Quyển 1 - Chương 504: Lê Đại Ẩn và Phong Trì (2)
Canh Tân
22/05/2018
Không giống với Chiêm Thiền tặc của Lê Đại Ẩn,
Phong thị là vọng tộc, cho nên mạng lưới quan hệ cũng rộng hơn. Hơn nửa
thủ hạ phần lớn là người Hán, có địch ý rất mãnh liệt với người Cao Cú
Lệ.
Hai nhóm hải tặc vốn chẳng có liên hệ với nhau, thậm chí có khi còn phát sinh xung đột.
Tuy nhiên, Phong Trì cũng được mà Lê Đại Ẩn cũng thế, thủy chung duy trì khống chế lẫn nhau, tuy rằng xung đột không ngừng, nhưng giữa hai bên lại luôn luôn dè chừng dò xét, trở thành thế lực mạnh mẽ nhất của quận Nhạc Lãng.
Đảo Bạch Linh là căn cứ của Phong Trì. Y lần này chủ động mời Lê Đại Ẩn đến, cũng là lần đến đầu tiên trong mười năm. Sở dĩ mời Lê Đại Ẩn, Phong Trì cũng là bất đắc dĩ. Y hiện tại gặp phải một vấn đề rất khó lựa chọn, cần bàn bạc với Lê Đại Ẩn. Dù sao, mọi người đều là người khống chế thực sự của quận Đại Lãng, có chuyện gì vẫn là thương lượng một chút cho thỏa đáng.
Hai thuyền hải tặc gặp gỡ ở hải vực cách đảo Bạch Linh khoảng chừng hai mươi dặm. Sau khi thuyền của Lê Đại Ẩn và thuyền của Phong Trì hội hợp trên biển, Phong Trì không do dự chút nào, liền cất bước theo Đáp Bản lên thuyền của Lê Đại Ẩn.
- Đại Ẩn, đã lâu không gặp.
Phong Trì hình thể cao gầy, mang theo nét phong độ của người trí thức. Mà Lê Đại Ẩn lại thấp nhưng tráng kiện to lớn, nước da ngăm đen. Đường nét trên mặt góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt, là một ánh mắt sáng quắc. Y ăn mặc giản dị, trông giống như một ngư dân màn trời chiếu đất, đứng cùng Phong Trì một chỗ khiến người ta thấy vài phần thô tục.
Nhưng không nên bởi vì diện mạo của y mà khinh thường Lê Đại Ẩn. Lấy xuất thân là con trai của một dân đen mà nói, một bước vọt lên làm thủ lĩnh đạo tạc Chiêm Thiền, quy tụ đến mấy vạn người, trở thành một thế lực không thể xem nhẹ ở quận Nhạc Lãng… Một nhân vật như vậy, cho dù nhìn có thô bỉ hơn cũng không thể khinh thường. Lúc trước, rất nhiều kẻ khinh thường Lê Đại Ẩn, nay đã vùi xác nơi biển rộng. Dựa vào hiểu biết của y, người này nhìn qua thô lỗ nhưng thực chất lại là một con cáo già giảo hoạt.
Phong Trì tên hiệu Kim Ngao, còn Lê Đại Ẩn thì hiệu là Thủy Hồ Ly. Nếu chỉ nhìn vào tướng mạo của hia người này thì hai cái tên hiệu này có chút không phù hợp.
Lưu Sấm mở miệng rộng cười nói: - Phong huynh cho gọi Đại Ẩn sao dám không đến? Chỉ có điều Phong huynh ngươi trịnh trọng mời ta đến như vậy, chắc chắn là có lòng tốt muốn quan tâm. Con mẹ nó, năm nay Liêu Đông này thời cuộc quá mức hỗn loạn, mấy vạn huynh đệ của ta đang gào khóc chết đói… Nếu không phải Phong huynh ngươi đến tìm ta, ta đang chuẩn bị rời bến xuất hải một lần.
Gió biển đúng lúc thổi mạnh. Thổi mạnh khiến áo bào của Phong Trì tung bay. Y theo bản năng đem áo bào giữ chặt lại, nói với Lê Đại Ẩn:
- Gió biển mạnh quá, chúng ta vẫn là vào khoang thuyền nói chuyện thì hơn.
Trên mặt Lê Đại Ẩn lộ ra vẻ cổ quái, cười nói: - Phong huynh nếu không chế cái ổ chó dơ bẩn của ta, ta đương nhiên hoan nghênh huynh đến.
Vừa nói Lê Đại Ẩn vừa nghiêng người nhường đường, dẫn Phong Trì thuận theo mạn cầu thang vào tước phòng. Bên trong tước phòng treo một bức hải đồ, đồ đạc lộn xộn.
Bên trong một cái lò sưởi, than hồng đang cháy sáng rực, xua đi hết hàn khí.
- Đến đây, đây là Xuân Hoa tửu ta mới từ Trung Nguyên lấy được, còn chưa từng mở ra… Phong huynh đại giá ngươi quang lâm, phải có rượu ngon chiêu đãi mới phải.
Vừa nói y vừa sai một tì nữ trong tước phòng hâm rượu. Lê Đại Ẩn háo sắc, thê thiếp trong nhà phải đến hơn mười người, mỗi lần rời bến đều mang theo mấy nữ tì xinh đẹp. Nhưng đừng cho răng y háo sắc thì có thể dễ đối phó, đám nữ tì của Lê Đại Ẩn trong tước phòng này đều là tinh thông đấu kiếm, kiếm thuật cực kỳ cao minh.
- Đại Ẩn, mấy ngày trước ta… gặp hạn!
Phong Trì ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu, liền nói ngay vào trọng điểm: - Ta nghĩ ngươi ở Chiêm Thiền này cũng không thể biết được.Nụ cười trên mặt Lê Đại Ẩn dần dần biến mất.
Y nhìn Phong Trì, sau một lúc lâu thở dài: - Phong huynh, quân Hán kia thật sự lợi hại đến vậy sao? Trường Sầm tặc đại bại ở đảo Hải Dương, thân là thủ lĩnh của một trong hai thế lực khống chế quận Nhạc Lãng, Lê Đại Ẩn sao có thể không biết chứ? Chỉ có điều y không ngờ tới, Phong Trì không ngờ không che dấu chút nào nói ra chuyện này. Điều này cũng chứng sinh lực lượng của đội hải quân nhà Hán này chỉ sợ vượt xa tưởng tượng.
- Đột quân Hán này hoàn toàn khác với đám quân Hán ngươi đã từng gặp.
Phong Trì hạ giọng nói: - Luận chiến lực trên biển, Trường Sầm quân của ta mặc dù không dám nói mạnh hơn so với quân Chiêm Thiền của ngươi, nhưng cũng không đến mức kém cỏi. Mười ba thuyền biển của ta đối đầu với sáu thuyền biển của quân Hán lại bị bọn họ đánh cho đại bại, tổn thất đến hơn tám thuyền, còn bị bắt giữ đến hai nghìn người. Hơn nữa theo thủ hạ của ta báo lại, trên thuyền của quân Hán có trang bị xe bắn đá, lại nắm giữ một loại hỏa công cực kì dũng mãnh. Người của ta và quân Hán vừa mới giao thủ, liền bị phá hủy hai chiếc thuyền biển... Hơn nữa, tướng lĩnh của quân Hán dường như cũng rất tinh thông hải chiến, phương pháp chỉ huy cực kì cao minh, lại có một thân võ lực, xông thẳng lên thuyền một đường đánh giết vào tước phòng.
Đại Ẩn, ta hiện tại phi thường lo lắng...
Lê Đại Ẩn trầm mặc!
Phong Trì nói tiếp: - Hiện giờ, quân Hán ở Đạp Thị kiến tạo thủy trại, hiển nhiên chính là nhằm vào ta và ngươi. Hơn nữa chiến lực trên biển của bọn họ kinh người, huấn luyện có tố chất, lại thêm có hỏa công hùng mạnh. Chờ một thời gian nữa nhất định sẽ khống chế toàn bộ hải vịnh. Tuy nhiên, quân Hán trước mắt, dường như vẫn chưa hề mạnh mẽ công kích vào Nhạc Lãng. Lúc này đây sở dĩ tìm tới ta, rất có thể là vì chuyện của Đại công tử… Đại Ẩn, ngươi đừng giấu diếm ta, có phải Đại công tử cho gọi?
Lê Đại Ẩn trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nói: - Phong huynh, ta tuy rằng có hiềm khích với Công Tôn Độ, nhưng năm ấy đã được lão thái thú chiếu cố rất nhiều. Hiện giờ Công Tôn thị gặp nạn, Đại công tử cũng đích thật là phái người mời ta đến Tây An Bình trợ chiến... Ta cũng đang do dự không biết có nên qua đó không.
Trên mặt Phong Trì lộ ra một nụ cười khổ.
- Nếu như ngươi xuất binh, chính là đối địch với Lưu hoàng thúc, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Chuyện này…
Lê Đại Ẩn nghe vậy, vẻ mặt buồn rầu.
Y gãi gãi đầu, cười khổ nói: - Ta đương nhiên không muốn đối địch với Lưu hoàng thúc, nhưng ngươi cũng biết đấy, một khi Lưu hoàng thúc đứng vững ở Liêu Đông, nhất định sẽ thu phục Nhạc Lãng. Đến lúc đó ta và ngươi cũng khó tránh khỏi đối địch với Lưu hoàng thúc, ta gần như không còn lựa chọn nào khác, ngươi nói có phải không?
Phong Trì nói: - Ngươi không phải là không có lựa chọn khác, chỉ có điều không muốn lựa chọn mà thôi.
Lê Đại Ẩn lại trầm mặc, cúi đầu.
Đích xác, y còn có một lựa chọn khác, đó chính là quy hàng Lưu Sấm. Nhưng vấn đề là, Lê Đại Ẩn tự do tự tại đã quen, bắt y quy hàng Lưu Sấm, trong lòng không khỏi có chút khúc mắc. Đồng thời, y cũng không biết rằng sau khi quy hàng Lưu Sấm, Lưu Sấm sẽ đối đãi với y thế vào. Tình thế của y không giống với Phong Trì, Phong Trì là vọng tộc ở Nhạc Lãng, có rất nhiều mối liên hệ với cường hào các nơi trong Nhạc Lãng. Mà Lê Đại Ẩn y chỉ là con của một tên dân đen, cho dù có thế lực hùng mạnh ở Nhạc Lãng nhưng vẫn là thế đơn lực cô...
Lưu Sấm có lẽ sẽ đối đãi với Phong Trì như thượng khách, nhưng y thì sao? Lưu Sấm có nguyện ý hay không, tiếp nhận tên hải tặc xuất thân là con trai một kẻ dân đen như y?
Lê Đại Ẩn vô cùng rối rắm!
Hai nhóm hải tặc vốn chẳng có liên hệ với nhau, thậm chí có khi còn phát sinh xung đột.
Tuy nhiên, Phong Trì cũng được mà Lê Đại Ẩn cũng thế, thủy chung duy trì khống chế lẫn nhau, tuy rằng xung đột không ngừng, nhưng giữa hai bên lại luôn luôn dè chừng dò xét, trở thành thế lực mạnh mẽ nhất của quận Nhạc Lãng.
Đảo Bạch Linh là căn cứ của Phong Trì. Y lần này chủ động mời Lê Đại Ẩn đến, cũng là lần đến đầu tiên trong mười năm. Sở dĩ mời Lê Đại Ẩn, Phong Trì cũng là bất đắc dĩ. Y hiện tại gặp phải một vấn đề rất khó lựa chọn, cần bàn bạc với Lê Đại Ẩn. Dù sao, mọi người đều là người khống chế thực sự của quận Đại Lãng, có chuyện gì vẫn là thương lượng một chút cho thỏa đáng.
Hai thuyền hải tặc gặp gỡ ở hải vực cách đảo Bạch Linh khoảng chừng hai mươi dặm. Sau khi thuyền của Lê Đại Ẩn và thuyền của Phong Trì hội hợp trên biển, Phong Trì không do dự chút nào, liền cất bước theo Đáp Bản lên thuyền của Lê Đại Ẩn.
- Đại Ẩn, đã lâu không gặp.
Phong Trì hình thể cao gầy, mang theo nét phong độ của người trí thức. Mà Lê Đại Ẩn lại thấp nhưng tráng kiện to lớn, nước da ngăm đen. Đường nét trên mặt góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt, là một ánh mắt sáng quắc. Y ăn mặc giản dị, trông giống như một ngư dân màn trời chiếu đất, đứng cùng Phong Trì một chỗ khiến người ta thấy vài phần thô tục.
Nhưng không nên bởi vì diện mạo của y mà khinh thường Lê Đại Ẩn. Lấy xuất thân là con trai của một dân đen mà nói, một bước vọt lên làm thủ lĩnh đạo tạc Chiêm Thiền, quy tụ đến mấy vạn người, trở thành một thế lực không thể xem nhẹ ở quận Nhạc Lãng… Một nhân vật như vậy, cho dù nhìn có thô bỉ hơn cũng không thể khinh thường. Lúc trước, rất nhiều kẻ khinh thường Lê Đại Ẩn, nay đã vùi xác nơi biển rộng. Dựa vào hiểu biết của y, người này nhìn qua thô lỗ nhưng thực chất lại là một con cáo già giảo hoạt.
Phong Trì tên hiệu Kim Ngao, còn Lê Đại Ẩn thì hiệu là Thủy Hồ Ly. Nếu chỉ nhìn vào tướng mạo của hia người này thì hai cái tên hiệu này có chút không phù hợp.
Lưu Sấm mở miệng rộng cười nói: - Phong huynh cho gọi Đại Ẩn sao dám không đến? Chỉ có điều Phong huynh ngươi trịnh trọng mời ta đến như vậy, chắc chắn là có lòng tốt muốn quan tâm. Con mẹ nó, năm nay Liêu Đông này thời cuộc quá mức hỗn loạn, mấy vạn huynh đệ của ta đang gào khóc chết đói… Nếu không phải Phong huynh ngươi đến tìm ta, ta đang chuẩn bị rời bến xuất hải một lần.
Gió biển đúng lúc thổi mạnh. Thổi mạnh khiến áo bào của Phong Trì tung bay. Y theo bản năng đem áo bào giữ chặt lại, nói với Lê Đại Ẩn:
- Gió biển mạnh quá, chúng ta vẫn là vào khoang thuyền nói chuyện thì hơn.
Trên mặt Lê Đại Ẩn lộ ra vẻ cổ quái, cười nói: - Phong huynh nếu không chế cái ổ chó dơ bẩn của ta, ta đương nhiên hoan nghênh huynh đến.
Vừa nói Lê Đại Ẩn vừa nghiêng người nhường đường, dẫn Phong Trì thuận theo mạn cầu thang vào tước phòng. Bên trong tước phòng treo một bức hải đồ, đồ đạc lộn xộn.
Bên trong một cái lò sưởi, than hồng đang cháy sáng rực, xua đi hết hàn khí.
- Đến đây, đây là Xuân Hoa tửu ta mới từ Trung Nguyên lấy được, còn chưa từng mở ra… Phong huynh đại giá ngươi quang lâm, phải có rượu ngon chiêu đãi mới phải.
Vừa nói y vừa sai một tì nữ trong tước phòng hâm rượu. Lê Đại Ẩn háo sắc, thê thiếp trong nhà phải đến hơn mười người, mỗi lần rời bến đều mang theo mấy nữ tì xinh đẹp. Nhưng đừng cho răng y háo sắc thì có thể dễ đối phó, đám nữ tì của Lê Đại Ẩn trong tước phòng này đều là tinh thông đấu kiếm, kiếm thuật cực kỳ cao minh.
- Đại Ẩn, mấy ngày trước ta… gặp hạn!
Phong Trì ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu, liền nói ngay vào trọng điểm: - Ta nghĩ ngươi ở Chiêm Thiền này cũng không thể biết được.Nụ cười trên mặt Lê Đại Ẩn dần dần biến mất.
Y nhìn Phong Trì, sau một lúc lâu thở dài: - Phong huynh, quân Hán kia thật sự lợi hại đến vậy sao? Trường Sầm tặc đại bại ở đảo Hải Dương, thân là thủ lĩnh của một trong hai thế lực khống chế quận Nhạc Lãng, Lê Đại Ẩn sao có thể không biết chứ? Chỉ có điều y không ngờ tới, Phong Trì không ngờ không che dấu chút nào nói ra chuyện này. Điều này cũng chứng sinh lực lượng của đội hải quân nhà Hán này chỉ sợ vượt xa tưởng tượng.
- Đột quân Hán này hoàn toàn khác với đám quân Hán ngươi đã từng gặp.
Phong Trì hạ giọng nói: - Luận chiến lực trên biển, Trường Sầm quân của ta mặc dù không dám nói mạnh hơn so với quân Chiêm Thiền của ngươi, nhưng cũng không đến mức kém cỏi. Mười ba thuyền biển của ta đối đầu với sáu thuyền biển của quân Hán lại bị bọn họ đánh cho đại bại, tổn thất đến hơn tám thuyền, còn bị bắt giữ đến hai nghìn người. Hơn nữa theo thủ hạ của ta báo lại, trên thuyền của quân Hán có trang bị xe bắn đá, lại nắm giữ một loại hỏa công cực kì dũng mãnh. Người của ta và quân Hán vừa mới giao thủ, liền bị phá hủy hai chiếc thuyền biển... Hơn nữa, tướng lĩnh của quân Hán dường như cũng rất tinh thông hải chiến, phương pháp chỉ huy cực kì cao minh, lại có một thân võ lực, xông thẳng lên thuyền một đường đánh giết vào tước phòng.
Đại Ẩn, ta hiện tại phi thường lo lắng...
Lê Đại Ẩn trầm mặc!
Phong Trì nói tiếp: - Hiện giờ, quân Hán ở Đạp Thị kiến tạo thủy trại, hiển nhiên chính là nhằm vào ta và ngươi. Hơn nữa chiến lực trên biển của bọn họ kinh người, huấn luyện có tố chất, lại thêm có hỏa công hùng mạnh. Chờ một thời gian nữa nhất định sẽ khống chế toàn bộ hải vịnh. Tuy nhiên, quân Hán trước mắt, dường như vẫn chưa hề mạnh mẽ công kích vào Nhạc Lãng. Lúc này đây sở dĩ tìm tới ta, rất có thể là vì chuyện của Đại công tử… Đại Ẩn, ngươi đừng giấu diếm ta, có phải Đại công tử cho gọi?
Lê Đại Ẩn trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nói: - Phong huynh, ta tuy rằng có hiềm khích với Công Tôn Độ, nhưng năm ấy đã được lão thái thú chiếu cố rất nhiều. Hiện giờ Công Tôn thị gặp nạn, Đại công tử cũng đích thật là phái người mời ta đến Tây An Bình trợ chiến... Ta cũng đang do dự không biết có nên qua đó không.
Trên mặt Phong Trì lộ ra một nụ cười khổ.
- Nếu như ngươi xuất binh, chính là đối địch với Lưu hoàng thúc, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Chuyện này…
Lê Đại Ẩn nghe vậy, vẻ mặt buồn rầu.
Y gãi gãi đầu, cười khổ nói: - Ta đương nhiên không muốn đối địch với Lưu hoàng thúc, nhưng ngươi cũng biết đấy, một khi Lưu hoàng thúc đứng vững ở Liêu Đông, nhất định sẽ thu phục Nhạc Lãng. Đến lúc đó ta và ngươi cũng khó tránh khỏi đối địch với Lưu hoàng thúc, ta gần như không còn lựa chọn nào khác, ngươi nói có phải không?
Phong Trì nói: - Ngươi không phải là không có lựa chọn khác, chỉ có điều không muốn lựa chọn mà thôi.
Lê Đại Ẩn lại trầm mặc, cúi đầu.
Đích xác, y còn có một lựa chọn khác, đó chính là quy hàng Lưu Sấm. Nhưng vấn đề là, Lê Đại Ẩn tự do tự tại đã quen, bắt y quy hàng Lưu Sấm, trong lòng không khỏi có chút khúc mắc. Đồng thời, y cũng không biết rằng sau khi quy hàng Lưu Sấm, Lưu Sấm sẽ đối đãi với y thế vào. Tình thế của y không giống với Phong Trì, Phong Trì là vọng tộc ở Nhạc Lãng, có rất nhiều mối liên hệ với cường hào các nơi trong Nhạc Lãng. Mà Lê Đại Ẩn y chỉ là con của một tên dân đen, cho dù có thế lực hùng mạnh ở Nhạc Lãng nhưng vẫn là thế đơn lực cô...
Lưu Sấm có lẽ sẽ đối đãi với Phong Trì như thượng khách, nhưng y thì sao? Lưu Sấm có nguyện ý hay không, tiếp nhận tên hải tặc xuất thân là con trai một kẻ dân đen như y?
Lê Đại Ẩn vô cùng rối rắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.