Quyển 1 - Chương 75: Sát khí tứ phía hỏa thiêu Lý Lư ( thượng)
Canh Tân
28/04/2017
Về đến nhà, Lưu Sấm đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa ngay trước sân. Hai người đàn ông vạm vỡ, mang một hòm gỗ từ trong ra, nhìn thấy Lưu Sấm gật gật đầu thay lời chào hỏi. Rương sách, đó là những sách của Lưu Đào. Lưu Sấm có chút nghi hoặc đi vào sân, Quản Hợi từ trong nhà đi ra.
- Mạnh Ngạn, cháu về rồi à!
- Hợi thúc, các người đang làm gì vậy?
Quản Hợi cười nói:
- Đang sắp xếp một chút, mang những đồ vật quý giá tập trung mang lên xe chuyển đi.Lưu Sấm nhanh chóng phản ứng, nói cách khác, bọn người Bùi Thiệu đã đồng ý cho họ đến Dĩnh Xuyên, lúc trước hắn vui mừng vô cùng, nhưng hiện tại dù có thế nào hắn cũng không thể vui vẻ được ngược lại trong lòng sinh ra những lo lắng không yên.
- Thúc phụ ở trong phòng sao?
- Đang thu dọn linh vị, chuẩn bị mang đi.
Lưu Sấm cùng Quản Hợi hàn huyên vài câu, hắn vội vàng chạy vào trong phòng. Lưu Dũng thật cẩn thận mang linh vị của Lưu Đào và Tư Mã vào hộp gỗ lim được chạm khắc công phu. Thấy Lưu Sấm tiến vào ôngông dường như không để ý, mà chỉ lo làm xong việc, đóng nắp hòm lại.- Mạnh Ngạn gặp Tam nương tử rồi hả?
- Dạ.
- Tình hình thế nào rồi?
Lưu Sấm thở dài, cười khổ nói:
- Không được tốt lắm.
- Sao?
Lưu Dũng không hỏi nữa mà ôm thùng ra hiệu cho Lưu Sấm vào trong phòng nói chuyện.Hai người nhanh chóng vào trong phòng, Lưu Sấm cảm giác căn phòng chật chội này dường như đã rộng ra rất nhiều. Những đồ vật quý giá trong phòng hiển nhiên đã được mang lên xe ngựa. Lưu Dũng đặt rương gỗ trên giường sau đó nhanh chóng ra cửa, thoáng quan sát bên ngoài, ông nói lớn:
- Lão Quản, ta có chút việc nói chuyện cùng Mạnh Ngạn, nếu có chuyện gì gọi ta một tiếng.
Ngụ ý nói: nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.
Quản Hợi ở bên ngoài gật đầu, lúc này Lưu Dũng mới xoay người nhìn hắn nói:
- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?Lưu Sấm giảm âm thanh mang chuyện Mi Hoán nói thuật lại đầu đuôi ngọn nguồn. Lưu Dũng chăm chú nghe, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
- Nếu Tam nương tử nói như vậy, vậy cháu cứ tùy theo hoàn cảnh mà ứng phó. Tam nương tử có thể có quyết định như vậy, có thể cho thấy nàng ta rất yêu cháu, là cháu gái lại có quyết tâm như vậy, Mạnh Ngạn, cháu phải quý trọng mới tốt, chớ phụ tình ý của Tam nương tử .Tuy nhiên như vậy cũng tốt, mặc dù gia sản của Mi gia lớn nhưng nghiên quá lớn về thương nhân, sau này nếu thành thân, chưa chắc Mi Trúc, Mi Phương để cháu mang nàng ta đi xa. À đúng rồi, gia phả cháu còn giữ không?
Lưu Sấm vội vàng đứng dậy, đến bên giường lấy gia phả ra. Lưu Dũng mở rương ra cẩn thật đặt gia phả vào, khóa kỹ nắp rương.
Ông ngẩng đầu, nhìn Lưu Sấm nói:- Lát nữa đây, ta cùng Hợi thúc cháu sẽ mang những vật này dọn đến Diêm Thủy, tối sẽ không quay lại. Cháu ở lại trông nhà, có chuyện gì ngày mai ta trở về nói sau. Thời gian ba ngày, mấy ngày nay cháu phải cẩn thận.Tam nương tử nói không sai, Mi đại công tử tính khí ôn hòa như thế nhưng kì thật là người cực kỳ tàn nhẫn. Nếu cháu để lộ tin tức gã ta tất nhiên sẽ làm phiền đến cháu, nơi này không phải Dĩnh Xuyên, chúng ta cần phải cẩn thận.
- Thúc phụ yên tâm, mấy ngày nay cháu sẽ ở trong nhà không ra ngoài gây chuyện.
Thấy Lưu Sấm ngoan ngoãn vâng lời, Lưu Dũng cũng yên tâm phần nào. Từ sau khi Lưu Sấm trải qua tai ương ngục tù, tính tình có nhiều thay đổi, đôi khi ngay cả Lưu Dũng cảm thấy hắn như người xa lạ, nhưng ông tin tưởng Lưu Sấm không phải là người không biết nặng nhẹ. Có lẽ vì việc trước kia hắn tỉnh tỉnh mê mê nhưng saukhi khôi phục trí nhớ làm việc gì cũng cẩn thận hơn.
Lúc này, Quản Hợi đã đến nói với Lưu Dũng xe ngựa đã chuẩn bị xong. Lưu Dũng liền nhanh chóng mang rương gỗ đi ra ngoài, Lưu Sấm đi phía sau ông nhanh chóng ra khỏi phòng.
- Mạnh Ngạn, tạm thời ta mượn Giáp Tử Kiếm, sau này ta sẽ trả lại cho cháu. Trước đây Quản Hợi không có binh khí sử dụng, Lưu Sấm đã mang Giáp Tử Kiếm đưa cho ông, dù sao trong huyện Cù cũng không có chuyện gì phát sinh, ngược lại ở Diêm Thủy thì hỗn loạn vô cùng, nếu chẳng may xảy ra xung đột, Quản Hợi khó tránh khỏi sẽ ẩu đả với người ta. Tuy nhiên, trước đây Quản Hợi đã đưa Giáp Tử Kiếm cho Lưu Sấm, tuy bảo đao này là của ông, nhưng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.Điều nên nói, đã nói rõ. Ở điểm này, Quản Hợi nói rõ ràng để tránh gây hiểu lầm cho Lưu Sấm. Lưu Sấm chỉ cười không nói gì. Lưu Dũng nắm dây cương giật con Thanh Thông mã đi ra, xoay người dạng chân trên lưng ngựa
- Mạnh Ngạn, buổi tối ở nhà phải thật cẩn thận.
- Cháu biết rồi.Không phải lần đầu tiên cháu ở nhà một mình, thúc phụ yên tâm.
Bên kia, Quản Hợi cũng nhảy phất lên lưng chiến mã. Ngựa của ông không thể nào bằng Thanh Thông mã, càng không thể so sánh với Tượng Long của Lưu Sấm, nó chỉ là một chiến mã rất bình thường, là Bùi Thiệu ở Diêm Thủy thông qua người môi giới mua cho ông, ngựa ở Từ Châu không có cho nên giá cả của nó với ngựa bình thường cũng đắt hơn một chút. Với ngựa này của Quản Hợi nếu ở Ký Châu hoặc U Châu, Tịnh Châu đoán chừng không vượt qua hai kim.Nhưng ở Hạ Bì, Bùi Thiệu phải mất ba kim. Nếu quy ra tiền Ngũ Thù có hơn bốn vạn tiền, so với thị trường cao hơn gấp đôi. Phương diện này tiền bị mất giá trị, nhưng còn nhiều vấn đề nữa hay vì Từ Châu không có ngựa nên giá cả ở phương Bắc cao hơn nhiều.
Ngay cả Bùi Thiệu đã nói rằng:
- Như vậy đã rất rẻ rồi. Với một con chiến mã như vậy nếu ở khu Giang Đông ít nhất phải đến bốn kim.
Bốn kim, gần sáu vạn tiền....Địa khu Nam Bắc ngựa có giá cả chênh lệch, kinh doanh là như thế. Quản Hợi cũng lên ngựa, hai người nhanh lên xe ngựa xoay về hướng Diêm Thủy, sau khi chào Lưu Sấm vội phi xe ngựa chạy đi...Lưu Sấm ở Diêm Thủy học bắn, cùng Bùi Thiệu và ba mươi sáu người lăn lộn cũng đã quen biết nhau. Cho nên hắn mỉm cười khoát tay chào hai thúc, nhìn theo đám người rời đi hẳn, lúc này mới xoay người nhanh chóng đi vào viện.
Hắn đứng trong sân, quan sát xung quanh trong lòng chợt có cảm giác vắng vẻ, thậm chí có chút không thỏa mái....Đó cũng không phải tâm tình của hắn, mà chính của thân thể này nảy sinh tình cảm. Trước kia Lưu Sấm ở dây hơn mười năm, sớm có khá nhiều cảm tình. Tuy rằng cảm giác của Lưu Sấm đã mất nhưng tình cảm thì không có cách nào hủy diệt được, nó đã ăn sâu vào thân thể này.
Lưu Sấm thở dài, cầm cái máng ăn đặt trước mặt Tượng Long. Những điều Lưu Dũng nói không giả chút nào, cháu Tượng Long này sức ăn kinh người, nếu không có Quản Hợi giúp đỡ chỉ sợ căn bản không thể nuôi sống nó.Lưu Sấm vươn tay, vuốt đầu của Tượng Long. Tượng Long ngẩng đầu, con ngươi nhìn có vẻ nghi hoặc. Ánh mắt của Tượng Long khác với những con ngựa bình thường khác....Con ngươi nó có năm màu sắc, màu sắc thay đổi luân phiên. Gọi ngựa này là ngựa tốt vì nó có linh giác, nó có thể cảm nhận được Lưu Sấm có tâm sự, nên dù được Lưu Sấm cho nắm cỏ khô nó cũng đưa đầu chà chà vào ngực Lưu Sấm, cọ xát hai cái rồi phì phì trong mũi, làm cho tâm tình Lưu Sấm lập tức khá lên rất nhiều.
Xe đến trước núi ắt có đường, hi vọng sẽ vượt qua được nó.
Nếu sự tình đã xảy ra.
Vậy ứng phó theo hoàn cảnh... Nếu chỉ với một huyện Cù nho nhỏ đã làm hắn rối bời như thế, sau này hắn đối mặt với thiên hạ rộng lớn thế nào, đối thủ hung ác hơn thì sao? Nghĩ đến đây Lưu Sấm vỗ vỗ đầu Tượng Long, xoay người vào trong phòng........................
Chỉ chốc lát màn đêm đã kéo xuống.
Màn đêm một lần nữa bao phủ huyện Cù.
Một vòng trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng mềm nhẹ, chiếu vào trong đình viện.
Sau khi Lưu Sấm ăn cơm tối xong liền nhanh chóng trở về phòng, không biết tại sao trong lòng cảm giác không yên, vì thế hắn lại ra khỏi phòng mang yên ngựa cùng bàn đạp mặc trên người Tượng Long, còn về phần móng ngựa cũng chỉ để tốt cho Tượng Long, vì không muốn kinh động đến người huyện Cù mà đến bãi Diêm Thủy, tìm một thợ rèn giỏi chế tạo xong mang về cho Tượng Long, cũng không muốn cho mọi người biết được.Ngay từ đầu Tượng Long đã có chút không kích ứng. Nhưng sau thời gian dài, nó cũng đần trở thành thói quen đi trên móng ngựa. Chỉ có điều ngựa này ít mặc giáp trụ, cho đến khi Lưu Sấm mặc áo giáp cho nó, vì thế Tượng Long cảm thấy không thỏai mái, không ngừng chạy quanh trong sân. Sau một hồi trấn an, cuối cùng Tượng Long cũng bình tĩnh trở lại. Lưu Sấm không buộc nó vào cây để nó tự do đi lại trong sân.
Nhìn bên ngoài yên tĩnh, Lưu Sấm gãi gãi đầu trở lại phòng....Đa nghi quá! Lúc này làm gì có chuyện gì được? Hắn vội cầm lấy thương Bàn Long, suy nghĩ một chút. Thương Bàn Long nặng gần hai trăm cân, hiện giờ trong tay cũng không cần quá cố sức. Đặc biệt sau khi luyện thành công Bạo hùng đam sơn, như lời Quản Hợi nói Lưu Sấm đã đạt được công phu khá cao, chỉ thiếu chút nữa có thể đột phá dưỡng khí tiến đến cảnh giới Luyện Thần, chỉ có điều quá trình này phải cần có thời gian, Lưu Sấm đã sử dụng nhiều dược liệu quý, đặc biệt Mi Hoán đưa đến hộp sâm hoàn, càng làmkhí huyết hắn tràn đầy khí lực.
Lưu Dũng nói sâm hoàn tuy không thể giúp hắn đột phá cảnh giới Luyện Thần nhưng nó tạo nền tảng cơ sở cho hắn luyện công phu sau này.
Khí huyết đủ, khí lực tăng. Đáng tiếc Mi Hoán chỉ trộm được một hộp, nó đã sớm được dùng hết. Nếu như có thể dùng liên tục, dựa theo cách nói của Lưu Dũng, chỉ trong một năm thậm chí nửa năm sẽ làm cho khí huyết của Lưu Sấm tích tụ đến trình độ nhất định, có thể đạt đến tiêu chuẩn của Luyện Thần.
Về phần để đạt đến Luyện Thần, tiêu chuẩn phải như thế nào? Lưu Dũng cũng có nói qua. Khí tùy tâm đi, sức nhẹ của xương, có thể nhẹ nhàng di chuyển, nặng nhẹ tùy tâm, không theo khuôn mẫu nào. Mà điều quan trọng hơn đạt được Luyện Thần phải có thể tiếp tục phát huy uy thế....”Thế” rất khó dùng ngôn ngữ giải thích. Tuynhiên, Lưu Sấm có thể hiểu được hàm nghĩa bên trong của nó.
Giống như Quan Vân Trường giết Văn Sú, trảm Nhan Lương, giống như Trương Dực Đức đại náo cầu Đương Dương. Giống như Tiểu Bá Vương Tôn Sách không thể tới tranh phong, giống như Lã Phụng Tiên khinh thường thiên hạ, không ai có thể làm. Giống như Triệu Vân trước Trường Bản pha bảy vào bảy ra, giống như Điển Vi Uyển Thành chết trận vẫn khiến quân giặc không dám tiến lên....
Tất cả mọi thứ, đều là “Thế“. Khi ngươi không đạt đến giới Luyện Thần, căn bản không thể hiểu rõ ràng, chữ “thế” này ẩn chứa những hàm ý gì.
Lưu Sấm khẽ vuốt thương Bàn Long, giống như vuốt ve da thịt của tình nhân. Thật lâu sau hắn khẽ thở dài, cũng không biết khi nào mới để cho thương Bàn Long phát huy uy lực. Cất thương Bàn Long đi, Lưu Sấm liền vào trong phòng, thời tiếtnóng bức, hắn nằm trên giường bất giác đi vào giấc mộng.
Giấc mơ mang nhiều hương vị ngọt ngào. Lưu Sấm không biết đã ngủ bao lâu, một cơn gió lớn đột nhiên làm hắn tỉnh dậy. Hắn nhanh chóng xoay người ngồi dậy chợt nghe bên ngoài tiếng Tượng Long hí dài....Bình thường Tượng Long rất yên tĩnh, nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không hí dài như vậy. Hắn vội khoát áo đứng lên, bước nhanh ra khỏi cửa.
Lúc ra cửa hắn thuận tay cầm lấy thương Bàn Long, sau đó quan sát xung quanh chỉ nhìn thấy Tượng Long có vẻ khá nôn nóng, chạy quanh sân. Lưu Sấm vội vàng chạy đến, nhanh chóng nắm lấy dây cương Tượng Long, lúc này Tượng Long mới bình tĩnh trở lại.Chẳng biết lúc nào, huyện Cù nổi lên cơn gió lớn. Mây đen kéo phủ bầu trời, che lấp ánh trăng.
Vào đêm đen giết người, ngày gió cao phóng hỏa?
Không biết nguyên nhân gì mà trong đầu Lưu Sấm hiện lên câu nói như vậy, trong lòng nhất thời cảnh giác cao độ. Đăng bởi: admin
- Mạnh Ngạn, cháu về rồi à!
- Hợi thúc, các người đang làm gì vậy?
Quản Hợi cười nói:
- Đang sắp xếp một chút, mang những đồ vật quý giá tập trung mang lên xe chuyển đi.Lưu Sấm nhanh chóng phản ứng, nói cách khác, bọn người Bùi Thiệu đã đồng ý cho họ đến Dĩnh Xuyên, lúc trước hắn vui mừng vô cùng, nhưng hiện tại dù có thế nào hắn cũng không thể vui vẻ được ngược lại trong lòng sinh ra những lo lắng không yên.
- Thúc phụ ở trong phòng sao?
- Đang thu dọn linh vị, chuẩn bị mang đi.
Lưu Sấm cùng Quản Hợi hàn huyên vài câu, hắn vội vàng chạy vào trong phòng. Lưu Dũng thật cẩn thận mang linh vị của Lưu Đào và Tư Mã vào hộp gỗ lim được chạm khắc công phu. Thấy Lưu Sấm tiến vào ôngông dường như không để ý, mà chỉ lo làm xong việc, đóng nắp hòm lại.- Mạnh Ngạn gặp Tam nương tử rồi hả?
- Dạ.
- Tình hình thế nào rồi?
Lưu Sấm thở dài, cười khổ nói:
- Không được tốt lắm.
- Sao?
Lưu Dũng không hỏi nữa mà ôm thùng ra hiệu cho Lưu Sấm vào trong phòng nói chuyện.Hai người nhanh chóng vào trong phòng, Lưu Sấm cảm giác căn phòng chật chội này dường như đã rộng ra rất nhiều. Những đồ vật quý giá trong phòng hiển nhiên đã được mang lên xe ngựa. Lưu Dũng đặt rương gỗ trên giường sau đó nhanh chóng ra cửa, thoáng quan sát bên ngoài, ông nói lớn:
- Lão Quản, ta có chút việc nói chuyện cùng Mạnh Ngạn, nếu có chuyện gì gọi ta một tiếng.
Ngụ ý nói: nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.
Quản Hợi ở bên ngoài gật đầu, lúc này Lưu Dũng mới xoay người nhìn hắn nói:
- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?Lưu Sấm giảm âm thanh mang chuyện Mi Hoán nói thuật lại đầu đuôi ngọn nguồn. Lưu Dũng chăm chú nghe, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
- Nếu Tam nương tử nói như vậy, vậy cháu cứ tùy theo hoàn cảnh mà ứng phó. Tam nương tử có thể có quyết định như vậy, có thể cho thấy nàng ta rất yêu cháu, là cháu gái lại có quyết tâm như vậy, Mạnh Ngạn, cháu phải quý trọng mới tốt, chớ phụ tình ý của Tam nương tử .Tuy nhiên như vậy cũng tốt, mặc dù gia sản của Mi gia lớn nhưng nghiên quá lớn về thương nhân, sau này nếu thành thân, chưa chắc Mi Trúc, Mi Phương để cháu mang nàng ta đi xa. À đúng rồi, gia phả cháu còn giữ không?
Lưu Sấm vội vàng đứng dậy, đến bên giường lấy gia phả ra. Lưu Dũng mở rương ra cẩn thật đặt gia phả vào, khóa kỹ nắp rương.
Ông ngẩng đầu, nhìn Lưu Sấm nói:- Lát nữa đây, ta cùng Hợi thúc cháu sẽ mang những vật này dọn đến Diêm Thủy, tối sẽ không quay lại. Cháu ở lại trông nhà, có chuyện gì ngày mai ta trở về nói sau. Thời gian ba ngày, mấy ngày nay cháu phải cẩn thận.Tam nương tử nói không sai, Mi đại công tử tính khí ôn hòa như thế nhưng kì thật là người cực kỳ tàn nhẫn. Nếu cháu để lộ tin tức gã ta tất nhiên sẽ làm phiền đến cháu, nơi này không phải Dĩnh Xuyên, chúng ta cần phải cẩn thận.
- Thúc phụ yên tâm, mấy ngày nay cháu sẽ ở trong nhà không ra ngoài gây chuyện.
Thấy Lưu Sấm ngoan ngoãn vâng lời, Lưu Dũng cũng yên tâm phần nào. Từ sau khi Lưu Sấm trải qua tai ương ngục tù, tính tình có nhiều thay đổi, đôi khi ngay cả Lưu Dũng cảm thấy hắn như người xa lạ, nhưng ông tin tưởng Lưu Sấm không phải là người không biết nặng nhẹ. Có lẽ vì việc trước kia hắn tỉnh tỉnh mê mê nhưng saukhi khôi phục trí nhớ làm việc gì cũng cẩn thận hơn.
Lúc này, Quản Hợi đã đến nói với Lưu Dũng xe ngựa đã chuẩn bị xong. Lưu Dũng liền nhanh chóng mang rương gỗ đi ra ngoài, Lưu Sấm đi phía sau ông nhanh chóng ra khỏi phòng.
- Mạnh Ngạn, tạm thời ta mượn Giáp Tử Kiếm, sau này ta sẽ trả lại cho cháu. Trước đây Quản Hợi không có binh khí sử dụng, Lưu Sấm đã mang Giáp Tử Kiếm đưa cho ông, dù sao trong huyện Cù cũng không có chuyện gì phát sinh, ngược lại ở Diêm Thủy thì hỗn loạn vô cùng, nếu chẳng may xảy ra xung đột, Quản Hợi khó tránh khỏi sẽ ẩu đả với người ta. Tuy nhiên, trước đây Quản Hợi đã đưa Giáp Tử Kiếm cho Lưu Sấm, tuy bảo đao này là của ông, nhưng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.Điều nên nói, đã nói rõ. Ở điểm này, Quản Hợi nói rõ ràng để tránh gây hiểu lầm cho Lưu Sấm. Lưu Sấm chỉ cười không nói gì. Lưu Dũng nắm dây cương giật con Thanh Thông mã đi ra, xoay người dạng chân trên lưng ngựa
- Mạnh Ngạn, buổi tối ở nhà phải thật cẩn thận.
- Cháu biết rồi.Không phải lần đầu tiên cháu ở nhà một mình, thúc phụ yên tâm.
Bên kia, Quản Hợi cũng nhảy phất lên lưng chiến mã. Ngựa của ông không thể nào bằng Thanh Thông mã, càng không thể so sánh với Tượng Long của Lưu Sấm, nó chỉ là một chiến mã rất bình thường, là Bùi Thiệu ở Diêm Thủy thông qua người môi giới mua cho ông, ngựa ở Từ Châu không có cho nên giá cả của nó với ngựa bình thường cũng đắt hơn một chút. Với ngựa này của Quản Hợi nếu ở Ký Châu hoặc U Châu, Tịnh Châu đoán chừng không vượt qua hai kim.Nhưng ở Hạ Bì, Bùi Thiệu phải mất ba kim. Nếu quy ra tiền Ngũ Thù có hơn bốn vạn tiền, so với thị trường cao hơn gấp đôi. Phương diện này tiền bị mất giá trị, nhưng còn nhiều vấn đề nữa hay vì Từ Châu không có ngựa nên giá cả ở phương Bắc cao hơn nhiều.
Ngay cả Bùi Thiệu đã nói rằng:
- Như vậy đã rất rẻ rồi. Với một con chiến mã như vậy nếu ở khu Giang Đông ít nhất phải đến bốn kim.
Bốn kim, gần sáu vạn tiền....Địa khu Nam Bắc ngựa có giá cả chênh lệch, kinh doanh là như thế. Quản Hợi cũng lên ngựa, hai người nhanh lên xe ngựa xoay về hướng Diêm Thủy, sau khi chào Lưu Sấm vội phi xe ngựa chạy đi...Lưu Sấm ở Diêm Thủy học bắn, cùng Bùi Thiệu và ba mươi sáu người lăn lộn cũng đã quen biết nhau. Cho nên hắn mỉm cười khoát tay chào hai thúc, nhìn theo đám người rời đi hẳn, lúc này mới xoay người nhanh chóng đi vào viện.
Hắn đứng trong sân, quan sát xung quanh trong lòng chợt có cảm giác vắng vẻ, thậm chí có chút không thỏa mái....Đó cũng không phải tâm tình của hắn, mà chính của thân thể này nảy sinh tình cảm. Trước kia Lưu Sấm ở dây hơn mười năm, sớm có khá nhiều cảm tình. Tuy rằng cảm giác của Lưu Sấm đã mất nhưng tình cảm thì không có cách nào hủy diệt được, nó đã ăn sâu vào thân thể này.
Lưu Sấm thở dài, cầm cái máng ăn đặt trước mặt Tượng Long. Những điều Lưu Dũng nói không giả chút nào, cháu Tượng Long này sức ăn kinh người, nếu không có Quản Hợi giúp đỡ chỉ sợ căn bản không thể nuôi sống nó.Lưu Sấm vươn tay, vuốt đầu của Tượng Long. Tượng Long ngẩng đầu, con ngươi nhìn có vẻ nghi hoặc. Ánh mắt của Tượng Long khác với những con ngựa bình thường khác....Con ngươi nó có năm màu sắc, màu sắc thay đổi luân phiên. Gọi ngựa này là ngựa tốt vì nó có linh giác, nó có thể cảm nhận được Lưu Sấm có tâm sự, nên dù được Lưu Sấm cho nắm cỏ khô nó cũng đưa đầu chà chà vào ngực Lưu Sấm, cọ xát hai cái rồi phì phì trong mũi, làm cho tâm tình Lưu Sấm lập tức khá lên rất nhiều.
Xe đến trước núi ắt có đường, hi vọng sẽ vượt qua được nó.
Nếu sự tình đã xảy ra.
Vậy ứng phó theo hoàn cảnh... Nếu chỉ với một huyện Cù nho nhỏ đã làm hắn rối bời như thế, sau này hắn đối mặt với thiên hạ rộng lớn thế nào, đối thủ hung ác hơn thì sao? Nghĩ đến đây Lưu Sấm vỗ vỗ đầu Tượng Long, xoay người vào trong phòng........................
Chỉ chốc lát màn đêm đã kéo xuống.
Màn đêm một lần nữa bao phủ huyện Cù.
Một vòng trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng mềm nhẹ, chiếu vào trong đình viện.
Sau khi Lưu Sấm ăn cơm tối xong liền nhanh chóng trở về phòng, không biết tại sao trong lòng cảm giác không yên, vì thế hắn lại ra khỏi phòng mang yên ngựa cùng bàn đạp mặc trên người Tượng Long, còn về phần móng ngựa cũng chỉ để tốt cho Tượng Long, vì không muốn kinh động đến người huyện Cù mà đến bãi Diêm Thủy, tìm một thợ rèn giỏi chế tạo xong mang về cho Tượng Long, cũng không muốn cho mọi người biết được.Ngay từ đầu Tượng Long đã có chút không kích ứng. Nhưng sau thời gian dài, nó cũng đần trở thành thói quen đi trên móng ngựa. Chỉ có điều ngựa này ít mặc giáp trụ, cho đến khi Lưu Sấm mặc áo giáp cho nó, vì thế Tượng Long cảm thấy không thỏai mái, không ngừng chạy quanh trong sân. Sau một hồi trấn an, cuối cùng Tượng Long cũng bình tĩnh trở lại. Lưu Sấm không buộc nó vào cây để nó tự do đi lại trong sân.
Nhìn bên ngoài yên tĩnh, Lưu Sấm gãi gãi đầu trở lại phòng....Đa nghi quá! Lúc này làm gì có chuyện gì được? Hắn vội cầm lấy thương Bàn Long, suy nghĩ một chút. Thương Bàn Long nặng gần hai trăm cân, hiện giờ trong tay cũng không cần quá cố sức. Đặc biệt sau khi luyện thành công Bạo hùng đam sơn, như lời Quản Hợi nói Lưu Sấm đã đạt được công phu khá cao, chỉ thiếu chút nữa có thể đột phá dưỡng khí tiến đến cảnh giới Luyện Thần, chỉ có điều quá trình này phải cần có thời gian, Lưu Sấm đã sử dụng nhiều dược liệu quý, đặc biệt Mi Hoán đưa đến hộp sâm hoàn, càng làmkhí huyết hắn tràn đầy khí lực.
Lưu Dũng nói sâm hoàn tuy không thể giúp hắn đột phá cảnh giới Luyện Thần nhưng nó tạo nền tảng cơ sở cho hắn luyện công phu sau này.
Khí huyết đủ, khí lực tăng. Đáng tiếc Mi Hoán chỉ trộm được một hộp, nó đã sớm được dùng hết. Nếu như có thể dùng liên tục, dựa theo cách nói của Lưu Dũng, chỉ trong một năm thậm chí nửa năm sẽ làm cho khí huyết của Lưu Sấm tích tụ đến trình độ nhất định, có thể đạt đến tiêu chuẩn của Luyện Thần.
Về phần để đạt đến Luyện Thần, tiêu chuẩn phải như thế nào? Lưu Dũng cũng có nói qua. Khí tùy tâm đi, sức nhẹ của xương, có thể nhẹ nhàng di chuyển, nặng nhẹ tùy tâm, không theo khuôn mẫu nào. Mà điều quan trọng hơn đạt được Luyện Thần phải có thể tiếp tục phát huy uy thế....”Thế” rất khó dùng ngôn ngữ giải thích. Tuynhiên, Lưu Sấm có thể hiểu được hàm nghĩa bên trong của nó.
Giống như Quan Vân Trường giết Văn Sú, trảm Nhan Lương, giống như Trương Dực Đức đại náo cầu Đương Dương. Giống như Tiểu Bá Vương Tôn Sách không thể tới tranh phong, giống như Lã Phụng Tiên khinh thường thiên hạ, không ai có thể làm. Giống như Triệu Vân trước Trường Bản pha bảy vào bảy ra, giống như Điển Vi Uyển Thành chết trận vẫn khiến quân giặc không dám tiến lên....
Tất cả mọi thứ, đều là “Thế“. Khi ngươi không đạt đến giới Luyện Thần, căn bản không thể hiểu rõ ràng, chữ “thế” này ẩn chứa những hàm ý gì.
Lưu Sấm khẽ vuốt thương Bàn Long, giống như vuốt ve da thịt của tình nhân. Thật lâu sau hắn khẽ thở dài, cũng không biết khi nào mới để cho thương Bàn Long phát huy uy lực. Cất thương Bàn Long đi, Lưu Sấm liền vào trong phòng, thời tiếtnóng bức, hắn nằm trên giường bất giác đi vào giấc mộng.
Giấc mơ mang nhiều hương vị ngọt ngào. Lưu Sấm không biết đã ngủ bao lâu, một cơn gió lớn đột nhiên làm hắn tỉnh dậy. Hắn nhanh chóng xoay người ngồi dậy chợt nghe bên ngoài tiếng Tượng Long hí dài....Bình thường Tượng Long rất yên tĩnh, nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không hí dài như vậy. Hắn vội khoát áo đứng lên, bước nhanh ra khỏi cửa.
Lúc ra cửa hắn thuận tay cầm lấy thương Bàn Long, sau đó quan sát xung quanh chỉ nhìn thấy Tượng Long có vẻ khá nôn nóng, chạy quanh sân. Lưu Sấm vội vàng chạy đến, nhanh chóng nắm lấy dây cương Tượng Long, lúc này Tượng Long mới bình tĩnh trở lại.Chẳng biết lúc nào, huyện Cù nổi lên cơn gió lớn. Mây đen kéo phủ bầu trời, che lấp ánh trăng.
Vào đêm đen giết người, ngày gió cao phóng hỏa?
Không biết nguyên nhân gì mà trong đầu Lưu Sấm hiện lên câu nói như vậy, trong lòng nhất thời cảnh giác cao độ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.