Quyển 1 - Chương 109: Giang Đông trường thọ lão nhân (2)
Canh Tân
28/04/2017
Lúc Lã Đại phò tá cho Tôn Quyền, nghe nói cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Một người nghèo khổ, lại không có bối cảnh xuất thân, mới là bậc nhân tài là Lưu Sấm có thể lôi kéo. Về phần Ngọa Long Phượng Sồ hiện giờ tuổi còn nhỏ, đám người Từ Thứ, Mạnh Kiến còn chưa biết tung tích. Tính ta, nhân tài Lưu Sấm hiện giờ có thể lôi kéo cực kì ít. Cho dù sau này hắn qui tông nhận tổ, những kẻ có thực tài như Quách Gia, Tuân Úc sao có thể phản bội Tào Tháo chạy đến trướng của hắn được chứ?
“Đuổi hổ đại chấn” ư? Lưu Sấm tự nhận mình còn chưa đạt đến trình độ ấy.
(虎躯一震 là cụm từ hay dùng trong tiểu thuyết mạng Trung quốc, chỉ việc nam chính có năng lực đặc biệt kiểu hào quang của nhân vật chính, có thể tự mình mạnh lên, sau đó uy hiếp các đối thủ khác hoặc khiến nữ chính yêu mình)Với tình hình hiện tại của hắn, chỉ muốn lôi kéo Lã Đại thôi cũng phải hao tổn không ít tâm tư. Cho nên khi Từ Thịnh muốn đến tìm Lã Đại, Lưu Sấm lập tức muốn đi theo. Đám người Lưu Dũng phản đối, cho rằng Lưu Sấm không cần phải đến, nhưng cũng đành thôi. Nào biết được vừa đến Hải Lăng, lại nghe tin Lã Đại bị nhốt vào đại lao.
Lưu Sấm lập tức được, đây là thời cơ tốt nhất để lôi kéo Lã ĐạiHắn và Từ Thịnh bôn ba một đêm, kết quả dùng năm mươi lạng vàng cứu Lã Đại ra khỏi đại lao. Khi Lã Đại và Từ Thịnh còn đang hàn huyên, Lưu Sấm đã cân nhắc nên mở lời như thế nào.
Bắt gặp ánh mắt Lã Đại nhìn về mình, Lưu Sấm liền quyết định ngay. Có một số chuyện, vẫn là nói thẳng ra là cách tốt nhất.- Ta tên Lưu Sấm.
- Lưu Sấm?
Lã Đại nghe đến cái tên này, thấy có chút quen tai. Nhưng khi y chợt nhớ ra lai lịch của Lưu Sấm, trừng to mắt nhìn hắn
- Định Công đừng vội đuổi ta đi, hãy để ta nói hết đã. Nếu đến lúc đó Định Công vẫn cảm thấy là ta sai, ta tuyệt đối không nói hai lời, tự mình rời khỏi.
Tên tuổi Lưu Sấm ở Từ Châu có thể nói là cực kì tồi tệ Mi Chúc thông cáo với thiên hạ rằng hắn là nô bộc của Mi gia, tham lợi mà cướp đoạt Mi Hoán, khiến Mi gia cực kì hổ thẹn. Tiếng xấu của kẻ gia nô phản bội chủ cứ thế lan truyền khắp Từ Châu. Lưu Sấm tuy rằng đã cứu Lã Đại nhưng vẫn lo lắng y trong lòng đối với hắnvẫn là căm ghét.
- Đã vậy thì phải nghe xem ngươi muốn nói gì.
Ngữ khí của Lã Đại trở nên có phần nghiêm khắc, thái độ cũng nghiêm trọng rất nhiều. Trong lòng Lưu Sấm âm thầm cười khổ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười chất phác, dường như những hành động vô lễ của Lã Đại không hề ảnh hưởng đến hắn.
- Đầu tiên, ta không phải là gia nô của Mi gia. Nói ra thì không hay ho gì, nếu ta là gia nô của Mi gia, cả nhà Mi gia sẽ bị thiên hạ chửi rủa, thậm chí thảo phạt.
- Hả?
Lã Đại ngẩn ra, lộ vẻ nghi hoặc.Thông tin trong lời nói của Lưu Sấm đúng là gây chấn động.
- Tiếp theo, ta và Tam nương tử, chính là tam tiểu thư Mi gia từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lưởng tiểu vô sai (hai đứa trẻ một trai một gái chơi với nhau từ nhỏ, vô tư không hề ngờ vực nhau). Nhưng Mi Chúc lại một lòng ham muốn phú quý, không tiếc đem Tam Nương Tử dâng cho Lưu Bị. Tuổi của Tam Nương Tử đáng làm con gái đầu của Lưu Bị, nhưng Mi Chúc cũng không bận tâm. Vì thế, Tam Nương Tử đã từng tranh cãi với Mi Chúc, kết quả là bị y dùng dây thừng trói chặt dâng lên giường của Lưu Bị.
Ta dù chẳng phải anh hùng hào kiệt, nhưng nữ nhân mình yêu thích, nào có thể dâng cho kẻ khác? Hơn nữa, Mi Chúc vì muốn dập tắt hi vọng của Tam Nương Tử không tiếc phóng hỏa đốt cháy lý Lư, ý đồ hại chết ta. Hai tháng trước, Vũ Sơn Tặc lén tập kích huyện Cù, ta cùng thúc phụ liều mạng chiến đấu, nào biết được kết quảlại thành thế này? Cho nên ta mới giận dữ mà liều mình mở đường máu thoát khỏi huyện Cù.
Mi Chúc bên ngòai chỉ thông cáo là Lưu Sấm cướp đi Mi Hoán, nhưng chưa từng nói qua y chuẩn bị đem Mi Hoán dâng cho Lưu Bị.
Lã Đại mày nhăn lại, lẩm bẩm:
- Người ta đều nói Mi Tử Trọng độ lượng khoan dung, nhưng xem ra cũng là một lũ xu nịnh.
Vừa nói, trên mặt Lã Đại hiện lên vẻ khinh thường:
- Nhưng như vậy cũng phù hợp với xuất thân thương buôn của y mà thôi.
Nếu không phải Mi Chúc xuất thân là thương buôn, Lã Đại chưa chắc đã tintưởng lời nói của Lưu Sấm. Nhưng xuất thân của Mi Chúc đã khiến Lã Đại không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng Lưu Sấm, thậm chí còn là thật sâu khinh bỉ
- Công tử vừa nói, nếu ngươi là gia nô của Mi gia, Mi gia ắt sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ là ý gì?
Lã Đại đã có chút tin tưởng lời nói của Lưu Sấm nên trong cả lời nói lẫn thái độ đều hòa hoãn đi rất nhiều, ít nhất là bằng lòng nghe Lưu Sấm giải thích.
Khóe miệng Lưu Sấm nhếch lên, lộ ra một tia ngạo ý. Hắn lấy từ trong túi da hươu mang theo bên mình lấy ra một quyển gia phả, đưa đến trước mặt Lã Đại.
- Gia môn trong nhà Sấm gặp nạn từ khi Sấm còn rất nhỏ, ngoại trừ thúc phụ chỉ còn mình ta sổng sót. Quyển gia phả này của ta, Định Công hãy xem qua một chút.Lần này ta vốn định quay về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ, lại không ngờ bị Lưu Bị truy sát.
Ta không trêu đến hổ, hổ lại sinh lòng sát hại ta dù bất tài ta cũng không muốn làm mất uy danh tổ tông. Lưu Bị cứ nhất định bức bách ta, ta tuyệt đối cùng y không đội trời chung, đến chết mới thôi. Ta là cháu đời thứ mười ba của Bắc Trinh Vương, gia phụ là Lưu Đào, từng làm Gián Nghị đại phu, được tiên đế truy phong Trung Lăng Hầu. Nếu quả thật Mi gia dám coi ta là Gia nô chỉ sợ lập tức gặp họa diệt môn.
Lã Đại nghe xong liền ho khan dữ dội. Từ Thịnh cũng không hiểu hết về Trung Lăng Hầu Lưu Đào, dù sao khi Lưu Đào chết tuổi vẫn còn nhỏ. Nhưng Lã Đại thì không như vậy, khi y còn đang đi học, Lưu Đào đã vang danh thiên hạ, Lã Đại còn có thể không biết đến lai lịch của Lưu Đào sao?Lưu Sấm nói không sai chút nào, nếu hắn mà trở thành gia nô của Mi gia thì chỉ sợ người đầu tiên đánh đến tận cửa chính là Trần Khuê, Trần Hán Du và Từ gia ở Hải Tây. Không chỉ vậy, Lưu Đào còn có dòng dõi hoàng tộc nhà Hán, có lẽ còn cách hơi xa một chút nhưng hắn đích thực mang huyết thống hoàng thất nhà Hán.
Một tên thương nhân mà dám coi người trong hoàng thất nhà Hán làm gia nô sao?
Lã Đại nuốt nước bọt, run rẩy cầm lấy cuốn gia phả, sau khi cẩn thận xem xong, trên mặt liền lộ ra vẻ kính trọng.
- Không ngờ công từ đúng là hậu nhân của Trung Lăng Hầu. Nhớ năm đó Trung Lăng Hầu gặp nạn, ta vẫn còn đang đi học Nghe tin Trung Lăng Hầu gặp nạn, hận không thể lập tức đến Lạc Dương quyết sống mai với Thập Thường Thị. Sau nghe tincả nhà Trung Lăng hầu gặp nạn, Đại càng thêm đau buồn. Vẫn tưởng rằng Trung Lăng Hầu như vậy tuyệt tự, không dám nghĩĐúng là trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!
Lã Đại nói xong, nước mắt lại kích động tuôn trào. Có thể thấy y hoàn toàn không có chút giả tạo mà hoàn toàn xuất phát từ nội tâm chân thành.
- Chuyện đã như vậy, Công tử sao không nói rõ với thiên hạ?
Lã Đại nói:
- Ta nghe nói, năm đó phụ thân của Trần Khuê và Trung Lăng Hầu giao tình khăng khít, tâm đầu ý hợp, nếu y biết Trung Lăng Hầu còn có hậu nhân, chắc sẽ dốc sức tương trợ.Lưu Sấm không kìm nổi cười ha ha, trong tiếng cười còn mang theo sự bi thương.
- Trần Hán Du là loại người nào chứ, ta làm sao có thể gặp được y? Chỉ sợ ta còn chưa đến trước mặt y thì đã có đao phủ chờ sẵn, đem ta chặt thành trăm mảnh rồi. Nếu không phải Định Công còn hòa nhã nghe ta giải thích, chỉ sợ với cái tiếng “gia nô phản chủ” đủ để cho nhiều người tránh xa chứ đừng nói là tin tưởng cha ta là Trung Lăng Hầu.
Lã Đại nghe xong cũng không khỏi cười khổ gật đầu. Nói thật, nếu không phải là Lưu Sấm cứu mạng y, chỉ sợ y cũng đã sớm trở mặt với Lưu Sấm rồi. Quyển gia phả này đã chứng minh rõ ràng xuất thân của Lưu Sấm, hoàng thân quốc thích của Hán tộc, Lã Đại lần đầu tiên đã lựa chọn tin tưởng Lưu Sấm.- Công tử tìm ta có việc gì cần chỉ giáo?
- Nghĩ hẳn Định công cũng biết tình hình hiện tại của ta thực không dám giấu gì, ta vừa mới gây ra họa lớn. Vốn tưởng là Lã Bố đưa binh truy kích, nên ta chặn bên đường mai phục. Nào ngờ lại là gia quyến của Lưu Bị lại bị ta cướp điTa với Lưu Bị đã rơi vào tình thế ngươi còn ta mất, không chết không thôi.
Cho nên ta nhất định phải rời khỏi Từ Châu, mượn đường Giang Đông quay về Dĩnh Xuyên. Chỉ có điều ven sông thủ vệ nghiêm ngặt, ta không biết nên làm thế nào. Văn Hướng nói, Định công rất thân thuộc khu vực lân cận, cho nên muốn mời Định công giúp đỡ, giúp ta vượt qua sông, thoát khỏi chốn nguy hiểm này.
- Công tử muốn qua sông?Lã Đại nghe xong, ngẫm nghĩ nói:
- Không biết công tử có bao nhiêu người?
- Mười lăm chiếc xe, hơn trăm con ngựa và hơn ba trăm tiểu binh.
Lã Đại nghe xong lập tức hít sâu một hơi lạnh:
- Đội ngũ như vậy, muốn thần không biết quỷ không hay vượt sông, trực tiếp qua sông là không ổn. Trên sông đa phần là thuyền nhỏ, công tử nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải mấy chục thuyền chở qua chở lại mấy lượt. Quá rõ ràng, cho dù là ta cũng có thể nhìn ra sơ hở cho nên dù Công tử phải vượt sông cũng tuyệt đối không thể ngang nhiên qua mặt sông được. Đăng bởi: admin
“Đuổi hổ đại chấn” ư? Lưu Sấm tự nhận mình còn chưa đạt đến trình độ ấy.
(虎躯一震 là cụm từ hay dùng trong tiểu thuyết mạng Trung quốc, chỉ việc nam chính có năng lực đặc biệt kiểu hào quang của nhân vật chính, có thể tự mình mạnh lên, sau đó uy hiếp các đối thủ khác hoặc khiến nữ chính yêu mình)Với tình hình hiện tại của hắn, chỉ muốn lôi kéo Lã Đại thôi cũng phải hao tổn không ít tâm tư. Cho nên khi Từ Thịnh muốn đến tìm Lã Đại, Lưu Sấm lập tức muốn đi theo. Đám người Lưu Dũng phản đối, cho rằng Lưu Sấm không cần phải đến, nhưng cũng đành thôi. Nào biết được vừa đến Hải Lăng, lại nghe tin Lã Đại bị nhốt vào đại lao.
Lưu Sấm lập tức được, đây là thời cơ tốt nhất để lôi kéo Lã ĐạiHắn và Từ Thịnh bôn ba một đêm, kết quả dùng năm mươi lạng vàng cứu Lã Đại ra khỏi đại lao. Khi Lã Đại và Từ Thịnh còn đang hàn huyên, Lưu Sấm đã cân nhắc nên mở lời như thế nào.
Bắt gặp ánh mắt Lã Đại nhìn về mình, Lưu Sấm liền quyết định ngay. Có một số chuyện, vẫn là nói thẳng ra là cách tốt nhất.- Ta tên Lưu Sấm.
- Lưu Sấm?
Lã Đại nghe đến cái tên này, thấy có chút quen tai. Nhưng khi y chợt nhớ ra lai lịch của Lưu Sấm, trừng to mắt nhìn hắn
- Định Công đừng vội đuổi ta đi, hãy để ta nói hết đã. Nếu đến lúc đó Định Công vẫn cảm thấy là ta sai, ta tuyệt đối không nói hai lời, tự mình rời khỏi.
Tên tuổi Lưu Sấm ở Từ Châu có thể nói là cực kì tồi tệ Mi Chúc thông cáo với thiên hạ rằng hắn là nô bộc của Mi gia, tham lợi mà cướp đoạt Mi Hoán, khiến Mi gia cực kì hổ thẹn. Tiếng xấu của kẻ gia nô phản bội chủ cứ thế lan truyền khắp Từ Châu. Lưu Sấm tuy rằng đã cứu Lã Đại nhưng vẫn lo lắng y trong lòng đối với hắnvẫn là căm ghét.
- Đã vậy thì phải nghe xem ngươi muốn nói gì.
Ngữ khí của Lã Đại trở nên có phần nghiêm khắc, thái độ cũng nghiêm trọng rất nhiều. Trong lòng Lưu Sấm âm thầm cười khổ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười chất phác, dường như những hành động vô lễ của Lã Đại không hề ảnh hưởng đến hắn.
- Đầu tiên, ta không phải là gia nô của Mi gia. Nói ra thì không hay ho gì, nếu ta là gia nô của Mi gia, cả nhà Mi gia sẽ bị thiên hạ chửi rủa, thậm chí thảo phạt.
- Hả?
Lã Đại ngẩn ra, lộ vẻ nghi hoặc.Thông tin trong lời nói của Lưu Sấm đúng là gây chấn động.
- Tiếp theo, ta và Tam nương tử, chính là tam tiểu thư Mi gia từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lưởng tiểu vô sai (hai đứa trẻ một trai một gái chơi với nhau từ nhỏ, vô tư không hề ngờ vực nhau). Nhưng Mi Chúc lại một lòng ham muốn phú quý, không tiếc đem Tam Nương Tử dâng cho Lưu Bị. Tuổi của Tam Nương Tử đáng làm con gái đầu của Lưu Bị, nhưng Mi Chúc cũng không bận tâm. Vì thế, Tam Nương Tử đã từng tranh cãi với Mi Chúc, kết quả là bị y dùng dây thừng trói chặt dâng lên giường của Lưu Bị.
Ta dù chẳng phải anh hùng hào kiệt, nhưng nữ nhân mình yêu thích, nào có thể dâng cho kẻ khác? Hơn nữa, Mi Chúc vì muốn dập tắt hi vọng của Tam Nương Tử không tiếc phóng hỏa đốt cháy lý Lư, ý đồ hại chết ta. Hai tháng trước, Vũ Sơn Tặc lén tập kích huyện Cù, ta cùng thúc phụ liều mạng chiến đấu, nào biết được kết quảlại thành thế này? Cho nên ta mới giận dữ mà liều mình mở đường máu thoát khỏi huyện Cù.
Mi Chúc bên ngòai chỉ thông cáo là Lưu Sấm cướp đi Mi Hoán, nhưng chưa từng nói qua y chuẩn bị đem Mi Hoán dâng cho Lưu Bị.
Lã Đại mày nhăn lại, lẩm bẩm:
- Người ta đều nói Mi Tử Trọng độ lượng khoan dung, nhưng xem ra cũng là một lũ xu nịnh.
Vừa nói, trên mặt Lã Đại hiện lên vẻ khinh thường:
- Nhưng như vậy cũng phù hợp với xuất thân thương buôn của y mà thôi.
Nếu không phải Mi Chúc xuất thân là thương buôn, Lã Đại chưa chắc đã tintưởng lời nói của Lưu Sấm. Nhưng xuất thân của Mi Chúc đã khiến Lã Đại không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng Lưu Sấm, thậm chí còn là thật sâu khinh bỉ
- Công tử vừa nói, nếu ngươi là gia nô của Mi gia, Mi gia ắt sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ là ý gì?
Lã Đại đã có chút tin tưởng lời nói của Lưu Sấm nên trong cả lời nói lẫn thái độ đều hòa hoãn đi rất nhiều, ít nhất là bằng lòng nghe Lưu Sấm giải thích.
Khóe miệng Lưu Sấm nhếch lên, lộ ra một tia ngạo ý. Hắn lấy từ trong túi da hươu mang theo bên mình lấy ra một quyển gia phả, đưa đến trước mặt Lã Đại.
- Gia môn trong nhà Sấm gặp nạn từ khi Sấm còn rất nhỏ, ngoại trừ thúc phụ chỉ còn mình ta sổng sót. Quyển gia phả này của ta, Định Công hãy xem qua một chút.Lần này ta vốn định quay về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ, lại không ngờ bị Lưu Bị truy sát.
Ta không trêu đến hổ, hổ lại sinh lòng sát hại ta dù bất tài ta cũng không muốn làm mất uy danh tổ tông. Lưu Bị cứ nhất định bức bách ta, ta tuyệt đối cùng y không đội trời chung, đến chết mới thôi. Ta là cháu đời thứ mười ba của Bắc Trinh Vương, gia phụ là Lưu Đào, từng làm Gián Nghị đại phu, được tiên đế truy phong Trung Lăng Hầu. Nếu quả thật Mi gia dám coi ta là Gia nô chỉ sợ lập tức gặp họa diệt môn.
Lã Đại nghe xong liền ho khan dữ dội. Từ Thịnh cũng không hiểu hết về Trung Lăng Hầu Lưu Đào, dù sao khi Lưu Đào chết tuổi vẫn còn nhỏ. Nhưng Lã Đại thì không như vậy, khi y còn đang đi học, Lưu Đào đã vang danh thiên hạ, Lã Đại còn có thể không biết đến lai lịch của Lưu Đào sao?Lưu Sấm nói không sai chút nào, nếu hắn mà trở thành gia nô của Mi gia thì chỉ sợ người đầu tiên đánh đến tận cửa chính là Trần Khuê, Trần Hán Du và Từ gia ở Hải Tây. Không chỉ vậy, Lưu Đào còn có dòng dõi hoàng tộc nhà Hán, có lẽ còn cách hơi xa một chút nhưng hắn đích thực mang huyết thống hoàng thất nhà Hán.
Một tên thương nhân mà dám coi người trong hoàng thất nhà Hán làm gia nô sao?
Lã Đại nuốt nước bọt, run rẩy cầm lấy cuốn gia phả, sau khi cẩn thận xem xong, trên mặt liền lộ ra vẻ kính trọng.
- Không ngờ công từ đúng là hậu nhân của Trung Lăng Hầu. Nhớ năm đó Trung Lăng Hầu gặp nạn, ta vẫn còn đang đi học Nghe tin Trung Lăng Hầu gặp nạn, hận không thể lập tức đến Lạc Dương quyết sống mai với Thập Thường Thị. Sau nghe tincả nhà Trung Lăng hầu gặp nạn, Đại càng thêm đau buồn. Vẫn tưởng rằng Trung Lăng Hầu như vậy tuyệt tự, không dám nghĩĐúng là trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!
Lã Đại nói xong, nước mắt lại kích động tuôn trào. Có thể thấy y hoàn toàn không có chút giả tạo mà hoàn toàn xuất phát từ nội tâm chân thành.
- Chuyện đã như vậy, Công tử sao không nói rõ với thiên hạ?
Lã Đại nói:
- Ta nghe nói, năm đó phụ thân của Trần Khuê và Trung Lăng Hầu giao tình khăng khít, tâm đầu ý hợp, nếu y biết Trung Lăng Hầu còn có hậu nhân, chắc sẽ dốc sức tương trợ.Lưu Sấm không kìm nổi cười ha ha, trong tiếng cười còn mang theo sự bi thương.
- Trần Hán Du là loại người nào chứ, ta làm sao có thể gặp được y? Chỉ sợ ta còn chưa đến trước mặt y thì đã có đao phủ chờ sẵn, đem ta chặt thành trăm mảnh rồi. Nếu không phải Định Công còn hòa nhã nghe ta giải thích, chỉ sợ với cái tiếng “gia nô phản chủ” đủ để cho nhiều người tránh xa chứ đừng nói là tin tưởng cha ta là Trung Lăng Hầu.
Lã Đại nghe xong cũng không khỏi cười khổ gật đầu. Nói thật, nếu không phải là Lưu Sấm cứu mạng y, chỉ sợ y cũng đã sớm trở mặt với Lưu Sấm rồi. Quyển gia phả này đã chứng minh rõ ràng xuất thân của Lưu Sấm, hoàng thân quốc thích của Hán tộc, Lã Đại lần đầu tiên đã lựa chọn tin tưởng Lưu Sấm.- Công tử tìm ta có việc gì cần chỉ giáo?
- Nghĩ hẳn Định công cũng biết tình hình hiện tại của ta thực không dám giấu gì, ta vừa mới gây ra họa lớn. Vốn tưởng là Lã Bố đưa binh truy kích, nên ta chặn bên đường mai phục. Nào ngờ lại là gia quyến của Lưu Bị lại bị ta cướp điTa với Lưu Bị đã rơi vào tình thế ngươi còn ta mất, không chết không thôi.
Cho nên ta nhất định phải rời khỏi Từ Châu, mượn đường Giang Đông quay về Dĩnh Xuyên. Chỉ có điều ven sông thủ vệ nghiêm ngặt, ta không biết nên làm thế nào. Văn Hướng nói, Định công rất thân thuộc khu vực lân cận, cho nên muốn mời Định công giúp đỡ, giúp ta vượt qua sông, thoát khỏi chốn nguy hiểm này.
- Công tử muốn qua sông?Lã Đại nghe xong, ngẫm nghĩ nói:
- Không biết công tử có bao nhiêu người?
- Mười lăm chiếc xe, hơn trăm con ngựa và hơn ba trăm tiểu binh.
Lã Đại nghe xong lập tức hít sâu một hơi lạnh:
- Đội ngũ như vậy, muốn thần không biết quỷ không hay vượt sông, trực tiếp qua sông là không ổn. Trên sông đa phần là thuyền nhỏ, công tử nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải mấy chục thuyền chở qua chở lại mấy lượt. Quá rõ ràng, cho dù là ta cũng có thể nhìn ra sơ hở cho nên dù Công tử phải vượt sông cũng tuyệt đối không thể ngang nhiên qua mặt sông được. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.