Quyển 1 - Chương 32: đều không phải người thường
Canh Tân
13/06/2018
Não Lưu Sấm nhanh như chớp đã tính đến nhiều khả
năng. Có điều tất cả chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng thì ích gì?
Phải rồi, cái tên Hoàng Triệu kia không biết lai lịch thế nào? Trương
Khải là thuộc hạ của Khuyết Tuyên không mấy người biết được, tên Hoàng
Triệu này lại biết rõ. Người này bí ẩn xuất hiện ở huyện Cù, trên người
có nhiều điểm đáng ngờ, khiến người khác không khỏi suy tư.
Hoàng Triệu là người như thế nào? Mi Thiệp không thể ngồi cùng Lưu Sấm suốt được, nói được vài câu liên chạy đi làm việc.
Lúc này Bùi Thiệu cùng Bùi Vĩ và Thường Thắng tiến về phía Lưu Sấm. Cả ba không nói gì, chi im lặng nhìn Lưu Sấm.
- Các người làm gì vậy?
Lưu Sấm bị Bùi Thiệu nhìn đến phát sợ, không kềm được liền hỏi. Bùi Thiệu liếc mắt nhìn Thường Thăng và Bùi Vĩ, cả hai lập tức đứng sang hai bên canh chừng, Bùi Thiệu liên ngôi xuông bên cạnh Lưu Sấm.
- Ngươi đã đoán được lai lịch của ta rồi?
Lưu Sấm cười khổ, thở dài chi tay vào chiếc khăn vàng trên cổ Bùi Thiệu, nói:
- Bùi lão đại, ta biết ngươi là người theo tín ngưỡng, nhưng ngươi cũng đâu cần bắt chước mấy tên hòa thượng đạo sĩ biểu hiện rõ ràng như thế.
- Ngươi nhìn chiếc khăn vàng trên cổ ngươi, với chiếc khăn của Nô Tâm và Bá Lâm đi. Trời xanh đã chết, Trời vàng đương lập! Bùi lão đại ta có là đồ ngốc cũng không thể không nhìn ra các ngươi là tín đồ Thái Bình Đạo. Phải rồi, Hợi thúc phải chẳng cũng là tín đồ của Thái Bình Đạo?
Lưu Sấm nói một cách thân nhiên, khiến cho Bùi Thiệu liền yên tâm. Gã cởi chiếc khăn trên cổ, vẻ mặt như đang hồi tưởng lại. Một lúc sau, gã khẽ cười khổ, bỏ khăn vào lồng ngực, quay lại nói với Bùi Vĩ và Thường Thắng.
- Cất khăn Thái Bình đi, sau này luôn đem bên người là được rồi. Trở về bảo mọi người cũng bỏ hết khăn ra. Mẹ nó chứ, đến cái tên khốn Mạnh Ngạn cũng nhìn ra manh mối, mọi người sau này thu mình một chút, tránh gây ra phiền phức không cần thiết, rõ cả chưa?
Bùi Vĩ và Thường Thắng ngần ra, lập tức cởi khăn vàng xuống.
Hóa ra cái thứ đồ này gọi là khăn Thái Bình. Xem ra đây là một loại tín vật độc đáo của tín đồ Thái Bình Đạo. Lưu Sấm cười cười không lưu tâm đến nữa.
Bùi Thiệu hạ giọng:
- Nếu ngươi đã phát hiện ra, vì sao không đi báo quan?
- Đang yên lành, ta đi báo quan làm gì!
Lưu Sấm vẻ nặt khó hiểu nhìn Bùi Thiệu.
- Các ngươi đối với ta không hề ác ý. Hơn nữa lại liên quan đến Hợi thúc, ta không thể đi báo quan được. Dù sao thì các ngươi không hại ta, ta quan tâm lai lịch của các ngươi làm gì?
- Ta tên Bùi Nguyên Thiệu.
Phụt!
Lưu Sấm đang uống nước, nghe câu nói của Bùi Thiệu liền lập tức phun ra.
Bùi Thiệu, Bùi Nguyên Thiệu? Trong Tam Quốc Chí không có ghi chép về Bùi Thiệu, nhưng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa lại có sự xuất hiện của gã. Có điều không phải hắn ở Nhữ Nam sao? Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Quan Nhị Ca vốn qua năm quan chém sáu tướng, nghìn dặm đơn độc, bị sơn tặc cản đường ở Đãng Sơn. Quan Nhị Ca chém Bùi Nguyên Thiệu, thu nhận Chu Thương, gặp Trương Phi ở Cổ thành, sau lại tương phùng Triệu Vân ở Đãng Sơn, cuối cùng bảo vệ Lưu Bị đến Tây Xuyên, lập nên Thục Hán.
Bùi Nguyên Thiệu là đồng lõa với Triệu Vân. Tuy rằng không xuất hiện chính thức nhưng cũng coi như có tên có tụổi. Chẳng lẽ Bùi Thiệu lại là Bùi Nguyên Thiệu, cái tên xui xẻo bị Quan Vũ chém chết?
- Ngươi nói vậy là ý gì. Bùi Thiệu tỏ vẻ không vui.
– Ta đây nghiêm túc giới thiệu bản thân như vậy, ngươi lại phun ngay một ngụm nước vào mặt ta, tính làm cái quái gì đây?
Lưu Sấm vội vàng xua tay, giải thích:
- Xin lỗi xin lỗi, chỉ vì chợt nghĩ đến một số chuyện, thực không cố ý phun vào ngươi! Phải rồi tên ngươi là Bùi Nguyên Thiệu, cớ sao lại đôi thành Bùi Thiệu?
Vào năm Đông Hán, song danh là hèn mọn, đơn danh là quý tộc. Nói cách khác, cái danh Bùi Nguyên Thiệu này, thực ra là một tiện danh.
Bùi Nguyên Thiệu trừng mắt, bực tức nói:
- Nếu ta không đổi tên, chẳng phải đã bại lộ thân phận rồi sao?
Ôi!!!! Xem ra Bùi Nguyên Thiệu cũng được coi là một nhận vật trong quân khăn vàng.
Tuy nhiên đại ca à, ngươi đeo khăn Thái Bình rêu rao khắp nơi, cũng là bởi huyện Cù này dễ dàng, bài Diêm Thủy thì toàn một lũ tội phạm bỏ trốn, cho nên mới không có người để ý. Nếu không như vậy, chỉ nhìn vào chiếc khăn Thái Bình của ngươi có khác nào tự báo cáo hộ tịch chứ? Đúng là bịt tai trộm chuông! (tự lừa dối mình, không lừa dối được người) Có điều đương nhiên Lưu Sấm sẽ không nói ra những lời này, đưa tay ra hiệu cho Bùi Thiệu tiếp tục. Chi là không dê gì mới trút ra tâm sự, lại bị Lưu Sấm phun vào mặt như thếtan tành mây khói hết cả rồi.
Bùi Thiệu lau mặt, đưa tay chi Bùi Vĩ:
- Nô Tâm vốn là võ sĩ Hoàng Cân dưới trướng của đại soái Trương Mạn Thành, về sau Trương đại soái bại trận, Nô Tâm liền quy về dưới trướng của Thanh Châu ta, Bá Lâm lại là người Lạc Dương ở Dự Châu, vốn là cháu ngoại của Lạc Dương Đạo của đại Soái Mã Nguyên Nghĩa Thái Bình Đạo ta. Phụ thân Bá Lâm chạy trốn đến Toánh Xuyên, sau đó đi theo khởi nghĩa Hoàng Phủ Tung phóng hỏa đốt Trường Xã, phụ thân Bá Lâm chết trận, Bá Lâm bèn theo những bại binh lưu lạc đến Thanh Châu, quy về dưới trướng Cừ soái Cừ soái mà ta nhắc đến hẳn ngươi cũng đoán ra được.
Mẹ! Lưu Sấm không nhịn được mà chửi thầm.
Đều là danh nhân cả Trương Mạn Thành, Mã Nguyên Nghĩa, Ba Tài, Hoàng Phủ Tung! Cho tới tận lúc này, Lưu Sấm mới thực sự cảm nhận được hắn tiếp cận với lịch sử Tam Quốc gần đến mức nào. Trước đây tuy có Mi Hoán, nhưng Lưu Sấm còn chưa có cảm nhận chân thực đối với Tam Quốc. Mi Phương ở huyện Cù là thật, không hề có liên quan gì đến Lưu Sẩm, nhưng sau đó Trần Quần, rồi Trần Đăng, kể cả Bộ Chất đều cứ thế mà vuột mất, không hề có cơ hội tiếp cận thêm.
Xem ra, người thân cận nhât với Lưu Sấm lại là ba cái tên trước mặt này, còn cả Chu Hợi huyện Cù nữa. Đội quân Hoàng Cân do một tay ba huynh đệ Trương Giác tạo nên, phân biệt bắc nam. Đại soái phương Nam chính là Trương Mạn Thành, đại soái phương Bắc hình như tên là Trương Ngưu Giác. Dưới Đại soái là Cừ soái, dưới Cừ soái là Tiểu soái, đồn rằng đội quân Hoàng Cân vào thời hung thịnh nhất có đến ba mươi sáu Cừ soái hơn một trăm Tiểu soái.
Không ngờ Chu Hợi chính là một trong ba mươi sáu lộ Cừ soái.
Còn Bùi Thiệu, rất có thể là một trong hơn một trăm lộ Tiểu soái kia. Saụ khi khởi nghĩa Hoàng Cân thất bại, ba đại tướng quân ra đi, Nạm Bắc Đại soái chết trận, ba mươi sáu Cừ soái người thì chết, người đầu hàng, còn sống chẳng được mấy người.
Chu Hợi là một Cừ soái sao? Nếu là vậy thì thật ngoài sức tưởng tượng của Lưu Sấm. Nói như vậy, Chu Hợi chí ít cũng phải có chút danh tiêng, sao có thể không một ai biết đến như thê? Trừ phi "Chu Hợi" là một cái tên giả.
"Hợi" Thời Tam Quốc, nhân vật có tên tuổi, tên tự lại có chữ "Hợi", đồng thời là tướng lĩnh của quân Hoàng Cân, dường như chỉ có một người là phù hợp.
Lưu Sấm nhìn Bùi Thiệu, hạ giọng hỏi:
- Hợi thúc, liệu có phải tên giả?
- Hả?
- Thôi được, không cần ngươi trả lời, sau khi trở về ta sẽ tự đi hỏi Hợi thúc. Thực ra cho dù ngươi không nói ta cũng có thể đoán ra được một điểm. Hợi thúc đến từ Thanh Châu, ta nghĩ tên thật của ông ây là Quản Hợi.
Phịch! Bùi Thiệu rơi từ trên thành xe xuống đất, vẻ mặt kinh hãi:
- Ngươi!
- Được rồi được rồi, không cần ngươi trả lời nữa Bùi lão đại, ngươi dù sao cũng là hào kiệt một phương, sao lại dê kích động như vậy được? Dù ngươi không thừa nhận nhưng nhìn biêu cảm của ngươi ta cũng biết là ta đoán đúng rồi!
Nhưng, nhưng Bùi Thiệu có chút cà lăm rồi! Gã thực sự không thể nghĩ ra làm sao Lưu Sấm có thể đoán được câu trả lời.
Theo như gã biết, Lưu Sấm tuy không phải người huyện Cù, nhưng từ khi đến huyện Cù chưa từng rời khỏi nơi đây một bước. Hắn cũng không phải thư hương môn đệ gì, chỉ là một dân chúng bình thường không hơn không kém. Vấn đề là, một người dân bình thường sao có thể nhanh chóng đoán được thân phận của Chu Hợi? Tên này, tên này rốt cuộc từ đâu tới? Có thể lượng thông tin mà Lưu Sấm lộ ra quá nhiều, khiến cho ba người đám Bùi Thiệu chết lặng, không biết nên nói gì nữa.
Còn bản thân Lưu Sấm thì sao? Cũng đang bị chính đáp án mà mình đoán ra làm cho rồi bời.
Không ngờ Hợi Thúc lại là Quản Hợi Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Quản Hợi từng dẫn mấy ngàn quân Hoàng Cân vây đánh Bắc Hải, thái thú Bắc Hải Khổng Dung cầu xin Lưu Bị cứu viện, Quản Hợi liên bị Quan Vũ giết chết. Nhưng trong Tam Quôc Chí, Quản Hợi không bị Quan Vũ giết mà là tự bỏ đi. Nhưng dù thế nào, đây vẫn là một con người có thể thống lĩnh thiên binh vạn mã, càng là một mãnh tướng có thể giao đấu mười mấy hiệp với Quan Nhị ca, sao có thể xuất hiện ở huyện Cù được? Trong khoảnh khắc, Lưu Sấm cũng trở nên hồ đồ rồi!
Hoàng Triệu là người như thế nào? Mi Thiệp không thể ngồi cùng Lưu Sấm suốt được, nói được vài câu liên chạy đi làm việc.
Lúc này Bùi Thiệu cùng Bùi Vĩ và Thường Thắng tiến về phía Lưu Sấm. Cả ba không nói gì, chi im lặng nhìn Lưu Sấm.
- Các người làm gì vậy?
Lưu Sấm bị Bùi Thiệu nhìn đến phát sợ, không kềm được liền hỏi. Bùi Thiệu liếc mắt nhìn Thường Thăng và Bùi Vĩ, cả hai lập tức đứng sang hai bên canh chừng, Bùi Thiệu liên ngôi xuông bên cạnh Lưu Sấm.
- Ngươi đã đoán được lai lịch của ta rồi?
Lưu Sấm cười khổ, thở dài chi tay vào chiếc khăn vàng trên cổ Bùi Thiệu, nói:
- Bùi lão đại, ta biết ngươi là người theo tín ngưỡng, nhưng ngươi cũng đâu cần bắt chước mấy tên hòa thượng đạo sĩ biểu hiện rõ ràng như thế.
- Ngươi nhìn chiếc khăn vàng trên cổ ngươi, với chiếc khăn của Nô Tâm và Bá Lâm đi. Trời xanh đã chết, Trời vàng đương lập! Bùi lão đại ta có là đồ ngốc cũng không thể không nhìn ra các ngươi là tín đồ Thái Bình Đạo. Phải rồi, Hợi thúc phải chẳng cũng là tín đồ của Thái Bình Đạo?
Lưu Sấm nói một cách thân nhiên, khiến cho Bùi Thiệu liền yên tâm. Gã cởi chiếc khăn trên cổ, vẻ mặt như đang hồi tưởng lại. Một lúc sau, gã khẽ cười khổ, bỏ khăn vào lồng ngực, quay lại nói với Bùi Vĩ và Thường Thắng.
- Cất khăn Thái Bình đi, sau này luôn đem bên người là được rồi. Trở về bảo mọi người cũng bỏ hết khăn ra. Mẹ nó chứ, đến cái tên khốn Mạnh Ngạn cũng nhìn ra manh mối, mọi người sau này thu mình một chút, tránh gây ra phiền phức không cần thiết, rõ cả chưa?
Bùi Vĩ và Thường Thắng ngần ra, lập tức cởi khăn vàng xuống.
Hóa ra cái thứ đồ này gọi là khăn Thái Bình. Xem ra đây là một loại tín vật độc đáo của tín đồ Thái Bình Đạo. Lưu Sấm cười cười không lưu tâm đến nữa.
Bùi Thiệu hạ giọng:
- Nếu ngươi đã phát hiện ra, vì sao không đi báo quan?
- Đang yên lành, ta đi báo quan làm gì!
Lưu Sấm vẻ nặt khó hiểu nhìn Bùi Thiệu.
- Các ngươi đối với ta không hề ác ý. Hơn nữa lại liên quan đến Hợi thúc, ta không thể đi báo quan được. Dù sao thì các ngươi không hại ta, ta quan tâm lai lịch của các ngươi làm gì?
- Ta tên Bùi Nguyên Thiệu.
Phụt!
Lưu Sấm đang uống nước, nghe câu nói của Bùi Thiệu liền lập tức phun ra.
Bùi Thiệu, Bùi Nguyên Thiệu? Trong Tam Quốc Chí không có ghi chép về Bùi Thiệu, nhưng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa lại có sự xuất hiện của gã. Có điều không phải hắn ở Nhữ Nam sao? Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Quan Nhị Ca vốn qua năm quan chém sáu tướng, nghìn dặm đơn độc, bị sơn tặc cản đường ở Đãng Sơn. Quan Nhị Ca chém Bùi Nguyên Thiệu, thu nhận Chu Thương, gặp Trương Phi ở Cổ thành, sau lại tương phùng Triệu Vân ở Đãng Sơn, cuối cùng bảo vệ Lưu Bị đến Tây Xuyên, lập nên Thục Hán.
Bùi Nguyên Thiệu là đồng lõa với Triệu Vân. Tuy rằng không xuất hiện chính thức nhưng cũng coi như có tên có tụổi. Chẳng lẽ Bùi Thiệu lại là Bùi Nguyên Thiệu, cái tên xui xẻo bị Quan Vũ chém chết?
- Ngươi nói vậy là ý gì. Bùi Thiệu tỏ vẻ không vui.
– Ta đây nghiêm túc giới thiệu bản thân như vậy, ngươi lại phun ngay một ngụm nước vào mặt ta, tính làm cái quái gì đây?
Lưu Sấm vội vàng xua tay, giải thích:
- Xin lỗi xin lỗi, chỉ vì chợt nghĩ đến một số chuyện, thực không cố ý phun vào ngươi! Phải rồi tên ngươi là Bùi Nguyên Thiệu, cớ sao lại đôi thành Bùi Thiệu?
Vào năm Đông Hán, song danh là hèn mọn, đơn danh là quý tộc. Nói cách khác, cái danh Bùi Nguyên Thiệu này, thực ra là một tiện danh.
Bùi Nguyên Thiệu trừng mắt, bực tức nói:
- Nếu ta không đổi tên, chẳng phải đã bại lộ thân phận rồi sao?
Ôi!!!! Xem ra Bùi Nguyên Thiệu cũng được coi là một nhận vật trong quân khăn vàng.
Tuy nhiên đại ca à, ngươi đeo khăn Thái Bình rêu rao khắp nơi, cũng là bởi huyện Cù này dễ dàng, bài Diêm Thủy thì toàn một lũ tội phạm bỏ trốn, cho nên mới không có người để ý. Nếu không như vậy, chỉ nhìn vào chiếc khăn Thái Bình của ngươi có khác nào tự báo cáo hộ tịch chứ? Đúng là bịt tai trộm chuông! (tự lừa dối mình, không lừa dối được người) Có điều đương nhiên Lưu Sấm sẽ không nói ra những lời này, đưa tay ra hiệu cho Bùi Thiệu tiếp tục. Chi là không dê gì mới trút ra tâm sự, lại bị Lưu Sấm phun vào mặt như thếtan tành mây khói hết cả rồi.
Bùi Thiệu lau mặt, đưa tay chi Bùi Vĩ:
- Nô Tâm vốn là võ sĩ Hoàng Cân dưới trướng của đại soái Trương Mạn Thành, về sau Trương đại soái bại trận, Nô Tâm liền quy về dưới trướng của Thanh Châu ta, Bá Lâm lại là người Lạc Dương ở Dự Châu, vốn là cháu ngoại của Lạc Dương Đạo của đại Soái Mã Nguyên Nghĩa Thái Bình Đạo ta. Phụ thân Bá Lâm chạy trốn đến Toánh Xuyên, sau đó đi theo khởi nghĩa Hoàng Phủ Tung phóng hỏa đốt Trường Xã, phụ thân Bá Lâm chết trận, Bá Lâm bèn theo những bại binh lưu lạc đến Thanh Châu, quy về dưới trướng Cừ soái Cừ soái mà ta nhắc đến hẳn ngươi cũng đoán ra được.
Mẹ! Lưu Sấm không nhịn được mà chửi thầm.
Đều là danh nhân cả Trương Mạn Thành, Mã Nguyên Nghĩa, Ba Tài, Hoàng Phủ Tung! Cho tới tận lúc này, Lưu Sấm mới thực sự cảm nhận được hắn tiếp cận với lịch sử Tam Quốc gần đến mức nào. Trước đây tuy có Mi Hoán, nhưng Lưu Sấm còn chưa có cảm nhận chân thực đối với Tam Quốc. Mi Phương ở huyện Cù là thật, không hề có liên quan gì đến Lưu Sẩm, nhưng sau đó Trần Quần, rồi Trần Đăng, kể cả Bộ Chất đều cứ thế mà vuột mất, không hề có cơ hội tiếp cận thêm.
Xem ra, người thân cận nhât với Lưu Sấm lại là ba cái tên trước mặt này, còn cả Chu Hợi huyện Cù nữa. Đội quân Hoàng Cân do một tay ba huynh đệ Trương Giác tạo nên, phân biệt bắc nam. Đại soái phương Nam chính là Trương Mạn Thành, đại soái phương Bắc hình như tên là Trương Ngưu Giác. Dưới Đại soái là Cừ soái, dưới Cừ soái là Tiểu soái, đồn rằng đội quân Hoàng Cân vào thời hung thịnh nhất có đến ba mươi sáu Cừ soái hơn một trăm Tiểu soái.
Không ngờ Chu Hợi chính là một trong ba mươi sáu lộ Cừ soái.
Còn Bùi Thiệu, rất có thể là một trong hơn một trăm lộ Tiểu soái kia. Saụ khi khởi nghĩa Hoàng Cân thất bại, ba đại tướng quân ra đi, Nạm Bắc Đại soái chết trận, ba mươi sáu Cừ soái người thì chết, người đầu hàng, còn sống chẳng được mấy người.
Chu Hợi là một Cừ soái sao? Nếu là vậy thì thật ngoài sức tưởng tượng của Lưu Sấm. Nói như vậy, Chu Hợi chí ít cũng phải có chút danh tiêng, sao có thể không một ai biết đến như thê? Trừ phi "Chu Hợi" là một cái tên giả.
"Hợi" Thời Tam Quốc, nhân vật có tên tuổi, tên tự lại có chữ "Hợi", đồng thời là tướng lĩnh của quân Hoàng Cân, dường như chỉ có một người là phù hợp.
Lưu Sấm nhìn Bùi Thiệu, hạ giọng hỏi:
- Hợi thúc, liệu có phải tên giả?
- Hả?
- Thôi được, không cần ngươi trả lời, sau khi trở về ta sẽ tự đi hỏi Hợi thúc. Thực ra cho dù ngươi không nói ta cũng có thể đoán ra được một điểm. Hợi thúc đến từ Thanh Châu, ta nghĩ tên thật của ông ây là Quản Hợi.
Phịch! Bùi Thiệu rơi từ trên thành xe xuống đất, vẻ mặt kinh hãi:
- Ngươi!
- Được rồi được rồi, không cần ngươi trả lời nữa Bùi lão đại, ngươi dù sao cũng là hào kiệt một phương, sao lại dê kích động như vậy được? Dù ngươi không thừa nhận nhưng nhìn biêu cảm của ngươi ta cũng biết là ta đoán đúng rồi!
Nhưng, nhưng Bùi Thiệu có chút cà lăm rồi! Gã thực sự không thể nghĩ ra làm sao Lưu Sấm có thể đoán được câu trả lời.
Theo như gã biết, Lưu Sấm tuy không phải người huyện Cù, nhưng từ khi đến huyện Cù chưa từng rời khỏi nơi đây một bước. Hắn cũng không phải thư hương môn đệ gì, chỉ là một dân chúng bình thường không hơn không kém. Vấn đề là, một người dân bình thường sao có thể nhanh chóng đoán được thân phận của Chu Hợi? Tên này, tên này rốt cuộc từ đâu tới? Có thể lượng thông tin mà Lưu Sấm lộ ra quá nhiều, khiến cho ba người đám Bùi Thiệu chết lặng, không biết nên nói gì nữa.
Còn bản thân Lưu Sấm thì sao? Cũng đang bị chính đáp án mà mình đoán ra làm cho rồi bời.
Không ngờ Hợi Thúc lại là Quản Hợi Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Quản Hợi từng dẫn mấy ngàn quân Hoàng Cân vây đánh Bắc Hải, thái thú Bắc Hải Khổng Dung cầu xin Lưu Bị cứu viện, Quản Hợi liên bị Quan Vũ giết chết. Nhưng trong Tam Quôc Chí, Quản Hợi không bị Quan Vũ giết mà là tự bỏ đi. Nhưng dù thế nào, đây vẫn là một con người có thể thống lĩnh thiên binh vạn mã, càng là một mãnh tướng có thể giao đấu mười mấy hiệp với Quan Nhị ca, sao có thể xuất hiện ở huyện Cù được? Trong khoảnh khắc, Lưu Sấm cũng trở nên hồ đồ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.