Quyển 1 - Chương 25: Hồ Hải chi sĩ (Thượng)
Canh Tân
19/05/2014
- Trần Đăng?
Đôi mắt của Lưu Sấm bỗng mở to ra, nhìn về phía người đàn ông đó.
Người này chính là Trần Đăng ư?
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sự xuất hiện của Trần Đăng không nhiều lắm, mà khi xuất trướng cũng không có nhiều biểu hiện đặc sắc. Gã là con cháu Trần thị một gia đình có danh vọng ở Quảng Lăng, phụ thân là Trần Khuê, là danh sĩ ở Quảng Lăng, còn về Trần Đăng cũng là người có tiếng, vào năm hai mươi tuổi đã nhập sĩ làm Đông Dương Trường, sau này được phong làm Điền Nông Giáo Úy.
Lập trường chính trị của Trần Đăng cực kì mơ hồ, thậm chí khó mà kết luận xem anh ta thuộc phe nào. Khi Lưu Bị ở Từ Châu, Trần Đăng cũng khá khen ngợi Lưu Bị, thậm chí nói cuộc đời khâm phục vẻn vẹn có ba người, và Lưu Bị là một trong số đó. Nhưng sau khi Lã Bố đuổi Lưu Bị đi, Trần Đăng lại nhanh chóng đầu phục Tào Tháo, nhận chức Thái thú Quảng Lăng. Tuy nhiên, gã lại thường xuyên trợ giúp Lưu Bị, chống lại Lã Bố, nhưng đồng thời lại ngầm câu kết với Lã Bố, giành càng nhiều lợi ích. Người như vậy, khó mà phân biệt được đang ở phe nào, khiến người ta thấy khó đoán.
Tuy nhiên, Lưu Sấm vẫn cảm thấy rất hưng phấn. Cho dù thế nào, hiện tại Trần Đăng là danh sĩ đương thời, nếu có thể kết giao với gã, cũng là một con đường tốt. Chỉ có điều sau khi Trần Đăng tới, thì không hề đếm xỉa gì đến bọn Lưu Sấm, ánh mắt sáng quắc nhìn bọn Bộ Nghĩa.
Bộ Nghĩa cũng thấy hoảng sợ, khi nghe thấy gã nói tên mình là Trần Đăng, chợt cảm thấy có chuyện gì không hay rồi. Ở Hoài Âm này Bộ gia cũng có chút danh tiếng, nhưng so với họ Trần ở Quảng Lăng thì vẫn còn kém xa. Thế cho nên sau khi Trần Đăng tiết lộ về danh tính, Bộ Nghĩa đã cảm thấy có chút sợ hãi.
Trần Đăng cũng khoảng hai bảy hai tám tuổi, dáng người thì không cao cho lắm, nhìn người hơi gày một chút. Gã mặc một bộ áo dài màu xanh, gã đứng chắp tay ra phía sau, nhìn gườm gườm Bộ Nghĩa nói:
- Một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi mà cũng dám to mồm là đại diện cho Hoài Âm, thật sự là gan to tày trời rồi. Nếu Hoài Âm Hầu dưới suối vàng mà biết được, chắc chắn bị ngươi làm cho tức hộc máu mồm. Nghĩ đến Hoài Âm Hầu năm đó cũng được coi là hào kiệt, giờ sao lại có bậc con cháu như ngươi? Không có học vấn thì không nói làm gì, giờ lại còn dám ngỗ ngược ra oai, hay là ngươi nghĩ ở cái đất Hoài Âm này không ai trị được các ngươi?
Tiếng của Trần Đăng không lớn, nhưng khí thế thì hùng hổ.
Bộ Nghĩa bị chửi sợ đến mức toát mồ hôi hột, vội vàng khom người nói:
- Tiên sinh có điều không biết đó thôi, không phải là ta muốn là càn, thực ra là…
- Ngươi còn chưa câm miệng!
Không để Bộ Nghĩa nói hết câu, Trần Đăng trừng mắt, rồi bỗng lớn tiếng quát:
- Có làm việc gì xấu hay không thì tự ngươi hiểu rõ, ngay cả người trong họ tộc còn không chấp nhận nổi, còn muốn làm loạn nơi này lên để người ta chê cười, có vẻ như không muốn biết xấu hổ, làm ảnh hưởng đến mặt mũi của Trần Đăng ta và cả n danh dự của người dân Quảng Lăng…còn không cút ngay cho ta.
Lần này Trần Đăng đã nổi cáu, Bộ Nghĩa bị dọa tới mức mặt mày tái xanh, sai người nhanh chóng nâng Bộ Nhân và Bộ Nghĩa dậy, dìu đám côn đồ hỗn loạn kia thảm hại bỏ đi.
Lưu Sấm do dự một chút, tiến lên khom người, khi vừa muốn mở miệng thì nghe thấy Trần Đăng hừ mạnh một tiếng:
- Người thiếu niên này, tướng mạo thật tốt. Có thân thủ tốt, vậy sao không nghĩ đến việc báo đáp quốc gia, ngược lại lại còn gây rối giữa phố xá như vậy? Hôm nay nếu không phải ta coi ngươi là người trượng nghĩa nên ra tay, thì nhất định là xử đẹp ngươi rồi. Sau này phải biết tự lượng sức mình, chớ ỷ vào học được chút quyền cước võ nghệ mà hành sự không suy nghĩ, như vậy sớm muộn cũng sẽ rước họa vào thân.
Nói xong, gã cũng không để ý gì đến Lưu Sấm nữa, phất tay bỏ đi.
Lưu Sấm đứng đơ ra một chỗ, dường như không biết phải làm sao… Không có nhắc đến ngữ khí khi nói chuyện với hắn ôn hòa hơn nhiều so với Bộ Nghĩa, thì với cái thái độ người bề trên và giọng nói có ý khinh thường, khiến Lưu Sấm nhất thời không biết phản ứng thế nào.
- Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn!
Bùi Thiệu bước lên trước và không ngừng gọi. Cuối cùng Lưu Sấm cũng kịp phản ứng lại, khi nhìn lại Trần Đăng một lần nữa thì chỉ còn nhìn thấy lưng của bọn họ, cuối cùng biến mất ở góc rẽ trên phố dài.
Bỗng hắn cười khổ một tiếng, thầm thở dài.
Đây không phải đời sau, nên nói gì thời đại bình đẳng…Đây là cuối thời Đông Hán, thời đại quy mô của các thế lực môn phiệt đã hình thành! Thời đại này, phân ra làm năm bảy loại người. Giống như Trần Đăng thì thuộc lại xuất thân danh giá, vì vậy làm sao có thể vì một kẻ xuất thân bình dân mà ngẩng đầu? Hôm nay sở dĩ gã ra mặt, e rằng cũng chỉ là vì nghĩ cho Bộ gia thôi…Một lời nói của Bộ Nghĩa truyền đi, chỉ cần làm không tốt là sẽ rước họa vào thân. Hôm nay gã đứng ra răn dạy Bộ gia, cũng như muốn giảng hòa chuyện này. Dù nói thế nào thì Trần Đăng vẫn là đang suy nghĩ cho Bộ gia.
Dù sao, Bộ gia cũng là một dòng họ danh giá ở Hoài Âm.
Hồ Hải chi sĩ!
Không biết vì sao, trong đầu Lưu Sấm đột nhiên lại nảy ra từ đó.
Ở đời sau, từ này được rất nhiều người cho rằng là một lời ca ngợi. Nhưng Lưu Sấm đã từng đọc qua một đoạn giải thích có liên quan trong “ Ấu học quỳnh lâm” của người thời Minh.
(Ấu học quỳnh lâm: của Trình Đăng Cát người thời Minh)
“Vô hệ luy giả viết giang hồ tán nhân, phụ hào khí giả viết hồ hải chi sĩ.”
Kẻ hào kiệt, ngang ngược kiêu ngạo...
Nếu xem cách giải thích này, Hồ Hải chi sĩ lại không phải là một lời ca ngợi. Trong “Tam quốc chí- Ngụy thư” có một đoạn đánh giá về Trần Đăng như sau:
- Trần Nguyên Long Hồ Hải chi sĩ, hào khí chưa trừ diệt..
Nếu dựa vào cách giải thích trong “Ấu học quỳnh lâm”, thì Trần Đăng ngang ngược kiêu ngạo hơn người, hơn nữa cả đời không thay đổi mà ngày càng ngang ngược hơn, khó có thể gần được.
Con người ngang ngược như vậy, còn nói đạo lý sao?
Lưu Sấm không nhịn nổi cười, quay đầu lại nói với Bùi Thiệu:
- Bùi lão đại, xem ra…những điều ta nghĩ quả thực là đơn giản quá rồi!
Bùi Thiệu ngẩn người ra, không hiểu gì hết. Y không hiểu tại sao lúc đó Lưu Sấm lại sững sờ người ra như thế, càng không hiểu vì sao hắn lại nói những câu đó. Trong lúc y còn đang ấp úng không biết mở miệng thế nào, Lưu Sấm nhoẻn miệng cười:
- Không cần biết là thế nào, nhưng cũng phải cảm ơn vì có Trần Nguyên Long giải vây, không thì không tránh khỏi cái phiền phức này. Đi thôi, nghĩ đến Tử Sơn đã đưa cả gia đình rời khỏi rồi, chỗ này cũng không còn việc gì cho chúng ta nữa rồi. Giờ quay về doanh trại và nghỉ ngơi một lát, vậy là ngày mai là có thể trở về huyện Cù, chấm dứt những chuỗi ngày nhàm chán rồi.
- Bộ Tử Sơn bọn họ…
- Yên tâm đi, Trần Nguyên Long vừa mới ra mặt, trong khoảng thời gian ngắn, Bộ gia Ngũ hổ không dám có hành động gì bừa bãi đâu.
Nói dứt lời, Lưu Sấm quay người bước đi.
Bùi Thiệu gãi gãi đầu, vẻ mặt vẫn mơ hồ, y cùng Thường Thắng theo sát phía sau Lưu Sấm cùng đi về hướng ngoài thành.
Tâm lý thế gia vọng tộc này, Bùi Thiệu nghĩ mãi vẫn không hiểu. Tuy nhiên Lưu Sấm lại thấy rất rõ ràng, đặc biệt sau khi Trần Đăng xuất hiện, cái thái độ mà gã biểu hiện ra, càng làm cho Lưu Sấm có nhận thức sâu hơn về thời đại này. Ngoài mặt Trần Đăng tỏ ra hiền lành, nhưng thâm tâm thì lại vô cùng nguy hiểm.
Nói một cách thẳng thừng, chỉ là không làm hại đến thanh danh…bao gồm Bộ Chất, có phải anh ta thực sự không hiểu được tâm tư của Lưu Sấm không? Giờ nghĩ tới, chỉ e rằng chưa chắc! Chỉ là Lưu Sấm không có cái tư cách đó, lại càng không có cái uy vọng đó. Không thấy khi Lưu Huyền Đức nghèo túng sao, luôn hoảng sợ giống như nhà có tang vậy, nhưng bên cạnh lại thủy chung luôn có những một đám mưu thần danh tướng đi theo. Thanh danh, Thanh danh! Tại thời đại này, thanh danh chính là nước cờ hàng đầu của một người!
Trong lòng Lưu Sấm tự hỏi, nếu hiện tại mình nương tựa vào chỗ Lưu Bị thì sẽ thế nào? Nghĩ đến kết quả, lại làm cho lòng Lưu Sấm thấy chua xót…kể cả có người nhà họ Mi có thể làm cầu nối, nhưng Lưu Bị cũng chắc gì đã xem trọng hắn. Hiện giờ mà nương tựa Lưu Bị, thời gian hẵng còn sớm. Hiện Lưu Bị đang trong thời kì huy hoàng, nếu ta nương tựa vào đó, cũng giống như dệt hoa trên gấm.
Ngược lại chi bằng là đợi đến lúc Lã Bố đuổi Lưu Bị đi rồi lại tìm nơi nương tựa, thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn về những đãi ngộ sẽ nhận được, đúng là không thể giống nhau.
Có điều, khi nào Lã Bố mới ra tay?
Lưu Sấm gãi gãi đầu, cuối cùng thở dài một tiếng…
******
Sau khi ra khỏi thành Hoài Âm, Lưu Sấm có chút rầu rĩ không vui.
Dường như Bùi Thiệu và Thường Thắng đều nhìn ra điều đó, nhưng bọn họ đều không đoán ra được nguyên do.
Tuy nhiên, hai người đó và Lưu Sấm vốn dĩ không có giao tình gì với nhau. Sở dĩ Bùi Thiệu đến là vì chút tình cảm với Chu Hợi, còn Thường Thắng, lại vì Bùi Thiệu mà đến, trước đây họ còn chưa từng gặp Lưu Sấm, chứ đừng nói gì đến giao tình. Cho nên, chỉ cần Lưu Sấm bình an vô sự trở về huyện Cù, nhiệm vụ của hai bọn họ coi như hoàn thành. Còn về tâm trạng của Lưu Sấm ra sao, thật tình hai người kia không hề để ý.
Trên đường trở về doanh trại, họ gặp được Mi Thiệp.
Mi Thiệp vốn định sau khi làm xong giao dịch sẽ thu hàng hóa, rồi về nghỉ ngơi một lát, ngày mai quay lại huyện Cù. Nào biết được Bùi Vĩ lại vội vàng chạy tới, nói cho Mi Thiệp biết Lưu Sấm gặp chuyện trong thành.
Mi Thiệp vốn không muốn để ý tới. Nhưng dù sao Lưu Sấm cũng là người được nhị lão gia Mi Phương an bài đưa vào, bên trong lại còn có quan hệ của Tam nương tử Mi Hoán, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Mi Thiệp vẫn quyết định sẽ ra tay trợ giúp.
Còn về việc giúp đến đâu? Mi Thiệp còn chưa xét tới…Đúng nhưng những gì Lưu Sấm đoán được, tuy rằng Bộ gia nhắc đến Hoài Âm hầu, nhưng đó là chuyện của trăm năm trước rồi. Trăm năm trước, Mi gia còn là một tư nhân buôn muối, mà nay đã trở thành cường hào Đông Hải? Trong một trăm năm đó, lại không hề xuất hiện một nhân vật kiệt xuất nào, nên sớm đã xuống dốc. Kể cả về danh tiếng thì Mi gia cũng không bằng Bộ gia, nhưng cũng không phải là Bộ gia có thể chống lại được.
Lưu Sấm là người đi ra từ trong doanh địa của Mi gia, ở một mức độ nào đó, là đại diện cho Mi gia. Mi Thiệp biết rõ điều đó, hiện này đúng là mấu chốt để Mi gia nổi lên.
Mi Chúc thân là Biệt Giá Từ Châu, rất được Lưu Sứ Quân coi trọng. Càng trong thời điểm này, Mi gia lại càng phải tỏ rõ uy thế, không muốn để lộ ra điểm yếu. Bằng không mà nói, bộ mặt cũng Mi Chúc cũng thật khó coi.
Trong lòng đang mang một nỗi tâm tư như vậy, nên Mi Thiệp quyết định đến giải vây cho Lưu Sấm. Nào ngờ, nửa đường đã gặp được hắn, khiến Mi Thiệp không khỏi giật mình.
- Đại Hùng, tại sao ngươi lại ở đây? Vấn đề đã giải quyết xong rồi à?
Lưu Sấm mở miệng muốn giải thích, nhưng lời vừa đến bên miệng thì lại lập tức đổi ý, cười ha hả nói:
- Đã giải quyết xong!
Mặt Mi Thiệp biến sắc,
- Không phải ngươi lại giết người chứ.
Vừa nói, gã ta vừa quan sát ba người bọn họ, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.
Trong đại lao của huyện Cù, Lưu Sấm lấy ít địch nhiều, giết chết bốn tên thích khách, sau khi ra tù, lại ra tay một cách độc ác ở sân ngựa, đuổi giết tên cai quản ở đó.
Hai lần giết người, đều lộ ra lòng dạ ngoan độc của Lưu Sấm rồi.
Đôi mắt của Lưu Sấm bỗng mở to ra, nhìn về phía người đàn ông đó.
Người này chính là Trần Đăng ư?
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sự xuất hiện của Trần Đăng không nhiều lắm, mà khi xuất trướng cũng không có nhiều biểu hiện đặc sắc. Gã là con cháu Trần thị một gia đình có danh vọng ở Quảng Lăng, phụ thân là Trần Khuê, là danh sĩ ở Quảng Lăng, còn về Trần Đăng cũng là người có tiếng, vào năm hai mươi tuổi đã nhập sĩ làm Đông Dương Trường, sau này được phong làm Điền Nông Giáo Úy.
Lập trường chính trị của Trần Đăng cực kì mơ hồ, thậm chí khó mà kết luận xem anh ta thuộc phe nào. Khi Lưu Bị ở Từ Châu, Trần Đăng cũng khá khen ngợi Lưu Bị, thậm chí nói cuộc đời khâm phục vẻn vẹn có ba người, và Lưu Bị là một trong số đó. Nhưng sau khi Lã Bố đuổi Lưu Bị đi, Trần Đăng lại nhanh chóng đầu phục Tào Tháo, nhận chức Thái thú Quảng Lăng. Tuy nhiên, gã lại thường xuyên trợ giúp Lưu Bị, chống lại Lã Bố, nhưng đồng thời lại ngầm câu kết với Lã Bố, giành càng nhiều lợi ích. Người như vậy, khó mà phân biệt được đang ở phe nào, khiến người ta thấy khó đoán.
Tuy nhiên, Lưu Sấm vẫn cảm thấy rất hưng phấn. Cho dù thế nào, hiện tại Trần Đăng là danh sĩ đương thời, nếu có thể kết giao với gã, cũng là một con đường tốt. Chỉ có điều sau khi Trần Đăng tới, thì không hề đếm xỉa gì đến bọn Lưu Sấm, ánh mắt sáng quắc nhìn bọn Bộ Nghĩa.
Bộ Nghĩa cũng thấy hoảng sợ, khi nghe thấy gã nói tên mình là Trần Đăng, chợt cảm thấy có chuyện gì không hay rồi. Ở Hoài Âm này Bộ gia cũng có chút danh tiếng, nhưng so với họ Trần ở Quảng Lăng thì vẫn còn kém xa. Thế cho nên sau khi Trần Đăng tiết lộ về danh tính, Bộ Nghĩa đã cảm thấy có chút sợ hãi.
Trần Đăng cũng khoảng hai bảy hai tám tuổi, dáng người thì không cao cho lắm, nhìn người hơi gày một chút. Gã mặc một bộ áo dài màu xanh, gã đứng chắp tay ra phía sau, nhìn gườm gườm Bộ Nghĩa nói:
- Một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi mà cũng dám to mồm là đại diện cho Hoài Âm, thật sự là gan to tày trời rồi. Nếu Hoài Âm Hầu dưới suối vàng mà biết được, chắc chắn bị ngươi làm cho tức hộc máu mồm. Nghĩ đến Hoài Âm Hầu năm đó cũng được coi là hào kiệt, giờ sao lại có bậc con cháu như ngươi? Không có học vấn thì không nói làm gì, giờ lại còn dám ngỗ ngược ra oai, hay là ngươi nghĩ ở cái đất Hoài Âm này không ai trị được các ngươi?
Tiếng của Trần Đăng không lớn, nhưng khí thế thì hùng hổ.
Bộ Nghĩa bị chửi sợ đến mức toát mồ hôi hột, vội vàng khom người nói:
- Tiên sinh có điều không biết đó thôi, không phải là ta muốn là càn, thực ra là…
- Ngươi còn chưa câm miệng!
Không để Bộ Nghĩa nói hết câu, Trần Đăng trừng mắt, rồi bỗng lớn tiếng quát:
- Có làm việc gì xấu hay không thì tự ngươi hiểu rõ, ngay cả người trong họ tộc còn không chấp nhận nổi, còn muốn làm loạn nơi này lên để người ta chê cười, có vẻ như không muốn biết xấu hổ, làm ảnh hưởng đến mặt mũi của Trần Đăng ta và cả n danh dự của người dân Quảng Lăng…còn không cút ngay cho ta.
Lần này Trần Đăng đã nổi cáu, Bộ Nghĩa bị dọa tới mức mặt mày tái xanh, sai người nhanh chóng nâng Bộ Nhân và Bộ Nghĩa dậy, dìu đám côn đồ hỗn loạn kia thảm hại bỏ đi.
Lưu Sấm do dự một chút, tiến lên khom người, khi vừa muốn mở miệng thì nghe thấy Trần Đăng hừ mạnh một tiếng:
- Người thiếu niên này, tướng mạo thật tốt. Có thân thủ tốt, vậy sao không nghĩ đến việc báo đáp quốc gia, ngược lại lại còn gây rối giữa phố xá như vậy? Hôm nay nếu không phải ta coi ngươi là người trượng nghĩa nên ra tay, thì nhất định là xử đẹp ngươi rồi. Sau này phải biết tự lượng sức mình, chớ ỷ vào học được chút quyền cước võ nghệ mà hành sự không suy nghĩ, như vậy sớm muộn cũng sẽ rước họa vào thân.
Nói xong, gã cũng không để ý gì đến Lưu Sấm nữa, phất tay bỏ đi.
Lưu Sấm đứng đơ ra một chỗ, dường như không biết phải làm sao… Không có nhắc đến ngữ khí khi nói chuyện với hắn ôn hòa hơn nhiều so với Bộ Nghĩa, thì với cái thái độ người bề trên và giọng nói có ý khinh thường, khiến Lưu Sấm nhất thời không biết phản ứng thế nào.
- Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn!
Bùi Thiệu bước lên trước và không ngừng gọi. Cuối cùng Lưu Sấm cũng kịp phản ứng lại, khi nhìn lại Trần Đăng một lần nữa thì chỉ còn nhìn thấy lưng của bọn họ, cuối cùng biến mất ở góc rẽ trên phố dài.
Bỗng hắn cười khổ một tiếng, thầm thở dài.
Đây không phải đời sau, nên nói gì thời đại bình đẳng…Đây là cuối thời Đông Hán, thời đại quy mô của các thế lực môn phiệt đã hình thành! Thời đại này, phân ra làm năm bảy loại người. Giống như Trần Đăng thì thuộc lại xuất thân danh giá, vì vậy làm sao có thể vì một kẻ xuất thân bình dân mà ngẩng đầu? Hôm nay sở dĩ gã ra mặt, e rằng cũng chỉ là vì nghĩ cho Bộ gia thôi…Một lời nói của Bộ Nghĩa truyền đi, chỉ cần làm không tốt là sẽ rước họa vào thân. Hôm nay gã đứng ra răn dạy Bộ gia, cũng như muốn giảng hòa chuyện này. Dù nói thế nào thì Trần Đăng vẫn là đang suy nghĩ cho Bộ gia.
Dù sao, Bộ gia cũng là một dòng họ danh giá ở Hoài Âm.
Hồ Hải chi sĩ!
Không biết vì sao, trong đầu Lưu Sấm đột nhiên lại nảy ra từ đó.
Ở đời sau, từ này được rất nhiều người cho rằng là một lời ca ngợi. Nhưng Lưu Sấm đã từng đọc qua một đoạn giải thích có liên quan trong “ Ấu học quỳnh lâm” của người thời Minh.
(Ấu học quỳnh lâm: của Trình Đăng Cát người thời Minh)
“Vô hệ luy giả viết giang hồ tán nhân, phụ hào khí giả viết hồ hải chi sĩ.”
Kẻ hào kiệt, ngang ngược kiêu ngạo...
Nếu xem cách giải thích này, Hồ Hải chi sĩ lại không phải là một lời ca ngợi. Trong “Tam quốc chí- Ngụy thư” có một đoạn đánh giá về Trần Đăng như sau:
- Trần Nguyên Long Hồ Hải chi sĩ, hào khí chưa trừ diệt..
Nếu dựa vào cách giải thích trong “Ấu học quỳnh lâm”, thì Trần Đăng ngang ngược kiêu ngạo hơn người, hơn nữa cả đời không thay đổi mà ngày càng ngang ngược hơn, khó có thể gần được.
Con người ngang ngược như vậy, còn nói đạo lý sao?
Lưu Sấm không nhịn nổi cười, quay đầu lại nói với Bùi Thiệu:
- Bùi lão đại, xem ra…những điều ta nghĩ quả thực là đơn giản quá rồi!
Bùi Thiệu ngẩn người ra, không hiểu gì hết. Y không hiểu tại sao lúc đó Lưu Sấm lại sững sờ người ra như thế, càng không hiểu vì sao hắn lại nói những câu đó. Trong lúc y còn đang ấp úng không biết mở miệng thế nào, Lưu Sấm nhoẻn miệng cười:
- Không cần biết là thế nào, nhưng cũng phải cảm ơn vì có Trần Nguyên Long giải vây, không thì không tránh khỏi cái phiền phức này. Đi thôi, nghĩ đến Tử Sơn đã đưa cả gia đình rời khỏi rồi, chỗ này cũng không còn việc gì cho chúng ta nữa rồi. Giờ quay về doanh trại và nghỉ ngơi một lát, vậy là ngày mai là có thể trở về huyện Cù, chấm dứt những chuỗi ngày nhàm chán rồi.
- Bộ Tử Sơn bọn họ…
- Yên tâm đi, Trần Nguyên Long vừa mới ra mặt, trong khoảng thời gian ngắn, Bộ gia Ngũ hổ không dám có hành động gì bừa bãi đâu.
Nói dứt lời, Lưu Sấm quay người bước đi.
Bùi Thiệu gãi gãi đầu, vẻ mặt vẫn mơ hồ, y cùng Thường Thắng theo sát phía sau Lưu Sấm cùng đi về hướng ngoài thành.
Tâm lý thế gia vọng tộc này, Bùi Thiệu nghĩ mãi vẫn không hiểu. Tuy nhiên Lưu Sấm lại thấy rất rõ ràng, đặc biệt sau khi Trần Đăng xuất hiện, cái thái độ mà gã biểu hiện ra, càng làm cho Lưu Sấm có nhận thức sâu hơn về thời đại này. Ngoài mặt Trần Đăng tỏ ra hiền lành, nhưng thâm tâm thì lại vô cùng nguy hiểm.
Nói một cách thẳng thừng, chỉ là không làm hại đến thanh danh…bao gồm Bộ Chất, có phải anh ta thực sự không hiểu được tâm tư của Lưu Sấm không? Giờ nghĩ tới, chỉ e rằng chưa chắc! Chỉ là Lưu Sấm không có cái tư cách đó, lại càng không có cái uy vọng đó. Không thấy khi Lưu Huyền Đức nghèo túng sao, luôn hoảng sợ giống như nhà có tang vậy, nhưng bên cạnh lại thủy chung luôn có những một đám mưu thần danh tướng đi theo. Thanh danh, Thanh danh! Tại thời đại này, thanh danh chính là nước cờ hàng đầu của một người!
Trong lòng Lưu Sấm tự hỏi, nếu hiện tại mình nương tựa vào chỗ Lưu Bị thì sẽ thế nào? Nghĩ đến kết quả, lại làm cho lòng Lưu Sấm thấy chua xót…kể cả có người nhà họ Mi có thể làm cầu nối, nhưng Lưu Bị cũng chắc gì đã xem trọng hắn. Hiện giờ mà nương tựa Lưu Bị, thời gian hẵng còn sớm. Hiện Lưu Bị đang trong thời kì huy hoàng, nếu ta nương tựa vào đó, cũng giống như dệt hoa trên gấm.
Ngược lại chi bằng là đợi đến lúc Lã Bố đuổi Lưu Bị đi rồi lại tìm nơi nương tựa, thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn về những đãi ngộ sẽ nhận được, đúng là không thể giống nhau.
Có điều, khi nào Lã Bố mới ra tay?
Lưu Sấm gãi gãi đầu, cuối cùng thở dài một tiếng…
******
Sau khi ra khỏi thành Hoài Âm, Lưu Sấm có chút rầu rĩ không vui.
Dường như Bùi Thiệu và Thường Thắng đều nhìn ra điều đó, nhưng bọn họ đều không đoán ra được nguyên do.
Tuy nhiên, hai người đó và Lưu Sấm vốn dĩ không có giao tình gì với nhau. Sở dĩ Bùi Thiệu đến là vì chút tình cảm với Chu Hợi, còn Thường Thắng, lại vì Bùi Thiệu mà đến, trước đây họ còn chưa từng gặp Lưu Sấm, chứ đừng nói gì đến giao tình. Cho nên, chỉ cần Lưu Sấm bình an vô sự trở về huyện Cù, nhiệm vụ của hai bọn họ coi như hoàn thành. Còn về tâm trạng của Lưu Sấm ra sao, thật tình hai người kia không hề để ý.
Trên đường trở về doanh trại, họ gặp được Mi Thiệp.
Mi Thiệp vốn định sau khi làm xong giao dịch sẽ thu hàng hóa, rồi về nghỉ ngơi một lát, ngày mai quay lại huyện Cù. Nào biết được Bùi Vĩ lại vội vàng chạy tới, nói cho Mi Thiệp biết Lưu Sấm gặp chuyện trong thành.
Mi Thiệp vốn không muốn để ý tới. Nhưng dù sao Lưu Sấm cũng là người được nhị lão gia Mi Phương an bài đưa vào, bên trong lại còn có quan hệ của Tam nương tử Mi Hoán, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Mi Thiệp vẫn quyết định sẽ ra tay trợ giúp.
Còn về việc giúp đến đâu? Mi Thiệp còn chưa xét tới…Đúng nhưng những gì Lưu Sấm đoán được, tuy rằng Bộ gia nhắc đến Hoài Âm hầu, nhưng đó là chuyện của trăm năm trước rồi. Trăm năm trước, Mi gia còn là một tư nhân buôn muối, mà nay đã trở thành cường hào Đông Hải? Trong một trăm năm đó, lại không hề xuất hiện một nhân vật kiệt xuất nào, nên sớm đã xuống dốc. Kể cả về danh tiếng thì Mi gia cũng không bằng Bộ gia, nhưng cũng không phải là Bộ gia có thể chống lại được.
Lưu Sấm là người đi ra từ trong doanh địa của Mi gia, ở một mức độ nào đó, là đại diện cho Mi gia. Mi Thiệp biết rõ điều đó, hiện này đúng là mấu chốt để Mi gia nổi lên.
Mi Chúc thân là Biệt Giá Từ Châu, rất được Lưu Sứ Quân coi trọng. Càng trong thời điểm này, Mi gia lại càng phải tỏ rõ uy thế, không muốn để lộ ra điểm yếu. Bằng không mà nói, bộ mặt cũng Mi Chúc cũng thật khó coi.
Trong lòng đang mang một nỗi tâm tư như vậy, nên Mi Thiệp quyết định đến giải vây cho Lưu Sấm. Nào ngờ, nửa đường đã gặp được hắn, khiến Mi Thiệp không khỏi giật mình.
- Đại Hùng, tại sao ngươi lại ở đây? Vấn đề đã giải quyết xong rồi à?
Lưu Sấm mở miệng muốn giải thích, nhưng lời vừa đến bên miệng thì lại lập tức đổi ý, cười ha hả nói:
- Đã giải quyết xong!
Mặt Mi Thiệp biến sắc,
- Không phải ngươi lại giết người chứ.
Vừa nói, gã ta vừa quan sát ba người bọn họ, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.
Trong đại lao của huyện Cù, Lưu Sấm lấy ít địch nhiều, giết chết bốn tên thích khách, sau khi ra tù, lại ra tay một cách độc ác ở sân ngựa, đuổi giết tên cai quản ở đó.
Hai lần giết người, đều lộ ra lòng dạ ngoan độc của Lưu Sấm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.