Quyển 1 - Chương 457: Hùng phong của lão Hổ vẫn còn (1)
Canh Tân
09/03/2018
Tiếng tăm của A La Bàn ở Ô Hoàn là không nhỏ. Nghe
nói người này vốn là một người bị vứt bỏ được bầy sói ở núi Lâu Tử nuôi
lớn và biến thành một đứa con của sói. Sau đó Đạp Đốn giết sói trên núi
Lâu Tử rồi mang y về nhà nuôi. Lúc đầu Đạp Đốn cũng rất tò mò không biết y nghĩ gì. Không ngờ sau đó lại sinh ra có cảm tình với con của sói,
rồi nuôi y lớn lên đặt cho y một cái tên là A La Bàn, luôn cho y ở bên
cạnh mình.
A La Bàn này có khí lực kinh người và hành động cũng rất mau lẹ. Sau khi y lớn lên lại càng trở thành một viện đại tướng bậc nhất của Đạp Đốn. Lúc đầu sau khi Khâu Lực Cư chết, Đạp Đốn tiếp vị chức chưởng Đại Thiền Vu có rất nhiều người tỏ vẻ không đồng ý.
Trong lễ kế vị A La Bàn đã chém chết sáu gã thủ lĩnh Ô Hoàn khiến cho mọi người có mặt tại hiện trường hôm đó phải sợ hãi. Vì thế mà Đạp Đốn càng thuận lợi leo lên vị trí Đại Thiền Vu trở thành thủ lĩnh của người Liêu Tây Ô Hoàn. Cái tên A La Bàn càng vang dội ở Liêu Tây, trở thành một sự tồn tại cực kì khủng bố. Nhưng kinh khủng hơn là hiện tại y đã trở thành một cái xác chết không đầu khiến cho người Ô Hoàn ở Y Vu Lư Sơn phải hết hồn. Ánh mắt Ngụy Diên đã khác trước rất nhiều.
Sau khi Ngụy Diên trấn áp đám người Ô Hoàn đang xôn xao, liền mang theo thủ cấp của A La Bàn đi vào vương trướng của Y Vu Lư Sơn. Tô Phó Diên và Lâu Ban đúng là chuẩn bị trở mặt với Diêm Nhu. Sau khi Diêm Nhu đi vào vương trướng, Tô Phó Diên và Lâu Ban liền lập tức hạ lệnh sai người bắt Diêm Nhu lại. Chỉ có điều nằm ngoài sự dự liệu của hai người đó, Diêm Nhu không hề hoảng hốt một chút nào. Điều này cũng khiến cho Tô Phó Diên và Lâu Ban nhìn Diêm Nhu với vẻ khó hiểu.
- Hai vị Thiền Vu, cái đầu vẫn ở trên cổ Nhu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy đi. Nhưng ta khuyên hai vị không ngại thì đợi một chút nếu không sẽ hối không kịp đâu.
- Diêm Bá Chính, ngươi lại muốn thế nào nữa?
- Ha ha, ta không muốn thế nào cả, chỉ muốn hai vị chờ cho một lát mà thôi... Chúng ta ở trong này, lẽ nào đến cả khả năng đợi mà hai vị cũng không có sao?
Sự điềm tĩnh của Diêm Nhu khiến cho Tô Phó Diên và Lâu Ban cũng hơi do dự. Nghĩ đi nghĩ lại dù sao Diêm Nhu cũng là một kẻ tù muốn giết lúc nào thì giết, còn không phải là tùy theo suy nghĩ của hai người sao? Vì thế Tô Phó Diên và Lâu Ban cũng yên tâm, hình như mọi chuyện đều chưa phát sinh giống nhau, Diêm Nhu lại nâng ly cạn chén.
Hai người cũng đã nhận được tin tức về sự xung đột của quân Hán và sứ giả Ô Hoàn. Chỉ có điều hai người Tô Phó Diên và Lâu Ban ếch ngồi đáy giếng, lại càng chưa nghe nói chuyện của Ban Siêu. Theo bọn họ, quân Hán nằm dưới sự trị hạ của họ ở Y Vu Lư Sơn thì có thể xảy ra chuyện gì được nữa? Và chuyện phát sinh xung đột với người Ô Hoan dường như cũng không phải là chuyện gì lớn. Hai người họ lại càng không để tâm đến. Họ nhìn suy nghĩ nhìn Diêm Nhu nhưng vẫn thấy y trầm tĩnh như trước.
Lúc hai người không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa thì chợt nghe có tiếng người đến báo cáo, doanh địa sứ đoàn Ô Hoàn đã bị bốc cháy. Tô Phó Diên và Lây Ban cũng không phải là những kẻ ngu xuẩn, họ lập tức ý thức được điều gì đó liền đứng đây: - Bá Chính ngươi làm hay lắm...
- Người đâu, lôi tên Hán cẩu này đi chém!
Lâu Ban khá nóng nảy lớn tiếng hô quát, tên đao phủ nghe lệnh đi vào.
Diêm Nhu lại cười nói: - Hai vị Thiền Vu, đợi được một lúc lâu rồi thì sao không cố đợi thêm chút nữa? Ta ăn nếm chưa đủ mùi vị của bữa rượu này, dù muốn giết ta thì cũng phải để ta ăn no cái đã chứ, có đúng không nào?
- Lâu Ban đại nhân hãy khoan đã.
Tô Phó Diên ngăn Lâu Ban lại: - Diêm Bá Chính, ngươi cho rằng còn có cơ hội nữa sao? Ta đã phái người đi bảo vệ nơi đóng quân của sứ đoàn. Quân Hán nhà ngươi dù có lợi hại thế cũng sao có thể lã đôi thủ của dũng sĩ Ô Hoàn ta được? Ta không ngại mà nói rõ rằng, dù Đạp Đốn đại nhân có mâu thuẫn vì với bọn ta thì ta cũng là con cháu của Ô Hoàn, sao có thể cấu kết với ngươi được?
Y nói còn chưa dứt lời thì đã nghe thất tiếng hỗn loạn ngoài vương trướng.
Tô Phó Diên và Lâu Ban nhìn nhau vừa định đứng lên hỏi tình hình thế nào thì chỉ nhìn thấy một bóng người bay từ bên ngoài trướng vải bay vào, rơi ngã xuống mặt đất.
Sau đó cả người Ngụy Diên là máuu đằng đằng sát khí đi vào vương trướng. Trong tay gã cầm hơn mười cái đầu người máu vẫn còn chảy ròng ròng, túm bằng búi tóc rồi ném hết xuống mặt đất.
Hàng trăm người Ô Hoàn đi vào vương trướng, một đám người nhìn Ngụy Diên với vẻ run sợ.
- Văn Trường, quả nhiên là một tráng sĩ sao không ngồi xuống uống rượu cùng ta?
Diêm Nhu cười ha ha bảo Ngụy Diên ngồi xuống. Ngụy Diên mặt đầy sát khí nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi hừ lạnh, xách đao mà đi đến bên cạnh Diêm Nhu.
Xoang xoảng...Trên thân đao vẫn còn dính vết máu, máu tươi chảy xuống trên tấm thảm da chồn quý báu. Ngụy Diêm ngồi xuống bên cạnh Diêm Nhu, cầm một bầu rượu trên bàn lên tu ừng ực một hơi cạn sạch rồi giơ tay lên lau miệng, sau đó nói với Diêm Nhu: - Bá Chính may mà không làm nhục mệnh lệnh.
- Tất cả lui ra!
Tô Phó Diên lớn tiếng quát đám dũng tướng xông vào vương trướng, rồi nhìn mười mấy cái đầu người kia, sắc mặt âm trầm vô định.
- Diêm Bá Chính, lẽ nào ngươi cho rằng dựa vào mấy cái đầu người này có thể đưa ta vào khuôn khổ sao?
- Ta không có ý ép Bách Đại Thiền Vu chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở Đại Thiền Vu một chút, cái mà ông gọi là đồng tông thủ túc, tình cảm các người như tay chân... thì vấn đề trước tiên phải là đón Đại Thiền Vu Lâu Ban về mới đúng. Đất đai Liêu Tây ngàn dặm màu mỡ, Đạp Đốn cho rằng một mình y chiếm được sao?
Còn các ngươi thì sao? Lại phải trốn ở Y Vu Lư Sơn này kéo dài hơi tàn. Theo ta được biết, Viên Thiệu thưởng cho người Ô Hoan các ngươi khá hậu, không biết ngươi thì được bao nhiêu? Lúc muốn dùng đến ngươi thì đó là chân tay; lúc không dùng đến thì các ngươi chỉ là một lũ chó hoang trong mắt Đạp Đốn mà thôi.
- Diêm Bá Chính, ngươi câm mồm cho ta.
Lâu Ban giận tím mặt, giọng nói sắc mặt đều trang nghiêm lạnh lùng. Diêm Nhu chỉ nhìn Lâu Ban liếc mắt một cái, ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường:
- Cái mà các ngươi gọi là dũng sĩ Ô Hoàn trong mắt ta chỉ là lũ chó gà làm cảnh. Dưới trướng của Hoàng thúc, người như ta nhiều không kể xiết. Trần Cung, Bộ Chất, Trần Quần, Lã Đại, Trần Kiểu... Những người này hoặc là mưu cao hoặc xuất thân từ danh môn. Còn dũng tướng như Văn Trường có quá nhiều. Các ngươi không nghe Hoàng thúc của ta dũng lực vô song có Lã Bố, Thái Sử Tử Nghĩa, hổ si Hứa Chử, Cẩm phàm Cam Ninh, Trương Liêu Trương Văn Viễn, Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng... Những người này, ai mà không có vạn quân trong tay? Lấy thủ cấp của thượng tướng chỉ như lấy đồ từ trong túi mà thôi. Nay Hoàng thúc nhân từ mới thương lượng với các ngươi. Đáng tiếc là các ngươi lại không biết nhân đức của thượng quốc, lại cho rằng Đạp Đốn có thể ngăn cản được vó ngựa của Hoàng thúc ta? Nực cười, nực cười. Thật đáng xấu hổ!
Sắc mặt của Tô Phó Diên và Lâu Ban đều trắng bệch đi. Hai người nhìn nhau với vẻ tức giận nhưng trong lòng đã sớm có sự sợ hãi.
- Tên sứ giả bỏ đi kia, chính là tự tay ta giết.
Một tay Ngụy Diên cầm một cái đùi dê vừa nhai vừa nuốt miệng nói hàm hồ: - Bây giờ ta đang ngồi ở đây, muốn lấy thủ cấp của ta cứ phóng ngựa đến.
Nói xong Ngụy Diên liền quơ tay với lấy đầu đao. Tô Phó Diên và Lâu Ban không bảo nhau mà cũng lui về sau một bước thì đã thấy ầm một cái, Ngụy Diên cắm cây đao trên bàn tỏ vẻ không hề sợ hãi gì.
- Bá Chính, Bá Chính ngươi làm gì vậy?
Sắc mặt của Tô Phó Diên âm trầm bất định một lúc sau đột nhiên thay đổi làm ra vẻ tươi cười.
- Vừa rồi ta chỉ đùa thôi, sao các ngươi lại cho là thật chứ? Ha ha ha, ta cũng đang muốn giết những tên cẩu tặc này... lại không nghĩ Ngụy tướng quân mang đến một công lao lớn cho ta. Nào nào! Chúng ta uống cạn chén này đã.
Đúng là Tô Phó Diên bị Diêm Nhu và Ngụy Diên dọa cho hoảng sợ. Khả năng thay đổi sắc mặt của lão già này đúng là khiến người ta theo không kịp.
Nhìn bộ dạng này của y, ai mà ngờ được chỉ không lâu vừa rồi lão ta còn đang nghiến răng nghiến lợi muốn lấy mạng của Diêm Nhu?
Diêm Nhu cười ha ha nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Còn Lâu Ban ở bên đột nhiên mở miệng nói: - Bá Chính huynh, lẽ nào Lưu Hoàng thúc đúng là có thể giúp ta lấy lại vị trí Đại Thiền Vu sao?
********
Đại hỏa của nơi sứ đoàn đóng quân đã bị dập tắt. Lúc Diêm Nhu và Ngụy Diên đi từ trong vương trướng ra đã là gần giờ sửu. Lúc này, dưới chân Y Vu Lư Sơn vẫn là một đám loạn lạc, toàn bộ nơi người Ô Hoan dừng chân đều cực kì náo động. Hai người dừng bước nhìn nhau cười ha ha...
Nói thật là hôm nay có hơi nguy hiểm. Nếu Diêm Nhu và Ngụy Diêm có nửa điểm nhượng bộ, chỉ e bây giờ có chết cũng không được toàn thây.
- Văn Trường, chúc mừng!
Diêm Nhu hạ giọng nói: - Biểu hiện hôm nay của Văn Trường sẽ được Hoàng thúc nhìn với một con mắt khác.
Ngụy Diên thì có một cảm giác vui sướng khó tả thành lời, khi nghe Diêm Nhu nói vậy, ánh mắt của gã híp lại cười như vầng trăng khuyết.
A La Bàn này có khí lực kinh người và hành động cũng rất mau lẹ. Sau khi y lớn lên lại càng trở thành một viện đại tướng bậc nhất của Đạp Đốn. Lúc đầu sau khi Khâu Lực Cư chết, Đạp Đốn tiếp vị chức chưởng Đại Thiền Vu có rất nhiều người tỏ vẻ không đồng ý.
Trong lễ kế vị A La Bàn đã chém chết sáu gã thủ lĩnh Ô Hoàn khiến cho mọi người có mặt tại hiện trường hôm đó phải sợ hãi. Vì thế mà Đạp Đốn càng thuận lợi leo lên vị trí Đại Thiền Vu trở thành thủ lĩnh của người Liêu Tây Ô Hoàn. Cái tên A La Bàn càng vang dội ở Liêu Tây, trở thành một sự tồn tại cực kì khủng bố. Nhưng kinh khủng hơn là hiện tại y đã trở thành một cái xác chết không đầu khiến cho người Ô Hoàn ở Y Vu Lư Sơn phải hết hồn. Ánh mắt Ngụy Diên đã khác trước rất nhiều.
Sau khi Ngụy Diên trấn áp đám người Ô Hoàn đang xôn xao, liền mang theo thủ cấp của A La Bàn đi vào vương trướng của Y Vu Lư Sơn. Tô Phó Diên và Lâu Ban đúng là chuẩn bị trở mặt với Diêm Nhu. Sau khi Diêm Nhu đi vào vương trướng, Tô Phó Diên và Lâu Ban liền lập tức hạ lệnh sai người bắt Diêm Nhu lại. Chỉ có điều nằm ngoài sự dự liệu của hai người đó, Diêm Nhu không hề hoảng hốt một chút nào. Điều này cũng khiến cho Tô Phó Diên và Lâu Ban nhìn Diêm Nhu với vẻ khó hiểu.
- Hai vị Thiền Vu, cái đầu vẫn ở trên cổ Nhu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy đi. Nhưng ta khuyên hai vị không ngại thì đợi một chút nếu không sẽ hối không kịp đâu.
- Diêm Bá Chính, ngươi lại muốn thế nào nữa?
- Ha ha, ta không muốn thế nào cả, chỉ muốn hai vị chờ cho một lát mà thôi... Chúng ta ở trong này, lẽ nào đến cả khả năng đợi mà hai vị cũng không có sao?
Sự điềm tĩnh của Diêm Nhu khiến cho Tô Phó Diên và Lâu Ban cũng hơi do dự. Nghĩ đi nghĩ lại dù sao Diêm Nhu cũng là một kẻ tù muốn giết lúc nào thì giết, còn không phải là tùy theo suy nghĩ của hai người sao? Vì thế Tô Phó Diên và Lâu Ban cũng yên tâm, hình như mọi chuyện đều chưa phát sinh giống nhau, Diêm Nhu lại nâng ly cạn chén.
Hai người cũng đã nhận được tin tức về sự xung đột của quân Hán và sứ giả Ô Hoàn. Chỉ có điều hai người Tô Phó Diên và Lâu Ban ếch ngồi đáy giếng, lại càng chưa nghe nói chuyện của Ban Siêu. Theo bọn họ, quân Hán nằm dưới sự trị hạ của họ ở Y Vu Lư Sơn thì có thể xảy ra chuyện gì được nữa? Và chuyện phát sinh xung đột với người Ô Hoan dường như cũng không phải là chuyện gì lớn. Hai người họ lại càng không để tâm đến. Họ nhìn suy nghĩ nhìn Diêm Nhu nhưng vẫn thấy y trầm tĩnh như trước.
Lúc hai người không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa thì chợt nghe có tiếng người đến báo cáo, doanh địa sứ đoàn Ô Hoàn đã bị bốc cháy. Tô Phó Diên và Lây Ban cũng không phải là những kẻ ngu xuẩn, họ lập tức ý thức được điều gì đó liền đứng đây: - Bá Chính ngươi làm hay lắm...
- Người đâu, lôi tên Hán cẩu này đi chém!
Lâu Ban khá nóng nảy lớn tiếng hô quát, tên đao phủ nghe lệnh đi vào.
Diêm Nhu lại cười nói: - Hai vị Thiền Vu, đợi được một lúc lâu rồi thì sao không cố đợi thêm chút nữa? Ta ăn nếm chưa đủ mùi vị của bữa rượu này, dù muốn giết ta thì cũng phải để ta ăn no cái đã chứ, có đúng không nào?
- Lâu Ban đại nhân hãy khoan đã.
Tô Phó Diên ngăn Lâu Ban lại: - Diêm Bá Chính, ngươi cho rằng còn có cơ hội nữa sao? Ta đã phái người đi bảo vệ nơi đóng quân của sứ đoàn. Quân Hán nhà ngươi dù có lợi hại thế cũng sao có thể lã đôi thủ của dũng sĩ Ô Hoàn ta được? Ta không ngại mà nói rõ rằng, dù Đạp Đốn đại nhân có mâu thuẫn vì với bọn ta thì ta cũng là con cháu của Ô Hoàn, sao có thể cấu kết với ngươi được?
Y nói còn chưa dứt lời thì đã nghe thất tiếng hỗn loạn ngoài vương trướng.
Tô Phó Diên và Lâu Ban nhìn nhau vừa định đứng lên hỏi tình hình thế nào thì chỉ nhìn thấy một bóng người bay từ bên ngoài trướng vải bay vào, rơi ngã xuống mặt đất.
Sau đó cả người Ngụy Diên là máuu đằng đằng sát khí đi vào vương trướng. Trong tay gã cầm hơn mười cái đầu người máu vẫn còn chảy ròng ròng, túm bằng búi tóc rồi ném hết xuống mặt đất.
Hàng trăm người Ô Hoàn đi vào vương trướng, một đám người nhìn Ngụy Diên với vẻ run sợ.
- Văn Trường, quả nhiên là một tráng sĩ sao không ngồi xuống uống rượu cùng ta?
Diêm Nhu cười ha ha bảo Ngụy Diên ngồi xuống. Ngụy Diên mặt đầy sát khí nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi hừ lạnh, xách đao mà đi đến bên cạnh Diêm Nhu.
Xoang xoảng...Trên thân đao vẫn còn dính vết máu, máu tươi chảy xuống trên tấm thảm da chồn quý báu. Ngụy Diêm ngồi xuống bên cạnh Diêm Nhu, cầm một bầu rượu trên bàn lên tu ừng ực một hơi cạn sạch rồi giơ tay lên lau miệng, sau đó nói với Diêm Nhu: - Bá Chính may mà không làm nhục mệnh lệnh.
- Tất cả lui ra!
Tô Phó Diên lớn tiếng quát đám dũng tướng xông vào vương trướng, rồi nhìn mười mấy cái đầu người kia, sắc mặt âm trầm vô định.
- Diêm Bá Chính, lẽ nào ngươi cho rằng dựa vào mấy cái đầu người này có thể đưa ta vào khuôn khổ sao?
- Ta không có ý ép Bách Đại Thiền Vu chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở Đại Thiền Vu một chút, cái mà ông gọi là đồng tông thủ túc, tình cảm các người như tay chân... thì vấn đề trước tiên phải là đón Đại Thiền Vu Lâu Ban về mới đúng. Đất đai Liêu Tây ngàn dặm màu mỡ, Đạp Đốn cho rằng một mình y chiếm được sao?
Còn các ngươi thì sao? Lại phải trốn ở Y Vu Lư Sơn này kéo dài hơi tàn. Theo ta được biết, Viên Thiệu thưởng cho người Ô Hoan các ngươi khá hậu, không biết ngươi thì được bao nhiêu? Lúc muốn dùng đến ngươi thì đó là chân tay; lúc không dùng đến thì các ngươi chỉ là một lũ chó hoang trong mắt Đạp Đốn mà thôi.
- Diêm Bá Chính, ngươi câm mồm cho ta.
Lâu Ban giận tím mặt, giọng nói sắc mặt đều trang nghiêm lạnh lùng. Diêm Nhu chỉ nhìn Lâu Ban liếc mắt một cái, ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường:
- Cái mà các ngươi gọi là dũng sĩ Ô Hoàn trong mắt ta chỉ là lũ chó gà làm cảnh. Dưới trướng của Hoàng thúc, người như ta nhiều không kể xiết. Trần Cung, Bộ Chất, Trần Quần, Lã Đại, Trần Kiểu... Những người này hoặc là mưu cao hoặc xuất thân từ danh môn. Còn dũng tướng như Văn Trường có quá nhiều. Các ngươi không nghe Hoàng thúc của ta dũng lực vô song có Lã Bố, Thái Sử Tử Nghĩa, hổ si Hứa Chử, Cẩm phàm Cam Ninh, Trương Liêu Trương Văn Viễn, Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng... Những người này, ai mà không có vạn quân trong tay? Lấy thủ cấp của thượng tướng chỉ như lấy đồ từ trong túi mà thôi. Nay Hoàng thúc nhân từ mới thương lượng với các ngươi. Đáng tiếc là các ngươi lại không biết nhân đức của thượng quốc, lại cho rằng Đạp Đốn có thể ngăn cản được vó ngựa của Hoàng thúc ta? Nực cười, nực cười. Thật đáng xấu hổ!
Sắc mặt của Tô Phó Diên và Lâu Ban đều trắng bệch đi. Hai người nhìn nhau với vẻ tức giận nhưng trong lòng đã sớm có sự sợ hãi.
- Tên sứ giả bỏ đi kia, chính là tự tay ta giết.
Một tay Ngụy Diên cầm một cái đùi dê vừa nhai vừa nuốt miệng nói hàm hồ: - Bây giờ ta đang ngồi ở đây, muốn lấy thủ cấp của ta cứ phóng ngựa đến.
Nói xong Ngụy Diên liền quơ tay với lấy đầu đao. Tô Phó Diên và Lâu Ban không bảo nhau mà cũng lui về sau một bước thì đã thấy ầm một cái, Ngụy Diên cắm cây đao trên bàn tỏ vẻ không hề sợ hãi gì.
- Bá Chính, Bá Chính ngươi làm gì vậy?
Sắc mặt của Tô Phó Diên âm trầm bất định một lúc sau đột nhiên thay đổi làm ra vẻ tươi cười.
- Vừa rồi ta chỉ đùa thôi, sao các ngươi lại cho là thật chứ? Ha ha ha, ta cũng đang muốn giết những tên cẩu tặc này... lại không nghĩ Ngụy tướng quân mang đến một công lao lớn cho ta. Nào nào! Chúng ta uống cạn chén này đã.
Đúng là Tô Phó Diên bị Diêm Nhu và Ngụy Diên dọa cho hoảng sợ. Khả năng thay đổi sắc mặt của lão già này đúng là khiến người ta theo không kịp.
Nhìn bộ dạng này của y, ai mà ngờ được chỉ không lâu vừa rồi lão ta còn đang nghiến răng nghiến lợi muốn lấy mạng của Diêm Nhu?
Diêm Nhu cười ha ha nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Còn Lâu Ban ở bên đột nhiên mở miệng nói: - Bá Chính huynh, lẽ nào Lưu Hoàng thúc đúng là có thể giúp ta lấy lại vị trí Đại Thiền Vu sao?
********
Đại hỏa của nơi sứ đoàn đóng quân đã bị dập tắt. Lúc Diêm Nhu và Ngụy Diên đi từ trong vương trướng ra đã là gần giờ sửu. Lúc này, dưới chân Y Vu Lư Sơn vẫn là một đám loạn lạc, toàn bộ nơi người Ô Hoan dừng chân đều cực kì náo động. Hai người dừng bước nhìn nhau cười ha ha...
Nói thật là hôm nay có hơi nguy hiểm. Nếu Diêm Nhu và Ngụy Diêm có nửa điểm nhượng bộ, chỉ e bây giờ có chết cũng không được toàn thây.
- Văn Trường, chúc mừng!
Diêm Nhu hạ giọng nói: - Biểu hiện hôm nay của Văn Trường sẽ được Hoàng thúc nhìn với một con mắt khác.
Ngụy Diên thì có một cảm giác vui sướng khó tả thành lời, khi nghe Diêm Nhu nói vậy, ánh mắt của gã híp lại cười như vầng trăng khuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.