Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 65: Dư nghiệt ( Hạ ).

Canh Tân

28/04/2017

Trong cái bọc chính là cái yên ngựa mà Lưu Sấm nhờ Mi Hoán chế tạo... Nhìn ra được Mi Hoán rất dụng tâm, đặc biệt là hai bộ yên ngựa kia, được tạo ra vô cùng tinh xảo, dùng nguyên liệu hết sức chú trọng. Dùng lớp da ngoài của nghé con làm thành vỏ ngoài, yên ngựa nhếch lên hai đầu, quấn hai đạo hai vòng sắt, khiến yên ngựa nhìn qua càng thêm tinh xảo. Bàn đạp ngay tại dưới yên ngựa, còn có hai cái dây lớn...Chỉ có điều móng ngựa sắt trơ trọi đặt ở nơi này, nghĩ vậy Mi Hoán cũng không rõ móng ngựa này nên trang bị như thế nào, đương nhiên đặt ở một bên.

- Thúc phụ, cho người xem một thứ tốt.

Lưu Sấm gọi Lưu Dũng một tiếng, sau đó dắt Tượng Long đến, lấy yên ngựa khoác lên trên lưng ngựa, buộc một cái đai lớn lại. Hắn lắc lắc một cái, thấy yên ngựa cố định rất ổn, ra hiệu Lưu Dũng lên ngựa thử nghiệm.

Lưu Dũng nghi hoặc khó hiểu, theo như chỉ dẫn của Lưu Sấm, vịn yên ngựa thật chắc, rồi trở mình lên ngựa. Sau đó, Lưu Sấm dắt ngựa đi một vòng ở trong sân, Lưu Dũng cũng lập tức cảm nhận được con ngựa này có chỗ không tầm thường.

- Mạnh Ngạn, đây là cháu thiết kế sao?

- Vâng!

Thấy Lưu Sấm gật đầu, Lưu Dũng không kìm nổi sự kỳ lạ. Quản Hợi ở một bên lòng như lửa đốt, không kìm nổi hỏi:

- Đại Lưu, cái đồ vật này đến tột cùng là có cái gì thần kỳ?

- Ngươi tới thử xem sẽ biết...

Lưu Dũng xuống ngựa, để Quản Hợi cưỡi lên.

Quản Hợi hai chân giẫm lên yên, ngồi trên yên ngựa chạy hai vòng, sắc mặt lập tức biến đổi lớn. Ông xoay người xuống ngựa, ra hiệu cho Lưu Sấm gỡ yên ngựa xuống, rồi sau đó hạ giọng nói:

- Thứ này nhất định phải bảo vệ tốt. Nếu truyền đi ra ngoài, nói không chừng sẽ chọc tới họa sát thân. Mạnh Ngạn làm thế nào nghĩ ra được chứ? Có thứ đồ vật này, lúc ta cưỡi ngựa giao chiến, ít nhất có thể nâng cao ba thành sức lực. Con mẹ nó, năm đó ở quận Bắc Hải nếu ta có bảo bối này, ít nhất có thể cùng người kia huyết chiến trăm hiệp, sau cùng bất đắc dĩ phải lui binh.

Cái người kia, đó là Quan Vũ.

Quản Hợi từ sau khi biết bộc lộ thân phận, cũng không có gì giấu diếm nữa.

Ông thừa nhận từng giao thủ cùng Quan Vũ, sau hơn ba mươi hiệp không thể chống đỡ nổi, bại bởi Quan Vũ. Máu dính trên Giáp tử kiếm, là vết máu do giao thủ cùng Quan Vũ lưu lại. Chỉ là, về sau nghèo túng lưu lạc đến huyện Cù, thậm chí ngay cả tiền thuê trọ cũng không thể trả nổi, Quản Hợi thủy chung cũng không chịu nói rõ. Ông không muốn nói, Lưu Sấm tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng. Có một số việc, vẫn nên chờ thời cơ. Thời cơ chín muồi rồi, Lưu Sấm cho dù không hỏi, Quản Hợi cũng tự nhiên nói ra.

- Cái đồ vật này là để làm gì?

Lưu Dũng vẻ mặt nghi hoặc cầm móng ngựa sắt.

- Cái này là chế tạo dùng để bảo hộ móng ngựa không bị thương tổn...Chỉ có điều nên đính như thế nào trên móng ngựa, cháu còn chưa nghĩ ra được. Nếu như ngựa chiến phối hợp với móng ngựa sắt, mặc dù là ở nơi đi lại gập ghềnh, cũng có thể không bị thương tổn. Thúc phụ, chi bằng trước tiên thử trên con Đại Thanh xem được không?

Đại Thanh, chính là ngựa Thanh Thông. Lưu Dũng nhìn nó liếc mắt một cái, tuy có chút không muốn, nhưng ánh mắt chăm chú của Lưu Sấm tràn đầy hy vọng, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Tìm ngựa Thanh Thông dễ, Tượng Long không dễ được. Nếu như trực tiếp thử nghiệm trên mình Tượng Long, chẳng may Tượng Long bị thương, mới là mất nhiều hơn được.

Nhưng thật ra ngựa Thanh Thông..

Lưu Dũng thở dài, có chút đau lòng nói :

- Thử thì thử xem một chút, tuy nhiên phải cẩn thận...Đại Thanh mặc dù không thể so với Tượng Long, nhưng cũng là một con ngựa tốt.

*****

Thế cục huyện Cù đã khôi phục bình ổn.



Từ lúc Trần Đáo suất lĩnh Bạch Mạo rời khỏi huyện Cù, một số tuần binh ngày sau một trận chiến ở cổng thành may mắn sống sót, cũng tiếp tục trở về đơn vị. Tuy chỉ có hơn một trăm người, nhưng là so với số lưu dân dùng tiền chiêu mộ, sức chiến đấu rõ ràng cao hơn nhiều. Dù sao cũng là đã trải qua thử thách chiến tranh, tuần binh này mặc dù không thể nói là đi ra từ núi thây biển máu, nhưng cũng có vẻ khí thần, vượt xa lưu dân.

Đứng ở một chỗ, cảm giác này rõ ràng là không đồng nhất. Tuần binh huyện Cù sau khi trở về đơn vị cũ, vẫn cùng lưu dân xảy ra hơn một lần xung đột. Kết quả, Trương Lâm dẫn năm mươi tuần binh, đánh hơn một trăm lưu dân kia hỗn loạn bỏ chạy, không thể ngăn cản. Kể từ đó, tuần binh huyện Cù nhanh chóng cướp lấy thế chủ đạo, mà Hoàng Cách cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần mỗi ngày lo lắng, đề phòng, lo sợ lưu dân gây chuyện.

Chỉ có điều, Hoàng Cách vẫn còn có chút tiếc nuối. Y tự mình tới cửa, hy vọng mời Quản Hợi tiếp tục đi làm việc, nhưng là cuối cùng lại bị Quản Hợi uyển chuyển cự tuyệt. Mất đi Quản Hợi, tuần binh huyện Cù thiếu đi linh hồn. Sức chiến đấu tuy rằng tăng cường, nhưng Hoàng Cách vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Thời gian cứ như vậy vô thanh vô tức yên lặng trôi qua.

Chỉ chớp mắt đã đến tháng ba rồi. Trên núi Cù đào hạnh bắt đầu điêu tàn, mưa xuân ở cuối tiết xuân lả lướt bay bay, bày ra một loại ý vị đặc biệt. Cuộc chiến tại huyện Cù đã qua đi một tháng. Dấu vết tàn dư ngày đó theo từng trận mưa phùn dần dần cọ rủa sạch sẽ.

Thương thế của Lưu Sấm cũng hoàn toàn bình phục, và ngoài ý phát hiện, sau khi trải qua trận huyết chiến này, hắn không ngờ có thể thoải mái làm ra những động tác dữ dội, khí huyết được sâm cổ năm trăm năm nhân sâm bồi dưỡng vào, trở nên tràn đầy tinh lực, hơi thở lưu chuyển, cũng thông thuận rất nhiều.

- Nhìn xem, Long Xà Cửu Biến này còn phải dựa vào đột phá của thực chiến.

Quản Hợi không kìm nổi nảy sinh cảm thán.

Ngược lại Lưu Dũng vẻ mặt khinh thường:

- Thực chiến đích thật có sự trợ giúp đột phá, nhưng nếu như một mặt chỉ dựa vào sự đột phá này, khí huyết rất nhanh sẽ suy bại.Lần này cũng là do vận khí của Mạnh Ngạn tốt, lúc trước dựa vào nhân sâm Liêu Đông của ngươi bồi bổ, khí huyết tràn đầy. Về sau lại được thêm một hộp hoàn sâm kia trợ giúp. mới tránh khỏi sau này nảy sinh nguy cơ khí huyết suy bại... Tu luyện Long Xà Cửu Biến, chính là phải tiến hành theo tuần tự. Lâm chiến đột phá có thể trợ giúp nhất thời, nhưng chung quy không phải kế lâu dài. Tu luyện tự thân, cô đọng khí huyết mới là mấu chốt.

Lâm chiến không tránh được sẽ bị thương. Một lần, hai lần có thể vẫn tốt, thời gian dài, nếu bị thương quá nhiều, khí huyết theo đó suy bại dần, thân thể cũng sẽ ngay lập tức suy sụp xuống.

Thời kỳ Tùy Đường, Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo chính là một ví dụ tốt nhất. Lúc tuổi còn trẻ thì nhất mực cậy mạnh, kết quả lớn tuổi, thân hình liền theo đó suy sụp.

Quản Hợi đối với việc này trái lại vẫn không có phản bác. Ông mặc dù không có tu luyện Long Xà Cửu Biến, lại học được một bộ thuật dẫn đạo, tự nuôi dưỡng bản thân.

Sau khi bị Lưu Dũng cằn nhằn giáo huấn một trận, Lưu Sấm cũng đành chịu. Chẳng qua, Lưu Dũng nói cũng là ý tốt, hắn đương nhiên sẽ không để ý...

Trong ngày hôm nay, một trận mưa nhỏ qua đi, không khí vô cùng mát mẻ. Lưu Sấm dắt Tượng Long từ trong nhà đi ra, dọc theo đường cái cửa Tần Đông mà đi.

- Hùng ngốc, xạ thuật của Thương Thắng, thật sự là rất lợi hại phải không? So với xạ thuật của Trần Đáo tướng quân có lợi hại hơn?

Mi Hoán vẻ mặt ngây thơ hỏi, Lưu Sấm lập tức mỉm cười.

Lã Bố cưới nữ nhi của Tào Báo, cũng không có mở ra sóng gió quá lớn. Với lại, sau đó y cũng trở nên ít xuất hiện, ngoại trừ tại tiểu bái luyện binh, cũng rất ít khi liên lạc với Tào Báo. Ngay từ đầu, Lưu Bị cũng rất khẩn trương. Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, Lã Bố biểu hiện cũng vô cùng thành thật, sự phòng bị của Lưu Bị cũng tùy theo giảm đi. Về phía Nhữ Nam, binh lính của Tào Tháo đi Dĩnh Xuyên, chặt đứt bất kì chỗ nào khả nghi, đánh bại quân Khăn Vàng. Lưu Tích, Cung Đô thấy tình thế không ổn, lập tức thu binh lui lại, không dám lần nữa nhìn trộm dò xét Tào Tháo. Nhưng, bọn họ tuy có tâm nhượng bộ, Tào Tháo lại sẽ không như vậy dừng tay. Nhất định đã tiến binh vào Nhữ Nam, ông ta đã thề phải cướp lấy Nhữ Nam.

Sau khi đã đánh bại những thứ khả nghi, Tào Tháo lập tức lui quân xuống phía Nam, binh tiến vào Nhữ Nam. Lưu Tích, Cung Đô rơi vào đường cùng quyết chiến với Tào Tháo, đại bại mà chạy... Mấy vạn binh mã trong thời gian ngắn tan thành mây khói. Hai người Lưu Tích, Cung Đô chạy đến rừng núi, cuối cùng vì bảo vệ tính mạng, nguyên khí tổn thương nặng nề, lại cũng vô lực xuống núi giành lấy Nhữ Nam...Đến lúc này, Tào Tháo đã thống nhất xu thế Dự Châu, xu thế đã sáng tỏ hơn. Lực chú ý của Lưu Bị lập tức đặt trên người Tào Tháo, cũng phái Tôn Càn đi sứ, ý đồ kết giao với Tào Tháo. Tinh lực của huynh đệ Mi Chúc cũng đầu nhập vào trong đó.

Mi Hoán ở huyện Cù mỗi ngày giống như một con chim sơn ca khoái hoạt, vô ưu vô lự, trên mặt luôn mang theo sự tươi cười ngọt ngào. Sự ngọt ngào kia, chính là đến từ chính Lưu Sấm. Thân là người xuyên qua, Lưu Sấm kiếp trước tuy nói là kẻ côn đồ, nhưng chuyện yêu đương kia trên ti vi lại xem không ít. Kiếp trước nhìn lại, thủ đoạn của hắn đúng là thấp hèn. Nhưng ở thời đại này, lại không thể nghi ngờ lấy đi hết niềm vui của Mi Hoán. Đi bên bờ sông, đột nhiên từ trên cây hái xuống một đóa hoa, cài lên búi tóc Mi Hoán, cũng đủ để Mi Hoán tâm hoa nở rộ. Chỉ có điều, Lưu Sấm vẫn không biết nên mở miệng với Mi Hoán như nào. Chuyện này kéo dài càng lâu, lại càng phiền toái...Trong lòng Lưu Sấm cũng vô cùng sốt ruột.

Hôm nay, hắn dự định đi bãi Diêm Thủy học bắn, nào biết được Mi Hoán sau khi nghe nói, liền tranh cãi ầm ĩ cùng đi với Lưu Sấm, mở mang một chút kiến thức về xạ thuật của Thường Thắng.

- Cái này sao, nói không được.

Cảm giác của hắn vẫn là xạ thuật của Trần Đáo tinh nhanh hơn. Tuy nhiên chỉ với loại trình độ đó của y, chỉ sợ cũng khiến ta khinh thường. Xạ thuật của Thường Thắng tuy rằng không thể so với Trần Đáo, nhưng y nguyện ý dạy ta. Cho nên trong mắt của ta, xạ thuật Thường Thắng cao minh hơn Trần Đáo, trừ phi Trần Đáo nguyện ý dạy ta.

Mi Hoán khúc khích cười thành tiếng, liếc nhìn Lưu Sấm.



- Chính là nói lung tung !

- Đây không phải là nói lung tung, mà là cầu thị.

- Thôi, nói không lại ngươi... Đã như thế ta nhất định phải nhìn xem xạ thuật của Thường Thắng kia có bao nhiêu lợi hại.

Mi Hoán nói xong, phóng ngựa muốn đi.

Lại nghe được Lưu Sấm đột nhiên hạ giọng nói:

- Tam Nương Tử, chậm đã.

- Ừ?

Mi Hoán ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lưu Sấm lập tức ngồi ngay ngắn, đang đưa mắt nhìn ra xa.

- Đang nhìn cái gì?

- Vừa rồi hình như thấy được một người quen.

- Người quen?

Mi Hoán ngẩn ra, lại nhìn theo ánh mắt của Lưu Sấm. Chỉ thấy ngoài thành bên thành bảo vệ sông đào, một nhóm người túm năm tụm ba quần áo tả tơi.

- Người nào?

Lưu Sấm chỉ vào một bóng dáng

- Chính là người kia... Tam Nương Tử, nàng có cảm thấy nhìn quen mắt không?

Mi Hoán ngẩn ra, vội cẩn thận xem coi. Chỉ có điều khoảng cách quá xa, nàng thấy không rõ lắm, vì thế lắc lắc đầu, hạ giọng nói:

- Thấy không rõ lắm.

- Chúng ta qua đó xem đi !

Lưu Sấm nói xong, phóng ngựa bay nhanh.

Tượng Long giống như một tia chớp điện, rất nhanh liền đuổi theo người kia, ngăn lại đường đi của y. Trân Châu theo sát phía sau, cũng đến bên người Lưu Sấm. Mi Hoán lúc này mới nhìn rõ ràng, người mà Lưu Sấm nói chính kẻ quần áo tả tơi, tóc rối tung, trên mặt vô cùng bẩn thỉu, càng nhìn không ra bộ dáng gì. Y không quá cao, chừng 170 cm, cúi đầu, tỏ vẻ rất sợ hãi.

“Hùng ngốc không phải thích ức hiếp người yếu chứ...”

Mi Hoán nghi hoặc nhìn Lưu Sấm, có chút không biết rõ ý tứ của Lưu Sấm. Trong khoảng thời gian này, ngoài thành huyện Cù có không ít lưu dân, phần lớn cứ trú ở bên sông đào bảo vệ thành.

Lưu Sấm cũng không nói chuyện, chăm chú nhìn tên ăn mày kia. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên lấy từ trong người ra túi tiền, bên trong có hơn hai trăm năm mươi tiền Ngũ Thù, nhét vào trước người tên hành khất kia.

- Xem bộ dáng này của ngươi, nghĩ đến cũng là do khó khăn... Trên người ta cũng không mang bao nhiêu tiền, chỉ có từng đó, cứ lấy dùng đi. Mà nay huyện Cù thật vất vả mới khôi phục thái bình, ta không muốn nhìn thấy nơi này phát sinh biến cố gì nữa. Nếu không có việc gì, hãy rời khỏi nơi này, ngàn vạn lần đừng để ta phải nhìn...thấy ngươi nữa. Lần này ta buông tha cho ngươi, nhưng lần sau, nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình, tự ngươi tự giải quyết cho tốt. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Thích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook