Quyển 1 - Chương 159: Tam anh chiến Lã Bố (1) ( 1)
Canh Tân
28/04/2017
Bành Thành thất thủ, khiến Lã Bố giận không thể tả.
Nghe Tần Nghị khóc lóc kể rõ đầu đuôi mọi chuyện xong, Lã Bố nhanh chóng khởi binh.
Thuộc cấp Cao Thuận vội vàng khuyên can:
- Uy danh tướng quân truyền đi xa, nhiều người sợ hãi, nay không biết giặc là người nơi nào đến xâm phạm biên giới, làm sao cần tướng quân tự thân xuất mã? Chỉ cần phái một đại tướng như Văn Viễn, Thúc Long chạy đến đoạt lại Bành Thành, ra lệnh chém đầu kẻ tặc, cần chi tướng quân huy động binh lính nhiều như vậy?
Những lời nói này rất tốt, nếu Cao Thuận không nói thêm một câu phía sau có lẽ Lưu Bị đã sai Trương Liêu, Tào Tính xuất mã rồi.
Thế nhưng Cao Thuận nói:
- Chẳng may có gì bất lợi chẳng phải hại đến uy danh của Tướng quân sao? Ý này của Cao Thuận rất đúng, lời nói này cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng Lã Bố là người cao ngạo, nghe gã nói như vậy lập tức giận tím mặt nói:
- Chỉ là vài tên tặc sao có thể gây bất lợi?
- Tướng quân …
- Hiếu Cung đừng nói nữa, việc này ta đã quyết. Hiện nay Văn Viễn ở Ti Ngô, phải bảo hắn trở về, còn ta tự lĩnh binh đọ sức với những tên kẻ tặc kia nghĩ cũng khá thú vị.
Lúc này Trần Cung không ở Hạ Bì, đến Hoài Phổ chúc thọ Trần Khuê.
Còn Tào Tính thì suất bộ binh đến Hạ Khâu, phòng khi bị Viên Thuật đánh lén; còn Hầu Thành, Ngụy Tục hay Tống Hiến, Lã Bố cũng không muốn mang theo … Theo y, vì Ngụy Việt không có tài nên mới khiến cho Bành Thành thất thủ. Đó chỉ là đám Đãng sơn tặc, y có thể thành công dễ dàng chiếm đoạt lại Bành Thành.
Cao Thuận khuyên Lã Bố không được cũng đành chịu không biết làm thế nào.
- Nếu tướng quân muốn đi, Hiếu Cung nguyện cùng theo hỗ trợ.
Đối với Cao Thuận, Lã Bố rất vừa lòng.
Người này trầm mặc ít nói nhưng bản tính lại cực kỳ trung thành, chỉ có điều sau khi chuyện của Hách Manh xảy ra, Lã Bố đã không dễ dàng tin bất cứ kẻ nào. Cũng chính vì nguyên nhân này trong tay y có đội quân Hãm Trận Doanh tinh nhuệ nhất thủy chung được khống chế trong tay y, trường hợp khi có cuộc chiến xảy ra mới có thể để Cao Thuận làm thống soái.
Nghe Cao Thuận nói thế, Lã Bố cười to.
- Ta biết Hiếu Cung là người trung nghĩa, tuy nhiên bọn chúng chỉ là tiểu tặc, có năng lực gì mà đấu lại ta chứ? Ta đến Bành Thành, Hạ Bì liền giao cho ngươi trấn thủ, ta sẽ giao Hãm Trận Doanh cho ngươi thống soái, ngươi ở đây chờ Văn Viễn, đợi hắn đến lập tức ra lệnh cho hắn xuất binh, ngươi bảo Văn Viễn ngày mai giờ ngọ, ta ở Bành Thành thiết yến, chờ hắn xuất bộ tiến đến …
Y nói một câu tràn đầy tự tin, hào khí ngất trời.
Cao Thuận không khỏi âm thầm cười khổ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Nếu lại khuyên bảo, có thể hoàn toàn đi ngược lại.
Đi theo Lã Bố nhiều năm như vậy, Cao Thuận sao không hiểu rõ tính tình của Lã Bố được? Nếu càng ngăn cản y càng muốn thực hiện.
Việc cấp bách là cần nhanh chóng thông báo cho Trương Liêu.
Cao Thuận trầm ngâm một lát lập tức sai người đi tới Ti Ngô thông báo cho Trương Liêu, đồng thời phái người đi tới Thành Liêm.
Tiếp đến, gã ở trong thành triệu tập binh mã, trời tối Lã Bố xuất binh thẳng hướng Bành Thành mà đi, Cao Thuận chuẩn bị binh mã đợi Trương Liêu tiến đến.
Khi trời vừa rạng sáng Trương Liêu phong trần mệt mỏi đến Hạ Bì.
Sau khi nghe Cao Thuận trình bày rõ mọi việc, Trương Liêu lập tức giậm chân trách cứ:
- Hiếu Cung sao không ngăn cản tướng quân?
- Xin Văn Viễn chỉ giáo cho?
- Tình hình địch không rõ thế nào đã mạo muội xuất binh, chỉ sợ tướng quân khó có phần thắng.
Cao Thuận nói:
- Chỉ là tiểu tặc, không lẽ có thể thắng được tướng quân sao?
Trương Liêu cười khổ, lắc đầu liên tục …
- Ta nghe người ta nói, trước đó có một bọn kẻ tặc đến Nhữ Nam, đã đánh bại Trường Nô Nhữ Âm, lại làm cho vị tướng mà Tào Tháo yêu thích Lý Thông thua đau đớn. Người này chính là kẻ lúc đầu cướp ở sông Lăng Thủy, cướp đi thê tử của Lưu Bị, tên gọi là Lưu Sấm. Nghe nói hắn chạy trốn về hướng Từ Châu, ta đoán Bành Thành kia bị bọn kẻ tặc đó chiếm lấy, có thể chính là Lưu Sấm.
Cao Thuận nghe nói thế bật thốt lên:
- Văn Viễn nói tên bối chủ gia nô kia hả?
Trương Liêu làm ra vẻ khinh thường nói:
- Chẳng qua chỉ là một lời nói của Mi Tử Trọng sao có thể tin tưởng được? Một nhân vật có thể khiến Lưu Bị bị thua đậm như thế làm sao có thể là một kẻ không ra gì? Cái gọi là bối chủ gia nô cũng chưa chắc … Nhưng người này tung hoành Lưỡng Hoài, sát Nhữ Nam đích thị không phải người thường. Nếu Bành Thành quả nhiên bị hắn chiếm đóng, thì chưa chắc Ôn Hầu có thể dễ dàng chiếm lại.
Tuy Cao Thuận không tin lời Trương Liêu nhưng thấy Trương Liêu xem trọng như thế vẫn có vài phần lo lắng.
- Như thế, ta nhanh chóng tiến đến Bành Thành.
- Khoan đã.
Trương Liêu đột nhiên ngăn Cao Thuận lại, trầm ngâm một lát nói:
- Chúng ta không đi Bành Thành.
- Vì sao?
Trương Liêu cười nói:
- Nếu ta là Lưu Sấm, lần này về Từ Châu tuyệt đối không ở lại lâu lắm mà nhanh chóng mượn đường lên phía Bắc. Cho nên hắn tuyệt đối không ở lại Bành Thành để chờ đợi tướng quân mà nghĩ cách qua sông đến Quận Đông Hải, nếu muốn qua sông tất phải đến Phó Dương … Từ Bành Thành đến Quận Đông Hải gần nhất chúng ta tăng binh viện đến Phó Dương, nếu Lưu Sấm ở lại Bành Thành chúng ta chặn đứt đường lui của hắn, bị áp sát hai bên hắn tất nhiên sẽ bại trận, nếu hắn tiếp tục đến Bắc Thượng mà nói … Hiện tại Bành Thành hẳn đã là một tòa trống không.
- Ý của ngươi nói là …
- Với tính tình của quân hầu nếu thấy thành trống không có thể từ bỏ ý đồ sao? Tất nhiên người sẽ truy kích đối phương, chúng ta đi tới Phó Dương dễ dàng tham chiến hơn, nếu là Lưu Sấm tất nhiên hắn sẽ đến Phó Dương, nếu không phải Lưu Sấm thì ta và ngươi cần lo lắng sao? Quân lính y vô cùng dũng mãnh bọn đạo chính bình thường không khó ngăn cản, cho nên dù có nói thế nào chúng ta đến Phó Dương cũng không sai.
Tào Tháo đánh giá Trương Liêu: sức mạnh vô song, kế sách chỉn chu.
Tào Phi cũng nói: Trương Liêu như Triệu Hổ.
Đây chính là võ lực siêu cường, mưu trí hơn người, có tài thống soái.
Cao Thuận giỏi về chỉ huy lâm trận, là một người đấu tranh anh dũng, trong chiến trận là một dũng tướng cũng chưa nhưng không thể là một thống soái tốt.
Cho nên dưới trướng Lã Bố có nhiều nhân tài, dù là Trần Cung cũng không được Cao Thuận coi trọng, chỉ có Trương Liêu mới được Cao Thuận đánh giá là cao nhân chân chính.
Nghe Trương Liêu phân tích như vậy Cao Thuận lập tức tỉnh ngộ.
- Vậy chúng ta nên xuất phát thôi.
Ngay sau đó hai người khởi động binh mã, chuẩn bị xuất phát thì ngoài phủ nha đột nhiên truyền đến một vài tiếng ồn ào … Một người phụ nữ vội vàng chạy vào công đường nói lớn:
- Hiếu Cung, có thấy Linh Đang Nhi đến đây không?
- Hả?
Cao Thuận vội vàng nghênh đón:
- Phu nhân, Linh Đang Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Linh Đang Nhi là con gái của Lã Bố, tên là Lã Lam.
Lã Bố không có nhiều con, chỉ có duy nhất một đứa con gái nên y xem như viên ngọc quý, cực kỳ yêu thương. Bởi vì trước đây gặp chuyện kinh hãi nên luôn sợ sệt, sau lại được một thuật sĩ tặng nàng một quả chuông mang trên người, liền khôi phục lại bình thường, cũng chính vì nguyên nhân này Lã Lam đã đổi thành Linh Đang Nhi.
Năm nay Lã Lam mười lăm tuổi, tuy thân là nữ nhi lại thích luyện tập binh đao, giống hệt tính cha.
Lã Bố đã hết lòng dạy dỗ, hôm sinh nhật mười bốn tuổi, Lã Bố sai người làm ra hệt một cây đao của y tên Phương Thiên Họa Kích đưa cho Lã Lam, Lã Lam vì thế mà có thêm hiệu tiểu Ôn Hầu, đương nhiên đó chỉ là một tên hiệu vui đùa.
Cao Thuận và Trương Liêu đối với Lã Lam đều vô cùng yêu thích.
Nghe nói Lã Lam mất tích thì sợ hãi vô cùng.
- Hôm qua Linh Đang Nhi và tướng quân cãi nhau, nó bị nhốt trong hậu viện. Nhưng không biết thế nào sáng nay ta vào gọi con bé dậy ăn sáng đã không thấy có trong phòng … Ta tìm Vương Thành cũng không tìm thấy Linh Đang Nhi, hơn nữa binh khí cùng khôi giáp, cả con ngựa Xích Thố cũng không thấy bóng dáng đâu, thiếp lo lắng nàng ta theo theo cha xuất chinh.
Lã Lam rất thích ra trận, ở nhà thích luyện tập binh đao.
Binh khí và áo giáp cũng không thấy, ngay cả ngựa Tiểu Xích Thố Lã Bố cho Lã Lam cũng không thấy … Vậy có thể khẳng định không phải bị ai bắt đi.
Tiểu Xích Thố là con ngựa lai dòng giống con Xích Thố của Lã Bố, tuy không thuần khiết những có là một giống ngựa hiếm thấy.
Hay là … Trương Liêu vội hỏi:
- Vì sao đêm qua Linh Đang Nhi cãi nhau với tướng quân?
Mỹ phụ nhân cười khổ nói:
- Văn Viễn cũng biết tướng quân không có nhiều con. Hôm qua cô bé đòi theo cha xuất chinh, nhưng tướng quân không chịu, vì thế Linh Đang Nhi thở dài không vui, cũng vì vậy mà hai cha con cãi nhau …
Mỹ phụ nhân nói tới đây sắc mặt tái mét.
Trương Liêu nghe nói thế lập tức nói:
- Hiếu Cung, ngươi ở nơi này đợi Thành Liêm tướng quân, ta dẫn binh đến Phó Dương trước.
Không cần hỏi cũng biết Linh Đang Nhi nhất định trà trộn vào đội quân đi cùng Lã Bố rồi.
Cao Thuận không khỏi âm thầm cười khổ, y nghĩ gan của Linh Đang Nhi thật quá lớn, lần này trở về không thể nào tránh khỏi bị giáo huấn.
Tuy rằng Trương Liêu nói sự việc nghiêm trọng, bề ngoài Cao Thuận cũng đồng ý với quan điểm của hắn.
Nhưng trong thâm tâm Cao Thuận vẫn chịu ảnh hưởng lời nói bối chủ gia nô của Mi Chúc, nên vẫn có chút khinh thị đối với Lưu Sấm.
Lã Bố dẫn ba nghìn binh mã, trong đêm liền xuất phát sáng hôm sau đã đến Bành Thành.
Nhưng khi tới Bành Thành y mới phát hiện ra Bành Thành đã vườn không nhà trống … Tìm đến hỏi Lý Trưởng, gã nói cũng không rõ ràng, chỉ nói đêm qua trong thành binh mã điều động thường xuyên, cũng không rõ rắm kẻ tặc kia đi về hướng nào, Lã Bố nhanh chóng phái người đi điều tra, liền có thể xác minh được hắn đi về phía nào. Đăng bởi: admin
Nghe Tần Nghị khóc lóc kể rõ đầu đuôi mọi chuyện xong, Lã Bố nhanh chóng khởi binh.
Thuộc cấp Cao Thuận vội vàng khuyên can:
- Uy danh tướng quân truyền đi xa, nhiều người sợ hãi, nay không biết giặc là người nơi nào đến xâm phạm biên giới, làm sao cần tướng quân tự thân xuất mã? Chỉ cần phái một đại tướng như Văn Viễn, Thúc Long chạy đến đoạt lại Bành Thành, ra lệnh chém đầu kẻ tặc, cần chi tướng quân huy động binh lính nhiều như vậy?
Những lời nói này rất tốt, nếu Cao Thuận không nói thêm một câu phía sau có lẽ Lưu Bị đã sai Trương Liêu, Tào Tính xuất mã rồi.
Thế nhưng Cao Thuận nói:
- Chẳng may có gì bất lợi chẳng phải hại đến uy danh của Tướng quân sao? Ý này của Cao Thuận rất đúng, lời nói này cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng Lã Bố là người cao ngạo, nghe gã nói như vậy lập tức giận tím mặt nói:
- Chỉ là vài tên tặc sao có thể gây bất lợi?
- Tướng quân …
- Hiếu Cung đừng nói nữa, việc này ta đã quyết. Hiện nay Văn Viễn ở Ti Ngô, phải bảo hắn trở về, còn ta tự lĩnh binh đọ sức với những tên kẻ tặc kia nghĩ cũng khá thú vị.
Lúc này Trần Cung không ở Hạ Bì, đến Hoài Phổ chúc thọ Trần Khuê.
Còn Tào Tính thì suất bộ binh đến Hạ Khâu, phòng khi bị Viên Thuật đánh lén; còn Hầu Thành, Ngụy Tục hay Tống Hiến, Lã Bố cũng không muốn mang theo … Theo y, vì Ngụy Việt không có tài nên mới khiến cho Bành Thành thất thủ. Đó chỉ là đám Đãng sơn tặc, y có thể thành công dễ dàng chiếm đoạt lại Bành Thành.
Cao Thuận khuyên Lã Bố không được cũng đành chịu không biết làm thế nào.
- Nếu tướng quân muốn đi, Hiếu Cung nguyện cùng theo hỗ trợ.
Đối với Cao Thuận, Lã Bố rất vừa lòng.
Người này trầm mặc ít nói nhưng bản tính lại cực kỳ trung thành, chỉ có điều sau khi chuyện của Hách Manh xảy ra, Lã Bố đã không dễ dàng tin bất cứ kẻ nào. Cũng chính vì nguyên nhân này trong tay y có đội quân Hãm Trận Doanh tinh nhuệ nhất thủy chung được khống chế trong tay y, trường hợp khi có cuộc chiến xảy ra mới có thể để Cao Thuận làm thống soái.
Nghe Cao Thuận nói thế, Lã Bố cười to.
- Ta biết Hiếu Cung là người trung nghĩa, tuy nhiên bọn chúng chỉ là tiểu tặc, có năng lực gì mà đấu lại ta chứ? Ta đến Bành Thành, Hạ Bì liền giao cho ngươi trấn thủ, ta sẽ giao Hãm Trận Doanh cho ngươi thống soái, ngươi ở đây chờ Văn Viễn, đợi hắn đến lập tức ra lệnh cho hắn xuất binh, ngươi bảo Văn Viễn ngày mai giờ ngọ, ta ở Bành Thành thiết yến, chờ hắn xuất bộ tiến đến …
Y nói một câu tràn đầy tự tin, hào khí ngất trời.
Cao Thuận không khỏi âm thầm cười khổ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Nếu lại khuyên bảo, có thể hoàn toàn đi ngược lại.
Đi theo Lã Bố nhiều năm như vậy, Cao Thuận sao không hiểu rõ tính tình của Lã Bố được? Nếu càng ngăn cản y càng muốn thực hiện.
Việc cấp bách là cần nhanh chóng thông báo cho Trương Liêu.
Cao Thuận trầm ngâm một lát lập tức sai người đi tới Ti Ngô thông báo cho Trương Liêu, đồng thời phái người đi tới Thành Liêm.
Tiếp đến, gã ở trong thành triệu tập binh mã, trời tối Lã Bố xuất binh thẳng hướng Bành Thành mà đi, Cao Thuận chuẩn bị binh mã đợi Trương Liêu tiến đến.
Khi trời vừa rạng sáng Trương Liêu phong trần mệt mỏi đến Hạ Bì.
Sau khi nghe Cao Thuận trình bày rõ mọi việc, Trương Liêu lập tức giậm chân trách cứ:
- Hiếu Cung sao không ngăn cản tướng quân?
- Xin Văn Viễn chỉ giáo cho?
- Tình hình địch không rõ thế nào đã mạo muội xuất binh, chỉ sợ tướng quân khó có phần thắng.
Cao Thuận nói:
- Chỉ là tiểu tặc, không lẽ có thể thắng được tướng quân sao?
Trương Liêu cười khổ, lắc đầu liên tục …
- Ta nghe người ta nói, trước đó có một bọn kẻ tặc đến Nhữ Nam, đã đánh bại Trường Nô Nhữ Âm, lại làm cho vị tướng mà Tào Tháo yêu thích Lý Thông thua đau đớn. Người này chính là kẻ lúc đầu cướp ở sông Lăng Thủy, cướp đi thê tử của Lưu Bị, tên gọi là Lưu Sấm. Nghe nói hắn chạy trốn về hướng Từ Châu, ta đoán Bành Thành kia bị bọn kẻ tặc đó chiếm lấy, có thể chính là Lưu Sấm.
Cao Thuận nghe nói thế bật thốt lên:
- Văn Viễn nói tên bối chủ gia nô kia hả?
Trương Liêu làm ra vẻ khinh thường nói:
- Chẳng qua chỉ là một lời nói của Mi Tử Trọng sao có thể tin tưởng được? Một nhân vật có thể khiến Lưu Bị bị thua đậm như thế làm sao có thể là một kẻ không ra gì? Cái gọi là bối chủ gia nô cũng chưa chắc … Nhưng người này tung hoành Lưỡng Hoài, sát Nhữ Nam đích thị không phải người thường. Nếu Bành Thành quả nhiên bị hắn chiếm đóng, thì chưa chắc Ôn Hầu có thể dễ dàng chiếm lại.
Tuy Cao Thuận không tin lời Trương Liêu nhưng thấy Trương Liêu xem trọng như thế vẫn có vài phần lo lắng.
- Như thế, ta nhanh chóng tiến đến Bành Thành.
- Khoan đã.
Trương Liêu đột nhiên ngăn Cao Thuận lại, trầm ngâm một lát nói:
- Chúng ta không đi Bành Thành.
- Vì sao?
Trương Liêu cười nói:
- Nếu ta là Lưu Sấm, lần này về Từ Châu tuyệt đối không ở lại lâu lắm mà nhanh chóng mượn đường lên phía Bắc. Cho nên hắn tuyệt đối không ở lại Bành Thành để chờ đợi tướng quân mà nghĩ cách qua sông đến Quận Đông Hải, nếu muốn qua sông tất phải đến Phó Dương … Từ Bành Thành đến Quận Đông Hải gần nhất chúng ta tăng binh viện đến Phó Dương, nếu Lưu Sấm ở lại Bành Thành chúng ta chặn đứt đường lui của hắn, bị áp sát hai bên hắn tất nhiên sẽ bại trận, nếu hắn tiếp tục đến Bắc Thượng mà nói … Hiện tại Bành Thành hẳn đã là một tòa trống không.
- Ý của ngươi nói là …
- Với tính tình của quân hầu nếu thấy thành trống không có thể từ bỏ ý đồ sao? Tất nhiên người sẽ truy kích đối phương, chúng ta đi tới Phó Dương dễ dàng tham chiến hơn, nếu là Lưu Sấm tất nhiên hắn sẽ đến Phó Dương, nếu không phải Lưu Sấm thì ta và ngươi cần lo lắng sao? Quân lính y vô cùng dũng mãnh bọn đạo chính bình thường không khó ngăn cản, cho nên dù có nói thế nào chúng ta đến Phó Dương cũng không sai.
Tào Tháo đánh giá Trương Liêu: sức mạnh vô song, kế sách chỉn chu.
Tào Phi cũng nói: Trương Liêu như Triệu Hổ.
Đây chính là võ lực siêu cường, mưu trí hơn người, có tài thống soái.
Cao Thuận giỏi về chỉ huy lâm trận, là một người đấu tranh anh dũng, trong chiến trận là một dũng tướng cũng chưa nhưng không thể là một thống soái tốt.
Cho nên dưới trướng Lã Bố có nhiều nhân tài, dù là Trần Cung cũng không được Cao Thuận coi trọng, chỉ có Trương Liêu mới được Cao Thuận đánh giá là cao nhân chân chính.
Nghe Trương Liêu phân tích như vậy Cao Thuận lập tức tỉnh ngộ.
- Vậy chúng ta nên xuất phát thôi.
Ngay sau đó hai người khởi động binh mã, chuẩn bị xuất phát thì ngoài phủ nha đột nhiên truyền đến một vài tiếng ồn ào … Một người phụ nữ vội vàng chạy vào công đường nói lớn:
- Hiếu Cung, có thấy Linh Đang Nhi đến đây không?
- Hả?
Cao Thuận vội vàng nghênh đón:
- Phu nhân, Linh Đang Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Linh Đang Nhi là con gái của Lã Bố, tên là Lã Lam.
Lã Bố không có nhiều con, chỉ có duy nhất một đứa con gái nên y xem như viên ngọc quý, cực kỳ yêu thương. Bởi vì trước đây gặp chuyện kinh hãi nên luôn sợ sệt, sau lại được một thuật sĩ tặng nàng một quả chuông mang trên người, liền khôi phục lại bình thường, cũng chính vì nguyên nhân này Lã Lam đã đổi thành Linh Đang Nhi.
Năm nay Lã Lam mười lăm tuổi, tuy thân là nữ nhi lại thích luyện tập binh đao, giống hệt tính cha.
Lã Bố đã hết lòng dạy dỗ, hôm sinh nhật mười bốn tuổi, Lã Bố sai người làm ra hệt một cây đao của y tên Phương Thiên Họa Kích đưa cho Lã Lam, Lã Lam vì thế mà có thêm hiệu tiểu Ôn Hầu, đương nhiên đó chỉ là một tên hiệu vui đùa.
Cao Thuận và Trương Liêu đối với Lã Lam đều vô cùng yêu thích.
Nghe nói Lã Lam mất tích thì sợ hãi vô cùng.
- Hôm qua Linh Đang Nhi và tướng quân cãi nhau, nó bị nhốt trong hậu viện. Nhưng không biết thế nào sáng nay ta vào gọi con bé dậy ăn sáng đã không thấy có trong phòng … Ta tìm Vương Thành cũng không tìm thấy Linh Đang Nhi, hơn nữa binh khí cùng khôi giáp, cả con ngựa Xích Thố cũng không thấy bóng dáng đâu, thiếp lo lắng nàng ta theo theo cha xuất chinh.
Lã Lam rất thích ra trận, ở nhà thích luyện tập binh đao.
Binh khí và áo giáp cũng không thấy, ngay cả ngựa Tiểu Xích Thố Lã Bố cho Lã Lam cũng không thấy … Vậy có thể khẳng định không phải bị ai bắt đi.
Tiểu Xích Thố là con ngựa lai dòng giống con Xích Thố của Lã Bố, tuy không thuần khiết những có là một giống ngựa hiếm thấy.
Hay là … Trương Liêu vội hỏi:
- Vì sao đêm qua Linh Đang Nhi cãi nhau với tướng quân?
Mỹ phụ nhân cười khổ nói:
- Văn Viễn cũng biết tướng quân không có nhiều con. Hôm qua cô bé đòi theo cha xuất chinh, nhưng tướng quân không chịu, vì thế Linh Đang Nhi thở dài không vui, cũng vì vậy mà hai cha con cãi nhau …
Mỹ phụ nhân nói tới đây sắc mặt tái mét.
Trương Liêu nghe nói thế lập tức nói:
- Hiếu Cung, ngươi ở nơi này đợi Thành Liêm tướng quân, ta dẫn binh đến Phó Dương trước.
Không cần hỏi cũng biết Linh Đang Nhi nhất định trà trộn vào đội quân đi cùng Lã Bố rồi.
Cao Thuận không khỏi âm thầm cười khổ, y nghĩ gan của Linh Đang Nhi thật quá lớn, lần này trở về không thể nào tránh khỏi bị giáo huấn.
Tuy rằng Trương Liêu nói sự việc nghiêm trọng, bề ngoài Cao Thuận cũng đồng ý với quan điểm của hắn.
Nhưng trong thâm tâm Cao Thuận vẫn chịu ảnh hưởng lời nói bối chủ gia nô của Mi Chúc, nên vẫn có chút khinh thị đối với Lưu Sấm.
Lã Bố dẫn ba nghìn binh mã, trong đêm liền xuất phát sáng hôm sau đã đến Bành Thành.
Nhưng khi tới Bành Thành y mới phát hiện ra Bành Thành đã vườn không nhà trống … Tìm đến hỏi Lý Trưởng, gã nói cũng không rõ ràng, chỉ nói đêm qua trong thành binh mã điều động thường xuyên, cũng không rõ rắm kẻ tặc kia đi về hướng nào, Lã Bố nhanh chóng phái người đi điều tra, liền có thể xác minh được hắn đi về phía nào. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.