Quyển 1 - Chương 37: lẽ đời 1
Canh Tân
13/06/2018
Huyện Cù, bãi nuôi ngựa.
Trương Thừa mặt sưng vù như cái bánh mì. Y cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia tàn ác.
Cung Lê điềm nhiên ngồi bên cạnh, nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn không quan tâm đên bộ dạng của Trương Thừa. Một lão nhân râu tóc xám trăng, nét mặt đầy vė giận dữ nhìn Trương Thừa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống cái bản mặt Trương Thừa. Chỉ trong nháy mắt khi con ngươi của Cung Lê đảo qua mới vô tình lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng y rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lẽo ban đầu.
- Trương Thừa, trước khi đi ta đã rất nhiều lần nhắc nhở ngươi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Lưu Sấm không chếtắt do mệnh hắn còn chưa tuyệt, để hắn sống thêm một thời gian nữa thì cũng có sao? Ngươi sao có thể tự tiện điều động binh mã, đi đánh lén thương đội Mi gia. Ngươi hẳn cũng biết nếu ngươi làm như vậy tất sẽ khiến phụ thân ngươi và Mi gia trở mặt thành thù, thậm chí rước lấy họa sát thân!
- Ta...
- Im miệng, ngươi còn dám mạnh miệng biện minh hay sao?
Lão nhân giận dữ đến mức râu tóc dựng đứng lên. Một luồng sát khí nhàn nhạt phát ra từ thân thể không tính là khôi ngô này khiến cho Trương Thừa lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng những uất ức trong lòng lại biết nên kể cho ai. Lão già trước mặt là kẻ ác độc giết người không chớp mắt. Cho dù là phụ thân Trương Thừa ở Vũ Sơn nắm trong tay mấy ngàn binh mã cũng phải nể mặt lão già này vài phần. Trương Thừa biết rằng năm ấy lão già này để mặc cho Khuyết Tuyên Khuyết Thiên Tử tung hoành Thái Sơn là do dưới trướng Khuyết Tuyên thứ nhất có quân sư mưu lược, thứ nhì có hùng tướng dũng mãnh. Nếu còn tiếp tục tranh c ãi chỉ sợ sẽ chọc giận y.
Trương Thừa căn răng nói: - Chất nhi biết sai rồi!
- Chuyện này cứ vậy đi, Lưu Sấm có thể sống sót trở về cho thấy mệnh hắn còn Vượng. Lúc này đối phó với hắn cũng không phải thời cơ tốt nhất. Kì thật một kẻ bình thường như hắn, cũng không cần quá bận tâm. Một thời gian nữa, đại sự mà thành thì việc lấy mạng hắn cũng dễ như trở bàn tay. Người làm nên đại sự nên nhìn xa một chút, không nên chỉ biết cái trước mắt... Ha ha, Mi gia cũng đâu có coi trọng người này, cần gì phải lo lắng?
- Trương Thừa, đây là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện, tránh đánh rắn động cỏ, ngươi hiểu ý ta chứ?
Khi nói những lời này, ánh mắt lão lại nhìn chằm chằm Cung Lê. Khóe miệng hơi giật giật, y sao có thể không hiêu ý lão, nên mới gật đâu nói:
- Thúc phụ yên tâm, ta sẽ trông nom Trương Thừa.
Trong lòng Trương Thừa cực kì giận dữ nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Y cũng biết, lão già kia thật ra là đang mượn danh nghĩa của y để cảnh cáo Cung Lê. Nhưng cái cảm giác này thật không dễ chịu chút nào. Chuyện phục kích đội buôn của Mi gia, Trương Thừa căn bản cũng không rõ. Đến khi y biết chuyện thì cũng đã xuất binh rồi, y đâu thể ngăn cản. Mà kẻ khởi xướng tất cả những chuyện này chính là Cung Lê chứ không phải y. Kết quả phục kích thất bại chết hơn ba trăm binh sĩ, sai lầm này lại đổ lên đầu y, đổi lại là người khác cũng chẳng vui vẻ nổi.
Nhưng y thì có cách gì chứ?
Cung Lê là chủ, y là bề tôi! Nếu nói như vậy thì chịu tội thay chủ cũng là có thể, mặc dù trong lòng tràn ngập oán giận và hận ý cũng bắt buộc phải dăn xuống đáy lòng.
Lưu Sấm!
Trong lòng Trương Thừa thầm mắng, trút toàn bộ tức giận lên đầu Lưu Sấm. Cứ xem ngươi còn đắc ý được bao lâu...
Cốc! Cốc! Cốc! Có tiếng người gõ cửa phòng. Lão nhân nhăn mày lại đứng dậy đi ra mở cửa.
- Nhị gia, có chuyện rồi!
- Chuyện gì?
Lão nhân vội vàng đi ra ngoài, thấp giọng nói chuyện với người vừa tới
Cung Lê lúc này cũng đứng lên, đi tới bên Trương Thừa, hạ giọng nói:
- Trương Thừa, lần này uất ức cho ngươi rồi, ta chắc chắn ghi tạc trong lòng. Đến khi đại công cáo thành, ta tất có bồi thường xứng đáng. Tuy nhiên cũng không thể để Lưu Sấm quá đắc ý được, ta nghe nói hắn ở Khúc Dương giao đấu với Trương Phi, thân mang trọng thương. Có cơ hội, giúp ta giáo huấn hắn một chút. Nếu có thể thì giúp ta thủ tiêu hắn. Kẻ này thật đáng hận, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục sống.
Trương Thừa ngần ra, nói : - Nhưng Nhị gia...
- Bên phía Nhị thúc ngươi cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện ta sẽ thay ngươi nhận trách nhiệm. Vừa rồi Nhị thúc cũng đã nói, tiểu nhân vật như hắn căn bản không thể gây nên sóng gió. Tục ngữ nói rất đùng, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nếu đã đắc tội hắn mà không thừa cơ hắn bị trọng thương trừ khử hắn thì không biết chừng lại thành hậu họa không lường, ngươi nói có phải không?
Thật ra, Trương Thừa không muốn nhúng tay vào chuyện này. Nhưng Cung Lê đã mở miệng, y cũng không thể cự tuyệt, đành gật đầu nói:
- Thái tử yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội trừ khử kẻ này.
Hai người đang nói chuyện thì lão nhân quay trở lại. Chỉ là sắc mặt lão cực kì xấu, thậm chí còn có chút lo lắng.
Trương Thừa vội hỏi: - Nhị gia, đã xảy ra chuyện gì?
Lão nhân nhíu chặt mày lại, thấp giọng nói: - Mi Chúc đã trở lại!
- À??
– Ta nghe nói y đã phái người tra xét sự việc ở Phù Đồ tự, mà lại chĩa mũi nhọn vào chúng ta. Y là kẻ có mưu lược, trước kia mọi người nước sông không phạm nước giếng thì thôi, lần này trêu trọc hắn, làm không tốt rất dễ bị lộ. Lần trước chúng ta mạo danh đến còn có Mi Phương ở trên đỡ cho, mọi chuyện mới dễ dàng như vậy. Nhưng bây giờ là Mi Chúc tự mình tra xét, mọi chuyện càng trở nên phức tạp. Làm không cẩn thận, tâm huyết mấy năm nay trong nháy mắt sẽ đổ xuống sông xuống bể. Xem ra ta phải lập tức đến chỗ phụ thân ngươi bàn bạc.
- Nhị thúc, nếu đã như vậy, sao bây giờ không lập tức động thủ, đánh cho chúng trở tay không kịp?
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Đừng vội hàm hồ, Lưu Huyền Đức cũng cực kì bất mãn với chuyện này, chuẩn bị cho người đến giúp đỡ. Ta nghe nói, Lưu Huyền Đức chuẩn bị đóng binh ở Đốn Khâu, giúp đỡ Mi Chúc hành sự. Chỉ bằng binh lực của chúng ta, chỉ sợ không phải đối thủ của Lưu Bị
Cung Lê lập tức trở nên hoảng hốt:
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Lão nhân đứng trong phòng lưỡng lự, lúc sau lùi một bước như đã quyết định:
- Ta trước tiên phải đi tìm tướng quân bàn bạc, mau chóng kết liên minh với Lã Bố. Chi cần Lã Bố đồng ý xuất thủ tương trợ thì đại sự cũng thành. Tuy nhiên trước đó, Tiểu Lê ngươi không được gây chuyện, tránh làm hỏng đại sự.
Cung Lê vội vàng gật đầu, đáp:
- Nhị thúc yên tâm, con tự biết phân nặng nhẹ!
- Tốt nhất là như vậy!
Lão nhân nhìn Cung Lê liếc mắt một cái lại nói với Trương Thừa :
- Từ bây giờ trở đi, việc ở trường đua đều do ngươi một tay phụ trách. Nhớ kĩ tuyệt đối không được manh động!
Trong lòng Trương Thừa rất mừng, cũng không thèm bận tâm vẻ mặt khó coi của Cung Lê, vội vàng khom người nói:
- Nhị gia yên tâm, Trương Thừa sẽ tự mình cẩn trọng!
…
Lưu Sấm nháy mắt đã trở lại huyện Cù được mười ngày.
Kinh trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3) đã qua, vạn vật hồi sinh.
Chỉ có Lưu Sấm nằm yên trên giường không thể động đậy, ngoài cửa sổ lại đổ mưa phùn. Những cơn mưa xuân nao lòng cứ rơi mãi không dứt, khiến Lưu Sấm lại thêm vài phần âu lo, phiền não.
Ba người Bùi Thiệu đã quay lại bãi Diêm Thủy. Hôm ấy sau khi bọn họ qua sông Thuật Thủy trở về, Lưu Sấm có chút chống đỡ không nổi, lập tức hôn mê bất tỉnh, khiến cho ba người Bùi Thiệu hoảng sợ, cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ đưa Lưu Sấm trở về. Vì vậy, ba người còn bị Chu Hợi mắng cho một trận, đành chán nản quay về bãi Diêm Thủy. Lưu Sấm hôn mê một ngày mới tỉnh lại, tứ chi vô lực, đầu óc mê man, hai chân như muốn nhũn ra, thậm chí đi ra đường cũng không nổi. Tuy nhiên sau khi khám bệnh, uống thuốc thì tình hình cũng không quá nghiêm trọng, chi là làm cho Lưu Hợi một phen nổi giận.
- Khí huyết thiếu hụt, cần phải từ từ điều dưỡng. Tuổi còn trẻ nên biết giữ mình, đừng để tửu sắc làm suy bại thân thể... Cũng may là ngươi thân thể rắn chắc, bằng không thì gay to!
Vị đại phu già không ngừng dặn dò, mà khi nói ra những lời này, ánh mắt lại cực kì kì quái.
Lưu Sấm thật xấu hổ muốn chết, lão ta rõ ràng ám chi hắn túng dục (hăm mê sắc dục) quá mức, đúng là một tên lang băm không hơn không kém.
Ta nhớ kĩ ngươi rồi đấy... Tiếu Khôn, tên lang băm chết bầm. Phong thủy luân chuyển, ngươi đừng có rơi vào tay của ta đấy! Tuy nhiên cho dù có hiểu lầm tên lang băm này có hiểu lầm hay không thì gã đích thực là có chút bản lĩnh. Phương thuốc lão kê, Lưu Sấm dùng trong hai ngày thân thể cũng theo đó mà bình phục, cảm giác suy yếu lúc trước cũng từ từ biến mất.
Nhưng Chu Hợi lại cứ bắt hắn lưu lại, bộ dạng hết sức khẩn trương.
Trong lòng Lưu Sấm vô cùng cảm kích, chỉ là không biết nên biểu đạt thế nào. Hắn biết rằng Chu Hợi có lòng tốt... Nhưng ân đức này thật sự quá lớn khiến Lưu Sấm không biết nên báo đáp như thế nào mới phải.
- Cháu lần này cũng coi như là trong họa gặp phúc, Trương Phi là nhân vật tầm cỡ thế nào, cháu bây giờ sao có thế địch nổi? Cháu đấy, trước kia nhát gan lại sợ phiền phức, khiến người ta cả ngày lo lắng, bây giờ cháu to gan ra rồi, làng càng khiến người ta không yên tâm. Lần này cháu lâm trận đột phá vòng vây, coi như là có phúc khí. Nhưng khí huyết của cháu cũng tiêu hao gần hết, cần phải từ từ điều dưỡng, bằng không sẽ biến thành đại họa.
Trước tiên cứ nghỉ ngơi một thời gian, không cần luyện tập quá sức. Đợi sau khi khí huyết hồi phục, ổn định trở lại mới có thể luyện võ như trước.
Sự chỉ dạy ân cần của Chu Hợi lại càng làm cho Lưu Sấm có chút băn khoăn.
Nhiều ngày qua toàn bộ thuốc men điều dưỡng đều là do Chu Hợi cung cấp, tuy rằng y không nói nhưng Lưu Sấm biết rằng những thứ thuôc kia giá không hề tầm thường. Ân tình này, đến khi nào mới có thể báo đáp đây?
Trương Thừa mặt sưng vù như cái bánh mì. Y cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia tàn ác.
Cung Lê điềm nhiên ngồi bên cạnh, nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn không quan tâm đên bộ dạng của Trương Thừa. Một lão nhân râu tóc xám trăng, nét mặt đầy vė giận dữ nhìn Trương Thừa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống cái bản mặt Trương Thừa. Chỉ trong nháy mắt khi con ngươi của Cung Lê đảo qua mới vô tình lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng y rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lẽo ban đầu.
- Trương Thừa, trước khi đi ta đã rất nhiều lần nhắc nhở ngươi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Lưu Sấm không chếtắt do mệnh hắn còn chưa tuyệt, để hắn sống thêm một thời gian nữa thì cũng có sao? Ngươi sao có thể tự tiện điều động binh mã, đi đánh lén thương đội Mi gia. Ngươi hẳn cũng biết nếu ngươi làm như vậy tất sẽ khiến phụ thân ngươi và Mi gia trở mặt thành thù, thậm chí rước lấy họa sát thân!
- Ta...
- Im miệng, ngươi còn dám mạnh miệng biện minh hay sao?
Lão nhân giận dữ đến mức râu tóc dựng đứng lên. Một luồng sát khí nhàn nhạt phát ra từ thân thể không tính là khôi ngô này khiến cho Trương Thừa lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng những uất ức trong lòng lại biết nên kể cho ai. Lão già trước mặt là kẻ ác độc giết người không chớp mắt. Cho dù là phụ thân Trương Thừa ở Vũ Sơn nắm trong tay mấy ngàn binh mã cũng phải nể mặt lão già này vài phần. Trương Thừa biết rằng năm ấy lão già này để mặc cho Khuyết Tuyên Khuyết Thiên Tử tung hoành Thái Sơn là do dưới trướng Khuyết Tuyên thứ nhất có quân sư mưu lược, thứ nhì có hùng tướng dũng mãnh. Nếu còn tiếp tục tranh c ãi chỉ sợ sẽ chọc giận y.
Trương Thừa căn răng nói: - Chất nhi biết sai rồi!
- Chuyện này cứ vậy đi, Lưu Sấm có thể sống sót trở về cho thấy mệnh hắn còn Vượng. Lúc này đối phó với hắn cũng không phải thời cơ tốt nhất. Kì thật một kẻ bình thường như hắn, cũng không cần quá bận tâm. Một thời gian nữa, đại sự mà thành thì việc lấy mạng hắn cũng dễ như trở bàn tay. Người làm nên đại sự nên nhìn xa một chút, không nên chỉ biết cái trước mắt... Ha ha, Mi gia cũng đâu có coi trọng người này, cần gì phải lo lắng?
- Trương Thừa, đây là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện, tránh đánh rắn động cỏ, ngươi hiểu ý ta chứ?
Khi nói những lời này, ánh mắt lão lại nhìn chằm chằm Cung Lê. Khóe miệng hơi giật giật, y sao có thể không hiêu ý lão, nên mới gật đâu nói:
- Thúc phụ yên tâm, ta sẽ trông nom Trương Thừa.
Trong lòng Trương Thừa cực kì giận dữ nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Y cũng biết, lão già kia thật ra là đang mượn danh nghĩa của y để cảnh cáo Cung Lê. Nhưng cái cảm giác này thật không dễ chịu chút nào. Chuyện phục kích đội buôn của Mi gia, Trương Thừa căn bản cũng không rõ. Đến khi y biết chuyện thì cũng đã xuất binh rồi, y đâu thể ngăn cản. Mà kẻ khởi xướng tất cả những chuyện này chính là Cung Lê chứ không phải y. Kết quả phục kích thất bại chết hơn ba trăm binh sĩ, sai lầm này lại đổ lên đầu y, đổi lại là người khác cũng chẳng vui vẻ nổi.
Nhưng y thì có cách gì chứ?
Cung Lê là chủ, y là bề tôi! Nếu nói như vậy thì chịu tội thay chủ cũng là có thể, mặc dù trong lòng tràn ngập oán giận và hận ý cũng bắt buộc phải dăn xuống đáy lòng.
Lưu Sấm!
Trong lòng Trương Thừa thầm mắng, trút toàn bộ tức giận lên đầu Lưu Sấm. Cứ xem ngươi còn đắc ý được bao lâu...
Cốc! Cốc! Cốc! Có tiếng người gõ cửa phòng. Lão nhân nhăn mày lại đứng dậy đi ra mở cửa.
- Nhị gia, có chuyện rồi!
- Chuyện gì?
Lão nhân vội vàng đi ra ngoài, thấp giọng nói chuyện với người vừa tới
Cung Lê lúc này cũng đứng lên, đi tới bên Trương Thừa, hạ giọng nói:
- Trương Thừa, lần này uất ức cho ngươi rồi, ta chắc chắn ghi tạc trong lòng. Đến khi đại công cáo thành, ta tất có bồi thường xứng đáng. Tuy nhiên cũng không thể để Lưu Sấm quá đắc ý được, ta nghe nói hắn ở Khúc Dương giao đấu với Trương Phi, thân mang trọng thương. Có cơ hội, giúp ta giáo huấn hắn một chút. Nếu có thể thì giúp ta thủ tiêu hắn. Kẻ này thật đáng hận, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục sống.
Trương Thừa ngần ra, nói : - Nhưng Nhị gia...
- Bên phía Nhị thúc ngươi cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện ta sẽ thay ngươi nhận trách nhiệm. Vừa rồi Nhị thúc cũng đã nói, tiểu nhân vật như hắn căn bản không thể gây nên sóng gió. Tục ngữ nói rất đùng, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nếu đã đắc tội hắn mà không thừa cơ hắn bị trọng thương trừ khử hắn thì không biết chừng lại thành hậu họa không lường, ngươi nói có phải không?
Thật ra, Trương Thừa không muốn nhúng tay vào chuyện này. Nhưng Cung Lê đã mở miệng, y cũng không thể cự tuyệt, đành gật đầu nói:
- Thái tử yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội trừ khử kẻ này.
Hai người đang nói chuyện thì lão nhân quay trở lại. Chỉ là sắc mặt lão cực kì xấu, thậm chí còn có chút lo lắng.
Trương Thừa vội hỏi: - Nhị gia, đã xảy ra chuyện gì?
Lão nhân nhíu chặt mày lại, thấp giọng nói: - Mi Chúc đã trở lại!
- À??
– Ta nghe nói y đã phái người tra xét sự việc ở Phù Đồ tự, mà lại chĩa mũi nhọn vào chúng ta. Y là kẻ có mưu lược, trước kia mọi người nước sông không phạm nước giếng thì thôi, lần này trêu trọc hắn, làm không tốt rất dễ bị lộ. Lần trước chúng ta mạo danh đến còn có Mi Phương ở trên đỡ cho, mọi chuyện mới dễ dàng như vậy. Nhưng bây giờ là Mi Chúc tự mình tra xét, mọi chuyện càng trở nên phức tạp. Làm không cẩn thận, tâm huyết mấy năm nay trong nháy mắt sẽ đổ xuống sông xuống bể. Xem ra ta phải lập tức đến chỗ phụ thân ngươi bàn bạc.
- Nhị thúc, nếu đã như vậy, sao bây giờ không lập tức động thủ, đánh cho chúng trở tay không kịp?
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Đừng vội hàm hồ, Lưu Huyền Đức cũng cực kì bất mãn với chuyện này, chuẩn bị cho người đến giúp đỡ. Ta nghe nói, Lưu Huyền Đức chuẩn bị đóng binh ở Đốn Khâu, giúp đỡ Mi Chúc hành sự. Chỉ bằng binh lực của chúng ta, chỉ sợ không phải đối thủ của Lưu Bị
Cung Lê lập tức trở nên hoảng hốt:
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Lão nhân đứng trong phòng lưỡng lự, lúc sau lùi một bước như đã quyết định:
- Ta trước tiên phải đi tìm tướng quân bàn bạc, mau chóng kết liên minh với Lã Bố. Chi cần Lã Bố đồng ý xuất thủ tương trợ thì đại sự cũng thành. Tuy nhiên trước đó, Tiểu Lê ngươi không được gây chuyện, tránh làm hỏng đại sự.
Cung Lê vội vàng gật đầu, đáp:
- Nhị thúc yên tâm, con tự biết phân nặng nhẹ!
- Tốt nhất là như vậy!
Lão nhân nhìn Cung Lê liếc mắt một cái lại nói với Trương Thừa :
- Từ bây giờ trở đi, việc ở trường đua đều do ngươi một tay phụ trách. Nhớ kĩ tuyệt đối không được manh động!
Trong lòng Trương Thừa rất mừng, cũng không thèm bận tâm vẻ mặt khó coi của Cung Lê, vội vàng khom người nói:
- Nhị gia yên tâm, Trương Thừa sẽ tự mình cẩn trọng!
…
Lưu Sấm nháy mắt đã trở lại huyện Cù được mười ngày.
Kinh trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3) đã qua, vạn vật hồi sinh.
Chỉ có Lưu Sấm nằm yên trên giường không thể động đậy, ngoài cửa sổ lại đổ mưa phùn. Những cơn mưa xuân nao lòng cứ rơi mãi không dứt, khiến Lưu Sấm lại thêm vài phần âu lo, phiền não.
Ba người Bùi Thiệu đã quay lại bãi Diêm Thủy. Hôm ấy sau khi bọn họ qua sông Thuật Thủy trở về, Lưu Sấm có chút chống đỡ không nổi, lập tức hôn mê bất tỉnh, khiến cho ba người Bùi Thiệu hoảng sợ, cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ đưa Lưu Sấm trở về. Vì vậy, ba người còn bị Chu Hợi mắng cho một trận, đành chán nản quay về bãi Diêm Thủy. Lưu Sấm hôn mê một ngày mới tỉnh lại, tứ chi vô lực, đầu óc mê man, hai chân như muốn nhũn ra, thậm chí đi ra đường cũng không nổi. Tuy nhiên sau khi khám bệnh, uống thuốc thì tình hình cũng không quá nghiêm trọng, chi là làm cho Lưu Hợi một phen nổi giận.
- Khí huyết thiếu hụt, cần phải từ từ điều dưỡng. Tuổi còn trẻ nên biết giữ mình, đừng để tửu sắc làm suy bại thân thể... Cũng may là ngươi thân thể rắn chắc, bằng không thì gay to!
Vị đại phu già không ngừng dặn dò, mà khi nói ra những lời này, ánh mắt lại cực kì kì quái.
Lưu Sấm thật xấu hổ muốn chết, lão ta rõ ràng ám chi hắn túng dục (hăm mê sắc dục) quá mức, đúng là một tên lang băm không hơn không kém.
Ta nhớ kĩ ngươi rồi đấy... Tiếu Khôn, tên lang băm chết bầm. Phong thủy luân chuyển, ngươi đừng có rơi vào tay của ta đấy! Tuy nhiên cho dù có hiểu lầm tên lang băm này có hiểu lầm hay không thì gã đích thực là có chút bản lĩnh. Phương thuốc lão kê, Lưu Sấm dùng trong hai ngày thân thể cũng theo đó mà bình phục, cảm giác suy yếu lúc trước cũng từ từ biến mất.
Nhưng Chu Hợi lại cứ bắt hắn lưu lại, bộ dạng hết sức khẩn trương.
Trong lòng Lưu Sấm vô cùng cảm kích, chỉ là không biết nên biểu đạt thế nào. Hắn biết rằng Chu Hợi có lòng tốt... Nhưng ân đức này thật sự quá lớn khiến Lưu Sấm không biết nên báo đáp như thế nào mới phải.
- Cháu lần này cũng coi như là trong họa gặp phúc, Trương Phi là nhân vật tầm cỡ thế nào, cháu bây giờ sao có thế địch nổi? Cháu đấy, trước kia nhát gan lại sợ phiền phức, khiến người ta cả ngày lo lắng, bây giờ cháu to gan ra rồi, làng càng khiến người ta không yên tâm. Lần này cháu lâm trận đột phá vòng vây, coi như là có phúc khí. Nhưng khí huyết của cháu cũng tiêu hao gần hết, cần phải từ từ điều dưỡng, bằng không sẽ biến thành đại họa.
Trước tiên cứ nghỉ ngơi một thời gian, không cần luyện tập quá sức. Đợi sau khi khí huyết hồi phục, ổn định trở lại mới có thể luyện võ như trước.
Sự chỉ dạy ân cần của Chu Hợi lại càng làm cho Lưu Sấm có chút băn khoăn.
Nhiều ngày qua toàn bộ thuốc men điều dưỡng đều là do Chu Hợi cung cấp, tuy rằng y không nói nhưng Lưu Sấm biết rằng những thứ thuôc kia giá không hề tầm thường. Ân tình này, đến khi nào mới có thể báo đáp đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.