càng trở nên cẩn thận. Tất cả mọi người được hạ lệnh cởi bỏ áo giáp, đồng thời cung tiễn đều giấu trong xe, để tránh bại lộ thân phận. Quản Hợi đề nghị, để cho Mi Hoán giả danh tiểu thư khuê các, hồi hương thăm người thân. Còn đám người Lưu Sấm thì đóng giả thành hộ vệ, ít nhiều có thể che giấu tai mắt người ngoài
Có hiệu quả không? Dù sao đoạn đường này trở đi, cũng là có chút thông thuận hơn. Lo lắng trong lòng Lưu Sấm đã dần dần được trút bỏ. Chỉ có điều thân thể mệt mỏi, và thêm tâm lý mệt mỏi, khiến tinh thần hắn có chút xuống dốc, ngồi trên lưngngựa, lại lung la lung lay, hỗn loạn.
Sắc trời đã tối muộn.
Chiều theo ý của Lưu Sấm, là tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nhưng Lưu Dũng lại cho rằng, cần phải nhanh chóng đi đến bãi biển, tụ hợp cùng đám người Hoàng Thiệu.
- Nơi đây cách bãi biển này, cũng không quá năm canh giờ đi đường. Ta cũng biết mọi người hiện tại cũng rất vất vả, nhưng kính xin kiên trì một chút. Chỉ cần lên thuyền, là có thể nghỉ ngơi Còn hơn ở trong này lo lắng đề phòng, sao không cố sức thêm chút nữa, sau đó có thể an tâm ngủ? Mạnh Ngạn, cháu bảo vệ Tam Nương Tử, chúng ta tiếp tục lên đường.
Lời nói của Lưu Dũng cũng không phải không có đạo lý. Mặc dù mọi người đềurất mệt, nhưng sau khi thương lượng, vẫn quyết định làm theo chủ ý của Lưu Dũng. Cứ như vậy, một đám người sớm đã kiệt sức, ngựa hết hơi, người mỏi mệt không chịu nổi, cắn răng tiếp tục lên đường.
Đến giờ tý, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng sóng biển, còn có một luồng gió mang theo mùi nước biển thổi tới, khiến tinh thần Lưu Sấm không khỏi rung lên.
Hòa trộn lẫn nhau, ở trong phút chốc lập tức trở nên rõ ràng. Hắn vỗ vỗ con ngựa vốn cũng đã rất mệt mỏi, rồi sau đó xoay người xuống ngựa, dắt Tượng Long đến, vặn yên nhận đăng tháo ra khỏi người Tượng Long Tượng Long nghỉ ngơi một mạch, tinh thần đã dễ chịu như những con ngựa thất. Không chỉ Lưu Sấm thay ngựa, những người khác cũng đều thay ngựa, tiếng hoan hô vang lên, hướng phía bãi biển đi vội.- Hoán Hoán, chúng ta đã tới rồi.
Trong xe ngựa ngựa, Mi Hoán nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Mặc dù nàng ấy ngồi trong xe ngựa, nhưng đôi khi ngồi trong xe đôi khi còn vất vả hơn cưỡi ngựa. Dọc đường lắc lư lên xuống, Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử toàn thân xương cốt đều mỏi rã rời, càng không có một chút tinh thần nói chuyện. Trên mặt Lưu Sấm lộ ra vẻ rạng rỡ tươi cười, hắn phóng ngựa xông lên phía mô đất đằng trước, đưa mắt nhìn ra xa, chân mày không tự chủ được xoay cùng một chỗ.
Thuyền đâu?
Nói là thuyền biển đã có rồi, nhưng ở đâu?Bóng đêm bao phủ mặt biển, sao lóng lánh, mắt nhìn rõ nét. Trên mặt biển rộng lớn kia, không thấy bóng dáng một chiếc thuyền, khiến tâm trạng Lưu Sấm đột nhiên lo lắng. Dựa vào ước định lúc trước của Hoàng Thiệu, hẳn là đêm nay thuyền sẽ được đem tới nơi này.
Nhưng vì sao không thấy thuyền? Chẳng lẽ, Tiết Châu không đồng ý? Hoặc là Hoàng Thiệu không gặp được Tiết Châu? Hay là phát sinh chuyện bất ngờ?
Trong lúc nhất thời, Lưu Sấm phập phồng lo lắng, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Sau khi đám người Lưu Dũng giục ngựa tới bờ biển, nhìn mặt biển trống trải, cũng đứng chết lặng.
Giờ tý, đúng lúc thủy triều Từng đợt sóng biển vọt tới, đánh thẳng vào bờ biểnnham thạch, phát ra tiếng vang ầm ầm. Nước biển vung vẩy, hơi nước tràn ngập. Lúc đó, trong lòng Lưu Sấm dâng lên một dự cảm xấu, đưa tay xuống bên ngựa nắm lấy Bàn Long Côn.
- Hoán Hoán, các nàng ở trong này đừng nhúc nhích.
Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử đã xuống xe, nghe Lưu Sấm dặn dò, mặt liền sắc, nhất thời căng thẳng thần sắc bất an.
- Mạnh Ngạn, làm sao vậy?
- Cảm giác có gì đó là lạ Các nàng trước tiên trốn ở đây, ta không gọi, các nàng không được ra.Nói xong, hắn không đợi Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử đáp lại, liền thúc ngựa chạy về phía bờ biển. Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử nhìn nhau, trên mặt đều toát ra vẻ sợ hãi, vội nắm tay nhau, bước ngắn bước dài tránh ở bụi cây rậm bên đường, thật cẩn thận nhìn ra xung quanh thăm dò.
Trong bóng đêm, trên bờ biển nham thạch so le lần lượt thay đổi, giống như quái thú.
Tiếng sóng biển liên tiếp, vọng lại trên bầu trời.
Lưu Sấm cầm Bàn Long Côn nhảy xuống ngựa, giẫm lên đồ tế nhuyễn đi tới bên cạnh Lưu Dũng,
- Thúc phụ, tình hình dường như có gì đó khác lạ.- Ừ!
Lưu Dũng nói năng thận trọng, trầm mặt quay đầu nói:
- Lão Quản, lệnh cho mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Luyện tới cảnh giới Luyện Thần, giác quan thứ sáu của Lưu Dũng đã sớm vượt qua người thường. Lưu Sấm cảm thấy không ổn, hắn càng cảm thấy trên bờ cát yên tĩnh trống trải này, tràn ngập sát khí.
Quản Hợi nghe được, lập tức hô:
- Bùi Thiệu, kết viên trận, chuẩn bị nghênh chiến với địch.
Âm thanh cứng rắn đi ra, chợt nghe bốn phía tiếng kêu vang lên.Ánh lửa nổi lên, theo phía sau nham thạch, lao ra mấy trăm quân tốt Một người cầm đâu, cầm trong tay trường đao, lớn tiếng quát:
- Lưu Sấm, Đại lão gia đã sớm đoán được, ngươi sẽ câu kết với hải tặc ở Úc Châu Sơn, cho nên lệnh cho ta ở đây chờ. Nếu thông minh, hãy mau bó tay chịu trói.
Nể tình cảm ngày xưa, ta sẽ cầu xin Đại lão gia tha thứ, giữ lại tính mệnh của ngươi.. Nếu một mực không chịu giác ngộ, đừng trách chúng ta tuyệt tình!
Trong ánh lửa, người thanh niên cầm đao chỉ Lưu Sấm.
- Trương Lâm?
Lưu Sấm vừa nhìn thấy người tới, lập tức giận dữ.Tuy rằng hắn nghĩ mãi không ra làm sao Trương Lâm lại biết chuyện hắn muốn cùng Mi Hoán bỏ trốn. Nhưng theo Mi Hoán nói, hắn đã biết kẻ bán đứng hắn chính là người kia, Trươmg Lâm. Phía trước, Mi Trạch vì khuyên bảo Mi Hoán không nên phản kháng, nói ra tên Trương Lâm. Mà khi ở Huyện Cù, Trương Lâm từng dẫn người chặn giết Lưu Sấm, nếu không phải Tượng Long giúp sức, sợ rằng hắn đã phải bỏ mạng trong thành.
- Trương Lâm, ngươi dám bán đứng chúng ta.
Sau khi Quản Hợi thấy rõ ràng Trương Lâm, cũng nổi trận lôi đình.
Trương Lâm cười lạnh nói
- Chu Tặc tào, Lâm ta luôn coi ngươi là tiền bối, cho nên hai năm qua đối với ngươi rất cung kính.Nào biết được ngươi là kẻ ngu xuẩn, không ngờ vì kẻ nhát gan kia, vứt bỏ không cần tiền đồ. Nay Lưu Sứ quân có được Từ Châu, là do ý trời. Ngươi không biết thiên thời, nên xui xẻo. Lâm chẳng qua thuận lòng trời mà đi! Nghĩ lại tình cảm ngày xưa, nếu bây giờ ngươi hối hận, Lâm nguyện trước mặt Đại lão gia và mọi người đảm bảo Chu Tặc tào, một người bản lĩnh như ngươi, vinh hoa phú quý lo gì, không phải dễ như trở bàn tay sao, tội gì vì Lưu Sấm chịu chết?
Xem tình huống này, Trương Lâm vẫn chưa biết Lã Bố đã cướp lấy Hạ Bì, trong miệng gã vị chân mệnh thiên tử kia cũng đang rơi vào tình trạng hoảng sợ như kiếp chó chết chủ.
Con ngươi Lưu Sấm đảo một vòng, nảy ra ý hay.
Hắn vừa muốn nói ra tin Hạ Bì đã bị Lã Bố chiếm lĩnh, thấy Quản Hợi hét mộttiếng, cất bước kéo đao mà đi, hướng phía Trương Lâm đánh tới.
Trong ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú của Trương Lâm biến thành dữ tợn.
- Chu Hợi, ngươi đã tự tìm đường chết, thì đừng trách ta vô tình Cung tiễn thủ, bắn tên!
Binh lính đứng phía sau hắn đột nhiên hướng hai bên nhường lối, chỉ thấy hai hàng cung tiễn thủ đoạt ra, hướng về phía đám người Lưu Sấm, Quản Hợi, mở cung bắn tên.
Vù vù!
Hơn mười cây cung rung động, mũi tên sắc bén phá không khí rít gào, bay vụtđến.
Trong lòng Lưu Sấm biết trận chiến ác liệt này không thể tránh né, ngay lập tức cũng không phí lời, hét lớn một tiếng.
- Trương Lâm, tên tiểu nhân! Ta liều mạng với ngươi!
Bàn Long Côn tung bay, hóa thành côn ảnh trùng điệp. Mũi tên sắc bén bay tới bị Lưu Sấm dùng côn gạt, sải bước đi về phía Trương Lâm.
Đồng thời, đám người Bùi Thiệu cũng kết thành viên trận. Nhưng đối mặt với tên phóng đến như mưa, bọn họ cho dù hết sức phong chắn như trước, vẫn không tránh khỏi vẫn có người trúng tên.
Tiếng rên rỉ vọng lại trên bờ cát.Ba người Lưu Sấm, Lưu Dũng, Quản Hợi nhất loạt xông lên phía trước, khua binh khí hướng tới đám người Trương Lâm, từng bước tiến gần Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.