Quyển 1 - Chương 643: Nghiệp Thành có biến! (2) (2)
Canh Tân
22/05/2018
Lưu Sấm trầm mặc một lát, nhịn không được nói: -
Nếu như vậy, Nguyên Đồ tiên sinh sao không mạnh tay quét sạch một lượt
những kẻ có ý đồ xấu?
Ý tứ của hắn hết sức rõ ràng, với tình hình của Nghiệp Thành rối loạn như thế này, nên mạnh tay quyết định mới phải. Viên Thượng vẫn còn, dù y bị nhốt ở Lê Dương nhưng chỉ cần y còn sống thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Nhân cơ hội này, diệt trừ những kẻ hai lòng chưa quyết, làm như vậy có lẽ sẽ nguyên khí đại thương, nhưng ít ra có thể khiến cho thế cục ổn định lại. Rồi sau đó cứu Viên Thượng ra thì có thể dễ dàng xử lí mọi phiền toái. Với tình hình trước mắt thì đây là biện pháp xử lí tốt nhất. Có lẽ sẽ kịch liệt một hồi, nhưng xét toàn thể thì lại rất có lợi cho Viên Thượng Quan trọng nhất là kết quả khi làm như vậy có thể giúp Viên Thượng nắm chắc toàn bộ lực lượng có trong tay.
Phùng Kỷ tuy rằng tâm tư thâm trầm nhưng năng lực cũng không tầm thường.
Lưu Sấm không tin là y không nghĩ ra biện pháp này
Phùng Kỷ thở dài: - Ta sao có thể không nghĩ ra cách này? Nhưng hoàng thúc lại không biết tình hình bên này, bên trong Nghiệp Thành các thế lực đan xen nhau rắc rối phức tạp. Ví như Hoa Ngạn, ta đã sớm có ý diệt trừ, như vậy có thể chặt đứt một cánh tay của Đại công tử, lại có thể khiến cho bọn đạo chích thất kinh, tránh để kẻ khác lại nhúng tay vào.
Nhưng tên Hoa Ngạn kia lại có quan hệ mật thiết với Tự Tông. Nhớ ngày đó Tự Công Dữ bị bắt đầu hàng, được hoàng thúc điều đến thành Cô Trúc nhưng y lại không chịu phục tùng hoàng thúc, điều này cũng khiến Tam công tử sinh ra thiện cảm. Hơn nữa, lúc ấy Tam công tử không quả quyết, cũng không biết tại sao lại để lọt phong thanh ra ngoài, đến cả phu nhân cũng ra mặt khuyên can Tam công tử chuyện này cuối cùng không đi đến đâu cả, mà ta cũng bởi vậy đắc tội Đại công tử, còn bị không ít người âm thầm oán hận.
- Ngươi nói đến Lưu lão phu nhân?
- Không phải là bà ấy sao?
Lưu Sấm đột nhiên có một dự cảm không lành, nhìn Phùng Kỷ một lúc lâu sau nói không ra lời.
- Nguyên Đồ, ngươi có biết ta vừa chợt nhớ ra điều gì không?
- Là chuyện gì?
Lưu Sấm hít sâu một hơi: - Gà mái gáy gở, đàn bà làm loạn (Chỉ việc phụ nữ chiếm quyền làm loạn). Tình hình cũng giống như Hà hoàng hậu Hà Kỳ năm ấy?
- Chuyện này Tam công tử trời sinh hiếu thuận, ta sao có thể ra tay?
Hai người vừa đi vừa nói, vô tình đã đến trước cửa dịch trạm.
- Đúng rồi, chuyện của Thiếu công tử còn phải đa tạ hoàng thúc ủng hộ. Ta đã sai người đưa Thiếu công tử đi tới Yến Kinh, đến lúc đó còn mong hoàng thúc ban chút chiếu cố. thế cục hiện nay mặc dù căng thẳng nhưng chưa tính là gì. Chỉ cần ta còn một hơi thở cũng quyết không để Nghiệp Thành rung chuyển. Cách giải quyết của hoàng thúc, ta sẽ cân nhắc, nếu thật sự không được, liền tiền trảm hậu tấu. Ta cũng không tin, cho dù Tam công tử hiếu thuận nhưng cũng không thể để lão phu nhân tùy ý can thiệp chính sự, lại trách tội ta.
Lưu Sấm gật đầu: - Nếu vậy thì ta yên tâm rồi. Thế này đi, ta đã phái người phục kích Phùng Lễ, rồi sau đó đánh lén Nội Hoàng Đến lúc đó, mời nguyên Đồ tiên sinh cùng ta góp sức, ta sẽ tận lực cứu Tam công tử trở về.
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà Phùng Kỷ nghe được gần đây.
Y vội vàng nói lời cảm tạ: - Hoàng thúc yên tâm, ngày mai ta liền phái Lã Tường xuất chinh, hiệp trợ hoàng thúc kiềm chế Tào quân.
- Rất tốt!
Lưu Sấm dứt lời, chắp tay vái chào Phùng Kỷ liền cất bước đi vào dịch quán.
Nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, Phùng Kỷ cười khổ lắc đầu, tuy nhiên trong lòng lại thoải mái không ít, càng âm thầm quyết định, phải tẩy trừ tất cả các nhân tố không ổn định trong thành. Về phần Lưu lão phu nhân kia nên dừng mà không dừng nên chịu loạn này, sao có thể để một người phụ nữ như nàng làm chủ?
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ban đêm, Lưu Sấm liền ở trong dịch quán.
Chẳng qua, trong lòng hắn lại không hề bình thản như bên ngoài, loáng thoáng có cảm giác bất an, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Cho nên sau khi hắn vào dịch quán lại hạ lệnh người của Phi Hùng Vệ không tháo giáp, ngựa không tháo yên. Nếu như có chuyện phát sinh, cũng có thể nhanh chóng phản ứng.
Đối với chuyện này, Lư Dục cảm thấy có chút kỳ quái.
Y không hiểu Lưu Sấm tại sao lại cẩn thận như vậy, chăng lẽ lai còn có thể có người vây công dịch quán?
- Tử Gia, ta cảm thấy không khí trong Nghiệp Thành quá mức bất thường. Phùng Kỷ là trọng thần Viên Thượng lưu lại, nhưng lúc đầu nhìn thái độ của Tự Tông ban ngày chẳng có nửa điểm tôn trọng? Người ta thường nói không thể đề phòng còn người! Tuy nói chúng ta không phải là lần đầu tiên đến Nghiệp Thành, nhưng vẫn chưa quen thuộc cuộc sống trong đây. Thời kỳ bất ổn, chẳng bằng đề phòng nhiều hơn một chút. Ít nhiều thì cũng qua một đêm này, đợi đến khi trời hừng đông, chúng ta liền rời khỏi Nghiệp Thành, trở về Bình Dương, đến lúc đó lại quan sát kĩ tình hình rồi mới quyết định.
Lư Dục sau khi nghe xong cũng cho là đúng.
- Chủ công nghĩ như vậy quả thật rất có lý! Phùng Kỷ không thiết yến tẩy trần cho Lưu Sấm, mà dường như lúc này y cũng không có tâm tình làm chuyện này. Tuy nhiên y vẫn phái người đưa tới dê bò và rượu ngon, xem như làm tròn lễ nghĩa trên dưới. Lưu Sấm sai người đi nướng dê nhưng lại hạ lệnh không cho mọi người uống rượu. Đêm xuống, hắn ngồi trong thư phòng, Đổng Phi nằm dưới đất ngáy khò khè vang trời, khiến Lưu Sấm lại rất hâm mộ. Có đôi khi suy nghĩ đơn giản một chút cũng là một loại phúc khí, còn sống khá giả một chút như mình thì cả ngày lo lắng hãi hùng.
Nghĩ đến đây, hắn buông sách, đi đến bên tấm chăn bị Đổng Phi đá văng đắp lại trên người GÃ, rồi sau đó cất bước đi ra ngoài phòng.
Nhưng cũng chỉ thấy trăng sáng sao thưa, cũng là một thời tiết tốt khó gặp.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình viện khiến cho đình viện trong dịch quán như được phủ lên một tầng sương trắng.
Tất cả mọi người trong Phi Hùng vệ đều ôm đao, ngồi dựa vào bên trong hành lang gấp khúc.
Lý Dật Phong và Võ An Quốc thấy Lưu Sấm đi ra tuần tra, liền vội vàng tiến lên chào.
- Tình hình thế nào?
- Hồi bẩm chủ công, gió êm sóng lặng.
- Đêm nay mọi người vất vả một chút, ngày mai sau khi rời đi sẽ không cần căng thẳng như vậy nữa.
- Chủ công yên tâm, đạo lý này Lư tiên sinh đã nói với chúng ta, các huynh đệ cũng hiểu được.
- Ừ, như vậy là tốt rồi, cảnh giác một chút.
Lưu Sấm sau khi tuần tra xong, không thấy có điểm nào khác thường mới quay về phòng. Tuy nhiên, hắn luôn luôn có một cảm giác sợ hãi, năm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được Cuối cùng hắn đơn giản ngồi xuống, liền dựa vào tháp y đọc sách. Vô tình đã đến giờ dẫn, trống canh ba gõ vang, toàn bộ Nghiệp Thành chìm trong yên tĩnh.
Lưu Sấm dựa vào tháp y, mơ mơ màng màng ngủ đi. Lúc nửa đêm khi Đổng Phi rời giường đi tiểu làm hắn bừng tỉnh. Hắn dụi dụi con mắt, ngẫm nghĩ một chút rồi ra khỏi phòng lấy một chậu nước lạnh, rửa mặt, rửa sạch ý nghĩ thấp thỏm trên mình
- A Sửu, sao lại không ngủ?
Trở lại trong phòng, đã thấy Đổng Phi ngồi trên tấm đệm trải trên mặt đất, mắt mở trừng trừng.
Lưu Sấm nghi hoặc hỏi, chợt nghe Đổng Phi nói: - Thúc thúc, ngủ không được...
- Sao vậy? ngày thường ngươi ham ngủ lắm cơ mà?
Đổng Phi đột nhiên đứng lên tháo bao đựng khôi giáp ra.
- A Sửu, làm gì vậy?
- Không biết, mặc nó sẽ an toàn hơn một chút.
Câu nói không đầu không đuôi của Đổng Phi khiến Lưu Sấm không hiểu rõ lắm.
Nhìn Đổng Phi đứng đó mặc khôi giáp vào, ánh mắt của Lưu Sấm híp chặt thành một đường Ông trời lấy trí tuệ của một số người, lại thường thường sẽ bù đắp lại một năng lực đặc biệt nào đấy. như Đổng Phi thế này, chẳng lẽ là ông trời đang bồi thường lại cho gã? Để ý có thể dự cảm được nguy hiểm?
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm giật nảy mình, có chút run rẩy.
Có câu cẩn tắc vô ưu
Hắn vội vàng mở bao khôi giáp của mình, đội mũ giáp sắt, mặc áo giáp sắt.
Lưu Sấm ở đây vừa mới mặc được khôi giáp chỉnh tề, chợt nghe bên ngoài một trận ồn ào rối loạn... ngay sau đó cửa phòng đột ngột có tiếng bị một người đập mạnh vào.
- Chủ công, có chuyện rồi!
Lưu Sấm ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng chấn kinh: - Triều Niên, có chuyện gì xảy ra?
Ý tứ của hắn hết sức rõ ràng, với tình hình của Nghiệp Thành rối loạn như thế này, nên mạnh tay quyết định mới phải. Viên Thượng vẫn còn, dù y bị nhốt ở Lê Dương nhưng chỉ cần y còn sống thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Nhân cơ hội này, diệt trừ những kẻ hai lòng chưa quyết, làm như vậy có lẽ sẽ nguyên khí đại thương, nhưng ít ra có thể khiến cho thế cục ổn định lại. Rồi sau đó cứu Viên Thượng ra thì có thể dễ dàng xử lí mọi phiền toái. Với tình hình trước mắt thì đây là biện pháp xử lí tốt nhất. Có lẽ sẽ kịch liệt một hồi, nhưng xét toàn thể thì lại rất có lợi cho Viên Thượng Quan trọng nhất là kết quả khi làm như vậy có thể giúp Viên Thượng nắm chắc toàn bộ lực lượng có trong tay.
Phùng Kỷ tuy rằng tâm tư thâm trầm nhưng năng lực cũng không tầm thường.
Lưu Sấm không tin là y không nghĩ ra biện pháp này
Phùng Kỷ thở dài: - Ta sao có thể không nghĩ ra cách này? Nhưng hoàng thúc lại không biết tình hình bên này, bên trong Nghiệp Thành các thế lực đan xen nhau rắc rối phức tạp. Ví như Hoa Ngạn, ta đã sớm có ý diệt trừ, như vậy có thể chặt đứt một cánh tay của Đại công tử, lại có thể khiến cho bọn đạo chích thất kinh, tránh để kẻ khác lại nhúng tay vào.
Nhưng tên Hoa Ngạn kia lại có quan hệ mật thiết với Tự Tông. Nhớ ngày đó Tự Công Dữ bị bắt đầu hàng, được hoàng thúc điều đến thành Cô Trúc nhưng y lại không chịu phục tùng hoàng thúc, điều này cũng khiến Tam công tử sinh ra thiện cảm. Hơn nữa, lúc ấy Tam công tử không quả quyết, cũng không biết tại sao lại để lọt phong thanh ra ngoài, đến cả phu nhân cũng ra mặt khuyên can Tam công tử chuyện này cuối cùng không đi đến đâu cả, mà ta cũng bởi vậy đắc tội Đại công tử, còn bị không ít người âm thầm oán hận.
- Ngươi nói đến Lưu lão phu nhân?
- Không phải là bà ấy sao?
Lưu Sấm đột nhiên có một dự cảm không lành, nhìn Phùng Kỷ một lúc lâu sau nói không ra lời.
- Nguyên Đồ, ngươi có biết ta vừa chợt nhớ ra điều gì không?
- Là chuyện gì?
Lưu Sấm hít sâu một hơi: - Gà mái gáy gở, đàn bà làm loạn (Chỉ việc phụ nữ chiếm quyền làm loạn). Tình hình cũng giống như Hà hoàng hậu Hà Kỳ năm ấy?
- Chuyện này Tam công tử trời sinh hiếu thuận, ta sao có thể ra tay?
Hai người vừa đi vừa nói, vô tình đã đến trước cửa dịch trạm.
- Đúng rồi, chuyện của Thiếu công tử còn phải đa tạ hoàng thúc ủng hộ. Ta đã sai người đưa Thiếu công tử đi tới Yến Kinh, đến lúc đó còn mong hoàng thúc ban chút chiếu cố. thế cục hiện nay mặc dù căng thẳng nhưng chưa tính là gì. Chỉ cần ta còn một hơi thở cũng quyết không để Nghiệp Thành rung chuyển. Cách giải quyết của hoàng thúc, ta sẽ cân nhắc, nếu thật sự không được, liền tiền trảm hậu tấu. Ta cũng không tin, cho dù Tam công tử hiếu thuận nhưng cũng không thể để lão phu nhân tùy ý can thiệp chính sự, lại trách tội ta.
Lưu Sấm gật đầu: - Nếu vậy thì ta yên tâm rồi. Thế này đi, ta đã phái người phục kích Phùng Lễ, rồi sau đó đánh lén Nội Hoàng Đến lúc đó, mời nguyên Đồ tiên sinh cùng ta góp sức, ta sẽ tận lực cứu Tam công tử trở về.
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà Phùng Kỷ nghe được gần đây.
Y vội vàng nói lời cảm tạ: - Hoàng thúc yên tâm, ngày mai ta liền phái Lã Tường xuất chinh, hiệp trợ hoàng thúc kiềm chế Tào quân.
- Rất tốt!
Lưu Sấm dứt lời, chắp tay vái chào Phùng Kỷ liền cất bước đi vào dịch quán.
Nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, Phùng Kỷ cười khổ lắc đầu, tuy nhiên trong lòng lại thoải mái không ít, càng âm thầm quyết định, phải tẩy trừ tất cả các nhân tố không ổn định trong thành. Về phần Lưu lão phu nhân kia nên dừng mà không dừng nên chịu loạn này, sao có thể để một người phụ nữ như nàng làm chủ?
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ban đêm, Lưu Sấm liền ở trong dịch quán.
Chẳng qua, trong lòng hắn lại không hề bình thản như bên ngoài, loáng thoáng có cảm giác bất an, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Cho nên sau khi hắn vào dịch quán lại hạ lệnh người của Phi Hùng Vệ không tháo giáp, ngựa không tháo yên. Nếu như có chuyện phát sinh, cũng có thể nhanh chóng phản ứng.
Đối với chuyện này, Lư Dục cảm thấy có chút kỳ quái.
Y không hiểu Lưu Sấm tại sao lại cẩn thận như vậy, chăng lẽ lai còn có thể có người vây công dịch quán?
- Tử Gia, ta cảm thấy không khí trong Nghiệp Thành quá mức bất thường. Phùng Kỷ là trọng thần Viên Thượng lưu lại, nhưng lúc đầu nhìn thái độ của Tự Tông ban ngày chẳng có nửa điểm tôn trọng? Người ta thường nói không thể đề phòng còn người! Tuy nói chúng ta không phải là lần đầu tiên đến Nghiệp Thành, nhưng vẫn chưa quen thuộc cuộc sống trong đây. Thời kỳ bất ổn, chẳng bằng đề phòng nhiều hơn một chút. Ít nhiều thì cũng qua một đêm này, đợi đến khi trời hừng đông, chúng ta liền rời khỏi Nghiệp Thành, trở về Bình Dương, đến lúc đó lại quan sát kĩ tình hình rồi mới quyết định.
Lư Dục sau khi nghe xong cũng cho là đúng.
- Chủ công nghĩ như vậy quả thật rất có lý! Phùng Kỷ không thiết yến tẩy trần cho Lưu Sấm, mà dường như lúc này y cũng không có tâm tình làm chuyện này. Tuy nhiên y vẫn phái người đưa tới dê bò và rượu ngon, xem như làm tròn lễ nghĩa trên dưới. Lưu Sấm sai người đi nướng dê nhưng lại hạ lệnh không cho mọi người uống rượu. Đêm xuống, hắn ngồi trong thư phòng, Đổng Phi nằm dưới đất ngáy khò khè vang trời, khiến Lưu Sấm lại rất hâm mộ. Có đôi khi suy nghĩ đơn giản một chút cũng là một loại phúc khí, còn sống khá giả một chút như mình thì cả ngày lo lắng hãi hùng.
Nghĩ đến đây, hắn buông sách, đi đến bên tấm chăn bị Đổng Phi đá văng đắp lại trên người GÃ, rồi sau đó cất bước đi ra ngoài phòng.
Nhưng cũng chỉ thấy trăng sáng sao thưa, cũng là một thời tiết tốt khó gặp.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình viện khiến cho đình viện trong dịch quán như được phủ lên một tầng sương trắng.
Tất cả mọi người trong Phi Hùng vệ đều ôm đao, ngồi dựa vào bên trong hành lang gấp khúc.
Lý Dật Phong và Võ An Quốc thấy Lưu Sấm đi ra tuần tra, liền vội vàng tiến lên chào.
- Tình hình thế nào?
- Hồi bẩm chủ công, gió êm sóng lặng.
- Đêm nay mọi người vất vả một chút, ngày mai sau khi rời đi sẽ không cần căng thẳng như vậy nữa.
- Chủ công yên tâm, đạo lý này Lư tiên sinh đã nói với chúng ta, các huynh đệ cũng hiểu được.
- Ừ, như vậy là tốt rồi, cảnh giác một chút.
Lưu Sấm sau khi tuần tra xong, không thấy có điểm nào khác thường mới quay về phòng. Tuy nhiên, hắn luôn luôn có một cảm giác sợ hãi, năm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được Cuối cùng hắn đơn giản ngồi xuống, liền dựa vào tháp y đọc sách. Vô tình đã đến giờ dẫn, trống canh ba gõ vang, toàn bộ Nghiệp Thành chìm trong yên tĩnh.
Lưu Sấm dựa vào tháp y, mơ mơ màng màng ngủ đi. Lúc nửa đêm khi Đổng Phi rời giường đi tiểu làm hắn bừng tỉnh. Hắn dụi dụi con mắt, ngẫm nghĩ một chút rồi ra khỏi phòng lấy một chậu nước lạnh, rửa mặt, rửa sạch ý nghĩ thấp thỏm trên mình
- A Sửu, sao lại không ngủ?
Trở lại trong phòng, đã thấy Đổng Phi ngồi trên tấm đệm trải trên mặt đất, mắt mở trừng trừng.
Lưu Sấm nghi hoặc hỏi, chợt nghe Đổng Phi nói: - Thúc thúc, ngủ không được...
- Sao vậy? ngày thường ngươi ham ngủ lắm cơ mà?
Đổng Phi đột nhiên đứng lên tháo bao đựng khôi giáp ra.
- A Sửu, làm gì vậy?
- Không biết, mặc nó sẽ an toàn hơn một chút.
Câu nói không đầu không đuôi của Đổng Phi khiến Lưu Sấm không hiểu rõ lắm.
Nhìn Đổng Phi đứng đó mặc khôi giáp vào, ánh mắt của Lưu Sấm híp chặt thành một đường Ông trời lấy trí tuệ của một số người, lại thường thường sẽ bù đắp lại một năng lực đặc biệt nào đấy. như Đổng Phi thế này, chẳng lẽ là ông trời đang bồi thường lại cho gã? Để ý có thể dự cảm được nguy hiểm?
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm giật nảy mình, có chút run rẩy.
Có câu cẩn tắc vô ưu
Hắn vội vàng mở bao khôi giáp của mình, đội mũ giáp sắt, mặc áo giáp sắt.
Lưu Sấm ở đây vừa mới mặc được khôi giáp chỉnh tề, chợt nghe bên ngoài một trận ồn ào rối loạn... ngay sau đó cửa phòng đột ngột có tiếng bị một người đập mạnh vào.
- Chủ công, có chuyện rồi!
Lưu Sấm ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng chấn kinh: - Triều Niên, có chuyện gì xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.