Quyển 1 - Chương 148: Đường đi gian nan (1) ( 2)
Canh Tân
28/04/2017
Dưới tay tên Lưu Sấm này lại có đến mấy ngàn người sao? Quan Bình giật mình kinh hãi, phải biết rằng toàn bộ Huyện Tương cũng có hơn hai ngàn binh mã.
Trong đó chân chính chiến đấu chỉ có mấy trăm Bạch Mạo binh, còn lại đều là binh mới cùng với đám ô hợp … Phía cửa thành có những tiếng kêu la rung trời, nghĩ đến cảnh binh mã Sấm tặc đã vào thành, trong lòng Quan Bình biết không thể tái chiến, cùng Giản Ung vội vàng chạy ra khỏi thành chạy trốn. Cùng lúc đó Lưu Sấm mang theo Chu Thương, Bùi Thiệu đánh giết vào trong thành, nhìn thấy quân lính trong thành không hề chống cự, hắn tạm đình chỉ công kích, chợt nghe có tiếng hét to:
- Cẩu tặc thật can đảm, dám vào thành ta, còn không mau chịu chết.
Một đại hán cường tráng, lao như bay từ trong ngõ hẻm ra. Chỉ thấy trong tay y là thương lớn, trong chớp mắt liền đi tới trước mặt Lưu Sấm, không nói hai lời, giơ thương đâm tới.
Lưu Sấm đang định giơ đao tham chiến nhưng Chu Thương cùng Bùi Thiệu đã đồng loạt phi thân ra, hai đao nhanh chóng ngăn chặn đại thương của đại hán cường tráng kia.
Lưu Sấm thuận thế lùi về phía sau, kéo đao lại đứng xem cuộc chiến. Lúc này, binh mã Lưu Sấm đã vào trong thành dưới sự chỉ huy của ba người Từ Thịnh, Tiết Văn, Tiêu Lăng nhanh chóng khống chế được cửa thành.
Hứa Chử sải bước đi bên cạnh Lưu Sấm, cười ha hả nói:
- Xem ra, những kẻ nơi này không chịu nổi một kích.
- Không thể nói như vậy, quân chủ lực của Lưu Bị vẫn chưa đến, cho nên chúng ta chưa thể thành công. Nếu Lưu Bị ở trong thành, chiến thắng này không dễ dàng có được … Nhị ca, huynh có biết thủ hạ Lưu Bị có ba viên đại tướng, trong đó có Quan Vũ, Trương Phi là hai người mạnh nhất, dù là thúc phụ đánhvới hai gã đó cũng chỉ là ngang tài ngang sức, dũng lực đó không cần nghĩ cũng biết.
Quan Vũ, Trương Phi! Theo như cách nói của Lưu Sấm thì đúng là hai đại danh đỉnh đỉnh. Nhưng đối với Hứa Chử mà nói thì danh tiếng của hai người kia còn xa mới khoa trương như Tam Quốc Diễn Nghĩa nói đến.
Tam anh chiến Lã Bố là chuyện La Quán Trung lừa dối, hâm rượu trảm Hoa Hùng, cũng không phải là công lao của Quan nhị gia, mà là Tôn Kiên làm nên … Cho nên Hứa Chử đối với Quan Vũ, Trương Phi không biết chút nào. Tuy nhiên khi nghe nói hai người này có thể đánh không phân biệt hơn thua với Lưu Dũng thì theo bản năng cũng ghi nhớ hai tên này. Bản lĩnh của Lưu Dũng, Hứa Chử biết được.
Lần sau nếu gặp được hai người này cần phải cẩn thận một chút.
Vừa nghĩ, ánh mắt Hứa Chử vừa quan sát, khi y thấy rõ ràng người đấu cùng Chu Thương, Bùi Thiệu thì không khỏi ngẩn ngơ, liền bật thốt lên:
- Công Lưu, làm gì thế này? Công tử, mau bảo Nguyên Phúc, Nguyên Thiệu dừng tay, Công Lưu mau dừng tay, là người một nhà!
Hứa Chử la khản cổ họng, kinh động đến ba người trong sân.
Theo sát sau Lưu Sấm quát lớn:
- Nguyên Phúc, lão Bùi dừng tay!
Bản lãnh của đại hán không tệ, lấy một địch hai, lại bất phân thắng bại. Bản lĩnh này ít nhất cũng là một đại cao thủ ở giai đoạn Dưỡng khí.
Xem ra bộ dáng của Hứa Chử dường như là người y quen biết, Lưu Sấm vội vàng hạ lệnh Bùi Thiệu, Chu Thương lui ra.
Đại hán cao to vạm vỡ nhanh chóng lui về phía sau, đưa mắt quan sát.
Chung quanh gã đều là thủ hạ của Lưu Sấm, vừa rồi Chu Thương, Bùi Thiệu giao thủ tuy bề ngoài nhìn có thể ngang tài ngang sức nhưng lâu dài gã nhất định có thể thua.
- Mạnh Ngạn, người này là bạn tốt của ta, cũng là một du hiệp nổi danh ở Quận Bái, tên là Sử Hoán, tự Công Lưu.
Hứa Chử hướng sang Lưu Sấm giới thiệu thân phận của vị đại hán kia, liền nhanh chóng bước đi đến đối phương. Tuy nhìn bề ngoài người này cao lớn thô kệch nhưng y biết phân biệt rõ ràng ranh giới, lúc ở riêng với Lưu Sấm thì sẽ gọi tên tự của hắn, nhưng ngoài mặt thì vẫn hắn là công tử.
Sử Hoán? Tên này sao nghe quen tai thế? Trong Tam Quốc diễn nghĩa Sử Hoán là thuộc cấp của Từ Hoảng. Trận chiến Quan Độ, y từng bắt mật thám Viên quân, tiếp đến đốt xe lương do Hàn Mãnh hộ tống, sau này bị Viên Thượng bắn chết ở Thương Đình … Đó chính là điều Tam Quốc Diễn Nghĩa ghi lại về Sử Hoán. Thật sự trong lịch sử, Sử Hoán là nhân vật thế nào? Đầu tiên thật sự y là thuộc cấp của Từ Hoàng, đốt xe lương do Hàn Mãnh hộ tống, nhưng không phải với thân phận của quân Từ Hoàng. Người này ở Quận Bái, khi còn thiếu niên là du hiệp nổi danh, sau gia nhập Tào Quân, nhận chức Giáo Úy trung quân, khi ra chiến trường thường đảm nhiệm Giám quân, giám sát các tướng sĩ. Bởi vậy có thể thấy được người này được Tào Tháo khá tín nhiệm, sau được phong làm Trung Lĩnh quân lĩnh.
Tuy nhiên thời Tam Quốc có rất nhiều danh người tiếng tăm lừng lẫy nhưng Lưu Sấm thật sự không thể nào nhớ rõ hết.
Giống như Lưu Quan - Trương; Thiệu - Mã - Hoàng hắn có thể nhớ kỹ.
Mã thị Ngũ thường hắn có thể nhớ kỹ.
Ngay cả Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, Hứa Chử, Điển Vi … Hắn cũng có thể nhớ kỹ.
Nhưng Sử Hoán … Lưu Sấm thật sự nghĩ không ra y là ai, nhưng hắn tin người này nhất định là một nhận vật lưu danh trong sử sách, nếu không hắn sẽ không có ấn tượng.
Ngay khi Lưu Sấm cố nhớ đến lai lịch của Sử Hoán, Hứa Chử dẫn Sử Hoán đến trước mặt hắn.
- Công tử, mới vừa rồi Công Lưu tưởng có kẻ tặc xâm phạm, cho nên mới mạo muội ra tay. Hắn là bạn tốt của ta, võ nghệ cao cường, kỹ thuật bắn rất tốt … Mới vừa rồi ta đã nói rõ với hắn thân phận của công tử, Công Lưu cũng vô cùng ngưỡng mộ Trung Lăng Hầu, cho nên nguyện ý đi theo hiệu lực cho công tử.
Sử Hoán vội vàng tiến lên nói:
- Mới vừa rồi không biết, nên có chút thất lễ với công tử, kính xin công tử thứ tội.
Đưa tới cửa một Ngưu Nhân sao? Tuy Lưu Sấm nghĩ không ra lai lịch của Sử Hoán nhưng vẫn vui vẻ tiến lên nâng y dậy.
- Công Lưu là người ngay thẳng, có tội gì? Ta nay chẳng qua chỉ là kẻ không nhà, phiêu bạt khắp nơi, được Công Lưu không ghét bỏ ta vui mừng khôn xiết, sao lại trách tội chứ? Có thể kéo nhân tài liền sẽ kéo nhân tài.
Hôm nay tuy rằng Lưu Sấm chưa thật sự hùng mạnh nhưng hắn tin tưởng có thể tạo lập được một khoảng trời cho mình.
Sự tự tin mãnh liệt đã làm cho khi Lưu Sấm nói chuyện toát lên đủ khí khái.
Sở Hoán mừng rỡ, vội nói:
- Ta ở trong thành còn có một người bạn, nguyện theo ta cùng giúp sức cho công tử.
- Nếu đã như vậy, liền nhanh chóng mời đến đây. Tuy nhiên, nơi này không thể ở lâu được, chúng ta phải mau qua sông.
Sử Hoán cười nói:
- Chuyện này có khó gì? Tại hạ lớn lên ở đây nên những nhà đò trên sông này tại hạ đều biết, ta sẽ đi tiếp đón bọn họ, trợ giúp công tử qua sông.
Lưu Sấm mừng rỡ liên tục gật đầu.
Hắn sai Bộ Chất và Lã Đại mang người đi cùng Sử Hoán thu gom thuyền bè. Rồi sau đó sai người đến gặp Lý trưởng trong thành, vẻ mặt vô cùng bi thương nói:
- Cam phu nhân không chịu khuất phục, khi ở Hoài Nam đã tự vẫn rồi. Ta vốn nên đem thi thể của nàng trả lại cho Lưu Sứ Quân, nhưng đường xá xa xôi mang theo không tiện, cho nên phải mang nàng chôn cất ở Thược Pha, xin chuyển lời ta đến Lưu Sứ Quân rằng nàng chết vì nghĩa lớn, nếu y muốn tìm thi hài của phu nhân thì bảo người đến bên ngoài thành Thược Pha là thấy.
Lý Trưởng nghe nói vậy giật mình kinh hãi.
Phương diện này có nhiều điều y chưa biết, làm thế nào mà phu nhân của Lưu Sứ Quân lại chết ở Hoài Nam?
Lưu Sấm và y không nói thêm gì, hắn thật sự là muốn thể hiện ác tâm với Lý Trưởng nên thuận tiện đem chuyện của Cam phu nhân thích đáng giải quyết, Tiếp đó hắn mang người đến kho lương Huyện Tương. Có thể mang đi vật gì thì mang đi, không thể mang đi thì phát cho dân chúng. Khi Lưu Bị đến Huyện Tương nên làm thế nào cho phải? Là cướp những vật phẩm này từ trong tay dân chúng về hay là …
Dù sao mặc kệ Lưu Bị làm thế nào, Lưu Sấm tin tưởng trong thời gian ngắn cũng sẽ không đủ khí lực cho quân qua sông truy kích.
An bày hết thảy mọi chuyện thỏa đáng, Sử Hoán cũng triệu tập mấy chục thuyền đánh cá.
Ban đêm bên ngoài thị trấn tuy là bến nước nhưng đền đuốc sáng trưng. Lưu Sấm hộ tống đoàn xe, sau khi lên thuyền khoanh tay đứng đầu thuyền … Sau khi sang bờ bên kia, đám người Chu Thượng giàn trận kéo đò vào.
Nhìn cảnh tượng mặt sông khá bận rộn, trên mặt Lưu Sấm cười vui vẻ.
Phía sau có tiếng bước chân đến gần.
Hắn xoay người thấy rõ người đó là Mi Hoán, liền nói:
- Thế nào, Cam phu nhân bên kia đã bình tĩnh chưa?
- Cái gì mà Cam phu nhân chứ, gọi là Cam tỷ tỷ! Mi Hoán cười tươi như hoa, đến bên cạnh Lưu Sấm đứng lại.
- Cam tỷ tỷ cũng không nói gì nhưng muội có thể thấy được trong thâm tâm tỷ ấy thoải mái hơn, chẳng qua bên ngoài còn ngượng ngùng cho nên không chịu xuống xe nói lời cảm tạ.
Đúng vậy, trên đời này sẽ không có Cam phu nhân chỉ có một khuê mật Cam Ngọc của Mi Hoán.
Trong lúc vô tình hắn đã thay đổi số phận một con người.
Trong lòng Lưu Sấm cảm thấy có chút đắc ý … Hắn cười ha ha không nói lời này, Mi Hoán và hắn cứ đứng sóng đôi như vậy, gió sống phất phất tay áo của họ bay phất phới.
- Đại Hùng, có phải huynh thích Cam tỷ không?
- Hả? Lưu Sấm ngẩn ra, quay đầu nhìn vẻ mặt Mi Hoán, có chút ngờ nghệch Khuôn mặt Mi Hoán nhỏ nhắn, vẻ mặt nghiêm túc:
- Nếu không phải là vậy sao huynh lại trợ giúp Cam tỷ?
Bà cô nhỏ này, đó không phải chủ ý của nàng sao? Lưu Sấm không biết giải thích thế nào, miệng ngập ngừng, vừa muốn nói đã thấy Mi Hoán xoay người đi không quay đầu lại …
Nữ nhân! Lưu Sấm nhìn bóng lưng Mi Hoán, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài. Đăng bởi: admin
Trong đó chân chính chiến đấu chỉ có mấy trăm Bạch Mạo binh, còn lại đều là binh mới cùng với đám ô hợp … Phía cửa thành có những tiếng kêu la rung trời, nghĩ đến cảnh binh mã Sấm tặc đã vào thành, trong lòng Quan Bình biết không thể tái chiến, cùng Giản Ung vội vàng chạy ra khỏi thành chạy trốn. Cùng lúc đó Lưu Sấm mang theo Chu Thương, Bùi Thiệu đánh giết vào trong thành, nhìn thấy quân lính trong thành không hề chống cự, hắn tạm đình chỉ công kích, chợt nghe có tiếng hét to:
- Cẩu tặc thật can đảm, dám vào thành ta, còn không mau chịu chết.
Một đại hán cường tráng, lao như bay từ trong ngõ hẻm ra. Chỉ thấy trong tay y là thương lớn, trong chớp mắt liền đi tới trước mặt Lưu Sấm, không nói hai lời, giơ thương đâm tới.
Lưu Sấm đang định giơ đao tham chiến nhưng Chu Thương cùng Bùi Thiệu đã đồng loạt phi thân ra, hai đao nhanh chóng ngăn chặn đại thương của đại hán cường tráng kia.
Lưu Sấm thuận thế lùi về phía sau, kéo đao lại đứng xem cuộc chiến. Lúc này, binh mã Lưu Sấm đã vào trong thành dưới sự chỉ huy của ba người Từ Thịnh, Tiết Văn, Tiêu Lăng nhanh chóng khống chế được cửa thành.
Hứa Chử sải bước đi bên cạnh Lưu Sấm, cười ha hả nói:
- Xem ra, những kẻ nơi này không chịu nổi một kích.
- Không thể nói như vậy, quân chủ lực của Lưu Bị vẫn chưa đến, cho nên chúng ta chưa thể thành công. Nếu Lưu Bị ở trong thành, chiến thắng này không dễ dàng có được … Nhị ca, huynh có biết thủ hạ Lưu Bị có ba viên đại tướng, trong đó có Quan Vũ, Trương Phi là hai người mạnh nhất, dù là thúc phụ đánhvới hai gã đó cũng chỉ là ngang tài ngang sức, dũng lực đó không cần nghĩ cũng biết.
Quan Vũ, Trương Phi! Theo như cách nói của Lưu Sấm thì đúng là hai đại danh đỉnh đỉnh. Nhưng đối với Hứa Chử mà nói thì danh tiếng của hai người kia còn xa mới khoa trương như Tam Quốc Diễn Nghĩa nói đến.
Tam anh chiến Lã Bố là chuyện La Quán Trung lừa dối, hâm rượu trảm Hoa Hùng, cũng không phải là công lao của Quan nhị gia, mà là Tôn Kiên làm nên … Cho nên Hứa Chử đối với Quan Vũ, Trương Phi không biết chút nào. Tuy nhiên khi nghe nói hai người này có thể đánh không phân biệt hơn thua với Lưu Dũng thì theo bản năng cũng ghi nhớ hai tên này. Bản lĩnh của Lưu Dũng, Hứa Chử biết được.
Lần sau nếu gặp được hai người này cần phải cẩn thận một chút.
Vừa nghĩ, ánh mắt Hứa Chử vừa quan sát, khi y thấy rõ ràng người đấu cùng Chu Thương, Bùi Thiệu thì không khỏi ngẩn ngơ, liền bật thốt lên:
- Công Lưu, làm gì thế này? Công tử, mau bảo Nguyên Phúc, Nguyên Thiệu dừng tay, Công Lưu mau dừng tay, là người một nhà!
Hứa Chử la khản cổ họng, kinh động đến ba người trong sân.
Theo sát sau Lưu Sấm quát lớn:
- Nguyên Phúc, lão Bùi dừng tay!
Bản lãnh của đại hán không tệ, lấy một địch hai, lại bất phân thắng bại. Bản lĩnh này ít nhất cũng là một đại cao thủ ở giai đoạn Dưỡng khí.
Xem ra bộ dáng của Hứa Chử dường như là người y quen biết, Lưu Sấm vội vàng hạ lệnh Bùi Thiệu, Chu Thương lui ra.
Đại hán cao to vạm vỡ nhanh chóng lui về phía sau, đưa mắt quan sát.
Chung quanh gã đều là thủ hạ của Lưu Sấm, vừa rồi Chu Thương, Bùi Thiệu giao thủ tuy bề ngoài nhìn có thể ngang tài ngang sức nhưng lâu dài gã nhất định có thể thua.
- Mạnh Ngạn, người này là bạn tốt của ta, cũng là một du hiệp nổi danh ở Quận Bái, tên là Sử Hoán, tự Công Lưu.
Hứa Chử hướng sang Lưu Sấm giới thiệu thân phận của vị đại hán kia, liền nhanh chóng bước đi đến đối phương. Tuy nhìn bề ngoài người này cao lớn thô kệch nhưng y biết phân biệt rõ ràng ranh giới, lúc ở riêng với Lưu Sấm thì sẽ gọi tên tự của hắn, nhưng ngoài mặt thì vẫn hắn là công tử.
Sử Hoán? Tên này sao nghe quen tai thế? Trong Tam Quốc diễn nghĩa Sử Hoán là thuộc cấp của Từ Hoảng. Trận chiến Quan Độ, y từng bắt mật thám Viên quân, tiếp đến đốt xe lương do Hàn Mãnh hộ tống, sau này bị Viên Thượng bắn chết ở Thương Đình … Đó chính là điều Tam Quốc Diễn Nghĩa ghi lại về Sử Hoán. Thật sự trong lịch sử, Sử Hoán là nhân vật thế nào? Đầu tiên thật sự y là thuộc cấp của Từ Hoàng, đốt xe lương do Hàn Mãnh hộ tống, nhưng không phải với thân phận của quân Từ Hoàng. Người này ở Quận Bái, khi còn thiếu niên là du hiệp nổi danh, sau gia nhập Tào Quân, nhận chức Giáo Úy trung quân, khi ra chiến trường thường đảm nhiệm Giám quân, giám sát các tướng sĩ. Bởi vậy có thể thấy được người này được Tào Tháo khá tín nhiệm, sau được phong làm Trung Lĩnh quân lĩnh.
Tuy nhiên thời Tam Quốc có rất nhiều danh người tiếng tăm lừng lẫy nhưng Lưu Sấm thật sự không thể nào nhớ rõ hết.
Giống như Lưu Quan - Trương; Thiệu - Mã - Hoàng hắn có thể nhớ kỹ.
Mã thị Ngũ thường hắn có thể nhớ kỹ.
Ngay cả Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, Hứa Chử, Điển Vi … Hắn cũng có thể nhớ kỹ.
Nhưng Sử Hoán … Lưu Sấm thật sự nghĩ không ra y là ai, nhưng hắn tin người này nhất định là một nhận vật lưu danh trong sử sách, nếu không hắn sẽ không có ấn tượng.
Ngay khi Lưu Sấm cố nhớ đến lai lịch của Sử Hoán, Hứa Chử dẫn Sử Hoán đến trước mặt hắn.
- Công tử, mới vừa rồi Công Lưu tưởng có kẻ tặc xâm phạm, cho nên mới mạo muội ra tay. Hắn là bạn tốt của ta, võ nghệ cao cường, kỹ thuật bắn rất tốt … Mới vừa rồi ta đã nói rõ với hắn thân phận của công tử, Công Lưu cũng vô cùng ngưỡng mộ Trung Lăng Hầu, cho nên nguyện ý đi theo hiệu lực cho công tử.
Sử Hoán vội vàng tiến lên nói:
- Mới vừa rồi không biết, nên có chút thất lễ với công tử, kính xin công tử thứ tội.
Đưa tới cửa một Ngưu Nhân sao? Tuy Lưu Sấm nghĩ không ra lai lịch của Sử Hoán nhưng vẫn vui vẻ tiến lên nâng y dậy.
- Công Lưu là người ngay thẳng, có tội gì? Ta nay chẳng qua chỉ là kẻ không nhà, phiêu bạt khắp nơi, được Công Lưu không ghét bỏ ta vui mừng khôn xiết, sao lại trách tội chứ? Có thể kéo nhân tài liền sẽ kéo nhân tài.
Hôm nay tuy rằng Lưu Sấm chưa thật sự hùng mạnh nhưng hắn tin tưởng có thể tạo lập được một khoảng trời cho mình.
Sự tự tin mãnh liệt đã làm cho khi Lưu Sấm nói chuyện toát lên đủ khí khái.
Sở Hoán mừng rỡ, vội nói:
- Ta ở trong thành còn có một người bạn, nguyện theo ta cùng giúp sức cho công tử.
- Nếu đã như vậy, liền nhanh chóng mời đến đây. Tuy nhiên, nơi này không thể ở lâu được, chúng ta phải mau qua sông.
Sử Hoán cười nói:
- Chuyện này có khó gì? Tại hạ lớn lên ở đây nên những nhà đò trên sông này tại hạ đều biết, ta sẽ đi tiếp đón bọn họ, trợ giúp công tử qua sông.
Lưu Sấm mừng rỡ liên tục gật đầu.
Hắn sai Bộ Chất và Lã Đại mang người đi cùng Sử Hoán thu gom thuyền bè. Rồi sau đó sai người đến gặp Lý trưởng trong thành, vẻ mặt vô cùng bi thương nói:
- Cam phu nhân không chịu khuất phục, khi ở Hoài Nam đã tự vẫn rồi. Ta vốn nên đem thi thể của nàng trả lại cho Lưu Sứ Quân, nhưng đường xá xa xôi mang theo không tiện, cho nên phải mang nàng chôn cất ở Thược Pha, xin chuyển lời ta đến Lưu Sứ Quân rằng nàng chết vì nghĩa lớn, nếu y muốn tìm thi hài của phu nhân thì bảo người đến bên ngoài thành Thược Pha là thấy.
Lý Trưởng nghe nói vậy giật mình kinh hãi.
Phương diện này có nhiều điều y chưa biết, làm thế nào mà phu nhân của Lưu Sứ Quân lại chết ở Hoài Nam?
Lưu Sấm và y không nói thêm gì, hắn thật sự là muốn thể hiện ác tâm với Lý Trưởng nên thuận tiện đem chuyện của Cam phu nhân thích đáng giải quyết, Tiếp đó hắn mang người đến kho lương Huyện Tương. Có thể mang đi vật gì thì mang đi, không thể mang đi thì phát cho dân chúng. Khi Lưu Bị đến Huyện Tương nên làm thế nào cho phải? Là cướp những vật phẩm này từ trong tay dân chúng về hay là …
Dù sao mặc kệ Lưu Bị làm thế nào, Lưu Sấm tin tưởng trong thời gian ngắn cũng sẽ không đủ khí lực cho quân qua sông truy kích.
An bày hết thảy mọi chuyện thỏa đáng, Sử Hoán cũng triệu tập mấy chục thuyền đánh cá.
Ban đêm bên ngoài thị trấn tuy là bến nước nhưng đền đuốc sáng trưng. Lưu Sấm hộ tống đoàn xe, sau khi lên thuyền khoanh tay đứng đầu thuyền … Sau khi sang bờ bên kia, đám người Chu Thượng giàn trận kéo đò vào.
Nhìn cảnh tượng mặt sông khá bận rộn, trên mặt Lưu Sấm cười vui vẻ.
Phía sau có tiếng bước chân đến gần.
Hắn xoay người thấy rõ người đó là Mi Hoán, liền nói:
- Thế nào, Cam phu nhân bên kia đã bình tĩnh chưa?
- Cái gì mà Cam phu nhân chứ, gọi là Cam tỷ tỷ! Mi Hoán cười tươi như hoa, đến bên cạnh Lưu Sấm đứng lại.
- Cam tỷ tỷ cũng không nói gì nhưng muội có thể thấy được trong thâm tâm tỷ ấy thoải mái hơn, chẳng qua bên ngoài còn ngượng ngùng cho nên không chịu xuống xe nói lời cảm tạ.
Đúng vậy, trên đời này sẽ không có Cam phu nhân chỉ có một khuê mật Cam Ngọc của Mi Hoán.
Trong lúc vô tình hắn đã thay đổi số phận một con người.
Trong lòng Lưu Sấm cảm thấy có chút đắc ý … Hắn cười ha ha không nói lời này, Mi Hoán và hắn cứ đứng sóng đôi như vậy, gió sống phất phất tay áo của họ bay phất phới.
- Đại Hùng, có phải huynh thích Cam tỷ không?
- Hả? Lưu Sấm ngẩn ra, quay đầu nhìn vẻ mặt Mi Hoán, có chút ngờ nghệch Khuôn mặt Mi Hoán nhỏ nhắn, vẻ mặt nghiêm túc:
- Nếu không phải là vậy sao huynh lại trợ giúp Cam tỷ?
Bà cô nhỏ này, đó không phải chủ ý của nàng sao? Lưu Sấm không biết giải thích thế nào, miệng ngập ngừng, vừa muốn nói đã thấy Mi Hoán xoay người đi không quay đầu lại …
Nữ nhân! Lưu Sấm nhìn bóng lưng Mi Hoán, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.