Quyển 1 - Chương 582: Sóng gió Nhạn Môn (2)
Canh Tân
22/05/2018
Tháng hai năm Kiến An thứ sáu, Hoàng Trung gần như
tiến quân thần tốc, cướp lấy Âm Quán. Vốn dĩ, từ Ban Thị tới Âm Quán có
rất nhiều quan ải, nào biết được Hoàng Trung lại ở ngoài thành Kịch
Dương, cưỡi ngựa bắt sống đô úy Cố An Trần Vũ. Trần Vũ kia cảm ân không
giết của Hoàng Trung, nguyện ý quy hàng Lưu Sấm. Thế là y tự mình dẫn
đường, mỗi lần gặp quan thành liền tới tới nói chuyện, thế mà khiến cho
lính Hoàng Trung chẳng cần đao kiếm gì chỉ trong một thời gian ngắn đã
nắm được một số thành trì, binh lính đến núi Hạ Ốc. Sau khi đến nơi,
Trần Vũ xuống ngựa, tiến vào Âm Quán, thuyết phục tướng trấn thủ thành
Âm quán là Vương Ma đầu hàng, dâng thành. Đến Gia Cát Lượng cũng không
nghĩ tới, Hoàng Trung không ngờ có thể thuận lợi cướp lấy Âm Quán như
vậy.
Bành An biết được Âm Quán thất thủ, vội vàng suất bộ hồi binh cứu viện.
Gần như là cùng ngày, Hứa Chử cũng công chiếm núi Núi Cú Chú.
- Không nghĩ rằng Hán Thăng tướng quân lại nắm lấy Âm Quan nhanh chóng như vậy.
Sau khi Lưu Sấm suất bộ đến Núi Cú Chú, nghe nói sau khi Hoàng Trung chiếm được Âm Quán, cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Chử không nhịn được bực tức nói: - Không phải là y có bao nhiêu bản lĩnh, thật sự là vận khí quá tốt. Chẳng qua là y bắt được một tên Trần Vũ, binh không nhuốm máu đã lấy được Âm Quán. Giống như là công tử, không ngờ rằng bị hai kẻ vô danh chặn lại ở dưới chân núi, chỉ có thể nói lão nhân này gặp may thôi.
Lưu Sấm nghe vậy, không nhịn cười nổi haha.
- Trọng Khang, chẳng lẽ là đố kị rồi sao?
Hứa Chử liên tục xua tay: - Ta sao lại đi đố kị với một lão hủ là y được.
Chỉ có điều lời nói kia lại nồng nặc mùi dấm chua khiến Lưu Sấm lại phá lên cười.
Ngưng cười, hắn trầm giọng nói: - Thám mã hồi báo, Thái Nguyên Thái Thú Quách Ôn kia dẫn tám nghìn binh lính tới Núi Cú Chú. Trọng Khang, mau truyền lệnh của ta, ở Núi Cú Chú nhiều ngòi lạch cống rãnh, sau đó tử thủ đại doanh. Tuyệt không tới giao chiến. Lúc đóTriệu Độc Hoắc Nô ở Núi Cú Chú làm thế nào, thì chúng ta làm thế đó. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải đề phòng giẫm lên vết xa đổ, hãy kiểm tra đường mòn trong núi thật rõ ràng.
- Công tử, sao lại phải sợ một tên thái thú Thái Nguyên cơ chứ? Quách Ôn kia mặc dù binh hùng tướng mạnh, nhưng ở trong mắt ta, chẳng khác nào một đám ô hợp.
Nào biết được, Lưu Sấm khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: - Trọng Khang chớ xem thường Quách Ôn này. Người này không đơn giản như ta và ngươi tưởng tượng đâu.
Quách Ôn là kẻ như thế nào?
Có lẽ trong sách sử không ghi lại quá nhiều về y. Nhưng căn cứ vào tin tức mà Hoàng Các nghe ngóng được, Lưu Sấm cũng đã có chút tìm hiểu về Quách Ôn này.
Quách Ôn là người Tịnh Châu Thái Nguyên. Có ít dũng lực. Từng làm hại hàng xóm láng giềng. Sau khi hối cải, gác kiếm theo nghề văn, được cử làm Hiếu Liêm. Người này tinh thông binh pháp, túc trí đa mưu, là một viên đại tướng hiếm có dưới tay của Viên Thiệu. Cho dù là Trương Cáp Cao Lãm cũng có lời khen tới y. Trước khi Lưu Sấm tiến binh đến Nhạn Môn, Tuân Kham còn vẫn thường xuyên phái người truyền tin, nói phải cẩn thận với người này. Theo lời nói của Tuân Kham, Quách Ôn này là một kẻ cực kì khó đối phó.
Trong lúc Lưu Sấm xem tư liệu về Quách Ôn, cũng có chút kinh ngạc.
Người tài ba như thế. Vì sao không được lưu danh trong sử sách. Hoặc có thể nói, một chút ấn tượng cũng không có? Theo đạo lý, nhân vật lợi hại như thế, đáng ra nên ở Tam Quốc phải có một dấu ấn kỳ đặc biệt. Nhưng Lưu Sấm moi ruột moi gan ra lại không nhớ nổi có một người như thế.
Mãi cho đến khi Lưu Sấm xem xét họ hàng của Quách Ôn, mới bừng tỉnh ngộ. Quách Ôn này không phải là không có lưu lại dấu vết, thậm chí có thể nói, y có để lại một dấu ấn vô cùng sâu đâm trong Tam Quốc.
Con trai của Quách Ôn là một đại tướng của Ngụy Quốc cuối thời Tam Quốc, Quách Hoài!
Lưu Sấm sau khi đọc tư liệu về Quách Ôn xong, liền tỏ ra cực kỳ hứng thú về y.
Hắn ở doanh trại dưới Núi Cú Chú không lâu, thì Quách Ôn dẫn binh đến….
Tình huống bất đồng trước đây ở Núi Cú Chú, sau khi Lưu Sấm chiếm Núi Cú Chú, cũng không kịp giao chiến với quân Viên. Hắn phải đội Hoàng Trung động thủ, đợi Bành An trúng kế. Cho nên trước khi Hoàng Trung động thủ, Lưu Sấm tuyệt sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, giao chiến với Quách Ôn. Nếu không dựa vào địa hình núi non hiểm trở của núi Cú Chú cũng đủ ngăn cản viện quân của Thái Nguyên.
Lưu Sấm có thể kéo dài được, nhưng Quách Ôn…
Quách Ôn mới ba mươi ba tuổi, thật đúng là tuổi tốt. Sau khi y nhận lệnh của Cao Can lập tức khởi binh tới Nhạn Môn. Lại không nghĩ quân Hán tốc độ quá nhanh, không ngờ xuất ra Thái Nguyên, chiếm lĩnh Núi Cú Chú, ngăn cản Quách Ôn lại.
Khi y nghe nói chủ soái quân Hán chiếm lĩnh Núi Cú Chú đó là Lưu Sấm, thì không nhịn được phải hít sâu một hơi.
- Không ngờ Lưu Hoàng Thúc này lại tự mình xuất binh.
- Huynh trưởng, sao lại sợ y? Lưu Hoàng Thúc lợi hại cớ nào chăng nữa cũng chỉ là tin đồn thôi. Hiện giờ đại quân ta tới gần, ngại gì đánh một trận với hắn. Ta cũng không tin dựa vào huynh đệ chúng ta chẳng lẽ lại sợ hắn hay sao?
Người nói tên là Quách Phất, là em họ của Quách Ôn.
Quách Ôn thấy y nói bừa bãi, liền cau mày lại, trầm giọng nói: - Hiền đệ đừng vội khinh địch, Lưu Hoàng Thúc kia tuổi nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) đã thống lĩnh một nơi châu, dưới trướng mãnh tướng như mây, mưu sĩ đông đảo, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nay ta chờ binh lính tiếp cận Núi Cú Chú, không thể khoe khoang cái dũng của dân thường được, phải mau chóng công phá đại trại quân Liêu Đông, đoạt lại Âm Quán… Như vậy, ngươi hãy khởi binh mã, tiến tới khiêu chiến. Tuy nhiên trận chiến này khả năng bại sẽ lớn, chúng ta phải nghĩ cách dẫn Lưu Hoàng Thúc kia ra ngoài, rồi sau đó tự dẫn lính tới phục kích một bên…
Quách Phất đối với huynh trưởng trong nhà xưa nay nói gì nghe nấy.
Nếu Quách Ôn nói như vậy, y cũng không dám cự tuyệt, vì thế liền gật đầu đồng ý.
Lập tức, Quách Phất khởi binh xuất doanh khiêu chiến, ý định dẫn Lưu Sấm ra khỏi trại. Nào biết được, hắn ở ngoài đại trại quân Hán khiếu chiến từ lâu, nhưng không thấy động tĩnh gì.
Quách Phất lập tức giận dữ, liền hạ lệnh cường công đại trại của quân Hán. Nào biết được, mới vừa tới cổng trước của trại quân Hán, thì gặp ngay mấy đạo chiến hào ngăn trở. Cùng lúc đó, quân Hán từ trong trại phóng tên xuống như mưa, mấy lần đẩy lùi Quách Phát mấy lần liền rút lui…
Quách Ôn sau khi theo dõi chiến trận, liền hạ lệnh gõ kẻng thu binh. Sắc mặt của y vô cùng khó coi, ở trong trung quân đại trướng cứ lưỡng lự chần chừ.
- Huynh trường, vì sao không cho ta tiếp tục công kích?
Quách Phất trở lại doanh, đi vào trong lều lớn không nhịn nổi liền cất tiếng: - Tuy bọn họ có đào vài chiến hào, nhưng ta có thể sai người lấp đi.
- Huynh lấp thế nào?
- Ta…
Quách Ôn khoát tay chặn lại, nhìn Quách Phất thở dài, trên mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ đệ không nhìn ra, Lưu Hoàng Thúc kia về cơ bản không có ý định giao chiến cùng đệ và ta sao?
Quách Phất vừa nghe, lập tức ngạc nhiên.
- Huynh trưởng, chẳng lẽ hắn sợ muốn đầu hàng sao?
- Đầu hàng cái gì, chỉ là hắn ngăn chúng ta ở dưới chân núi, thì xem như là việc lớn đã thành. Ta nghe nói đại tướng dưới trướng hắn đã đến Âm Quán, theo ta thấy mục tiêu của Lưu Hoàng Thúc không phải là ta và ngươi, mà là hồi binh cứu viện Bành An. Y cướp lấy Nhạn Môn, chẳng khác gì toàn thắng cả. Đến lúc đó ba quận Vân Trung, Định Tương và Nhạn Môn hợp thành một thể, chỉ sợ đến Cao thứ sử cũng phải thấp thỏm lo âu.
- Không được, chúng ta không thể để hắn chặn lại ở chân núi như vậy được. Như vậy, ngày mai đệ hãy tiếp tục khiêu chiến, dùng mọi thủ đoạn khiến cho Lưu Hoàng Thúc xuất doanh, giao chiến với đệ một trận.
Quách Phất sau khi nghe xong, vội vàng khom người nhận lệnh.
Mấy ngày tiếp theo, hai người Quách Phất Quách Ôn có thể nói là tận dụng mọi thủ đoạn. Hoặc là chửi rủa, hoặc là sỉ nhục, thậm chí còn phái người tới đi tiểu trước chiến hào, ý đồ dẫn Lưu Sấm ra khỏi doanh. Nhưng mặc kệ mọi thủ đoạn kia, chửi rủa sỉ nhục thế nào, Lưu Sấm đều coi như không thấy. Thời đại này, chửi đi chửi lại cũng chỉ có mấy câu mà thôi. Đối với một người đã xuyên qua như Lưu Sấm, đã nghe qua biết bao lời chửi rủa độc ác ở hậu thế, sao có thể để vào tai mấy lời này.
Ta chỉ cần chặn lại được ngươi là nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thấy Lưu Sấm không bị mắc mưu, Quách Ôn cũng có chút nóng nảy. Cùng với Bành An hội binh Nhạn Môn, Quách Ôn càng tỏ ra hấp tấp nóng nảy. Y vài lần hạ lệnh tấn công mạnh đại doanh quân Hán ở Núi Cú Chú, không ngờ Lưu Sấm đã sớm chuẩn bị kĩ càng, đợi quân Viên quân tới gần là tên bắn như mưa.
Quách Ôn tổn binh hao tướng, lại không có chút hiệu quả nào, cũng chỉ biết tạm thời ngừng công kích.
Cùng lúc đó, quân Bành An chống đỡ dưới thành Âm Quán. Chỉ có điều y thực sự không ngờ, cùng vói việc y đến Âm Quán, Gia Cát Lượng lại hạ lệnh lấy Tiêu Lăng làm chủ tướng, lặng yên xuất binh vây quanh phía sau quân Viên.
- Huynh trưởng, không ngờ Lưu Hoàng Thúc đến như vậy mà cũng không cần ra mặt, tử thủ đại doanh, chúng ta phải làm sao cho phải đây?
Dưới chân núi Cú Chú, Quách Ôn bó tay chẳng còn cách nào nữa.
Lưu Sấm tử thủ không ra ngoài, khiến y cảm thấy vô cùng đau đầu….. Vốn dĩ muốn thu binh trở về nhưng trong lòng y rất rõ ràng, Cao Can tuyệt đối không đồng ý.
Làm sao mới có thể Núi Cú Chú và hợp binh Bành An lại một chỗ được đây?
Quách Ôn ở trong đại trướng sốt ruột, một lúc lâu sau, đột nhiên mắt sáng lên, nảy ra một ý…
Bành An biết được Âm Quán thất thủ, vội vàng suất bộ hồi binh cứu viện.
Gần như là cùng ngày, Hứa Chử cũng công chiếm núi Núi Cú Chú.
- Không nghĩ rằng Hán Thăng tướng quân lại nắm lấy Âm Quan nhanh chóng như vậy.
Sau khi Lưu Sấm suất bộ đến Núi Cú Chú, nghe nói sau khi Hoàng Trung chiếm được Âm Quán, cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Chử không nhịn được bực tức nói: - Không phải là y có bao nhiêu bản lĩnh, thật sự là vận khí quá tốt. Chẳng qua là y bắt được một tên Trần Vũ, binh không nhuốm máu đã lấy được Âm Quán. Giống như là công tử, không ngờ rằng bị hai kẻ vô danh chặn lại ở dưới chân núi, chỉ có thể nói lão nhân này gặp may thôi.
Lưu Sấm nghe vậy, không nhịn cười nổi haha.
- Trọng Khang, chẳng lẽ là đố kị rồi sao?
Hứa Chử liên tục xua tay: - Ta sao lại đi đố kị với một lão hủ là y được.
Chỉ có điều lời nói kia lại nồng nặc mùi dấm chua khiến Lưu Sấm lại phá lên cười.
Ngưng cười, hắn trầm giọng nói: - Thám mã hồi báo, Thái Nguyên Thái Thú Quách Ôn kia dẫn tám nghìn binh lính tới Núi Cú Chú. Trọng Khang, mau truyền lệnh của ta, ở Núi Cú Chú nhiều ngòi lạch cống rãnh, sau đó tử thủ đại doanh. Tuyệt không tới giao chiến. Lúc đóTriệu Độc Hoắc Nô ở Núi Cú Chú làm thế nào, thì chúng ta làm thế đó. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải đề phòng giẫm lên vết xa đổ, hãy kiểm tra đường mòn trong núi thật rõ ràng.
- Công tử, sao lại phải sợ một tên thái thú Thái Nguyên cơ chứ? Quách Ôn kia mặc dù binh hùng tướng mạnh, nhưng ở trong mắt ta, chẳng khác nào một đám ô hợp.
Nào biết được, Lưu Sấm khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: - Trọng Khang chớ xem thường Quách Ôn này. Người này không đơn giản như ta và ngươi tưởng tượng đâu.
Quách Ôn là kẻ như thế nào?
Có lẽ trong sách sử không ghi lại quá nhiều về y. Nhưng căn cứ vào tin tức mà Hoàng Các nghe ngóng được, Lưu Sấm cũng đã có chút tìm hiểu về Quách Ôn này.
Quách Ôn là người Tịnh Châu Thái Nguyên. Có ít dũng lực. Từng làm hại hàng xóm láng giềng. Sau khi hối cải, gác kiếm theo nghề văn, được cử làm Hiếu Liêm. Người này tinh thông binh pháp, túc trí đa mưu, là một viên đại tướng hiếm có dưới tay của Viên Thiệu. Cho dù là Trương Cáp Cao Lãm cũng có lời khen tới y. Trước khi Lưu Sấm tiến binh đến Nhạn Môn, Tuân Kham còn vẫn thường xuyên phái người truyền tin, nói phải cẩn thận với người này. Theo lời nói của Tuân Kham, Quách Ôn này là một kẻ cực kì khó đối phó.
Trong lúc Lưu Sấm xem tư liệu về Quách Ôn, cũng có chút kinh ngạc.
Người tài ba như thế. Vì sao không được lưu danh trong sử sách. Hoặc có thể nói, một chút ấn tượng cũng không có? Theo đạo lý, nhân vật lợi hại như thế, đáng ra nên ở Tam Quốc phải có một dấu ấn kỳ đặc biệt. Nhưng Lưu Sấm moi ruột moi gan ra lại không nhớ nổi có một người như thế.
Mãi cho đến khi Lưu Sấm xem xét họ hàng của Quách Ôn, mới bừng tỉnh ngộ. Quách Ôn này không phải là không có lưu lại dấu vết, thậm chí có thể nói, y có để lại một dấu ấn vô cùng sâu đâm trong Tam Quốc.
Con trai của Quách Ôn là một đại tướng của Ngụy Quốc cuối thời Tam Quốc, Quách Hoài!
Lưu Sấm sau khi đọc tư liệu về Quách Ôn xong, liền tỏ ra cực kỳ hứng thú về y.
Hắn ở doanh trại dưới Núi Cú Chú không lâu, thì Quách Ôn dẫn binh đến….
Tình huống bất đồng trước đây ở Núi Cú Chú, sau khi Lưu Sấm chiếm Núi Cú Chú, cũng không kịp giao chiến với quân Viên. Hắn phải đội Hoàng Trung động thủ, đợi Bành An trúng kế. Cho nên trước khi Hoàng Trung động thủ, Lưu Sấm tuyệt sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, giao chiến với Quách Ôn. Nếu không dựa vào địa hình núi non hiểm trở của núi Cú Chú cũng đủ ngăn cản viện quân của Thái Nguyên.
Lưu Sấm có thể kéo dài được, nhưng Quách Ôn…
Quách Ôn mới ba mươi ba tuổi, thật đúng là tuổi tốt. Sau khi y nhận lệnh của Cao Can lập tức khởi binh tới Nhạn Môn. Lại không nghĩ quân Hán tốc độ quá nhanh, không ngờ xuất ra Thái Nguyên, chiếm lĩnh Núi Cú Chú, ngăn cản Quách Ôn lại.
Khi y nghe nói chủ soái quân Hán chiếm lĩnh Núi Cú Chú đó là Lưu Sấm, thì không nhịn được phải hít sâu một hơi.
- Không ngờ Lưu Hoàng Thúc này lại tự mình xuất binh.
- Huynh trưởng, sao lại sợ y? Lưu Hoàng Thúc lợi hại cớ nào chăng nữa cũng chỉ là tin đồn thôi. Hiện giờ đại quân ta tới gần, ngại gì đánh một trận với hắn. Ta cũng không tin dựa vào huynh đệ chúng ta chẳng lẽ lại sợ hắn hay sao?
Người nói tên là Quách Phất, là em họ của Quách Ôn.
Quách Ôn thấy y nói bừa bãi, liền cau mày lại, trầm giọng nói: - Hiền đệ đừng vội khinh địch, Lưu Hoàng Thúc kia tuổi nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) đã thống lĩnh một nơi châu, dưới trướng mãnh tướng như mây, mưu sĩ đông đảo, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nay ta chờ binh lính tiếp cận Núi Cú Chú, không thể khoe khoang cái dũng của dân thường được, phải mau chóng công phá đại trại quân Liêu Đông, đoạt lại Âm Quán… Như vậy, ngươi hãy khởi binh mã, tiến tới khiêu chiến. Tuy nhiên trận chiến này khả năng bại sẽ lớn, chúng ta phải nghĩ cách dẫn Lưu Hoàng Thúc kia ra ngoài, rồi sau đó tự dẫn lính tới phục kích một bên…
Quách Phất đối với huynh trưởng trong nhà xưa nay nói gì nghe nấy.
Nếu Quách Ôn nói như vậy, y cũng không dám cự tuyệt, vì thế liền gật đầu đồng ý.
Lập tức, Quách Phất khởi binh xuất doanh khiêu chiến, ý định dẫn Lưu Sấm ra khỏi trại. Nào biết được, hắn ở ngoài đại trại quân Hán khiếu chiến từ lâu, nhưng không thấy động tĩnh gì.
Quách Phất lập tức giận dữ, liền hạ lệnh cường công đại trại của quân Hán. Nào biết được, mới vừa tới cổng trước của trại quân Hán, thì gặp ngay mấy đạo chiến hào ngăn trở. Cùng lúc đó, quân Hán từ trong trại phóng tên xuống như mưa, mấy lần đẩy lùi Quách Phát mấy lần liền rút lui…
Quách Ôn sau khi theo dõi chiến trận, liền hạ lệnh gõ kẻng thu binh. Sắc mặt của y vô cùng khó coi, ở trong trung quân đại trướng cứ lưỡng lự chần chừ.
- Huynh trường, vì sao không cho ta tiếp tục công kích?
Quách Phất trở lại doanh, đi vào trong lều lớn không nhịn nổi liền cất tiếng: - Tuy bọn họ có đào vài chiến hào, nhưng ta có thể sai người lấp đi.
- Huynh lấp thế nào?
- Ta…
Quách Ôn khoát tay chặn lại, nhìn Quách Phất thở dài, trên mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ đệ không nhìn ra, Lưu Hoàng Thúc kia về cơ bản không có ý định giao chiến cùng đệ và ta sao?
Quách Phất vừa nghe, lập tức ngạc nhiên.
- Huynh trưởng, chẳng lẽ hắn sợ muốn đầu hàng sao?
- Đầu hàng cái gì, chỉ là hắn ngăn chúng ta ở dưới chân núi, thì xem như là việc lớn đã thành. Ta nghe nói đại tướng dưới trướng hắn đã đến Âm Quán, theo ta thấy mục tiêu của Lưu Hoàng Thúc không phải là ta và ngươi, mà là hồi binh cứu viện Bành An. Y cướp lấy Nhạn Môn, chẳng khác gì toàn thắng cả. Đến lúc đó ba quận Vân Trung, Định Tương và Nhạn Môn hợp thành một thể, chỉ sợ đến Cao thứ sử cũng phải thấp thỏm lo âu.
- Không được, chúng ta không thể để hắn chặn lại ở chân núi như vậy được. Như vậy, ngày mai đệ hãy tiếp tục khiêu chiến, dùng mọi thủ đoạn khiến cho Lưu Hoàng Thúc xuất doanh, giao chiến với đệ một trận.
Quách Phất sau khi nghe xong, vội vàng khom người nhận lệnh.
Mấy ngày tiếp theo, hai người Quách Phất Quách Ôn có thể nói là tận dụng mọi thủ đoạn. Hoặc là chửi rủa, hoặc là sỉ nhục, thậm chí còn phái người tới đi tiểu trước chiến hào, ý đồ dẫn Lưu Sấm ra khỏi doanh. Nhưng mặc kệ mọi thủ đoạn kia, chửi rủa sỉ nhục thế nào, Lưu Sấm đều coi như không thấy. Thời đại này, chửi đi chửi lại cũng chỉ có mấy câu mà thôi. Đối với một người đã xuyên qua như Lưu Sấm, đã nghe qua biết bao lời chửi rủa độc ác ở hậu thế, sao có thể để vào tai mấy lời này.
Ta chỉ cần chặn lại được ngươi là nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thấy Lưu Sấm không bị mắc mưu, Quách Ôn cũng có chút nóng nảy. Cùng với Bành An hội binh Nhạn Môn, Quách Ôn càng tỏ ra hấp tấp nóng nảy. Y vài lần hạ lệnh tấn công mạnh đại doanh quân Hán ở Núi Cú Chú, không ngờ Lưu Sấm đã sớm chuẩn bị kĩ càng, đợi quân Viên quân tới gần là tên bắn như mưa.
Quách Ôn tổn binh hao tướng, lại không có chút hiệu quả nào, cũng chỉ biết tạm thời ngừng công kích.
Cùng lúc đó, quân Bành An chống đỡ dưới thành Âm Quán. Chỉ có điều y thực sự không ngờ, cùng vói việc y đến Âm Quán, Gia Cát Lượng lại hạ lệnh lấy Tiêu Lăng làm chủ tướng, lặng yên xuất binh vây quanh phía sau quân Viên.
- Huynh trưởng, không ngờ Lưu Hoàng Thúc đến như vậy mà cũng không cần ra mặt, tử thủ đại doanh, chúng ta phải làm sao cho phải đây?
Dưới chân núi Cú Chú, Quách Ôn bó tay chẳng còn cách nào nữa.
Lưu Sấm tử thủ không ra ngoài, khiến y cảm thấy vô cùng đau đầu….. Vốn dĩ muốn thu binh trở về nhưng trong lòng y rất rõ ràng, Cao Can tuyệt đối không đồng ý.
Làm sao mới có thể Núi Cú Chú và hợp binh Bành An lại một chỗ được đây?
Quách Ôn ở trong đại trướng sốt ruột, một lúc lâu sau, đột nhiên mắt sáng lên, nảy ra một ý…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.