Quyển 1 - Chương 174: Gia Cát tiểu nhi mới trưởng thành (2) ( 2)
Canh Tân
28/04/2017
- Ngươi là Gia Cát Lượng?
Lưu Sấm tuyệt đối không nghĩ tới, hắn chẳng qua là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lại cứu được Gia Cát Lượng.
Chắc không trùng hợp như vậy chứ! Trên mặt Lưu Sấm tuy rằng không biểu hiện gì, nhưng trong lòng mặt lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Gia Cát Lượng, y là người nổ danh trong lịch sử, Gia Cát Khổng Minh ba phần thiên hạ? Không sai! Kiếp trước Lưu Sấm, đối với nhân vật Gia Cát Lượng này có chút yêu thích.
Nhưng mà, từ ngày Cao Đại đạo diễn biên kịch Tam quốc chí, do Lục Tiểu Sinh biểu diễn Gia Cát Lượng, hắn đã không mấy ưa thích rồi.
Gia Cát Lượng người này ở hậu thế khen chê không đồng nhất. Tam quốc diễn nghĩa bàn về nhân thần, thực tế đã coi Gia Cát Lượng từ người biến thành thần rồi, kéo dài khoảng cách với người bình thường, bao phủ lên một tầng ánh sáng thần bí.
Nhưng sau đó mọi người bắt đầu chuyền dời sự chú ý từ Tam quốc Diễn nghĩa sang Tam quốc chí, Gia Cát Lượng với hình tượng to lớn Trí kỷ vu yêu lập tức sụp đổ ầm ầm, làm cho nhiều người đang từ yêu thích, sùng bái Gia Cát Lượng dần chuyển sang chán ghét.
Nhưng Lưu Sấm vẫn rất yêu thích Gia Cát Lượng như cũ! Cho dù hắn thích phần nhiều là Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng sẽ không có trở ngại hắn thích Gia Cát Lượng bằng xương bằng thịt.
Hắn nhớ mang máng, Gia Cát Lượng lúc này hẳn là đã đang ở Dự Chương mới đúng. Tam Quốc chí có ghi lại, Gia Cát Lượng vào năm Hưng Bình thứ hai, tức là năm ngoái hắn theo thúc phụ đi Dự Chương, sau đó thúc phụ của Gia Cát Lượng là Gia Cát Huyền sẽ bị sát hại tại Minh Niên, Gia Cát Lượng thi mang theo người nhà chạy tới đồi Ngọa Long cách thành tây Tương Dương hai mươi dặm, ẩn cư ở đó.
Cho nên, khi thiếu niên trước mắt này tự xưng là Gia Cát Lượng. Lưu Sấm rất kinh ngạc.
Hắn không biết nên hỏi như thế nào mới tốt, do dự một chút, hắn vẫn mở miệng nói:
- Ngươi có phải có một huynh trưởng, gọi là Gia Cát Cẩn?
Gia Cát Lượng nghe xong, chợt lộ ra vẻ mừng như điên.
- Anh hùng quen biết gia huynh? Huynh ấy bây giờ ở đâu? Năm trước, gia huynh bởi vì tranh chấp với thúc phụ nên đã mang theo mẫu thân đi tới Khúc A … Sau đó nghe nói Giang Đông chiến loạn, gia huynh liền mất liên lạc với bọn ta.
Gia Cát Cẩn, ở Khúc A? Lưu Sấm nghe xong, không kìm nổi âm thầm nguyền rủa mình vô duyên cớ đã bỏ qua một vị đại hiền.
Tuy nhiên lại nghĩ, cho dù lúc ấy Gia Cát Cẩn ở Khúc A, chỉ sợ cũng hắn cũng không thể mời chào được. Chỉ e rằng hắn có làm rõ thân thế của mình, cũng không chắc có thể có được chấp nhận của Gia Cát Cẩn … Phải biết rằng, Gia Cát Cẩn đồng dạng xuất thân gia đình sĩ phu.
Tổ tiên của Gia Cát Lượng là Gia Cát Pphong, là người thời Tây Hán nguyên đế, từng là Ti Lệ Giáo Úy, là người cương trực. Mà phụ thân của Gia Cát Lượng là Gia Cát Khuê, từng đảm nhiệm Quận Thừa Thái Sơn, năm Sơ Bình thứ ba thì bị bệnh qua đời.
Tuổi của Gia Cát Cẩn, lớn hơn Gia Cát Lượng rất nhiều, cũng đã trải qua rất nhiều sự tình, không dễ dàng mời chào chút nào. Cho nên, Lưu Sấm cũng chỉ là cảm thấy thất vọng một chút, chứ chưa có tiếc nuối quá lớn. Nghe trong lời nói của Gia Cát Lượng hình như Gia Cát Huyền bị Tiêu Kiến làm hại.
Hắn không trả lời ngay vấn đề của Gia Cát Lượng, mà quay đầu ngựa, nhìn đám áo đen bị Phi Hùng Vệ giết tán loạn, chạy trốn tứ phía, sau khi bình tĩnh một chút, trầm giọng nói:
- Ta nghe nói đến lệnh huynh đã lâu, đáng tiếc cũng không quen biết. Chẳng qua là lúc trước ta từng đi ngang qua Khúc A, khi Lưu Diêu thua bỏ chạy, Tôn Bá Phù bận việc. Bởi chinh chiến, Khúc A hỗn loạn không ngừng … Lệnh huynh, chỉ sợ đã không còn ở Khúc A nữa.
Phát đạt rồi, phát đạt rồi! Ta không ngờ gặp được Gia Cát Lượng ở đây, đây chính là Gia Cát Thừa tướng nha. Lưu Sấm cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, rồi sau đó hướng về phía Chu Thương quát:
- Nguyên Phúc, cùng ta tàn sát, không để ai chạy thoát.
Người áo đen nhân số tuy nhiều, nhưng đối mặt với những người đã trải qua trăm trận chiến dưới tay Lưu Sấm, Phi Hùng Vệ dũng mãnh vô cùng, hoàn toàn không phải là đối thủ. Chu Thương nghiễm nhiên giống như sát thần, đao lớn trong tay cao thấp tung bay, trước người mấy nếu không hợp lại chi địch, chỉ giết được người áo đen máu chảy thành sông.
- Xin hỏi, anh hùng cao tính đại danh?
Gia Cát Lượng nghe nói Lưu Sấm cũng không quen biết Gia Cát Cẩn, không khỏi lộ ra một chút thất vọng.
Tuy nhiên, y lập tức lại tinh thần phấn chấn, nhìn Lưu Sấm hỏi
- Ta… Lưu Sấm do dự một chút, trầm giọng nói:
- Mỗ gia Dĩnh Xuyên Lưu Sấm Lưu Mạnh Ngạn, là con trai của Trung Lăng Hầu Lưu Đào.
Đừng nhìn Lưu Sấm ở Từ Châu gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng Gia Cát Lượng lại chưa từng nghe qua.
Tuy nhiên, y lại biết Trung Lăng Hầu Lưu Đào là ai, không khỏi vội vàng hạ thấp người chắp tay.
- Hóa ra là Lưu công tử.
Trong mắt hiện lên một chút vẻ nghi hoặc, trong lòng Gia Cát Lượng không khỏi cảm thấy kỳ quái: Thúc phụ từng nói, Trung Lăng Hầu đã tuyệt tự, tại sao lại có hậu nhân? Hơn nữa, hắn nếu là con trai của Trung Lăng Hầu, theo lý nên ở Dĩnh Xuyên, tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ, hắn là mạo nhận thân phận? Nhưng khi nhìn Lưu Sấm khí độ, dường như không giống người mạo danh thân phận.
Gia Cát Lượng cũng có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Trên quan đạo từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, không ngừng.
Nhưng Lưu Sấm vẫn nghe được rõ ràng từ trong xe ngựa truyền tới một thanh âm lãnh khí.
Có lẽ, Gia Cát Lượng không biết hắn là ai, vậy trong xe ngựa cũng không ai biết … Nghĩ đến đây, Lưu Sấm khẽ mỉm cười,
- Nhị công tử không cần khó xử, mỗ gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, còn chưa đến mức luân lạc đi nhận phụ thân không phải của mình. Tiên phụ năm đó gặp nạn, trong nhà của ta cũng bị kẻ cắp cướp sạch, giống như chuyện nhị công tử hôm nay gặp được có phần hơi tương tự. May mắn thúc phụ ta cứu ta trốn ra ngoài, mang ta mai danh ẩn tích, tránh ở huyện Cù. Trước đó không lâu, ta bị người vu làm Bối chủ gia nô … Ha hả, Lưu Bị ở Từ Châu sai bộ hạ truy giết ta, lại bị ta giết lại. Sau đó ta trên đường đến Giang Đông, từng dừng lại ở Khúc A một thời gian ngắn. Vốn định quay về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ, không lường trước được lại bị Lưu Bị hãm hại, Tào Tháo lại hung ác, bất đắc dĩ theo Nhữ Nam giết hồi Từ Châu, chuẩn bị đi qua Lang Gia quận, lên phía bắc đi tới Thanh Châu cư trú ở nước Bắc Hải.
Gia Cát Lượng nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.
Mà Lưu Sấm lúc này đột nhiên hiểu được tại sao sau này Gia Cát Lượng lại phụ tá Lưu Bị.
Lưu Bị là vào năm Hưng Bình thứ hai tiến vào Từ Châu, từ khi Tào Tháo lui binh, Từ Châu quay về yên bình … Khi Gia Cát Lượng còn đang ở Từ Châu, không tránh được nhìn thấy sự hung ác của Tào Tháo, mà Lưu Bị lúc ấy khiến Từ Châu có thể bảo toàn, cũng khiến cho Gia Cát Lượng đối với y trước sau có thiện cảm.
Đương nhiên, Lưu Bị có tư thế kiêu hùng, mới là nguyên nhân chính khiến Gia Cát Lượng cam tâm phụ tá.
Nhưng nếu như không có thiện cảm trước đối với Lưu Bị, phỏng chừng cho dù Lưu Bị ba lần đến mời, với tình huống y đang ăn nhờ ở đậu mà nói, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể làm cho Gia Cát Lượng cam tâm phụ tá. Phương diện quan hệ nhân quả này, thật sự là làm người ta khó có thể giải thích rõ ràng.
Nhưng hiện giờ, nếu Gia Cát Lượng xuất hiện trước mặt ta.
Mặc kệ y là bởi vì nguyên nhân gì không đi tới Giang Đông, nhưng bắt đầu từ bây giờ, Ngọa Long chắc chắn do ta sử dụng! Lưu Sấm nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng cao đầu lên.
Lúc này, người áo đen đã bị Phi Hùng Vệ giết sạch, Chu Thương cả người là máu, đi đến trước mặt Lưu Sấm.
Màn xe đột nhiên nhấc lên, từ trong một vị thiếu nữ xinh đẹp bước ra.
Xem tuổi, thiếu nữ này chừng đôi chín, cũng không quá lớn … Bên người nàng còn có một đồng tử tầm bảy tám tuổi đi theo. Đồng tử kia rụt rè tránh sau lưng thiếu nữ, vụng trộm đánh giá Lưu Sấm. Nhưng khi cậu bé nhìn thấy Chu Thương kia đầy một thân máu tươi, khuôn mặt sát khí, thì lại sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, liền trốn phía sau thiếu nữ, cũng không dám … đi ra thăm dò nữa.
- Thiếp thân Gia Cát Linh, đa tạ công tử cứu giúp.
Cô gái kia nhìn bề ngoài dường như thân thể không khỏe, cộng thêm bị kinh hãi, sắc mặt trắng bạch như tờ giấy.
Gia Cát Lượng vội vàng tiến lên dìu lấy người thiếu nữ, đi đến trước mặt Lưu Sấm duyên dáng cúi đầu.
- Mới vừa rồi trong xe, thiếp thân nghe công tử nói Khúc A chiến loạn, không biết thật không?
Cô gái này nói chuyện tuy rằng mềm nhẹ, thật ra giọng nói rất cứng rắn, anh khí.
Lưu Sấm đã xoay người xuống ngựa, vội hoàn lễ nói:
- Lưu Diêu binh bại, lui về Dự Chương, cho nên lúc ta rời đi, Khúc A vô cùng đang hỗn loạn. Tuy nhiên sau lại nghe người ta nói, Tôn Sách mệnh Chu Du làm Thái Thú Đan Dương. Tình huống của Khúc A chắc đã tốt hơn, nhưng ta phỏng chừng cũng sẽ không lâu dài … Dùng không được bao lâu thời gian, Khúc A tất nhiên lại một lần nữa rung chuyển.
Gia Cát Lượng lúc trước bị những lời nói của Lưu Sấm làm cho có chút sợ hãi, nhưng lúc này cũng tỉnh táo lại.
Ánh mắt y đột nhiên sáng ngời, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Không biết Lưu công tử dựa vào cái gì mà có cái nhìn như vậy?
- Ngươi nói Viên Công Lộ kia sẽ cam tâm đem Đan Dương tặng cho Tôn Sách sao?
- Điều này…
- Tôn Bá Phù mặc dù được xưng là Giang Đông Tiểu Bá Vương, liên tiếp đánh bại Lưu Diêu, nhưng lúc này chưa hẳn dám trêu chọc Viên Thuật. Cho nên, Đan Dương sau đó tất nhiên sẽ lại rơi vào Viên Thuật, đợi cho Tôn Sách bình định được Ngô Quận Hội Kê, sẽ còn có một phen long tranh hổ đấu.
Gia Cát Lượng sau khi nghe xong, không khỏi lâm vào trầm tư.
Y nhìn về hướng Gia Cát Linh, đã thấy trên mặt Gia Cát Linh lộ ra một chút vẻ tuyệt vọng.
Nếu là loại tình huống này, chỉ sợ đại ca cũng sẽ không ở Khúc A lâu. Mình hiện tại lại thể lưu lại Dương Đô thêm, muốn liên lạc với đại ca, chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn. Không liên lạc được với đại ca, thúc phụ lại bị Tiêu Kiến làm hại, lẽ nào ta thành người không còn chỗ ở sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu Gia Cát Lượng cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng … Đăng bởi: admin
Lưu Sấm tuyệt đối không nghĩ tới, hắn chẳng qua là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lại cứu được Gia Cát Lượng.
Chắc không trùng hợp như vậy chứ! Trên mặt Lưu Sấm tuy rằng không biểu hiện gì, nhưng trong lòng mặt lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Gia Cát Lượng, y là người nổ danh trong lịch sử, Gia Cát Khổng Minh ba phần thiên hạ? Không sai! Kiếp trước Lưu Sấm, đối với nhân vật Gia Cát Lượng này có chút yêu thích.
Nhưng mà, từ ngày Cao Đại đạo diễn biên kịch Tam quốc chí, do Lục Tiểu Sinh biểu diễn Gia Cát Lượng, hắn đã không mấy ưa thích rồi.
Gia Cát Lượng người này ở hậu thế khen chê không đồng nhất. Tam quốc diễn nghĩa bàn về nhân thần, thực tế đã coi Gia Cát Lượng từ người biến thành thần rồi, kéo dài khoảng cách với người bình thường, bao phủ lên một tầng ánh sáng thần bí.
Nhưng sau đó mọi người bắt đầu chuyền dời sự chú ý từ Tam quốc Diễn nghĩa sang Tam quốc chí, Gia Cát Lượng với hình tượng to lớn Trí kỷ vu yêu lập tức sụp đổ ầm ầm, làm cho nhiều người đang từ yêu thích, sùng bái Gia Cát Lượng dần chuyển sang chán ghét.
Nhưng Lưu Sấm vẫn rất yêu thích Gia Cát Lượng như cũ! Cho dù hắn thích phần nhiều là Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng sẽ không có trở ngại hắn thích Gia Cát Lượng bằng xương bằng thịt.
Hắn nhớ mang máng, Gia Cát Lượng lúc này hẳn là đã đang ở Dự Chương mới đúng. Tam Quốc chí có ghi lại, Gia Cát Lượng vào năm Hưng Bình thứ hai, tức là năm ngoái hắn theo thúc phụ đi Dự Chương, sau đó thúc phụ của Gia Cát Lượng là Gia Cát Huyền sẽ bị sát hại tại Minh Niên, Gia Cát Lượng thi mang theo người nhà chạy tới đồi Ngọa Long cách thành tây Tương Dương hai mươi dặm, ẩn cư ở đó.
Cho nên, khi thiếu niên trước mắt này tự xưng là Gia Cát Lượng. Lưu Sấm rất kinh ngạc.
Hắn không biết nên hỏi như thế nào mới tốt, do dự một chút, hắn vẫn mở miệng nói:
- Ngươi có phải có một huynh trưởng, gọi là Gia Cát Cẩn?
Gia Cát Lượng nghe xong, chợt lộ ra vẻ mừng như điên.
- Anh hùng quen biết gia huynh? Huynh ấy bây giờ ở đâu? Năm trước, gia huynh bởi vì tranh chấp với thúc phụ nên đã mang theo mẫu thân đi tới Khúc A … Sau đó nghe nói Giang Đông chiến loạn, gia huynh liền mất liên lạc với bọn ta.
Gia Cát Cẩn, ở Khúc A? Lưu Sấm nghe xong, không kìm nổi âm thầm nguyền rủa mình vô duyên cớ đã bỏ qua một vị đại hiền.
Tuy nhiên lại nghĩ, cho dù lúc ấy Gia Cát Cẩn ở Khúc A, chỉ sợ cũng hắn cũng không thể mời chào được. Chỉ e rằng hắn có làm rõ thân thế của mình, cũng không chắc có thể có được chấp nhận của Gia Cát Cẩn … Phải biết rằng, Gia Cát Cẩn đồng dạng xuất thân gia đình sĩ phu.
Tổ tiên của Gia Cát Lượng là Gia Cát Pphong, là người thời Tây Hán nguyên đế, từng là Ti Lệ Giáo Úy, là người cương trực. Mà phụ thân của Gia Cát Lượng là Gia Cát Khuê, từng đảm nhiệm Quận Thừa Thái Sơn, năm Sơ Bình thứ ba thì bị bệnh qua đời.
Tuổi của Gia Cát Cẩn, lớn hơn Gia Cát Lượng rất nhiều, cũng đã trải qua rất nhiều sự tình, không dễ dàng mời chào chút nào. Cho nên, Lưu Sấm cũng chỉ là cảm thấy thất vọng một chút, chứ chưa có tiếc nuối quá lớn. Nghe trong lời nói của Gia Cát Lượng hình như Gia Cát Huyền bị Tiêu Kiến làm hại.
Hắn không trả lời ngay vấn đề của Gia Cát Lượng, mà quay đầu ngựa, nhìn đám áo đen bị Phi Hùng Vệ giết tán loạn, chạy trốn tứ phía, sau khi bình tĩnh một chút, trầm giọng nói:
- Ta nghe nói đến lệnh huynh đã lâu, đáng tiếc cũng không quen biết. Chẳng qua là lúc trước ta từng đi ngang qua Khúc A, khi Lưu Diêu thua bỏ chạy, Tôn Bá Phù bận việc. Bởi chinh chiến, Khúc A hỗn loạn không ngừng … Lệnh huynh, chỉ sợ đã không còn ở Khúc A nữa.
Phát đạt rồi, phát đạt rồi! Ta không ngờ gặp được Gia Cát Lượng ở đây, đây chính là Gia Cát Thừa tướng nha. Lưu Sấm cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, rồi sau đó hướng về phía Chu Thương quát:
- Nguyên Phúc, cùng ta tàn sát, không để ai chạy thoát.
Người áo đen nhân số tuy nhiều, nhưng đối mặt với những người đã trải qua trăm trận chiến dưới tay Lưu Sấm, Phi Hùng Vệ dũng mãnh vô cùng, hoàn toàn không phải là đối thủ. Chu Thương nghiễm nhiên giống như sát thần, đao lớn trong tay cao thấp tung bay, trước người mấy nếu không hợp lại chi địch, chỉ giết được người áo đen máu chảy thành sông.
- Xin hỏi, anh hùng cao tính đại danh?
Gia Cát Lượng nghe nói Lưu Sấm cũng không quen biết Gia Cát Cẩn, không khỏi lộ ra một chút thất vọng.
Tuy nhiên, y lập tức lại tinh thần phấn chấn, nhìn Lưu Sấm hỏi
- Ta… Lưu Sấm do dự một chút, trầm giọng nói:
- Mỗ gia Dĩnh Xuyên Lưu Sấm Lưu Mạnh Ngạn, là con trai của Trung Lăng Hầu Lưu Đào.
Đừng nhìn Lưu Sấm ở Từ Châu gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng Gia Cát Lượng lại chưa từng nghe qua.
Tuy nhiên, y lại biết Trung Lăng Hầu Lưu Đào là ai, không khỏi vội vàng hạ thấp người chắp tay.
- Hóa ra là Lưu công tử.
Trong mắt hiện lên một chút vẻ nghi hoặc, trong lòng Gia Cát Lượng không khỏi cảm thấy kỳ quái: Thúc phụ từng nói, Trung Lăng Hầu đã tuyệt tự, tại sao lại có hậu nhân? Hơn nữa, hắn nếu là con trai của Trung Lăng Hầu, theo lý nên ở Dĩnh Xuyên, tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ, hắn là mạo nhận thân phận? Nhưng khi nhìn Lưu Sấm khí độ, dường như không giống người mạo danh thân phận.
Gia Cát Lượng cũng có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Trên quan đạo từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, không ngừng.
Nhưng Lưu Sấm vẫn nghe được rõ ràng từ trong xe ngựa truyền tới một thanh âm lãnh khí.
Có lẽ, Gia Cát Lượng không biết hắn là ai, vậy trong xe ngựa cũng không ai biết … Nghĩ đến đây, Lưu Sấm khẽ mỉm cười,
- Nhị công tử không cần khó xử, mỗ gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, còn chưa đến mức luân lạc đi nhận phụ thân không phải của mình. Tiên phụ năm đó gặp nạn, trong nhà của ta cũng bị kẻ cắp cướp sạch, giống như chuyện nhị công tử hôm nay gặp được có phần hơi tương tự. May mắn thúc phụ ta cứu ta trốn ra ngoài, mang ta mai danh ẩn tích, tránh ở huyện Cù. Trước đó không lâu, ta bị người vu làm Bối chủ gia nô … Ha hả, Lưu Bị ở Từ Châu sai bộ hạ truy giết ta, lại bị ta giết lại. Sau đó ta trên đường đến Giang Đông, từng dừng lại ở Khúc A một thời gian ngắn. Vốn định quay về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ, không lường trước được lại bị Lưu Bị hãm hại, Tào Tháo lại hung ác, bất đắc dĩ theo Nhữ Nam giết hồi Từ Châu, chuẩn bị đi qua Lang Gia quận, lên phía bắc đi tới Thanh Châu cư trú ở nước Bắc Hải.
Gia Cát Lượng nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.
Mà Lưu Sấm lúc này đột nhiên hiểu được tại sao sau này Gia Cát Lượng lại phụ tá Lưu Bị.
Lưu Bị là vào năm Hưng Bình thứ hai tiến vào Từ Châu, từ khi Tào Tháo lui binh, Từ Châu quay về yên bình … Khi Gia Cát Lượng còn đang ở Từ Châu, không tránh được nhìn thấy sự hung ác của Tào Tháo, mà Lưu Bị lúc ấy khiến Từ Châu có thể bảo toàn, cũng khiến cho Gia Cát Lượng đối với y trước sau có thiện cảm.
Đương nhiên, Lưu Bị có tư thế kiêu hùng, mới là nguyên nhân chính khiến Gia Cát Lượng cam tâm phụ tá.
Nhưng nếu như không có thiện cảm trước đối với Lưu Bị, phỏng chừng cho dù Lưu Bị ba lần đến mời, với tình huống y đang ăn nhờ ở đậu mà nói, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể làm cho Gia Cát Lượng cam tâm phụ tá. Phương diện quan hệ nhân quả này, thật sự là làm người ta khó có thể giải thích rõ ràng.
Nhưng hiện giờ, nếu Gia Cát Lượng xuất hiện trước mặt ta.
Mặc kệ y là bởi vì nguyên nhân gì không đi tới Giang Đông, nhưng bắt đầu từ bây giờ, Ngọa Long chắc chắn do ta sử dụng! Lưu Sấm nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng cao đầu lên.
Lúc này, người áo đen đã bị Phi Hùng Vệ giết sạch, Chu Thương cả người là máu, đi đến trước mặt Lưu Sấm.
Màn xe đột nhiên nhấc lên, từ trong một vị thiếu nữ xinh đẹp bước ra.
Xem tuổi, thiếu nữ này chừng đôi chín, cũng không quá lớn … Bên người nàng còn có một đồng tử tầm bảy tám tuổi đi theo. Đồng tử kia rụt rè tránh sau lưng thiếu nữ, vụng trộm đánh giá Lưu Sấm. Nhưng khi cậu bé nhìn thấy Chu Thương kia đầy một thân máu tươi, khuôn mặt sát khí, thì lại sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, liền trốn phía sau thiếu nữ, cũng không dám … đi ra thăm dò nữa.
- Thiếp thân Gia Cát Linh, đa tạ công tử cứu giúp.
Cô gái kia nhìn bề ngoài dường như thân thể không khỏe, cộng thêm bị kinh hãi, sắc mặt trắng bạch như tờ giấy.
Gia Cát Lượng vội vàng tiến lên dìu lấy người thiếu nữ, đi đến trước mặt Lưu Sấm duyên dáng cúi đầu.
- Mới vừa rồi trong xe, thiếp thân nghe công tử nói Khúc A chiến loạn, không biết thật không?
Cô gái này nói chuyện tuy rằng mềm nhẹ, thật ra giọng nói rất cứng rắn, anh khí.
Lưu Sấm đã xoay người xuống ngựa, vội hoàn lễ nói:
- Lưu Diêu binh bại, lui về Dự Chương, cho nên lúc ta rời đi, Khúc A vô cùng đang hỗn loạn. Tuy nhiên sau lại nghe người ta nói, Tôn Sách mệnh Chu Du làm Thái Thú Đan Dương. Tình huống của Khúc A chắc đã tốt hơn, nhưng ta phỏng chừng cũng sẽ không lâu dài … Dùng không được bao lâu thời gian, Khúc A tất nhiên lại một lần nữa rung chuyển.
Gia Cát Lượng lúc trước bị những lời nói của Lưu Sấm làm cho có chút sợ hãi, nhưng lúc này cũng tỉnh táo lại.
Ánh mắt y đột nhiên sáng ngời, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Không biết Lưu công tử dựa vào cái gì mà có cái nhìn như vậy?
- Ngươi nói Viên Công Lộ kia sẽ cam tâm đem Đan Dương tặng cho Tôn Sách sao?
- Điều này…
- Tôn Bá Phù mặc dù được xưng là Giang Đông Tiểu Bá Vương, liên tiếp đánh bại Lưu Diêu, nhưng lúc này chưa hẳn dám trêu chọc Viên Thuật. Cho nên, Đan Dương sau đó tất nhiên sẽ lại rơi vào Viên Thuật, đợi cho Tôn Sách bình định được Ngô Quận Hội Kê, sẽ còn có một phen long tranh hổ đấu.
Gia Cát Lượng sau khi nghe xong, không khỏi lâm vào trầm tư.
Y nhìn về hướng Gia Cát Linh, đã thấy trên mặt Gia Cát Linh lộ ra một chút vẻ tuyệt vọng.
Nếu là loại tình huống này, chỉ sợ đại ca cũng sẽ không ở Khúc A lâu. Mình hiện tại lại thể lưu lại Dương Đô thêm, muốn liên lạc với đại ca, chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn. Không liên lạc được với đại ca, thúc phụ lại bị Tiêu Kiến làm hại, lẽ nào ta thành người không còn chỗ ở sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu Gia Cát Lượng cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng … Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.