Quyển 1 - Chương 367: Không thể làm thay đổi chí hướng của thất phu (3)
Canh Tân
04/08/2017
Trong lịch sử, trước khi Lưu Bị phản bội Tào Tháo trong số thủ hạ của Tào
Tháo, tuy có không ít người kiêng kị Lưu Bị, nhưng phần lớn là bảo trì
thiện ý. Cho dù là cương liệt nhất như Trình Dục, hoặc túc trí đa mưu
như Quách Gia, bọn họ đều cho rằng Lưu Bị là họa lớn tâm phúc của Tào
Tháo, nhưng chưa từng có quá nhiều ác cảm với y. Cho dù lúc Lã Bố rời
khỏi Hứa Đô, tới Từ Châu nhậm chức hai người cũng chỉ nói không thể để
cho y chạy.
Tuy nhiên hiện tại có vẻ tình hình đã xảy ra thay đổi. Thủ hạ của Tào Tháo có không ít người phản cảm với Lưu Bị. Trong số đó có Chung Diêu căm thù Lưu Bị tới tận xương. Nếu không phải Lưu Bị bịa đặt, Lưu Sấm đâu cần phải lưu lạc tha hương, cuối cùng trở thành đối thủ của Tào Tháo? Thế cho nên, Chung Diêu không thể không đứng ở mặt đối lập với Lưu Sấm…Cảm giác thống khổ này, chỉ có trong lòng Chung Diêu là rõ nhất. Đồng thời, với khả năng hiệu triệu mạnh mẽ của Chung Diêu trong thế tộc Dĩnh Xuyên, hầu như tám phần thế tộc Dĩnh Xuyên đều bất mãn với Lưu Bị. À, không những bất mãn, mà còn là kiêng kỵ…
Chung Diêu, trưởng tộc của họ Chung Dĩnh Xuyên, bản thân lại là danh sĩ đương thời. Có lẽ không phải tất cả người Dĩnh Xuyên khâm phục khẩu phục ông ta. Nhưng thái độ của ông ta, có thể ảnh hưởng tới rất nhiều suy nghĩ của người Dĩnh Xuyên. Bao gồm cả Quách Gia, cũng như thế. Y rất không ưa Lưu Sấm, nhưng còn không ưa Lưu Bị nhiều hơn.
Lúc trước, Lưu Bị bịa đặt Lưu Sấm là ‘Bối chủ gia nô’, nhưng Lưu Sấm thực sự là hậu duệ của Trung Lăng Hầu, còn là một phần tử của Dĩnh Xuyên. Không nên xem thường lực lượng của hương đảng! Có lẽ bọn họ không thể thay đổi đại thế, nhưng có thể thoải mái thay đổi quan điệm và thái độ của một người.
Quách Gia cho rằng, Lưu Bị ngươi bịa đặt nói xấu ‘Người Dĩnh Xuyên’, chính là đánh mặt tất cả sĩ tử Dĩnh Xuyên. Tuy rằng không thích Lưu Sấm. Nhưng Lưu Bị ngươi bịa đặt sinh sự, phẩm hạnh không đứng đắn. Càng làm cho người ta chán ghét. Không thích và chán ghét là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Cũng đại biểu cho thái độ của Quách Gia với Lưu Bị. Đương nhiên, nếu Lưu Sấm là một người thường, có lẽ Quách Gia sẽ không có cảm xúc mãnh liệt như vậy. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Lưu Sấm không phải là người thường! Hắn chẳng những là con của Lưu Đào, còn là đối thủ mà Tào Tháo hiện giờ phải kiêng kỵ.
Mà đối thủ này, do một tay Lưu Bị tạo thành…
Tào Tháo sao không rõ ý của Quách Gia khi nói những lời đó. Trong lòng cũng không khỏi cười khổ.
- Phụng Hiếu, trước tiên hãy theo ta đi ngăn cản xung đột. Nghênh đón Lưu Mạnh Ngạn đã rồi nói sau.
Thái độ của thế tộc Dĩnh Xuyên với Lưu Bị, Tào Tháo vô cùng hiểu rõ ràng. Nhưng càng như thế, lão càng coi trọng Lưu Bị…Thế tộc Dĩnh Xuyên căm thù Lưu Bị, cũng có thể áp chế lực lương của thế tộc Dĩnh Xuyên. Có đôi khi ngẫm lại, lực lượng của thế tộc Dĩnh Xuyên dưới trướng của Tào Tháo thực sự quá lớn. Thậm chí những kẻ sĩ thuộc Duyện Châu như Trình Dục, Mãn Sủng, ít hoặc nhiều cũng coi thế tộc Dĩnh Xuyên là đầu. Cứ như vậy phát triển, thực không phải là chuyện tốt. Quách Gia biết rất rõ nặng nhẹ, hừ một câu cho đỡ tức, liền không nói gì nữa. Y đi theo Tào Tháo, vội vàng ra ngoài thành Hoài Âm.
Vốn tưởng rằng Lưu Sấm và Trương Phi đã xảy ra xung đột. Không ngờ lại trông thấy cảnh tượng khác, chỉ thấy Lưu Sấm đi cùng với Chung Diêu, ghìm ngựa ở bên bờ sông Hoài Thủy, bốn phía tuy toàn là binh lính Tào cùng với vô số ánh mặt thù hận nhìn Lưu Sấm, nhưng nhìn bề ngoài Lưu Sấm vẫn không thèm để ý chút nào.
Dáng người khôi ngô to lớn kia, phía dưới là Tượng Long Mã, giống như một pho tượng thần vậy. Hắn đeo theo thanh bảo kiếm Cự Khuyết, Bát Âm Chuy và Giáp tử Kiếm thì để một bên trên lưng ngựa, căn bản không có ý lấy xuống. Đầu đội kim quan màu tím, trên kim quan cắm hai cây lông chim trĩ. Mày rậm, mặt to, trên khuôn mặt mập mạp luôn treo nụ cười thản nhiên, càng thể hiện ra khí khái ngạo nghễ. Thân mặc chiến bào màu đen, eo cài ngọc đới, khoác một áo bào màu trắng làm từ da hồ ly, chân đeo một đôi giày đen. Tuy ở bên trong thiên quân vạn mã, nhưng khí thế lại giống như hạc giữa bầy gà vậy. Thế cho nên Tào Tháo vừa mới ra cửa thành, liền nhận ra Lưu Sấm.
- Phụng Hiếu, người khoác áo bào trắng kia có phải là Lưu Mạnh Ngạn không?
Quách Gia híp mắt nói:
- Ngoại trừ tên mập mạp đó ra thì còn ai có thần khí như vậy?
Mập mạp thần khí?
Tào Tháo đột nhiên mỉm cười.
- Người này hùng tráng, quả nhiên không phải người tầm thường. Trách không được mọi người gọi hắn với cái tên ‘Phi Hùng’. Mặc dù không tuấn tú bằng Phụng Tiên, nhưng khí khái còn mãnh liệt hơn. Không hổ là hậu duệ của Trung Lăng Hầu.
Tào Tháo là người rất yêu mến những người vũ dũng. Giống như trong lịch sử, lão quý trọng Quan Vũ, có thể nói ít người có thể bằng. Mặc dù Lã Bố nhiều lần khiến cho Tào Tháo chịu thiệt thòi, nhiều lần làm hỏng đại sự của Tào Tháo. Nhưng ở Bạch Môn lâu, lão vẫn thể hiện sự mến tài. Nếu không phải Lưu Bị ném đá xuống giếng, Lã Bố chưa chắc bị giết. Cũng chính vì vậy, mà lúc lão nhìn thấy Lưu Sấm, liền thể hiện ra tâm tư mến người tài. Tuy Lưu Sấm cũng nhiều lần khiến y khó chịu như vậy, nhưng Tào Tháo vẫn không nhịn được tán thưởng.
- Nếu được cái dũng của Phi Hùng, lo gì thiên hạ không bình định.
Quách Gia ở một bên vừa nghe, trong lòng không khỏi khẽ động. Ánh mắt của y chớp nhoáng, dường như nhớ ra việc gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên. Trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện một nụ cười cổ quái…
Ngay phía trước Lưu Sấm chừng một trăm bước, hai đội binh mã giằng co. Trương Phi cưỡi ngựa Ô Truy, tay xách Xà Mâu Thương, nhìn Quan Vũ mặc chiến bào màu xanh phía đối diện, đôi mắt hơi híp, tay cầm Thác Đao, lớn tiếng quát:
- Nhị huynh, Lưu Sấm và huynh đệ chúng ta thù sâu như biển. Ca ca càng hận hắn thấu xương. Cớ gì huynh lại ngăn cản đệ.
Hóa ra, lúc Trương Phi nghe Lưu Sấm tới, liền dẫn người tới muốn gây sự. Nhưng không ngờ lúc gã ra ngoài thành, lại bị Quan Vũ ngăn cản.
- Dực Đức, Lưu Sấm đúng là có thù sâu như biển với chúng ta. Nhưng giờ hắn phụng chế chiếu của Thiên Tử mà tới. Nếu như đệ gây sự, chẳng phải là khiêu khích Thiên Tử sao? Huynh cũng hận hắn, nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ hắn tới là theo lệnh Thiên Tử, không phải là ta và đệ có thể gây hấn.
Trương Phi có thể suy xét không chu toàn, nhưng Quan Vũ lại thấy rất rõ ràng.
Lưu Sấm thua sao?
Chỉ sợ chưa chắc..
Hôm nay hắn tới, chưa chắc là dùng thân phận của hàng tướng. Nếu Lưu Sấm đầu hàng, vậy Trương Phi muốn làm gì thì làm, Quan Vũ sẽ không ngăn cản. Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm tới theo chế chiếu của Thiên Tử…Nói cách khác, mặc dù đánh bại hắn, cũng không phải là người mà Trương Phi có thể tới gây hấn. Một khi không tốt, sẽ liên lụy tới Lưu Bị. Nếu là gây thương tích cho Lưu Sấm, người xui xẻo cuối cùng, nhất định là Lưu Bị. Chớ đừng nói là, bên cạnh Lưu Sấm còn có Chung Diêu đi theo. Chung Diêu sao có thể trơ mắt nhìn Trương Phi tới khiêu khích Lưu Sấm?
Quan Vũ biết rằng, tuy Chung Diêu không phải là cậu ruột của Lưu Sấm, nhưng có một tầng quan hệ trong đó. Nếu như ngươi tới gây hấn với Lưu Sấm...Mặt mũi Chung Diêu còn đâu? Nói cách khác, ngươi đắc tội với Chung Diêu, chính là dắc tội với toàn bộ thế tộc Dĩnh Xuyên.
Quan Vũ có lòng tốt, nhưng Trương Phi lại không cảm kích.
Gã cười lạnh nói:
- Nhị huynh chớ không phải là vì Lưu Sấm buông tha cho Thản Chi, cho nên sinh lòng thân cận đấy chứ?
Quan Vũ vốn là người bình tĩnh hòa nhã, cũng không muốn trở mặt với Trương Phi. Nhưng một câu kia của Trương Phi lại nói trúng chỗ đau trong lòng y, lập tức giận tím mặt.
- Dực Đức sao lại nói ra lời ấy? Hôm nay ta ngăn cản đệ, chính là dùng danh nghĩa huynh trưởng để suy xét. Sao đệ có thể nói như vậy được?
Trương Phi nói:
- Nếu trong lòng không phải muốn thân cận, thì sao không cùng đệ tiến lên.
- Dực Đức, ta ngăn cản đệ, nguyên nhân đã nói rồi, ta không muốn nhắc lại. Hôm nay ta sẽ không để cho đệ tùy ý làm bậy. Nếu như đệ muốn gây sự với Lưu Sấm, ta nhất định sẽ ngăn cản.
- Vậy ngươi thử ngăn cản ta xem!
Trương Phi gầm lên giận dữ, Xà Mâu Thương trong tay rung lên, muốn xông tới. Mà Quan Vũ cũng không muốn nói năng rườm ra, xách đại đao lên.
- Dực Đức, đệ đừng vội càn quấy, nếu không đừng trách ta không khách khí.
- Ha ha, ta đây thật muốn nhìn, ngươi không khách khí với ta như thế nào.
Trương Phi nói xong, phóng ngựa xông tới.
Đạo lý mà Quan Vũ nói, gã cũng hiểu. Nhưng bị Quan Vũ ngăn cản, Trương Phi lại cảm thấy không còn mặt mũi nào. Thực ra gã không nhất định giao thủ với Lưu Sấm. Trong lòng chỉ muốn làm nhục Lưu Sấm một phen. Nhưng hiện tại, gã đâm lao phải theo lao. Xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn gã, lúc này gã dừng tay, chẳng phải là bị người coi rằng sợ Lưu Sấm sao? Nếu Quan Vũ không ngăn cản gã, nói không chừng gã chỉ diễu võ giương oai một phen mà thôi, rồi thu binh trở về doanh.
Nhưng mấy câu vừa rồi của gã lại chọc giận Quan Vũ.
Quan Bình hai lần bị Lưu Sấm bắt làm tù binh, hai lần phóng thích…Mặc kệ Lưu Sấm xuất phát từ tâm lý gì, phần nhân tình này Quan Vũ sẽ ghi ở trong lòng. Đồng thời, Quan Bình cũng bởi vì hai lần bị bắt, mà tâm tình uể oải.
Trương Phi ngươi tốt xấu là trưởng bối của Quan Bình. Không nói những lời trấn an Quan Bình thì thôi, ngược lại liên tục lôi chuyện Quan Bình ra để nói.
Tuy nhiên hiện tại có vẻ tình hình đã xảy ra thay đổi. Thủ hạ của Tào Tháo có không ít người phản cảm với Lưu Bị. Trong số đó có Chung Diêu căm thù Lưu Bị tới tận xương. Nếu không phải Lưu Bị bịa đặt, Lưu Sấm đâu cần phải lưu lạc tha hương, cuối cùng trở thành đối thủ của Tào Tháo? Thế cho nên, Chung Diêu không thể không đứng ở mặt đối lập với Lưu Sấm…Cảm giác thống khổ này, chỉ có trong lòng Chung Diêu là rõ nhất. Đồng thời, với khả năng hiệu triệu mạnh mẽ của Chung Diêu trong thế tộc Dĩnh Xuyên, hầu như tám phần thế tộc Dĩnh Xuyên đều bất mãn với Lưu Bị. À, không những bất mãn, mà còn là kiêng kỵ…
Chung Diêu, trưởng tộc của họ Chung Dĩnh Xuyên, bản thân lại là danh sĩ đương thời. Có lẽ không phải tất cả người Dĩnh Xuyên khâm phục khẩu phục ông ta. Nhưng thái độ của ông ta, có thể ảnh hưởng tới rất nhiều suy nghĩ của người Dĩnh Xuyên. Bao gồm cả Quách Gia, cũng như thế. Y rất không ưa Lưu Sấm, nhưng còn không ưa Lưu Bị nhiều hơn.
Lúc trước, Lưu Bị bịa đặt Lưu Sấm là ‘Bối chủ gia nô’, nhưng Lưu Sấm thực sự là hậu duệ của Trung Lăng Hầu, còn là một phần tử của Dĩnh Xuyên. Không nên xem thường lực lượng của hương đảng! Có lẽ bọn họ không thể thay đổi đại thế, nhưng có thể thoải mái thay đổi quan điệm và thái độ của một người.
Quách Gia cho rằng, Lưu Bị ngươi bịa đặt nói xấu ‘Người Dĩnh Xuyên’, chính là đánh mặt tất cả sĩ tử Dĩnh Xuyên. Tuy rằng không thích Lưu Sấm. Nhưng Lưu Bị ngươi bịa đặt sinh sự, phẩm hạnh không đứng đắn. Càng làm cho người ta chán ghét. Không thích và chán ghét là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Cũng đại biểu cho thái độ của Quách Gia với Lưu Bị. Đương nhiên, nếu Lưu Sấm là một người thường, có lẽ Quách Gia sẽ không có cảm xúc mãnh liệt như vậy. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Lưu Sấm không phải là người thường! Hắn chẳng những là con của Lưu Đào, còn là đối thủ mà Tào Tháo hiện giờ phải kiêng kỵ.
Mà đối thủ này, do một tay Lưu Bị tạo thành…
Tào Tháo sao không rõ ý của Quách Gia khi nói những lời đó. Trong lòng cũng không khỏi cười khổ.
- Phụng Hiếu, trước tiên hãy theo ta đi ngăn cản xung đột. Nghênh đón Lưu Mạnh Ngạn đã rồi nói sau.
Thái độ của thế tộc Dĩnh Xuyên với Lưu Bị, Tào Tháo vô cùng hiểu rõ ràng. Nhưng càng như thế, lão càng coi trọng Lưu Bị…Thế tộc Dĩnh Xuyên căm thù Lưu Bị, cũng có thể áp chế lực lương của thế tộc Dĩnh Xuyên. Có đôi khi ngẫm lại, lực lượng của thế tộc Dĩnh Xuyên dưới trướng của Tào Tháo thực sự quá lớn. Thậm chí những kẻ sĩ thuộc Duyện Châu như Trình Dục, Mãn Sủng, ít hoặc nhiều cũng coi thế tộc Dĩnh Xuyên là đầu. Cứ như vậy phát triển, thực không phải là chuyện tốt. Quách Gia biết rất rõ nặng nhẹ, hừ một câu cho đỡ tức, liền không nói gì nữa. Y đi theo Tào Tháo, vội vàng ra ngoài thành Hoài Âm.
Vốn tưởng rằng Lưu Sấm và Trương Phi đã xảy ra xung đột. Không ngờ lại trông thấy cảnh tượng khác, chỉ thấy Lưu Sấm đi cùng với Chung Diêu, ghìm ngựa ở bên bờ sông Hoài Thủy, bốn phía tuy toàn là binh lính Tào cùng với vô số ánh mặt thù hận nhìn Lưu Sấm, nhưng nhìn bề ngoài Lưu Sấm vẫn không thèm để ý chút nào.
Dáng người khôi ngô to lớn kia, phía dưới là Tượng Long Mã, giống như một pho tượng thần vậy. Hắn đeo theo thanh bảo kiếm Cự Khuyết, Bát Âm Chuy và Giáp tử Kiếm thì để một bên trên lưng ngựa, căn bản không có ý lấy xuống. Đầu đội kim quan màu tím, trên kim quan cắm hai cây lông chim trĩ. Mày rậm, mặt to, trên khuôn mặt mập mạp luôn treo nụ cười thản nhiên, càng thể hiện ra khí khái ngạo nghễ. Thân mặc chiến bào màu đen, eo cài ngọc đới, khoác một áo bào màu trắng làm từ da hồ ly, chân đeo một đôi giày đen. Tuy ở bên trong thiên quân vạn mã, nhưng khí thế lại giống như hạc giữa bầy gà vậy. Thế cho nên Tào Tháo vừa mới ra cửa thành, liền nhận ra Lưu Sấm.
- Phụng Hiếu, người khoác áo bào trắng kia có phải là Lưu Mạnh Ngạn không?
Quách Gia híp mắt nói:
- Ngoại trừ tên mập mạp đó ra thì còn ai có thần khí như vậy?
Mập mạp thần khí?
Tào Tháo đột nhiên mỉm cười.
- Người này hùng tráng, quả nhiên không phải người tầm thường. Trách không được mọi người gọi hắn với cái tên ‘Phi Hùng’. Mặc dù không tuấn tú bằng Phụng Tiên, nhưng khí khái còn mãnh liệt hơn. Không hổ là hậu duệ của Trung Lăng Hầu.
Tào Tháo là người rất yêu mến những người vũ dũng. Giống như trong lịch sử, lão quý trọng Quan Vũ, có thể nói ít người có thể bằng. Mặc dù Lã Bố nhiều lần khiến cho Tào Tháo chịu thiệt thòi, nhiều lần làm hỏng đại sự của Tào Tháo. Nhưng ở Bạch Môn lâu, lão vẫn thể hiện sự mến tài. Nếu không phải Lưu Bị ném đá xuống giếng, Lã Bố chưa chắc bị giết. Cũng chính vì vậy, mà lúc lão nhìn thấy Lưu Sấm, liền thể hiện ra tâm tư mến người tài. Tuy Lưu Sấm cũng nhiều lần khiến y khó chịu như vậy, nhưng Tào Tháo vẫn không nhịn được tán thưởng.
- Nếu được cái dũng của Phi Hùng, lo gì thiên hạ không bình định.
Quách Gia ở một bên vừa nghe, trong lòng không khỏi khẽ động. Ánh mắt của y chớp nhoáng, dường như nhớ ra việc gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên. Trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện một nụ cười cổ quái…
Ngay phía trước Lưu Sấm chừng một trăm bước, hai đội binh mã giằng co. Trương Phi cưỡi ngựa Ô Truy, tay xách Xà Mâu Thương, nhìn Quan Vũ mặc chiến bào màu xanh phía đối diện, đôi mắt hơi híp, tay cầm Thác Đao, lớn tiếng quát:
- Nhị huynh, Lưu Sấm và huynh đệ chúng ta thù sâu như biển. Ca ca càng hận hắn thấu xương. Cớ gì huynh lại ngăn cản đệ.
Hóa ra, lúc Trương Phi nghe Lưu Sấm tới, liền dẫn người tới muốn gây sự. Nhưng không ngờ lúc gã ra ngoài thành, lại bị Quan Vũ ngăn cản.
- Dực Đức, Lưu Sấm đúng là có thù sâu như biển với chúng ta. Nhưng giờ hắn phụng chế chiếu của Thiên Tử mà tới. Nếu như đệ gây sự, chẳng phải là khiêu khích Thiên Tử sao? Huynh cũng hận hắn, nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ hắn tới là theo lệnh Thiên Tử, không phải là ta và đệ có thể gây hấn.
Trương Phi có thể suy xét không chu toàn, nhưng Quan Vũ lại thấy rất rõ ràng.
Lưu Sấm thua sao?
Chỉ sợ chưa chắc..
Hôm nay hắn tới, chưa chắc là dùng thân phận của hàng tướng. Nếu Lưu Sấm đầu hàng, vậy Trương Phi muốn làm gì thì làm, Quan Vũ sẽ không ngăn cản. Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm tới theo chế chiếu của Thiên Tử…Nói cách khác, mặc dù đánh bại hắn, cũng không phải là người mà Trương Phi có thể tới gây hấn. Một khi không tốt, sẽ liên lụy tới Lưu Bị. Nếu là gây thương tích cho Lưu Sấm, người xui xẻo cuối cùng, nhất định là Lưu Bị. Chớ đừng nói là, bên cạnh Lưu Sấm còn có Chung Diêu đi theo. Chung Diêu sao có thể trơ mắt nhìn Trương Phi tới khiêu khích Lưu Sấm?
Quan Vũ biết rằng, tuy Chung Diêu không phải là cậu ruột của Lưu Sấm, nhưng có một tầng quan hệ trong đó. Nếu như ngươi tới gây hấn với Lưu Sấm...Mặt mũi Chung Diêu còn đâu? Nói cách khác, ngươi đắc tội với Chung Diêu, chính là dắc tội với toàn bộ thế tộc Dĩnh Xuyên.
Quan Vũ có lòng tốt, nhưng Trương Phi lại không cảm kích.
Gã cười lạnh nói:
- Nhị huynh chớ không phải là vì Lưu Sấm buông tha cho Thản Chi, cho nên sinh lòng thân cận đấy chứ?
Quan Vũ vốn là người bình tĩnh hòa nhã, cũng không muốn trở mặt với Trương Phi. Nhưng một câu kia của Trương Phi lại nói trúng chỗ đau trong lòng y, lập tức giận tím mặt.
- Dực Đức sao lại nói ra lời ấy? Hôm nay ta ngăn cản đệ, chính là dùng danh nghĩa huynh trưởng để suy xét. Sao đệ có thể nói như vậy được?
Trương Phi nói:
- Nếu trong lòng không phải muốn thân cận, thì sao không cùng đệ tiến lên.
- Dực Đức, ta ngăn cản đệ, nguyên nhân đã nói rồi, ta không muốn nhắc lại. Hôm nay ta sẽ không để cho đệ tùy ý làm bậy. Nếu như đệ muốn gây sự với Lưu Sấm, ta nhất định sẽ ngăn cản.
- Vậy ngươi thử ngăn cản ta xem!
Trương Phi gầm lên giận dữ, Xà Mâu Thương trong tay rung lên, muốn xông tới. Mà Quan Vũ cũng không muốn nói năng rườm ra, xách đại đao lên.
- Dực Đức, đệ đừng vội càn quấy, nếu không đừng trách ta không khách khí.
- Ha ha, ta đây thật muốn nhìn, ngươi không khách khí với ta như thế nào.
Trương Phi nói xong, phóng ngựa xông tới.
Đạo lý mà Quan Vũ nói, gã cũng hiểu. Nhưng bị Quan Vũ ngăn cản, Trương Phi lại cảm thấy không còn mặt mũi nào. Thực ra gã không nhất định giao thủ với Lưu Sấm. Trong lòng chỉ muốn làm nhục Lưu Sấm một phen. Nhưng hiện tại, gã đâm lao phải theo lao. Xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn gã, lúc này gã dừng tay, chẳng phải là bị người coi rằng sợ Lưu Sấm sao? Nếu Quan Vũ không ngăn cản gã, nói không chừng gã chỉ diễu võ giương oai một phen mà thôi, rồi thu binh trở về doanh.
Nhưng mấy câu vừa rồi của gã lại chọc giận Quan Vũ.
Quan Bình hai lần bị Lưu Sấm bắt làm tù binh, hai lần phóng thích…Mặc kệ Lưu Sấm xuất phát từ tâm lý gì, phần nhân tình này Quan Vũ sẽ ghi ở trong lòng. Đồng thời, Quan Bình cũng bởi vì hai lần bị bắt, mà tâm tình uể oải.
Trương Phi ngươi tốt xấu là trưởng bối của Quan Bình. Không nói những lời trấn an Quan Bình thì thôi, ngược lại liên tục lôi chuyện Quan Bình ra để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.