Chương 217: âm mưu được tính toán trước.
Hắc Bạch Giả
14/08/2022
Hàn Thiên đang cố giương mắt nhìn thật kỹ lưỡng đôi tay của mình, nếu không phải hắn có nhãn quan tinh tường, cùng thần niệm cao minh, e rằng hiện
tại đến năm ngón tay của mình hắn cũng không thấy rõ nữa.
Tối, chỗ này quả thực rất tối, ban nãy Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng đang định tìm cách thoát khỏi đám khí hồng kia, thì đột nhiên bị kéo đến chổ này, dường như đám người vận huyết y đã bố trí một cái tiểu truyền tống trận, đưa tất cả những quan khách còn ở lại yến tiệc đến một nơi khác, hành động ám muội này, chín phần mười là chẳng có ý tốt đẹp gì.
Dù không có mấy ánh sáng, nhưng từ cảm nhận tiếng vang ở tai, cùng độ ẩm thấp bí bách thế này, nơi mà bọn Hàn Thiên hắn đang đứng rất có thể là một sơn động, chẳng ngờ chỉ đến diệt yên vương phủ dự yến một lần, Hàn Thiên hắn và đồng bọn lại bị kéo vào vụ bắt cóc này, cũng tốt thừa dịp điều tra luôn thân phận của đám người vận huyết y kia, chúng rất có thể chính là đám thích khác đã gây án những ngày qua.
Trong lúc Hàn Thiên vẫn còn đang suy nghĩ đối sách cho tình hình sắp tới, bất chợt không gian xung quanh đột nhiên sáng bừng lên, đám đông ánh mắt không theo kịp với diễn biến bất ngờ, nên đã bị lóa một chập.
Hàn Thiên là luyện thể giả, tố chất thân thể cực kỳ hùng mạnh, vậy nên ánh sáng đột ngột này không hề làm hắn mất tầm nhìn một chút nào, trong lúc tất cả đám người bên cạnh còn đang hoảng loạn, Hàn Thiên hắn đã quan sát rất rõ tình hình xung quanh.
Nơi này quả thực chính là một sơn động được khoét sâu vào lòng núi, động này cao hơn ba mươi trượng chổ rộng nhất cũng năm mươi trượng hơn, Hàn Thiên đã nhìn rất kỹ các vách đá, rõ ràng không hề có một cách cửa hay lỗ hổng nào, tức là để vào được nơi này, nhất thiết phải thông qua một pháp trận dịch chuyển, trên tất cả các vách đá trong động đều có những lớp phù văn kỳ lạ được gia trì trên đó. Ánh sáng trong động chính là do những phù văn kia phát ra.
Lúc này có tất cả mười ba tên huyết y nhân ánh mắt đằng đằng sát khí, đang chia nhau bao vây đám người Hàn Thiên, Đưa người khác đến một nơi ẩn mật kín kẻ như thế này, đám huyết y nhân kia chắc chắn là muốn giết sạch những người đang ở đây, không để lại chút dấu vết.
Bị đưa đến đây hiện tại có khoảng ba mươi người, trong đó có năm vị mệnh quan triều đình thực lực không có gì đáng nói, bảy tám người khác là thế gia tôn tử ở đế đô, đám người này tuổi đời đều còn rất trẻ, đâu đó chỉ cở đôi mươi, hơn nữa thực lực đều chỉ loanh quanh mức võ sư, căn bản cũng không có mấy sức chiến đấu.
Hơn mười người khác đều là bạn hữu thân cận của Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến, những nhân vật này tuổi đời đều cỡ hai bảy hai tám, là anh kiệt nổi danh thế hệ trước, đám người này thì thực lực khá hơn một chút, đều ở mức đại võ sư trung cao tầng.
Những người còn lại thì Hàn Thiên đều biết, trong đó đáng nói nhất phải kể đến tam hoàng tử Lưu Mộ cùng nhất kiến công chúa, hai người này chẳng ngờ cũng bị lôi đến đây, kế đó là cặp đôi vừa mới đính hôn Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến, nhị đệ của Thái Văn Toàn Ám Dạ cũng có ở đây, Lam Thu quan hệ khá mập mờ với Ám Dạ, nên cũng được hắn mời tới, Còn lại chính là bộ đôi Chấn Tây Chu Hân, cuối cùng Là Nhược Mộng và Hàn Thiên hắn.
Nhìn tương quang lực lượng thì hai bên không chênh lệch gì nhiều, thậm chí bên đám người Hàn Thiên còn có ưu thế lớn hơn về mặt nhân số, nhưng do trong đó có một số người thực lực hơi yếu, cần được bảo vệ, vậy nên so ra hai bên thực lực khá tương đồng.
Chẳng biết đám huyết y nhân kia lôi một đám người đến đây định giết gọn, nhưng mục tiêu còn nhiều và mạnh hơn chính chúng, thế thì chúng còn ra tay để làm gì?, bất quá chúng đã thực sự ra tay rồi, vậy nên bên trong nhất định có một nguồn cơn gì đó, dù sao đám người Hàn Thiên cũng đang ở trận doanh của địch, thiên thời địa lợi bọn hắn đều không có, nếu không cẫn thận, có khi đến tính mạng cũng khó bảo toàn.
Lúc này hầu hết quan khách đều đã có lại thị lực bình thường, lúc nhìn rõ tình hình mà bản thân đang gặp phải, không ít người đã tỏ ra hoảng loạn cùng cực, bị dịch chuyển đến một nơi xa lạ, cộng với một đám huyết y nhân thực lực cao thâm bao vây, những yếu nhân như các vị đại quan cùng tôn tử thế gia thực lực nhược tiểu, tất nhiên không thoát khỏi tình huống phải hoảng hốt một chập.
Lưu Mộ là người có tiếng nói nhất ở chỗ này, nhận thấy tình hình phức tạp, hắn liền tỏ nét hồ nghi hỏi.
-ở trong quốc thổ đại ninh, không ngờ vẫn có phường đầu trộm đuôi cướp thế này?, các ngươi lập bẫy đưa chúng ta đến đây rốt cuộc là định làm gì?, nếu muốn cướp của cải tài bảo, các ngươi liền có thể đưa ra mức giá để hai bên thương lượng, không cần thiết phải bày ra ánh mắt đằng đằng sát khí như thế!.
Lưu Mộ là người tài trí cao vời, hắn tất nhiên cũng đoán được lờ mờ mục đích của đám huyết y nhân này, chỉ là hắn hiện vẫn muốn thăm dò một lần, nếu lỡ không phải, bọn hắn còn biết tính đường khác, ngoài ra nếu câu được thời gian lâu, rất có thể sẽ được viện binh ứng cứu, đạo của trận tiền không phải cứ hở ra là xông vào chém giết được.
Trước câu hỏi dò giả ngu ngơ của Lưu Mộ, tên huyết ý nhân cao lớn có vẻ là thủ lĩnh nhóm người kia liền cười ha hả đáp.
-tiền ư??? Chúng ta không thiếu, nhưng mà các ngươi đang có thứ mà chúng ta muốn, thứ đó chính là mạng của các ngươi, các ngươi chỉ cần giao thứ đó ra, bọn ta liền có được vô vàn lợi ích, cần gì phải giao dịch với các ngươi để thêm rủi ro kia chứ?.
Thấy đối phương quả nhiên là sát thủ, với ý tứ muốn giết người rõ ràng như thế, hai bên quả thực đã không còn đường hòa giải, bất quá Lưu Mộ thoáng tính toán, cảm thấy nếu trở mặt ngay lập tức thì bản thân bọn hắn cũng chẳng có bấy nhiêu lợi ích, việc cấp thiết nhất lúc này là dò la tình hình của đối thủ, chỉ có biết được càng nhiều thông tin, cơ hội sống của bọn hắn mới càng cao, nghĩ đoạn Lưu Mộ liền hùng hổ nói.
-các ngươi dám ra tay giết người ở địa phận đế đô đại ninh ta?, không sợ sẽ bị cấm quân cùng binh mã tam đại quân đoàn thường trú ở đế đô tróc nả hay sao?, các ngươi sữ dụng truyền tống trận bố trí vội vàng để đưa chúng ta đến đây, khoảng cách từ đây đến đế đô chắc chắn không xa, với thực lực còn chưa có ai đạt nổi võ tông cảnh giới, lúc cấm quân đến, các ngươi nghĩ bản thân có thể chạy thoát à?.
-ta khuyên các ngươi mau mau đầu hàng bỏ trốn, nếu thực sự động thủ với đám người chúng ta, đến lúc bị bắt được, cửu tộc của các ngươi nhất định đều bị tru di không chừa một ai, lúc đó chẳng những các ngươi bị mất mạng, còn hại đến gia đình phụ mẫu các ngươi.
Lời của người được coi là giỏi ăn nói hàng đầu đế đô quả thực không tầm thường chút nào, chỉ vài câu đơn giản mà đã bao hàm vô cùng nhiều ý tứ bên trong, trước là dự đoán tình hình theo hướng có lợi cho ta, sau lại nhường nhịn khuyên hàng không đòi luận tội, cuối cùng là dùng thân quyến của đối thủ để uy hiếp, nếu đối thủ cắn câu, người bên mình tự nhiên tránh được một cuộc tử chiến, nếu đối thủ không cắn câu, bên ta cũng có thể nhân cơ hội thăm dò một chút, hoặc giả cũng câu kéo thêm được ít thời gian.
Ý tứ của Lưu Mộ rất hay, lời nói cũng rất sắc bén và đầy sức nặng, bất quá đối thủ dường như không phải kẻ tầm thường, trước những lời khuyên răn lẫn đe dọa đan xen, điệu bộ chúng vẫn dững dưng như người điếc đứng gần chổ pháo nổ, căn bản là không chút xáo động.
Tên thủ lĩnh kia hết nhìn Lưu Mộ lại nhìn sang những người khác, sau khi thu hết những nét biểu cảm phức tạp của đám người trước mặt vào mắt, tên thủ lĩnh nọ liền cười sặc sụa nói.
-tam hoàng tử Lưu Mộ, tứ công chúa Thanh Tâm, đại vương tử của diệt yên vương phủ Thái Văn Toàn, nhị vương tử Ám Dạ, thiên kim của Vĩnh Lợi tộc trưởng, năm vị đại quan bát phẩm, một đám tôn tử thế gia, còn có cả đám thiên tài mới nổi của lý khố đại học viện.
-tất cả các ngươi gộp lại, giả trị liền cao đến mức hoàng đế lão nhi cũng chẳng tiếc bỏ đại bảo vật để ứng cứu, ở chiều ngược lại nếu các ngươi đều chết cả, hoàn đế lão nhi không biết có làm ra cái hành động hồ đồ nào đó, dẫn đến họa diệt quốc hay không chứ?.
-mạng của các ngươi đã giá trị như thế, mạng của chúng ta thì có đáng là gì?, hôm nay dù toàn bộ chúng ta chết hết, thì đám người các ngươi cũng đừng hòng có ai còn sống, người bị chúng ta đưa đến nơi này, toàn bộ đều chưa có ai sống sót qua, hôm nay chúng ta làm một vụ lớn thế này, đã xác định trước là sẽ đem tất cả ra đánh cược, nếu thành công thì một bước lên mây, nếu thất bại thì bất quá là cùng chết, mấy lời dọa nạt rẻ tiền của các ngươi, đợi lúc xuống âm tào địa phủ rồi nói với diêm la vương đi.
Vừa dứt lời tên thủ lĩnh nọ liền cao giọng hạ lệnh.
-toàn đội làm theo kế hoạch, tức tốc diệt gọn đám người này đi, sau vụ này tất cả chúng ta sẽ được nghĩ một thời gian, hơn nữa chuyện thăng tiến là điều chắc chắn, tài vật đến không đếm xuể.
Đám sát thủ đã chủ ý ra tay tốc quyết, bên phía Lưu Mộ liền ngay lập tức có sự chuẩn bị, những vị đại quan cùng các tôn tử thế gia thực lực yếu nhược liền nhanh chóng lui vào trong, các thiên kiêu thế hệ trước, cùng đám người Hàn Thiên Nhược Mộng có thực lực cao cường, liền đứng chắn ở phía ngoài để bảo vệ những người không có sức chiến đấu.
Mười ba tên sát thủ rất nhanh đã áp đến, bên phía đám người Hàn Thiên cũng cực kỳ chủ động ứng chiến, tình hình này, chỉ có lấy cứng đối cứng, chiến đấu sòng phẳng với địch nhân mới là cách bảo mệnh tốt nhất, cứ co cụm một chổ thể nào cũng có sơ hở dẫn đến các yếu nhân cần bảo vệ gặp phải nguy hiễm.
Theo tình hình thực tế thì lực lượng hai bên có vẻ không mấy chênh lệch, đám bằng hữu của Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến tu vi đều ngang mức đại võ sư cao tầng, mười mấy người bọn họ chia nhau đối phó mười tên sát thủ thực sự cũng rất vừa miếng.
Trong đó Hàn Thiên cùng Nhược Mộng liên thủ đối phó tên thủ lĩnh có thể hình cao lớn, Ám Dạ cùng Lam Thu đối phó một tên dường như là nữ ma đạo sư, chấn tây cũng chu hân liên thủ đối phó một ma đạo sư khác.
Trong đám sát thủ chẳng có ai là kỵ sĩ, vì vậy tình hình này bọn chúng có ưu thế lớn hơn đám người Hàn Thiên một chút, bởi bên đám người Hàn Thiên có khoảng ba bốn kỵ sĩ lúc này đang không có tọa kỵ bên mình, kỵ sĩ không có tọa kỵ, sức chiến đấu liền giảm mất một nửa, như Ám Dạ cùng Lam Thu lúc này, dù liên thủ đối phó một nữ đại ma đạo sư thực lực không quá nổi trội, thế nhưng ưu thế vẫn nghiên về đối thủ.
Nếu nói đầu yêu thú nào đó có mặt ở nơi này, thì đấy chỉ có thể là tiểu kim long đang hóa nhỏ, ẩn tàng trong ngực áo Hàn Thiên, tuy nhiên Hàn Thiên chưa cho nó xuất hiện, để phòng ngừa như một con bài tẩy lúc nguy cấp, mình hắn và Nhược Mộng liên thủ đã có thể dư sức đánh bại một đối thủ ngang cấp đại võ sư đỉnh phong rồi.
Trận chiến vừa bắt đầu sự tình không thể ngờ tới đã diễn ra, trên khắp cả mười ba mặt trận, người bên phe Hàn Thiên dường như đều đang bị áp chế, điều này thực sự là vô cùng khó hiểu, đám người bọn hắn đều là người có tiền, võ kỹ công pháp lẫn hồn khí trang bị đều là tốt nhất, tại sao vừa vào trận liền thua thiệt xo với đám sát thủ này?.
Không đợi Hàn Thiên suy nghĩ ra câu trả lời, hàng loạt tiếng kêu thất thanh đã cất lên.
“sao đấu khí trong người ta lại bị ngưng trệ thế này?, đến tám phần thực lực thông thường cũng không phát ra được?”
“thân thể ta sao lại mệt mỏi thế này?, khu động một cái ma pháp tầm trung cấp đại ma đạo sư cũng bất tiện đến thế?”.
Hàng đống tiếng kêu ca bất ngờ được cất lên, tất cả đều xuay quanh chuyện thực lực của mọi người đều không thể phát huy được như lúc bình thường, Hàn Thiên cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, tại sao hắn không cảm thấy điều gì dị thường, còn đám người kia ai nấy đều bị áp chế thực lực?, lẽ nào là luồn hồng khí ban nãy?.
Vừa nghĩ thông Hàn Thiên liền ngay lập tức truyền âm cho Nhược Mộng hỏi.
-nàng cảm thấy trong người thế nào?, có mệt mỏi như những gì mà đám người kia nói không?.
Nhược Mộng rất nhanh đã truyền âm đáp.
-huynh nói ta mới để ý, quả thực thân thể ta có chút suy nhược hơn bình thường, đấu khí vận lên cũng có chút không thuận tiện, cơ mà những thay đổi này đều rất nhỏ, chúng hiện chưa ảnh hưởng đến nửa phần thực lực của ta.
Hàn Thiên thoáng suy nghĩ, rốt cuộc hắn đã phát hiện ra vấn đề.
-là luồn hồng khí ban nãy ảnh hưởng đến thực lực của mọi người, ta là luyện thể giả tu luyện đến kim thân vô thượng, luồn hồng khí kia dường như chẳng thể ảnh hưởng đến ta, còn xung quanh nàng có hào quang của hải tâm linh mẫu thủ hộ, tác dụng của hồng khí kia cũng chẳng đáng kể, những người khác không giống chúng ta nên thực lực mới bị áp chế, nếu đúng là vậy chúng ta thực sự gặp nguy to rồi.
Hàn Thiên vừa dứt lời, hơn năm sáu mặt trận bên phe hắn liền ngay lập tức thất bại, trong đó chẳng ngờ còn có hai người không may bị giết ngay đương trường, Ám Dạ cùng Lam Thu thực lực bị áp chế quá độ, bọn họ cũng nằm trong nhóm vừa thất bại kia, nhưng may mắn là họ biết lượng sức nên chưa đến nổi mất mạng, chỉ bị thương nặng mất đi sức chiến đấu mà thôi.
Ngay lúc này một đám người phía trong liền nhanh chóng tung ra thủ đoạn bảo mệnh của mình, để ứng cứu những người vừa bại trận, cho họ thời gian để lui về phòng ngự.
Gần một nửa mặt trận thất bại trong thoáng chốc, tình thế của đám người Hàn Thiên ngay lập tức rơi vào hạ phong, lúc này tên sát thủ cao lớn liền nhanh chóng công tới một quyền, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng rất dễ dàng đã liên thủ đỡ được, hơn nữa dư lực của vụ va chạm còn ép đối thủ lùi gần năm trượng.
Bị ép rơi vào hạ phong, tên sát thủ nọ có phần bất ngờ nói.
-chẳng ngờ hai kẻ các ngươi đều không bị huyễn trầm thụy khí ảnh hưởng, thật sự là có ý tứ, một tên là luyện thể giả tu luyện sắp thành vô thượng kim thân, một nữ tử xuất trần tựa thiên tiên, thân mang đầy sự bí ẩn, hai người các ngươi nếu giết đi thực sự quá uổng phí.
-tên luyện thể giả như ngươi sinh lực ắt hẵn vô cùng dồi dào, dung mạo lại anh tuấn tiêu sái thế này, để lại cho Lục Tiểu Nương làm vật thái bổ quả thực vô cùng thích hợp.
-còn tiểu nương tử đây thiên kiều bá mị như thế, khắp thế gian thực khó tìm được người thứ hai xinh đẹp hơn ngươi, nếu không phải tại thân chịu nhiều hạn chế, ta thực sự muốn liều mạng cưỡng đoạt ngươi một lần, bất quá nếu chủ nhân biết ta dám nẫng tay trên của hắn một tuyệt thế bảo bối như thế này, ta nhất định chịu phải khổ đầu sống không bằng chết, vừa hay người đó vô cùng yêu thích mĩ nữ, nếu ta đem ngươi tặng cho ngài, thực sự sẽ đổi được vô số lợi ích.
Nói đoạn tên nọ liền nhìn sang các thế trận khác, cảm thấy phe của Hàn Thiên sắp tan tác đến nơi, trong ánh mắt tên sát thủ liền ánh lên nét hung tàn nói.
-hai người các ngươi vẫn còn chưa nhận ra tình thế của mình à?, bây giờ đầu hàng, tên nhãi ngươi còn có đường sống, biết đâu Lục Tiểu Nương sau khi hút cạn ngươi sẽ lưu ngươi lại làm sũng nam.
-còn tiểu nương tử này, được theo hầu cận chủ nhân không mất đi tính mạng, đó đã là ân điển lớn lao nhất đối với ngươi rồi, vậy nên hai người các ngươi mau chóng đầu hàng, chúng ta cũng đỡ phải dùng đến vũ lực.
Tên sát thủ nọ nói xong liền cười sặc sụa một trận, dường như rất ưng ý với tính toán của mình, còn Nhược Mộng bị hắn xem như một vật phẩm tùy ý có thể đem tặng cho kẻ khác, nội tâm sớm đã vô cùng tức giận, chỉ là nàng bình sinh hòa nhã ôn nhu, lúc này dù có căm phẫn cũng chẳng biết nói ra câu mắng chửi nào cho hợp lẽ.
Trong lúc Nhược Mộng sắp không chịu được mà buông lời độc địa, Hàn Thiên đã ngay lập tức chắn trước mặt nàng, ánh mắt hắn lúc này chính là sự đan xen giữa phẫn nộ ngút trời, và nét lãnh khốc thấu xương, bằng giọng nói như đến từ u minh, Hàn Thiên chầm chậm cất tiếng.
-dám buôn lời nhục mạ người ta quan tâm, cái mạng quèn của ngươi, hôm nay ta quyết không chừa lại!.
Tối, chỗ này quả thực rất tối, ban nãy Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng đang định tìm cách thoát khỏi đám khí hồng kia, thì đột nhiên bị kéo đến chổ này, dường như đám người vận huyết y đã bố trí một cái tiểu truyền tống trận, đưa tất cả những quan khách còn ở lại yến tiệc đến một nơi khác, hành động ám muội này, chín phần mười là chẳng có ý tốt đẹp gì.
Dù không có mấy ánh sáng, nhưng từ cảm nhận tiếng vang ở tai, cùng độ ẩm thấp bí bách thế này, nơi mà bọn Hàn Thiên hắn đang đứng rất có thể là một sơn động, chẳng ngờ chỉ đến diệt yên vương phủ dự yến một lần, Hàn Thiên hắn và đồng bọn lại bị kéo vào vụ bắt cóc này, cũng tốt thừa dịp điều tra luôn thân phận của đám người vận huyết y kia, chúng rất có thể chính là đám thích khác đã gây án những ngày qua.
Trong lúc Hàn Thiên vẫn còn đang suy nghĩ đối sách cho tình hình sắp tới, bất chợt không gian xung quanh đột nhiên sáng bừng lên, đám đông ánh mắt không theo kịp với diễn biến bất ngờ, nên đã bị lóa một chập.
Hàn Thiên là luyện thể giả, tố chất thân thể cực kỳ hùng mạnh, vậy nên ánh sáng đột ngột này không hề làm hắn mất tầm nhìn một chút nào, trong lúc tất cả đám người bên cạnh còn đang hoảng loạn, Hàn Thiên hắn đã quan sát rất rõ tình hình xung quanh.
Nơi này quả thực chính là một sơn động được khoét sâu vào lòng núi, động này cao hơn ba mươi trượng chổ rộng nhất cũng năm mươi trượng hơn, Hàn Thiên đã nhìn rất kỹ các vách đá, rõ ràng không hề có một cách cửa hay lỗ hổng nào, tức là để vào được nơi này, nhất thiết phải thông qua một pháp trận dịch chuyển, trên tất cả các vách đá trong động đều có những lớp phù văn kỳ lạ được gia trì trên đó. Ánh sáng trong động chính là do những phù văn kia phát ra.
Lúc này có tất cả mười ba tên huyết y nhân ánh mắt đằng đằng sát khí, đang chia nhau bao vây đám người Hàn Thiên, Đưa người khác đến một nơi ẩn mật kín kẻ như thế này, đám huyết y nhân kia chắc chắn là muốn giết sạch những người đang ở đây, không để lại chút dấu vết.
Bị đưa đến đây hiện tại có khoảng ba mươi người, trong đó có năm vị mệnh quan triều đình thực lực không có gì đáng nói, bảy tám người khác là thế gia tôn tử ở đế đô, đám người này tuổi đời đều còn rất trẻ, đâu đó chỉ cở đôi mươi, hơn nữa thực lực đều chỉ loanh quanh mức võ sư, căn bản cũng không có mấy sức chiến đấu.
Hơn mười người khác đều là bạn hữu thân cận của Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến, những nhân vật này tuổi đời đều cỡ hai bảy hai tám, là anh kiệt nổi danh thế hệ trước, đám người này thì thực lực khá hơn một chút, đều ở mức đại võ sư trung cao tầng.
Những người còn lại thì Hàn Thiên đều biết, trong đó đáng nói nhất phải kể đến tam hoàng tử Lưu Mộ cùng nhất kiến công chúa, hai người này chẳng ngờ cũng bị lôi đến đây, kế đó là cặp đôi vừa mới đính hôn Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến, nhị đệ của Thái Văn Toàn Ám Dạ cũng có ở đây, Lam Thu quan hệ khá mập mờ với Ám Dạ, nên cũng được hắn mời tới, Còn lại chính là bộ đôi Chấn Tây Chu Hân, cuối cùng Là Nhược Mộng và Hàn Thiên hắn.
Nhìn tương quang lực lượng thì hai bên không chênh lệch gì nhiều, thậm chí bên đám người Hàn Thiên còn có ưu thế lớn hơn về mặt nhân số, nhưng do trong đó có một số người thực lực hơi yếu, cần được bảo vệ, vậy nên so ra hai bên thực lực khá tương đồng.
Chẳng biết đám huyết y nhân kia lôi một đám người đến đây định giết gọn, nhưng mục tiêu còn nhiều và mạnh hơn chính chúng, thế thì chúng còn ra tay để làm gì?, bất quá chúng đã thực sự ra tay rồi, vậy nên bên trong nhất định có một nguồn cơn gì đó, dù sao đám người Hàn Thiên cũng đang ở trận doanh của địch, thiên thời địa lợi bọn hắn đều không có, nếu không cẫn thận, có khi đến tính mạng cũng khó bảo toàn.
Lúc này hầu hết quan khách đều đã có lại thị lực bình thường, lúc nhìn rõ tình hình mà bản thân đang gặp phải, không ít người đã tỏ ra hoảng loạn cùng cực, bị dịch chuyển đến một nơi xa lạ, cộng với một đám huyết y nhân thực lực cao thâm bao vây, những yếu nhân như các vị đại quan cùng tôn tử thế gia thực lực nhược tiểu, tất nhiên không thoát khỏi tình huống phải hoảng hốt một chập.
Lưu Mộ là người có tiếng nói nhất ở chỗ này, nhận thấy tình hình phức tạp, hắn liền tỏ nét hồ nghi hỏi.
-ở trong quốc thổ đại ninh, không ngờ vẫn có phường đầu trộm đuôi cướp thế này?, các ngươi lập bẫy đưa chúng ta đến đây rốt cuộc là định làm gì?, nếu muốn cướp của cải tài bảo, các ngươi liền có thể đưa ra mức giá để hai bên thương lượng, không cần thiết phải bày ra ánh mắt đằng đằng sát khí như thế!.
Lưu Mộ là người tài trí cao vời, hắn tất nhiên cũng đoán được lờ mờ mục đích của đám huyết y nhân này, chỉ là hắn hiện vẫn muốn thăm dò một lần, nếu lỡ không phải, bọn hắn còn biết tính đường khác, ngoài ra nếu câu được thời gian lâu, rất có thể sẽ được viện binh ứng cứu, đạo của trận tiền không phải cứ hở ra là xông vào chém giết được.
Trước câu hỏi dò giả ngu ngơ của Lưu Mộ, tên huyết ý nhân cao lớn có vẻ là thủ lĩnh nhóm người kia liền cười ha hả đáp.
-tiền ư??? Chúng ta không thiếu, nhưng mà các ngươi đang có thứ mà chúng ta muốn, thứ đó chính là mạng của các ngươi, các ngươi chỉ cần giao thứ đó ra, bọn ta liền có được vô vàn lợi ích, cần gì phải giao dịch với các ngươi để thêm rủi ro kia chứ?.
Thấy đối phương quả nhiên là sát thủ, với ý tứ muốn giết người rõ ràng như thế, hai bên quả thực đã không còn đường hòa giải, bất quá Lưu Mộ thoáng tính toán, cảm thấy nếu trở mặt ngay lập tức thì bản thân bọn hắn cũng chẳng có bấy nhiêu lợi ích, việc cấp thiết nhất lúc này là dò la tình hình của đối thủ, chỉ có biết được càng nhiều thông tin, cơ hội sống của bọn hắn mới càng cao, nghĩ đoạn Lưu Mộ liền hùng hổ nói.
-các ngươi dám ra tay giết người ở địa phận đế đô đại ninh ta?, không sợ sẽ bị cấm quân cùng binh mã tam đại quân đoàn thường trú ở đế đô tróc nả hay sao?, các ngươi sữ dụng truyền tống trận bố trí vội vàng để đưa chúng ta đến đây, khoảng cách từ đây đến đế đô chắc chắn không xa, với thực lực còn chưa có ai đạt nổi võ tông cảnh giới, lúc cấm quân đến, các ngươi nghĩ bản thân có thể chạy thoát à?.
-ta khuyên các ngươi mau mau đầu hàng bỏ trốn, nếu thực sự động thủ với đám người chúng ta, đến lúc bị bắt được, cửu tộc của các ngươi nhất định đều bị tru di không chừa một ai, lúc đó chẳng những các ngươi bị mất mạng, còn hại đến gia đình phụ mẫu các ngươi.
Lời của người được coi là giỏi ăn nói hàng đầu đế đô quả thực không tầm thường chút nào, chỉ vài câu đơn giản mà đã bao hàm vô cùng nhiều ý tứ bên trong, trước là dự đoán tình hình theo hướng có lợi cho ta, sau lại nhường nhịn khuyên hàng không đòi luận tội, cuối cùng là dùng thân quyến của đối thủ để uy hiếp, nếu đối thủ cắn câu, người bên mình tự nhiên tránh được một cuộc tử chiến, nếu đối thủ không cắn câu, bên ta cũng có thể nhân cơ hội thăm dò một chút, hoặc giả cũng câu kéo thêm được ít thời gian.
Ý tứ của Lưu Mộ rất hay, lời nói cũng rất sắc bén và đầy sức nặng, bất quá đối thủ dường như không phải kẻ tầm thường, trước những lời khuyên răn lẫn đe dọa đan xen, điệu bộ chúng vẫn dững dưng như người điếc đứng gần chổ pháo nổ, căn bản là không chút xáo động.
Tên thủ lĩnh kia hết nhìn Lưu Mộ lại nhìn sang những người khác, sau khi thu hết những nét biểu cảm phức tạp của đám người trước mặt vào mắt, tên thủ lĩnh nọ liền cười sặc sụa nói.
-tam hoàng tử Lưu Mộ, tứ công chúa Thanh Tâm, đại vương tử của diệt yên vương phủ Thái Văn Toàn, nhị vương tử Ám Dạ, thiên kim của Vĩnh Lợi tộc trưởng, năm vị đại quan bát phẩm, một đám tôn tử thế gia, còn có cả đám thiên tài mới nổi của lý khố đại học viện.
-tất cả các ngươi gộp lại, giả trị liền cao đến mức hoàng đế lão nhi cũng chẳng tiếc bỏ đại bảo vật để ứng cứu, ở chiều ngược lại nếu các ngươi đều chết cả, hoàn đế lão nhi không biết có làm ra cái hành động hồ đồ nào đó, dẫn đến họa diệt quốc hay không chứ?.
-mạng của các ngươi đã giá trị như thế, mạng của chúng ta thì có đáng là gì?, hôm nay dù toàn bộ chúng ta chết hết, thì đám người các ngươi cũng đừng hòng có ai còn sống, người bị chúng ta đưa đến nơi này, toàn bộ đều chưa có ai sống sót qua, hôm nay chúng ta làm một vụ lớn thế này, đã xác định trước là sẽ đem tất cả ra đánh cược, nếu thành công thì một bước lên mây, nếu thất bại thì bất quá là cùng chết, mấy lời dọa nạt rẻ tiền của các ngươi, đợi lúc xuống âm tào địa phủ rồi nói với diêm la vương đi.
Vừa dứt lời tên thủ lĩnh nọ liền cao giọng hạ lệnh.
-toàn đội làm theo kế hoạch, tức tốc diệt gọn đám người này đi, sau vụ này tất cả chúng ta sẽ được nghĩ một thời gian, hơn nữa chuyện thăng tiến là điều chắc chắn, tài vật đến không đếm xuể.
Đám sát thủ đã chủ ý ra tay tốc quyết, bên phía Lưu Mộ liền ngay lập tức có sự chuẩn bị, những vị đại quan cùng các tôn tử thế gia thực lực yếu nhược liền nhanh chóng lui vào trong, các thiên kiêu thế hệ trước, cùng đám người Hàn Thiên Nhược Mộng có thực lực cao cường, liền đứng chắn ở phía ngoài để bảo vệ những người không có sức chiến đấu.
Mười ba tên sát thủ rất nhanh đã áp đến, bên phía đám người Hàn Thiên cũng cực kỳ chủ động ứng chiến, tình hình này, chỉ có lấy cứng đối cứng, chiến đấu sòng phẳng với địch nhân mới là cách bảo mệnh tốt nhất, cứ co cụm một chổ thể nào cũng có sơ hở dẫn đến các yếu nhân cần bảo vệ gặp phải nguy hiễm.
Theo tình hình thực tế thì lực lượng hai bên có vẻ không mấy chênh lệch, đám bằng hữu của Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến tu vi đều ngang mức đại võ sư cao tầng, mười mấy người bọn họ chia nhau đối phó mười tên sát thủ thực sự cũng rất vừa miếng.
Trong đó Hàn Thiên cùng Nhược Mộng liên thủ đối phó tên thủ lĩnh có thể hình cao lớn, Ám Dạ cùng Lam Thu đối phó một tên dường như là nữ ma đạo sư, chấn tây cũng chu hân liên thủ đối phó một ma đạo sư khác.
Trong đám sát thủ chẳng có ai là kỵ sĩ, vì vậy tình hình này bọn chúng có ưu thế lớn hơn đám người Hàn Thiên một chút, bởi bên đám người Hàn Thiên có khoảng ba bốn kỵ sĩ lúc này đang không có tọa kỵ bên mình, kỵ sĩ không có tọa kỵ, sức chiến đấu liền giảm mất một nửa, như Ám Dạ cùng Lam Thu lúc này, dù liên thủ đối phó một nữ đại ma đạo sư thực lực không quá nổi trội, thế nhưng ưu thế vẫn nghiên về đối thủ.
Nếu nói đầu yêu thú nào đó có mặt ở nơi này, thì đấy chỉ có thể là tiểu kim long đang hóa nhỏ, ẩn tàng trong ngực áo Hàn Thiên, tuy nhiên Hàn Thiên chưa cho nó xuất hiện, để phòng ngừa như một con bài tẩy lúc nguy cấp, mình hắn và Nhược Mộng liên thủ đã có thể dư sức đánh bại một đối thủ ngang cấp đại võ sư đỉnh phong rồi.
Trận chiến vừa bắt đầu sự tình không thể ngờ tới đã diễn ra, trên khắp cả mười ba mặt trận, người bên phe Hàn Thiên dường như đều đang bị áp chế, điều này thực sự là vô cùng khó hiểu, đám người bọn hắn đều là người có tiền, võ kỹ công pháp lẫn hồn khí trang bị đều là tốt nhất, tại sao vừa vào trận liền thua thiệt xo với đám sát thủ này?.
Không đợi Hàn Thiên suy nghĩ ra câu trả lời, hàng loạt tiếng kêu thất thanh đã cất lên.
“sao đấu khí trong người ta lại bị ngưng trệ thế này?, đến tám phần thực lực thông thường cũng không phát ra được?”
“thân thể ta sao lại mệt mỏi thế này?, khu động một cái ma pháp tầm trung cấp đại ma đạo sư cũng bất tiện đến thế?”.
Hàng đống tiếng kêu ca bất ngờ được cất lên, tất cả đều xuay quanh chuyện thực lực của mọi người đều không thể phát huy được như lúc bình thường, Hàn Thiên cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, tại sao hắn không cảm thấy điều gì dị thường, còn đám người kia ai nấy đều bị áp chế thực lực?, lẽ nào là luồn hồng khí ban nãy?.
Vừa nghĩ thông Hàn Thiên liền ngay lập tức truyền âm cho Nhược Mộng hỏi.
-nàng cảm thấy trong người thế nào?, có mệt mỏi như những gì mà đám người kia nói không?.
Nhược Mộng rất nhanh đã truyền âm đáp.
-huynh nói ta mới để ý, quả thực thân thể ta có chút suy nhược hơn bình thường, đấu khí vận lên cũng có chút không thuận tiện, cơ mà những thay đổi này đều rất nhỏ, chúng hiện chưa ảnh hưởng đến nửa phần thực lực của ta.
Hàn Thiên thoáng suy nghĩ, rốt cuộc hắn đã phát hiện ra vấn đề.
-là luồn hồng khí ban nãy ảnh hưởng đến thực lực của mọi người, ta là luyện thể giả tu luyện đến kim thân vô thượng, luồn hồng khí kia dường như chẳng thể ảnh hưởng đến ta, còn xung quanh nàng có hào quang của hải tâm linh mẫu thủ hộ, tác dụng của hồng khí kia cũng chẳng đáng kể, những người khác không giống chúng ta nên thực lực mới bị áp chế, nếu đúng là vậy chúng ta thực sự gặp nguy to rồi.
Hàn Thiên vừa dứt lời, hơn năm sáu mặt trận bên phe hắn liền ngay lập tức thất bại, trong đó chẳng ngờ còn có hai người không may bị giết ngay đương trường, Ám Dạ cùng Lam Thu thực lực bị áp chế quá độ, bọn họ cũng nằm trong nhóm vừa thất bại kia, nhưng may mắn là họ biết lượng sức nên chưa đến nổi mất mạng, chỉ bị thương nặng mất đi sức chiến đấu mà thôi.
Ngay lúc này một đám người phía trong liền nhanh chóng tung ra thủ đoạn bảo mệnh của mình, để ứng cứu những người vừa bại trận, cho họ thời gian để lui về phòng ngự.
Gần một nửa mặt trận thất bại trong thoáng chốc, tình thế của đám người Hàn Thiên ngay lập tức rơi vào hạ phong, lúc này tên sát thủ cao lớn liền nhanh chóng công tới một quyền, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng rất dễ dàng đã liên thủ đỡ được, hơn nữa dư lực của vụ va chạm còn ép đối thủ lùi gần năm trượng.
Bị ép rơi vào hạ phong, tên sát thủ nọ có phần bất ngờ nói.
-chẳng ngờ hai kẻ các ngươi đều không bị huyễn trầm thụy khí ảnh hưởng, thật sự là có ý tứ, một tên là luyện thể giả tu luyện sắp thành vô thượng kim thân, một nữ tử xuất trần tựa thiên tiên, thân mang đầy sự bí ẩn, hai người các ngươi nếu giết đi thực sự quá uổng phí.
-tên luyện thể giả như ngươi sinh lực ắt hẵn vô cùng dồi dào, dung mạo lại anh tuấn tiêu sái thế này, để lại cho Lục Tiểu Nương làm vật thái bổ quả thực vô cùng thích hợp.
-còn tiểu nương tử đây thiên kiều bá mị như thế, khắp thế gian thực khó tìm được người thứ hai xinh đẹp hơn ngươi, nếu không phải tại thân chịu nhiều hạn chế, ta thực sự muốn liều mạng cưỡng đoạt ngươi một lần, bất quá nếu chủ nhân biết ta dám nẫng tay trên của hắn một tuyệt thế bảo bối như thế này, ta nhất định chịu phải khổ đầu sống không bằng chết, vừa hay người đó vô cùng yêu thích mĩ nữ, nếu ta đem ngươi tặng cho ngài, thực sự sẽ đổi được vô số lợi ích.
Nói đoạn tên nọ liền nhìn sang các thế trận khác, cảm thấy phe của Hàn Thiên sắp tan tác đến nơi, trong ánh mắt tên sát thủ liền ánh lên nét hung tàn nói.
-hai người các ngươi vẫn còn chưa nhận ra tình thế của mình à?, bây giờ đầu hàng, tên nhãi ngươi còn có đường sống, biết đâu Lục Tiểu Nương sau khi hút cạn ngươi sẽ lưu ngươi lại làm sũng nam.
-còn tiểu nương tử này, được theo hầu cận chủ nhân không mất đi tính mạng, đó đã là ân điển lớn lao nhất đối với ngươi rồi, vậy nên hai người các ngươi mau chóng đầu hàng, chúng ta cũng đỡ phải dùng đến vũ lực.
Tên sát thủ nọ nói xong liền cười sặc sụa một trận, dường như rất ưng ý với tính toán của mình, còn Nhược Mộng bị hắn xem như một vật phẩm tùy ý có thể đem tặng cho kẻ khác, nội tâm sớm đã vô cùng tức giận, chỉ là nàng bình sinh hòa nhã ôn nhu, lúc này dù có căm phẫn cũng chẳng biết nói ra câu mắng chửi nào cho hợp lẽ.
Trong lúc Nhược Mộng sắp không chịu được mà buông lời độc địa, Hàn Thiên đã ngay lập tức chắn trước mặt nàng, ánh mắt hắn lúc này chính là sự đan xen giữa phẫn nộ ngút trời, và nét lãnh khốc thấu xương, bằng giọng nói như đến từ u minh, Hàn Thiên chầm chậm cất tiếng.
-dám buôn lời nhục mạ người ta quan tâm, cái mạng quèn của ngươi, hôm nay ta quyết không chừa lại!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.