Quyển 1 - Chương 328: Trùng vây Xa Trụ, người Quan Trung. 1
Canh Tân
10/06/2017
Tháng tư năm Kiến An thứ ba, Hán đình sử yết giả phó xạ Bùi Mậu tới Quan
Trung, chiểu mệnh Đoàn Ổi cùng với chư tướng Quan Trung thảo phạt Lý
Thôi. Đoàn Ổi nhận chiếu mà đi, rồi cùng liên kết với các cường hào Quan Trung Xa Trụ, để đi giết Lý Thôi, tru di tam tộc. Trước đó một năm,
cũng là năm Kiến An thứ hai, Quách Dĩ bị bộ tướng Ngũ Tập giết chết. Hơn nữa, Trương Tế đã sớm chết vào năm đầu Kiến An, Đổng Trác và dư đảng
đến thời điểm này đều bị tiêu diệt.
Mặc dù như vậy, Tào Tháo vẫn chưa chiếm ngay được Quan Trung, mà là để Đoàn Ổi làm An Nam tướng quân, lệnh đóng ở Quan Trung. Xa Trụ với tư cách là lính hầu quý tộc ở Quan Trung, được điều đến Hứa Đô. Tào Tháo để gã làm hậu tướng quân, cực kì coi trọng, đó cũng là một thủ đoạn để lão biểu thị thiện ý. Cho nên, Xa Trụ cũng không biết đến Lưu Sấm, chỉ biết Lưu Sấm tuổi không lớn lắm, là dòng họ Hán thất. Gã không hề coi trọng Lưu Sấm, chỉ cảm thấy lần này Tào Tháo phải ra quân ồ ạt đối phó với Lưu Sấm như vậy là có phần hơi cẩn thận quá. Nghe Mi Chúc nói Lưu Sấm thân bị trọng thương, Xa Trụ liền lập tức động não suy nghĩ.
Tuy Xa Trụ không hề hiểu về Lưu Sấm, nhưng với Giản Ung đó thì không hề xa lạ gì. Y kiên quyết phản đối kế sách xuất binh đánh lén của Xa Trụ.
- Tên Lưu Sấm này xảo trá, có nhiều mưu nhiều kế. Người này dù bị thương, nhưng tất nhiên sẽ có phòng bị, nếu liều lĩnh tập kích, sợ rằng sẽ không có phần thắng. Tào Công lệnh cho ta giữ ở đây hai ngày, giờ đã qua một ngày, chỉ đợi qua nốt ngày mai, thì có thể đường hoàng mà làm, sao phải tự mình quyết định đánh lén hắn chứ? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
Ý của Giản Ung là tốt, nhưng vào tai Xa Trụ, nó lại biến thành xấu. Gã giận dữ nói:
- Chỉ là một tên tiểu tặc, sao phải cẩn thận như vậy? Chẳng trách Huyền Đức Công không phải là đối thủ của người này, rồi bị hắn đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Có câu là tướng ngoài quân mệnh có thể không theo, hành quân đánh trận cần phải biến báo hợp lý đó sao? E rằng Tào Công cũng không nghĩ tới, Lưu Sấm lại bị thương dưới thành. Nếu biết như thế, thì nhất định sẽ không tha cho hắn.
Trong lòng Giản Ung rất tức giận, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Có câu vuốt mặt phải nể mũi, mắng người không vạch rõ khuyết điểm. Sỉ nhục lớn nhất đời này của Lưu Bị, chỉ e chính là mấy lần thua dưới tay Lưu Sấm, đến cả vợ cũng bị hắn cướp đi.
Xa Trụ nói chuyện không chút khách khí, khiến trong lòng Giản Ung thấy bất mãn. Nhưng không có cách nào, Xa Trụ chỉ là tướng, chỉ là kẻ đi theo, căn bản không có bất cứ quyền gì. Nếu chủ ý của Xa Trụ đã quyết, cho dù Giản Ung muốn ngăn cản, cũng không có cách nào. Gã cảm thấy có chút hối hận, nếu sớm biết thế này, thì cần gì phải phối hợp với Xa Trụ, chiếm lấy binh quyền của Mi Chúc?
Nghĩ đến đây, Giản Ung mới nhìn về phía Mi Chúc. Nhưng lại thấy Mi Chúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, lặng thinh giống như lão tăng nhập định.
Lần này, xem như thảm rồi, dám đắc tội với Tử Trọng! Đêm đó, Xa Trụ dẫn ba nghìn binh mã, lặng yên rời khỏi thành. Y lệnh Lộ Chiêu đi từ mặt phải, còn mình thì từ mặt trái phối hợp tiến lên, rất nhanh đã đến trước doanh trại Lưu Sấm Trong doanh trại, đèn đuốc sáng trưng. Ngoài viên môn có cắm sừng hươu cự mã, nhưng không thấy quân tốt trong coi. Xem ra, chuyện Lưu Sấm bị thương đã ảnh hưởng rất nhiều đến sĩ khí trong quân, ngay cả thủ vệ đều trở nên lỏng lẻoTrong lòng Xa Trụ mừng rỡ, ngồi trên ngựa rút bảo kiếm ra, lớn tiếng quát:
- Ba quân nghe lệnh, cùng ta xông lên.
Trong phút chốc, tiếng kèn vang lên, tiếng trống như sấm. Xa Trụ và Lộ Chiêu phân làm hai hướng trái phải xông lên, xông thẳng đến quân doanh. Sau khi nhập doanh, Xa Trụ liền cảm thấy có gì đó không đúng. Dọc theo con đường này, tại sao không thấy bóng dáng của quân sỹ Lưu Sấm?
- Hậu tướng quân, chúng ta trúng kế rồi!
Lộ Chiêu phóng ngựa đến, lớn tiếng la lên. Xa Trụ giật mình tỉnh ngộ, lập tức quay đầu ngựa chạy ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng trống trận ở đại doanh ù ù vang lên. Từ bốn phương tám hướng lao đến nhiều đợi binh mã, đi vào cổng Viên môn, không nói lời nào liền giương cung cài tên.
Từng nhánh hỏa tiễn phóng lên cao, bắn thẳng vào trong doanh địa. Trong đại doanh đã sớm bố trí đầy cỏ khô và dầu hỏaHỏa tiễn đánh úp lại, những đám cỏ khô liền bùng cháy lên, đặc biệt ở cửa Viện môn, rất nhanh chóng bị lửa phủ kín, thời điểm Xa Trụ và Lộ Chiêu lao đến Viên môn, gặp lửa lớn ngăn đường, lập tức hoảng sợ.
Quân Tào ngày càng lung túng, toàn bộ đều trở nên hỗn loạn. Xa Trụ đánh ngựa quay lại, quát thật lớn với Lộ Chiêu:
- Lộ giáo úy, hướng về phía sau doanh trại phá vòng vây.
Nhưng toàn bộ doanh trại giờ là biển lửa, sau khi hỏa thế lan tràn, bầu trời đêm cũng bị biến thành màu đỏ rực. Quân Tào chạy toán loạn trong biển lửa, có vô cùng nhiều kẻ muốn lao mình qua đó, nhưng đều bị ngọn lửa nuốt chửng … ngoài đại doanh, Cao Thuận chỉ huy cung thủ không ngừng bắn tên giết chết những kẻ lao từ trong biển lửa ra, sắc mặt lạnh lùng như sắt, không chút dao động. Gã nhìn những tên quân sĩ Tào gào thét thảm thiết, trong lòng không khỏi thầm cười mỉa.
- Hùng Bi quân, hãy cùng ta bao vây doanh địa, không để cho bất cứ tên nào chạy thoát.
Quân sĩ cùng kêu lên hò hét, âm thanh bay đến trời cao. Xa Trụ và Lộ Chiêu chạy thật nhanh trong biển lửa, thật không dễ dàng mới tìm được một con đường ra, nhưng thật không ngờ vừa trốn ra khỏi đó, chợt nghe thấy một đợt trống vang rền:
- Hổ Si Hứa Chử ở đây, các ngươi sao còn chưa để mạng lại!
Một chú Sa Lý Phi, lao nhanh như tiễn, chạy từ đằng xa tới. Tiếng chuông cũng vang lên theo từng bước chân ngựa, một viên đại tướng cầm trong tay Cửu Hoàn Kim Bối đại đao, trong nháy mắt, Hứa Chử đã lao đến trước mặt chúng.
Lộ Chiêu vặn thương ngăn lại, chỉ năm ba hiệp, liền bị Hứa Chử một đao chém ngã xuống dưới ngựa. Cùng lúc đó, Xa Trụ cũng lập tức ngã xuống, bị một toán Hùng Bi quân lao tới, lấy dây thừng trói chặt.
- Đừng giết ta, ta nguyện đầu hàng!
Xa Trụ thấy tình hình bất lợi, vội vàng lên tiếng hét lớn. Hứa Chử giục ngựa tiến lên, nhìn Xa Trụ, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Đại doanh Lưu Sấm lửa lớn, Giản Ung cũng lập tức nhận được tin này. Gã đi lên cửa thành lầu hướng ra xa nhìn về phía bên ngoài đó, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng lao xuống thành lầu, muốn huy động binh mã để đi cứu viện Xa Trụ. Nào biết được, gã mới đi đến cửa thành, thì thấy Mi Chúc người mặc áo giáp trụ, giục ngựa đi từ đằng xa tới. Phía sau y còn có tận mấy trăm đồng khách, cả đám đều cầm binh khí trong tay.
Giản Ung nhìn thấy Mi Chúc, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội vàng hét lên:
- Tử Trọng, xin hãy mau chóng xuất binh cứu viện tướng quân, nếu không huyện Đàm sẽ nguy mất.
Mi Chúc nghe được, khẽ mỉm cười.
- Hiến Hòa đừng vội kích động, ta đang muốn ra khỏi thành.
Nói xong, gã lên ngựa lớn tiếng quát:
- Ta là Thái Thú quận Đông Hải Mi Chúc, ba quân hãy nghe lệnh, lập tức buông binh khí, mở cửa thành ra.
- Hả?
Giản Ung ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ, chỉ vào Mi Chúc nói:
- Tử Trọng, ngươi …
Mi Chúc cười lạnh nói:
- Huyền Đức Công đối xử với ta như cỏ rác, thì ta cần gì phải nguyện trung thành vì y. Mạnh Ngạn là hoàng thất Đại Hán, con của Trung Lăng Hầu, lại là em rể ta. Ta sao có thể không giúp hắn, mà đi giúp người ngoài kia chứ? Hiến Hòa, ngươi phải chịu oan ức rồi.
Vừa nói, Mi Chúc lại khoát tay, hơn mười tên gia đồng hùng hùng hổ hổ, xông đến trước mặt Giản Ung.
Bên cạnh Giản Ung, cũng mang thêm mấy tên tùy tùng. Nhưng dù sao nhân lực mỏng, nên mấy tên đó sao có thể là đối thủ của mấy trăm tên gia đồng kia? Mi Chúc ở Đông Hải đã được hai năm, thêm nữa y chính là người quận Đông Hải, thế nên danh tiếng của y, bọn người Xa Trụ sao có thể sánh bằng. Nay Mi Chúc quyết ý đầu hàng, quân sỹ trong thành tự nhiên cũng sẽ thuận theo. Binh mã mà Tào Tháo phái tới gần như đều đã ra khỏi thành theo Xa Trụ, quân sĩ đóng giữ ở huyện Đàm, về cơ bản đều là quân lính đi theo Mi Chúc hai năm qua. Trong mắt họ, Mi Chúc đương nhiên là gần gũi hơn. Xa Trụ tuy rằng có ưu thế hơn, nhưng hiện tại e rằng tính mạng cũng khó mà bảo đảm.
- Tử Trọng, ngươi muốn tìm đường chết à.
Giản Ung lớn tiếng kêu la:
- Ta biết ngươi là bị Lưu Sấm kích động, hành động hôm nay chỉ là do nhất thời hồ đồ. Hãy nghe lời ta, lập tức thả ta ra, rồi sau đó ra khỏi thành cứu viện tướng quân. Ta có thể cam đoan, Tào Công và Huyền Đức Công tuyệt đối sẽ bỏ qua chuyện này.
Mi Chúc nói:
- Hiến Hòa, ngươi quả nhiên là chết đến nơi rồi mà không hiểu.
Dứt lời, Mi Chúc khoát tay chặn lai, Lâm Lại Tử xung lên, nhấc chân đá Giản Ung ngã ra trên mặt đất, rồi sau đó lấy một miếng vải ướt nhét vào miệng gã, sai người lôi sang một bên. Sau đó Mi Chúc sai người mở cổng thành, gã mang theo một đám đồng khách đi ra.
Xa xa, doanh trại Lưu Sấm lửa cháy hừng hực.
Tiếng kêu, tiếng gào mơ hồ truyền đến. Một đội binh mã nhanh chóng đi tới hướng Huyện Đàm, bọn họ đốt đuốc, Mi Chúc có thể phân biệt được mọi người, gã nhận ra viên đại tướng đi phía trước kia chính là Lưu Sấm.
Mi Chúc vội vàng xuống ngựa, bước nhanh lên nghênh đón.
- Mi Chúc bái kiến hoàng thúc.
Lưu Sấm vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên trước, một tay nâng đỡ lấy Mi Chúc:
- Đại huynh, ta và huynh là người trong nhà, sao cần phải cầu kì nghi thức xã giao? Nếu không có đại huynh hôn nay trên thành nhắc nhở, thì ta đã trúng phải gian kế rồi. Chỉ có điều, ta hiện tại rất muốn biết, tình hình rốt cuộc là như thế nào.
Mặc dù như vậy, Tào Tháo vẫn chưa chiếm ngay được Quan Trung, mà là để Đoàn Ổi làm An Nam tướng quân, lệnh đóng ở Quan Trung. Xa Trụ với tư cách là lính hầu quý tộc ở Quan Trung, được điều đến Hứa Đô. Tào Tháo để gã làm hậu tướng quân, cực kì coi trọng, đó cũng là một thủ đoạn để lão biểu thị thiện ý. Cho nên, Xa Trụ cũng không biết đến Lưu Sấm, chỉ biết Lưu Sấm tuổi không lớn lắm, là dòng họ Hán thất. Gã không hề coi trọng Lưu Sấm, chỉ cảm thấy lần này Tào Tháo phải ra quân ồ ạt đối phó với Lưu Sấm như vậy là có phần hơi cẩn thận quá. Nghe Mi Chúc nói Lưu Sấm thân bị trọng thương, Xa Trụ liền lập tức động não suy nghĩ.
Tuy Xa Trụ không hề hiểu về Lưu Sấm, nhưng với Giản Ung đó thì không hề xa lạ gì. Y kiên quyết phản đối kế sách xuất binh đánh lén của Xa Trụ.
- Tên Lưu Sấm này xảo trá, có nhiều mưu nhiều kế. Người này dù bị thương, nhưng tất nhiên sẽ có phòng bị, nếu liều lĩnh tập kích, sợ rằng sẽ không có phần thắng. Tào Công lệnh cho ta giữ ở đây hai ngày, giờ đã qua một ngày, chỉ đợi qua nốt ngày mai, thì có thể đường hoàng mà làm, sao phải tự mình quyết định đánh lén hắn chứ? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
Ý của Giản Ung là tốt, nhưng vào tai Xa Trụ, nó lại biến thành xấu. Gã giận dữ nói:
- Chỉ là một tên tiểu tặc, sao phải cẩn thận như vậy? Chẳng trách Huyền Đức Công không phải là đối thủ của người này, rồi bị hắn đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Có câu là tướng ngoài quân mệnh có thể không theo, hành quân đánh trận cần phải biến báo hợp lý đó sao? E rằng Tào Công cũng không nghĩ tới, Lưu Sấm lại bị thương dưới thành. Nếu biết như thế, thì nhất định sẽ không tha cho hắn.
Trong lòng Giản Ung rất tức giận, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Có câu vuốt mặt phải nể mũi, mắng người không vạch rõ khuyết điểm. Sỉ nhục lớn nhất đời này của Lưu Bị, chỉ e chính là mấy lần thua dưới tay Lưu Sấm, đến cả vợ cũng bị hắn cướp đi.
Xa Trụ nói chuyện không chút khách khí, khiến trong lòng Giản Ung thấy bất mãn. Nhưng không có cách nào, Xa Trụ chỉ là tướng, chỉ là kẻ đi theo, căn bản không có bất cứ quyền gì. Nếu chủ ý của Xa Trụ đã quyết, cho dù Giản Ung muốn ngăn cản, cũng không có cách nào. Gã cảm thấy có chút hối hận, nếu sớm biết thế này, thì cần gì phải phối hợp với Xa Trụ, chiếm lấy binh quyền của Mi Chúc?
Nghĩ đến đây, Giản Ung mới nhìn về phía Mi Chúc. Nhưng lại thấy Mi Chúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, lặng thinh giống như lão tăng nhập định.
Lần này, xem như thảm rồi, dám đắc tội với Tử Trọng! Đêm đó, Xa Trụ dẫn ba nghìn binh mã, lặng yên rời khỏi thành. Y lệnh Lộ Chiêu đi từ mặt phải, còn mình thì từ mặt trái phối hợp tiến lên, rất nhanh đã đến trước doanh trại Lưu Sấm Trong doanh trại, đèn đuốc sáng trưng. Ngoài viên môn có cắm sừng hươu cự mã, nhưng không thấy quân tốt trong coi. Xem ra, chuyện Lưu Sấm bị thương đã ảnh hưởng rất nhiều đến sĩ khí trong quân, ngay cả thủ vệ đều trở nên lỏng lẻoTrong lòng Xa Trụ mừng rỡ, ngồi trên ngựa rút bảo kiếm ra, lớn tiếng quát:
- Ba quân nghe lệnh, cùng ta xông lên.
Trong phút chốc, tiếng kèn vang lên, tiếng trống như sấm. Xa Trụ và Lộ Chiêu phân làm hai hướng trái phải xông lên, xông thẳng đến quân doanh. Sau khi nhập doanh, Xa Trụ liền cảm thấy có gì đó không đúng. Dọc theo con đường này, tại sao không thấy bóng dáng của quân sỹ Lưu Sấm?
- Hậu tướng quân, chúng ta trúng kế rồi!
Lộ Chiêu phóng ngựa đến, lớn tiếng la lên. Xa Trụ giật mình tỉnh ngộ, lập tức quay đầu ngựa chạy ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng trống trận ở đại doanh ù ù vang lên. Từ bốn phương tám hướng lao đến nhiều đợi binh mã, đi vào cổng Viên môn, không nói lời nào liền giương cung cài tên.
Từng nhánh hỏa tiễn phóng lên cao, bắn thẳng vào trong doanh địa. Trong đại doanh đã sớm bố trí đầy cỏ khô và dầu hỏaHỏa tiễn đánh úp lại, những đám cỏ khô liền bùng cháy lên, đặc biệt ở cửa Viện môn, rất nhanh chóng bị lửa phủ kín, thời điểm Xa Trụ và Lộ Chiêu lao đến Viên môn, gặp lửa lớn ngăn đường, lập tức hoảng sợ.
Quân Tào ngày càng lung túng, toàn bộ đều trở nên hỗn loạn. Xa Trụ đánh ngựa quay lại, quát thật lớn với Lộ Chiêu:
- Lộ giáo úy, hướng về phía sau doanh trại phá vòng vây.
Nhưng toàn bộ doanh trại giờ là biển lửa, sau khi hỏa thế lan tràn, bầu trời đêm cũng bị biến thành màu đỏ rực. Quân Tào chạy toán loạn trong biển lửa, có vô cùng nhiều kẻ muốn lao mình qua đó, nhưng đều bị ngọn lửa nuốt chửng … ngoài đại doanh, Cao Thuận chỉ huy cung thủ không ngừng bắn tên giết chết những kẻ lao từ trong biển lửa ra, sắc mặt lạnh lùng như sắt, không chút dao động. Gã nhìn những tên quân sĩ Tào gào thét thảm thiết, trong lòng không khỏi thầm cười mỉa.
- Hùng Bi quân, hãy cùng ta bao vây doanh địa, không để cho bất cứ tên nào chạy thoát.
Quân sĩ cùng kêu lên hò hét, âm thanh bay đến trời cao. Xa Trụ và Lộ Chiêu chạy thật nhanh trong biển lửa, thật không dễ dàng mới tìm được một con đường ra, nhưng thật không ngờ vừa trốn ra khỏi đó, chợt nghe thấy một đợt trống vang rền:
- Hổ Si Hứa Chử ở đây, các ngươi sao còn chưa để mạng lại!
Một chú Sa Lý Phi, lao nhanh như tiễn, chạy từ đằng xa tới. Tiếng chuông cũng vang lên theo từng bước chân ngựa, một viên đại tướng cầm trong tay Cửu Hoàn Kim Bối đại đao, trong nháy mắt, Hứa Chử đã lao đến trước mặt chúng.
Lộ Chiêu vặn thương ngăn lại, chỉ năm ba hiệp, liền bị Hứa Chử một đao chém ngã xuống dưới ngựa. Cùng lúc đó, Xa Trụ cũng lập tức ngã xuống, bị một toán Hùng Bi quân lao tới, lấy dây thừng trói chặt.
- Đừng giết ta, ta nguyện đầu hàng!
Xa Trụ thấy tình hình bất lợi, vội vàng lên tiếng hét lớn. Hứa Chử giục ngựa tiến lên, nhìn Xa Trụ, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Đại doanh Lưu Sấm lửa lớn, Giản Ung cũng lập tức nhận được tin này. Gã đi lên cửa thành lầu hướng ra xa nhìn về phía bên ngoài đó, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng lao xuống thành lầu, muốn huy động binh mã để đi cứu viện Xa Trụ. Nào biết được, gã mới đi đến cửa thành, thì thấy Mi Chúc người mặc áo giáp trụ, giục ngựa đi từ đằng xa tới. Phía sau y còn có tận mấy trăm đồng khách, cả đám đều cầm binh khí trong tay.
Giản Ung nhìn thấy Mi Chúc, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội vàng hét lên:
- Tử Trọng, xin hãy mau chóng xuất binh cứu viện tướng quân, nếu không huyện Đàm sẽ nguy mất.
Mi Chúc nghe được, khẽ mỉm cười.
- Hiến Hòa đừng vội kích động, ta đang muốn ra khỏi thành.
Nói xong, gã lên ngựa lớn tiếng quát:
- Ta là Thái Thú quận Đông Hải Mi Chúc, ba quân hãy nghe lệnh, lập tức buông binh khí, mở cửa thành ra.
- Hả?
Giản Ung ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ, chỉ vào Mi Chúc nói:
- Tử Trọng, ngươi …
Mi Chúc cười lạnh nói:
- Huyền Đức Công đối xử với ta như cỏ rác, thì ta cần gì phải nguyện trung thành vì y. Mạnh Ngạn là hoàng thất Đại Hán, con của Trung Lăng Hầu, lại là em rể ta. Ta sao có thể không giúp hắn, mà đi giúp người ngoài kia chứ? Hiến Hòa, ngươi phải chịu oan ức rồi.
Vừa nói, Mi Chúc lại khoát tay, hơn mười tên gia đồng hùng hùng hổ hổ, xông đến trước mặt Giản Ung.
Bên cạnh Giản Ung, cũng mang thêm mấy tên tùy tùng. Nhưng dù sao nhân lực mỏng, nên mấy tên đó sao có thể là đối thủ của mấy trăm tên gia đồng kia? Mi Chúc ở Đông Hải đã được hai năm, thêm nữa y chính là người quận Đông Hải, thế nên danh tiếng của y, bọn người Xa Trụ sao có thể sánh bằng. Nay Mi Chúc quyết ý đầu hàng, quân sỹ trong thành tự nhiên cũng sẽ thuận theo. Binh mã mà Tào Tháo phái tới gần như đều đã ra khỏi thành theo Xa Trụ, quân sĩ đóng giữ ở huyện Đàm, về cơ bản đều là quân lính đi theo Mi Chúc hai năm qua. Trong mắt họ, Mi Chúc đương nhiên là gần gũi hơn. Xa Trụ tuy rằng có ưu thế hơn, nhưng hiện tại e rằng tính mạng cũng khó mà bảo đảm.
- Tử Trọng, ngươi muốn tìm đường chết à.
Giản Ung lớn tiếng kêu la:
- Ta biết ngươi là bị Lưu Sấm kích động, hành động hôm nay chỉ là do nhất thời hồ đồ. Hãy nghe lời ta, lập tức thả ta ra, rồi sau đó ra khỏi thành cứu viện tướng quân. Ta có thể cam đoan, Tào Công và Huyền Đức Công tuyệt đối sẽ bỏ qua chuyện này.
Mi Chúc nói:
- Hiến Hòa, ngươi quả nhiên là chết đến nơi rồi mà không hiểu.
Dứt lời, Mi Chúc khoát tay chặn lai, Lâm Lại Tử xung lên, nhấc chân đá Giản Ung ngã ra trên mặt đất, rồi sau đó lấy một miếng vải ướt nhét vào miệng gã, sai người lôi sang một bên. Sau đó Mi Chúc sai người mở cổng thành, gã mang theo một đám đồng khách đi ra.
Xa xa, doanh trại Lưu Sấm lửa cháy hừng hực.
Tiếng kêu, tiếng gào mơ hồ truyền đến. Một đội binh mã nhanh chóng đi tới hướng Huyện Đàm, bọn họ đốt đuốc, Mi Chúc có thể phân biệt được mọi người, gã nhận ra viên đại tướng đi phía trước kia chính là Lưu Sấm.
Mi Chúc vội vàng xuống ngựa, bước nhanh lên nghênh đón.
- Mi Chúc bái kiến hoàng thúc.
Lưu Sấm vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên trước, một tay nâng đỡ lấy Mi Chúc:
- Đại huynh, ta và huynh là người trong nhà, sao cần phải cầu kì nghi thức xã giao? Nếu không có đại huynh hôn nay trên thành nhắc nhở, thì ta đã trúng phải gian kế rồi. Chỉ có điều, ta hiện tại rất muốn biết, tình hình rốt cuộc là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.