Quyển 1 - Chương 380: Yết kiến Thiên tử (8)
Canh Tân
04/08/2017
- Mạnh Khởi, con đang chào hỏi ai vậy?
Nam nhân trung niên thúc ngựa đi đến bên cạnh ngân giáp tướng quân, nghi hoặc hỏi.
- Phụ thân, cha có biết hắn không?
Ngân giáp tướng quân lấy tay chỉ vào bóng lưng của Lưu Sấm đã chìm sâu vào đám người, hạ giọng nói:
- Dũng lực của người này chỉ sợ không thua kém ta.
Nam nhân trung niên chính là Mã Đằng.
Mã Đằng tục truyền là Phục Ba tướng quân. Phụ thân của Mã Đằng từng làm Thiên Thủy Lan Kiền Huyện úy, sau mất chức lưu cư đến Lũng Tây, lấy Khương nữ làm vợ, sinh ra Mã Đằng.
Mã Đằng khi còn trẻ rất nghèo, dựa vào đốn củi sống qua ngày. Sau đó thứ sử Lương Châu là Cảnh Bỉ tín nhiệm gian lại, dẫn đến dân chúng ở Địch Đạo làm phản.
Cảnh Bỉ chiêu mộ dũng sĩ thảo phạt phản loạn. Mã Đằng đầu tiên tong quân, sau lại tạo phản, cùng Hàn Toại làm chủ soái đám phản tặc tác loạn. Đến khi Đổng Trác vào kinh thành, cũng từng lôi kéo Mã Đằng và Hàn Toại, chẳng qua là khi hai người đến Trường An, Đổng Trác đã bị Lã Bố làm hại. Lý Thôi, Quách Dĩ chuyên quyền, lập Mã Đằng làm Trưng Tây tướng quân. Sau khi đóng ở huyện Mi, Mã Đằng phản bội Lý Thôi, liên kết với Hàn Toại tấn công Lý Thôi, Quách Dĩ. Hai bên trải qua vô số trận đại chiến, sau đó cuối cùng lại ngồi xuống đàm hòa, Mã Đằng được phong là Địch An tướng quân.
Năm Kiến An thứ hai, Chung Diêu được phong là Ti Lệ giáo úy, muốn thuyết hàng Mã Đằng, Hàn Toại quy thuận triều đình. Lần này y cũng là phụng chỉ thiên tử tiến đến Hứa Đô triều bái kiến, đồng thời còn đem theo đứa con cả Mã Siêu, chính là ngân giáp tướng quân kia. Mã Siêu năm nay hai mươi hai tuổi, lấy dũng lực xưng hùng Tây Lương, hiệu là 'Cẩm Mã Siêu '. Y mười lăm tuổi nhập ngũ, chưa thua một trận nào, cho nên cũng cực kỳ kiêu ngạo. Lần này theo Mã Đằng đến, cũng có ý muốn nổi danh ở Hứa Đô… Chỉ là vừa vào Hứa Đô, liền gặp được Lưu Sấm, không khỏi sinh ra chiến ý.
Mã Đằng lại không cho là vậy, thoáng nhìn theo bóng lưng người kia nói:
- Mạnh Khởi, nơi này không phải Tây Lương, không được cậy mạnh. Con và ta trước tiên cần dàn xếp ổn thỏa, đợi ngày mai bái kiến thiên tử. Nói cách khác là ta đang cảnh cáo con, không được ở đây gây chuyện thị phi.
Mã Siêu nghe vậy ngẩn ra, trong lòng dâng lên một cơn tức giận.
Y tuy là con cả của Mã Đằng, nhưng chung quy không phải con vợ cả, cho nên không được Mã Đằng yêu thích. Vốn lần này Mã Đằng vào kinh thành, nên là để Mã Siêu ở Tây Lương thống soái binh mã. Ai mà lường trước được, Mã Đằng lại để cho hai huynh đệ của Mã Siêu là Mã Hưu và Mã Thiết ở lại, đem Mã Siêu theo. Mã Siêu cũng biết chút ít tâm tư của Mã Đằng… Nói toạc ra, chính là sợ Mã Siêu ở lại Tây Lương, trong tương lai một khi bắt đầu có danh vọng liền sẽ không thể nào chịu sự khống chế của Mã Đằng nữa. Tuy nhiên, Mã Siêu cũng không quá bận tâm.
Y lần này tới Hứa Đô, vốn là vẫn một lòng ham nổi danh.
Nhưng hiện tại…
Nhưng nếu Mã Đằng đã có chỉ dặn, trong lòng Mã Siêu tuy rằng bất mãn, cũng chỉ có thể ưng thuận. Tuy nhiên trong lòng không hề quên bóng dáng của Lưu Sấm... Y cảm thấy lần này tới Hứa Đô, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại người này, đến lúc đó sẽ tranh cao thấp.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++
Mã Đằng vào kinh!
Lưu Sấm có chút giật mình... Nhưng nếu nghĩ kĩ một chút thì dường như cũng rất bình thường.
Quan Trung trong năm nay đã dẹp yên, dư đảng của Đổng Trác cũng đã bị tận trừ, tuy rằng Tào Tháo chưa thể hoàn toàn nắm trong tay Quan Trung nhưng ở một mức độ nhất định mà nói, Quan Trung đã bắt đầu tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức. Đám chư hầu Lương Châu như Mã Đằng phải tranh thủ cơ hội này mà đoạt lấy một chút lợi ích chính trị. Mà Tào Tháo đối với đám người Mã Đằng trước mắt cũng chưa thể sử dụng những biện pháp cứng rắn, hẳn là còn muốn vỗ về dẹp yên Quan Trung, tránh cho bạo loạn lại một lần nữa phát sinh.
Cho nên Mã Đằng lần này vào kinh, chắc cũng không có nguy hiểm gì. Tuy Lưu Sấm không mấy hứng thú với Mã Đằng, nhưng với Mã Siêu lại là hứng thú vô cùng.
Sau này cái tên Cẩm Mã Siêu chỉ sợ không thua kém Triệu Vân bao nhiêu, là một trong Thục Quốc Ngũ Hổ thượng tướng, cũng đồng thời là một danh nhân gặp nhiều bi kịch. Nếu Lưu Sấm đã gặp được, sao có thể có thể lỡ mất dịp tốt? Đương nhiên hiện giờ Lưu Sấm còn chưa có tư cách đi mời chào Mã Siêu. Nhưng trước tiên vẫn có thể kết giao một chút, Mã Mạnh Khởi này vẫn có thể trở thành một cánh tay trợ giúp đắc lực.
Vừa nghĩ Lưu Sấm vừa bước vào phủ đệ của Chung Diêu. Sau khi qua Chương Hoa lầu, Lưu Sấm rất dễ dàng tìm được chỗ ở của Chung Diêu.
Đây là một tòa công khanh dinh thự điển hình. Chung Diêu thân là Thị trung, đảm nhiệm Ti Lệ giáo úy, lại thêm xuất thân danh môn vọng tộc, nơi tự nhiên không thể tầm thường được.
Dưới bậc cửa có hai cỗ xe ngựa.
Khi Lưu Sấm đi đến trước cửa Chung phủ, sớm có gia đinh của Chung gia tiến đến dắt dây cương.
Lưu Sấm đưa danh thiếp ra, trong chốc lát liền thấy một thanh niên từ trong cửa lớn đi ra, tuổi chừng hai tư hai năm, đầu đội khăn chít đầu, mặc áo bào đen, mày rậm, hai mắt sáng ngời hữu thần, sống mũi cao, miệng rộng, dưới hàm râu ngắn, khi đi lại càng thêm uy lực như hổ, lộ ra khí khái hùng dũng. Khi y từ cửa lớn đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Lưu Sấm liền vội vàng bước nhanh về phía trước, chắp tay hướng về phía Lưu Sấm nói:
- Mạnh Ngạn biểu đệ, cậu ở trong nhà có khách quý nên sai ta đến chào đón đệ.
Mạnh Ngạn biểu đệ?
Lưu Sấm nhìn người thanh niên, có chút lạ mắt, không khỏi nghi hoặc. Hắn xuống ngựa, chắp tay hướng về phía thanh niên kia nói:
- Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh?
Thanh niên này xưng hô thực sự quá quỷ dị, cho nên Lưu Sấm cũng không biết được người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Thanh niên cười nói:
- Ta tên Quách Viện, Tên chữ là Công Trợ, Thị trung lão đại nhân là cữu phụ ta, nên ta và ngươi cũng tính là anh em bà con. Đã nghe danh Mạnh Ngạn biểu đệ, Viện thật sự ngưỡng mộ. Lần này Mạnh Ngạn biểu đệ đến Hứa Đô, ta đặc biệt từ Dĩnh Xuyên đến, muốn cùng Mạnh Ngạn biểu đệ hàn huyên đôi câu.
Lưu Sấm bừng tỉnh đại ngộ liền vội đáp lễ.
Nếu vậy thì Quách Viện là con của chị gái Chung Diêu… Nghe nói Chung Diêu ngoại trừ có ba chị gái, đại tỷ gả cho phụ thân của Lưu Sấm là Lưu Đào, nay đã qua đời, hai di nương còn lại Lưu Sấm không biết rõ lắm. Nghe nói Chung Diêu về sau còn có ý đem thêm một tỷ tỷ gả cho Lưu Đào tái giá, nhưng bị Lưu Đào cự tuyệt. Nói vậy mẹ của Quách Viện chắc là một trong hai vị tỷ tỷ còn lại của Chung Diêu.
- Làm phiền Công Trợ biểu huynh nghênh đón, Sấm sao dám đảm đương.
- Ha ha, đê là huynh đệ của ta, đừng quá khách sao… Cậu và Tuân tiên sinh cũng đã ở sảnh chính chờ một lúc rồi.
Tuân tiên sinh? Tuân Úc hay là Tuân Du?
Trong lòng Lưu Sấm không khỏi run lên, đồng thời lờ mờ hiểu được nguyên nhân Chung Diêu mời hắn đến.
Thầm thở dài một tiếng, hắn giơ tay lên nói:
- Mời biểu huynh dẫn đường.
- Mời đi theo ta.
Lưu Sấm đi theo Quách Viện, cùng vào Chung phủ Chung phủ phân tiền đường, hậu đường, theo kết cấu tiền đường hậu tẩm của nhà Chu. Đi trên đường chính thì không nhìn thấy tiền đường, hậu đường và các cửa lớn thứ ba thứ tư cũng các công trình kiến trúc tổng cộng có sáu viện lạc quan trọng, cửa chính có thể cho xe ngựa đi vào, hai bên có phòng có khách nghỉ lại, gọi là Vũ môn.
Khi Lưu Sấm theo Quách Viện đi đến trước sảnh đường, từ xa đã nhìn thấy hai người Chung Diêu và Tuân Úc đứng trên bậc cửa.
Lưu Sấm vội vàng bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ với hai người.
- Làm phiền hai vị lão đại nhân ra đón, Sấm thật không dám nhận!
Chung Diêu cười ha ha, bước xuống bậc thềm kéo cánh tay của Lưu Sấm:
- Mạnh Ngạn, không cần khách sáo như vậy, đã đến đây rồi thì xem như về nhà, mới ngày nào cháu còn hay đến nhà cậu chơi đùa. Năm ấy khi cháu đầy tuổi, Văn Nhược đến chúc mừng, còn bị dính nước tiểu của cháu đấy.
Văn Nhược, còn nhớ không?
Tuân Úc vốn biểu cảm lạnh nhạt, nhưng nghe một câu nói kia của Chung Diêu cũng không kìm nổi cười ra tiếng, khiến cho những đường cong trên mặt giãn ra rất nhiều.
- Mạnh Ngạn, cháu về Hứa Đô cũng đã lâu rồi. Vốn ta và Nguyên Thường nên sớm mời cháu đến, nhưng thời cơ lại chưa chín muồi. Ta tin tưởng, cháu là người thông minh, nhất định hiểu được ý tứ của ta... Hôm nay cháu diện kiến thiên tử, hoàn thành chiếu chỉ nên ta với Nguyên Thường bàn bạc một chút liền quyết định mời cháu đến, một mặt là để đón tiếp tẩy trần cho cháu, tuy muộn một chút nhưng cháu cũng chớ trách; mặt khác cũng là có vài lời muốn nói rõ với cháu. Cháu là con trai của Trung Lăng Hầu, về công về tư đều cần có một công đạo…
Nam nhân trung niên thúc ngựa đi đến bên cạnh ngân giáp tướng quân, nghi hoặc hỏi.
- Phụ thân, cha có biết hắn không?
Ngân giáp tướng quân lấy tay chỉ vào bóng lưng của Lưu Sấm đã chìm sâu vào đám người, hạ giọng nói:
- Dũng lực của người này chỉ sợ không thua kém ta.
Nam nhân trung niên chính là Mã Đằng.
Mã Đằng tục truyền là Phục Ba tướng quân. Phụ thân của Mã Đằng từng làm Thiên Thủy Lan Kiền Huyện úy, sau mất chức lưu cư đến Lũng Tây, lấy Khương nữ làm vợ, sinh ra Mã Đằng.
Mã Đằng khi còn trẻ rất nghèo, dựa vào đốn củi sống qua ngày. Sau đó thứ sử Lương Châu là Cảnh Bỉ tín nhiệm gian lại, dẫn đến dân chúng ở Địch Đạo làm phản.
Cảnh Bỉ chiêu mộ dũng sĩ thảo phạt phản loạn. Mã Đằng đầu tiên tong quân, sau lại tạo phản, cùng Hàn Toại làm chủ soái đám phản tặc tác loạn. Đến khi Đổng Trác vào kinh thành, cũng từng lôi kéo Mã Đằng và Hàn Toại, chẳng qua là khi hai người đến Trường An, Đổng Trác đã bị Lã Bố làm hại. Lý Thôi, Quách Dĩ chuyên quyền, lập Mã Đằng làm Trưng Tây tướng quân. Sau khi đóng ở huyện Mi, Mã Đằng phản bội Lý Thôi, liên kết với Hàn Toại tấn công Lý Thôi, Quách Dĩ. Hai bên trải qua vô số trận đại chiến, sau đó cuối cùng lại ngồi xuống đàm hòa, Mã Đằng được phong là Địch An tướng quân.
Năm Kiến An thứ hai, Chung Diêu được phong là Ti Lệ giáo úy, muốn thuyết hàng Mã Đằng, Hàn Toại quy thuận triều đình. Lần này y cũng là phụng chỉ thiên tử tiến đến Hứa Đô triều bái kiến, đồng thời còn đem theo đứa con cả Mã Siêu, chính là ngân giáp tướng quân kia. Mã Siêu năm nay hai mươi hai tuổi, lấy dũng lực xưng hùng Tây Lương, hiệu là 'Cẩm Mã Siêu '. Y mười lăm tuổi nhập ngũ, chưa thua một trận nào, cho nên cũng cực kỳ kiêu ngạo. Lần này theo Mã Đằng đến, cũng có ý muốn nổi danh ở Hứa Đô… Chỉ là vừa vào Hứa Đô, liền gặp được Lưu Sấm, không khỏi sinh ra chiến ý.
Mã Đằng lại không cho là vậy, thoáng nhìn theo bóng lưng người kia nói:
- Mạnh Khởi, nơi này không phải Tây Lương, không được cậy mạnh. Con và ta trước tiên cần dàn xếp ổn thỏa, đợi ngày mai bái kiến thiên tử. Nói cách khác là ta đang cảnh cáo con, không được ở đây gây chuyện thị phi.
Mã Siêu nghe vậy ngẩn ra, trong lòng dâng lên một cơn tức giận.
Y tuy là con cả của Mã Đằng, nhưng chung quy không phải con vợ cả, cho nên không được Mã Đằng yêu thích. Vốn lần này Mã Đằng vào kinh thành, nên là để Mã Siêu ở Tây Lương thống soái binh mã. Ai mà lường trước được, Mã Đằng lại để cho hai huynh đệ của Mã Siêu là Mã Hưu và Mã Thiết ở lại, đem Mã Siêu theo. Mã Siêu cũng biết chút ít tâm tư của Mã Đằng… Nói toạc ra, chính là sợ Mã Siêu ở lại Tây Lương, trong tương lai một khi bắt đầu có danh vọng liền sẽ không thể nào chịu sự khống chế của Mã Đằng nữa. Tuy nhiên, Mã Siêu cũng không quá bận tâm.
Y lần này tới Hứa Đô, vốn là vẫn một lòng ham nổi danh.
Nhưng hiện tại…
Nhưng nếu Mã Đằng đã có chỉ dặn, trong lòng Mã Siêu tuy rằng bất mãn, cũng chỉ có thể ưng thuận. Tuy nhiên trong lòng không hề quên bóng dáng của Lưu Sấm... Y cảm thấy lần này tới Hứa Đô, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại người này, đến lúc đó sẽ tranh cao thấp.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++
Mã Đằng vào kinh!
Lưu Sấm có chút giật mình... Nhưng nếu nghĩ kĩ một chút thì dường như cũng rất bình thường.
Quan Trung trong năm nay đã dẹp yên, dư đảng của Đổng Trác cũng đã bị tận trừ, tuy rằng Tào Tháo chưa thể hoàn toàn nắm trong tay Quan Trung nhưng ở một mức độ nhất định mà nói, Quan Trung đã bắt đầu tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức. Đám chư hầu Lương Châu như Mã Đằng phải tranh thủ cơ hội này mà đoạt lấy một chút lợi ích chính trị. Mà Tào Tháo đối với đám người Mã Đằng trước mắt cũng chưa thể sử dụng những biện pháp cứng rắn, hẳn là còn muốn vỗ về dẹp yên Quan Trung, tránh cho bạo loạn lại một lần nữa phát sinh.
Cho nên Mã Đằng lần này vào kinh, chắc cũng không có nguy hiểm gì. Tuy Lưu Sấm không mấy hứng thú với Mã Đằng, nhưng với Mã Siêu lại là hứng thú vô cùng.
Sau này cái tên Cẩm Mã Siêu chỉ sợ không thua kém Triệu Vân bao nhiêu, là một trong Thục Quốc Ngũ Hổ thượng tướng, cũng đồng thời là một danh nhân gặp nhiều bi kịch. Nếu Lưu Sấm đã gặp được, sao có thể có thể lỡ mất dịp tốt? Đương nhiên hiện giờ Lưu Sấm còn chưa có tư cách đi mời chào Mã Siêu. Nhưng trước tiên vẫn có thể kết giao một chút, Mã Mạnh Khởi này vẫn có thể trở thành một cánh tay trợ giúp đắc lực.
Vừa nghĩ Lưu Sấm vừa bước vào phủ đệ của Chung Diêu. Sau khi qua Chương Hoa lầu, Lưu Sấm rất dễ dàng tìm được chỗ ở của Chung Diêu.
Đây là một tòa công khanh dinh thự điển hình. Chung Diêu thân là Thị trung, đảm nhiệm Ti Lệ giáo úy, lại thêm xuất thân danh môn vọng tộc, nơi tự nhiên không thể tầm thường được.
Dưới bậc cửa có hai cỗ xe ngựa.
Khi Lưu Sấm đi đến trước cửa Chung phủ, sớm có gia đinh của Chung gia tiến đến dắt dây cương.
Lưu Sấm đưa danh thiếp ra, trong chốc lát liền thấy một thanh niên từ trong cửa lớn đi ra, tuổi chừng hai tư hai năm, đầu đội khăn chít đầu, mặc áo bào đen, mày rậm, hai mắt sáng ngời hữu thần, sống mũi cao, miệng rộng, dưới hàm râu ngắn, khi đi lại càng thêm uy lực như hổ, lộ ra khí khái hùng dũng. Khi y từ cửa lớn đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Lưu Sấm liền vội vàng bước nhanh về phía trước, chắp tay hướng về phía Lưu Sấm nói:
- Mạnh Ngạn biểu đệ, cậu ở trong nhà có khách quý nên sai ta đến chào đón đệ.
Mạnh Ngạn biểu đệ?
Lưu Sấm nhìn người thanh niên, có chút lạ mắt, không khỏi nghi hoặc. Hắn xuống ngựa, chắp tay hướng về phía thanh niên kia nói:
- Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh?
Thanh niên này xưng hô thực sự quá quỷ dị, cho nên Lưu Sấm cũng không biết được người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Thanh niên cười nói:
- Ta tên Quách Viện, Tên chữ là Công Trợ, Thị trung lão đại nhân là cữu phụ ta, nên ta và ngươi cũng tính là anh em bà con. Đã nghe danh Mạnh Ngạn biểu đệ, Viện thật sự ngưỡng mộ. Lần này Mạnh Ngạn biểu đệ đến Hứa Đô, ta đặc biệt từ Dĩnh Xuyên đến, muốn cùng Mạnh Ngạn biểu đệ hàn huyên đôi câu.
Lưu Sấm bừng tỉnh đại ngộ liền vội đáp lễ.
Nếu vậy thì Quách Viện là con của chị gái Chung Diêu… Nghe nói Chung Diêu ngoại trừ có ba chị gái, đại tỷ gả cho phụ thân của Lưu Sấm là Lưu Đào, nay đã qua đời, hai di nương còn lại Lưu Sấm không biết rõ lắm. Nghe nói Chung Diêu về sau còn có ý đem thêm một tỷ tỷ gả cho Lưu Đào tái giá, nhưng bị Lưu Đào cự tuyệt. Nói vậy mẹ của Quách Viện chắc là một trong hai vị tỷ tỷ còn lại của Chung Diêu.
- Làm phiền Công Trợ biểu huynh nghênh đón, Sấm sao dám đảm đương.
- Ha ha, đê là huynh đệ của ta, đừng quá khách sao… Cậu và Tuân tiên sinh cũng đã ở sảnh chính chờ một lúc rồi.
Tuân tiên sinh? Tuân Úc hay là Tuân Du?
Trong lòng Lưu Sấm không khỏi run lên, đồng thời lờ mờ hiểu được nguyên nhân Chung Diêu mời hắn đến.
Thầm thở dài một tiếng, hắn giơ tay lên nói:
- Mời biểu huynh dẫn đường.
- Mời đi theo ta.
Lưu Sấm đi theo Quách Viện, cùng vào Chung phủ Chung phủ phân tiền đường, hậu đường, theo kết cấu tiền đường hậu tẩm của nhà Chu. Đi trên đường chính thì không nhìn thấy tiền đường, hậu đường và các cửa lớn thứ ba thứ tư cũng các công trình kiến trúc tổng cộng có sáu viện lạc quan trọng, cửa chính có thể cho xe ngựa đi vào, hai bên có phòng có khách nghỉ lại, gọi là Vũ môn.
Khi Lưu Sấm theo Quách Viện đi đến trước sảnh đường, từ xa đã nhìn thấy hai người Chung Diêu và Tuân Úc đứng trên bậc cửa.
Lưu Sấm vội vàng bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ với hai người.
- Làm phiền hai vị lão đại nhân ra đón, Sấm thật không dám nhận!
Chung Diêu cười ha ha, bước xuống bậc thềm kéo cánh tay của Lưu Sấm:
- Mạnh Ngạn, không cần khách sáo như vậy, đã đến đây rồi thì xem như về nhà, mới ngày nào cháu còn hay đến nhà cậu chơi đùa. Năm ấy khi cháu đầy tuổi, Văn Nhược đến chúc mừng, còn bị dính nước tiểu của cháu đấy.
Văn Nhược, còn nhớ không?
Tuân Úc vốn biểu cảm lạnh nhạt, nhưng nghe một câu nói kia của Chung Diêu cũng không kìm nổi cười ra tiếng, khiến cho những đường cong trên mặt giãn ra rất nhiều.
- Mạnh Ngạn, cháu về Hứa Đô cũng đã lâu rồi. Vốn ta và Nguyên Thường nên sớm mời cháu đến, nhưng thời cơ lại chưa chín muồi. Ta tin tưởng, cháu là người thông minh, nhất định hiểu được ý tứ của ta... Hôm nay cháu diện kiến thiên tử, hoàn thành chiếu chỉ nên ta với Nguyên Thường bàn bạc một chút liền quyết định mời cháu đến, một mặt là để đón tiếp tẩy trần cho cháu, tuy muộn một chút nhưng cháu cũng chớ trách; mặt khác cũng là có vài lời muốn nói rõ với cháu. Cháu là con trai của Trung Lăng Hầu, về công về tư đều cần có một công đạo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.