Quyển 1 - Chương 394: Mười bước giết một người (2)
Canh Tân
05/10/2017
- Đối với loại người như ngươi ta cần gì đánh lén!
Người nói chuyện đó chính là Mã Siêu. Y đứng dậy, vẻ mặt như ngà ngà say, cười lạnh nói:
- Hứa Đô này là nơi khí phách thế nào mà một tên lưu manh vô lại ngay trước mặt nhiều người lại có thể ức hiếp một cô gái yếu đuối, lại không có ai dám đứng ra nói đỡ, nhân nghĩa lễ ở Trung Nguyên này lại điên cuồng ngang ngược thế sao?
Trên lầu, cả đám lộ vẻ mặt vô cùng tức giận. Có người muốn đứng ra chỉ trích Mã Siêu, không nghĩ bị đồng minh kéo lại.
- Huynh đệ sao ngăn cản ta? Một tên Tây Lương mọi rợ sao dám nói càn chứ?
- Nếu chỉ có tên Tây Lương mọi rợ thì không sao nhưng ngươi có nhìn thấy người ngồi bên cạnh y là ai không?
Người kia vội vàng liếc mắt nhìn nhận ra đó là Lưu Sấm lập tức thay đổi sắc mặt. Mặt Lưu Sấm cười cười, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn, như ngồi xem một vở tuồng hay.
Hắn nhìn ra Mã Siêu dường như có cảm tình với cô gái kia khá nhiều, bằng không sao có thể đứng ra nói chuyện này? Nói thật, thiếu nữ kia là một cô gái nhỏ nhắn bình thường nhưng dung mạo lại vô phần xinh đẹp, dáng cao gầy mà uyển chuyển, thiết tha. Lưu Sấm đã gặp qua không ít mỹ nhân thậm chí bao gồm cả Điêu Thuyền, Đỗ thị, Cam phu nhân họ đều là những người tuyệt sắc nhưng cũng không kìm được tán thưởng người con gái này.
Thanh niên mặc hoa phục kia tím mặt, chỉ tay thẳng vào mặt Mã Siêu chửi rủa:
- Tên mọi rợ Tây Lương kia, không ngờ lại dám đến nơi này giương oai. Hôm nay nếu ta không giáo huấn ngươi thì ta không còn là Trương gia Tam Lang nữa...Người đâu mau đến dạy cho tên mọi rợ kia một bài học, sống chết miễn bàn.
Gã ra lệnh một tiếng, mười mấy gia đinh liền ùa lên.
Mã Siêu vừa thấy lập tức giận dữ đưa tay nhấc bống cây thiết thương lên, định bước tới tấn công. Cùng lúc đó Lưu Sấm cũng đứng dậy, mang Giáp tử kiếm cầm trong tay nói:
- Mạnh Khởi, lời nói không bằng dùng nắm đấm, chúng ta ở tửu lâu này tỷ thí một lần, không biết ý Mạnh Khởi thế nào?
Mã Siêu thấy Lưu Sấm tiến lên, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
- Nếu người đã muốn ta cũng không dám từ chối.
Nói xong, y cất bước tiến lên giơ thương đánh ngã một gia đinh có binh khí trong tay, nhưng không đợi Mã Siêu xuất thủ lần nữa đã thấy Lưu Sấm bước tiến lên giơ thanh Giáp tử kiếm phát ra ánh hàn quang, tiếng kêu răng rắc phát ra, đầu gia đinh kia liền rơi xuống làm Mã Siêu không khỏi giật mình. Lưu Sấm đã ra lại ra chiêu, hắn lật tay nâng trường kiếm, muốn thuận thế chém tiếp không nghĩ Mã Siêu lại phóng thiết thương trong tay, y phù một tiếng đóng thẳng vào ngực tên gia đinh khác.
- Hoàng thúc, chúng ta ngang nhau.
Mã Siêu cười lớn, mang thương tiến lên. Lưu Sấm lại nhân lúc đó chuyển động quanh Mã Siêu một cái, thừa dịp Mã Siêu không chú ý một đao hắn phóng tới đánh đối thủ đang chuẩn bị tiến lên.
Mã Siêu hứng thú vô cùng, lại cất bước bước lên, khi Lưu Sấm đỡ binh khí của đối phương, một thương y đâm ra làm người nọ ngã người trên mặt đất.
Hai người vừa ra tay thật giống như chém rau thái dưa. Rõ ràng hai người cạnh tranh tỷ thí với nhau, nhưng trong mắt người ngoài giống như hai người đang phối hợp với nhau, vô cùng nhuần nhuyễn. Mã Đại thấy Mã Siêu và Lưu Sấm ra tay cũng muốn bước ra trợ chiến, không nghĩ y vừa mới đứng lên đã bị bàn tay to lớn ngăn lại, ra hiệu y ngồi xuống.
- Nguyên Thái không nghe Lưu Hoàng thúc nới nói người muốn cùng với Mạnh Khởi tỷ thí sao? Bọn này không phải là địch thủ mạnh, huống chi Mãnh Khởi cùng Hoàng thúc liên thủ với nhau không khác này giết gà mổ trâu, ta với người nếu cũng ra tay, thì đúng không coi đối phương ra gì!
Bàng Đức cười ha ha sau đó chỉ Thái Sử Hưởng ngồi bên cạnh xem cuộc chiến.
- Không thấy vị tiểu huynh đệ này đang ngồi lã vọng buông cần sao?
Mã Đại không khỏi thẹn thùng liền cười ngồi xuống.
Cùng lúc đó Lưu Sấm và Mã Siêu và Lưu Sấm liên kết đánh những người tiến lên muốn giết cô gái. Thanh niên mặc hoa phục ngang ngược càn rỡ nhưng khi nhìn đến hai người Lưu, Mã đang đánh chém không nương tay khiến gã sợ đến mức mặt trắng bệch, đã sớm thối lui đến đầu bậc cầu thang.
- Người đâu, người đâu....Mau giết bọn chúng cho ta.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân, mười mấy tên gia đinh chạy đến gần cầu thang hỗ trợ. Thực khách trên lầu cũng lui đứng sát vào tường, nhìn trong tửu lâu máu văng tung tóe mặt họ nhìn không còn chút máu.
- Mạnh Khởi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
-Vậy nên cần che chở cho nữ nhân cẩn thận, tránh để nàng dính máu, như thế mới phải với người đẹp.
Mã Siêu cười ha hả, giơ tay kéo cô gái kia đến bên cạnh nói:
- Cô nương, hãy đến bên cửa sổ đứng, hôm nay ta muốn xem ai dám làm phiền nàng.
Thiếu nữ như con thỏ con còn đang hoảng sợ, nói tạ ơn vội hướng đi đến bên cạnh Bàng Đức, Mã Đại.
Lúc này người thanh niên mặc hoa phục cùng nhóm tùy tùng đã lên lầu. Lưu Sấm nghe tên thanh niên mặc hoa phục kêu la ầm ĩ, mặc nhăn lại, Giáp tử kiếm trong tay giơ lên, truyền lực đến cánh tay nặng đến trăm cân. Hai cánh tay phát lực choang một tiếng được phát ra bàn kia hướng tên thanh niên mặc hoa phục mà bay tới.
Cái bàn này kỳ thật chính như một gốc cây ba người ôm hết, sau khi trải qua quá trình đánh bóng bào gọt trở thành một bàn giản dị. Thanh niên mặc hoa phục đang hoa tay múa chân chợt nghe phía sau có tiếng tùy tùng hô to:
- Công tử cẩn thận!
Gã quay đầu lại nhìn chỉ thấy một bóng đen đang bay ập tới, bùm một tiếng ập mạnh lên người hắn, tên thanh niên hoa phục này thể cốt không được rắn chắc, bị chiếc đôn gỗ nặng trăm cân nện một phát vào ngực gã, lập tức kêu lên thảm thiết, miệng phun ra một ngụm máu tươi, liền từ cầu thang lăn xuống.
- Công tử.........
Những tên gia đinh đi theo rối loạn tay chân. Nhưng dù bọn chúng có rối loạn tay chân, Lưu Sấm cùng Mã Siêu cũng không dừng lại. Hai người sóng vai đao thương đều cùng lúc thi triển liền vọt vào đám người kia.
Đây là lần đầu tiên Lưu Sấm cùng người khác kề vai tác chiến, tuy rằng trước kia hắn đã từng cùng Thái Sử Từ, Hứa Chử liên kết đánh Lã Bố nhưng không được sảng khoái như hôm nay, hắn cùng Mã Siêu hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, hai người thương thế cương mãnh, ra đòn hung ác, phối hợp vô cùng ăn ý những tên gia đinh này căn bản không thể ngăn cản hai người. Hai người đánh giết từ cầu thang lên lầu, đuổi chạy giết những tên gia đinh này, xác chết đầy đại sảnh.
- Lưu hoàng thúc thủ hạ lưu tình.
Một âm thanh phía sau quầy vang lên, theo sát phía sau một bóng đen lách mình liền ngăn hai người Lưu, Mã. Còn Mã Siêu giết người không cần biết người đến kia là ai, liền cúi người tay cầm thiết thương tại chỗ đâm ra một thương, người vừa tới rút gươm đỡ ngang thương của Mã Siêu, Mã Siêu cảm thấy bị cản trở bởi một nguồn sức mạnh khá lớn, thương lập tức bị ngăn lại. Tuy nhiên, khi thấy Mã Siêu bị ngăn cản, Lưu Sấm lại dậm chân một cái xoay người, thân thể chuyển theo cán thương, Giáp tử kiếm chém ra một cái. Một đao của hắn mang lực lớn kinh người, nhanh như chớp, người vừa đến cũng cả kinh, gã vừa rồi cản một thương của Mã Siêu đã cảm thấy cho chút quá sức, mắt nhìn thấy đao của Lưu Sấm đánh tới, bèn hét lên một tiếng, liên hoàn ba kiếm xuất ra.
Ba kiếm này lại dùng chiêu liên hoàn xuyên tâm kiếm, là tuyệt chiêu của gã. Chỉ nghe tiếng đinh đinh đinh ba tiếng vang lên liên tục, người mới tới đã ngăn cản không nổi sức mạnh đao thế của Lưu Sấm, tay cầm kiếm run run lên, trường kiếm tiếp xúc với Giáp tử kiếm, mượn lực bắn về phía sau, cách Lưu Sấm bảy tám bước rơi xuống.
- Lưu Hoàng thúc xin dừng tay, ta không có ác ý.
Người mới đến này cảm thấy cánh tay như mất đi cảm giác, tay cầm kiếm run lên nhè nhẹ. Còn Lưu Sấm cũng bị đối phương dùng liên hoàn tam kiếm vô hiệu sức lực, thậm chí thiếu chút nữa bị thanh kiếm kia chém một nhát rơi đầu rồi. Nhăn mày, hắn lui đứng bên cạnh Mã Siêu, mang hoành đao đặt phía trước.
- Sử đại thúc, bọn họ là người tốt.
Người thiếu nữ được Bàng Đức, Mã Đại, Thái Sử Hưởng bảo vệ kia chạy từ cầu thang xuống la lớn với người mới đến.
Người mới đến cười khổ nói:
- Tiểu Oanh, ta biết họ là người tốt, Lưu Hoàng thúc là ai mà bắt nạt kẻ yếu chứ?
Lưu Sấm đánh giá người mới tới từ trên xuống, thấy đối phương ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo vải, mày rộng mắt to.
- Ngươi là ai? Có thể có được đường kiếm tốt như thế!
- Tại hạ là Sử A, là chưởng quầy của tửu lâu này.
Người mới tới khom người vái chào:
- Hoàng thúc bớt giận, người này không giết được. Hắn ta vốn con cháu Vệ thị ở Trần Lưu, tên là Vệ Chá, là tộc tử Vệ Tư...Nếu người giết y, chỉ sợ không biết nên ăn nói với Tào Công thế nào.
Vệ Tư tự là Tử Hứa, là người Tương Ấp Trần Lưu. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng đề cập qua người này, tuy nhiên cải danh thành Vệ Hoằng, nói hắn ta giúp đỡ Tào Tháo khởi binh đánh Đổng Trác.
Trong lịch sử có ghi lại, Vệ Tư cũng không đơn giản như Vệ Hoằng, người này nhược quán xưng là Thịnh Đức sau đổi thành Hiếu Liêm, từng bị Xa kỵ Tướng quân Hà Miêu trưng tích, Tư Đồ Dương Bưu lại thêm tinh mệnh nhưng trong trường hợp đó không ứng tích... Sau đó Đổng Trác nổi loạn, Tào Tháo ở Trần Lưu có gặp Vệ Tư liền nhanh chóng kết đồng minh,Vệ Tư lấy gia tài trợ giúp Tào Tháo khởi binh, chiêu mộ hơn năm trăm ngàn người. Vào năm Sơ Bình, Vệ Tư cùng Tào Tháo đến Huỳnh Dương lại gặp đại tướng Từ Vinh của Đổng Trác. Sử sách có ghi lại, Vệ Tư chiến đấu suốt ngày cuối cùng chết trận....Chính thế nên Tào Tháo đối với con cháu Vệ gia vô cùng ân sủng.
Vệ Chá nằm trên mặt đất không thể động đậy. Mấy chục danh hộ vệ bị Lưu Sấm cùng Mã Siêu giết chỉ còn lại mấy người, bọn chúng sắc mặt trắng bệch, đứng quanh Vệ Chá, vẻ mặt hết sức khẩn trương.
- Dựa thế là con ông cháu cha, giữ lại cũng chỉ làm hỏng thanh danh của Tào Công, giết cho ta, ta chịu mọi trách nhiệm.
Sử A nghe vậy không khỏi cười khổ.
- Ta biết Hoàng thúc không sợ nhưng nếu giết người này, ngươi nhất định sẽ gặp phiền toái lớn. Còn nữa, ngươi đã giáo huấn hắn như thế là được rồi, sau này ta nghĩ y không dám hoành hành nữa, kính xin Hoàng thúc thủ hạ lưu tình.
Cô gái vẫn đứng cạnh Mã Siêu nhỏ giọng nói:
- Công tử à, nếu như vì người như tam mà làm hỏng tiền đồ của hai vị, thật khiến ta dù có chết không nhắm mắt được.
Lúc này Mã Siêu mới tỉnh táo lại. Chỉ có điều hiện tại y muốn lui cũng không được, nếu không sẽ bị Lưu Sấm khinh thường.
- Mọi chuyện mặc Hoàng thúc định đoạt.
Lưu Sấm nhíu mày, Giáp tử kiếm trong tay chuyển động phát ra âm thanh nghe chói tai. Đúng lúc này ngoài quán rượu có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một đội quân lính tuần tra đã đến bao vây ngoài tửu lâu. Một người đàn ông trên ba mươi tuổi, mặc áo bào màu đỏ nhanh chóng tiến vào tửu lâu, nhìn tình trạng trước mắt không khỏi nhăn mày. Hơn mười cổ tử thi bề bộn, nằm ngổn ngang trong vũng máu.
Lưu Sấm mang hoành đao trước người, sắc mặt vẫn như thường không có chút gì khẩn trương. Sử A dường như nhận diện được người đang bước tới, vội tiến lên nói nhỏ vài câu vài tai người đó. Người trung niên nghe xong mày nhíu chặt vừa nhìn Lưu Sấm và Mã Siêu, vừa liếc nhìn Vệ Chá nằm trên mặt đất, như hấp hối, trên mặt cười gượng gạo.
Y cất bước tiến lên chắp tay hướng Lưu Sấm nói:
- Lưu hoàng thúc, hạ quan Hứa Đô lệnh Mãn Sủng, ngươi thật sự đã gây cho ta vấn đề nan giải rồi.
Người nói chuyện đó chính là Mã Siêu. Y đứng dậy, vẻ mặt như ngà ngà say, cười lạnh nói:
- Hứa Đô này là nơi khí phách thế nào mà một tên lưu manh vô lại ngay trước mặt nhiều người lại có thể ức hiếp một cô gái yếu đuối, lại không có ai dám đứng ra nói đỡ, nhân nghĩa lễ ở Trung Nguyên này lại điên cuồng ngang ngược thế sao?
Trên lầu, cả đám lộ vẻ mặt vô cùng tức giận. Có người muốn đứng ra chỉ trích Mã Siêu, không nghĩ bị đồng minh kéo lại.
- Huynh đệ sao ngăn cản ta? Một tên Tây Lương mọi rợ sao dám nói càn chứ?
- Nếu chỉ có tên Tây Lương mọi rợ thì không sao nhưng ngươi có nhìn thấy người ngồi bên cạnh y là ai không?
Người kia vội vàng liếc mắt nhìn nhận ra đó là Lưu Sấm lập tức thay đổi sắc mặt. Mặt Lưu Sấm cười cười, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn, như ngồi xem một vở tuồng hay.
Hắn nhìn ra Mã Siêu dường như có cảm tình với cô gái kia khá nhiều, bằng không sao có thể đứng ra nói chuyện này? Nói thật, thiếu nữ kia là một cô gái nhỏ nhắn bình thường nhưng dung mạo lại vô phần xinh đẹp, dáng cao gầy mà uyển chuyển, thiết tha. Lưu Sấm đã gặp qua không ít mỹ nhân thậm chí bao gồm cả Điêu Thuyền, Đỗ thị, Cam phu nhân họ đều là những người tuyệt sắc nhưng cũng không kìm được tán thưởng người con gái này.
Thanh niên mặc hoa phục kia tím mặt, chỉ tay thẳng vào mặt Mã Siêu chửi rủa:
- Tên mọi rợ Tây Lương kia, không ngờ lại dám đến nơi này giương oai. Hôm nay nếu ta không giáo huấn ngươi thì ta không còn là Trương gia Tam Lang nữa...Người đâu mau đến dạy cho tên mọi rợ kia một bài học, sống chết miễn bàn.
Gã ra lệnh một tiếng, mười mấy gia đinh liền ùa lên.
Mã Siêu vừa thấy lập tức giận dữ đưa tay nhấc bống cây thiết thương lên, định bước tới tấn công. Cùng lúc đó Lưu Sấm cũng đứng dậy, mang Giáp tử kiếm cầm trong tay nói:
- Mạnh Khởi, lời nói không bằng dùng nắm đấm, chúng ta ở tửu lâu này tỷ thí một lần, không biết ý Mạnh Khởi thế nào?
Mã Siêu thấy Lưu Sấm tiến lên, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
- Nếu người đã muốn ta cũng không dám từ chối.
Nói xong, y cất bước tiến lên giơ thương đánh ngã một gia đinh có binh khí trong tay, nhưng không đợi Mã Siêu xuất thủ lần nữa đã thấy Lưu Sấm bước tiến lên giơ thanh Giáp tử kiếm phát ra ánh hàn quang, tiếng kêu răng rắc phát ra, đầu gia đinh kia liền rơi xuống làm Mã Siêu không khỏi giật mình. Lưu Sấm đã ra lại ra chiêu, hắn lật tay nâng trường kiếm, muốn thuận thế chém tiếp không nghĩ Mã Siêu lại phóng thiết thương trong tay, y phù một tiếng đóng thẳng vào ngực tên gia đinh khác.
- Hoàng thúc, chúng ta ngang nhau.
Mã Siêu cười lớn, mang thương tiến lên. Lưu Sấm lại nhân lúc đó chuyển động quanh Mã Siêu một cái, thừa dịp Mã Siêu không chú ý một đao hắn phóng tới đánh đối thủ đang chuẩn bị tiến lên.
Mã Siêu hứng thú vô cùng, lại cất bước bước lên, khi Lưu Sấm đỡ binh khí của đối phương, một thương y đâm ra làm người nọ ngã người trên mặt đất.
Hai người vừa ra tay thật giống như chém rau thái dưa. Rõ ràng hai người cạnh tranh tỷ thí với nhau, nhưng trong mắt người ngoài giống như hai người đang phối hợp với nhau, vô cùng nhuần nhuyễn. Mã Đại thấy Mã Siêu và Lưu Sấm ra tay cũng muốn bước ra trợ chiến, không nghĩ y vừa mới đứng lên đã bị bàn tay to lớn ngăn lại, ra hiệu y ngồi xuống.
- Nguyên Thái không nghe Lưu Hoàng thúc nới nói người muốn cùng với Mạnh Khởi tỷ thí sao? Bọn này không phải là địch thủ mạnh, huống chi Mãnh Khởi cùng Hoàng thúc liên thủ với nhau không khác này giết gà mổ trâu, ta với người nếu cũng ra tay, thì đúng không coi đối phương ra gì!
Bàng Đức cười ha ha sau đó chỉ Thái Sử Hưởng ngồi bên cạnh xem cuộc chiến.
- Không thấy vị tiểu huynh đệ này đang ngồi lã vọng buông cần sao?
Mã Đại không khỏi thẹn thùng liền cười ngồi xuống.
Cùng lúc đó Lưu Sấm và Mã Siêu và Lưu Sấm liên kết đánh những người tiến lên muốn giết cô gái. Thanh niên mặc hoa phục ngang ngược càn rỡ nhưng khi nhìn đến hai người Lưu, Mã đang đánh chém không nương tay khiến gã sợ đến mức mặt trắng bệch, đã sớm thối lui đến đầu bậc cầu thang.
- Người đâu, người đâu....Mau giết bọn chúng cho ta.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân, mười mấy tên gia đinh chạy đến gần cầu thang hỗ trợ. Thực khách trên lầu cũng lui đứng sát vào tường, nhìn trong tửu lâu máu văng tung tóe mặt họ nhìn không còn chút máu.
- Mạnh Khởi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
-Vậy nên cần che chở cho nữ nhân cẩn thận, tránh để nàng dính máu, như thế mới phải với người đẹp.
Mã Siêu cười ha hả, giơ tay kéo cô gái kia đến bên cạnh nói:
- Cô nương, hãy đến bên cửa sổ đứng, hôm nay ta muốn xem ai dám làm phiền nàng.
Thiếu nữ như con thỏ con còn đang hoảng sợ, nói tạ ơn vội hướng đi đến bên cạnh Bàng Đức, Mã Đại.
Lúc này người thanh niên mặc hoa phục cùng nhóm tùy tùng đã lên lầu. Lưu Sấm nghe tên thanh niên mặc hoa phục kêu la ầm ĩ, mặc nhăn lại, Giáp tử kiếm trong tay giơ lên, truyền lực đến cánh tay nặng đến trăm cân. Hai cánh tay phát lực choang một tiếng được phát ra bàn kia hướng tên thanh niên mặc hoa phục mà bay tới.
Cái bàn này kỳ thật chính như một gốc cây ba người ôm hết, sau khi trải qua quá trình đánh bóng bào gọt trở thành một bàn giản dị. Thanh niên mặc hoa phục đang hoa tay múa chân chợt nghe phía sau có tiếng tùy tùng hô to:
- Công tử cẩn thận!
Gã quay đầu lại nhìn chỉ thấy một bóng đen đang bay ập tới, bùm một tiếng ập mạnh lên người hắn, tên thanh niên hoa phục này thể cốt không được rắn chắc, bị chiếc đôn gỗ nặng trăm cân nện một phát vào ngực gã, lập tức kêu lên thảm thiết, miệng phun ra một ngụm máu tươi, liền từ cầu thang lăn xuống.
- Công tử.........
Những tên gia đinh đi theo rối loạn tay chân. Nhưng dù bọn chúng có rối loạn tay chân, Lưu Sấm cùng Mã Siêu cũng không dừng lại. Hai người sóng vai đao thương đều cùng lúc thi triển liền vọt vào đám người kia.
Đây là lần đầu tiên Lưu Sấm cùng người khác kề vai tác chiến, tuy rằng trước kia hắn đã từng cùng Thái Sử Từ, Hứa Chử liên kết đánh Lã Bố nhưng không được sảng khoái như hôm nay, hắn cùng Mã Siêu hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, hai người thương thế cương mãnh, ra đòn hung ác, phối hợp vô cùng ăn ý những tên gia đinh này căn bản không thể ngăn cản hai người. Hai người đánh giết từ cầu thang lên lầu, đuổi chạy giết những tên gia đinh này, xác chết đầy đại sảnh.
- Lưu hoàng thúc thủ hạ lưu tình.
Một âm thanh phía sau quầy vang lên, theo sát phía sau một bóng đen lách mình liền ngăn hai người Lưu, Mã. Còn Mã Siêu giết người không cần biết người đến kia là ai, liền cúi người tay cầm thiết thương tại chỗ đâm ra một thương, người vừa tới rút gươm đỡ ngang thương của Mã Siêu, Mã Siêu cảm thấy bị cản trở bởi một nguồn sức mạnh khá lớn, thương lập tức bị ngăn lại. Tuy nhiên, khi thấy Mã Siêu bị ngăn cản, Lưu Sấm lại dậm chân một cái xoay người, thân thể chuyển theo cán thương, Giáp tử kiếm chém ra một cái. Một đao của hắn mang lực lớn kinh người, nhanh như chớp, người vừa đến cũng cả kinh, gã vừa rồi cản một thương của Mã Siêu đã cảm thấy cho chút quá sức, mắt nhìn thấy đao của Lưu Sấm đánh tới, bèn hét lên một tiếng, liên hoàn ba kiếm xuất ra.
Ba kiếm này lại dùng chiêu liên hoàn xuyên tâm kiếm, là tuyệt chiêu của gã. Chỉ nghe tiếng đinh đinh đinh ba tiếng vang lên liên tục, người mới tới đã ngăn cản không nổi sức mạnh đao thế của Lưu Sấm, tay cầm kiếm run run lên, trường kiếm tiếp xúc với Giáp tử kiếm, mượn lực bắn về phía sau, cách Lưu Sấm bảy tám bước rơi xuống.
- Lưu Hoàng thúc xin dừng tay, ta không có ác ý.
Người mới đến này cảm thấy cánh tay như mất đi cảm giác, tay cầm kiếm run lên nhè nhẹ. Còn Lưu Sấm cũng bị đối phương dùng liên hoàn tam kiếm vô hiệu sức lực, thậm chí thiếu chút nữa bị thanh kiếm kia chém một nhát rơi đầu rồi. Nhăn mày, hắn lui đứng bên cạnh Mã Siêu, mang hoành đao đặt phía trước.
- Sử đại thúc, bọn họ là người tốt.
Người thiếu nữ được Bàng Đức, Mã Đại, Thái Sử Hưởng bảo vệ kia chạy từ cầu thang xuống la lớn với người mới đến.
Người mới đến cười khổ nói:
- Tiểu Oanh, ta biết họ là người tốt, Lưu Hoàng thúc là ai mà bắt nạt kẻ yếu chứ?
Lưu Sấm đánh giá người mới tới từ trên xuống, thấy đối phương ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo vải, mày rộng mắt to.
- Ngươi là ai? Có thể có được đường kiếm tốt như thế!
- Tại hạ là Sử A, là chưởng quầy của tửu lâu này.
Người mới tới khom người vái chào:
- Hoàng thúc bớt giận, người này không giết được. Hắn ta vốn con cháu Vệ thị ở Trần Lưu, tên là Vệ Chá, là tộc tử Vệ Tư...Nếu người giết y, chỉ sợ không biết nên ăn nói với Tào Công thế nào.
Vệ Tư tự là Tử Hứa, là người Tương Ấp Trần Lưu. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng đề cập qua người này, tuy nhiên cải danh thành Vệ Hoằng, nói hắn ta giúp đỡ Tào Tháo khởi binh đánh Đổng Trác.
Trong lịch sử có ghi lại, Vệ Tư cũng không đơn giản như Vệ Hoằng, người này nhược quán xưng là Thịnh Đức sau đổi thành Hiếu Liêm, từng bị Xa kỵ Tướng quân Hà Miêu trưng tích, Tư Đồ Dương Bưu lại thêm tinh mệnh nhưng trong trường hợp đó không ứng tích... Sau đó Đổng Trác nổi loạn, Tào Tháo ở Trần Lưu có gặp Vệ Tư liền nhanh chóng kết đồng minh,Vệ Tư lấy gia tài trợ giúp Tào Tháo khởi binh, chiêu mộ hơn năm trăm ngàn người. Vào năm Sơ Bình, Vệ Tư cùng Tào Tháo đến Huỳnh Dương lại gặp đại tướng Từ Vinh của Đổng Trác. Sử sách có ghi lại, Vệ Tư chiến đấu suốt ngày cuối cùng chết trận....Chính thế nên Tào Tháo đối với con cháu Vệ gia vô cùng ân sủng.
Vệ Chá nằm trên mặt đất không thể động đậy. Mấy chục danh hộ vệ bị Lưu Sấm cùng Mã Siêu giết chỉ còn lại mấy người, bọn chúng sắc mặt trắng bệch, đứng quanh Vệ Chá, vẻ mặt hết sức khẩn trương.
- Dựa thế là con ông cháu cha, giữ lại cũng chỉ làm hỏng thanh danh của Tào Công, giết cho ta, ta chịu mọi trách nhiệm.
Sử A nghe vậy không khỏi cười khổ.
- Ta biết Hoàng thúc không sợ nhưng nếu giết người này, ngươi nhất định sẽ gặp phiền toái lớn. Còn nữa, ngươi đã giáo huấn hắn như thế là được rồi, sau này ta nghĩ y không dám hoành hành nữa, kính xin Hoàng thúc thủ hạ lưu tình.
Cô gái vẫn đứng cạnh Mã Siêu nhỏ giọng nói:
- Công tử à, nếu như vì người như tam mà làm hỏng tiền đồ của hai vị, thật khiến ta dù có chết không nhắm mắt được.
Lúc này Mã Siêu mới tỉnh táo lại. Chỉ có điều hiện tại y muốn lui cũng không được, nếu không sẽ bị Lưu Sấm khinh thường.
- Mọi chuyện mặc Hoàng thúc định đoạt.
Lưu Sấm nhíu mày, Giáp tử kiếm trong tay chuyển động phát ra âm thanh nghe chói tai. Đúng lúc này ngoài quán rượu có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một đội quân lính tuần tra đã đến bao vây ngoài tửu lâu. Một người đàn ông trên ba mươi tuổi, mặc áo bào màu đỏ nhanh chóng tiến vào tửu lâu, nhìn tình trạng trước mắt không khỏi nhăn mày. Hơn mười cổ tử thi bề bộn, nằm ngổn ngang trong vũng máu.
Lưu Sấm mang hoành đao trước người, sắc mặt vẫn như thường không có chút gì khẩn trương. Sử A dường như nhận diện được người đang bước tới, vội tiến lên nói nhỏ vài câu vài tai người đó. Người trung niên nghe xong mày nhíu chặt vừa nhìn Lưu Sấm và Mã Siêu, vừa liếc nhìn Vệ Chá nằm trên mặt đất, như hấp hối, trên mặt cười gượng gạo.
Y cất bước tiến lên chắp tay hướng Lưu Sấm nói:
- Lưu hoàng thúc, hạ quan Hứa Đô lệnh Mãn Sủng, ngươi thật sự đã gây cho ta vấn đề nan giải rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.