Quyển 1 - Chương 321: Long Xà Biến (2)
Canh Tân
31/05/2017
Hoàng Trung lúc này cũng không dám chậm trễ, liền lập tức đến ngay, cung kính đáp lễ nói:
- Hoàng thúc võ dũng hơn người, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Ha ha ha, hôm nay có thể thấy một trận long tranh hổ đấu, quả thật là phúc phận của ta. Chỉ có điều hoàng thúc làm như vậy lại không hợp với đạo đãi khách. Nguyên Cát trước đây nhiều lần đắc tội, kính xin hoàng thúc có thể rộng lượng tha thứ.
Khoái Việt đã từ khinh xa đi xuống. Mà Lưu Sấm thì cười tiến lên, nắm lấy cánh tay của Khoái Việt:
- Dị Độ tiên sinh chớ trách, vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi. Chỗ ở đã an bài thỏa đáng, mời tiên sinh cùng ta vào thành Nguyên Cát công tử ta nhưng chưa dám chậm trễ, chỉ chờ Dị Độ tiên sinh đến thôi.
Nói xong, Lưu Sấm lại lờ Hoàng Trung và Cam Ninh đi, cầm tay Khoái Việt đi thẳng vào huyện thành Cao Mật. Từ cổng thành xuống, sớm đã có người chuẩn bị đoàn xe, hai người trèo lên lên xe ngựa, đi thẳng đến huyện nha.
- Đây là cái lẽ gì chứ?
Cam Ninh ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn bóng lưng của Lưu Sấm và Khoái Việt.
Hai người này cũng là thật sự là cổ quái, không ngờ chẳng thèm bận tâm những người dưới trướng, đi thẳng vào trong thành? Lúc này, Hoàng Trung trơ minh lên ngưa, nói với Cam Ninh:
- Hưng Bá, còn không đuổi theo.
Đối với Hoàng Trung, Cam Ninh cũng không dám chậm trễ, trên đường đi y đã giao thủ với Hoàng Trung mấy lần, tự biết Hoàng Trung sâu nông đến đâu.
- Hán Thăng tướng quân, chuyện này là thế nào?
- Đi thôi, Lưu hoàng thúc đã coi ngươi là người một nhà, cho nên mới chẳng quan tâm. Ngươi thử hỏi vị tiểu tướng quân này xem, , chỉ sợ Lưu hoàng thúc đã ở trong thành an bài thỏa đáng … Ngươi cứ giao đồng khách của mình cho y, chúng ta đi cùng hoàng thúc là được.
Cam Ninh kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Diên, đã thấy Ngụy Diên chắp tay nói:
- Hưng Bá chỉ cần đi thôi, công tử sớm đã có sắp xếp.
Ngẫm lại hôm nay, kỳ thật rất mất mặt. Vốn định phô diễn thân thủ, nào ngờ đối phương lại hung hãn đến vậy. Ngụy Diên, người này tuy rằng cao ngạo, nhưng cũng có điểm tốt: Ngươi nếu đã mạnh hơn ta, ta liền lấy nghĩa đối đãi ngươi.
Cam Ninh thấy được điểm này liền giật mình. Y thu hồi đại đao, từ trong sứ đoàn điểm ra ba trăm đồng khách, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Diên thẳng đến trong thành.
Còn y và Hoàng Trung thì theo sát phía sau Lưu Sấm và Khoái Việt, giục ngựa tiến vào Cao Mật.
Sau khi vào phủ nha, tiệc rượu đã bày sẵn.
Sau khi Khoái Kỳ đến, bị Khoái Việt mắng cho một trận, ngoan ngoãn ngồi xuống. Trong khoảng thời gian bị nhốt, Khoái Kỳ thành thật hơn rất nhiều. Ít nhất ở trước mặt Lưu Sấm, không dám lần nữa bày ra khí phách Khoái gia Khoái đại công tử như lúc đầu nữa. Bởi vì y biết, tên mập trước mắt, dáng vẻ thì ngây thơ chân thành, nhưng kì thực là một kẻ độc ác giết người không chớp mắt.
- Nhớ ngày đó khi ta ở Lạc Dương, cũng thường xuyên được Trung Lăng Hầu dạy bảo. Thoáng một cái đã rất nhiều năm qua đi, nhung vừa nghĩ đến lại như việc mới xảy ra hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
Sau khi hàn huyên vài câu, Khoái Việt liền kéo giãn giao tình ra.
Lưu Sấm thì nhìn như vô cùng kích động, thật sự y và Khoái Việt đều hiểu rõ, đó chẳng qua là một trò diễn mà thôi. Khoái Việt đúng là đã từng được Lưu Đào chỉ điểm, nhưng thế thì có sao? Nếu như Lưu Sấm không mở ra một con đường kia, chỉ sợ Khoái Việt cũng chẳng bao giờ nhắc đến đoạn quan hệ này. Cái gọi là kính trọng, chẳng qua được thành lập trên thực lực mà thôi. Nếu Lưu Sấm không nổi danh, Khoái Việt sẽ theo lễ mà đối đãi, nhưng tuyệt đối sẽ không khách sáo đến vậy.
Tuy nhiên nói đến quan hệ, Lưu Sấm và Khoái gia đích thật là có quan hệ rất sâu.
Những thứ khác không nói, chỉ cần quan hệ anh em đồng hao giữa Lưu Sấm và Khoái Kỳ dù thế nào cũng không xóa nhòa được.
- Hoàng thúc …
- Dị Độ tiên sinh, không cần khách sáo như vậy.
Lưu Sấm cười nói:
- Nguyên Cát và ta là anh em đồng hao, nên giữa ta và người cũng không cần khách sáo nhiều. Ngươi cứ gọi ta là Mạnh Ngạn là được rồi, cần gì môt câu hoàng thúc hai câu hoàng thúc, ta thấy có chút xa lạ, lại làm phá hỏng giao tình hai nhà chúng ta. Nguyên Cát, ta ở đây nhận lỗi với ngươi. Tuy nhiên việc ngươi làm lúc trước quả thật có chút quá phận. Ta biết Lưu Kinh Châu và Tôn thị ở Giang Đông có ân oán, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, sứ đoàn Giang Đông đã đến, chính là khách của ta. Ngươi ngay trước mặt ta xua đuổi khách nhân của ta, không khỏi khiến kẻ làm chủ như ta thấy ngại ngùng.
Khoái Kỳ lúc này cũng không dám mạnh miệng với Lưu Sấm.
Khoái Việt đang ngồi ở đây, hơn nữa xem thái độ của y tuyệt đối là đứng về phía Lưu Sấm. Nghe thấy Lưu Sấm xin lỗi, Khoái Kỳ vội vàng đứng dậy:
- Hoàng thúc đại nhân đại lượng, trước đây ta bị người ta xúi giục nên mới làm ra chuyện như vậy. Ta cũng biết, việc này làm đích thực là không hợp lý, nhưng kính xin hoàng thúc nhìn vào giao tình của hai nhà chúng ta là rộng lượng khoan dung, chớ để trong lòng.
Lưu Sấm xưng hô biểu tự với y, đó là nói với Khoái Việt.
Khoái Kỳ tuy rằng ngang hàng với Lưu Sấm, nhưng cũng không dám gọi thẳng tên chữ của Lưu Sấm, nếu không cái tát của lão đại Khoái Việt sẽ bay sang ngay. Sau khi mở lời, cũng sẽ không xấu hổ như trước.
Tuy nhiên Khoái Việt còn rất hiếu kì:
- Mạnh Ngạn chưa bao giờ đến Kinh Châu, sao lại biết tên của Hán Thăng? Còn có Hưng Bá nữa, y từ quận Ba đến Kinh Tương, thanh danh cũng không hiển hách. Nếu không phải ta có chút ấn tượng, chỉ sợ Lưu Kinh Châu căn bản nghĩ không ra Hưng Bá là ai.
Những lời này của y là muốn lấy lòng Lưu Sấm. Nói vậy chẳng khác nào nói cho Cam Ninh, ngươi không phải về đâu, ngươi có về cũng chẳng được Lưu Biểu coi trọng.
Cam Ninh ở một bên nghe thấy, không khỏi có chút ảm đạm. Y uống một ngụm rượu, chỉ gật gật đầu, liền không nói nên lời.
Tròng mắt Lưu Sấm hơi híp, liền đoán ra manh mối. Điều này chỉ sợ là giữa họ Khoái và Lưu Biểu phát sinh mâu thuẫn, nếu không Khoái Việt không thể nói ra những lời như vậy. Điều này chứng minh lần này Khoái Việt đến Cao Mật chỉ sợ còn dụng ý khác nhưng không tiện nói ra thôi.
Giữa Khoái gia và Lưu Biểu có thể xảy ra mâu thuẫn gì được? Trong lòng Lưu Sấm vô cùng hiếu kỳ, tuy nhiên trên mặt vẫn mang theo vài phần tươi cười.
- Võ dũng của Hoàng tướng quân, ta qua lời nói của gia thúc mà biết được. Chắc hẳn Dị Độ tiên sinh cũng biết, thúc phụ vốn là nhờ võ dũng mà nổi danh. Cho nên ta từ nhỏ thường nghe người nói về những bậc anh hùng, Hoàng Tướng quân chính là một trong số đó. Đáng tiếc, nay ta thúc phụ ở Giao Châu, nếu thúc ấy biết được Hoàng Tướng quân đến, chắc sẽ rất mừng đây.
Lưu Dũng! Đây cũng là cái cớ tốt nhất mà Lưu Sấm có thể nghĩ ra.
Hoàng Trung đầu tiên là ngẩn ra, chợt vê râu mà cười … Thật ra y lại tin tưởng lời giải thích này, bởi vì y có nghe qua, Lưu Dũng là một người dũng lực siêu việt. Nếu như vậy, Lưu Sấm biết bản thân cũng sẽ không quá kì quái. Thậm chí trong lòng Hoàng Trung còn có chút đắc ý, bởi vì có thể nghe được trong lời nói của Lưu Sấm, bản thân ở trong lòng của Lưu Sấm cũng có ít nhiều phân lượng. Nếu như vậy, sẽ không cần quá lo bản thân bị lạnh nhạt.
Tuy nhiên, Khoái Việt lại từ trong lời nói của Lưu Sấm nghe ra một ý tứ khác.
Lưu Dũng ở Giao Châu? Đúng rồi, thái thú Giao Chỉ Sĩ Tiếp năm đó từng bái làm môn hạ Lưu Đào. Mà Sĩ tiếp này thật sự chính là Giao Châu Vương Giao Châu tiếp giáp Kinh Tương, nếu có thể qua cửa của Sĩ Tiếp, không biết chừng Khoái gia sẽ được lợi.
Ánh mắt của Khoái Việt xoay một vòng liền hiểu được ý của Lưu Sấm.
Hắn là đang muốn phô diễn thực lực của hắn với ta.
Đừng nhìn Giao Châu hoang vắng thì tưởng rằng không ảnh hưởng gì đến Trung Nguyên, nhưng lại có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với Kinh Châu.
Khoái Việt lập tức nói:
- Mạnh Ngạn không nói, ta có khi quên mất. Thoáng cái đã nhiều năm nay ta không liên lạc với Uy Khảo. Chỉ sợ không phải ngươi không liên lạc, mà là ngươi không liên lạc được.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười:
- Nói đến Sĩ thái thú cũng là sư huynh của ta, với Dị Độ tiên sinh cũng xem như người một nhà Nếu đã là người một nhà, phải thường xuyên liên lạc mới phải chứ. Mối giao tình này chẳng phải càng liên lạc càng thêm sâu sắc, lâu không liên lạc, chỉ sợ tình nghĩa không còn vẹn nguyên, cũng không phải là chuyện tốt.
- Nói rất đúng, nói rất đúng!
Nụ cười trên mặt Khoái Việt càng đậm, cảm quan của Lưu Sấm lại càng thêm mạnh mẽ.
- Về phần Hưng Bá …
Lưu Sấm cười nói:
- Ta biết Hưng Bá chỉ là rất tình cờ thôi. Không dám lừa dối Dị Độ tiên sinh, nay ta có được Bắc Hải Đông Lai, nhìn như phong cảnh, kì thực lại là gian nan Văn chỉ có Bộ Chất, Lã Đại và Quý Bật, mà ngay cả Trường Văn cũng là bởi vì cha ta và Trần thị ở Dĩnh Xuyên có giao tình nên mới bằng lòng đến giúp ta một tay. Mà võ tướng chỉ có Hứa Chử, Thái Sử Từ đáng hàng thượng tướng, thật sự không thể chống đỡ cục diện hiện nay. Cho nên ta mới cả gan xin Lưu Kinh Châu điều tạm Hoàng Tướng quân và Hưng Bá đến, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Lưu Sấm nói phi thường khách khí, ít nhất khi Hoàng Trung và Cam Ninh nghe được đều mát lòng mát dạ.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ ngồi dưới tay Khoái Việt đột nhiên mở miệng nói:
- Lưu hoàng thúc là hoàng thúc Đại Hán, sao có thể nói là từng bước gian nan?
Văn sĩ này vẫn luôn đi cạnh Khoái Việt. Sau khi vào phủ nha, cũng là ngồi ngay dưới Khoái Việt, Lưu Sấm còn tưởng rằng y là tùy tùng của Khoái Việt. Nhưng y đột nhiên mở miệng, Khoái Việt cũng không lộ ra nửa điểm không hài lòng, khiến Lưu Sấm lập tức ý thức được nam tử trung niên này chỉ sợ không phải tùy tùng của Khoái Việt.
- Còn chưa thỉnh giáo …
- Đây là bạn tốt của ta, Hoàng Giang.
Khoái Việt vội vàng nói:
- Y tính tình cương trực, kính xin hoàng thúc chớ trách. Tuy nhiên, cũng đúng là kì lạ thật, Mạnh Ngạn ngươi hiện giờ được xưng là Dương Võ tướng quân của triều đình, lại là hoàng thúc Đại Hán, ai có thể làm khó dễ ngươi chứ?
Lưu Sấm nhìn thoáng qua Hoàng Giang:
- Dị Độ tiên sinh đã biết rõ cớ sao còn hỏi?
- Hoàng thúc võ dũng hơn người, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Ha ha ha, hôm nay có thể thấy một trận long tranh hổ đấu, quả thật là phúc phận của ta. Chỉ có điều hoàng thúc làm như vậy lại không hợp với đạo đãi khách. Nguyên Cát trước đây nhiều lần đắc tội, kính xin hoàng thúc có thể rộng lượng tha thứ.
Khoái Việt đã từ khinh xa đi xuống. Mà Lưu Sấm thì cười tiến lên, nắm lấy cánh tay của Khoái Việt:
- Dị Độ tiên sinh chớ trách, vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi. Chỗ ở đã an bài thỏa đáng, mời tiên sinh cùng ta vào thành Nguyên Cát công tử ta nhưng chưa dám chậm trễ, chỉ chờ Dị Độ tiên sinh đến thôi.
Nói xong, Lưu Sấm lại lờ Hoàng Trung và Cam Ninh đi, cầm tay Khoái Việt đi thẳng vào huyện thành Cao Mật. Từ cổng thành xuống, sớm đã có người chuẩn bị đoàn xe, hai người trèo lên lên xe ngựa, đi thẳng đến huyện nha.
- Đây là cái lẽ gì chứ?
Cam Ninh ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn bóng lưng của Lưu Sấm và Khoái Việt.
Hai người này cũng là thật sự là cổ quái, không ngờ chẳng thèm bận tâm những người dưới trướng, đi thẳng vào trong thành? Lúc này, Hoàng Trung trơ minh lên ngưa, nói với Cam Ninh:
- Hưng Bá, còn không đuổi theo.
Đối với Hoàng Trung, Cam Ninh cũng không dám chậm trễ, trên đường đi y đã giao thủ với Hoàng Trung mấy lần, tự biết Hoàng Trung sâu nông đến đâu.
- Hán Thăng tướng quân, chuyện này là thế nào?
- Đi thôi, Lưu hoàng thúc đã coi ngươi là người một nhà, cho nên mới chẳng quan tâm. Ngươi thử hỏi vị tiểu tướng quân này xem, , chỉ sợ Lưu hoàng thúc đã ở trong thành an bài thỏa đáng … Ngươi cứ giao đồng khách của mình cho y, chúng ta đi cùng hoàng thúc là được.
Cam Ninh kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Diên, đã thấy Ngụy Diên chắp tay nói:
- Hưng Bá chỉ cần đi thôi, công tử sớm đã có sắp xếp.
Ngẫm lại hôm nay, kỳ thật rất mất mặt. Vốn định phô diễn thân thủ, nào ngờ đối phương lại hung hãn đến vậy. Ngụy Diên, người này tuy rằng cao ngạo, nhưng cũng có điểm tốt: Ngươi nếu đã mạnh hơn ta, ta liền lấy nghĩa đối đãi ngươi.
Cam Ninh thấy được điểm này liền giật mình. Y thu hồi đại đao, từ trong sứ đoàn điểm ra ba trăm đồng khách, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Diên thẳng đến trong thành.
Còn y và Hoàng Trung thì theo sát phía sau Lưu Sấm và Khoái Việt, giục ngựa tiến vào Cao Mật.
Sau khi vào phủ nha, tiệc rượu đã bày sẵn.
Sau khi Khoái Kỳ đến, bị Khoái Việt mắng cho một trận, ngoan ngoãn ngồi xuống. Trong khoảng thời gian bị nhốt, Khoái Kỳ thành thật hơn rất nhiều. Ít nhất ở trước mặt Lưu Sấm, không dám lần nữa bày ra khí phách Khoái gia Khoái đại công tử như lúc đầu nữa. Bởi vì y biết, tên mập trước mắt, dáng vẻ thì ngây thơ chân thành, nhưng kì thực là một kẻ độc ác giết người không chớp mắt.
- Nhớ ngày đó khi ta ở Lạc Dương, cũng thường xuyên được Trung Lăng Hầu dạy bảo. Thoáng một cái đã rất nhiều năm qua đi, nhung vừa nghĩ đến lại như việc mới xảy ra hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
Sau khi hàn huyên vài câu, Khoái Việt liền kéo giãn giao tình ra.
Lưu Sấm thì nhìn như vô cùng kích động, thật sự y và Khoái Việt đều hiểu rõ, đó chẳng qua là một trò diễn mà thôi. Khoái Việt đúng là đã từng được Lưu Đào chỉ điểm, nhưng thế thì có sao? Nếu như Lưu Sấm không mở ra một con đường kia, chỉ sợ Khoái Việt cũng chẳng bao giờ nhắc đến đoạn quan hệ này. Cái gọi là kính trọng, chẳng qua được thành lập trên thực lực mà thôi. Nếu Lưu Sấm không nổi danh, Khoái Việt sẽ theo lễ mà đối đãi, nhưng tuyệt đối sẽ không khách sáo đến vậy.
Tuy nhiên nói đến quan hệ, Lưu Sấm và Khoái gia đích thật là có quan hệ rất sâu.
Những thứ khác không nói, chỉ cần quan hệ anh em đồng hao giữa Lưu Sấm và Khoái Kỳ dù thế nào cũng không xóa nhòa được.
- Hoàng thúc …
- Dị Độ tiên sinh, không cần khách sáo như vậy.
Lưu Sấm cười nói:
- Nguyên Cát và ta là anh em đồng hao, nên giữa ta và người cũng không cần khách sáo nhiều. Ngươi cứ gọi ta là Mạnh Ngạn là được rồi, cần gì môt câu hoàng thúc hai câu hoàng thúc, ta thấy có chút xa lạ, lại làm phá hỏng giao tình hai nhà chúng ta. Nguyên Cát, ta ở đây nhận lỗi với ngươi. Tuy nhiên việc ngươi làm lúc trước quả thật có chút quá phận. Ta biết Lưu Kinh Châu và Tôn thị ở Giang Đông có ân oán, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, sứ đoàn Giang Đông đã đến, chính là khách của ta. Ngươi ngay trước mặt ta xua đuổi khách nhân của ta, không khỏi khiến kẻ làm chủ như ta thấy ngại ngùng.
Khoái Kỳ lúc này cũng không dám mạnh miệng với Lưu Sấm.
Khoái Việt đang ngồi ở đây, hơn nữa xem thái độ của y tuyệt đối là đứng về phía Lưu Sấm. Nghe thấy Lưu Sấm xin lỗi, Khoái Kỳ vội vàng đứng dậy:
- Hoàng thúc đại nhân đại lượng, trước đây ta bị người ta xúi giục nên mới làm ra chuyện như vậy. Ta cũng biết, việc này làm đích thực là không hợp lý, nhưng kính xin hoàng thúc nhìn vào giao tình của hai nhà chúng ta là rộng lượng khoan dung, chớ để trong lòng.
Lưu Sấm xưng hô biểu tự với y, đó là nói với Khoái Việt.
Khoái Kỳ tuy rằng ngang hàng với Lưu Sấm, nhưng cũng không dám gọi thẳng tên chữ của Lưu Sấm, nếu không cái tát của lão đại Khoái Việt sẽ bay sang ngay. Sau khi mở lời, cũng sẽ không xấu hổ như trước.
Tuy nhiên Khoái Việt còn rất hiếu kì:
- Mạnh Ngạn chưa bao giờ đến Kinh Châu, sao lại biết tên của Hán Thăng? Còn có Hưng Bá nữa, y từ quận Ba đến Kinh Tương, thanh danh cũng không hiển hách. Nếu không phải ta có chút ấn tượng, chỉ sợ Lưu Kinh Châu căn bản nghĩ không ra Hưng Bá là ai.
Những lời này của y là muốn lấy lòng Lưu Sấm. Nói vậy chẳng khác nào nói cho Cam Ninh, ngươi không phải về đâu, ngươi có về cũng chẳng được Lưu Biểu coi trọng.
Cam Ninh ở một bên nghe thấy, không khỏi có chút ảm đạm. Y uống một ngụm rượu, chỉ gật gật đầu, liền không nói nên lời.
Tròng mắt Lưu Sấm hơi híp, liền đoán ra manh mối. Điều này chỉ sợ là giữa họ Khoái và Lưu Biểu phát sinh mâu thuẫn, nếu không Khoái Việt không thể nói ra những lời như vậy. Điều này chứng minh lần này Khoái Việt đến Cao Mật chỉ sợ còn dụng ý khác nhưng không tiện nói ra thôi.
Giữa Khoái gia và Lưu Biểu có thể xảy ra mâu thuẫn gì được? Trong lòng Lưu Sấm vô cùng hiếu kỳ, tuy nhiên trên mặt vẫn mang theo vài phần tươi cười.
- Võ dũng của Hoàng tướng quân, ta qua lời nói của gia thúc mà biết được. Chắc hẳn Dị Độ tiên sinh cũng biết, thúc phụ vốn là nhờ võ dũng mà nổi danh. Cho nên ta từ nhỏ thường nghe người nói về những bậc anh hùng, Hoàng Tướng quân chính là một trong số đó. Đáng tiếc, nay ta thúc phụ ở Giao Châu, nếu thúc ấy biết được Hoàng Tướng quân đến, chắc sẽ rất mừng đây.
Lưu Dũng! Đây cũng là cái cớ tốt nhất mà Lưu Sấm có thể nghĩ ra.
Hoàng Trung đầu tiên là ngẩn ra, chợt vê râu mà cười … Thật ra y lại tin tưởng lời giải thích này, bởi vì y có nghe qua, Lưu Dũng là một người dũng lực siêu việt. Nếu như vậy, Lưu Sấm biết bản thân cũng sẽ không quá kì quái. Thậm chí trong lòng Hoàng Trung còn có chút đắc ý, bởi vì có thể nghe được trong lời nói của Lưu Sấm, bản thân ở trong lòng của Lưu Sấm cũng có ít nhiều phân lượng. Nếu như vậy, sẽ không cần quá lo bản thân bị lạnh nhạt.
Tuy nhiên, Khoái Việt lại từ trong lời nói của Lưu Sấm nghe ra một ý tứ khác.
Lưu Dũng ở Giao Châu? Đúng rồi, thái thú Giao Chỉ Sĩ Tiếp năm đó từng bái làm môn hạ Lưu Đào. Mà Sĩ tiếp này thật sự chính là Giao Châu Vương Giao Châu tiếp giáp Kinh Tương, nếu có thể qua cửa của Sĩ Tiếp, không biết chừng Khoái gia sẽ được lợi.
Ánh mắt của Khoái Việt xoay một vòng liền hiểu được ý của Lưu Sấm.
Hắn là đang muốn phô diễn thực lực của hắn với ta.
Đừng nhìn Giao Châu hoang vắng thì tưởng rằng không ảnh hưởng gì đến Trung Nguyên, nhưng lại có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với Kinh Châu.
Khoái Việt lập tức nói:
- Mạnh Ngạn không nói, ta có khi quên mất. Thoáng cái đã nhiều năm nay ta không liên lạc với Uy Khảo. Chỉ sợ không phải ngươi không liên lạc, mà là ngươi không liên lạc được.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười:
- Nói đến Sĩ thái thú cũng là sư huynh của ta, với Dị Độ tiên sinh cũng xem như người một nhà Nếu đã là người một nhà, phải thường xuyên liên lạc mới phải chứ. Mối giao tình này chẳng phải càng liên lạc càng thêm sâu sắc, lâu không liên lạc, chỉ sợ tình nghĩa không còn vẹn nguyên, cũng không phải là chuyện tốt.
- Nói rất đúng, nói rất đúng!
Nụ cười trên mặt Khoái Việt càng đậm, cảm quan của Lưu Sấm lại càng thêm mạnh mẽ.
- Về phần Hưng Bá …
Lưu Sấm cười nói:
- Ta biết Hưng Bá chỉ là rất tình cờ thôi. Không dám lừa dối Dị Độ tiên sinh, nay ta có được Bắc Hải Đông Lai, nhìn như phong cảnh, kì thực lại là gian nan Văn chỉ có Bộ Chất, Lã Đại và Quý Bật, mà ngay cả Trường Văn cũng là bởi vì cha ta và Trần thị ở Dĩnh Xuyên có giao tình nên mới bằng lòng đến giúp ta một tay. Mà võ tướng chỉ có Hứa Chử, Thái Sử Từ đáng hàng thượng tướng, thật sự không thể chống đỡ cục diện hiện nay. Cho nên ta mới cả gan xin Lưu Kinh Châu điều tạm Hoàng Tướng quân và Hưng Bá đến, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Lưu Sấm nói phi thường khách khí, ít nhất khi Hoàng Trung và Cam Ninh nghe được đều mát lòng mát dạ.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ ngồi dưới tay Khoái Việt đột nhiên mở miệng nói:
- Lưu hoàng thúc là hoàng thúc Đại Hán, sao có thể nói là từng bước gian nan?
Văn sĩ này vẫn luôn đi cạnh Khoái Việt. Sau khi vào phủ nha, cũng là ngồi ngay dưới Khoái Việt, Lưu Sấm còn tưởng rằng y là tùy tùng của Khoái Việt. Nhưng y đột nhiên mở miệng, Khoái Việt cũng không lộ ra nửa điểm không hài lòng, khiến Lưu Sấm lập tức ý thức được nam tử trung niên này chỉ sợ không phải tùy tùng của Khoái Việt.
- Còn chưa thỉnh giáo …
- Đây là bạn tốt của ta, Hoàng Giang.
Khoái Việt vội vàng nói:
- Y tính tình cương trực, kính xin hoàng thúc chớ trách. Tuy nhiên, cũng đúng là kì lạ thật, Mạnh Ngạn ngươi hiện giờ được xưng là Dương Võ tướng quân của triều đình, lại là hoàng thúc Đại Hán, ai có thể làm khó dễ ngươi chứ?
Lưu Sấm nhìn thoáng qua Hoàng Giang:
- Dị Độ tiên sinh đã biết rõ cớ sao còn hỏi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.