Quyển 1 - Chương 408: Từ nay về sau chim bay bể rộng (1) (1)
Canh Tân
05/10/2017
Tháng hai năm Kiến An thứ tư, Hà Nội rung chuyển.
Cuối năm trước, thời điểm Lã Bố bị vây khốn ở Từ Châu, từng thỉnh cầu thái thú Hà Nội là Trương Dương xuất binh tương trợ. Nhưng khoảng cách từ Hà Nội đến Từ Châu thật sự là quá xa! Trương Dương tuy có lòng giải cứu Lã Bố, việc lại ngoài tầm với, trong lúc bất đắc dĩ đành đến đóng quân ở Dã Vương, hy vọng có thể kiềm chế binh lực của Tào Tháo.
Nhưng...Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay sau khi Trương Dương đến Dã Vương lại bị thuộc cấp Dương Nhật sát hại.
Lã Bố cuối cùng thất bại, mà Hà Nội cũng vì vậy mà chấn động. May ở chỗ là sau lưng Dương Nhật còn có Tào Tháo hậu thuẫn, cho nên Hà Nội tuy rằng rung chuyển, nhưng không đến mức hỗn loạn như trong tưởng tượng. Nhưng mà sau khi Viên Thiệu chấm dứt cuộc chiến ở U Châu, tiêu diệt Công Tôn Toản, ánh mắt y lại chuyển đến Tào Tháo. Vì thế Viên Thiệu sai người âm thầm chiêu hàng Khôi Cố, sau đó giết chết Dương Nhật cướp lấy binh quyền.
Khôi Cố tạo phản, cũng khiến cho Tào Tháo lập tức lâm vào khốn cảnh. Một khi Hà Nội bị Viên Thiệu đoạt được, Viên quân có thể tiến quân thần tốc, thẳng đến Hổ Lao quan. Khi đó, toàn bộ Hà Lạc đều sẽ lâm vào hiểm cảnh… Cho nên, Tào Tháo nhất định phải bình định Hà Nội, bằng không mà nói tất sẽ phiền phức.
Tháng ba, Tào Tháo triệu hồi Tào Hồng từ huyện Diệp, lệnh cho Tào Hồng và Từ Hoảng chia quân làm hai đường, qua sông công kích Xạ Khuyển.
Tào Tháo cũng tự mình dẫn đại quân vượt qua Hoàng Hà, vây công Khôi Cố ở Xạ Khuyển!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++
Sau một cơn mưa xuân, cánh hoa đào cũng trở nên điêu tàn. Đào hồng hạnh trắng, rơi rụng trên đường mòn, biến thành một cảnh sắc cực kì động lòng người trong hoa viên.
Lưu Sấm có chút lười nhác nằm nghiêng ở trên giường, xuyên qua rào chắn của căn nhà thủy tạ (nhà xây trên mặt nước), nhìn khắp vườn xuân, ánh mắt mê ly. Đã là tháng ba, chớp mắt đã mắt trở lại Dĩnh Xuyên hơn một tháng. Trong một tháng này, Lưu Sấm an táng phần mộ phụ mẫu, rồi sau đó đóng cửa ở yên trong phòng.
Người ngoài nhìn vào thì cho rằng, hắn muốn giữ đạo hiếu cho cha mẹ. Điều này cũng khiến cho Lưu Sấm vô tình lại tăng thêm vài phần danh tiếng. Chỉ có điều Lưu Sấm trong lòng tự hiểu rõ, hắn là đang ngủ đông, đang chờ đợi.
Theo tin tức từ Hứa Đô truyền đến, Tào Tháo trước khi xuất binh đến Hà Nội, Tào Tháo đã mời Lưu Bị cùng hâm rượu và thưởng thức trái mơ xanh. (Chuyện Tào Tháo uống rượu luận anh hùng chắc mọi người đọc Tam Quốc diễn nghĩa đều biết, Tào Tháo mời Lưu Bị đến là muốn thăm dò ý định y, về phần mời Lưu Bị ăn mơ xanh, Tào Tháo đã nói: “Vừa rồi thấy trên cành mai đã có quả xanh, sực nhớ khi trước đi đánh Trương Tú, đi đường không có nước, tướng sĩ khát cào cuống họng. Bấy giờ ta nghĩ được một kế, cầm roi trỏ hão nói rằng: trước mặt có rừng mơ. Quân sĩ nghe nói đến mơ, ai cũng ứa nước dãi, đỡ được khát nước. Nay có mơ thật, nên hái xuống mà thưởng. Vả lại rượu nấu vừa chín, cho nên mời sứ quân đến tiểu đình uống rượu”)
Từ đấy về sau, Lưu Bị ở Hứa Đô liền trở nên vô cùng khiêm tốn, mỗi ngày ở trong nhà trồng rau, có vẻ vô dục vô cầu. Nhưng Lưu Sấm lại biết, Lưu Bị kỳ thật giống như hắn, đều đang chờ cơ hội. Nếu không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, Lưu Bị trong năm nay sẽ thoát khỏi Hứa Đô, trở về Từ Châu. Tuy nhiên hiện nay đã không còn hoàn toàn giống như lịch sử vốn có. Lần này Lưu Bị lại đi Từ Châu, chỉ sợ sẽ không được Trần thị chiếu cố nữa, bởi vì Trần thị đã ngụ lại Hứa Đô.
Những chuyện khác cũng không có quá nhiều điểm đáng ghi lại. Chỉ là những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, đều thể hiện sự khống chế của Tào Tháo ở Hứa Đô đã đạt đến mức không ai có thể vượt qua...
Một tháng này Lưu Sấm cũng phi thường an tĩnh, dường như vẫn đang chìm trong niềm thương cảm khi an táng cho cha mẹ xong.
Nhưng trên thực tế, Lưu Sấm là đang chờ đợi thời cơ. Hắn đã đã đạt được tiêu thứ nhất, rời khỏi Hứa Đô. Kế tiếp, hắn phải chờ cơ hội, một cơ hội giúp hắn thoát khỏi Dĩnh Xuyên. Chỉ có điều cơ hội này vẫn mãi chưa đến, Lưu Sấm ít nhiều đã có chút phiền muộn.
Tào Tháo đã xuất binh Hà Nội rồi, đây cũng là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi Hứa Đô. Mà nay Hứa Đô binh lực hư không, mặc dù có Tuân Úc trấn thủ, nhưng Lưu Sấm cũng không thèm bận tâm. Không phải nói Tuân Úc không lợi hại mà là trong tay y bây giờ chẳng có mấy ai có thể dùng được. Cho dù là muốn ngăn trở, cũng không làm gì được được Lưu Sấm. Mấu chốt là ở chỗ, Lưu Sấm đến nay còn chưa nhận được tin tức từ Bắc Hải truyền đến. Bắc Hải một ngày không có động tĩnh gì, Lưu Sấm liền một ngày không thể dễ dàng thoát thân. Dù sao hắn ở lại Hứa Đô, chính là vì muốn tranh thủ thời gian đến Bắc Hải.
Ánh nắng xế trưa thật quyến rũ chiếu lên trên người thật ấm áp, khiến cho người ta đột nhiên buồn ngủ. Lưu Sấm ở trên giường nghỉ ngơi một lát, liền đứng dậy đi ra nhà thuỷ tạ.
Căn nhà thủy tạ này xây dựng giữa một cái hồ trong hoa viên. Hồ nước nối liền với sông Dĩnh, lượng nước phi thường sung túc.
Khi trước Gia Cát Lượng lựa chọn ở đây xây lại Lưu trạch cũng thực hao tốn một phen tâm tư. Đại trạch gồm sáu tòa quay ra sáu tóa quay vào, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, so với tòa Lưu trạch ban đầu ít nhất lớn gấp hai lần. Đặc biệt hồ này tên là Trường hồ. Sông Dĩnh từ phía bắc đổ vào hồ, lại từ phía nam mà ra, hình thành một hệ tuần hoàn của dòng nước thiên nhiên thuần khiết, cũng là nơi có cảnh sắc tươi đẹp nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây.
Lưu Sấm cực kỳ yêu thích nơi này. Nếu không phải dã tâm chưa dứt, hắn cũng bằng lòng ngụ cư lâu dài ở đây. Duỗi lưng một cái, dọc theo những cây cầu quanh co uốn lượn mà đi lên trên bờ.
Thái Sử Hưởng vừa thấy Lưu Sấm lên bờ, vội vàng nghênh đón, cung kính nói:
- Công tử, Lưu Bân cầu kiến.
- Hả?
Lưu Sấm tinh thần lập tức chấn động, vội vàng nói:
- Để y đến thư phòng nói chuyện.
- Vâng!
Lưu Bân là người Dĩnh Âm quận Dĩnh Xuyên. Y là người cùng dòng họ với Lưu Sấm, nếu phân ra vai vế... hẳn phải thấp hơn Lưu Sấm một bậc, phải gọi Lưu Sấm là thúc thúc. Năm đó Lưu Đào bị hại, Lưu phủ gặp nạn, dòng họ Lưu thị ở Dĩnh Xuyên cũng chịu liên lụy. Có người chết, có người bỏ trốn, gần như không có mấy ai tiếp tục lưu lại Dĩnh Xuyên.
Cả nhà Lưu Bân là gia đình duy nhất bên họ nội vẫn lưu lại Dĩnh Xuyên, cũng do Lưu Bân chỉ là họ tộc xa, hơn nữa Hoàn đế khi ấy đã xuống dốc, cho nên cũng không có mấy ai để ý. Lưu Sấm lần này trở về Dĩnh Xuyên, cũng có ý triệu tập mọi người trong họ tộc, nhưng chỉ có Lưu Bân là đến.
Y tuy không cao lắm nhưng là một bậc tinh anh. Một thân áo bào xanh trông rất gọn gàng sáng sủa, sau khi thấy Lưu Sấm liền vội vàng khom người thi lễ.
- Tiểu thúc.
- Công Nho, có việc gì không?
Lưu Bân vội vàng nói:
- Tiểu thúc, theo lời chỉ bảo của tiểu thúc, ta đã phái người đưa lão phu nhân qua Đại Hà, đi tới Bột Hải.
- Ừ, như thế rất tốt.
Lưu Sấm nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm không nói.
Lão phu nhân, chính là mẹ của Từ Thứ. Lưu Sấm sau khi tới Trường Xã, sắp xếp thỏa đáng việc an táng cha mẹ liền đến thăm vị lão phu nhân này. Kỳ thật, lão phu nhân đã sớm cảm nhận được có người âm thầm quan tâm, lúc trước còn để Hạ Hầu Lan báo tin cho Lưu Sấm, muốn gặp Lưu Sấm một lần. Nhưng khi ấy Lưu Sấm không thể từ Hứa Đô thoát thân được, nên đành từ chối. Sau khi trở về Dĩnh Xuyên, chuyện đầu tiên hắn làm là đến thăm lão phu nhân.
Vị lão phu nhân này lại rất thông tình đạt lý. Theo như bà nói thì Từ Thứ đến nay học ở Kinh Châu, nhưng cụ thể ở đâu thì bà không nói rõ.
Tuy nhiên lão phu nhân có chút tán thưởng Lưu Sấm. Thứ nhất là Lưu Sấm tuy xuất thân danh môn vọng tộc nhưng lại trưởng thành nơi phố phường, có tiếng nói chung với lão phu nhân. Thứ hai là lão phu nhân cực kì tôn sùng Hán thất, Lưu Sấm thân là hoàng thúc Đại Hán, lại càng nhanh chóng đạt được sự tán thành của lão phu nhân. Bà cũng tỏ ra rất bằng lòng để Từ Thứ đi theo Lưu Sấm.
Chỉ có điều, Lưu Sấm phải rời khỏi Dĩnh Xuyên, mọi chuyện của lão phu nhân phải được an bài thật thỏa đáng.
Từ Thứ là người cực kì hiếu thuận, chưa chắc sẽ bằng lòng để lão phu nhân ở lại Dĩnh Xuyên, chuyện này quả thật quá mức nguy hiểm. Cách tốt nhất là để Từ Thứ đưa lão phu nhân đi cùng, như vậy mới có thể để cho y có thể yên tâm làm việc. Vì thế Lưu Sấm và lão phu nhân bàn bạc một chút, quyết định đưa lão phu nhân đi tới Liêu Tây.
Lão phu nhân sau khi nghĩ kĩ cũng bằng lòng.
Sau đó, Lưu Sấm lệnh cho Tiêu Lăng mang theo năm mươi người hộ tống lão phu nhân đến quận Bột Hải, rồi sau đó lại từ Bột Hải, đi tới Liêu Tây. Lão phu nhân đi Liêu Tây cũng có nghĩa là Lưu Sấm đã nắm chắc Từ Thứ, nhưng Lưu Sấm vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, Từ Thứ một ngày còn chưa về, hắn liền một ngày khó có thể an tâm.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lưu Sấm nói:
- Công Nho, ta còn một việc muốn nhờ ngươi giúp.
- Mời tiểu thúc chỉ bảo.
- Ta muốn ngươi đi Kinh Châu một chuyến, đi Tương Dương tìm một người tên là Từ Thứ, cũng chính là con trai của Từ lão phu nhân. Y hiện giờ hẳn là ở Tương Dương, tuy nhiên có thể dùng tên giả là Đơn Phúc. Sau khi ngươi tới Tương Dương liền đi tìm Khoái Việt để y giúp đỡ ngươi tìm người này... Ân, Từ Thứ có khả năng đang theo học ở trường của Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, quan hệ thân thiết với Mạnh Kiến và Thạch Thao. Ngươi theo những manh mối này, sau khi tìm được Từ Thứ thì giao hai phong thư này cho y, rồi dẫn y đến quận Bột Hải, tìm cha vợ ta giúp đỡ.
Nói tới đây, ánh mắt Lưu Sấm sáng quắc.
- Công Nho, đến nay Lưu thị ở Dĩnh Xuyên chỉ còn hai người ta và ngươi. Chuyện này vô cùng quan trọng, ta phó thác cho ngươi, cũng có nghĩa là đang giao Lưu thị trong tương lai vào tay ngươi. Công Nho, ta có thể tin ngươi không?
Lưu Bân vội vàng khom người nói:
- Tiểu thúc xin yên tâm, Bân tất không phụ sứ mệnh.
Những lời này của Lưu Sấm kỳ thật đã biểu lộ suy nghĩ của hắn. Lưu Bân cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được tâm tư của Lưu Sấm... Y cũng biết được, y tuy là người trong họ tộc Lưu thị ở Dĩnh Xuyên, nhưng Lưu thị sau khi Lưu Đào qua đời đã suy sụp đến mười năm. Y nếu như tiếp tục lưu lại Dĩnh Xuyên, chỉ sợ cũng khó có được sự phát triển lớn. Quan niệm tông tộc của người cổ đại rất mạnh, Lưu Bân đương nhiên cũng hy vọng Lưu thị có thể lại quật khởi. Mà với tình hình trước mắt thì hy vọng quật khởi của Lưu thị đều đặt trên người Lưu Sấm.
Chỉ có điều y vẫn không hiểu Lưu Sấm vì sao lại coi trọng Từ Thư đến vậy. Y là người địa phương ở Dĩnh Xuyên nên cũng biết một chút về Từ Thứ. Nhớ năm đó Từ Thứ bôi mặt trắng bệch, bị trói lên treo ở đầu đường.. Lưu Bân tận mắt thấy qua bộ dạng nghèo túng của Từ Thứ. Sau đó Từ Thứ buông kiếm học văn, thật khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Sau đó nũa y và Thạch Thao cùng nhau đi tới Kinh Châu, liền không có tin tức. Không nghĩ đến tiểu thúc nhà mình còn biết đến cả người này. Điều này chứng tỏ Từ Thứ hiện nay đã rất có thành tựu, trong lòng Lưu Bân liền muốn kết giao với Từ Thứ.
Cuối năm trước, thời điểm Lã Bố bị vây khốn ở Từ Châu, từng thỉnh cầu thái thú Hà Nội là Trương Dương xuất binh tương trợ. Nhưng khoảng cách từ Hà Nội đến Từ Châu thật sự là quá xa! Trương Dương tuy có lòng giải cứu Lã Bố, việc lại ngoài tầm với, trong lúc bất đắc dĩ đành đến đóng quân ở Dã Vương, hy vọng có thể kiềm chế binh lực của Tào Tháo.
Nhưng...Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay sau khi Trương Dương đến Dã Vương lại bị thuộc cấp Dương Nhật sát hại.
Lã Bố cuối cùng thất bại, mà Hà Nội cũng vì vậy mà chấn động. May ở chỗ là sau lưng Dương Nhật còn có Tào Tháo hậu thuẫn, cho nên Hà Nội tuy rằng rung chuyển, nhưng không đến mức hỗn loạn như trong tưởng tượng. Nhưng mà sau khi Viên Thiệu chấm dứt cuộc chiến ở U Châu, tiêu diệt Công Tôn Toản, ánh mắt y lại chuyển đến Tào Tháo. Vì thế Viên Thiệu sai người âm thầm chiêu hàng Khôi Cố, sau đó giết chết Dương Nhật cướp lấy binh quyền.
Khôi Cố tạo phản, cũng khiến cho Tào Tháo lập tức lâm vào khốn cảnh. Một khi Hà Nội bị Viên Thiệu đoạt được, Viên quân có thể tiến quân thần tốc, thẳng đến Hổ Lao quan. Khi đó, toàn bộ Hà Lạc đều sẽ lâm vào hiểm cảnh… Cho nên, Tào Tháo nhất định phải bình định Hà Nội, bằng không mà nói tất sẽ phiền phức.
Tháng ba, Tào Tháo triệu hồi Tào Hồng từ huyện Diệp, lệnh cho Tào Hồng và Từ Hoảng chia quân làm hai đường, qua sông công kích Xạ Khuyển.
Tào Tháo cũng tự mình dẫn đại quân vượt qua Hoàng Hà, vây công Khôi Cố ở Xạ Khuyển!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++
Sau một cơn mưa xuân, cánh hoa đào cũng trở nên điêu tàn. Đào hồng hạnh trắng, rơi rụng trên đường mòn, biến thành một cảnh sắc cực kì động lòng người trong hoa viên.
Lưu Sấm có chút lười nhác nằm nghiêng ở trên giường, xuyên qua rào chắn của căn nhà thủy tạ (nhà xây trên mặt nước), nhìn khắp vườn xuân, ánh mắt mê ly. Đã là tháng ba, chớp mắt đã mắt trở lại Dĩnh Xuyên hơn một tháng. Trong một tháng này, Lưu Sấm an táng phần mộ phụ mẫu, rồi sau đó đóng cửa ở yên trong phòng.
Người ngoài nhìn vào thì cho rằng, hắn muốn giữ đạo hiếu cho cha mẹ. Điều này cũng khiến cho Lưu Sấm vô tình lại tăng thêm vài phần danh tiếng. Chỉ có điều Lưu Sấm trong lòng tự hiểu rõ, hắn là đang ngủ đông, đang chờ đợi.
Theo tin tức từ Hứa Đô truyền đến, Tào Tháo trước khi xuất binh đến Hà Nội, Tào Tháo đã mời Lưu Bị cùng hâm rượu và thưởng thức trái mơ xanh. (Chuyện Tào Tháo uống rượu luận anh hùng chắc mọi người đọc Tam Quốc diễn nghĩa đều biết, Tào Tháo mời Lưu Bị đến là muốn thăm dò ý định y, về phần mời Lưu Bị ăn mơ xanh, Tào Tháo đã nói: “Vừa rồi thấy trên cành mai đã có quả xanh, sực nhớ khi trước đi đánh Trương Tú, đi đường không có nước, tướng sĩ khát cào cuống họng. Bấy giờ ta nghĩ được một kế, cầm roi trỏ hão nói rằng: trước mặt có rừng mơ. Quân sĩ nghe nói đến mơ, ai cũng ứa nước dãi, đỡ được khát nước. Nay có mơ thật, nên hái xuống mà thưởng. Vả lại rượu nấu vừa chín, cho nên mời sứ quân đến tiểu đình uống rượu”)
Từ đấy về sau, Lưu Bị ở Hứa Đô liền trở nên vô cùng khiêm tốn, mỗi ngày ở trong nhà trồng rau, có vẻ vô dục vô cầu. Nhưng Lưu Sấm lại biết, Lưu Bị kỳ thật giống như hắn, đều đang chờ cơ hội. Nếu không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, Lưu Bị trong năm nay sẽ thoát khỏi Hứa Đô, trở về Từ Châu. Tuy nhiên hiện nay đã không còn hoàn toàn giống như lịch sử vốn có. Lần này Lưu Bị lại đi Từ Châu, chỉ sợ sẽ không được Trần thị chiếu cố nữa, bởi vì Trần thị đã ngụ lại Hứa Đô.
Những chuyện khác cũng không có quá nhiều điểm đáng ghi lại. Chỉ là những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, đều thể hiện sự khống chế của Tào Tháo ở Hứa Đô đã đạt đến mức không ai có thể vượt qua...
Một tháng này Lưu Sấm cũng phi thường an tĩnh, dường như vẫn đang chìm trong niềm thương cảm khi an táng cho cha mẹ xong.
Nhưng trên thực tế, Lưu Sấm là đang chờ đợi thời cơ. Hắn đã đã đạt được tiêu thứ nhất, rời khỏi Hứa Đô. Kế tiếp, hắn phải chờ cơ hội, một cơ hội giúp hắn thoát khỏi Dĩnh Xuyên. Chỉ có điều cơ hội này vẫn mãi chưa đến, Lưu Sấm ít nhiều đã có chút phiền muộn.
Tào Tháo đã xuất binh Hà Nội rồi, đây cũng là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi Hứa Đô. Mà nay Hứa Đô binh lực hư không, mặc dù có Tuân Úc trấn thủ, nhưng Lưu Sấm cũng không thèm bận tâm. Không phải nói Tuân Úc không lợi hại mà là trong tay y bây giờ chẳng có mấy ai có thể dùng được. Cho dù là muốn ngăn trở, cũng không làm gì được được Lưu Sấm. Mấu chốt là ở chỗ, Lưu Sấm đến nay còn chưa nhận được tin tức từ Bắc Hải truyền đến. Bắc Hải một ngày không có động tĩnh gì, Lưu Sấm liền một ngày không thể dễ dàng thoát thân. Dù sao hắn ở lại Hứa Đô, chính là vì muốn tranh thủ thời gian đến Bắc Hải.
Ánh nắng xế trưa thật quyến rũ chiếu lên trên người thật ấm áp, khiến cho người ta đột nhiên buồn ngủ. Lưu Sấm ở trên giường nghỉ ngơi một lát, liền đứng dậy đi ra nhà thuỷ tạ.
Căn nhà thủy tạ này xây dựng giữa một cái hồ trong hoa viên. Hồ nước nối liền với sông Dĩnh, lượng nước phi thường sung túc.
Khi trước Gia Cát Lượng lựa chọn ở đây xây lại Lưu trạch cũng thực hao tốn một phen tâm tư. Đại trạch gồm sáu tòa quay ra sáu tóa quay vào, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, so với tòa Lưu trạch ban đầu ít nhất lớn gấp hai lần. Đặc biệt hồ này tên là Trường hồ. Sông Dĩnh từ phía bắc đổ vào hồ, lại từ phía nam mà ra, hình thành một hệ tuần hoàn của dòng nước thiên nhiên thuần khiết, cũng là nơi có cảnh sắc tươi đẹp nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây.
Lưu Sấm cực kỳ yêu thích nơi này. Nếu không phải dã tâm chưa dứt, hắn cũng bằng lòng ngụ cư lâu dài ở đây. Duỗi lưng một cái, dọc theo những cây cầu quanh co uốn lượn mà đi lên trên bờ.
Thái Sử Hưởng vừa thấy Lưu Sấm lên bờ, vội vàng nghênh đón, cung kính nói:
- Công tử, Lưu Bân cầu kiến.
- Hả?
Lưu Sấm tinh thần lập tức chấn động, vội vàng nói:
- Để y đến thư phòng nói chuyện.
- Vâng!
Lưu Bân là người Dĩnh Âm quận Dĩnh Xuyên. Y là người cùng dòng họ với Lưu Sấm, nếu phân ra vai vế... hẳn phải thấp hơn Lưu Sấm một bậc, phải gọi Lưu Sấm là thúc thúc. Năm đó Lưu Đào bị hại, Lưu phủ gặp nạn, dòng họ Lưu thị ở Dĩnh Xuyên cũng chịu liên lụy. Có người chết, có người bỏ trốn, gần như không có mấy ai tiếp tục lưu lại Dĩnh Xuyên.
Cả nhà Lưu Bân là gia đình duy nhất bên họ nội vẫn lưu lại Dĩnh Xuyên, cũng do Lưu Bân chỉ là họ tộc xa, hơn nữa Hoàn đế khi ấy đã xuống dốc, cho nên cũng không có mấy ai để ý. Lưu Sấm lần này trở về Dĩnh Xuyên, cũng có ý triệu tập mọi người trong họ tộc, nhưng chỉ có Lưu Bân là đến.
Y tuy không cao lắm nhưng là một bậc tinh anh. Một thân áo bào xanh trông rất gọn gàng sáng sủa, sau khi thấy Lưu Sấm liền vội vàng khom người thi lễ.
- Tiểu thúc.
- Công Nho, có việc gì không?
Lưu Bân vội vàng nói:
- Tiểu thúc, theo lời chỉ bảo của tiểu thúc, ta đã phái người đưa lão phu nhân qua Đại Hà, đi tới Bột Hải.
- Ừ, như thế rất tốt.
Lưu Sấm nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm không nói.
Lão phu nhân, chính là mẹ của Từ Thứ. Lưu Sấm sau khi tới Trường Xã, sắp xếp thỏa đáng việc an táng cha mẹ liền đến thăm vị lão phu nhân này. Kỳ thật, lão phu nhân đã sớm cảm nhận được có người âm thầm quan tâm, lúc trước còn để Hạ Hầu Lan báo tin cho Lưu Sấm, muốn gặp Lưu Sấm một lần. Nhưng khi ấy Lưu Sấm không thể từ Hứa Đô thoát thân được, nên đành từ chối. Sau khi trở về Dĩnh Xuyên, chuyện đầu tiên hắn làm là đến thăm lão phu nhân.
Vị lão phu nhân này lại rất thông tình đạt lý. Theo như bà nói thì Từ Thứ đến nay học ở Kinh Châu, nhưng cụ thể ở đâu thì bà không nói rõ.
Tuy nhiên lão phu nhân có chút tán thưởng Lưu Sấm. Thứ nhất là Lưu Sấm tuy xuất thân danh môn vọng tộc nhưng lại trưởng thành nơi phố phường, có tiếng nói chung với lão phu nhân. Thứ hai là lão phu nhân cực kì tôn sùng Hán thất, Lưu Sấm thân là hoàng thúc Đại Hán, lại càng nhanh chóng đạt được sự tán thành của lão phu nhân. Bà cũng tỏ ra rất bằng lòng để Từ Thứ đi theo Lưu Sấm.
Chỉ có điều, Lưu Sấm phải rời khỏi Dĩnh Xuyên, mọi chuyện của lão phu nhân phải được an bài thật thỏa đáng.
Từ Thứ là người cực kì hiếu thuận, chưa chắc sẽ bằng lòng để lão phu nhân ở lại Dĩnh Xuyên, chuyện này quả thật quá mức nguy hiểm. Cách tốt nhất là để Từ Thứ đưa lão phu nhân đi cùng, như vậy mới có thể để cho y có thể yên tâm làm việc. Vì thế Lưu Sấm và lão phu nhân bàn bạc một chút, quyết định đưa lão phu nhân đi tới Liêu Tây.
Lão phu nhân sau khi nghĩ kĩ cũng bằng lòng.
Sau đó, Lưu Sấm lệnh cho Tiêu Lăng mang theo năm mươi người hộ tống lão phu nhân đến quận Bột Hải, rồi sau đó lại từ Bột Hải, đi tới Liêu Tây. Lão phu nhân đi Liêu Tây cũng có nghĩa là Lưu Sấm đã nắm chắc Từ Thứ, nhưng Lưu Sấm vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, Từ Thứ một ngày còn chưa về, hắn liền một ngày khó có thể an tâm.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lưu Sấm nói:
- Công Nho, ta còn một việc muốn nhờ ngươi giúp.
- Mời tiểu thúc chỉ bảo.
- Ta muốn ngươi đi Kinh Châu một chuyến, đi Tương Dương tìm một người tên là Từ Thứ, cũng chính là con trai của Từ lão phu nhân. Y hiện giờ hẳn là ở Tương Dương, tuy nhiên có thể dùng tên giả là Đơn Phúc. Sau khi ngươi tới Tương Dương liền đi tìm Khoái Việt để y giúp đỡ ngươi tìm người này... Ân, Từ Thứ có khả năng đang theo học ở trường của Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, quan hệ thân thiết với Mạnh Kiến và Thạch Thao. Ngươi theo những manh mối này, sau khi tìm được Từ Thứ thì giao hai phong thư này cho y, rồi dẫn y đến quận Bột Hải, tìm cha vợ ta giúp đỡ.
Nói tới đây, ánh mắt Lưu Sấm sáng quắc.
- Công Nho, đến nay Lưu thị ở Dĩnh Xuyên chỉ còn hai người ta và ngươi. Chuyện này vô cùng quan trọng, ta phó thác cho ngươi, cũng có nghĩa là đang giao Lưu thị trong tương lai vào tay ngươi. Công Nho, ta có thể tin ngươi không?
Lưu Bân vội vàng khom người nói:
- Tiểu thúc xin yên tâm, Bân tất không phụ sứ mệnh.
Những lời này của Lưu Sấm kỳ thật đã biểu lộ suy nghĩ của hắn. Lưu Bân cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được tâm tư của Lưu Sấm... Y cũng biết được, y tuy là người trong họ tộc Lưu thị ở Dĩnh Xuyên, nhưng Lưu thị sau khi Lưu Đào qua đời đã suy sụp đến mười năm. Y nếu như tiếp tục lưu lại Dĩnh Xuyên, chỉ sợ cũng khó có được sự phát triển lớn. Quan niệm tông tộc của người cổ đại rất mạnh, Lưu Bân đương nhiên cũng hy vọng Lưu thị có thể lại quật khởi. Mà với tình hình trước mắt thì hy vọng quật khởi của Lưu thị đều đặt trên người Lưu Sấm.
Chỉ có điều y vẫn không hiểu Lưu Sấm vì sao lại coi trọng Từ Thư đến vậy. Y là người địa phương ở Dĩnh Xuyên nên cũng biết một chút về Từ Thứ. Nhớ năm đó Từ Thứ bôi mặt trắng bệch, bị trói lên treo ở đầu đường.. Lưu Bân tận mắt thấy qua bộ dạng nghèo túng của Từ Thứ. Sau đó Từ Thứ buông kiếm học văn, thật khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Sau đó nũa y và Thạch Thao cùng nhau đi tới Kinh Châu, liền không có tin tức. Không nghĩ đến tiểu thúc nhà mình còn biết đến cả người này. Điều này chứng tỏ Từ Thứ hiện nay đã rất có thành tựu, trong lòng Lưu Bân liền muốn kết giao với Từ Thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.