Quyển 1 - Chương 398: Gân gà
Canh Tân
05/10/2017
Thiên lao Hứa Đô được bảo vệ nghiêm khắc. Lưu Sấm
bị giam trong đại lao, Mãn Sủng lập tức tăng cường bảo hộ. Kỳ thật đây
cũng là một vấn đề khó đối với y.
Lưu Sấm giết nhiều hộ vệ của Vệ gia như thế, mà Vệ thị cũng không phải một gia tộc nhỏ bé, cũng có liên hệ khá mật thiết với Tào Tháo nếu chẳng may muốn trả thù Lưu Sấm sẽ gặp nguy hiểm, Lưu Sấm trong lao gặp qua bất kỳ nguy hiểm gì cũng đều phiền toái cho Mãn Sủng hắn. Những thứ khác không nói chỉ với lão già Chung Diêu cũng đã khiến Mãn Sủng không chịu nổi chớ đừng nói chi sau lưng Lưu Sấm còn có sĩ tộc Dĩnh Xuyên khổng lồ.....
Dương Tu lo lắng đề phòng mà đến đại lao. Trong đại lao ánh sáng âm u mờ mịt. Một không khí tràn ngập mùi hôi thối tanh tưởi, khiến người yêu mến sự sạch sẽ như Dương Tư cảm thấy không thể nào thích ứng.
Nếu không phải cha y Dương Bưu bảo y đến thì thật sự Dương Tu không nguyện ý mà đến nơi này. Với lại thân phận hiện giờ của y cũng không quá đáng tự hào, Tào Tháo vì trấn an các lão thần trong triều nên sau khi thả Dương Bưu lại cho mời Dương Tu làm Chủ bộ, chức này không phải nhỏ nhưng trên thực tế bất quá cũng chỉ là một thư lại bình thường, ngày thường lo xử lý công văn, toàn những chuyện nhỏ nhặt.
Tính tình Dương Tu rất ngạo mãn, dù đi đến nhưng lại sợ hãi bị Tào Tháo trả thù. Bất đắc dĩ y đành chịu đựng mà đi đến. Đoạn thời gian trước y từng phụng mệnh tiếp đãi Lưu Sấm nên cũng thiết lập được mối quan hệ. Lúc này y lại phụng mệnh mà tiến đến, trong lòng lại không yên chút nào.Bởi vì mỗi lần y tìm đến Lưu Sấm đều là những trường hợp cực kỳ hung hiểm, nếu chẳng may có sai lầm nào mà nói....Không những không lo lắng đến tính mạng, thậm chí cửa nát nhà tan.
- Đức Tổ sao ngươi lại tới đây?
Ngay khi Dương Tu tâm thần hoảng loạn, hồn vía như bay mất chợt nghe một âm thanh to phát ra. Ngẩn đầu nhìn chỉ thấy phía trước một phòng giam, căn phòng với diện tích khoảng một trăm mét vuông, đây là căn phòng lớn nhất, bình thường giam giữ phạm nhân trong nhà lao này ít nhất cũng vài chục người nhưng hiện tại chỉ có một mình Lưu Sấm.
Trong phòng giam có một giường cùng tấm án thư Đệm chăn chỉnh tề, thậm chí còn có vài bộ sách, giấy bút và mực. Không khí trong phòng đó cũng không quá tệ, gió thông thoáng, Lưu Sấm ngồi trên ghế đọc sách với dáng vẻ ung dung, tự tại.
Quan coi ngục mở cửa ra để Dương Tu đi vào.
Dương Tu cố lấy lại tinh thần vững bước đi vào nhà lao:
- Hoàng thúc, nghe nói người xảy ra sự cố cho nên ta lo lắng muốn đến thăm một chút.
Sao?
Lưu Sấm nhận thức được thanh âm của Dương Tu có chút run sợ. Lập tức khẽ mỉm cười nói:
- Đức Tổ có tâm để ý đến, ta vô cùng cảm kích, ở đây Huyện lệnh đối với ta khá tốt xin Đức Tổ không cần lo lắng.
Nhắc đến Mãn Sủng, trong lòng Dương Tu hiện lên sự tức giận khôn cùng. Nhớ ngày đó Dương Bưu bị bắt vào đại lao, Mãn Sủng này đã dụng hình, tra tấn Dương Bưu đến chết đi sống lại.
Thật là một tên đê tiện bỉ ổi!
Nhìn thái độ của Mãn Sủng đối với Lưu Sấm và thái độ của y với Dương Bưu, Dương Tu thật sự không thoải mái chút nào. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng dặn dò của Dương Bưu: "Đức Tổ, Hoằng Nông Dương Thị nay không như xưa. Nay phụ thân phải dựa vào uy danh của tổ tông để bảo toàn bản thân nên không có cách nào giúp con được nhiều, nhìn bọn chúng có vẻ như lấy lòng nhưng thực chất muốn ám chỉ vi phụ không được hành động thiếu suy nghĩ....Con ở lại Hứa Đô với tài văn chương của con có thể sống yên phận, nhưng nếu muốn thăng quan tiến chức nhanh quả thật khá khó khăn, tính tình của con lại lỗ mãng, không thích thể hiện ra mặt ở lại Hứa Đô sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm, lần này con đến liên lạc cùng Lưu Hoàng thúc, nếu được việc thì nên ở lại cạnh hắn."
Trong đầu y chợt xuất hiện một người đàn ông với khuôn mặt già nua, tóc đã bạc trắng.
Dương Tu đành phải thu hồi tâm tư, cẩn thận đánh giá Lưu Sấm. Mặc dù đang ở trong tù nhưng quần áo Lưu Sấm vẫn sạch sẽ, nhìn qua dáng vẻ không có gì là chán nản, trầm ổn ngồi trên giường, vô cùng bình thản.
- Hoàng thúc, đã lâu không gặp.
Dương Tu mang theo hộp đồ ăn đi vào lao phòng vừa cười vừa lấy hộp cơm cùng đồ ăn ra.
- Hoàng thúc ở trong lao tù có lẽ ăn uống không được tốt lắm. Nên ta cho người chuẩn bị ít rượu thịt và thức ăn để Hoàng thúc nhấm nháp, kính xin Hoàng thúc chớ trách.
Lưu Sấm ngẩn ra lập tức chợt hiểu. Dường như hắn hiểu rõ được ý đồ của Dương Tu đến đây nên cũng không khách khí nữa, mời Dương Tu ngồi xuống.
- Đúng thật trong lao tù cơm canh khó ăn lắm, Đức Tổ đưa đến rất đúng lúc, bằng không ta có rượu đâu mà uống chứ?
Đây là một khởi đầu tốt, trong lòng Dương Tu vui vẻ hẳn lên, vội vàng ngồi xuống bên cạnh.
Nói thật ở Đông Hán những món dùng để nhấm rượu chẳng hề ngon chút nào, cách chế biến thức ăn cũng chỉ có luộc, chưng cách thủy, nướng là chính, không giống như đời sau món xào chiên chưa xuất hiện, nên chọn lựa món ăn cũng không được phong phú.
Còn về phần rượu....
Chà.....!
Lưu Sấm cũng không phải là loại người tham ăn tham uống, hơn nữa tuy hắn đang ở trong ngục thất nhưng Mãn Sủng thật không dám chậm trễ, cơm canh đầy đủ. Cho nên hắn đối với rượu thịt và thức ăn của Dương Tu không hứng thú gì lắm. Trong thâm tâm Lưu Sấm mà nói hắn cảm nhận được Dương Tu có điều gì muốn nói. Đời sau truyền lại "gân gà" nhưng trong suy nghĩ hắn bất quá chỉ là một câu nói đùa giời chỉ người khôn vặt, thích khoe khoang căn bản không làm được chuyện gì. Tuy nhiên khi thấy Dương Tu xuất hiện thì "gân gà" trong truyền thuyết nghe có vẻ lỗ mãng, không đúng với ý nghĩa của đời sau hiểu được, thậm thời gian hắn cùng Dương Tu nói chuyện cũng khá nhiều, y rất khéo léo.
Điều này khiến cho Lưu Sấm đối với Dương Tu hứng thú gia tăng không ít....
- Đức Tổ, tình hình bên ngoài thế nào?
- Hồi Hoàng thúc, mọi việc vẫn khá bình yên....Còn tộc người Vệ thị xưa nay hống hách, trong thiên hạ danh tiếng cũng không tốt, Vệ Tư là người không tệ nhưng người kế tục thì thật đáng tiếc....Bọn chúng chỉ dựa vào sự sủng ái của Tào Công mà hoành hành khắp nơi, nhưng không được lâu dài, nghe nói sau khi chuyện này xảy ra Vệ thị đã bị Tào Công nghiêm khắc trách cứ cho nên hai ngày nay cũng yên phận. Cũng nhờ uy danh của Hoàng thúc hiển hách, đổi lại người khác chỉ sợ không được như thế.
Lời nói này của Dương Tu có chút không chút dễ chịu. Trước giờ y không thích khen tặng người khác, cho nên khi nói ra những lời này thật sự không cảm thấy tự nhiên.
Lưu Sấm không nhịn được cười nói:
- Nếu Vệ Tư còn sốn,g không chừng Vệ thị còn được kính trọng, nhưng Vệ Tư đã chết nhiều năm, Vệ thị chỉ dựa vào ân nghĩa năm đó cũng đã nhận được khá nhiều ân sủng, nếu bọn chúng không sống ẩn dật sớm muộn gì cũng mang họa sát thân...Ta mặc dù đang ở Hứa Đô cũng chẳng sợ gì bọn chúng.
Lời nói này tuy nhẹ nhàng nhưng khí chất hào hùng.
Dương Tu không kìm được cười nói:
- Đúng chỉ có Hoàng thúc mới có được khí phách này.
Hai người nói nhăng nói cuội vài câu thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên Dương Tu cũng đứng dậy cáo từ. Tuy nhiên lúc gần đi y vẫn không mang hộp cơm đi, chỉ nói còn đưa cơm đến nữa đến lúc đó sẽ đổi.
- Hoàng thúc cứ chậm rãi mà dùng, có yêu cầu gì cứ nói với ta là được.
Dương Tu nói xong liền cáo từ rời đi.
Quan coi ngục đi sau Dương Tu, Lưu Sấm ngồi trên giường nhìn hộp đồ ăn trên mặt đất, mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Dương Tu này đến chỉ sợ có dụng ý khác. Y không thể chỉ đến đưa hộp đồ ăn...Để hộp đồ ăn lưu lại kỳ thật có chút kỳ lạ.
Hắn tự tay cầm hộp đồ ăn xách lên, nhẹ nhàng rà xoát. Một lát sau hắn hướng ra ngoài nhìn thoáng qua không thấy có ai đột nhiên dùng lực vặn một cái, chợt tiếng reng rắc vang lên nắp hộp đồ ăn trên tay liền bị văng xuống đất, trong đó rỗng ruột chỉ có một cuốn gấm lụa, Lưu Sấm nhanh chóng lấy cuốn gấm lụa ra đậy nắp lại như cũ. Hắn ăn một lát liền gọi quan coi ngục đến thu dọn xong, nằm trên giường chợp mắt.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Bất chợt trời cũng tối dần. Trong đại lao không còn ai đến, quan coi ngục cũng đã nghỉ ngơi, toàn bộ đại lao khá yên tĩnh. Lúc này Lưu Sấm mới cẩn thận lấy cuốn gấm lụa ra, ghé dưới ánh đèn cẩn thận đọc....Gấm lụa, rõ ràng đây như một bài hịch văn, phía trên còn mấy tên Đổng Thừa, Ngô Tư, Ngô Thạc, Vương Phục, Chủng Tập, Mã Đằng,....Sau khi Lưu Sấm đọc rõ các tên đó hắn không khỏi giật mình lạnh run, lập tức ý thức được lai lịch của cuốn gấm lụa này.
Y Đai Chiếu!
Chẳng lẽ là Y Đai Chiếu trong lịch sử đã lập ra rồi sao?
Tuy nhiên hắn nhớ mang mang trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng nhắc đến Y Đai Chiếu đến giữa tháng ba mới lập ra. Tuy nhiên lúc này mới cuối tháng một sao có thể xuất hiện Y Đai Chiếu? Nhưng ngẫm lại dường như cũng chẳng có gì lạ, vì Lưu Sấm đột nhiên xuất hiện, Tào Tháo cũng đã săn bắt trước xuân, nên Y Đai Chiếu xuất hiện cũng không có gì lạ.
Nhưng Đổng Thừa không phải tìm Lưu Bị sao? Lưu Sấm và Đổng Thừa lại không có giao tình nhưng hắn lại đã từng gặp Phục Hoàn. Nếu Y Đai Chiếu này là do Phục Hoàn phát khởi thì đến tìm Lưu Sấm cũng chẳng có gì lạ. Đổng Thừa.....lúc trước ông ta dốc sức đề cử Lưu Bị, trợ giúp Lưu Bị trở về tôn thất. Theo đạo lý mà nói sự tình phát sinh lớn như vậy Đổng Thừa hẳn đi tìm Lưu Bị chứ không phải tìm Lưu Sấm hắn.
Xem nội dung bài hịch, văn lòng Lưu Sấm mừng rỡ như điên. Đây chính là vốn liếng chính trị lão đại, vốn nghĩ Y Đai Chiếu và hắn không cùng xuất hiện, lại không nghĩ.....
Lưu Sấm nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ. Một lát sau hắn đột nhiên lấy bút chuẩn bị ký tên trên tấm lụa, nhưng sau đó hắn buông bút ra, cắn ngón tay trên đưa lên gấm lụa viết tám chữ "thề giết Tháo tặc, cùng trợ Hán thất" bằng máu, sau đó lại ký tên xuống cũng không để ngày, sau đó hắn cất kỹ, bỏ vào trong ngực.
Ngày hôm sau Dương Tu vẫn mang theo hộp đồ ăn đưa cơm đến. Lưu Sấm chỉ ăn một miếng đột nhiên mắng to:
- Đức Tổ, sao ngươi lừa ta?
- Xin Hoàng thúc chỉ giáo?
- Hôm qua ngươi đưa rượu thịt và đồ nhắm tới, là lầu Dục Tú làm, hôm nay rượu thịt này lại nhạt như thế, thật đúng ngươi lừa ta.
Dương Tu ngẩn ra, chợt hiểu được cũng tỏ vẻ giận dữ.
- Hoàng thúc thật không biết lý lẽ, ta đưa thức ăn đến là có ý tốt, sao người có thể lựa chọn như thế.
Hai người nói qua nói lại Lưu Sấm liền động thủ, đưa tay đẩy Dương Tu ra ngoài, sau khi xô nhân cơ hội đó hắn bỏ gấm lụa vào áo ngực của Dương Tu.....
Mặt của Dương Tu lộ vẻ căm hờn, hầm hầm rời đi. Sau khi ra khỏi đại lao y thở phào một hơi. Trong lòng dâng lên nỗi vui mừng khôn xiết, khi Lưu Sấm nhét gấm lụa vào ngực y là y biết Lưu Sấm đã chấp nhận ý tốt của y, nếu Lưu Sấm đã ký vào Y Đai Chiếu, như vậy cần nghĩ cách đưa Lưu Sấm rời Hứa Đô.
Trong mắt Dương Tu chợt ánh lên chút tinh quang, trong lòng y đã có kế khiến Lưu Sấm thoát thân, nếu đại sự có thể thành công.....
Lưu Sấm giết nhiều hộ vệ của Vệ gia như thế, mà Vệ thị cũng không phải một gia tộc nhỏ bé, cũng có liên hệ khá mật thiết với Tào Tháo nếu chẳng may muốn trả thù Lưu Sấm sẽ gặp nguy hiểm, Lưu Sấm trong lao gặp qua bất kỳ nguy hiểm gì cũng đều phiền toái cho Mãn Sủng hắn. Những thứ khác không nói chỉ với lão già Chung Diêu cũng đã khiến Mãn Sủng không chịu nổi chớ đừng nói chi sau lưng Lưu Sấm còn có sĩ tộc Dĩnh Xuyên khổng lồ.....
Dương Tu lo lắng đề phòng mà đến đại lao. Trong đại lao ánh sáng âm u mờ mịt. Một không khí tràn ngập mùi hôi thối tanh tưởi, khiến người yêu mến sự sạch sẽ như Dương Tư cảm thấy không thể nào thích ứng.
Nếu không phải cha y Dương Bưu bảo y đến thì thật sự Dương Tu không nguyện ý mà đến nơi này. Với lại thân phận hiện giờ của y cũng không quá đáng tự hào, Tào Tháo vì trấn an các lão thần trong triều nên sau khi thả Dương Bưu lại cho mời Dương Tu làm Chủ bộ, chức này không phải nhỏ nhưng trên thực tế bất quá cũng chỉ là một thư lại bình thường, ngày thường lo xử lý công văn, toàn những chuyện nhỏ nhặt.
Tính tình Dương Tu rất ngạo mãn, dù đi đến nhưng lại sợ hãi bị Tào Tháo trả thù. Bất đắc dĩ y đành chịu đựng mà đi đến. Đoạn thời gian trước y từng phụng mệnh tiếp đãi Lưu Sấm nên cũng thiết lập được mối quan hệ. Lúc này y lại phụng mệnh mà tiến đến, trong lòng lại không yên chút nào.Bởi vì mỗi lần y tìm đến Lưu Sấm đều là những trường hợp cực kỳ hung hiểm, nếu chẳng may có sai lầm nào mà nói....Không những không lo lắng đến tính mạng, thậm chí cửa nát nhà tan.
- Đức Tổ sao ngươi lại tới đây?
Ngay khi Dương Tu tâm thần hoảng loạn, hồn vía như bay mất chợt nghe một âm thanh to phát ra. Ngẩn đầu nhìn chỉ thấy phía trước một phòng giam, căn phòng với diện tích khoảng một trăm mét vuông, đây là căn phòng lớn nhất, bình thường giam giữ phạm nhân trong nhà lao này ít nhất cũng vài chục người nhưng hiện tại chỉ có một mình Lưu Sấm.
Trong phòng giam có một giường cùng tấm án thư Đệm chăn chỉnh tề, thậm chí còn có vài bộ sách, giấy bút và mực. Không khí trong phòng đó cũng không quá tệ, gió thông thoáng, Lưu Sấm ngồi trên ghế đọc sách với dáng vẻ ung dung, tự tại.
Quan coi ngục mở cửa ra để Dương Tu đi vào.
Dương Tu cố lấy lại tinh thần vững bước đi vào nhà lao:
- Hoàng thúc, nghe nói người xảy ra sự cố cho nên ta lo lắng muốn đến thăm một chút.
Sao?
Lưu Sấm nhận thức được thanh âm của Dương Tu có chút run sợ. Lập tức khẽ mỉm cười nói:
- Đức Tổ có tâm để ý đến, ta vô cùng cảm kích, ở đây Huyện lệnh đối với ta khá tốt xin Đức Tổ không cần lo lắng.
Nhắc đến Mãn Sủng, trong lòng Dương Tu hiện lên sự tức giận khôn cùng. Nhớ ngày đó Dương Bưu bị bắt vào đại lao, Mãn Sủng này đã dụng hình, tra tấn Dương Bưu đến chết đi sống lại.
Thật là một tên đê tiện bỉ ổi!
Nhìn thái độ của Mãn Sủng đối với Lưu Sấm và thái độ của y với Dương Bưu, Dương Tu thật sự không thoải mái chút nào. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng dặn dò của Dương Bưu: "Đức Tổ, Hoằng Nông Dương Thị nay không như xưa. Nay phụ thân phải dựa vào uy danh của tổ tông để bảo toàn bản thân nên không có cách nào giúp con được nhiều, nhìn bọn chúng có vẻ như lấy lòng nhưng thực chất muốn ám chỉ vi phụ không được hành động thiếu suy nghĩ....Con ở lại Hứa Đô với tài văn chương của con có thể sống yên phận, nhưng nếu muốn thăng quan tiến chức nhanh quả thật khá khó khăn, tính tình của con lại lỗ mãng, không thích thể hiện ra mặt ở lại Hứa Đô sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm, lần này con đến liên lạc cùng Lưu Hoàng thúc, nếu được việc thì nên ở lại cạnh hắn."
Trong đầu y chợt xuất hiện một người đàn ông với khuôn mặt già nua, tóc đã bạc trắng.
Dương Tu đành phải thu hồi tâm tư, cẩn thận đánh giá Lưu Sấm. Mặc dù đang ở trong tù nhưng quần áo Lưu Sấm vẫn sạch sẽ, nhìn qua dáng vẻ không có gì là chán nản, trầm ổn ngồi trên giường, vô cùng bình thản.
- Hoàng thúc, đã lâu không gặp.
Dương Tu mang theo hộp đồ ăn đi vào lao phòng vừa cười vừa lấy hộp cơm cùng đồ ăn ra.
- Hoàng thúc ở trong lao tù có lẽ ăn uống không được tốt lắm. Nên ta cho người chuẩn bị ít rượu thịt và thức ăn để Hoàng thúc nhấm nháp, kính xin Hoàng thúc chớ trách.
Lưu Sấm ngẩn ra lập tức chợt hiểu. Dường như hắn hiểu rõ được ý đồ của Dương Tu đến đây nên cũng không khách khí nữa, mời Dương Tu ngồi xuống.
- Đúng thật trong lao tù cơm canh khó ăn lắm, Đức Tổ đưa đến rất đúng lúc, bằng không ta có rượu đâu mà uống chứ?
Đây là một khởi đầu tốt, trong lòng Dương Tu vui vẻ hẳn lên, vội vàng ngồi xuống bên cạnh.
Nói thật ở Đông Hán những món dùng để nhấm rượu chẳng hề ngon chút nào, cách chế biến thức ăn cũng chỉ có luộc, chưng cách thủy, nướng là chính, không giống như đời sau món xào chiên chưa xuất hiện, nên chọn lựa món ăn cũng không được phong phú.
Còn về phần rượu....
Chà.....!
Lưu Sấm cũng không phải là loại người tham ăn tham uống, hơn nữa tuy hắn đang ở trong ngục thất nhưng Mãn Sủng thật không dám chậm trễ, cơm canh đầy đủ. Cho nên hắn đối với rượu thịt và thức ăn của Dương Tu không hứng thú gì lắm. Trong thâm tâm Lưu Sấm mà nói hắn cảm nhận được Dương Tu có điều gì muốn nói. Đời sau truyền lại "gân gà" nhưng trong suy nghĩ hắn bất quá chỉ là một câu nói đùa giời chỉ người khôn vặt, thích khoe khoang căn bản không làm được chuyện gì. Tuy nhiên khi thấy Dương Tu xuất hiện thì "gân gà" trong truyền thuyết nghe có vẻ lỗ mãng, không đúng với ý nghĩa của đời sau hiểu được, thậm thời gian hắn cùng Dương Tu nói chuyện cũng khá nhiều, y rất khéo léo.
Điều này khiến cho Lưu Sấm đối với Dương Tu hứng thú gia tăng không ít....
- Đức Tổ, tình hình bên ngoài thế nào?
- Hồi Hoàng thúc, mọi việc vẫn khá bình yên....Còn tộc người Vệ thị xưa nay hống hách, trong thiên hạ danh tiếng cũng không tốt, Vệ Tư là người không tệ nhưng người kế tục thì thật đáng tiếc....Bọn chúng chỉ dựa vào sự sủng ái của Tào Công mà hoành hành khắp nơi, nhưng không được lâu dài, nghe nói sau khi chuyện này xảy ra Vệ thị đã bị Tào Công nghiêm khắc trách cứ cho nên hai ngày nay cũng yên phận. Cũng nhờ uy danh của Hoàng thúc hiển hách, đổi lại người khác chỉ sợ không được như thế.
Lời nói này của Dương Tu có chút không chút dễ chịu. Trước giờ y không thích khen tặng người khác, cho nên khi nói ra những lời này thật sự không cảm thấy tự nhiên.
Lưu Sấm không nhịn được cười nói:
- Nếu Vệ Tư còn sốn,g không chừng Vệ thị còn được kính trọng, nhưng Vệ Tư đã chết nhiều năm, Vệ thị chỉ dựa vào ân nghĩa năm đó cũng đã nhận được khá nhiều ân sủng, nếu bọn chúng không sống ẩn dật sớm muộn gì cũng mang họa sát thân...Ta mặc dù đang ở Hứa Đô cũng chẳng sợ gì bọn chúng.
Lời nói này tuy nhẹ nhàng nhưng khí chất hào hùng.
Dương Tu không kìm được cười nói:
- Đúng chỉ có Hoàng thúc mới có được khí phách này.
Hai người nói nhăng nói cuội vài câu thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên Dương Tu cũng đứng dậy cáo từ. Tuy nhiên lúc gần đi y vẫn không mang hộp cơm đi, chỉ nói còn đưa cơm đến nữa đến lúc đó sẽ đổi.
- Hoàng thúc cứ chậm rãi mà dùng, có yêu cầu gì cứ nói với ta là được.
Dương Tu nói xong liền cáo từ rời đi.
Quan coi ngục đi sau Dương Tu, Lưu Sấm ngồi trên giường nhìn hộp đồ ăn trên mặt đất, mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Dương Tu này đến chỉ sợ có dụng ý khác. Y không thể chỉ đến đưa hộp đồ ăn...Để hộp đồ ăn lưu lại kỳ thật có chút kỳ lạ.
Hắn tự tay cầm hộp đồ ăn xách lên, nhẹ nhàng rà xoát. Một lát sau hắn hướng ra ngoài nhìn thoáng qua không thấy có ai đột nhiên dùng lực vặn một cái, chợt tiếng reng rắc vang lên nắp hộp đồ ăn trên tay liền bị văng xuống đất, trong đó rỗng ruột chỉ có một cuốn gấm lụa, Lưu Sấm nhanh chóng lấy cuốn gấm lụa ra đậy nắp lại như cũ. Hắn ăn một lát liền gọi quan coi ngục đến thu dọn xong, nằm trên giường chợp mắt.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Bất chợt trời cũng tối dần. Trong đại lao không còn ai đến, quan coi ngục cũng đã nghỉ ngơi, toàn bộ đại lao khá yên tĩnh. Lúc này Lưu Sấm mới cẩn thận lấy cuốn gấm lụa ra, ghé dưới ánh đèn cẩn thận đọc....Gấm lụa, rõ ràng đây như một bài hịch văn, phía trên còn mấy tên Đổng Thừa, Ngô Tư, Ngô Thạc, Vương Phục, Chủng Tập, Mã Đằng,....Sau khi Lưu Sấm đọc rõ các tên đó hắn không khỏi giật mình lạnh run, lập tức ý thức được lai lịch của cuốn gấm lụa này.
Y Đai Chiếu!
Chẳng lẽ là Y Đai Chiếu trong lịch sử đã lập ra rồi sao?
Tuy nhiên hắn nhớ mang mang trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng nhắc đến Y Đai Chiếu đến giữa tháng ba mới lập ra. Tuy nhiên lúc này mới cuối tháng một sao có thể xuất hiện Y Đai Chiếu? Nhưng ngẫm lại dường như cũng chẳng có gì lạ, vì Lưu Sấm đột nhiên xuất hiện, Tào Tháo cũng đã săn bắt trước xuân, nên Y Đai Chiếu xuất hiện cũng không có gì lạ.
Nhưng Đổng Thừa không phải tìm Lưu Bị sao? Lưu Sấm và Đổng Thừa lại không có giao tình nhưng hắn lại đã từng gặp Phục Hoàn. Nếu Y Đai Chiếu này là do Phục Hoàn phát khởi thì đến tìm Lưu Sấm cũng chẳng có gì lạ. Đổng Thừa.....lúc trước ông ta dốc sức đề cử Lưu Bị, trợ giúp Lưu Bị trở về tôn thất. Theo đạo lý mà nói sự tình phát sinh lớn như vậy Đổng Thừa hẳn đi tìm Lưu Bị chứ không phải tìm Lưu Sấm hắn.
Xem nội dung bài hịch, văn lòng Lưu Sấm mừng rỡ như điên. Đây chính là vốn liếng chính trị lão đại, vốn nghĩ Y Đai Chiếu và hắn không cùng xuất hiện, lại không nghĩ.....
Lưu Sấm nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ. Một lát sau hắn đột nhiên lấy bút chuẩn bị ký tên trên tấm lụa, nhưng sau đó hắn buông bút ra, cắn ngón tay trên đưa lên gấm lụa viết tám chữ "thề giết Tháo tặc, cùng trợ Hán thất" bằng máu, sau đó lại ký tên xuống cũng không để ngày, sau đó hắn cất kỹ, bỏ vào trong ngực.
Ngày hôm sau Dương Tu vẫn mang theo hộp đồ ăn đưa cơm đến. Lưu Sấm chỉ ăn một miếng đột nhiên mắng to:
- Đức Tổ, sao ngươi lừa ta?
- Xin Hoàng thúc chỉ giáo?
- Hôm qua ngươi đưa rượu thịt và đồ nhắm tới, là lầu Dục Tú làm, hôm nay rượu thịt này lại nhạt như thế, thật đúng ngươi lừa ta.
Dương Tu ngẩn ra, chợt hiểu được cũng tỏ vẻ giận dữ.
- Hoàng thúc thật không biết lý lẽ, ta đưa thức ăn đến là có ý tốt, sao người có thể lựa chọn như thế.
Hai người nói qua nói lại Lưu Sấm liền động thủ, đưa tay đẩy Dương Tu ra ngoài, sau khi xô nhân cơ hội đó hắn bỏ gấm lụa vào áo ngực của Dương Tu.....
Mặt của Dương Tu lộ vẻ căm hờn, hầm hầm rời đi. Sau khi ra khỏi đại lao y thở phào một hơi. Trong lòng dâng lên nỗi vui mừng khôn xiết, khi Lưu Sấm nhét gấm lụa vào ngực y là y biết Lưu Sấm đã chấp nhận ý tốt của y, nếu Lưu Sấm đã ký vào Y Đai Chiếu, như vậy cần nghĩ cách đưa Lưu Sấm rời Hứa Đô.
Trong mắt Dương Tu chợt ánh lên chút tinh quang, trong lòng y đã có kế khiến Lưu Sấm thoát thân, nếu đại sự có thể thành công.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.