Quyển 1 - Chương 491: Liêu Đông loạn (3)
Canh Tân
22/05/2018
Tư Mã Ý và Tiết Văn nhận lệnh đi ra.
Mà Lưu Sấm thì có chút mệt mỏi, ngồi xuống ghế, cầm chiến báo từ Tương Bình đưa tới ở trên án thư.
Ảnh hưởng của việc công chiếm Tương Bình, bắt giữ Công Tôn Độ, vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Trải qua thời gian bình tĩnh ngắn ngủi, Công Tôn Khang rốt cục bắt đầu có phản ứng...
Ở Tây An Bình, y tuyển quân mua ngựa, đồng thời kêu gọi các huyện Liêu Đông hưởng ứng thảo phạt Lưu Sấm.Ngoài ra, y còn phái người trưng binh từ quận Nhạc Lãng. Nghe nói binh lực giờ đã đạt tới năm vạn người, thanh thế cực kỳ lớn.
Đương nhiên, Công Tôn Khang không phải là Công Tôn Độ.
Là con ông cháu cha đời thứ hai ở Liêu Đông, sức ảnh hưởng của y đương nhiên không thể so sánh với Công Tôn Độ. Tuy rằng thanh thế rất lớn nhưng các huyện Liêu Đông cũng không tích cực đáp lại, đều đang trong giai đoạn quan sát.
- Huynh trưởng, Công Tôn Khang không đáng để lo nghĩ, đáng suy nghĩ chính là Cao Cú Lệ và nước Phu Dư.
Người Cao Cú Lệ bản tính hung tàn, vả lại liên tiếp xâm phạm biên giới, tàn sát thành trì. Lần này Công Tôn Khang tất nhiên sẽ phái người mời Cao Cú Lệ xuất binhtương trợ. Đến lúc đó Liêu Đông dân tâm rung chuyển, ắt có tai họa. Mời huynh trưởng sớm kịp trở về Tương Bình, thảo luận sách lược ứng đối. Lượng đã phái Thái Sử Từ tướng quân đóng ở Tân Xương, đồng thời lệnh cho Ngụy Diên tướng quân và Bàng Đức tướng quân mau chóng chỉnh đốn và sắp đặt binh mã... Nhưng vẫn cần huynh trưởng đến chủ trì đại cục.
Gia Cát Lượng tuy rằng đã cướp được Liêu Đông nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không đủ để chủ trì đại cục.
Trong thư của y, Lưu Sấm đọc được một tia khẩn trương.
Hóa ra, đại danh đỉnh đỉnh Gia Cát Khổng Minh cũng có lúc khẩn trương như vậy sao?Lưu Sấm nhếch mép thoáng cười.
Đã đến lúc chạy về Tương Bình chủ trì đại cục rồi. Nếu vẫn không quay về, sợ rằng Gia Cát Lượng đúng là khó có thể khống chế được thế cục.
Một đêm này Đạp Thị vô sự.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Sấm liền lên Phi Hùng Hạm, chuẩn bị đi tới Tương Bình. Đi trên lục địa, tuy rằng gần nhưng đường khó đi... Khoảng cách từ Đạp Thị đến Tương Bình vào khoảng mấy trăm dặm, nếu bình thường thì chỉ đi mất hai, ba ngày. Nhưng nếu có gió tuyết, tuyết lớn chặn đường, đi bộ trên đường tuyết đọng tới đầu gối, thì phải tốn rất nhiều khí lực, càng tốn nhiều thời gian. So sánh ra, đi bằng đường biển cũng chỉ mất ba, năm ngày mà thôi.Tuy nhiên, Lưu Sấm cũng ý thức được rằng chỉ cần vào mùa đông thì chuyện này sẽ là rất bình thường.
Nếu không thể giải quyết vấn đề này, cuối cùng cũng sẽ là một phiền toái. Đặc biệt, khi chiến sự mở ra, vấn đề vận chuyển đồ quân nhu, lương thảo như thế nào sẽ là một vấn đề lớn. Cho nên, sau khi lên Phi Hùng Hạm, Lưu Sấm đã bắt đầu suy xét nên giải quyết phiền toái này như thế nào.
Sau ba ngày, Phi Hùng Hạm đã đến nơi cửa sông Đại Liêu đổ ra biển, Lưu Sấm đã nghĩ ra một biện pháp tương đối đơn giản.
- Trác Ưng!
- Vâng!- Ngươi ngồi Phi Hùng Hạm, đi tới Thạch Cữu Đà, giao phong thư này cho Hoàng tiên sinh, mời ông ấy mau chóng giải quyết!
Tháng mười, năm Kiến An thứ tư, Viên Thuật muốn lên phía bắc để tụ họp với Viên Thiệu.
Tào Tháo không để ý mọi người khuyên can, quyết ý mệnh Lưu Bị đi tới Từ Châu chặn Viên Thuật lại, không cho y tiến lên phía bắc tụ họp với Viên Thiệu. Tuy đám người Quách Gia, Tuân Úc khuyên can nhưng tâm ý Tào Tháo đã quyết. Tuy nhiên, Tào Tháo giữ cha con Trần Khuê, Trần Đăng ở lại Hứa Đô, không cho đi theo Lưu Bị rời khỏi.
Trần Đăng cũng bó tay với việc này.Nhưng ở trước mặt Tào Tháo, y cũng không dám lộ ra chút bất mãn nào.
Cùng lúc đó, Viên Thiệu tăng binh ở Lê Dương, như hổ rình mồi đối với Hà Nam...
Về phần thế cục Liêu Đông, đối với Viên Thiệu đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần đánh bại Tào Tháo, tình thế nguy hiểm ở Liêu Đông liền có thể hóa giải một cách đơn giản.
Viên Thiệu không hề coi Lưu Sấm ra gì, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy.
Tự Thụ đề nghị với Viên Thiệu, hẳn là nên mau chóng giải quyết Lưu Sấm.- Hiện nay Lưu hoàng thúc lấy được Liêu Đông nhưng còn chưa ngồi yên ổn.
Nếu không nhanh chóng diệt trừ, ắt sẽ trở thành mối họa trong lòng chủ công.
Lưu Sấm bất ngờ tập kích Liêu Đông đã thúc đẩy Tự Thụ hạ quyết tâm phải diệt trừ Lưu Sấm.
Tuy nhiên Viên Thiệu lại không cho là đúng: - Công Dữ lo nghĩ nhiều quá, Sấm nhi vừa chiếm cứ Liêu Đông, sao có thể gây khó dễ được ta?
Liêu Đông là nơi lạnh lẽo, nghèo nàn, nhân khẩu rất thưa thớt, căn bản không đủ để thành sự. Nếu ta muốn diệt trừ thì chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân, Công Dữ sao phải lo lắng vậy? Nay Mạnh Đức ở Hứa Đô, cánh chim đã đủ lông cánh, thế lực đãthành. Nếu không mau chóng đánh bại mới chân chính là mối họa trong lòng.
Chờ sau khi đánh tan Mạnh Đức thì lại lấy Liêu Đông, không cần tốn nhiều công sức. Càng không cần phải nói, có Trọng Giản ở Liêu Tây áp chế Sấm nhi, y có thể gây ra sóng gió gì chứ?
Phùng Kỷ ở một bên lập tức tỏ vẻ tán thành: - Chủ công nói rất đúng, Sấm nhi kia chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi, Công Dữ tiên sinh thực sự là quá mức xem trọng y rồi.
Mặc dù y chiếm cứ Liêu Đông, bắt sống Công Tôn Độ, nhưng có thể thành đại sự gì chứ?Ta có một kế, sẽ không phí một binh một tốt của chủ công, sẽ khiến cho y đại thương nguyên khí...
- Ồ?
- Công Tôn Độ tuy là tù binh của Lưu hoàng thúc, nhưng con trai gã là Công Tôn Khang vẫn nắm giữ Tây An Bình, tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết.
Đại tướng quân chỉ cần một phong thư, khiến nước Phu Dư và Cao Cú Lệ xuất binh tương trợ, rồi sau đó khiến Thuần Vu tướng quân kiềm chế Tô Phó Diên thì Lưu Sấm sẽ bị ba mặt thụ địch, mặc dù có thắng lợi cũng sẽ nguyên khí đại thương. Nếu quả thực như thế thì y ắt sẽ không còn sức chỉnh hợp Liêu Đông, làm sao trở thành mối họa trong lòng Chủ công được nữa?Phùng Kỷ nói một hồi khiến Viên Thiệu vỗ tay cười to.
Y liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý rồi nói với Tự Thụ: - Công Dữ không cần phải lo lắng về Lưu Sấm, chờ sau khi đánh bại Tào Tháo thì sẽ thu phục y.
Nói đến mức này thì Tự Thụ cũng không còn gì để nói được nữa.
Nhìn Phùng Kỷ đang dương dương tự đắc, Tự Thụ thầm thở dài trong lòng: Nếu Lưu hoàng thúc kia thực sự dễ đối phó như vậy thì làm sao có thể trốn thoát khỏi tay Tào Tháo chứ?
Nhưng gã lại không thể nói rõ những lời này ra được.Sau khi cáo từ, ra khỏi phủ Đại tướng quân, Tự Thụ liền đi thẳng đến nhà Điền Phong.
Sau khi kể lại sự việc tối nay ở phủ Đại tướng quân và lời nói của Viên Thiệu cho Điền Phong, Điền Phong lập tức trầm mặc không nói gì.
Tào Tháo là một con mãnh hổ, chẳng lẽ Lưu Sấm lại chỉ là một con cừu sao?
Theo Điền Phong thấy, Lưu Sấm chính là rắn độc, là sói ác, có lẽ thoạt nhìn không hùng mạnh như Tào Tháo nhưng sự uy hiếp lại còn hơn cả Tào Tháo.
- Công Dữ, không bằng ta lại đi khuyên bảo chủ công một hồi?
Tự Thụ lắc đầu:- Nguyên Hạo dừng đi làm việc mất công, Đại tướng quân đã quyết định chủ ý, nếu còn khuyên nhủ nữa, ngược lại sẽ bị liên lụy.
Đại tướng quân bảo thủ, giờ đã quyết định như vậy, sao có thể để cho người khác khuyên can chứ... Nói thật, ta cũng không lo lắng Lưu Sấm. Lưu Sấm kia mặc dù lấy được Liêu Đông nhưng hiện tại vẫn khó có thể uy hiếp được chủ công. Hiện giờ ta ngược lại lo lắng rằng với tính tình này của chủ công, sợ rằng sẽ bị Tào Tháo áp chế... Ngay hôm đó ta liền phải đi tới Lê Dương đốc chiến chính là lo lắng cho Nguyên Hạo. Ngươi tính tình cương trực, không muốn nhượng bộ, nếu đắc tội chủ công thì khó tránh khỏi tai ương lao ngục. Cho nên, xin Nguyên Hạo về sau cần phải cẩn thận nhiều hơn, đừng cứ mãi kiên cường.
Điền Phong cười cười, không trả lời.Một lát sau, y hạ giọng nói:: - Hữu Nhược giờ ở Bột Hải đã không còn quá thích hợp.
- Ồ?
- Tuy rằng y vẫn tận tâm tận lực ở Bột Hải nhưng dù sao cũng là trượng nhân (cha vợ) của Lưu hoàng thúc.
Lần trước y xuất binh Cô Thủy cũng là một nhân tố lớn khiến U Châu rung chuyển. Nếu lại để y ở lại quận Bột Hải, chỉ sợ sẽ lại gây ra tranh chấp.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Hiện nay Nam Hung Nô đang rục rịch, Lâu Phiền Ô Hoàn càng liên tiếp làmloạn.
Tài năng của Cao Can không đủ để kinh sợ dị tộc. Ta nghĩ nên mời chủ công phong Hữu Nhược làm Hung Nô Trung Lang Tướng, Thái thú quận Ngũ Nguyên. Ngươi nghĩ sao?
Dù sao Tuân Kham cũng có danh vọng rất cao, lại là nhân vật đại biểu của sĩ tộc Dĩnh Xuyên.
Mặc dù cứng rắn, mạnh mẽ như Điền Phong và Tự Thụ cũng rất kiêng kị Tuân Kham.
Nghe Điền Phong vừa nói như vậy, Tự Thụ cũng hơi động tâm.Đúng vậy, quận Bột Hải cách Liêu Tây quá gần, trong tay Lưu Sấm có thủy quân, có thể đổ bộ quận Bột Hải bất cứ lúc nào, thực sự là mối họa trong lòng.
- Đây là kế sách tốt nhất, tuy nhiên dù sao quận Ngũ Nguyên cũng là nơi lạnh lẽo, nghèo nàn nhất, nếu để Hữu Nhược đi đến nơi đó chịu khổ, chẳng may có gì sơ xuất, chẳng phải là lỗi của ngươi và ta sao?
Điền Phong nhắm mắt lại, cũng lộ ra vẻ khó xử.
Y và Tuân Kham có quan hệ không tồi, tuy rằng vì việc của Lưu Sấm khiến hiện giờ hai người có chút bất hòa nhưng đưa Tuân Kham đến Tịnh Châu thì đúng là có chút quá phận.
- Đại trượng phu làm việc, cần gì phải nhìn trước ngó sau.
Mà Lưu Sấm thì có chút mệt mỏi, ngồi xuống ghế, cầm chiến báo từ Tương Bình đưa tới ở trên án thư.
Ảnh hưởng của việc công chiếm Tương Bình, bắt giữ Công Tôn Độ, vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Trải qua thời gian bình tĩnh ngắn ngủi, Công Tôn Khang rốt cục bắt đầu có phản ứng...
Ở Tây An Bình, y tuyển quân mua ngựa, đồng thời kêu gọi các huyện Liêu Đông hưởng ứng thảo phạt Lưu Sấm.Ngoài ra, y còn phái người trưng binh từ quận Nhạc Lãng. Nghe nói binh lực giờ đã đạt tới năm vạn người, thanh thế cực kỳ lớn.
Đương nhiên, Công Tôn Khang không phải là Công Tôn Độ.
Là con ông cháu cha đời thứ hai ở Liêu Đông, sức ảnh hưởng của y đương nhiên không thể so sánh với Công Tôn Độ. Tuy rằng thanh thế rất lớn nhưng các huyện Liêu Đông cũng không tích cực đáp lại, đều đang trong giai đoạn quan sát.
- Huynh trưởng, Công Tôn Khang không đáng để lo nghĩ, đáng suy nghĩ chính là Cao Cú Lệ và nước Phu Dư.
Người Cao Cú Lệ bản tính hung tàn, vả lại liên tiếp xâm phạm biên giới, tàn sát thành trì. Lần này Công Tôn Khang tất nhiên sẽ phái người mời Cao Cú Lệ xuất binhtương trợ. Đến lúc đó Liêu Đông dân tâm rung chuyển, ắt có tai họa. Mời huynh trưởng sớm kịp trở về Tương Bình, thảo luận sách lược ứng đối. Lượng đã phái Thái Sử Từ tướng quân đóng ở Tân Xương, đồng thời lệnh cho Ngụy Diên tướng quân và Bàng Đức tướng quân mau chóng chỉnh đốn và sắp đặt binh mã... Nhưng vẫn cần huynh trưởng đến chủ trì đại cục.
Gia Cát Lượng tuy rằng đã cướp được Liêu Đông nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không đủ để chủ trì đại cục.
Trong thư của y, Lưu Sấm đọc được một tia khẩn trương.
Hóa ra, đại danh đỉnh đỉnh Gia Cát Khổng Minh cũng có lúc khẩn trương như vậy sao?Lưu Sấm nhếch mép thoáng cười.
Đã đến lúc chạy về Tương Bình chủ trì đại cục rồi. Nếu vẫn không quay về, sợ rằng Gia Cát Lượng đúng là khó có thể khống chế được thế cục.
Một đêm này Đạp Thị vô sự.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Sấm liền lên Phi Hùng Hạm, chuẩn bị đi tới Tương Bình. Đi trên lục địa, tuy rằng gần nhưng đường khó đi... Khoảng cách từ Đạp Thị đến Tương Bình vào khoảng mấy trăm dặm, nếu bình thường thì chỉ đi mất hai, ba ngày. Nhưng nếu có gió tuyết, tuyết lớn chặn đường, đi bộ trên đường tuyết đọng tới đầu gối, thì phải tốn rất nhiều khí lực, càng tốn nhiều thời gian. So sánh ra, đi bằng đường biển cũng chỉ mất ba, năm ngày mà thôi.Tuy nhiên, Lưu Sấm cũng ý thức được rằng chỉ cần vào mùa đông thì chuyện này sẽ là rất bình thường.
Nếu không thể giải quyết vấn đề này, cuối cùng cũng sẽ là một phiền toái. Đặc biệt, khi chiến sự mở ra, vấn đề vận chuyển đồ quân nhu, lương thảo như thế nào sẽ là một vấn đề lớn. Cho nên, sau khi lên Phi Hùng Hạm, Lưu Sấm đã bắt đầu suy xét nên giải quyết phiền toái này như thế nào.
Sau ba ngày, Phi Hùng Hạm đã đến nơi cửa sông Đại Liêu đổ ra biển, Lưu Sấm đã nghĩ ra một biện pháp tương đối đơn giản.
- Trác Ưng!
- Vâng!- Ngươi ngồi Phi Hùng Hạm, đi tới Thạch Cữu Đà, giao phong thư này cho Hoàng tiên sinh, mời ông ấy mau chóng giải quyết!
Tháng mười, năm Kiến An thứ tư, Viên Thuật muốn lên phía bắc để tụ họp với Viên Thiệu.
Tào Tháo không để ý mọi người khuyên can, quyết ý mệnh Lưu Bị đi tới Từ Châu chặn Viên Thuật lại, không cho y tiến lên phía bắc tụ họp với Viên Thiệu. Tuy đám người Quách Gia, Tuân Úc khuyên can nhưng tâm ý Tào Tháo đã quyết. Tuy nhiên, Tào Tháo giữ cha con Trần Khuê, Trần Đăng ở lại Hứa Đô, không cho đi theo Lưu Bị rời khỏi.
Trần Đăng cũng bó tay với việc này.Nhưng ở trước mặt Tào Tháo, y cũng không dám lộ ra chút bất mãn nào.
Cùng lúc đó, Viên Thiệu tăng binh ở Lê Dương, như hổ rình mồi đối với Hà Nam...
Về phần thế cục Liêu Đông, đối với Viên Thiệu đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần đánh bại Tào Tháo, tình thế nguy hiểm ở Liêu Đông liền có thể hóa giải một cách đơn giản.
Viên Thiệu không hề coi Lưu Sấm ra gì, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy.
Tự Thụ đề nghị với Viên Thiệu, hẳn là nên mau chóng giải quyết Lưu Sấm.- Hiện nay Lưu hoàng thúc lấy được Liêu Đông nhưng còn chưa ngồi yên ổn.
Nếu không nhanh chóng diệt trừ, ắt sẽ trở thành mối họa trong lòng chủ công.
Lưu Sấm bất ngờ tập kích Liêu Đông đã thúc đẩy Tự Thụ hạ quyết tâm phải diệt trừ Lưu Sấm.
Tuy nhiên Viên Thiệu lại không cho là đúng: - Công Dữ lo nghĩ nhiều quá, Sấm nhi vừa chiếm cứ Liêu Đông, sao có thể gây khó dễ được ta?
Liêu Đông là nơi lạnh lẽo, nghèo nàn, nhân khẩu rất thưa thớt, căn bản không đủ để thành sự. Nếu ta muốn diệt trừ thì chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân, Công Dữ sao phải lo lắng vậy? Nay Mạnh Đức ở Hứa Đô, cánh chim đã đủ lông cánh, thế lực đãthành. Nếu không mau chóng đánh bại mới chân chính là mối họa trong lòng.
Chờ sau khi đánh tan Mạnh Đức thì lại lấy Liêu Đông, không cần tốn nhiều công sức. Càng không cần phải nói, có Trọng Giản ở Liêu Tây áp chế Sấm nhi, y có thể gây ra sóng gió gì chứ?
Phùng Kỷ ở một bên lập tức tỏ vẻ tán thành: - Chủ công nói rất đúng, Sấm nhi kia chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi, Công Dữ tiên sinh thực sự là quá mức xem trọng y rồi.
Mặc dù y chiếm cứ Liêu Đông, bắt sống Công Tôn Độ, nhưng có thể thành đại sự gì chứ?Ta có một kế, sẽ không phí một binh một tốt của chủ công, sẽ khiến cho y đại thương nguyên khí...
- Ồ?
- Công Tôn Độ tuy là tù binh của Lưu hoàng thúc, nhưng con trai gã là Công Tôn Khang vẫn nắm giữ Tây An Bình, tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết.
Đại tướng quân chỉ cần một phong thư, khiến nước Phu Dư và Cao Cú Lệ xuất binh tương trợ, rồi sau đó khiến Thuần Vu tướng quân kiềm chế Tô Phó Diên thì Lưu Sấm sẽ bị ba mặt thụ địch, mặc dù có thắng lợi cũng sẽ nguyên khí đại thương. Nếu quả thực như thế thì y ắt sẽ không còn sức chỉnh hợp Liêu Đông, làm sao trở thành mối họa trong lòng Chủ công được nữa?Phùng Kỷ nói một hồi khiến Viên Thiệu vỗ tay cười to.
Y liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý rồi nói với Tự Thụ: - Công Dữ không cần phải lo lắng về Lưu Sấm, chờ sau khi đánh bại Tào Tháo thì sẽ thu phục y.
Nói đến mức này thì Tự Thụ cũng không còn gì để nói được nữa.
Nhìn Phùng Kỷ đang dương dương tự đắc, Tự Thụ thầm thở dài trong lòng: Nếu Lưu hoàng thúc kia thực sự dễ đối phó như vậy thì làm sao có thể trốn thoát khỏi tay Tào Tháo chứ?
Nhưng gã lại không thể nói rõ những lời này ra được.Sau khi cáo từ, ra khỏi phủ Đại tướng quân, Tự Thụ liền đi thẳng đến nhà Điền Phong.
Sau khi kể lại sự việc tối nay ở phủ Đại tướng quân và lời nói của Viên Thiệu cho Điền Phong, Điền Phong lập tức trầm mặc không nói gì.
Tào Tháo là một con mãnh hổ, chẳng lẽ Lưu Sấm lại chỉ là một con cừu sao?
Theo Điền Phong thấy, Lưu Sấm chính là rắn độc, là sói ác, có lẽ thoạt nhìn không hùng mạnh như Tào Tháo nhưng sự uy hiếp lại còn hơn cả Tào Tháo.
- Công Dữ, không bằng ta lại đi khuyên bảo chủ công một hồi?
Tự Thụ lắc đầu:- Nguyên Hạo dừng đi làm việc mất công, Đại tướng quân đã quyết định chủ ý, nếu còn khuyên nhủ nữa, ngược lại sẽ bị liên lụy.
Đại tướng quân bảo thủ, giờ đã quyết định như vậy, sao có thể để cho người khác khuyên can chứ... Nói thật, ta cũng không lo lắng Lưu Sấm. Lưu Sấm kia mặc dù lấy được Liêu Đông nhưng hiện tại vẫn khó có thể uy hiếp được chủ công. Hiện giờ ta ngược lại lo lắng rằng với tính tình này của chủ công, sợ rằng sẽ bị Tào Tháo áp chế... Ngay hôm đó ta liền phải đi tới Lê Dương đốc chiến chính là lo lắng cho Nguyên Hạo. Ngươi tính tình cương trực, không muốn nhượng bộ, nếu đắc tội chủ công thì khó tránh khỏi tai ương lao ngục. Cho nên, xin Nguyên Hạo về sau cần phải cẩn thận nhiều hơn, đừng cứ mãi kiên cường.
Điền Phong cười cười, không trả lời.Một lát sau, y hạ giọng nói:: - Hữu Nhược giờ ở Bột Hải đã không còn quá thích hợp.
- Ồ?
- Tuy rằng y vẫn tận tâm tận lực ở Bột Hải nhưng dù sao cũng là trượng nhân (cha vợ) của Lưu hoàng thúc.
Lần trước y xuất binh Cô Thủy cũng là một nhân tố lớn khiến U Châu rung chuyển. Nếu lại để y ở lại quận Bột Hải, chỉ sợ sẽ lại gây ra tranh chấp.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Hiện nay Nam Hung Nô đang rục rịch, Lâu Phiền Ô Hoàn càng liên tiếp làmloạn.
Tài năng của Cao Can không đủ để kinh sợ dị tộc. Ta nghĩ nên mời chủ công phong Hữu Nhược làm Hung Nô Trung Lang Tướng, Thái thú quận Ngũ Nguyên. Ngươi nghĩ sao?
Dù sao Tuân Kham cũng có danh vọng rất cao, lại là nhân vật đại biểu của sĩ tộc Dĩnh Xuyên.
Mặc dù cứng rắn, mạnh mẽ như Điền Phong và Tự Thụ cũng rất kiêng kị Tuân Kham.
Nghe Điền Phong vừa nói như vậy, Tự Thụ cũng hơi động tâm.Đúng vậy, quận Bột Hải cách Liêu Tây quá gần, trong tay Lưu Sấm có thủy quân, có thể đổ bộ quận Bột Hải bất cứ lúc nào, thực sự là mối họa trong lòng.
- Đây là kế sách tốt nhất, tuy nhiên dù sao quận Ngũ Nguyên cũng là nơi lạnh lẽo, nghèo nàn nhất, nếu để Hữu Nhược đi đến nơi đó chịu khổ, chẳng may có gì sơ xuất, chẳng phải là lỗi của ngươi và ta sao?
Điền Phong nhắm mắt lại, cũng lộ ra vẻ khó xử.
Y và Tuân Kham có quan hệ không tồi, tuy rằng vì việc của Lưu Sấm khiến hiện giờ hai người có chút bất hòa nhưng đưa Tuân Kham đến Tịnh Châu thì đúng là có chút quá phận.
- Đại trượng phu làm việc, cần gì phải nhìn trước ngó sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.