Quyển 1 - Chương 430: Liêu tây (2)
Canh Tân
09/03/2018
Tư Mã Ý vội nói:
- Biểu ca nói vậy rất đúng.
- Ta biết đệ và Khổng Minh bất hòa với nhau.
- Việc này....
- Trọng Đạt, ngươi đừng vội hãy nghe ta nói.
-Ta nói vậy cũng không phải trách cứ gì đệ, chỉ muốn nói chuyện một cách thoải mái thôi. Đệ và Khổng Minh đều là những người gần gũi thân thiết của ta, mu bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt, chỉ cần tận tâm làm việc ta sẽ không thiên vị bất cứ ai. Hai người các đệ đều là tuấn kiệt, tương lai là những cánh tay đắc lực của ta, cho nên ta không muốn hai người các đệ mâu thuẫn quá lớn, chúng ta có thể đi cùng một con đường chính được Thượng Đế đã an bài, nên thắt thành một sợi dây mới phải.
Tư Mã Ý nghi hoặc nhìn Lưu Sấm có chút khó hiểu. Nhưng y vẫn biết Lưu Sấm nói không sai.
- Biểu ca, có chuyện gì xin huynh cứ nói rõ.
- Thật sự mà nói đệ và Khổng Minh rất giống nhau....Nhưng hai người tính cách quá khác biệt, trời đã định hai người không thể đi cùng nhau. Ta thấy Khổng Minh như Tiêu Hà, còn Trọng Đạt như Trần Bình, cho nên các đệ không nên mâu thuẫn lẫn nhau, vì sự việc ta giao cho các đệ hoàn toàn khác nhau. Đệ và Khổng Minh là người cẩn thận, nhưng cách cẩn thận lại không giống nhau, Khổng Minh có tài làm Thừa tướng còn Trọng Đạt là cánh tay đắc lực, ta nói những lời này không biết Trọng Đại đệ có hiểu không?
Tư Mã Ý nghe Lưu Sấm nói Gia Cát Lượng có tài làm Thừa tướng, trong lòng không phục lắm. Nhưng khi nghe Lưu Sấm nói hắn là phụ tá đắc lực trong lòng Tư Mã Ý mừng như điên. Phụ tá đắc lực cũng chính cùng hòa với Lưu Sấm làm một....So với Gia Cát Lượng mặc dù có thể làm Thừa tướng nhưng không được thân cận như Tư Mã Ý.
- Trọng Đạt cũng biết vì sao ta vứt bỏ Bắc Hải mà đi Liêu Tây không?
- Việc này.....
- Vì ta biết sớm hay muộn giữa Tào Tháo cùng Viên Thiệu sẽ có một trận ác chiến, hơn nữa nhìn tình hình hiện tại nó sẽ nhanh chóng xảy ra, là khoảng nửa năm nữa. Cho nên, mặc dù ta có vứt bỏ Bắc Hải hay không Tào Tháo cũng không muốn nhìn ta tiếp tục chiếm giữ hai quận Bắc Hải và Đông Lai, nếu lão muốn đánh cùng Viên Thiệu tranh chấp sao có thể để Bắc Hải trong tay ta được? Cho nên lão ta đối với Bắc Hải tuyệt nhiên không từ bỏ.
Tư Mã Ý nói:
- Biểu ca nói không sai, Tào Tháo đối với Bắc Hải tuyệt không từ bỏ.
Lưu Sấm thở dài lẩm bẩm nói:
- Lúc trước cữu phụ cũng từng nói, nếu ta sinh sớm mười năm, ông ấy chắc chắn giúp ta một tay.
Ta thừa nhận nhưng cũng không cho là đúng. Đại trượng phu tạo nên thành tựu sự nghiệp, sẽ hăng hái bước về phía trước, Tào Tháo cùng Viên Thiệu tranh chấp cũng là cơ hội cuối cùng của ta....Nếu ta có thể thuận thế đứng lên thì cơ hội phục hưng Hán thất sẽ có hi vọng, cũng chính vì nguyên nhân này mà ta lựa chọn Liêu Tây phía bắc. Ta nghĩ Viên Thiệu nhìn cường thịnh nhưng kỳ thật khó thành đại sự, Viên Tào chi chiến, Viên Thiệu khó có được thắng lợi. Ta có thể lợi dụng được thời gian này mà phát triển lớn mạnh.
Liêu Tây tuy lạnh khủng khiếp nhưng so với đối diện với Tào Tháo thì không áp lực nhiều. Cho nên lần này đi đến Liêu Tây thật không phải chúng ta tháo chạy, mà nằm gai nếm mật. Năm đó Câu Tiễn có Phạm Lãi và Văn Chủng tương trợ, còn đệ và Khổng Minh chẳng khác nào Phạm Lãi và Văn Chủng kia. Trọng Đạt, thời cuộc hiện nay, là cơ hội bốn trăm năm nhà Hán chưa gặp được, đệ có nguyện giúp ta không?
- Nguyện vì huynh trưởng máu chảy đầu rơi.
Tư Mã Ý nghe được những lời như thế nhiệt huyết sôi trào, phủ phục dưới chân Lưu Sấm.
Lưu Sấm giơ tay dìu y đứng lên, nhỏ giọng nói:
- Sau khi chúng ta đến Liêu Tây tất nhiên sẽ gặp nhiều vấn đề. Ngoài những thiếu thốn về vật chất, hoàn cảnh ác liệt...Quanh thân cũng còn nhiều sói rình rập, cho nên chúng ta tới Liêu Tây nhất định phải cẩn thận. Trước đây ta có lệnh Mi Phương đến thành Cô Trúc mua đất, tổ chức thành lập thương đội, trên thực tế ta muốn thông qua thủ đoạn như vậy để hiểu biết nhiều hơn về thiên hạ. Trọng Đạt, ta muốn đệ nhận trách nhiệm thông qua thương sự tìm hiểu tin tức, hiểu biết mới.
Đồng thời ta cần đệ thông qua thương sự này cam đoan Liêu Tây được phát triển. Khổng Minh có thể bày mưu tính kế cho ta, còn đệ chính là đôi mắt, đôi tay, móng vuốt của ta....là cơ sở để tương lai chúng ta trở về Trung Nguyên.
Lưu Sấm nói rõ ràng rành mạch hệ thống gián điệp nói với Tư Mã Ý. Vốn tưởng rằng Tư Mã Ý sẽ có mâu thuẫn. Lại không nghĩ nghe Lưu Sấm giới thiệu xong y lập tức phấn khởi hứng thú vô cùng.
- Biểu ca, cơ cấu này tên gọi là gì?
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút hạ giọng nói:
- Ta nhớ trước kia triều đình có thuyết “Lục Thượng Thập Tam Tào”, bên dưới phủ Thừa tướng có Thập Tam Tào, trong đó có Hoàng Các Nhất Tào, các Chủ bộ. Tạm thời đệ làm Chủ bộ Liêu Đông, tuy hiện thanh danh không nổi, địa vị không cao nhưng thích hợp để che giấu thân phận thật.
Tư Mã Ý hưng phấn nói:
- Như thế đệ sẽ làm Hoàng Các Chủ bộ.
Căn cứ theo tính toán của Lưu Sấm, Hoàng Các có khá nhiều trách nhiệm bao gồm kinh doanh thương sự có thể tìm hiểu được nhiều thông tin, thậm chí có thể có chức năng ám sát. Với cơ cấu đó, với tính toán của Lưu Sấm, Tư Mã Ý sẽ tiến hành trù tính sắp xếp, mặc dù tuổi của Tư Mã Ý không lớn, sẽ có nhiều sơ sót nhưng với một đặc vụ tổ chức như thế, với một nhiệm vụ mới này đồng thời sẽ khiến Tư Mã Ý trưởng thành hơn.
Thấy những thắc mắc của Tư Mã Ý đã được tháo gỡ, vẻ mặt Lưu Sấm tươi cười nhìn y.
Hoàng Các đâu chỉ có việc này, nó không chỉ đối ngoại mà cũng còn đối nội....Mục đích cuối cùng của Lưu Sấm chính muốn Hoàng Các trở thành tai mắt của hắn, là đao thép trong tay hắn, điều này cần một người có sự tàn nhẫn, có suy nghĩ sâu sắc. Dù Gia Cát Lượng có mưu trí không tầm thường nhưng không có suy nghĩ sâu sắc được như Tư Mã Ý, anh chàng này là người có thể ẫn nhẫn rất tốt.
Ngoài ra Lưu Sấm mang Hoàng Các giao cho Tư Mã Ý cũng không phải không quan tâm không hỏi đến. Khi hắn trù tính kế hoạch còn có Trần Cung, Mi Phương đều tiến cử vào Hoàng Các này, nên để Tư Mã Ý đảm nhiệm mới có thể chắc chắn được Lưu Sấm có thể khống chế được Hoàng Các.
Tuy nhiên để tạo nên Hoàng Các cũng không một sớm một chiều.
Lưu Sấm không vội, hắn có đủ thời gian chờ đợi cũng như hắn chờ đợi Gia Cát Lượng trưởng thành, hắn cũng đang mong đợi Tư Mã Ý sớm ngày thành thục.
.......................................
Liêu Tây tồn tại từ Yến quốc thời Chiến Quốc. Nơi này tổng cộng có năm huyện hai thành, nhân khẩu không tới mười vạn người. Phía tây Hạt Cảnh là Nhu Thủy, phía Đông là Du Thủy, đời sau này chính là sông Đại Lăng của Liêu Ninh. Phía Bắc, đời sau chính là thành phố Triều Dương tỉnh Liêu Ninh, đồng thời ở Ô Hoàn sinh sống, trong toàn bộ Hạt Cảnh có năm huyện là Phì Như, Lâm Du, Dương Nhạc, Tân Đồ và Đồ Hà, còn có hai thành trì là Liễu Thành và thành Cô Trúc. Liễu Thành, là nơi Ô Hoàn sinh sống, mà thành Cô Trúc nay đều nằm trong sự khống chế của Lưu Sấm. Phía Đông Liêu Tây là nước phụ thuộc Liêu Đông, có năm huyện tuy nhiên diện tích vẻn vẹn chỉ được một nửa Liêu Tây. Xa hơn về phía đông, là ba quận Liêu Đông, Huyền Thố và Nhạc Lãng, Hạt Cảm này bao trùm toàn bộ Liêu Ninh.
Phía Tây Liêu Tây chính là quận Bắc Bình, diện tích nơi đó chỉ bằng một nửa Liêu Tây, nhân khẩu gấp hai quận Liêu Tây. Bởi vì thế có thể thấy được Viên Thiệu đối Lưu Sấm rất kiêng nể.
Tháng năm năm Kiến An thứ tư, Lưu Sấm cuối cùng đã di chuyển được dân chúng ở Đông Lai đến quận Lâm Du Liêu Tây. Nơi này cách hướng Bắc ba mươi dặm sau này tạo nên một địa danh nổi tiếng Sơn Hải Quan. Tuy nhiên lúc này vì Cao Cú Lệ không còn uy hiếp đối với Trung Nguyên, nên tung tích Sơn Hải Quan đều không rõ.
Quản Hợi, Hoàng Trung, Thái Sử Từ, Bộ Chất, Lã Đại, đám người Trần Quần cùng văn võ ra ngoại thành Lâm Du nghênh đón đoàn người Lưu Sấm. Khi thấy Lưu Sấm, Quản Hợi không kìm được tiến lên một bước nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Sấm một cái.
- Mạnh Ngạn, sao cháu có thể lỗ mãng như thế!
Lão nói lỗ mãng chính chỉ Lưu Sấm một mình đến Hứa Đô. Trong giọng nói có phần trách cứ nhưng trong đó hàm chứa sự quan tâm của bề trên đối với hậu bối.
Lưu Sấm dùng sức ôm Quản Hợi một chút:
- Thúc phụ chớ lo lắng, sau này cháu sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa như thế nữa.
Nói xong, hắn cúi chào mọi người, khi đến trước mặt Lã Bố thì không kìm được ân cần hỏi:
- Nhạc phụ có khỏe không?
Nhìn Lã Bố so với lúc trước hắn gặp ở Từ Châu thương thế tuy đã đỡ nhưng vẫn còn xanh xao. Tuy nhiên, tinh thần lão có vẻ chuyển biến khá tốt, lão mỉm cười nói:
- Mạnh Ngạn, lần này con làm cho mọi người sợ hãi, Linh Đang Nhi mấy tháng nay cơm nước nuốt không trôi. Tuy nhiên con phúc lớn mạng lớn cuối cùng cũng trở về, ta cùng Đại Dã có thể nhẹ nhõm rồi.....
Trong khoảng thời gian không có Lưu Sấm, may mắn có Lã Bố đứng ra trông nom. Bằng không mà nói chỉ dựa vào một mình Quản Hợi thật sự khó làm cho cục diện yên ổn được. Cũng khó trách dù sao Quản Hợi cũng xuất thân từ binh Khăn vàng, mặc dù là thúc phụ Lưu Sấm nhưng không đủ để ổn định cục diện, còn Trịnh Huyền là một nhà Nho lớn lúc bấy giờ tiếng tăm vang dội, nhưng không đủ lực uy hiếp. Trong tình huống như thế Bộ Chất, Quản Hợi, đám người của Hoàng Trung sau khi thương nghị đã quyết định mời Lã Bố hỗ trợ.
Tuy trên người Lã Bố còn có nhiều thương tổn, không còn sự anh dũng của một Hao Hổ năm nào, nhưng với thanh danh Hao Hổ cũng đủ để bọn đạo chích kinh hãi. Hơn nữa, lão lại là cha vợ của Lưu Sấm, tuy rằng quyền dụng binh đã giao ra rồi nhưng uy vọng vẫn còn, đồng thời bất kể là Trần Cung, hay Trương Liêu, Cao Thuận, Tào Tính thủy chung cũng là một lực lượng không dám khinh thường, tồn tại một lực lượng như thế mới khiến cho kế hoạch di chuyển đến Bắc Hải thành công được.
- Biểu ca nói vậy rất đúng.
- Ta biết đệ và Khổng Minh bất hòa với nhau.
- Việc này....
- Trọng Đạt, ngươi đừng vội hãy nghe ta nói.
-Ta nói vậy cũng không phải trách cứ gì đệ, chỉ muốn nói chuyện một cách thoải mái thôi. Đệ và Khổng Minh đều là những người gần gũi thân thiết của ta, mu bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt, chỉ cần tận tâm làm việc ta sẽ không thiên vị bất cứ ai. Hai người các đệ đều là tuấn kiệt, tương lai là những cánh tay đắc lực của ta, cho nên ta không muốn hai người các đệ mâu thuẫn quá lớn, chúng ta có thể đi cùng một con đường chính được Thượng Đế đã an bài, nên thắt thành một sợi dây mới phải.
Tư Mã Ý nghi hoặc nhìn Lưu Sấm có chút khó hiểu. Nhưng y vẫn biết Lưu Sấm nói không sai.
- Biểu ca, có chuyện gì xin huynh cứ nói rõ.
- Thật sự mà nói đệ và Khổng Minh rất giống nhau....Nhưng hai người tính cách quá khác biệt, trời đã định hai người không thể đi cùng nhau. Ta thấy Khổng Minh như Tiêu Hà, còn Trọng Đạt như Trần Bình, cho nên các đệ không nên mâu thuẫn lẫn nhau, vì sự việc ta giao cho các đệ hoàn toàn khác nhau. Đệ và Khổng Minh là người cẩn thận, nhưng cách cẩn thận lại không giống nhau, Khổng Minh có tài làm Thừa tướng còn Trọng Đạt là cánh tay đắc lực, ta nói những lời này không biết Trọng Đại đệ có hiểu không?
Tư Mã Ý nghe Lưu Sấm nói Gia Cát Lượng có tài làm Thừa tướng, trong lòng không phục lắm. Nhưng khi nghe Lưu Sấm nói hắn là phụ tá đắc lực trong lòng Tư Mã Ý mừng như điên. Phụ tá đắc lực cũng chính cùng hòa với Lưu Sấm làm một....So với Gia Cát Lượng mặc dù có thể làm Thừa tướng nhưng không được thân cận như Tư Mã Ý.
- Trọng Đạt cũng biết vì sao ta vứt bỏ Bắc Hải mà đi Liêu Tây không?
- Việc này.....
- Vì ta biết sớm hay muộn giữa Tào Tháo cùng Viên Thiệu sẽ có một trận ác chiến, hơn nữa nhìn tình hình hiện tại nó sẽ nhanh chóng xảy ra, là khoảng nửa năm nữa. Cho nên, mặc dù ta có vứt bỏ Bắc Hải hay không Tào Tháo cũng không muốn nhìn ta tiếp tục chiếm giữ hai quận Bắc Hải và Đông Lai, nếu lão muốn đánh cùng Viên Thiệu tranh chấp sao có thể để Bắc Hải trong tay ta được? Cho nên lão ta đối với Bắc Hải tuyệt nhiên không từ bỏ.
Tư Mã Ý nói:
- Biểu ca nói không sai, Tào Tháo đối với Bắc Hải tuyệt không từ bỏ.
Lưu Sấm thở dài lẩm bẩm nói:
- Lúc trước cữu phụ cũng từng nói, nếu ta sinh sớm mười năm, ông ấy chắc chắn giúp ta một tay.
Ta thừa nhận nhưng cũng không cho là đúng. Đại trượng phu tạo nên thành tựu sự nghiệp, sẽ hăng hái bước về phía trước, Tào Tháo cùng Viên Thiệu tranh chấp cũng là cơ hội cuối cùng của ta....Nếu ta có thể thuận thế đứng lên thì cơ hội phục hưng Hán thất sẽ có hi vọng, cũng chính vì nguyên nhân này mà ta lựa chọn Liêu Tây phía bắc. Ta nghĩ Viên Thiệu nhìn cường thịnh nhưng kỳ thật khó thành đại sự, Viên Tào chi chiến, Viên Thiệu khó có được thắng lợi. Ta có thể lợi dụng được thời gian này mà phát triển lớn mạnh.
Liêu Tây tuy lạnh khủng khiếp nhưng so với đối diện với Tào Tháo thì không áp lực nhiều. Cho nên lần này đi đến Liêu Tây thật không phải chúng ta tháo chạy, mà nằm gai nếm mật. Năm đó Câu Tiễn có Phạm Lãi và Văn Chủng tương trợ, còn đệ và Khổng Minh chẳng khác nào Phạm Lãi và Văn Chủng kia. Trọng Đạt, thời cuộc hiện nay, là cơ hội bốn trăm năm nhà Hán chưa gặp được, đệ có nguyện giúp ta không?
- Nguyện vì huynh trưởng máu chảy đầu rơi.
Tư Mã Ý nghe được những lời như thế nhiệt huyết sôi trào, phủ phục dưới chân Lưu Sấm.
Lưu Sấm giơ tay dìu y đứng lên, nhỏ giọng nói:
- Sau khi chúng ta đến Liêu Tây tất nhiên sẽ gặp nhiều vấn đề. Ngoài những thiếu thốn về vật chất, hoàn cảnh ác liệt...Quanh thân cũng còn nhiều sói rình rập, cho nên chúng ta tới Liêu Tây nhất định phải cẩn thận. Trước đây ta có lệnh Mi Phương đến thành Cô Trúc mua đất, tổ chức thành lập thương đội, trên thực tế ta muốn thông qua thủ đoạn như vậy để hiểu biết nhiều hơn về thiên hạ. Trọng Đạt, ta muốn đệ nhận trách nhiệm thông qua thương sự tìm hiểu tin tức, hiểu biết mới.
Đồng thời ta cần đệ thông qua thương sự này cam đoan Liêu Tây được phát triển. Khổng Minh có thể bày mưu tính kế cho ta, còn đệ chính là đôi mắt, đôi tay, móng vuốt của ta....là cơ sở để tương lai chúng ta trở về Trung Nguyên.
Lưu Sấm nói rõ ràng rành mạch hệ thống gián điệp nói với Tư Mã Ý. Vốn tưởng rằng Tư Mã Ý sẽ có mâu thuẫn. Lại không nghĩ nghe Lưu Sấm giới thiệu xong y lập tức phấn khởi hứng thú vô cùng.
- Biểu ca, cơ cấu này tên gọi là gì?
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút hạ giọng nói:
- Ta nhớ trước kia triều đình có thuyết “Lục Thượng Thập Tam Tào”, bên dưới phủ Thừa tướng có Thập Tam Tào, trong đó có Hoàng Các Nhất Tào, các Chủ bộ. Tạm thời đệ làm Chủ bộ Liêu Đông, tuy hiện thanh danh không nổi, địa vị không cao nhưng thích hợp để che giấu thân phận thật.
Tư Mã Ý hưng phấn nói:
- Như thế đệ sẽ làm Hoàng Các Chủ bộ.
Căn cứ theo tính toán của Lưu Sấm, Hoàng Các có khá nhiều trách nhiệm bao gồm kinh doanh thương sự có thể tìm hiểu được nhiều thông tin, thậm chí có thể có chức năng ám sát. Với cơ cấu đó, với tính toán của Lưu Sấm, Tư Mã Ý sẽ tiến hành trù tính sắp xếp, mặc dù tuổi của Tư Mã Ý không lớn, sẽ có nhiều sơ sót nhưng với một đặc vụ tổ chức như thế, với một nhiệm vụ mới này đồng thời sẽ khiến Tư Mã Ý trưởng thành hơn.
Thấy những thắc mắc của Tư Mã Ý đã được tháo gỡ, vẻ mặt Lưu Sấm tươi cười nhìn y.
Hoàng Các đâu chỉ có việc này, nó không chỉ đối ngoại mà cũng còn đối nội....Mục đích cuối cùng của Lưu Sấm chính muốn Hoàng Các trở thành tai mắt của hắn, là đao thép trong tay hắn, điều này cần một người có sự tàn nhẫn, có suy nghĩ sâu sắc. Dù Gia Cát Lượng có mưu trí không tầm thường nhưng không có suy nghĩ sâu sắc được như Tư Mã Ý, anh chàng này là người có thể ẫn nhẫn rất tốt.
Ngoài ra Lưu Sấm mang Hoàng Các giao cho Tư Mã Ý cũng không phải không quan tâm không hỏi đến. Khi hắn trù tính kế hoạch còn có Trần Cung, Mi Phương đều tiến cử vào Hoàng Các này, nên để Tư Mã Ý đảm nhiệm mới có thể chắc chắn được Lưu Sấm có thể khống chế được Hoàng Các.
Tuy nhiên để tạo nên Hoàng Các cũng không một sớm một chiều.
Lưu Sấm không vội, hắn có đủ thời gian chờ đợi cũng như hắn chờ đợi Gia Cát Lượng trưởng thành, hắn cũng đang mong đợi Tư Mã Ý sớm ngày thành thục.
.......................................
Liêu Tây tồn tại từ Yến quốc thời Chiến Quốc. Nơi này tổng cộng có năm huyện hai thành, nhân khẩu không tới mười vạn người. Phía tây Hạt Cảnh là Nhu Thủy, phía Đông là Du Thủy, đời sau này chính là sông Đại Lăng của Liêu Ninh. Phía Bắc, đời sau chính là thành phố Triều Dương tỉnh Liêu Ninh, đồng thời ở Ô Hoàn sinh sống, trong toàn bộ Hạt Cảnh có năm huyện là Phì Như, Lâm Du, Dương Nhạc, Tân Đồ và Đồ Hà, còn có hai thành trì là Liễu Thành và thành Cô Trúc. Liễu Thành, là nơi Ô Hoàn sinh sống, mà thành Cô Trúc nay đều nằm trong sự khống chế của Lưu Sấm. Phía Đông Liêu Tây là nước phụ thuộc Liêu Đông, có năm huyện tuy nhiên diện tích vẻn vẹn chỉ được một nửa Liêu Tây. Xa hơn về phía đông, là ba quận Liêu Đông, Huyền Thố và Nhạc Lãng, Hạt Cảm này bao trùm toàn bộ Liêu Ninh.
Phía Tây Liêu Tây chính là quận Bắc Bình, diện tích nơi đó chỉ bằng một nửa Liêu Tây, nhân khẩu gấp hai quận Liêu Tây. Bởi vì thế có thể thấy được Viên Thiệu đối Lưu Sấm rất kiêng nể.
Tháng năm năm Kiến An thứ tư, Lưu Sấm cuối cùng đã di chuyển được dân chúng ở Đông Lai đến quận Lâm Du Liêu Tây. Nơi này cách hướng Bắc ba mươi dặm sau này tạo nên một địa danh nổi tiếng Sơn Hải Quan. Tuy nhiên lúc này vì Cao Cú Lệ không còn uy hiếp đối với Trung Nguyên, nên tung tích Sơn Hải Quan đều không rõ.
Quản Hợi, Hoàng Trung, Thái Sử Từ, Bộ Chất, Lã Đại, đám người Trần Quần cùng văn võ ra ngoại thành Lâm Du nghênh đón đoàn người Lưu Sấm. Khi thấy Lưu Sấm, Quản Hợi không kìm được tiến lên một bước nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Sấm một cái.
- Mạnh Ngạn, sao cháu có thể lỗ mãng như thế!
Lão nói lỗ mãng chính chỉ Lưu Sấm một mình đến Hứa Đô. Trong giọng nói có phần trách cứ nhưng trong đó hàm chứa sự quan tâm của bề trên đối với hậu bối.
Lưu Sấm dùng sức ôm Quản Hợi một chút:
- Thúc phụ chớ lo lắng, sau này cháu sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa như thế nữa.
Nói xong, hắn cúi chào mọi người, khi đến trước mặt Lã Bố thì không kìm được ân cần hỏi:
- Nhạc phụ có khỏe không?
Nhìn Lã Bố so với lúc trước hắn gặp ở Từ Châu thương thế tuy đã đỡ nhưng vẫn còn xanh xao. Tuy nhiên, tinh thần lão có vẻ chuyển biến khá tốt, lão mỉm cười nói:
- Mạnh Ngạn, lần này con làm cho mọi người sợ hãi, Linh Đang Nhi mấy tháng nay cơm nước nuốt không trôi. Tuy nhiên con phúc lớn mạng lớn cuối cùng cũng trở về, ta cùng Đại Dã có thể nhẹ nhõm rồi.....
Trong khoảng thời gian không có Lưu Sấm, may mắn có Lã Bố đứng ra trông nom. Bằng không mà nói chỉ dựa vào một mình Quản Hợi thật sự khó làm cho cục diện yên ổn được. Cũng khó trách dù sao Quản Hợi cũng xuất thân từ binh Khăn vàng, mặc dù là thúc phụ Lưu Sấm nhưng không đủ để ổn định cục diện, còn Trịnh Huyền là một nhà Nho lớn lúc bấy giờ tiếng tăm vang dội, nhưng không đủ lực uy hiếp. Trong tình huống như thế Bộ Chất, Quản Hợi, đám người của Hoàng Trung sau khi thương nghị đã quyết định mời Lã Bố hỗ trợ.
Tuy trên người Lã Bố còn có nhiều thương tổn, không còn sự anh dũng của một Hao Hổ năm nào, nhưng với thanh danh Hao Hổ cũng đủ để bọn đạo chích kinh hãi. Hơn nữa, lão lại là cha vợ của Lưu Sấm, tuy rằng quyền dụng binh đã giao ra rồi nhưng uy vọng vẫn còn, đồng thời bất kể là Trần Cung, hay Trương Liêu, Cao Thuận, Tào Tính thủy chung cũng là một lực lượng không dám khinh thường, tồn tại một lực lượng như thế mới khiến cho kế hoạch di chuyển đến Bắc Hải thành công được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.