Quyển 1 - Chương 34: trương tam 2
Canh Tân
13/06/2018
- Tam tướng quân, hiểu lầm, là hiểu lầm!
Mi Thiệp làm sao nghĩ đến, diễn biến sự tình lại thành ra cục diện như thế này, vội vàng chạy tới lớn tiếng nói:
- Mạnh Ngạn không phải là đồng khách Mi gia ta, là làm thuê. Con ngựa này là Tam Nương Tử cho Mạnh Ngạn tạm mượn để sử dụng, làm phương tiện cho hắn trên đường bảo hộ thương hội. Lần này Vũ Sơn Tặc đánh lén, nếu không có Mạnh Ngạn, chỉ sợ có cố hết sức hàng hóa cũng không giữ được. Tam tướng quân bớt giận, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!
Lúc này, binh mã từ đằng xa cũng đã tới gần. Cầm đầu là hai nam tử, một đội mũ quán giáp, một đang mặc thanh sam. Hai người thấy tình huống như vậy cũng giật mình kinh hãi, vội vàng xuống ngựa chạy tới. Võ tướng trẻ tuổi ôm lấy Trương Phi, nam tử mặc thanh sam thì ngăn ở giữa Trương Phi và Lưu Sấm.
- Tam tướng quân, sao lại tức giận như vậy?
Võ tướng Vừa ôm Trương Phi, vừa hạ giọng nói:
- Dực Đức, trước khi xuất phát chủ công từng có chỉ bảo, dặn ngươi không được gây chuyện. Tử Trọng hao hết tâm tư tới đây tìm quân giới, càng hắng hái chiến đấu càng đẫm máu để bảo vệ nhóm hàng hóa này. Ngươi làm việc như vậy, chẳng lẽ không phải là làm Tử Trọng thất vọng sao, muốn làm cho chủ công không vui.
Trương Phi càng dùng sức, lại càng bị võ tướng trẻ tuổi kia ôm siết chặt hơn. Một bên Mi Thiệp không ngừng giải thích với nam tử mặc thanh sam:
- Hiến Hòa tiên sinh, việc này không thể trách Mạnh Ngạn được. Con Bạch Long Mã này là Tam Nương Tử cho Mạnh Ngạn mượn sử dụng, để cho hắn đi theo bảo hộ thương đội Tam tướng quân cưỡng ép đòi hỏi, Mạnh Ngạn trở về, thì biết nói như thế nào với Tam Nương Tử? Kính xin Hiếu Hòa tiên sinh có thể khuyên giải, lần này nếu không có Mạnh Ngạn, chỗ hàng hóa này khó bảo toàn được toàn bộ.
Hiếu Hòa tiên sinh? Lúc Lưu Sấm nghe được cái tên này rất sửng sốt, nhưng rất nhanh nhớ lại thần phận nam tử mặc thanh sam này.
Giản Ung, Giản Hiếu Hòa! Đó là thành viên tổ chức quan đầu tiên trọng nhất của Lưu Bị trước đó cũng là có quen biết với Lưu Bị. Nguyên niên Quang Hòa, Lưu Bị mượn loạn Khắn Vàng xuất thế, Giản Ung liền đi theo Lưu Bị. Đó là một người thích đàm phán hòa bình, tính tình đơn giản thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, là một người cực kỳ khoáng đạt.
Đoạn đầu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, người này thường xuyên xuất hiện nhất.
Nhưng từ khi Gia Cát Lượng xuất hiện về sau, Giản Ung dần dần bị dạt ra ngoài rìa, phong quan Chiêu Đức tướng quân. Lại nói tới Lưu Bị dùng người hơi có mới mới cũ. Giống như Giản Ung Tôn Càn này lúc đầu là người đi theo Lưu Bị, sau khi thành lập Thục Hán, địa vị lại không bằng chức mưu thần khi còn ở bên Lưu Bị. Điều này có nhiều nguyên nhân, nhưng nghĩ đến năng lực cũng giữ nhân tố chủ yếu. Tuy nhiên vào lúc này, Giản Ung và Tôn Càn là hai chủ mưu trọng yếu nhất bên người Lưu Bị.
Lưu Sấm không thể tưởng được, mới vừa cùng Trương Phi phát sinh xung đột xong, lại gặp nhân vật trọng yếu trong tập đoàn của Lưu Bị. Xem ra, số quân giới này rất quan trọng đối với Lưu Bị, nếu không sẽ không phái hai cận thần bên người là Trương Phi và Giản Ung đến đây. Tuy nhiên võ tướng trẻ kia có lai lịch như thế nào? Có thể khuyên bảo được Trương Phi, chắc chắc cũng không phải hạng người tầm thường, địa vị ở bên cạnh Lưu Bị nhất định không thể quá thấp.
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm không khỏi đánh giá võ tướng trẻ tuổi kia một cách nghiêm túc.
Xem tuổi của hắn ta, hẳn không quá lớn, ước chừng bộ dạng hơn hai mươi chưa đến ba mươi tuổi. Răng trắng môi đỏ, mày rậm lãng mắt, có thể coi là một mỹ nam tử. Trên người mặc tố giáp, mặc áo khoác màu trắng làm từ da bò Tây Tạng, càng làm nổi lên tư thế oai hùng. Không biết tại sao, mỹ nam trước mắt có tất cả các đặc điểm trùng hợp với một người mà trong đầu Lưu Sấm vừa nghĩ đến.
Nhưng Lưu Sấm biết rằng, người này quyết không phải là người đó! Phải biết rằng, nguyên niên Kiến An, người kia hẳn là còn ở dưới trướng của Công Tôn Toản, sao có thể xuất hiện ở Từ Châu? Không phải là người đó, vậy là ai? Giản Ung nghe xong lời Mi Thiệp nói, không khỏi nhíu mày lại. Y trở lại liếc mắt nhìn Lưu Sấm một cái, trong mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Trầm ngâm một lát, y đột nhiên cười hỏi: - Mạnh Ngạn phải không?
- Chính là tại hạ.
Giản Ung nói:
- Tam tướng quân nghe nói có người đánh lén thương đội, cho nên trong lòng rất lo âu. Vừa rồi nếu có chỗ nào đắc tội xin Mạnh Ngạn đừng để ở trong lòng. Ta thay mặt Tam tướng quân xin lôi Mạnh Ngạn, hắn ta cũng không có ác ý.
Lúc này võ tướng trẻ tuổi đã lôi Trương Phi đi mà thái độ của Giản Ung cũng rất ôn hòa, làm cho Lưu Sấm mặc dù đây bụng lửa giận, cũng chỉ có thể dăm xuông đáy lòng.
- Hiền Hòa tiên sinh nghiêm trọng quá rồi! Ta chẳng qua chỉ là một tên hộ vệ, không dám nhận hai chữ xin lỗi. Nếu Trân Châu không phải là Tam Nương Tử cho ta mượn, thì ta tặng cho Tam tướng quân cũng không coi là chuyện gì.
- Ha ha ha, Mạnh Ngạn quả nhiên thông tình đạt lý. Nhưng Mạnh Ngạn là một người giỏi võ nghệ, sao không vì quốc gia mà dốc sức? Nếu Mạnh Ngạn đồng ý, đợi khi trở về ta sẽ tiến cử với Lưu Sứ quân. Lưu Sứ quân rất trọng hiền tài, nhất định sẽ không để Mạnh Ngạn phải chịu thiệt thòi
Nếu là ngày trước, Lưu Sấm nghe được câu này, nhất định sẽ vui vẻ đồng ý.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn không khỏi có chút do dự. Chọn Lưu Bị làm chỗ dựa, có thật là một lựa chọn tốt không? Tuy rằng Lưu Bị là người nhân hậu, nhưng phải nhìn kỹ người mà định ra. Xem bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của Trương Phi, Lưu Sấm không khỏi có chút hoài nghi xem lại Tam Quốc Diễn Nghĩa, cảm thấy Trương Phi là một nhân vật ngay thẳng đơn thuần. Đọc Tam Quốc Chí, cũng cho rằng phẩm chất của Trương Phi như vậy. Chỉ có điều những hành động vừa rồi của Trương Phi, khiến Lưu Sấm có một nhận thức hoàn toàn mới về Trương Phi.
Lúc trước gặp được Trần Đăng, sách sử ghi lại, người này là Hồ Hải Chi Sĩ.
Trương Phi xem ra dường như so với Trần Đăng kém hơn nhiều, kẻ cậy hào khí cũng như Hô Hải Chi Si. Sự ngang ngược kiểu ngạo của Trương Phi thậm chí hơn nhiều so với Trần Đăng.
Tam Quốc Diễn Nghĩa thuật lại, Trương Phi xuất thân là một đồ tể. Nhưng cái gọi xuất thân là đồ tể, không nhất định chi Trương Phi chính là một đồ tể.
Thời kỳ Hán Linh đế Đại tướng quân Hà Tiến, cũng xuất thân là đồ tể, nhưng trên thực tế, người này là cường hào ở Nhữ Nam. Mà Mi Chúc nói toạc ra thì ra là xuất thân từ dân buôn muối, nhưng hắn ta ở Từ Châu lại rất có tiếng tăm. Cái gọi là xuất thân đồ tể, hẳn là nói tổ tiên Trương Phi đã làm đồ tể, nhưng tới Trương Phi, đã không còn làm đồ tể nữa, hẳn là thuộc giai cấp địa chủ lớn.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, sách sử đánh giá "Trương Phi trọng sĩ phu, khinh sĩ tốt. " Mà tình huống Quan nhị ca và Trương Phi hoàn toàn tương phản. Quan nhị ca là xuất thân từ thường dân, biết rõ khó khăn của dân chúng, cho nên sách sử đánh giá Quan Vũ là "Trọng sĩ tốt mà khinh sĩ phu. " Đây là hai thái độ hoàn toàn bất đồng, có lẽ cũng do nguyên nhân này, sau này đã gây nên bi kịch cho Quan Vũ.
Lưu Sấm vốn rất yêu thích Trương Phi, nhưng sau khi trải qua sự việc lần này, khiến cho Lưu Sấm có địch ý đôi với Trương Phi, thậm chí là sát ý. Phải biết rằng, ngay vừa rồi, Trương Phi đã vài lần có sát tâm. Sát ý đó có thể giấu diểm người khác, nhưng không giấu diếm được Lưu Sấm. Nếu Trương Phi có sát ý với hắn, Lưu Sấm sao lại có thể tìm đến Lưu Bị làm nơi nương tựa? Với quan hệ của Trương Phi và Lưu Bị, ai mới là tâm phúc, ai đáng để tin tưởng, vừa xem là hiểu ngay. Nếu tìm đến Lưu Bị làm chỗ dựa, đâu có quả ngon để ăn? Từ lúc tái sinh đến giờ, lần đầu tiên Lưu Sấm có chút do dự. Nương tựa vào Lưu Bị thật sự là lựa chọn tốt sao? Giản Ung thái độ ôn hòa, cũng không có nóng lòng kiểm kê quân giới, mà trước tiên hỏi thăm tình hình thương vong của Mi gia.
Thái độ đó như một làn gió xuân, làm cho Mi Thiệp thấy được quan tâm mà lo sợ, thậm chí cảm động không nói lên lời. Lưu Sấm không giống như trước, đứng ở một chỗ với ba người Bùi Thiệu. Có lẽ là bởi vì mới vừa rồi xung đột với Trương Phi, khiến cho đồng khách của Mi gia, đã vô ý có sự bất hòa với bốn người
- Trương Tam tướng quân này tính tình ngang ngược, hống hách!
Thường Thắng không kìm nổi hạ giọng nói.
- Người này coi sĩ tốt như chó lợn, vừa rồi không hỏi thương vong của sĩ tốt, đầu tiên hỏi tình trạng hàng hóa, có thể nói là một người hèn hạ. Người như thế, tuyệt đối không thể làm một quân chủ tướng. Bây giờ có thể nhất thời đắc ý, kết cục sớm muộn gì cũng không được chết tử tế.
Lưu Sấm cảm thấy kinh ngạc, Thường Thắng nói không sai, Trương Phi cuối cùng đúng là không được chết yên ổn. Tuy rằng chiến tích của y hiển hách, nhưng nhiều lúc, dựa vào sự nhanh trí và vũ lực cá nhân. Người này thích uống rượu, thích đánh sĩ tốt. Lời nói không dễ nghe, người này căn bản không đối đãi tốt với sĩ tốt, cho nên cuối cùng bị thuộc cấp thừa dịp lấy đầu của y.
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm càng do dự có nên hay không nên đến cậy nhờ Lưu Bị.
Tuy nhiên vào lúc này, hắn cũng không nói thêm nhiều, chi thản nhiên cười, nói:
- Bỏ đi, ai bảo người ta là ái tướng của Lưu Sứ tướng quân chứ.
- Những người như chúng ta, bà ngoại không đau cậu không thương, trêu trọc người này, chỉ có thể mang đến phiền toái. Cái gọi là nhẫn nhất thời gió yên sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao. Ta không có ý định đi Khúc Dương nữa, dù sao Lưu Sứ quân đã tiếp nhận hàng hóa, nhiệm vụ của ta cũng đã tính là hoàn thành! Trời vừa sáng, cho phép ta và Mi Thiệp chuẩn bị cáo từ Bùi lão đại, các ngươi làm sao bây giờ? Đi cùng ta hay là ở lại đi Khúc Dương?
Bùi Thiệu nhỏ một miếng nước bọt, nhìn thoáng qua Trương Phi ở đằng xa.
- Đị Khúc Dương để người ta làm nhục sao? Lần này chúng ta tới đây, chính là vì chiếu cố ngươi.
- Ngươi đi rồi, chúng ta đương nhiên cũng trở về. Bãi Diêm Thủy tuy đơn sơ, nhưng thắng cảnh lại tiêu dao khoái hoạt, ai lại muốn đi để chịu nhục nhã?
Lưu Sấm cười nói: - Ngươi phải nghỉ cho kỹ.
- Mới vừa rồi Giản Ung nói sẽ tiến cử các ngươi trước mặt Lưu Sứ quân. Nếu được Lưu Sứ quân coi trọng, cũng tốt hơn ở bãi Diêm Thủy làm cô hồn dã quỷ.
- Cho ta là tên ngốc sao?
Bùi Thiệu cười nói:
- Mới vừa rồi ba người chúng ta cùng đứng chung một chỗ, lúc này lại tìm Lưu Huyền Đức làm nơi dựa dẫm, làm sao có thể thích hợp?
Lưu Sấm nghe được, không kìm nổi curời ha hả.
- Đã như vậy, ta đây phải đi nói với Mi Thiệp cho rõ ràng. Trời đã sắp sáng rồi, phía đông những tia sáng đầu tiên đã xuất hiện.
Lưu Sấm không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, vì thế tìm được Mi Thiệp rồi, liền nói rõ ý nghĩ của hắn với Mi Thiệp. Mi Thiệp có chút không muốn, cho nên giữ lại hai câu. Theo y, lần này có thể bảo vệ hàng hóa, toàn bộ nhờ đám người Lưu Sấm liều mạng chém giết.
Ban đầu là cùng nhau đi, nện bây giờ hiện nhiên nên cùng nhau trở về. Nhưng, Mi Thiệp thây thái độ kiên quyết của Lưu Sấm, cũng không còn cách nào làm cho Lưu Sấm thay đôi chủ ý, đành phải đông ý.
- Sau khi trở về, thanh toán tiền công xong rồi, ta sẽ đưa đến phủ cho Mạnh Ngạn. Ôi, vôn là chuyện tốt, lại huyên thuyên như thế thật không thoải mái. Lần này Mạnh Ngạn phải chịu oan ức rồi, đợi sau khi trở về, ta sẽ mở tiệc rượu tạ tội!
Mi Thiệp cũng hiểu được nguyên nhân Lưu Sấm rời đi. Nói thật, y đối với Trương Phi cũng có chút bất mãn, tuy nhiên lại không dám tức giận trước mặt Trương Phi. Hơn nữa y và Lưu Sấm không giống nhau, y là gia nô của Mi gia, cả đời phải dựa vào Mi gia. Lưu Sấm có thể phủi mông chạy lấy người, nhưng Mi Thiệp lại không thể tùy hứng như vậy. Y nhất định phải cùng thương đội đi đến Khúc Dương, sau khi lấy được công văn giao hàng, mới có thể về nhà phụng mệnh.
Có đôi khi Mi Thiệp rất ngưỡng mộ Lưu Sấm, ít nhất không cần phải khiến mình chịu oan ức. Sau khi Lưu Sấm nói lời từ biệt Mi Thiệp xong, liền gọi ba người Bùi Thiệu, lên ngựa rời đi theo con đường nhỏ. Hắn đi im lặng, không làm kinh động bất cứ kẻ nào, cho đến sau khi Giản Ung kiểm tra hàng hóa xong mới phát hiện bốn người Lưu Sấm không còn ở đây nữa. Tại sao Lưu Sấm lại đi? Trong lòng Giản Ung biết rõ, nhưng y không quá để ý. Theo Giản Ung, nếu Lưu Sấm và Mi gia có quan hệ, chắc chắn sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của y. Lưu Bị bây giờ đúng là lúc dùng người. Mi Thiệp nói Lưu Sấm vũ dũng khác thường, thậm chí Trương Phi cũng nói, Lưu Sấm khí lực kinh người, không giống như người thường.
Nhân vật như vậy, sao có thể sai sót bỏ qua ? Quay đầu lại tìm Mi Chúc hỏi thăm một chút tin tức của Lưu Sấm, đến lúc đó nói tốt hơn, không sợ Lưu Sấm từ chối.
- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, hà tất cưỡng cầu.
Sau khi Giản Ung kiểm kê hàng hóa xong, liền hạ lệnh cho thương đội áp tải hàng hóa khởi hành. Chỉ có điều, sau khi đội ngũ khởi hành, Giản Ung lại phát hiện một vấn đề.
- Thúc Chí, Tam tướng quân đâu?
Võ tướng trẻ tuổi nghe xong, vội vàng xem xét xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Trương Phi đâu.
- Không xong rồi!
Gã vội vàng nhảy lên ngựa, nói với Giản Ung,
- Hiếu Hòa tiên sinh hộ tống quân giới trở về Khúc Dương trước đi, ta phải đi ngăn cản Tam tướng quân càn quấy. Nhóm Bạch Mạo, theo ta đi!
Võ tướng trẻ tuổi ra lệnh một tiéng, những người si tốt tinh nhuệ khoác áo Bạch Mạo đều lên ngựa, vội vã đuổi theo hướng đường Lưu Sấm vừa đi.
Nhìn theo lưng võ tướng trẻ tụổi, Giản Ung không khỏi chau mày lại. Sau một lúc lâu, y khẽ thở dài, cười khổ một tiếng nói:
- Chỉ mong Thúc Chí có thể đuổi kịp Tam tướng quân, nếu không lại xảy ra chuyện phiền toái rồi.
Mi Thiệp làm sao nghĩ đến, diễn biến sự tình lại thành ra cục diện như thế này, vội vàng chạy tới lớn tiếng nói:
- Mạnh Ngạn không phải là đồng khách Mi gia ta, là làm thuê. Con ngựa này là Tam Nương Tử cho Mạnh Ngạn tạm mượn để sử dụng, làm phương tiện cho hắn trên đường bảo hộ thương hội. Lần này Vũ Sơn Tặc đánh lén, nếu không có Mạnh Ngạn, chỉ sợ có cố hết sức hàng hóa cũng không giữ được. Tam tướng quân bớt giận, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!
Lúc này, binh mã từ đằng xa cũng đã tới gần. Cầm đầu là hai nam tử, một đội mũ quán giáp, một đang mặc thanh sam. Hai người thấy tình huống như vậy cũng giật mình kinh hãi, vội vàng xuống ngựa chạy tới. Võ tướng trẻ tuổi ôm lấy Trương Phi, nam tử mặc thanh sam thì ngăn ở giữa Trương Phi và Lưu Sấm.
- Tam tướng quân, sao lại tức giận như vậy?
Võ tướng Vừa ôm Trương Phi, vừa hạ giọng nói:
- Dực Đức, trước khi xuất phát chủ công từng có chỉ bảo, dặn ngươi không được gây chuyện. Tử Trọng hao hết tâm tư tới đây tìm quân giới, càng hắng hái chiến đấu càng đẫm máu để bảo vệ nhóm hàng hóa này. Ngươi làm việc như vậy, chẳng lẽ không phải là làm Tử Trọng thất vọng sao, muốn làm cho chủ công không vui.
Trương Phi càng dùng sức, lại càng bị võ tướng trẻ tuổi kia ôm siết chặt hơn. Một bên Mi Thiệp không ngừng giải thích với nam tử mặc thanh sam:
- Hiến Hòa tiên sinh, việc này không thể trách Mạnh Ngạn được. Con Bạch Long Mã này là Tam Nương Tử cho Mạnh Ngạn mượn sử dụng, để cho hắn đi theo bảo hộ thương đội Tam tướng quân cưỡng ép đòi hỏi, Mạnh Ngạn trở về, thì biết nói như thế nào với Tam Nương Tử? Kính xin Hiếu Hòa tiên sinh có thể khuyên giải, lần này nếu không có Mạnh Ngạn, chỗ hàng hóa này khó bảo toàn được toàn bộ.
Hiếu Hòa tiên sinh? Lúc Lưu Sấm nghe được cái tên này rất sửng sốt, nhưng rất nhanh nhớ lại thần phận nam tử mặc thanh sam này.
Giản Ung, Giản Hiếu Hòa! Đó là thành viên tổ chức quan đầu tiên trọng nhất của Lưu Bị trước đó cũng là có quen biết với Lưu Bị. Nguyên niên Quang Hòa, Lưu Bị mượn loạn Khắn Vàng xuất thế, Giản Ung liền đi theo Lưu Bị. Đó là một người thích đàm phán hòa bình, tính tình đơn giản thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, là một người cực kỳ khoáng đạt.
Đoạn đầu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, người này thường xuyên xuất hiện nhất.
Nhưng từ khi Gia Cát Lượng xuất hiện về sau, Giản Ung dần dần bị dạt ra ngoài rìa, phong quan Chiêu Đức tướng quân. Lại nói tới Lưu Bị dùng người hơi có mới mới cũ. Giống như Giản Ung Tôn Càn này lúc đầu là người đi theo Lưu Bị, sau khi thành lập Thục Hán, địa vị lại không bằng chức mưu thần khi còn ở bên Lưu Bị. Điều này có nhiều nguyên nhân, nhưng nghĩ đến năng lực cũng giữ nhân tố chủ yếu. Tuy nhiên vào lúc này, Giản Ung và Tôn Càn là hai chủ mưu trọng yếu nhất bên người Lưu Bị.
Lưu Sấm không thể tưởng được, mới vừa cùng Trương Phi phát sinh xung đột xong, lại gặp nhân vật trọng yếu trong tập đoàn của Lưu Bị. Xem ra, số quân giới này rất quan trọng đối với Lưu Bị, nếu không sẽ không phái hai cận thần bên người là Trương Phi và Giản Ung đến đây. Tuy nhiên võ tướng trẻ kia có lai lịch như thế nào? Có thể khuyên bảo được Trương Phi, chắc chắc cũng không phải hạng người tầm thường, địa vị ở bên cạnh Lưu Bị nhất định không thể quá thấp.
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm không khỏi đánh giá võ tướng trẻ tuổi kia một cách nghiêm túc.
Xem tuổi của hắn ta, hẳn không quá lớn, ước chừng bộ dạng hơn hai mươi chưa đến ba mươi tuổi. Răng trắng môi đỏ, mày rậm lãng mắt, có thể coi là một mỹ nam tử. Trên người mặc tố giáp, mặc áo khoác màu trắng làm từ da bò Tây Tạng, càng làm nổi lên tư thế oai hùng. Không biết tại sao, mỹ nam trước mắt có tất cả các đặc điểm trùng hợp với một người mà trong đầu Lưu Sấm vừa nghĩ đến.
Nhưng Lưu Sấm biết rằng, người này quyết không phải là người đó! Phải biết rằng, nguyên niên Kiến An, người kia hẳn là còn ở dưới trướng của Công Tôn Toản, sao có thể xuất hiện ở Từ Châu? Không phải là người đó, vậy là ai? Giản Ung nghe xong lời Mi Thiệp nói, không khỏi nhíu mày lại. Y trở lại liếc mắt nhìn Lưu Sấm một cái, trong mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Trầm ngâm một lát, y đột nhiên cười hỏi: - Mạnh Ngạn phải không?
- Chính là tại hạ.
Giản Ung nói:
- Tam tướng quân nghe nói có người đánh lén thương đội, cho nên trong lòng rất lo âu. Vừa rồi nếu có chỗ nào đắc tội xin Mạnh Ngạn đừng để ở trong lòng. Ta thay mặt Tam tướng quân xin lôi Mạnh Ngạn, hắn ta cũng không có ác ý.
Lúc này võ tướng trẻ tuổi đã lôi Trương Phi đi mà thái độ của Giản Ung cũng rất ôn hòa, làm cho Lưu Sấm mặc dù đây bụng lửa giận, cũng chỉ có thể dăm xuông đáy lòng.
- Hiền Hòa tiên sinh nghiêm trọng quá rồi! Ta chẳng qua chỉ là một tên hộ vệ, không dám nhận hai chữ xin lỗi. Nếu Trân Châu không phải là Tam Nương Tử cho ta mượn, thì ta tặng cho Tam tướng quân cũng không coi là chuyện gì.
- Ha ha ha, Mạnh Ngạn quả nhiên thông tình đạt lý. Nhưng Mạnh Ngạn là một người giỏi võ nghệ, sao không vì quốc gia mà dốc sức? Nếu Mạnh Ngạn đồng ý, đợi khi trở về ta sẽ tiến cử với Lưu Sứ quân. Lưu Sứ quân rất trọng hiền tài, nhất định sẽ không để Mạnh Ngạn phải chịu thiệt thòi
Nếu là ngày trước, Lưu Sấm nghe được câu này, nhất định sẽ vui vẻ đồng ý.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn không khỏi có chút do dự. Chọn Lưu Bị làm chỗ dựa, có thật là một lựa chọn tốt không? Tuy rằng Lưu Bị là người nhân hậu, nhưng phải nhìn kỹ người mà định ra. Xem bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của Trương Phi, Lưu Sấm không khỏi có chút hoài nghi xem lại Tam Quốc Diễn Nghĩa, cảm thấy Trương Phi là một nhân vật ngay thẳng đơn thuần. Đọc Tam Quốc Chí, cũng cho rằng phẩm chất của Trương Phi như vậy. Chỉ có điều những hành động vừa rồi của Trương Phi, khiến Lưu Sấm có một nhận thức hoàn toàn mới về Trương Phi.
Lúc trước gặp được Trần Đăng, sách sử ghi lại, người này là Hồ Hải Chi Sĩ.
Trương Phi xem ra dường như so với Trần Đăng kém hơn nhiều, kẻ cậy hào khí cũng như Hô Hải Chi Si. Sự ngang ngược kiểu ngạo của Trương Phi thậm chí hơn nhiều so với Trần Đăng.
Tam Quốc Diễn Nghĩa thuật lại, Trương Phi xuất thân là một đồ tể. Nhưng cái gọi xuất thân là đồ tể, không nhất định chi Trương Phi chính là một đồ tể.
Thời kỳ Hán Linh đế Đại tướng quân Hà Tiến, cũng xuất thân là đồ tể, nhưng trên thực tế, người này là cường hào ở Nhữ Nam. Mà Mi Chúc nói toạc ra thì ra là xuất thân từ dân buôn muối, nhưng hắn ta ở Từ Châu lại rất có tiếng tăm. Cái gọi là xuất thân đồ tể, hẳn là nói tổ tiên Trương Phi đã làm đồ tể, nhưng tới Trương Phi, đã không còn làm đồ tể nữa, hẳn là thuộc giai cấp địa chủ lớn.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, sách sử đánh giá "Trương Phi trọng sĩ phu, khinh sĩ tốt. " Mà tình huống Quan nhị ca và Trương Phi hoàn toàn tương phản. Quan nhị ca là xuất thân từ thường dân, biết rõ khó khăn của dân chúng, cho nên sách sử đánh giá Quan Vũ là "Trọng sĩ tốt mà khinh sĩ phu. " Đây là hai thái độ hoàn toàn bất đồng, có lẽ cũng do nguyên nhân này, sau này đã gây nên bi kịch cho Quan Vũ.
Lưu Sấm vốn rất yêu thích Trương Phi, nhưng sau khi trải qua sự việc lần này, khiến cho Lưu Sấm có địch ý đôi với Trương Phi, thậm chí là sát ý. Phải biết rằng, ngay vừa rồi, Trương Phi đã vài lần có sát tâm. Sát ý đó có thể giấu diểm người khác, nhưng không giấu diếm được Lưu Sấm. Nếu Trương Phi có sát ý với hắn, Lưu Sấm sao lại có thể tìm đến Lưu Bị làm nơi nương tựa? Với quan hệ của Trương Phi và Lưu Bị, ai mới là tâm phúc, ai đáng để tin tưởng, vừa xem là hiểu ngay. Nếu tìm đến Lưu Bị làm chỗ dựa, đâu có quả ngon để ăn? Từ lúc tái sinh đến giờ, lần đầu tiên Lưu Sấm có chút do dự. Nương tựa vào Lưu Bị thật sự là lựa chọn tốt sao? Giản Ung thái độ ôn hòa, cũng không có nóng lòng kiểm kê quân giới, mà trước tiên hỏi thăm tình hình thương vong của Mi gia.
Thái độ đó như một làn gió xuân, làm cho Mi Thiệp thấy được quan tâm mà lo sợ, thậm chí cảm động không nói lên lời. Lưu Sấm không giống như trước, đứng ở một chỗ với ba người Bùi Thiệu. Có lẽ là bởi vì mới vừa rồi xung đột với Trương Phi, khiến cho đồng khách của Mi gia, đã vô ý có sự bất hòa với bốn người
- Trương Tam tướng quân này tính tình ngang ngược, hống hách!
Thường Thắng không kìm nổi hạ giọng nói.
- Người này coi sĩ tốt như chó lợn, vừa rồi không hỏi thương vong của sĩ tốt, đầu tiên hỏi tình trạng hàng hóa, có thể nói là một người hèn hạ. Người như thế, tuyệt đối không thể làm một quân chủ tướng. Bây giờ có thể nhất thời đắc ý, kết cục sớm muộn gì cũng không được chết tử tế.
Lưu Sấm cảm thấy kinh ngạc, Thường Thắng nói không sai, Trương Phi cuối cùng đúng là không được chết yên ổn. Tuy rằng chiến tích của y hiển hách, nhưng nhiều lúc, dựa vào sự nhanh trí và vũ lực cá nhân. Người này thích uống rượu, thích đánh sĩ tốt. Lời nói không dễ nghe, người này căn bản không đối đãi tốt với sĩ tốt, cho nên cuối cùng bị thuộc cấp thừa dịp lấy đầu của y.
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm càng do dự có nên hay không nên đến cậy nhờ Lưu Bị.
Tuy nhiên vào lúc này, hắn cũng không nói thêm nhiều, chi thản nhiên cười, nói:
- Bỏ đi, ai bảo người ta là ái tướng của Lưu Sứ tướng quân chứ.
- Những người như chúng ta, bà ngoại không đau cậu không thương, trêu trọc người này, chỉ có thể mang đến phiền toái. Cái gọi là nhẫn nhất thời gió yên sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao. Ta không có ý định đi Khúc Dương nữa, dù sao Lưu Sứ quân đã tiếp nhận hàng hóa, nhiệm vụ của ta cũng đã tính là hoàn thành! Trời vừa sáng, cho phép ta và Mi Thiệp chuẩn bị cáo từ Bùi lão đại, các ngươi làm sao bây giờ? Đi cùng ta hay là ở lại đi Khúc Dương?
Bùi Thiệu nhỏ một miếng nước bọt, nhìn thoáng qua Trương Phi ở đằng xa.
- Đị Khúc Dương để người ta làm nhục sao? Lần này chúng ta tới đây, chính là vì chiếu cố ngươi.
- Ngươi đi rồi, chúng ta đương nhiên cũng trở về. Bãi Diêm Thủy tuy đơn sơ, nhưng thắng cảnh lại tiêu dao khoái hoạt, ai lại muốn đi để chịu nhục nhã?
Lưu Sấm cười nói: - Ngươi phải nghỉ cho kỹ.
- Mới vừa rồi Giản Ung nói sẽ tiến cử các ngươi trước mặt Lưu Sứ quân. Nếu được Lưu Sứ quân coi trọng, cũng tốt hơn ở bãi Diêm Thủy làm cô hồn dã quỷ.
- Cho ta là tên ngốc sao?
Bùi Thiệu cười nói:
- Mới vừa rồi ba người chúng ta cùng đứng chung một chỗ, lúc này lại tìm Lưu Huyền Đức làm nơi dựa dẫm, làm sao có thể thích hợp?
Lưu Sấm nghe được, không kìm nổi curời ha hả.
- Đã như vậy, ta đây phải đi nói với Mi Thiệp cho rõ ràng. Trời đã sắp sáng rồi, phía đông những tia sáng đầu tiên đã xuất hiện.
Lưu Sấm không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, vì thế tìm được Mi Thiệp rồi, liền nói rõ ý nghĩ của hắn với Mi Thiệp. Mi Thiệp có chút không muốn, cho nên giữ lại hai câu. Theo y, lần này có thể bảo vệ hàng hóa, toàn bộ nhờ đám người Lưu Sấm liều mạng chém giết.
Ban đầu là cùng nhau đi, nện bây giờ hiện nhiên nên cùng nhau trở về. Nhưng, Mi Thiệp thây thái độ kiên quyết của Lưu Sấm, cũng không còn cách nào làm cho Lưu Sấm thay đôi chủ ý, đành phải đông ý.
- Sau khi trở về, thanh toán tiền công xong rồi, ta sẽ đưa đến phủ cho Mạnh Ngạn. Ôi, vôn là chuyện tốt, lại huyên thuyên như thế thật không thoải mái. Lần này Mạnh Ngạn phải chịu oan ức rồi, đợi sau khi trở về, ta sẽ mở tiệc rượu tạ tội!
Mi Thiệp cũng hiểu được nguyên nhân Lưu Sấm rời đi. Nói thật, y đối với Trương Phi cũng có chút bất mãn, tuy nhiên lại không dám tức giận trước mặt Trương Phi. Hơn nữa y và Lưu Sấm không giống nhau, y là gia nô của Mi gia, cả đời phải dựa vào Mi gia. Lưu Sấm có thể phủi mông chạy lấy người, nhưng Mi Thiệp lại không thể tùy hứng như vậy. Y nhất định phải cùng thương đội đi đến Khúc Dương, sau khi lấy được công văn giao hàng, mới có thể về nhà phụng mệnh.
Có đôi khi Mi Thiệp rất ngưỡng mộ Lưu Sấm, ít nhất không cần phải khiến mình chịu oan ức. Sau khi Lưu Sấm nói lời từ biệt Mi Thiệp xong, liền gọi ba người Bùi Thiệu, lên ngựa rời đi theo con đường nhỏ. Hắn đi im lặng, không làm kinh động bất cứ kẻ nào, cho đến sau khi Giản Ung kiểm tra hàng hóa xong mới phát hiện bốn người Lưu Sấm không còn ở đây nữa. Tại sao Lưu Sấm lại đi? Trong lòng Giản Ung biết rõ, nhưng y không quá để ý. Theo Giản Ung, nếu Lưu Sấm và Mi gia có quan hệ, chắc chắn sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của y. Lưu Bị bây giờ đúng là lúc dùng người. Mi Thiệp nói Lưu Sấm vũ dũng khác thường, thậm chí Trương Phi cũng nói, Lưu Sấm khí lực kinh người, không giống như người thường.
Nhân vật như vậy, sao có thể sai sót bỏ qua ? Quay đầu lại tìm Mi Chúc hỏi thăm một chút tin tức của Lưu Sấm, đến lúc đó nói tốt hơn, không sợ Lưu Sấm từ chối.
- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, hà tất cưỡng cầu.
Sau khi Giản Ung kiểm kê hàng hóa xong, liền hạ lệnh cho thương đội áp tải hàng hóa khởi hành. Chỉ có điều, sau khi đội ngũ khởi hành, Giản Ung lại phát hiện một vấn đề.
- Thúc Chí, Tam tướng quân đâu?
Võ tướng trẻ tuổi nghe xong, vội vàng xem xét xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Trương Phi đâu.
- Không xong rồi!
Gã vội vàng nhảy lên ngựa, nói với Giản Ung,
- Hiếu Hòa tiên sinh hộ tống quân giới trở về Khúc Dương trước đi, ta phải đi ngăn cản Tam tướng quân càn quấy. Nhóm Bạch Mạo, theo ta đi!
Võ tướng trẻ tuổi ra lệnh một tiéng, những người si tốt tinh nhuệ khoác áo Bạch Mạo đều lên ngựa, vội vã đuổi theo hướng đường Lưu Sấm vừa đi.
Nhìn theo lưng võ tướng trẻ tụổi, Giản Ung không khỏi chau mày lại. Sau một lúc lâu, y khẽ thở dài, cười khổ một tiếng nói:
- Chỉ mong Thúc Chí có thể đuổi kịp Tam tướng quân, nếu không lại xảy ra chuyện phiền toái rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.