Quyển 1 - Chương 310: Quần Anh hội (7)
Canh Tân
31/05/2017
Việt Hề, người Duyện Châu, cha của y là một vị ẩn sĩ vô cùng có danh vọng ở Duyện Châu.
Nghe đâu lúc Việt Hề sinh ra, mẹ y mơ thấy một con hồ ly lông màu đen tiến thẳng vào trong bụng. Cho nên, Việt Hề có tên rất kỳ lạ, chính là Hồ Tử. Thuở nhỏ Việt Hồ Tử rất thông minh, vả lại trời sinh thần lực. Về sau lại bái nhập một vị danh gia dùng kích ở Duyện Châu làm môn hạ tập võ, cũng học tập binh pháp. Lúc mười tám tuổi, lấy vũ dũng mà xưng hùng ở Duyện Châu.
Khi Tào Tháo nhập chủ ở Duyện Châu, tự mình đến mời chào Việt Hề. Sau khi Trần Cung cấu kết với Lã Bố, Trương Mạc làm loạn ở Duyện Châu, Việt Hề từng giao phong với Lã Bố. Nhưng bởi vì ít binh ít tướng, cuối cùng bại vào tay Lã Bố... Nhưng với sự anh dũng của Việt Hề lại được Tào Tháo tán thưởng, cho làm Kỵ Đô úy, Thống soái Kiêu Kỵ.
Lưu Sấm chưa từng nghe qua về Việt Hề này, chẳng qua hắn hiện giờ đối với việc này cũng không lấy làm kinh ngạc. Thời Tam quốc, đương nhiên là xuất hiện một phần lớn mưu sĩ và mãnh tướng, nhưng đồng thời cũng có thật nhiều người không có tiếng tăm gì. Những người này hoặc là chết sớm, hoặc bởi vì nguyên nhân không ai biết tới gần như vậy. Một bộ Tam quốc chí, không thể nào đem mỗi người ở thời Tam quốc đều ghi chép lại rõ ràng. Cho dù là có bản ghi chép, Lưu Sấm cũng không thể nào nhớ rõ hết. Hắn biết nhân vật, phần lớn là ở hậu thế nghe nhiều nên thuộc nhân vật. Về phần còn có bao nhiêu người tài ba dị sĩ ẩn núp ở thời đại này, hắn không thể để tâm tìm kiếm.
Thái Sử Từ ngăn lại Việt Hề, thương lớn vẽ ra từng đạo thương ảnh. Đem Việt Hề nhốt chặt. Việt Hề giận dữ. Y không ngờ Lưu Sấm thật lớn mật, liều lĩnh muốn trợ giúp sứ đoàn Giang Đông. Y muốn đi trợ giúp sứ đoàn Kinh Châu, lại bị Thái Sử Từ ngăn lại. Ba trăm Phi Hùng Vệ chặn ngang trước trận, ở một bên như hổ rình mồi...
Cùng lúc đó, trên đầu thành Cao Mật truyền đến âm thanh vang dài. Tiếng trống trận vang lên ầm ầm như sấm, quanh quẩn ở trời cao. Trong quân doanh đằng xa, tiếng kèn lại không dứt bên tai, nhiều đội binh mã từ trong doanh nối đuôi nhau mà ra nhanh chóng tới gần về phía chiến trường.
Việt Hề có chút khiếp sợ phản ứng nhanh chóng của quân Cao Mật, đồng thời kích lớn trong tay, múa may gấp hơn.
Luận về tuổi, Việt Hề và Thái Sử Từ không hơn kém nhau bao nhiêu. Nhưng luận về võ nghệ, Việt Hề dường như còn cao hơn Thái Sử Từ một bậc. Tuy nhiên, trong lòng Thái Sử Từ cũng cảm thấy vô cùng căm tức, mới vừa rồi Lưu Sấm quát lớn, càng làm cho gã cảm thấy áy náy.
Đây là địa bàn của mình, các ngươi ở nơi này vung tay múa chân, không coi chủ nhân vào mắt sao? Mặc dù Thái Sử Từ hơi kém Việt Hề một bậc. Nhưng khi nổi giận, thương mạnh ngựa nhanh. Đường thương lên xuống ngang dọc vù vù. Mặc dù Việt Hề mạnh hơn gã, nhưng nếu muốn thắng Thái Sử Từ cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, binh mã Cao Mật từ bốn phía kéo tới, nhân số càng ngày càng nhiều, làm cho Việt Hề cảm thấy sợ hãi.
- Dừng tay, tất cả dừng tay!
Tuân Diễn và Quách Gia lúc này cũng kịp phản ứng, vội vàng phóng ngựa lao ra, lớn tiếng la lên.
Lúc này, binh mã bốn phía đã tách ra. Lưu Sấm giơ ngang chùy trước mặt, gương mặt lạnh lẽo, trong mắt lộ vẻ âm trầm.
- Lưu hoàng thúc, xin hãy thu binh.
Tuân Diễn nói lớn, đã thấy ánh mắt của Lưu Sấm đột nhiên trợn lên, lớn tiếng quát:
- Tuân tiên sinh, ngươi phải nhớ kỹ. Ta tôn kính ngươi, không phải là bởi vì ngươi là Tuân Diễn, càng không phải là bởi vì ngươi là Tam bá của Đán Nhi. Nguyên nhân chính ngươi là sứ giả của triều đình, đại diện cho thiên tử, cho nên ta mới lễ độ với ngươi. Nhưng nếu như ngươi còn không rõ ràng tình hình, cho dù ngươi là sứ giả của triều đình, ta cũng sẽ không khách sáo đối với ngươi.
Tuân Diễn nghẹn lời, nhìn Lưu Sấm, ý cười trên mặt không còn. Mà Quách Gia ở bên cạnh cũng ý thức được tình hình có chút vượt qua khống chế của y, nói một cách khác, bọn họ đã kích động Lưu Sấm...
- Lưu hoàng thúc!
Quách Gia ở trên ngựa chắp tay, vừa muốn mở miệng. Nào ngờ Lưu Sấm hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Quách Gia ngẩn người, chợt bừng tỉnh ra, vội vàng xuống ngựa, khom người nói:
- Hoàng thúc, chuyện hôm nay có lẽ chỉ là hiểu lầm, kính xin hoàng thúc thứ tội.
Lưu Sấm là Bắc Hải tướng, là hoàng thúc của Đại Hán, Dương Võ Tướng quân. Mà Quách Gia chẳng qua cũng chỉ là Tư Không duyện, quân sư Tế tửu, nếu chiếu theo Đông Hán quan chế, căn bản không có tư cách nói chuyện với Lưu Sấm. Cũng may, y là Phó sứ sứ đoàn của triều đình, ít nhiều gì cũng xem như thân phận được tăng lên một ít.
Trong lòng Quách Gia phẫn nộ, nhưng lại rõ ràng, lúc này y nếu dám cả gan chống lại, Lưu Sấm sẽ không chút do dự ngay cả y cũng giết chết. Phải biết rằng, Lưu Sấm đã sớm đối với Quách Gia nổi lên sát tâm. Tuân Diễn lúc này cũng kịp phản ứng, trên mặt lại khôi phục vẻ tươi cười, chỉ có điều hơi có vẻ cay đắng.
- Hoàng thúc, xin bớt giận.
Lưu Sấm nhìn thoáng qua đám người Điền Phong đứng ở đàng xa xem náo nhiệt, nhắm mắt lại, một lát sau mới giơ tay lên, tiếng kèn trên đầu thành lập tức dừng lại.
Lúc này, Trần Vũ và hai viên võ tướng Giang Đông vây quanh một thiếu niên đang bước ra từ sứ đoàn Giang Đông. Thiếu niên kia đi đến trước mặt Lưu Sấm, xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
- Tôn Quyền Phú Xuân, vâng lệnh của gia huynh đặc biệt đến chúc mừng đại hôn của Lưu hoàng thúc. Lúc Quyền đi, gia huynh từng nói: lời nói việc làm của Hoàng thúc, phải nhớ kĩ trong lòng. Nếu như thật sự có chuyện như thế này, nhất định phải nhớ kỹ ân nghĩa của hoàng thúc.
Lưu Sấm ở trên ngựa nghe lời nói của thiếu niên, không khỏi hơi sửng sốt.
Tôn Quyền?
Không nghĩ tới Tôn Sách lần này lại phái Tôn Quyền đến đây, quả thật là có chút vượt ra ngoài dự liệu của Lưu Sấm. Tuổi của Tôn Quyền so với Lưu Sấm hơi nhỏ một chút, mười lăm tuổi, kém hai tuổi mới được mười bảy. Bất kể nhìn thế nào y cũng còn là một đứa trẻ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn so với Gia Cát Lượng. Nhưng ai có thể nghĩ đến, thiếu niên non nớt này được đời sau gọi là Bích Nhãn nhi', ngày sau sẽ trở thành vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất Giang Đông, lập ra Ngô quốc ở thế chân vạc chứ? Lưu Sấm không kìm nổi, nhìn chằm chằm vào Tôn Quyền.
Không thể không nói, Tôn Quyền mười lăm tuổi, rất là trắng trẻo đáng yêu. Trong diễn nghĩa nói cái gì mắt xanh râu tím, Lưu Sấm không thấy được, nhưng từ trong đôi mắt kia, mơ hồ nhìn ra được một chút ý đồ không an phận. Nghĩ cũng đúng, Giang Đông Tiểu Bá Vương ngày thường tuấn tú như vậy, sao có thể có một người em mắt xanh râu tím được? Nếu như Tôn Quyền lớn lên có hình thức như thế, vậy thì chỉ có một khả năng: Y không phải con của Tôn Kiên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Sấm không khỏi thán phục. Trí tưởng tượng của La Quán Trung quả nhiên là phong phú... Hắn xoay người xuống ngựa, đi lên phía trước nói:
- Nhị công tử đã bị sợ hãi, vì sao không phái người cho ta biết? Ta sẽ phái binh mã ra nghênh đón. Nếu như ngươi trên đường gặp phải rắc rối, chỉ sợ ta sẽ khó ăn nói với Bá Phù. Ngồi xe suốt đường đi, có lẽ nhị công tử cũng mệt mỏi rồi. Ta đã chuẩn bị dịch quán chu đáo, mời nhị công tử vào thành.
Vừa nói, ánh mắt của hắn đã rơi vào ba người ở phía sau Tôn Quyền. Đừng thấy Tôn Quyền tuổi còn nhỏ nhưng cũng không đơn giản. Lập tức y hiểu rõ ý tứ của Lưu Sấm. Vội vàng nói:
- Đây là Trần Vũ Trần Tử Liệt, là tướng thân cận bên cạnh của gia huynh.
Lưu Sấm cười nói:
- Đây là lần thứ hai ta gặp Tử Liệt... Tử Liệt, từ biệt ở Thần Đình Lĩnh, phong thái vẫn như trước.
Trần Vũ đứng ở phía sau Tôn Quyền, không khỏi sinh lòng cảm thán. Hai năm trước, gã theo Tôn Sách đến Thần Đình Lĩnh, từng giao phong với Lưu Sấm.
Lưu Sấm khi đó chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên non nớt, mặc dù có chút vũ dũng nhưng vẫn kém xa mới đạt đến cảnh giới Luyện Thần. Nhưng hiện tại... Lưu Sấm đã là hoàng thúc Đại Hán, ngay cả khi Chu Du và Tôn Sách bàn luận về hắn cũng cảm thấy có chút khó tin. Thấy Lưu Sấm bắt chuyện với y, Trần Vũ cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng tiến lên khom mình thi lễ:
- Lúc ở Thần Đình Lĩnh không biết thân phận của hoàng thúc, Vũ thật đắc tội.
- Không hề gì, khôn ghề gì... Khi đó ta như chó nhà có tang, như thế nào dám bại lộ thân phận? Tử Liệt không cần để ý!
Ánh mắt của Lưu Sấm, lướt qua Trần Vũ, nhìn về phía hai người bên cạnh hắn. Tôn Quyền bên cạnh vội vàng chỉ vào nam tử cầm mâu:
- Hạ Thái Chu Thái Chu Ấu Bình.
Lúc Tôn Quyền giới thiệu người này, vô cùng đơn giản, toàn bộ không giống như giới thiệu Trần Vũ long trọng và rõ ràng như vậy. Ở trong mắt người khác, có lẽ sẽ cảm thấy Tôn Quyền không coi trọng Chu Thái. Nhưng Lưu Sấm lại giật mình, hoá ra Chu Thái đã đi theo Tôn Quyền?
Người khác không biết, nhưng Lưu Sấm lại rất rõ ràng.
Chu Thái này tuyệt đối là một tay chân trung thành của Tôn Quyền, toàn bộ Giang Đông, Tôn Quyền tín nhiệm Chu Thái, không ai có thể sánh bằng, cho dù là Lỗ Túc Chu Du cũng không bằng Chu Thái. Người này trước kia là đạo tặc, về sau quy thuận Tôn Sách, được làm Biệt Bộ Tư Mã. Sau được Tôn Quyền đem đi, xem như tâm phúc. Chu Thái dũng khí tuyệt luân, từng bởi vì bảo vệ Tôn Quyền, dũng chiến đẩy lùi quân địch, toàn thân bị thương mười hai chỗ, thật lâu mới khôi phục.
Nghe đâu lúc Việt Hề sinh ra, mẹ y mơ thấy một con hồ ly lông màu đen tiến thẳng vào trong bụng. Cho nên, Việt Hề có tên rất kỳ lạ, chính là Hồ Tử. Thuở nhỏ Việt Hồ Tử rất thông minh, vả lại trời sinh thần lực. Về sau lại bái nhập một vị danh gia dùng kích ở Duyện Châu làm môn hạ tập võ, cũng học tập binh pháp. Lúc mười tám tuổi, lấy vũ dũng mà xưng hùng ở Duyện Châu.
Khi Tào Tháo nhập chủ ở Duyện Châu, tự mình đến mời chào Việt Hề. Sau khi Trần Cung cấu kết với Lã Bố, Trương Mạc làm loạn ở Duyện Châu, Việt Hề từng giao phong với Lã Bố. Nhưng bởi vì ít binh ít tướng, cuối cùng bại vào tay Lã Bố... Nhưng với sự anh dũng của Việt Hề lại được Tào Tháo tán thưởng, cho làm Kỵ Đô úy, Thống soái Kiêu Kỵ.
Lưu Sấm chưa từng nghe qua về Việt Hề này, chẳng qua hắn hiện giờ đối với việc này cũng không lấy làm kinh ngạc. Thời Tam quốc, đương nhiên là xuất hiện một phần lớn mưu sĩ và mãnh tướng, nhưng đồng thời cũng có thật nhiều người không có tiếng tăm gì. Những người này hoặc là chết sớm, hoặc bởi vì nguyên nhân không ai biết tới gần như vậy. Một bộ Tam quốc chí, không thể nào đem mỗi người ở thời Tam quốc đều ghi chép lại rõ ràng. Cho dù là có bản ghi chép, Lưu Sấm cũng không thể nào nhớ rõ hết. Hắn biết nhân vật, phần lớn là ở hậu thế nghe nhiều nên thuộc nhân vật. Về phần còn có bao nhiêu người tài ba dị sĩ ẩn núp ở thời đại này, hắn không thể để tâm tìm kiếm.
Thái Sử Từ ngăn lại Việt Hề, thương lớn vẽ ra từng đạo thương ảnh. Đem Việt Hề nhốt chặt. Việt Hề giận dữ. Y không ngờ Lưu Sấm thật lớn mật, liều lĩnh muốn trợ giúp sứ đoàn Giang Đông. Y muốn đi trợ giúp sứ đoàn Kinh Châu, lại bị Thái Sử Từ ngăn lại. Ba trăm Phi Hùng Vệ chặn ngang trước trận, ở một bên như hổ rình mồi...
Cùng lúc đó, trên đầu thành Cao Mật truyền đến âm thanh vang dài. Tiếng trống trận vang lên ầm ầm như sấm, quanh quẩn ở trời cao. Trong quân doanh đằng xa, tiếng kèn lại không dứt bên tai, nhiều đội binh mã từ trong doanh nối đuôi nhau mà ra nhanh chóng tới gần về phía chiến trường.
Việt Hề có chút khiếp sợ phản ứng nhanh chóng của quân Cao Mật, đồng thời kích lớn trong tay, múa may gấp hơn.
Luận về tuổi, Việt Hề và Thái Sử Từ không hơn kém nhau bao nhiêu. Nhưng luận về võ nghệ, Việt Hề dường như còn cao hơn Thái Sử Từ một bậc. Tuy nhiên, trong lòng Thái Sử Từ cũng cảm thấy vô cùng căm tức, mới vừa rồi Lưu Sấm quát lớn, càng làm cho gã cảm thấy áy náy.
Đây là địa bàn của mình, các ngươi ở nơi này vung tay múa chân, không coi chủ nhân vào mắt sao? Mặc dù Thái Sử Từ hơi kém Việt Hề một bậc. Nhưng khi nổi giận, thương mạnh ngựa nhanh. Đường thương lên xuống ngang dọc vù vù. Mặc dù Việt Hề mạnh hơn gã, nhưng nếu muốn thắng Thái Sử Từ cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, binh mã Cao Mật từ bốn phía kéo tới, nhân số càng ngày càng nhiều, làm cho Việt Hề cảm thấy sợ hãi.
- Dừng tay, tất cả dừng tay!
Tuân Diễn và Quách Gia lúc này cũng kịp phản ứng, vội vàng phóng ngựa lao ra, lớn tiếng la lên.
Lúc này, binh mã bốn phía đã tách ra. Lưu Sấm giơ ngang chùy trước mặt, gương mặt lạnh lẽo, trong mắt lộ vẻ âm trầm.
- Lưu hoàng thúc, xin hãy thu binh.
Tuân Diễn nói lớn, đã thấy ánh mắt của Lưu Sấm đột nhiên trợn lên, lớn tiếng quát:
- Tuân tiên sinh, ngươi phải nhớ kỹ. Ta tôn kính ngươi, không phải là bởi vì ngươi là Tuân Diễn, càng không phải là bởi vì ngươi là Tam bá của Đán Nhi. Nguyên nhân chính ngươi là sứ giả của triều đình, đại diện cho thiên tử, cho nên ta mới lễ độ với ngươi. Nhưng nếu như ngươi còn không rõ ràng tình hình, cho dù ngươi là sứ giả của triều đình, ta cũng sẽ không khách sáo đối với ngươi.
Tuân Diễn nghẹn lời, nhìn Lưu Sấm, ý cười trên mặt không còn. Mà Quách Gia ở bên cạnh cũng ý thức được tình hình có chút vượt qua khống chế của y, nói một cách khác, bọn họ đã kích động Lưu Sấm...
- Lưu hoàng thúc!
Quách Gia ở trên ngựa chắp tay, vừa muốn mở miệng. Nào ngờ Lưu Sấm hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Quách Gia ngẩn người, chợt bừng tỉnh ra, vội vàng xuống ngựa, khom người nói:
- Hoàng thúc, chuyện hôm nay có lẽ chỉ là hiểu lầm, kính xin hoàng thúc thứ tội.
Lưu Sấm là Bắc Hải tướng, là hoàng thúc của Đại Hán, Dương Võ Tướng quân. Mà Quách Gia chẳng qua cũng chỉ là Tư Không duyện, quân sư Tế tửu, nếu chiếu theo Đông Hán quan chế, căn bản không có tư cách nói chuyện với Lưu Sấm. Cũng may, y là Phó sứ sứ đoàn của triều đình, ít nhiều gì cũng xem như thân phận được tăng lên một ít.
Trong lòng Quách Gia phẫn nộ, nhưng lại rõ ràng, lúc này y nếu dám cả gan chống lại, Lưu Sấm sẽ không chút do dự ngay cả y cũng giết chết. Phải biết rằng, Lưu Sấm đã sớm đối với Quách Gia nổi lên sát tâm. Tuân Diễn lúc này cũng kịp phản ứng, trên mặt lại khôi phục vẻ tươi cười, chỉ có điều hơi có vẻ cay đắng.
- Hoàng thúc, xin bớt giận.
Lưu Sấm nhìn thoáng qua đám người Điền Phong đứng ở đàng xa xem náo nhiệt, nhắm mắt lại, một lát sau mới giơ tay lên, tiếng kèn trên đầu thành lập tức dừng lại.
Lúc này, Trần Vũ và hai viên võ tướng Giang Đông vây quanh một thiếu niên đang bước ra từ sứ đoàn Giang Đông. Thiếu niên kia đi đến trước mặt Lưu Sấm, xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
- Tôn Quyền Phú Xuân, vâng lệnh của gia huynh đặc biệt đến chúc mừng đại hôn của Lưu hoàng thúc. Lúc Quyền đi, gia huynh từng nói: lời nói việc làm của Hoàng thúc, phải nhớ kĩ trong lòng. Nếu như thật sự có chuyện như thế này, nhất định phải nhớ kỹ ân nghĩa của hoàng thúc.
Lưu Sấm ở trên ngựa nghe lời nói của thiếu niên, không khỏi hơi sửng sốt.
Tôn Quyền?
Không nghĩ tới Tôn Sách lần này lại phái Tôn Quyền đến đây, quả thật là có chút vượt ra ngoài dự liệu của Lưu Sấm. Tuổi của Tôn Quyền so với Lưu Sấm hơi nhỏ một chút, mười lăm tuổi, kém hai tuổi mới được mười bảy. Bất kể nhìn thế nào y cũng còn là một đứa trẻ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn so với Gia Cát Lượng. Nhưng ai có thể nghĩ đến, thiếu niên non nớt này được đời sau gọi là Bích Nhãn nhi', ngày sau sẽ trở thành vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất Giang Đông, lập ra Ngô quốc ở thế chân vạc chứ? Lưu Sấm không kìm nổi, nhìn chằm chằm vào Tôn Quyền.
Không thể không nói, Tôn Quyền mười lăm tuổi, rất là trắng trẻo đáng yêu. Trong diễn nghĩa nói cái gì mắt xanh râu tím, Lưu Sấm không thấy được, nhưng từ trong đôi mắt kia, mơ hồ nhìn ra được một chút ý đồ không an phận. Nghĩ cũng đúng, Giang Đông Tiểu Bá Vương ngày thường tuấn tú như vậy, sao có thể có một người em mắt xanh râu tím được? Nếu như Tôn Quyền lớn lên có hình thức như thế, vậy thì chỉ có một khả năng: Y không phải con của Tôn Kiên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Sấm không khỏi thán phục. Trí tưởng tượng của La Quán Trung quả nhiên là phong phú... Hắn xoay người xuống ngựa, đi lên phía trước nói:
- Nhị công tử đã bị sợ hãi, vì sao không phái người cho ta biết? Ta sẽ phái binh mã ra nghênh đón. Nếu như ngươi trên đường gặp phải rắc rối, chỉ sợ ta sẽ khó ăn nói với Bá Phù. Ngồi xe suốt đường đi, có lẽ nhị công tử cũng mệt mỏi rồi. Ta đã chuẩn bị dịch quán chu đáo, mời nhị công tử vào thành.
Vừa nói, ánh mắt của hắn đã rơi vào ba người ở phía sau Tôn Quyền. Đừng thấy Tôn Quyền tuổi còn nhỏ nhưng cũng không đơn giản. Lập tức y hiểu rõ ý tứ của Lưu Sấm. Vội vàng nói:
- Đây là Trần Vũ Trần Tử Liệt, là tướng thân cận bên cạnh của gia huynh.
Lưu Sấm cười nói:
- Đây là lần thứ hai ta gặp Tử Liệt... Tử Liệt, từ biệt ở Thần Đình Lĩnh, phong thái vẫn như trước.
Trần Vũ đứng ở phía sau Tôn Quyền, không khỏi sinh lòng cảm thán. Hai năm trước, gã theo Tôn Sách đến Thần Đình Lĩnh, từng giao phong với Lưu Sấm.
Lưu Sấm khi đó chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên non nớt, mặc dù có chút vũ dũng nhưng vẫn kém xa mới đạt đến cảnh giới Luyện Thần. Nhưng hiện tại... Lưu Sấm đã là hoàng thúc Đại Hán, ngay cả khi Chu Du và Tôn Sách bàn luận về hắn cũng cảm thấy có chút khó tin. Thấy Lưu Sấm bắt chuyện với y, Trần Vũ cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng tiến lên khom mình thi lễ:
- Lúc ở Thần Đình Lĩnh không biết thân phận của hoàng thúc, Vũ thật đắc tội.
- Không hề gì, khôn ghề gì... Khi đó ta như chó nhà có tang, như thế nào dám bại lộ thân phận? Tử Liệt không cần để ý!
Ánh mắt của Lưu Sấm, lướt qua Trần Vũ, nhìn về phía hai người bên cạnh hắn. Tôn Quyền bên cạnh vội vàng chỉ vào nam tử cầm mâu:
- Hạ Thái Chu Thái Chu Ấu Bình.
Lúc Tôn Quyền giới thiệu người này, vô cùng đơn giản, toàn bộ không giống như giới thiệu Trần Vũ long trọng và rõ ràng như vậy. Ở trong mắt người khác, có lẽ sẽ cảm thấy Tôn Quyền không coi trọng Chu Thái. Nhưng Lưu Sấm lại giật mình, hoá ra Chu Thái đã đi theo Tôn Quyền?
Người khác không biết, nhưng Lưu Sấm lại rất rõ ràng.
Chu Thái này tuyệt đối là một tay chân trung thành của Tôn Quyền, toàn bộ Giang Đông, Tôn Quyền tín nhiệm Chu Thái, không ai có thể sánh bằng, cho dù là Lỗ Túc Chu Du cũng không bằng Chu Thái. Người này trước kia là đạo tặc, về sau quy thuận Tôn Sách, được làm Biệt Bộ Tư Mã. Sau được Tôn Quyền đem đi, xem như tâm phúc. Chu Thái dũng khí tuyệt luân, từng bởi vì bảo vệ Tôn Quyền, dũng chiến đẩy lùi quân địch, toàn thân bị thương mười hai chỗ, thật lâu mới khôi phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.