Quyển 1 - Chương 473: Hải tặc (5) (1)
Canh Tân
22/05/2018
- Báo!
Thám báo chạy một mạch tới nha đường.
Y phong trần mệt mỏi, thở hồng hộc. Vừa vào nha đường, thám báo liền quỳ một chân xuống, la lớn:
- Khởi bẩm Chủ Công, núi Lâu Tử đại thắng.
Lưu Sấm dừng nói chuyện với Bộ Chất:
- Núi Lâu Tử đại thắng?
- Đêm qua Ôn Hầu dẫn toàn bộ binh lực ở sông Lục Cổ đánh lén đại doanh của Ô Hoàn ở núi Lâu Tử, dành được đại thắng. Giờ Ôn Hầu đang hạ trại ở phía tây núi Lâu Tử. Đạp Đốn phải lui về phía đông núi Lâu Tử, dùng sông Tiểu Lăng để ổn định trận tuyến.
Bình thường, nếu có tin chiến thắng như vậy, Lưu Sấm sẽ cảm thấy phấn chấn.
Nhưng hiện tại, khi nghe thấy tin núi Lâu Tử đại thắng, Lưu Sấm không những không cảm thấy hưng phấn, mà lại sinh ra cảm giác chua xót. Hắn nhìn về phía Bộ Chất, cũng thấy Bộ Chất cười khổ. Tốc độ của Lã Bố thực sự là quá nhanh. Có thể nói là đã đạt tới mức Nhanh như gió trong thuật điều khiển kỵ binh. Lưu Sấm vừa mới phái Triệu Vân tới, truyền đạt tâm ý của hắn với Lã Bố. Không ngờ Lã Bố đã giành được toàn thắng ở núi Lâu Tử rồi.
Vấn đề ở chỗ, xảy ra việc hải tặc tập kích, đã khiến thế cục ở Liêu Tây trở nên phức tạp. Còn chưa diệt được đám hải tặc kia, Lã Bố đại thắng, không chỉ khiến cho binh lực của Lưu Sấm càng hư không, mà áp lực phải chịu càng trở nên lớn hơn. Thử nghĩ, lưu dân đi theo Lưu Sấm tới đây, vốn vì chuyện hải tặc mà đã thấp thỏm lo âu.
Hiện tại Lưu Sấm lại lần nữa khai chiến với người Ô Hoàn. Cho dù có dành được toàn thắng, thì trong lòng vẫn cảm thấy không yên bất an. Thậm chí là kinh hoàng.
- Bằng không phái người nói với Ôn Hầu một câu, tạm thời hoãn thế công?
Lưu Sấm nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Nếu đã khai chiến, thì không nên có nhiều băn khoăn. Việc này là do ta cân nhắc không chu toàn. Không ngờ lại có đám hải tặc tập kích. Nếu như ta đã giao trọng trách cho Ôn Hầu, thì nên ủng hộ ông ấy toàn lực. Thay đổi xoành xoạch mới là sai lầm lớn nhất. Nếu như Ôn Hầu ngưng chiến, không chỉ là vô bổ, ngược lại còn khiến cho nhân tâm hoảng loạn hơn.
Tử Sơn, ở thời điểm này, chúng ta không thể tự loạn trận cước. Đã cứng rắn, mạnh mẽ lâu như vậy, thì cứ thế mà làm. Nếu có thể vượt qua cửa ải khó này, thì về sau liền mưa thuận gió hòa
Binh lực hư không là khó khắn lớn nhất của Lưu Sấm hiện tại. Hiện giờ, hắn gần như là hai mặt khai chiến. Tinh nhuệ trong tay hầu như đã điều động không còn. Giờ quân đội đóng giữ ở Lâm Du không tới ngàn người. Cả phủ nha to như vậy, chỉ có ít ỏi một trăm người hỗ trợ. Nếu một khi bị đối thủ phát hiện ra binh lực của mình hư không, rất có thể sẽ tạo thành thất bại toàn tập. Những việc Lưu Sấm đang làm, hết thảy vì chuẩn bị cho Liêu Đông. Hiện giờ, cỗ máy chiến tranh đã bắt đầu khởi động.
Bất kể như thế nào, Lưu Sấm đều khó có thể dừng lại.
- Vậy có cần phái người mời Thuần Vu Quỳnh ra mặt hòa giải không? - Không thể!
Lưu Sấm không chút do dự phản đối ý kiến của Bộ Chất, trầm giọng nói:
- Sở dĩ Thuần Vu Quỳnh muốn chúng ta ngưng chiến lúc này, là vì y còn chưa rõ ràng tình cảnh của chúng ta lắm. Một khi chúng ta chủ động thỉnh cầu, sẽ bộc lộ ra điểm yếu của chúng ta. Ngươi thấy Thuần Vu Quỳnh nói về tình đồng hương với chúng ta, đó là vì trước đây y bị khí thế của Ôn Hầu dọa sợ. Nếu y biết rõ tình hình của chúng ta, sẽ không xuất thủ tương trợ. Nói không chừng còn muốn ném đá xuống giếng. Phải biết rằng, lần này y tới Liêu Tây, vốn là phụng mệnh của Viên Thiệu, áp chế chúng ta Bộ Chất thở dài, cảm thấy sự tình đang trở nên phức tạp.
Do dự một lát, y hạ giọng nói;
- Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
- Tử Sơn, kế tiếp phải làm phiền ngươi rồi. Ngươi đi đến từng nơi, bình ổn cảm xúc của dân chúng. Đã đến một bước này, bất kể thế nào cũng phải vượt qua. Nếu ông trời muốn ta thành đại sự, tất sẽ giúp ta một tay. Nếu ông trời không muốn ta thành công, thì ta vẫn muốn đấu một trần, mở ra một đường máu. Lâm Du bên này liền giao cho ta trấn thủ. Ngươi dẫn theo binh mã quay về thành Cô Trúc. Về phần hải tặc, ta tin tưởng Trọng Đạt sẽ không để ta thất vọng. Chỉ là một đám hải tặc mà thôi, sao có thể làm khó được ta cơ chứ? Viên Hiển Dịch tưởng rằng làm vậy có thể làm rối loạn trận tuyến của ta, vậy thì y không khỏi quá xem thường ta rồi. Hừ, chờ xem, đợi ổn định lại thế cục, sớm muộn gì cũng cho y đẹp mặt.
Không có chứng cứ chứng minh Viên Hi có liên quan tới đám hải tặc kia. Nhưng càng nghĩ, Lưu Sấm càng cho rằng, ngoại trừ Viên Hi ra, sẽ không có người khác giật dậy đằng sau. Giống như hôm trước đã nói, Công Tôn Độ không có khả năng rước họa vào thân. Y chỉ ước gì Lưu Sấm ở lại Liêu Tây đấu sống chết với người Ô Hoàn, rồi lưỡng bại câu thương, y có thể ở giữa hưởng lợi. Nếu hiện tại chọc giận Lưu Sấm, khiến cho Lưu Sấm tiến vào Liêu Đông trước, kiểu gì đôi bên cũng có tranh chấp. Tới cuối cùng mặc kệ ai thắng ai thua, đều nguyên khí đại thương, vô duyên vô cớ tiện nghi cho những người khác.
Trần Quần, Trần Kiểu và Tuân Khuông phụng mệnh đi sứ Liêu Đông, đàm phán với Công Tôn Độ. Lúc này Công Tôn Độ không có lý do gì để chạy tới trêu chọc Lưu Sấm. Giữa Lưu Sấm và Viên Hi cũng không có ân oán gì. Hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Nhưng nghĩ tới hành động của Ô Hoàn Ban Hạ, Lưu Sấm liền biết, trong lòng của Viên Hi có địch ý với mình. Cũng không phải do Lưu Sấm đắc tội với Viên Hi. Mà là Viên Hi muốn mượn Lưu Sấm để ghi điểm với Viên Thiệu.
Đối với suy nghĩ của Viên Hi, Lưu Sấm có thể lý giải. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ cho Viên Hi. Nếu việc hải tặc tập kích lần này là do Viên Hi gây nên, như vậy thù hận giữa Lưu Sấm và Viên Hi sẽ rất khó hòa giải Thấy thái độ của Lưu Sấm kiên quyết như thế, Bộ Chất liền không khuyên nữa.
- Đúng rồi, báo cho Bá Chính, bảo y mau chóng thuyết phục Tô Phó Diên tỏ thái độ.
Thanh thế của người Ô Hoàn ở Liêu Tây rất lớn. Tuy Đạp Đốn bị bại hai lần, nhưng nguyên khí vẫn chưa hao tổn. Nếu chờ cho y trì hoãn lại, vậy thì Lã Bố bên kia sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Cũng may, hiện tại Lã Bố đã chiếm lĩnh phía tây núi Lâu Tử, tương đương với việc chiếm giữ địa hình có lợi, đủ để làm chệch hướng binh lực của Đạp Đốn. Tuy nhiên, nếu Tô Phó Diên có thể tỏ thái độ, thì áp lực trên người Lã Bố sẽ giảm. Quan trọng nhất là, sau khi Tô Phó Diên tỏ thái độ, Lưu Sấm có thể điều động Lão Bi Doanh ở Tam Sơn Lĩnh trở về, tăng mạnh binh lực của Lâm Du.
Dân sự, quân sự Nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng bắt tay vào làm mới biết nó phức tạp như thế nào.
Lúc Lưu Sấm ở Thanh Châu, tuy rằng cũng chịu áp lực rất lớn, nhưng tình hình lúc đó còn đơn giản hơn hiện tại rất nhiều. Hiện giờ, Lưu Sấm là tứ cố vô thân. Thủ đoạn một bên lôi kéo, một bên đánh trước kia không thể thi triển được. Lúc ở Thanh Châu, do quan hệ giữa Viên Thiệu và Tào Tháo, Lưu Sấm có thể làm mọi việc thuận lợi. Sau khi cân bằng cục diện, an tâm phát triển chính sự. Nhưng hiện tại, mọi việc đều tập trung vào một chỗ.
Hơn nữa Liêu Tây không giống Thanh Châu. Dân tâm Thanh Châu bình tĩnh. Mà vùng Liêu Đông lạnh khủng khiếp, lại có dị tộc chiếm cứ nhiều năm, dân phong hung hãn. Người ta nói, tinh binh thiên hạ đều xuất phát từ Tịnh Châu, U Châu, Lương ChâuBa địa phương này đều thuộc về nơi lạnh giá. Hơn nữa đều chịu nỗi khổ của dị tộc xâm lấn, dân phong dũng mãnh, hơn xa khu vực giàu có và đông đúc như Thanh Châu.
Chiếm cứ được Liêu Đông sẽ có tinh binh. Nhưng làm sao có thể ổn định Liêu Đông cũng là một vấn đề rất lớn.
Hơn nữa thời gian càng trôi qua, vật tư mà Lưu Sấm tồn trữ ở Liêu Đông sẽ ngày càng hao hụt.
Một khi hết vật tư, sẽ dần tới rung chuyển còn lớn hơnTrước kia, Lưu Sấm có thể không lo lắng tới vấn đề này. Nhưng hiện tại, Lưu Sấm không thể không nghiêm túc cân nhắc.
Thám báo chạy một mạch tới nha đường.
Y phong trần mệt mỏi, thở hồng hộc. Vừa vào nha đường, thám báo liền quỳ một chân xuống, la lớn:
- Khởi bẩm Chủ Công, núi Lâu Tử đại thắng.
Lưu Sấm dừng nói chuyện với Bộ Chất:
- Núi Lâu Tử đại thắng?
- Đêm qua Ôn Hầu dẫn toàn bộ binh lực ở sông Lục Cổ đánh lén đại doanh của Ô Hoàn ở núi Lâu Tử, dành được đại thắng. Giờ Ôn Hầu đang hạ trại ở phía tây núi Lâu Tử. Đạp Đốn phải lui về phía đông núi Lâu Tử, dùng sông Tiểu Lăng để ổn định trận tuyến.
Bình thường, nếu có tin chiến thắng như vậy, Lưu Sấm sẽ cảm thấy phấn chấn.
Nhưng hiện tại, khi nghe thấy tin núi Lâu Tử đại thắng, Lưu Sấm không những không cảm thấy hưng phấn, mà lại sinh ra cảm giác chua xót. Hắn nhìn về phía Bộ Chất, cũng thấy Bộ Chất cười khổ. Tốc độ của Lã Bố thực sự là quá nhanh. Có thể nói là đã đạt tới mức Nhanh như gió trong thuật điều khiển kỵ binh. Lưu Sấm vừa mới phái Triệu Vân tới, truyền đạt tâm ý của hắn với Lã Bố. Không ngờ Lã Bố đã giành được toàn thắng ở núi Lâu Tử rồi.
Vấn đề ở chỗ, xảy ra việc hải tặc tập kích, đã khiến thế cục ở Liêu Tây trở nên phức tạp. Còn chưa diệt được đám hải tặc kia, Lã Bố đại thắng, không chỉ khiến cho binh lực của Lưu Sấm càng hư không, mà áp lực phải chịu càng trở nên lớn hơn. Thử nghĩ, lưu dân đi theo Lưu Sấm tới đây, vốn vì chuyện hải tặc mà đã thấp thỏm lo âu.
Hiện tại Lưu Sấm lại lần nữa khai chiến với người Ô Hoàn. Cho dù có dành được toàn thắng, thì trong lòng vẫn cảm thấy không yên bất an. Thậm chí là kinh hoàng.
- Bằng không phái người nói với Ôn Hầu một câu, tạm thời hoãn thế công?
Lưu Sấm nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Nếu đã khai chiến, thì không nên có nhiều băn khoăn. Việc này là do ta cân nhắc không chu toàn. Không ngờ lại có đám hải tặc tập kích. Nếu như ta đã giao trọng trách cho Ôn Hầu, thì nên ủng hộ ông ấy toàn lực. Thay đổi xoành xoạch mới là sai lầm lớn nhất. Nếu như Ôn Hầu ngưng chiến, không chỉ là vô bổ, ngược lại còn khiến cho nhân tâm hoảng loạn hơn.
Tử Sơn, ở thời điểm này, chúng ta không thể tự loạn trận cước. Đã cứng rắn, mạnh mẽ lâu như vậy, thì cứ thế mà làm. Nếu có thể vượt qua cửa ải khó này, thì về sau liền mưa thuận gió hòa
Binh lực hư không là khó khắn lớn nhất của Lưu Sấm hiện tại. Hiện giờ, hắn gần như là hai mặt khai chiến. Tinh nhuệ trong tay hầu như đã điều động không còn. Giờ quân đội đóng giữ ở Lâm Du không tới ngàn người. Cả phủ nha to như vậy, chỉ có ít ỏi một trăm người hỗ trợ. Nếu một khi bị đối thủ phát hiện ra binh lực của mình hư không, rất có thể sẽ tạo thành thất bại toàn tập. Những việc Lưu Sấm đang làm, hết thảy vì chuẩn bị cho Liêu Đông. Hiện giờ, cỗ máy chiến tranh đã bắt đầu khởi động.
Bất kể như thế nào, Lưu Sấm đều khó có thể dừng lại.
- Vậy có cần phái người mời Thuần Vu Quỳnh ra mặt hòa giải không? - Không thể!
Lưu Sấm không chút do dự phản đối ý kiến của Bộ Chất, trầm giọng nói:
- Sở dĩ Thuần Vu Quỳnh muốn chúng ta ngưng chiến lúc này, là vì y còn chưa rõ ràng tình cảnh của chúng ta lắm. Một khi chúng ta chủ động thỉnh cầu, sẽ bộc lộ ra điểm yếu của chúng ta. Ngươi thấy Thuần Vu Quỳnh nói về tình đồng hương với chúng ta, đó là vì trước đây y bị khí thế của Ôn Hầu dọa sợ. Nếu y biết rõ tình hình của chúng ta, sẽ không xuất thủ tương trợ. Nói không chừng còn muốn ném đá xuống giếng. Phải biết rằng, lần này y tới Liêu Tây, vốn là phụng mệnh của Viên Thiệu, áp chế chúng ta Bộ Chất thở dài, cảm thấy sự tình đang trở nên phức tạp.
Do dự một lát, y hạ giọng nói;
- Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
- Tử Sơn, kế tiếp phải làm phiền ngươi rồi. Ngươi đi đến từng nơi, bình ổn cảm xúc của dân chúng. Đã đến một bước này, bất kể thế nào cũng phải vượt qua. Nếu ông trời muốn ta thành đại sự, tất sẽ giúp ta một tay. Nếu ông trời không muốn ta thành công, thì ta vẫn muốn đấu một trần, mở ra một đường máu. Lâm Du bên này liền giao cho ta trấn thủ. Ngươi dẫn theo binh mã quay về thành Cô Trúc. Về phần hải tặc, ta tin tưởng Trọng Đạt sẽ không để ta thất vọng. Chỉ là một đám hải tặc mà thôi, sao có thể làm khó được ta cơ chứ? Viên Hiển Dịch tưởng rằng làm vậy có thể làm rối loạn trận tuyến của ta, vậy thì y không khỏi quá xem thường ta rồi. Hừ, chờ xem, đợi ổn định lại thế cục, sớm muộn gì cũng cho y đẹp mặt.
Không có chứng cứ chứng minh Viên Hi có liên quan tới đám hải tặc kia. Nhưng càng nghĩ, Lưu Sấm càng cho rằng, ngoại trừ Viên Hi ra, sẽ không có người khác giật dậy đằng sau. Giống như hôm trước đã nói, Công Tôn Độ không có khả năng rước họa vào thân. Y chỉ ước gì Lưu Sấm ở lại Liêu Tây đấu sống chết với người Ô Hoàn, rồi lưỡng bại câu thương, y có thể ở giữa hưởng lợi. Nếu hiện tại chọc giận Lưu Sấm, khiến cho Lưu Sấm tiến vào Liêu Đông trước, kiểu gì đôi bên cũng có tranh chấp. Tới cuối cùng mặc kệ ai thắng ai thua, đều nguyên khí đại thương, vô duyên vô cớ tiện nghi cho những người khác.
Trần Quần, Trần Kiểu và Tuân Khuông phụng mệnh đi sứ Liêu Đông, đàm phán với Công Tôn Độ. Lúc này Công Tôn Độ không có lý do gì để chạy tới trêu chọc Lưu Sấm. Giữa Lưu Sấm và Viên Hi cũng không có ân oán gì. Hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Nhưng nghĩ tới hành động của Ô Hoàn Ban Hạ, Lưu Sấm liền biết, trong lòng của Viên Hi có địch ý với mình. Cũng không phải do Lưu Sấm đắc tội với Viên Hi. Mà là Viên Hi muốn mượn Lưu Sấm để ghi điểm với Viên Thiệu.
Đối với suy nghĩ của Viên Hi, Lưu Sấm có thể lý giải. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ cho Viên Hi. Nếu việc hải tặc tập kích lần này là do Viên Hi gây nên, như vậy thù hận giữa Lưu Sấm và Viên Hi sẽ rất khó hòa giải Thấy thái độ của Lưu Sấm kiên quyết như thế, Bộ Chất liền không khuyên nữa.
- Đúng rồi, báo cho Bá Chính, bảo y mau chóng thuyết phục Tô Phó Diên tỏ thái độ.
Thanh thế của người Ô Hoàn ở Liêu Tây rất lớn. Tuy Đạp Đốn bị bại hai lần, nhưng nguyên khí vẫn chưa hao tổn. Nếu chờ cho y trì hoãn lại, vậy thì Lã Bố bên kia sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Cũng may, hiện tại Lã Bố đã chiếm lĩnh phía tây núi Lâu Tử, tương đương với việc chiếm giữ địa hình có lợi, đủ để làm chệch hướng binh lực của Đạp Đốn. Tuy nhiên, nếu Tô Phó Diên có thể tỏ thái độ, thì áp lực trên người Lã Bố sẽ giảm. Quan trọng nhất là, sau khi Tô Phó Diên tỏ thái độ, Lưu Sấm có thể điều động Lão Bi Doanh ở Tam Sơn Lĩnh trở về, tăng mạnh binh lực của Lâm Du.
Dân sự, quân sự Nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng bắt tay vào làm mới biết nó phức tạp như thế nào.
Lúc Lưu Sấm ở Thanh Châu, tuy rằng cũng chịu áp lực rất lớn, nhưng tình hình lúc đó còn đơn giản hơn hiện tại rất nhiều. Hiện giờ, Lưu Sấm là tứ cố vô thân. Thủ đoạn một bên lôi kéo, một bên đánh trước kia không thể thi triển được. Lúc ở Thanh Châu, do quan hệ giữa Viên Thiệu và Tào Tháo, Lưu Sấm có thể làm mọi việc thuận lợi. Sau khi cân bằng cục diện, an tâm phát triển chính sự. Nhưng hiện tại, mọi việc đều tập trung vào một chỗ.
Hơn nữa Liêu Tây không giống Thanh Châu. Dân tâm Thanh Châu bình tĩnh. Mà vùng Liêu Đông lạnh khủng khiếp, lại có dị tộc chiếm cứ nhiều năm, dân phong hung hãn. Người ta nói, tinh binh thiên hạ đều xuất phát từ Tịnh Châu, U Châu, Lương ChâuBa địa phương này đều thuộc về nơi lạnh giá. Hơn nữa đều chịu nỗi khổ của dị tộc xâm lấn, dân phong dũng mãnh, hơn xa khu vực giàu có và đông đúc như Thanh Châu.
Chiếm cứ được Liêu Đông sẽ có tinh binh. Nhưng làm sao có thể ổn định Liêu Đông cũng là một vấn đề rất lớn.
Hơn nữa thời gian càng trôi qua, vật tư mà Lưu Sấm tồn trữ ở Liêu Đông sẽ ngày càng hao hụt.
Một khi hết vật tư, sẽ dần tới rung chuyển còn lớn hơnTrước kia, Lưu Sấm có thể không lo lắng tới vấn đề này. Nhưng hiện tại, Lưu Sấm không thể không nghiêm túc cân nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.