Quyển 1 - Chương 114: Mượn đường Khúc A (2)
Canh Tân
28/04/2017
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đám người Lưu Sấm đã lên đường. Vẫn như cũ là mã quân mở đường, đoàn xe ở giữa, trùng trùng điệp điệp tiến thẳng đến Khúc A.
Khúc A, từ thời Xuân Thu Chiến quốc gọi là ấp Vân Dương. Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, sửa tên ấp Vân Dương thành huyện Vân Dương, sau lại đổi tên thành Khúc A. Đây là một tòa thành cổ có lịch sử lâu đời, nhưng thời kì hưng thịnh nhất, là bắt đầu từ cuối thời Đông Hán. Sau loạn Khăn Vàng, các nhân sĩ đều dời khỏi Giang Đông, ẩn cư cầu an. Trong đó có cả ba người ở Phú Xuân Tôn chung, Tôn Kiên, Tôn Sách rời khỏi Khúc A.
Nhưng Khúc A lúc này, theo lời Lã Đại nói, đang thời đại chiến, hỗn loạn bất trị. Tôn Sách bận về việc dẫn binh chinh phạt Lưu Diêu Vương Lãng, lực lượng tậptrung ở quận Ngô, căn bản không thể quản lý thỏa đáng Khúc A. Cho nên thành cổ Khúc A, hiển nhiên vô cùng hỗn loạn, du côn lưu manh tràn đầy đường, còn có loạn binh thường xuyên lui tới. Trong thành cường hào nhũng nhiễu, dựa vào thế lực trong tay, tham lam vơ vét ngày càng nhiều khiến cho đoàn người Lưu Sấm đến khi đến Khúc A chỉ còn thấy được một tòa thành hoang tàn.
Đoàn người Lưu Sấm đi qua khiến không ít người chú ý. Chẳng qua là nhìn thấy cả đội binh mã khiến cho nhiều kẻ dù có ý đồ xấu cũng đành nhịn xuống bỏ qua.
Lưu Sấm cho binh mã đóng quân ở ngoài thành, rồi lệnh cho Bùi Thiệu mang theo hai người Bùi Vĩ, Thường Thắng, bảo vệ Hoàng Thiệu vào thành, rồi mới chuẩn bị tiến hành mua bán.
Còn bản thân Lưu Sấm thì không hề đi ra ngoài doanh địa. Bọn họ treo cờ hiệucủa Hải Lăng nên cũng không bị nghi ngờ. Lưu Sấm tuy có tiếng xấu ở Từ Châu, nhưng ở Giang Đông thì lại không có ai biết đến... Tin tức đại chiến ở Ngô Quận thu hút sự quan tâm của đại đa số dân chúng Giang Đông, ai còn quan tâm đến Từ Châu ở bên kia bờ sông? Huống chi là, nơi Lưu Sấm gây chuyện lại là quận Đông Hải ở tận Giang Đông xa xôi. Còn tai họa mà hắn gây ra ở quận Quảng Lăng sau đó, phỏng chừng lúc này, còn chưa kịp truyền đến. Cho dù có truyền đến, ai thèm bận tâm?
Chuyện khiến Lưu Sấm đau đầu nhất bây giờ là phải xử lí chuyện Cam phu nhân như thế nào. Hắn mới ở trong doanh địa một lúc, Mi Hoán đã dẫn Cam phu nhân xông ra ngoài.
- Đại Hùng, rốt cuộc khi nào huynh mới thả Cam tỷ tỷ đi?
Trong đại trướng không có người nên Mi Hoán cũng thay đổi hẳn cách xưng hô.Sau khi nàng biết thân phận của Lưu Sấm vẫn xưng hô Lưu Sấm hay Mạnh Ngạn, hôm nay lại tự dưng chuyển thành Đại Hùng khiến hắn có chút không quen. Nhưng cũng do Mi Hoán có chút nóng nảy nên mới không khách khí như vậy. Chỉ sợ dù trong trướng có người thì Mi Hoán cũng vẫn xưng hô như vậy.
Cam phu nhân!
Lưu Sấm vỗ vỗ trán, cảm thấy rất đau đầu. Hắn gần như quên mất chuyện này... Nếu Mi Hoán không nhắc tới, hắn chỉ sợ cũng nhớ không ra. Sau khi vượt sông đã không cần phải lo đến việc bại lộ hành tung. Nhưng vấn đề là, làm sao thả Cam phu nhân đi? Chăng lẽ lai phái người đưa nàng trở về?
Lưu Sấm mới không muốn làm như vậy! Dựa vào việc hắn và Lưu Bị không đội trời chung, để ai sang bên đó đều gặp nguy hiểm.- Hoán Hoán, ta chẳng phải đang bàn chuyện này với nàng sao.
Lưu Sấm ra hiệu cho Mi Hoán và Cam Ngọc ngồi xuống, xoa huyệt thái dương, lộ ra vẻ khổ não. Nói thật, hắn không có ác cảm với Cam phu nhân. Đây là một nữ tử rất dịu dàng, suốt dọc đường đi không hề gây cho Lưu Sấm bất cứ phiền phức gì. Cho dù là vào lúc gian khổ nhất, rất nhiều người mệt mỏi đến không buồn nhúc nhích, Cam phu nhân cũng không có lấy một câu oán giận. Lưu Huyền Đức thật là may mắn mới lấy được một nữ nhân dịu dàng như vậy.
Lưu Sấm nhìn nhìn Cam phu nhân, lại nhìn sang Mi Hoán:
-Vấn đề hiện tại là ta có thể thả cam gia tỷ tỷ đi nhưng cô ấy sẽ về như thế nào?
- Phái người đưa tỉ ấy trở về là được.- Phái ai?
- Chuyện này
Lưu Sấm xoa huyệt thái dương, hạ giọng nói:
- Bây giờ Lưu Bị chắc là hận ta thấu xương. Ta không cần biết phái ai đưa Cam tỷ tỷ trở về đều có thể nguy hiểm đến tính mạng. Hoán Hoán, tính mạng của nàng và ta đáng giá, chẳng lẽ tính mạng những binh sĩ lặn lội đi theo chúng ta không hề bỏ trốn không quan trọng sao? Bọn họ đi theo ta là vì muốn sống, chứ không phải muốn chết. Ta sao có thể biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ, lại bắt bọn họ đi chịu chết được? Ta sao có thể nhẫn tâm làm vậy được?
Mi Hoán cắn môi, không biết mở miệng thế nào. Cam Ngọc trên mặt thì vẫn nở nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt nhìn Lưu Sấm lại toát ra một chút kinh ngạc.Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Lưu Sấm là một kẻ cực kì hung bạo, độc ác. Tuy nhiên sau khi bị Lưu Sấm bắt làm tù binh, nàng nhưng thật sự không hiểu nổi, Lưu Sấm có điểm nào sai... Đặc biệt khi nàng biết được xuất thân của Lưu Sấm không khỏi thêm phần kính nể. Về chuyện này đương nhiên cũng có công lao của Mi Hoán, trong lúc vô tình cũng nói tốt cho Lưu Sấm.
Người này thật ra lại là một nam nhân có trái tim nhân từ!
- Nhưng nếu ta không phái người hộ tống Cam tỷ tỷ, chỉ sợ nàng vừa ra khỏi cửa đã gặp tai họa. Lã Định Công từng nói Giang Đông hiện nay rất hỗn loạn... Cam tỷ tỷ lại là một mỹ nhân, đi ra ngoài... Ai có thể bảo an toàn cho nàng? Ta cũng khổ tâm vì chuyện này, làm như thế nào an bài Cam tỷ tỷ. Nhưng ta nghĩ rất lâu, cũng không có nghĩ ra được một biện pháp nào an toàn thích đáng.Mi Hoán cũng cảm thấy khó xử.
Nàng hết nhìn Lưu Sấm, lại nhìn sang Cam phu nhân.
- Mạnh Ngạn, vậy phải làm thế nào?
Lưu Sấm không trả lời mà nhìn về phía Cam phu nhân. Cam phu nhân đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
- Phu nhân, ngươi có chủ ý nào không?
- Thiếp thân, thiếp thân, thiếp thân nguyện theo sự an bài của công tử.
Đúng là cam chịu mà!Đúng là tuyệt đối cam chịu Trong lịch sử, vị Cam phu nhân này luôn là nhẫn nhục cam chịu số mệnh. Không biết bao nhiêu lần bị bắt làm từ binh mà không có dù chỉ một lời oán than.
Nhưng càng như thế lại càng khiến Lưu Sấm cảm thấy khó xử. Hắn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Ta có hai biện pháp để phu nhân lựa chọn.
- Mời công tử nói rõ.
- Thứ nhất, ta phái người đưa phu nhân vượt sông. Nhưng, chỉ có thể đưa phu nhân vượt sông, xa nhất là đưa phu nhân đến ngoại thành Giang Đô, sau đó sẽ không tiếp tục hộ tống phu nhân nữa; thứ hai là nếu như phu nhân có thể tin tưởng ta, cùng ta trở về Dĩnh Xuyên, chờ sau khi ta quy tông nhận tổ sẽ để phu nhân trở về. Nếu nhưvậy, Lưu Bị cũng không dám tìm người của ta gây sự, mà phu nhân cũng có thể an toàn trở về. Hai con đường này, phu nhân hãy chọn lây một, ta tuyệt đối không có thêm bất kì ràng buộc nào khác.
- Thật sự chỉ có thể đưa đến Giang Đô?
Mi Hoán nhẹ giọng hỏi.
- Chỉ có thể đến Giang Đô, xa hơn nữa thì ta không thể đảm bảo được sự an toàn của các binh sĩ. Kỳ thật, dù chỉ là hộ tống đến Giang Đô, ta cũng đã phải mạo hiểm. Lã Định Công từng nói, Đan Đồ có Tôn Bá Hải trấn thủ, đương nhiên sẽ kiểm tra rất nghiêm khắc. Nếu chẳng may có chuyện gì, chúng ta không ai có thể nói trước được... Tóm lại, mời phu nhân mau chóng quyết định, ta cũng sẽ nhanh chóng an bài.- Tam Nương Tử, nàng thấy như thế nào?
Mi Hoán cau mày, vỗ đầu nhè nhẹ, cũng tở ra rất khổ não.
- Ta đương nhiên hy vọng tỷ tỷ được an toàn, nhưng... Nếu tỷ tỷ bằng lòng cùng chúng ta đến Dĩnh Xuyên trước, sau đó lại trở về, như vậy là tốt nhất. Chỉ là ta có chút lo lắng Lưu Bị sẽ hiểu lầm. Đến lúc đó tỷ tỷ trở về, không biết chừng lại chịu ủy khuất.
Nói xong, nàng dùng sức lắc đầu:
- Thật là phiền phức quá!
Mi Hoán nhìn vẻ mặt của Lưu Sấm:
- Đại Hùng, đều trách huynh... Huynh nói xem, đang yên đang lành huynh lại bắtcóc Cam tỷ tỷ đến đây làm gì?
- Ta
Lưu Sấm á khẩu không trả lời được.
Cam phu nhân đắn đo suy nghĩ mãi, sau một lúc lâu, nàng mới cắn răng một cái, hạ giọng nói:
- So với việc bắt mọi người lo lắng đề phòng, chẳng bằng chọn cách an toàn nhất. Ta cùng muội muội đi Dĩnh Xuyên, về phần sau này sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng đành mặc kệ, tóm lại, đây đã là số mệnh rồi!
Đúng vậy, thật sự đúng là do số mệnh! Trong lịch sử, Cam phu nhân bị kẻ khác bắt làm tù binh, ít nhất là hơn ba lần. Lã Bố từng bắt nàng làm tù binh đến hai lần,Tào Tháo cũng từng có lần bắt nàng làm tù binh
Lưu Sấm nhìn Cam phu nhân, không kìm nổi một tiếng cảm thán:
- Đúng là mỹ vị (đồ ăn ngon) mà lại đem cho heo ăn, lại còn là một con heo hơn nửa đời xui xẻo nữa (ý kiểu là Cam phu nhân là một nữ nhân tốt nhưng lại rơi vào tay kẻ không biết thưởng thúc, quí trọng như Lưu Bị, mà bản thân Lưu Bị trong cuộc đời cũng gặp rất nhiều gian truân)
Mi Hoán thật ra cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, nghe thấy Cam phu nhân chịu đi cùng nàng liền lập tức thoải mái hơn. Một đám nam nhân đáng ghét.
Ngoài Tiểu Đậu Tử ra thì đến cả người nói chuyện cũng không có. Lưu Sấm bận chuyên chính sự, Mi Hoán cũng không thể quấy rầy quá nhiều. trên suốt đường đi đều cảm thấy có chút nhàm chán... Nhưng thật ra sau khi Cam phu nhân đến đây làmnàng bớt nhàm chán đi rất nhiều. Tuy rằng Cam phu nhân cũng không phải là một nữ nhân uyên bác, nhưng ít nhất còn có thể nói chuyện cùng Mi Hoán.
Trên đường đi không quá nhàm chán, cũng là một chuyện tốt.
Lưu Sấm thấy Cam phu nhân đưa ra quyết định, cũng nhẹ nhàng thở ra.
- Không bằng thế này, mời phu nhân viết một phong thư, ta sẽ tìm một trạm nghỉ chân ở Khúc A gửi đến Hải Tây. Nếu làm như vậy cũng khiến phu nhân bớt khó xử hơn.
- Vậy làm phiền công tử!
Cam phu nhân không hề từ chối, sau đó cùng Mi Hoán cáo từ đi ra.Sau khi hai nữ nhân rời khỏi, Lưu Sấm ngồi xuống vỗ trán, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Sau khi ở Khúc A bổ sung lương thực sẽ lại tiếp tục lên đường. Từ Khúc A đến Dĩnh Xuyên, theo đường đi mà Lã Đại vạch ra thì đúng là an toàn nhưng lại quá xa. Lưu Sấm thậm chí còn có chút lo lắng, chờ đến lúc hắn tới được Dĩnh Xuyên đã là cuối năm. Hơn nữa giao thông ở đây cũng không được thuận tiện như sau này, rấ nhiều nơi thậm chí còn không thể đi qua. Trước kia để đi qua con đường này đều không tránh được một phen cực khổ.
Nhưng nghĩ đến lúc đến được Dĩnh Xuyên, tất cả đều rất đáng! Nghĩ đến đây, Lưu Sấm nhắm hai mắt lại.
- Báo!
Bên ngoài quân trướng truyền đến tiếng của Bùi Vĩ.- Báo lên đi!
- Công tử, chúng ta ở trong thành gặp được Bộ tiểu thư, nàng nghe nói công tử đi vào Khúc A, liên muốn tới gặp ngươi, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Đăng bởi: admin
Khúc A, từ thời Xuân Thu Chiến quốc gọi là ấp Vân Dương. Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, sửa tên ấp Vân Dương thành huyện Vân Dương, sau lại đổi tên thành Khúc A. Đây là một tòa thành cổ có lịch sử lâu đời, nhưng thời kì hưng thịnh nhất, là bắt đầu từ cuối thời Đông Hán. Sau loạn Khăn Vàng, các nhân sĩ đều dời khỏi Giang Đông, ẩn cư cầu an. Trong đó có cả ba người ở Phú Xuân Tôn chung, Tôn Kiên, Tôn Sách rời khỏi Khúc A.
Nhưng Khúc A lúc này, theo lời Lã Đại nói, đang thời đại chiến, hỗn loạn bất trị. Tôn Sách bận về việc dẫn binh chinh phạt Lưu Diêu Vương Lãng, lực lượng tậptrung ở quận Ngô, căn bản không thể quản lý thỏa đáng Khúc A. Cho nên thành cổ Khúc A, hiển nhiên vô cùng hỗn loạn, du côn lưu manh tràn đầy đường, còn có loạn binh thường xuyên lui tới. Trong thành cường hào nhũng nhiễu, dựa vào thế lực trong tay, tham lam vơ vét ngày càng nhiều khiến cho đoàn người Lưu Sấm đến khi đến Khúc A chỉ còn thấy được một tòa thành hoang tàn.
Đoàn người Lưu Sấm đi qua khiến không ít người chú ý. Chẳng qua là nhìn thấy cả đội binh mã khiến cho nhiều kẻ dù có ý đồ xấu cũng đành nhịn xuống bỏ qua.
Lưu Sấm cho binh mã đóng quân ở ngoài thành, rồi lệnh cho Bùi Thiệu mang theo hai người Bùi Vĩ, Thường Thắng, bảo vệ Hoàng Thiệu vào thành, rồi mới chuẩn bị tiến hành mua bán.
Còn bản thân Lưu Sấm thì không hề đi ra ngoài doanh địa. Bọn họ treo cờ hiệucủa Hải Lăng nên cũng không bị nghi ngờ. Lưu Sấm tuy có tiếng xấu ở Từ Châu, nhưng ở Giang Đông thì lại không có ai biết đến... Tin tức đại chiến ở Ngô Quận thu hút sự quan tâm của đại đa số dân chúng Giang Đông, ai còn quan tâm đến Từ Châu ở bên kia bờ sông? Huống chi là, nơi Lưu Sấm gây chuyện lại là quận Đông Hải ở tận Giang Đông xa xôi. Còn tai họa mà hắn gây ra ở quận Quảng Lăng sau đó, phỏng chừng lúc này, còn chưa kịp truyền đến. Cho dù có truyền đến, ai thèm bận tâm?
Chuyện khiến Lưu Sấm đau đầu nhất bây giờ là phải xử lí chuyện Cam phu nhân như thế nào. Hắn mới ở trong doanh địa một lúc, Mi Hoán đã dẫn Cam phu nhân xông ra ngoài.
- Đại Hùng, rốt cuộc khi nào huynh mới thả Cam tỷ tỷ đi?
Trong đại trướng không có người nên Mi Hoán cũng thay đổi hẳn cách xưng hô.Sau khi nàng biết thân phận của Lưu Sấm vẫn xưng hô Lưu Sấm hay Mạnh Ngạn, hôm nay lại tự dưng chuyển thành Đại Hùng khiến hắn có chút không quen. Nhưng cũng do Mi Hoán có chút nóng nảy nên mới không khách khí như vậy. Chỉ sợ dù trong trướng có người thì Mi Hoán cũng vẫn xưng hô như vậy.
Cam phu nhân!
Lưu Sấm vỗ vỗ trán, cảm thấy rất đau đầu. Hắn gần như quên mất chuyện này... Nếu Mi Hoán không nhắc tới, hắn chỉ sợ cũng nhớ không ra. Sau khi vượt sông đã không cần phải lo đến việc bại lộ hành tung. Nhưng vấn đề là, làm sao thả Cam phu nhân đi? Chăng lẽ lai phái người đưa nàng trở về?
Lưu Sấm mới không muốn làm như vậy! Dựa vào việc hắn và Lưu Bị không đội trời chung, để ai sang bên đó đều gặp nguy hiểm.- Hoán Hoán, ta chẳng phải đang bàn chuyện này với nàng sao.
Lưu Sấm ra hiệu cho Mi Hoán và Cam Ngọc ngồi xuống, xoa huyệt thái dương, lộ ra vẻ khổ não. Nói thật, hắn không có ác cảm với Cam phu nhân. Đây là một nữ tử rất dịu dàng, suốt dọc đường đi không hề gây cho Lưu Sấm bất cứ phiền phức gì. Cho dù là vào lúc gian khổ nhất, rất nhiều người mệt mỏi đến không buồn nhúc nhích, Cam phu nhân cũng không có lấy một câu oán giận. Lưu Huyền Đức thật là may mắn mới lấy được một nữ nhân dịu dàng như vậy.
Lưu Sấm nhìn nhìn Cam phu nhân, lại nhìn sang Mi Hoán:
-Vấn đề hiện tại là ta có thể thả cam gia tỷ tỷ đi nhưng cô ấy sẽ về như thế nào?
- Phái người đưa tỉ ấy trở về là được.- Phái ai?
- Chuyện này
Lưu Sấm xoa huyệt thái dương, hạ giọng nói:
- Bây giờ Lưu Bị chắc là hận ta thấu xương. Ta không cần biết phái ai đưa Cam tỷ tỷ trở về đều có thể nguy hiểm đến tính mạng. Hoán Hoán, tính mạng của nàng và ta đáng giá, chẳng lẽ tính mạng những binh sĩ lặn lội đi theo chúng ta không hề bỏ trốn không quan trọng sao? Bọn họ đi theo ta là vì muốn sống, chứ không phải muốn chết. Ta sao có thể biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ, lại bắt bọn họ đi chịu chết được? Ta sao có thể nhẫn tâm làm vậy được?
Mi Hoán cắn môi, không biết mở miệng thế nào. Cam Ngọc trên mặt thì vẫn nở nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt nhìn Lưu Sấm lại toát ra một chút kinh ngạc.Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Lưu Sấm là một kẻ cực kì hung bạo, độc ác. Tuy nhiên sau khi bị Lưu Sấm bắt làm tù binh, nàng nhưng thật sự không hiểu nổi, Lưu Sấm có điểm nào sai... Đặc biệt khi nàng biết được xuất thân của Lưu Sấm không khỏi thêm phần kính nể. Về chuyện này đương nhiên cũng có công lao của Mi Hoán, trong lúc vô tình cũng nói tốt cho Lưu Sấm.
Người này thật ra lại là một nam nhân có trái tim nhân từ!
- Nhưng nếu ta không phái người hộ tống Cam tỷ tỷ, chỉ sợ nàng vừa ra khỏi cửa đã gặp tai họa. Lã Định Công từng nói Giang Đông hiện nay rất hỗn loạn... Cam tỷ tỷ lại là một mỹ nhân, đi ra ngoài... Ai có thể bảo an toàn cho nàng? Ta cũng khổ tâm vì chuyện này, làm như thế nào an bài Cam tỷ tỷ. Nhưng ta nghĩ rất lâu, cũng không có nghĩ ra được một biện pháp nào an toàn thích đáng.Mi Hoán cũng cảm thấy khó xử.
Nàng hết nhìn Lưu Sấm, lại nhìn sang Cam phu nhân.
- Mạnh Ngạn, vậy phải làm thế nào?
Lưu Sấm không trả lời mà nhìn về phía Cam phu nhân. Cam phu nhân đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
- Phu nhân, ngươi có chủ ý nào không?
- Thiếp thân, thiếp thân, thiếp thân nguyện theo sự an bài của công tử.
Đúng là cam chịu mà!Đúng là tuyệt đối cam chịu Trong lịch sử, vị Cam phu nhân này luôn là nhẫn nhục cam chịu số mệnh. Không biết bao nhiêu lần bị bắt làm từ binh mà không có dù chỉ một lời oán than.
Nhưng càng như thế lại càng khiến Lưu Sấm cảm thấy khó xử. Hắn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Ta có hai biện pháp để phu nhân lựa chọn.
- Mời công tử nói rõ.
- Thứ nhất, ta phái người đưa phu nhân vượt sông. Nhưng, chỉ có thể đưa phu nhân vượt sông, xa nhất là đưa phu nhân đến ngoại thành Giang Đô, sau đó sẽ không tiếp tục hộ tống phu nhân nữa; thứ hai là nếu như phu nhân có thể tin tưởng ta, cùng ta trở về Dĩnh Xuyên, chờ sau khi ta quy tông nhận tổ sẽ để phu nhân trở về. Nếu nhưvậy, Lưu Bị cũng không dám tìm người của ta gây sự, mà phu nhân cũng có thể an toàn trở về. Hai con đường này, phu nhân hãy chọn lây một, ta tuyệt đối không có thêm bất kì ràng buộc nào khác.
- Thật sự chỉ có thể đưa đến Giang Đô?
Mi Hoán nhẹ giọng hỏi.
- Chỉ có thể đến Giang Đô, xa hơn nữa thì ta không thể đảm bảo được sự an toàn của các binh sĩ. Kỳ thật, dù chỉ là hộ tống đến Giang Đô, ta cũng đã phải mạo hiểm. Lã Định Công từng nói, Đan Đồ có Tôn Bá Hải trấn thủ, đương nhiên sẽ kiểm tra rất nghiêm khắc. Nếu chẳng may có chuyện gì, chúng ta không ai có thể nói trước được... Tóm lại, mời phu nhân mau chóng quyết định, ta cũng sẽ nhanh chóng an bài.- Tam Nương Tử, nàng thấy như thế nào?
Mi Hoán cau mày, vỗ đầu nhè nhẹ, cũng tở ra rất khổ não.
- Ta đương nhiên hy vọng tỷ tỷ được an toàn, nhưng... Nếu tỷ tỷ bằng lòng cùng chúng ta đến Dĩnh Xuyên trước, sau đó lại trở về, như vậy là tốt nhất. Chỉ là ta có chút lo lắng Lưu Bị sẽ hiểu lầm. Đến lúc đó tỷ tỷ trở về, không biết chừng lại chịu ủy khuất.
Nói xong, nàng dùng sức lắc đầu:
- Thật là phiền phức quá!
Mi Hoán nhìn vẻ mặt của Lưu Sấm:
- Đại Hùng, đều trách huynh... Huynh nói xem, đang yên đang lành huynh lại bắtcóc Cam tỷ tỷ đến đây làm gì?
- Ta
Lưu Sấm á khẩu không trả lời được.
Cam phu nhân đắn đo suy nghĩ mãi, sau một lúc lâu, nàng mới cắn răng một cái, hạ giọng nói:
- So với việc bắt mọi người lo lắng đề phòng, chẳng bằng chọn cách an toàn nhất. Ta cùng muội muội đi Dĩnh Xuyên, về phần sau này sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng đành mặc kệ, tóm lại, đây đã là số mệnh rồi!
Đúng vậy, thật sự đúng là do số mệnh! Trong lịch sử, Cam phu nhân bị kẻ khác bắt làm tù binh, ít nhất là hơn ba lần. Lã Bố từng bắt nàng làm tù binh đến hai lần,Tào Tháo cũng từng có lần bắt nàng làm tù binh
Lưu Sấm nhìn Cam phu nhân, không kìm nổi một tiếng cảm thán:
- Đúng là mỹ vị (đồ ăn ngon) mà lại đem cho heo ăn, lại còn là một con heo hơn nửa đời xui xẻo nữa (ý kiểu là Cam phu nhân là một nữ nhân tốt nhưng lại rơi vào tay kẻ không biết thưởng thúc, quí trọng như Lưu Bị, mà bản thân Lưu Bị trong cuộc đời cũng gặp rất nhiều gian truân)
Mi Hoán thật ra cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, nghe thấy Cam phu nhân chịu đi cùng nàng liền lập tức thoải mái hơn. Một đám nam nhân đáng ghét.
Ngoài Tiểu Đậu Tử ra thì đến cả người nói chuyện cũng không có. Lưu Sấm bận chuyên chính sự, Mi Hoán cũng không thể quấy rầy quá nhiều. trên suốt đường đi đều cảm thấy có chút nhàm chán... Nhưng thật ra sau khi Cam phu nhân đến đây làmnàng bớt nhàm chán đi rất nhiều. Tuy rằng Cam phu nhân cũng không phải là một nữ nhân uyên bác, nhưng ít nhất còn có thể nói chuyện cùng Mi Hoán.
Trên đường đi không quá nhàm chán, cũng là một chuyện tốt.
Lưu Sấm thấy Cam phu nhân đưa ra quyết định, cũng nhẹ nhàng thở ra.
- Không bằng thế này, mời phu nhân viết một phong thư, ta sẽ tìm một trạm nghỉ chân ở Khúc A gửi đến Hải Tây. Nếu làm như vậy cũng khiến phu nhân bớt khó xử hơn.
- Vậy làm phiền công tử!
Cam phu nhân không hề từ chối, sau đó cùng Mi Hoán cáo từ đi ra.Sau khi hai nữ nhân rời khỏi, Lưu Sấm ngồi xuống vỗ trán, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Sau khi ở Khúc A bổ sung lương thực sẽ lại tiếp tục lên đường. Từ Khúc A đến Dĩnh Xuyên, theo đường đi mà Lã Đại vạch ra thì đúng là an toàn nhưng lại quá xa. Lưu Sấm thậm chí còn có chút lo lắng, chờ đến lúc hắn tới được Dĩnh Xuyên đã là cuối năm. Hơn nữa giao thông ở đây cũng không được thuận tiện như sau này, rấ nhiều nơi thậm chí còn không thể đi qua. Trước kia để đi qua con đường này đều không tránh được một phen cực khổ.
Nhưng nghĩ đến lúc đến được Dĩnh Xuyên, tất cả đều rất đáng! Nghĩ đến đây, Lưu Sấm nhắm hai mắt lại.
- Báo!
Bên ngoài quân trướng truyền đến tiếng của Bùi Vĩ.- Báo lên đi!
- Công tử, chúng ta ở trong thành gặp được Bộ tiểu thư, nàng nghe nói công tử đi vào Khúc A, liên muốn tới gặp ngươi, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.