Chương 131: Giết gà dọa khỉ, giết hổ lập uy.
Hắc Bạch Giả
04/02/2022
Hàn Thiên đột nhiên từ trên trời xuất hiện quả thực đã làm đám người
trong đội ngũ của Đinh Nhị kinh hoàng một trận, gã thanh niên đầu trọc
có vẻ là tính nóng hơn tất thảy, bản thân đang trò chuyện đến lúc cao
hứng thì liền có kẻ phá đám, trên mặt hắn ngay lập tức hiện lên nét phẫn nộ quát.
-ngươi là tên khốn nào mà dám đánh lén chúng ta?, lại còn dám đến đây một mình không sợ ông đây đánh gãy hết tứ chi rồi quẳng vào rừng cho thú ăn à?
Thanh niên đầu trọc vừa dứt lời thì đại ca của Đinh Nhị liền cẫn trọng nhắc nhỡ.
-Hắc Liên ngươi đừng coi thường tên này hắn chính là một luyện thể giả đấy!, đơn độc chiến đấu trong đám chúng ta chẳng có ai là đối thủ của hắn đâu.
Hắc Liên nghe xong liền hùng hồn nói.
-hắn dù cho có mạnh hơn cũng chẳng thể đạt đến đẳng cấp đại võ sư được, Hắc Liên ta cùng Đinh Đại Đinh Nhị các ngươi đã từng liên thủ đánh bại không biết bao nhiêu tên có thực lực võ sư đỉnh phong rồi, kẻ này cũng sẽ không ngoại lệ.
Hắc Liên vừa dứt lời Đinh Nhị liền nhìn Hàn Thiên âm trầm hỏi.
-tên kia ngươi là ai?, vì sao lại tấn công đám người chúng ta?
Hàn Thiên khẽ cười lạnh băng, với ánh mắt sắc như dao hắn nhìn thẳng vào ba người bọn Đinh Nhị rồi trầm giọng nói.
-đám người các ngươi quả thực gan to bằng trời, dám có ý đồ xấu với bằng hữu của ta, ngày hôm nay ta nhất định sẽ đưa các ngươi ra khỏi cuộc khảo hạch này, lúc đó tha hồ đến kỹ viện mà chơi đùa.
Lúc này đám người nọ mới hiểu ra đầu đuôi sự việc, Đinh Đại là thủ lĩnh của nhóm này, hiện tại có người đến khiêu khích hắn ngay lập tức hùng hồn nói.
-thì ra là cứu viện của tiểu đội kia, ta khuyên tên nhãi ngươi tốt nhất là đừng xen vào chuyện này, dù cho ngươi có là một luyện thể giả thì mình ngươi cũng chẳng thể chống nỗi cả đội chúng ta hợp lực, khôn hồn thì rời đi nếu không hôm nay ngươi chẳng những không cứu được ai mà bản thân cũng gặp nguy đến tính mạng.
Đinh Nhị điệu bộ kiêu ngạo hơn hẵn Đinh Đại, hắn dùng ánh mắt đánh giá quan sát qua Hàn Thiên một lượt, sau đó bằng giọng mỉa mai hắn nói.
-nhìn bộ dáng cũng được lắm, tiếc là không có não, thể loại như ngươi đi câu dẫn những nữ nhân hẵn là rất giỏi a?, nhưng không biết là ngươi có thể làm họ vừa ý hay không đây?, một mình ngươi độc chiếm ba người không thấy hơi quá đáng sao?
Hàn Thiên trên mặt hiện lên nét khinh thường nói.
-loại người như ngươi hẵn là ngoài nữ nhân ra thì chẳng còn biết đến thứ gì khác, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi thêm vài thứ nữa vậy, điều đầu tiên chính là, làm người thì nên biết liêm sĩ một chút.
Lời vừa dứt Hàn Thiên đã động thân tung ngay một cước vào thẳng bụng dưới của Đinh Nhị, gã thật không ngờ Hàn Thiên hở cái là động thủ, thực lực của hai bên quá chênh lệch, Đinh Nhị còn chưa kịp nhìn rõ liền đã bị một cước của Hàn Thiên đá văng gần mười trượng.
Đinh Đại thấy đệ đệ bị đánh nội tâm bốc lên hỏa khí, nhìn về phía Hắc Liên hắn nói lớn.
-hợp sức đánh chết tên này, sau khi bắt được đám người nọ, ngươi sẽ được cấp cho tiểu la lị ấy.
Đinh Đại vừa dứt lời liền đã tiên phong vận lên võ kỹ xông tới tấn công Hàn Thiên, đám võ sĩ nọ cũng đang định hợp sức cũng Đinh Đại thì Chấn Tây đã lao đến như một tảng cự thạch cuốn phăng tất cả.
Đối thủ vừa mới xuất hiện khiến Đinh Đại và Hắc Liên không khỏi lạnh người, một mình Hàn Thiên bọn hắn còn nắm chắc đối phó, bây giờ lại có thêm Chấn Tây, tình hình hiện tại nếu không cẫn thận cả bọn có thể bị hai kẻ này đánh cho tan tác.
Đinh Đại linh cơ chợt động, sau đó hắn nhìn về những đồng bạn khác hạ lệnh.
-các người hãy cố sức cầm chân tên mới xuất hiện này đợi ba người bọn ta hợp lực Hạ được thiếu niên kia sẽ trở qua giúp các ngươi.
Lúc này Đinh Nhị sau khi lãnh một cước của Hàn Thiên cũng đã trở lại với đội ngũ của gã, Đinh Nhị là một võ sư trung tầng, Hàn Thiên nếu chưa dùng đến đấu pháp hay tiên thuật thì rất khó đánh trọng thương gã, một cước vừa rồi chỉ đủ khiến gã bị thương nhẹ cùng xây xát đôi chút.
Lúc này Hàn Thiên liền bị vây trong vòng chiến của ba võ sư trung tầng, hắn nhìn ba tên nọ rồi cười khinh khỉnh nói.
-đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?, sắp tới ta sẽ ra tay thật đấy!.
Đinh Nhị vừa mới bị mất mặt trước đồng bạn nên lúc này nội tâm vô cùng phẫn nộ, hắn nhìn Hàn Thiên với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, lát sau trên tay của Đinh Nhị đã xuất hiện một cây đoản kiếm nhỏ, trông qua thì có vẻ là một món hồn khí nhị phẩm.
sau Đinh Nhị đến lượt Hắc Liên cùng với Đinh Đại lấy ra binh khí của mình, vũ khí của Đinh Đại là một cây đoản kiếm tương tự Đinh Nhị, hai món này dường như là cùng một bộ, chỉ có kiểu dáng là hơi khác một chút, riêng Hắc Liên trang bị cho mình một cây thiết trượng dài hơn bảy thước.
hồn khí của cả ba người này đều là nhị phẩm, Hàn Thiên nếu không cẫn thận liền có thể bị chúng đánh trọng thương, sau khi đám Đinh Đại chuẩn bị sẵn sàng Đinh Nhị liền lớn tiếng khiêu khích.
-tên nhãi ngươi cũng gan lắm, dám động đến đội ngũ của chúng ta, lần này ta đảm bảo ngươi dù không chết cũng sẽ chẳng còn chỗ nào lành lặng, cái chân khi nãy chạm vào ta, Đinh Nhị này quyết sẽ cắt bỏ.
Gã vừa dứt lời liền đã nhanh chóng lao đến tấn công Hàn Thiên nhanh như chớp, võ kỹ mà hắn dùng là một loại kiếm pháp cực kỳ nhanh và uy mãnh, Hàn Thiên khi trước cũng gặp qua khá nhiều kẻ trong võ lâm sữ dùng kiếm pháp kiểu như vầy.
Loại kiếm pháp vừa nhanh vừa hiễm này chính là khắc tinh của các loại võ công sữ dùng binh khí dài khác, nếu để đối thủ tiếp cận gần, thì mọi vị trí trọng yếu trên cơ thể của bản thân đầu có thể bị uy hiếp.
Với tình hình này Hàn Thiên có thể lựa chọn lui ra xa và tung kiếm khí đối phó, bất quá những đối thủ này không quá mạnh cũng không quá yếu, dùng đến thủy liêm tứ kiếm nếu vô ý có thể ngộ sát chúng luôn cũng không chừng, vậy nên Hàn Thiên hắn muốn dùng công kích đơn giản để hạ đám người này, những võ công ngày xưa lâu quá không dùng đến hôm nay cũng nên thử lại rồi.
Đinh Nhị vừa đánh tới một chưởng của Hàn Thiên đã mau chóng đánh vào cổ tay cầm kiếm làm hắn phải mau chóng biến chiêu đâm vào sườn của đối thủ, tuy nhiên một chưởng của Hàn Thiên liền đổi thành trảo rồi chộp thẳng vào bắp tay Đinh Nhị, kế đến hắn lộn nhào trên không một cái bản thân liền đã ở sau lưng đối thủ rồi, Đinh Nhị vừa định chém đoản kiếm từ phía sau ra trước để đả thương vùng bụng và ngực của Hàn Thiên đang để lộ, nhưng Hàn Thiên đã nhanh hơn hắn, một chưởng thẳng vào hậu tâm Đinh Nhị đã khiến hắn bị đánh văng gần hai trượng.
Đinh Đại thấy đệ đệ thất thế liền lao tới tấn công Hàn Thiên để cứu nguy, kiếm pháp của Đinh Đại âm nhu cực độ, không quá nhanh nhưng biến ảo khôn cùng, Đinh Đại sữ dụng cách đánh thế này quả thực là khó đối phó hơn Đinh Nhị không ít.
Hàn Thiên thuận theo thế đánh của Đinh Đại không có trực tiếp đánh lại hắn, lối đánh thế này mười phần thì hết bảy là ảo, chỉ có ba phần thực, Đinh Đại cố đánh chậm như thế là để đợi khi Hàn thiên khinh xuất phản công, hắn trong phút chốc sẽ ngoặc kiếm tăng tốc cực nhanh để đâm vào chỗ yếu hại của đối thủ.
Loại cách đánh vừa chậm vừa chắc này gặp phải tay mơ mang lòng khinh xuất đối thủ thì có thể sẽ bị thương ngay sau chiêu đầu tiên, Đinh Nhị đang dùng võ kỹ nên kiếm của hắn hiện tại đã được gia cường thêm không ít uy lực, Hàn Thiên quả thực không dám dùng thân mình để thử uy lực ấy.
Vậy nên hắn thuận theo đường kiếm của Đinh Đại một đường linh hoạt tránh né, Hàn thiên không phản đòn Đinh Đại tất nhiên không thể tìm được sơ hở để mà công kích hắn, qua hai nhịp thở Đinh Nhị cũng đã kịp thu thế lùi về phối hợp cùng đại ca.
Huynh đệ bọn chúng một nhanh một chậm, một cương một nhu phối hợp nhuần nhuyễn quả thực khiến Hàn Thiên khó đối phó hơn không ít, Hàn Thiên vừa mới xoay người tránh kiếm của Đinh Nhị, thì Đinh Đại ở một bên đã như độc xà tiềm phục, ngay lập tức tung kiếm uy hiếp đến những chỗ yếu hại trên người Hàn Thiên hắn.
Kiếm của Đinh Đại đánh tới làm Hàn Thiên phải dồn lực vào hai tay để đón đỡ, phân thần trong tích tắc, Hắc Liên ở bên ngoài đã vung trượng tập kích, tình thế nguy cấp làm Hàn Thiên bắt buộc phải dùng long tiềm cửu ảnh, lập tức đẩy nhanh tốc độ để mà tránh né.
Long tiềm cửu ảnh vừa được dùng đến áp lực trên người Hàn Thiên thoáng cái liền nhẹ bẫng, tốc độ nhanh như đại võ sư của hắn quả thực đã khiến đám Đinh Nhị phải hoang mang tột bực, cả ba liên tục đánh nhầm vào các tàn ảnh do Hàn Thiên di chuyển nhanh để lại, còn Hàn Thiên thì thoắt lại đông, thoắt lại tây, rảnh rỗi lại tìm sơ hở của đám Đinh Nhị để mà tấn công.
Đánh một hồi cả ba tên võ sư trung tầng đã bị dần cho tơi tả, trên người không chỗ nào là không bị thương, Đinh Nhị thảm cảnh là khó coi nhất, khắp người bị đánh bầm dập không nói, riêng cái miệng của hắn chẳng ngờ đã bị đánh cho sưng húp lên như miệng của đại trư, thảm không thể tả.
Thân pháp quá nhanh của Hàn Thiên khiến hai huynh đệ họ Đinh phải thúc thủ vô sách, chỉ mỗi mình Hắc Liên có một võ kỹ công kích trên diện rộng mới gây được chút khó khăn cho Hàn Thiên, tuy nhiên tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức gây khó khăn mà thôi.
Hắc Liên dù cố dùng sức tạo ra địa chấn dưới mặt đất của chiến trường, thì vẫn chỉ khiến Hàn Thiên chậm lại đôi chút, lực công kích bị tản mát quá nhiều, truyền đến người Hàn Thiên thì chỉ còn lại uy lực cỡ một đòn thông thường của võ sĩ sơ tầng, mà với cường độ thân thể của Hàn Thiên bây giờ, chút uy lực đó chẳng thể làm hắn tổn thương tẹo nào.
Đánh một hồi đám Đinh Đại đã có ý định đầu hàng, nhiều lần chúng đã lên tiếng yêu cầu đình chiến, đủ loại lợi ích cũng đã được bàn đến, nhưng mà Hàn Thiên vẫn cứ một mực không dừng lại, nửa khắc trôi qua, cả ba người bọn Đinh Đại đều bị đánh cho tơi tả đến đứng cũng không vững.
Hàn Thiên vừa đánh tan tác ba tên thủ lĩnh thì bên kia Chấn Tây cũng vừa làm xong việc của hắn, bảy người còn lại trong đội ngũ này đều bị hắn xử lý gọn ghẽ, không còn ai có thể gây uy hiếp cho người khác được nữa, Chấn Tây ra tay rất vừa phải, đối thủ vẫn chưa bị đánh trọng thương tổn hại đến căn cơ, nhưng nếu muốn vực dậy chiến đấu ngay thì cũng lực bất tòng tâm.
Hai người bọn Hàn Thiên vừa xử lý xong đối thủ, Thi Đồng liền ở một bên chạy ra tán thưởng nói.
-nhị vị đại ca quả thực lợi hại, vừa ra tay đã đánh tan tác đội ngũ cường đại như thế này rồi, chúng ta mau đi cứu đám Hồng Yến Linh cô nương thôi.
Hàn Thiên khẽ giơ tay nói.
-bọn họ ở trong đầm lầy ấy nhất thời sẽ không việc gì đâu, ở đây ta còn vài chuyện cần giải quyết.
Nói đoạn hắn liền chầm chậm đi đến chỗ đám Đinh Đại, ba tên nọ thấy Hàn Thiên đến thì liền như thấy hung thần ác sát, bộ dáng ngay lập tức hoản loạn không thôi, Đinh Đại thâm trầm hơn một chút, ánh mắt khẽ đảo hắn lập tức nói nhanh.
-chúng ta là vô ý mới nhắm vào đồng bạn của huynh đệ, nếu sớm biết bọn họ quen được người lợi hại như ngươi, có cho bọn ta mười lá gang cũng không dám đánh chủ ý đến, hiện tại cơ sự đã xảy ra, có nói muôn vàn lời tạ tội cũng không đủ, dù sao đồng bạn của huynh đệ cũng chưa bị sao cả, nếu hôm nay ngươi chịu tha cho chúng ta, chúng ta nguyện dâng lên tất cả tài nguyên tìm được, rồi đi theo làm cấp dưới tùy ngươi sai bảo.
Khóe môi Hàn Thiên khẽ nhếch lên nhưng vẫn chưa vội trả lời, Đinh Nhị thấy vậy cũng vội tiếp.
-đúng đúng, là bọn ta không có mắt chọc phải nữ bằng hữu của các hạ, các hạ bộ dáng anh tuấn phong lưu, thực lực cao cường, được nhiều mĩ nữ quanh thân quả thực chính là điều hợp lý, chúng ta thực lực yếu kém nguyện làm thuộc cấp nghe các hạ sai bảo.
Hàn Thiên lần này trên mặt quả thực đã có hơi tức giận, hắn cách không tát cho Đinh Nhị thêm một cái rồi cuối người xuống nhìn hắn nói.
-hãy sớm từ bỏ những cái suy nghĩ xấu xa đó đi, nếu không sau này ngươi chọc phải nhầm người thì kết cục sẽ rất thảm đấy!, ta không giống như ngươi hở tí lại nghĩ đến nữ nhân cùng những chuyện lệch lạc, ngươi mà còn dám nói nữa ta không dám đảm bảo cái lưỡi của ngươi vẫn còn trong miệng đâu!.
Đinh Nhị trước nét mặt lạnh băng của Hàn Thiên liền sợ hãi im tiếng ngay tức khắc, Hàn Thiên lại nhìn sang Hắc Liên, tên đầu trọc này nhìn vậy mà còn gai góc hơn hai kẻ kia, hắn trực tiếp đề nghị giao dịch với Hàn Thiên luôn, khẽ nhìn Hàn Thiên Hắc Liên nói.
-ta có trong tay một viên thiết thạch quý giá, cùng một số tài bảo, tổng trị giá lên đến hơn mười vạn linh thạch, nếu ngươi đồng ý bỏ qua cho ta, ta sẽ ký khế ước trao cho ngươi toàn bộ số tài bảo đó, đề nghị này ngươi thấy thế nào?
Hàn Thiên lại khẽ cười khinh khỉnh nhìn Hắc Liên nói.
-hẵn là ngươi định làm rất nhiều chuyện xấu với chỗ tiền này, nhưng mà tiếc thật, tiền đối với ta cũng chỉ là vật ngoài thân, ta không muốn vì mười vạn linh thạch mà bỏ qua cho một kẻ như ngươi, huống hồ ta cũng không tin ngươi cho lắm.
Hắc Liên nghe xong lời này thì khóe môi khẽ cười kỳ lạ nói.
-ngươi quả thực rất khó hiểu, thế ngươi cần gì? chỉ cần ta có thể đáp ứng, ta sẽ giao dịch với ngươi?
Hàn Thiên lại khẽ hít sâu một hơi bình tĩnh đáp.
-nếu đó đã là tất cả những gì mà các ngươi muốn nói vậy thì ta cũng sẽ cho các ngươi biết ý định của ta…cả ba người các ngươi sẽ rời khỏi cổ sơn chiến trường này ngay bây giờ.
Hàn Thiên vừa dứt lời đánh Đinh Đại đã mau chóng chuyển mình định phản khán, nhưng tiếc là hai thanh hồn khí dạng kiếm của huynh đệ họ Đinh cùng một thanh ngân kiếm mới xuất hiện của Hàn Thiên đã mau chóng chỉa về phía mũi của cả bọn, chỉ cần đám Đinh Đại dám động đậy, những thanh kiếm này sẽ ngay lập tức cắt lên người họ vài đường.
Hàn Thiên lại khẽ phẩy tay, mộc bài của cả ba liền mau chóng từ trong ngực áo bay đến chỗ Hàn Thiên, hắn chuyển hết số tài nguyên trong ba cái mộc bài đó vào huyền thiên giới, rồi trên tay lại xuất hiện thêm ba cái ngọc giản.
Đám người Đinh Đại nhìn thấy những cái ngọc giản này thì nội tâm liền ý thức được Hàn Thiên muốn làm gì, cả ba đang định quay người bỏ chạy thì những thanh kiếm phía sau đã nhanh chóng cắm thẳng vào đùi phải của cả bọn, khiến họ phải nằm bẹp trên đất.
Đám Đinh Nhị kêu gào đau đớn, tiếc là ở đây chẳng có ai chịu ra tay giúp chúng, Hàn Thiên khẽ truyền chút linh lực vào cả ba cái ngọc giản, rồi để lại vào người đám Đinh Đại, ba tiếng nổ nhỏ vang lên, đám Đinh Đại liền ngay lập tức được đưa đi mất, trước khi đi cả ba dường như đã xuất ra những câu ngoan thoại gì đấy, tiếc là đám Hàn Thiên không thể nghe thấy được.
Đám Đinh Đại vừa được đưa đi, thì những hồn khí mà chúng để lại liền hiện ra trước mặt Hàn Thiên, nhìn thấy chúng hắn liền khẽ cười nói.
-không tin còn có cả những chiến lợi phẩm bất ngờ này a.
Dứt lời Hàn Thiên cũng thu luôn những món hồn khí kia lại, kế đến hắn lại nhìn sang Chấn Tây rồi nói.
-lấy hết tài nguyên của đám người kia rồi để họ đi đi, chúng ta không cần thiết phải ra tay quá độc đoán.
Vừa nghe bản thân sẽ không bị cưỡng ép đưa đi, bảy người nọ liền mừng rỡ tự dâng lên mộc bài cho Chấn Tây, Chấn Tây chưa vội thu đi những tài nguyên trong đấy mà mang chúng đến cho Hàn Thiên, sau khi thông đồng với nhau sẽ lấy những gì, Hàn Thiên liền cho một số tài nguyên đã bàn trước vào huyền thiên giới, số còn lại thì cho vào mộc bài của Chấn Tây.
Mọi việc vừa xong, Hàn Thiên liền nhìn sang cánh rừng sau lưng rồi lạnh lùng nói.
-các vị đạo hữu ẩn nấp một bên quan sát chúng ta hơi lâu rồi đấy, nếu có chuyện cần bàn thì mời ra đây thương thảo, hiệp minh hội chúng ta không thích những thế lực khác ẩn tàng quan sát chúng ta cho lắm.
-ngươi là tên khốn nào mà dám đánh lén chúng ta?, lại còn dám đến đây một mình không sợ ông đây đánh gãy hết tứ chi rồi quẳng vào rừng cho thú ăn à?
Thanh niên đầu trọc vừa dứt lời thì đại ca của Đinh Nhị liền cẫn trọng nhắc nhỡ.
-Hắc Liên ngươi đừng coi thường tên này hắn chính là một luyện thể giả đấy!, đơn độc chiến đấu trong đám chúng ta chẳng có ai là đối thủ của hắn đâu.
Hắc Liên nghe xong liền hùng hồn nói.
-hắn dù cho có mạnh hơn cũng chẳng thể đạt đến đẳng cấp đại võ sư được, Hắc Liên ta cùng Đinh Đại Đinh Nhị các ngươi đã từng liên thủ đánh bại không biết bao nhiêu tên có thực lực võ sư đỉnh phong rồi, kẻ này cũng sẽ không ngoại lệ.
Hắc Liên vừa dứt lời Đinh Nhị liền nhìn Hàn Thiên âm trầm hỏi.
-tên kia ngươi là ai?, vì sao lại tấn công đám người chúng ta?
Hàn Thiên khẽ cười lạnh băng, với ánh mắt sắc như dao hắn nhìn thẳng vào ba người bọn Đinh Nhị rồi trầm giọng nói.
-đám người các ngươi quả thực gan to bằng trời, dám có ý đồ xấu với bằng hữu của ta, ngày hôm nay ta nhất định sẽ đưa các ngươi ra khỏi cuộc khảo hạch này, lúc đó tha hồ đến kỹ viện mà chơi đùa.
Lúc này đám người nọ mới hiểu ra đầu đuôi sự việc, Đinh Đại là thủ lĩnh của nhóm này, hiện tại có người đến khiêu khích hắn ngay lập tức hùng hồn nói.
-thì ra là cứu viện của tiểu đội kia, ta khuyên tên nhãi ngươi tốt nhất là đừng xen vào chuyện này, dù cho ngươi có là một luyện thể giả thì mình ngươi cũng chẳng thể chống nỗi cả đội chúng ta hợp lực, khôn hồn thì rời đi nếu không hôm nay ngươi chẳng những không cứu được ai mà bản thân cũng gặp nguy đến tính mạng.
Đinh Nhị điệu bộ kiêu ngạo hơn hẵn Đinh Đại, hắn dùng ánh mắt đánh giá quan sát qua Hàn Thiên một lượt, sau đó bằng giọng mỉa mai hắn nói.
-nhìn bộ dáng cũng được lắm, tiếc là không có não, thể loại như ngươi đi câu dẫn những nữ nhân hẵn là rất giỏi a?, nhưng không biết là ngươi có thể làm họ vừa ý hay không đây?, một mình ngươi độc chiếm ba người không thấy hơi quá đáng sao?
Hàn Thiên trên mặt hiện lên nét khinh thường nói.
-loại người như ngươi hẵn là ngoài nữ nhân ra thì chẳng còn biết đến thứ gì khác, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi thêm vài thứ nữa vậy, điều đầu tiên chính là, làm người thì nên biết liêm sĩ một chút.
Lời vừa dứt Hàn Thiên đã động thân tung ngay một cước vào thẳng bụng dưới của Đinh Nhị, gã thật không ngờ Hàn Thiên hở cái là động thủ, thực lực của hai bên quá chênh lệch, Đinh Nhị còn chưa kịp nhìn rõ liền đã bị một cước của Hàn Thiên đá văng gần mười trượng.
Đinh Đại thấy đệ đệ bị đánh nội tâm bốc lên hỏa khí, nhìn về phía Hắc Liên hắn nói lớn.
-hợp sức đánh chết tên này, sau khi bắt được đám người nọ, ngươi sẽ được cấp cho tiểu la lị ấy.
Đinh Đại vừa dứt lời liền đã tiên phong vận lên võ kỹ xông tới tấn công Hàn Thiên, đám võ sĩ nọ cũng đang định hợp sức cũng Đinh Đại thì Chấn Tây đã lao đến như một tảng cự thạch cuốn phăng tất cả.
Đối thủ vừa mới xuất hiện khiến Đinh Đại và Hắc Liên không khỏi lạnh người, một mình Hàn Thiên bọn hắn còn nắm chắc đối phó, bây giờ lại có thêm Chấn Tây, tình hình hiện tại nếu không cẫn thận cả bọn có thể bị hai kẻ này đánh cho tan tác.
Đinh Đại linh cơ chợt động, sau đó hắn nhìn về những đồng bạn khác hạ lệnh.
-các người hãy cố sức cầm chân tên mới xuất hiện này đợi ba người bọn ta hợp lực Hạ được thiếu niên kia sẽ trở qua giúp các ngươi.
Lúc này Đinh Nhị sau khi lãnh một cước của Hàn Thiên cũng đã trở lại với đội ngũ của gã, Đinh Nhị là một võ sư trung tầng, Hàn Thiên nếu chưa dùng đến đấu pháp hay tiên thuật thì rất khó đánh trọng thương gã, một cước vừa rồi chỉ đủ khiến gã bị thương nhẹ cùng xây xát đôi chút.
Lúc này Hàn Thiên liền bị vây trong vòng chiến của ba võ sư trung tầng, hắn nhìn ba tên nọ rồi cười khinh khỉnh nói.
-đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?, sắp tới ta sẽ ra tay thật đấy!.
Đinh Nhị vừa mới bị mất mặt trước đồng bạn nên lúc này nội tâm vô cùng phẫn nộ, hắn nhìn Hàn Thiên với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, lát sau trên tay của Đinh Nhị đã xuất hiện một cây đoản kiếm nhỏ, trông qua thì có vẻ là một món hồn khí nhị phẩm.
sau Đinh Nhị đến lượt Hắc Liên cùng với Đinh Đại lấy ra binh khí của mình, vũ khí của Đinh Đại là một cây đoản kiếm tương tự Đinh Nhị, hai món này dường như là cùng một bộ, chỉ có kiểu dáng là hơi khác một chút, riêng Hắc Liên trang bị cho mình một cây thiết trượng dài hơn bảy thước.
hồn khí của cả ba người này đều là nhị phẩm, Hàn Thiên nếu không cẫn thận liền có thể bị chúng đánh trọng thương, sau khi đám Đinh Đại chuẩn bị sẵn sàng Đinh Nhị liền lớn tiếng khiêu khích.
-tên nhãi ngươi cũng gan lắm, dám động đến đội ngũ của chúng ta, lần này ta đảm bảo ngươi dù không chết cũng sẽ chẳng còn chỗ nào lành lặng, cái chân khi nãy chạm vào ta, Đinh Nhị này quyết sẽ cắt bỏ.
Gã vừa dứt lời liền đã nhanh chóng lao đến tấn công Hàn Thiên nhanh như chớp, võ kỹ mà hắn dùng là một loại kiếm pháp cực kỳ nhanh và uy mãnh, Hàn Thiên khi trước cũng gặp qua khá nhiều kẻ trong võ lâm sữ dùng kiếm pháp kiểu như vầy.
Loại kiếm pháp vừa nhanh vừa hiễm này chính là khắc tinh của các loại võ công sữ dùng binh khí dài khác, nếu để đối thủ tiếp cận gần, thì mọi vị trí trọng yếu trên cơ thể của bản thân đầu có thể bị uy hiếp.
Với tình hình này Hàn Thiên có thể lựa chọn lui ra xa và tung kiếm khí đối phó, bất quá những đối thủ này không quá mạnh cũng không quá yếu, dùng đến thủy liêm tứ kiếm nếu vô ý có thể ngộ sát chúng luôn cũng không chừng, vậy nên Hàn Thiên hắn muốn dùng công kích đơn giản để hạ đám người này, những võ công ngày xưa lâu quá không dùng đến hôm nay cũng nên thử lại rồi.
Đinh Nhị vừa đánh tới một chưởng của Hàn Thiên đã mau chóng đánh vào cổ tay cầm kiếm làm hắn phải mau chóng biến chiêu đâm vào sườn của đối thủ, tuy nhiên một chưởng của Hàn Thiên liền đổi thành trảo rồi chộp thẳng vào bắp tay Đinh Nhị, kế đến hắn lộn nhào trên không một cái bản thân liền đã ở sau lưng đối thủ rồi, Đinh Nhị vừa định chém đoản kiếm từ phía sau ra trước để đả thương vùng bụng và ngực của Hàn Thiên đang để lộ, nhưng Hàn Thiên đã nhanh hơn hắn, một chưởng thẳng vào hậu tâm Đinh Nhị đã khiến hắn bị đánh văng gần hai trượng.
Đinh Đại thấy đệ đệ thất thế liền lao tới tấn công Hàn Thiên để cứu nguy, kiếm pháp của Đinh Đại âm nhu cực độ, không quá nhanh nhưng biến ảo khôn cùng, Đinh Đại sữ dụng cách đánh thế này quả thực là khó đối phó hơn Đinh Nhị không ít.
Hàn Thiên thuận theo thế đánh của Đinh Đại không có trực tiếp đánh lại hắn, lối đánh thế này mười phần thì hết bảy là ảo, chỉ có ba phần thực, Đinh Đại cố đánh chậm như thế là để đợi khi Hàn thiên khinh xuất phản công, hắn trong phút chốc sẽ ngoặc kiếm tăng tốc cực nhanh để đâm vào chỗ yếu hại của đối thủ.
Loại cách đánh vừa chậm vừa chắc này gặp phải tay mơ mang lòng khinh xuất đối thủ thì có thể sẽ bị thương ngay sau chiêu đầu tiên, Đinh Nhị đang dùng võ kỹ nên kiếm của hắn hiện tại đã được gia cường thêm không ít uy lực, Hàn Thiên quả thực không dám dùng thân mình để thử uy lực ấy.
Vậy nên hắn thuận theo đường kiếm của Đinh Đại một đường linh hoạt tránh né, Hàn thiên không phản đòn Đinh Đại tất nhiên không thể tìm được sơ hở để mà công kích hắn, qua hai nhịp thở Đinh Nhị cũng đã kịp thu thế lùi về phối hợp cùng đại ca.
Huynh đệ bọn chúng một nhanh một chậm, một cương một nhu phối hợp nhuần nhuyễn quả thực khiến Hàn Thiên khó đối phó hơn không ít, Hàn Thiên vừa mới xoay người tránh kiếm của Đinh Nhị, thì Đinh Đại ở một bên đã như độc xà tiềm phục, ngay lập tức tung kiếm uy hiếp đến những chỗ yếu hại trên người Hàn Thiên hắn.
Kiếm của Đinh Đại đánh tới làm Hàn Thiên phải dồn lực vào hai tay để đón đỡ, phân thần trong tích tắc, Hắc Liên ở bên ngoài đã vung trượng tập kích, tình thế nguy cấp làm Hàn Thiên bắt buộc phải dùng long tiềm cửu ảnh, lập tức đẩy nhanh tốc độ để mà tránh né.
Long tiềm cửu ảnh vừa được dùng đến áp lực trên người Hàn Thiên thoáng cái liền nhẹ bẫng, tốc độ nhanh như đại võ sư của hắn quả thực đã khiến đám Đinh Nhị phải hoang mang tột bực, cả ba liên tục đánh nhầm vào các tàn ảnh do Hàn Thiên di chuyển nhanh để lại, còn Hàn Thiên thì thoắt lại đông, thoắt lại tây, rảnh rỗi lại tìm sơ hở của đám Đinh Nhị để mà tấn công.
Đánh một hồi cả ba tên võ sư trung tầng đã bị dần cho tơi tả, trên người không chỗ nào là không bị thương, Đinh Nhị thảm cảnh là khó coi nhất, khắp người bị đánh bầm dập không nói, riêng cái miệng của hắn chẳng ngờ đã bị đánh cho sưng húp lên như miệng của đại trư, thảm không thể tả.
Thân pháp quá nhanh của Hàn Thiên khiến hai huynh đệ họ Đinh phải thúc thủ vô sách, chỉ mỗi mình Hắc Liên có một võ kỹ công kích trên diện rộng mới gây được chút khó khăn cho Hàn Thiên, tuy nhiên tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức gây khó khăn mà thôi.
Hắc Liên dù cố dùng sức tạo ra địa chấn dưới mặt đất của chiến trường, thì vẫn chỉ khiến Hàn Thiên chậm lại đôi chút, lực công kích bị tản mát quá nhiều, truyền đến người Hàn Thiên thì chỉ còn lại uy lực cỡ một đòn thông thường của võ sĩ sơ tầng, mà với cường độ thân thể của Hàn Thiên bây giờ, chút uy lực đó chẳng thể làm hắn tổn thương tẹo nào.
Đánh một hồi đám Đinh Đại đã có ý định đầu hàng, nhiều lần chúng đã lên tiếng yêu cầu đình chiến, đủ loại lợi ích cũng đã được bàn đến, nhưng mà Hàn Thiên vẫn cứ một mực không dừng lại, nửa khắc trôi qua, cả ba người bọn Đinh Đại đều bị đánh cho tơi tả đến đứng cũng không vững.
Hàn Thiên vừa đánh tan tác ba tên thủ lĩnh thì bên kia Chấn Tây cũng vừa làm xong việc của hắn, bảy người còn lại trong đội ngũ này đều bị hắn xử lý gọn ghẽ, không còn ai có thể gây uy hiếp cho người khác được nữa, Chấn Tây ra tay rất vừa phải, đối thủ vẫn chưa bị đánh trọng thương tổn hại đến căn cơ, nhưng nếu muốn vực dậy chiến đấu ngay thì cũng lực bất tòng tâm.
Hai người bọn Hàn Thiên vừa xử lý xong đối thủ, Thi Đồng liền ở một bên chạy ra tán thưởng nói.
-nhị vị đại ca quả thực lợi hại, vừa ra tay đã đánh tan tác đội ngũ cường đại như thế này rồi, chúng ta mau đi cứu đám Hồng Yến Linh cô nương thôi.
Hàn Thiên khẽ giơ tay nói.
-bọn họ ở trong đầm lầy ấy nhất thời sẽ không việc gì đâu, ở đây ta còn vài chuyện cần giải quyết.
Nói đoạn hắn liền chầm chậm đi đến chỗ đám Đinh Đại, ba tên nọ thấy Hàn Thiên đến thì liền như thấy hung thần ác sát, bộ dáng ngay lập tức hoản loạn không thôi, Đinh Đại thâm trầm hơn một chút, ánh mắt khẽ đảo hắn lập tức nói nhanh.
-chúng ta là vô ý mới nhắm vào đồng bạn của huynh đệ, nếu sớm biết bọn họ quen được người lợi hại như ngươi, có cho bọn ta mười lá gang cũng không dám đánh chủ ý đến, hiện tại cơ sự đã xảy ra, có nói muôn vàn lời tạ tội cũng không đủ, dù sao đồng bạn của huynh đệ cũng chưa bị sao cả, nếu hôm nay ngươi chịu tha cho chúng ta, chúng ta nguyện dâng lên tất cả tài nguyên tìm được, rồi đi theo làm cấp dưới tùy ngươi sai bảo.
Khóe môi Hàn Thiên khẽ nhếch lên nhưng vẫn chưa vội trả lời, Đinh Nhị thấy vậy cũng vội tiếp.
-đúng đúng, là bọn ta không có mắt chọc phải nữ bằng hữu của các hạ, các hạ bộ dáng anh tuấn phong lưu, thực lực cao cường, được nhiều mĩ nữ quanh thân quả thực chính là điều hợp lý, chúng ta thực lực yếu kém nguyện làm thuộc cấp nghe các hạ sai bảo.
Hàn Thiên lần này trên mặt quả thực đã có hơi tức giận, hắn cách không tát cho Đinh Nhị thêm một cái rồi cuối người xuống nhìn hắn nói.
-hãy sớm từ bỏ những cái suy nghĩ xấu xa đó đi, nếu không sau này ngươi chọc phải nhầm người thì kết cục sẽ rất thảm đấy!, ta không giống như ngươi hở tí lại nghĩ đến nữ nhân cùng những chuyện lệch lạc, ngươi mà còn dám nói nữa ta không dám đảm bảo cái lưỡi của ngươi vẫn còn trong miệng đâu!.
Đinh Nhị trước nét mặt lạnh băng của Hàn Thiên liền sợ hãi im tiếng ngay tức khắc, Hàn Thiên lại nhìn sang Hắc Liên, tên đầu trọc này nhìn vậy mà còn gai góc hơn hai kẻ kia, hắn trực tiếp đề nghị giao dịch với Hàn Thiên luôn, khẽ nhìn Hàn Thiên Hắc Liên nói.
-ta có trong tay một viên thiết thạch quý giá, cùng một số tài bảo, tổng trị giá lên đến hơn mười vạn linh thạch, nếu ngươi đồng ý bỏ qua cho ta, ta sẽ ký khế ước trao cho ngươi toàn bộ số tài bảo đó, đề nghị này ngươi thấy thế nào?
Hàn Thiên lại khẽ cười khinh khỉnh nhìn Hắc Liên nói.
-hẵn là ngươi định làm rất nhiều chuyện xấu với chỗ tiền này, nhưng mà tiếc thật, tiền đối với ta cũng chỉ là vật ngoài thân, ta không muốn vì mười vạn linh thạch mà bỏ qua cho một kẻ như ngươi, huống hồ ta cũng không tin ngươi cho lắm.
Hắc Liên nghe xong lời này thì khóe môi khẽ cười kỳ lạ nói.
-ngươi quả thực rất khó hiểu, thế ngươi cần gì? chỉ cần ta có thể đáp ứng, ta sẽ giao dịch với ngươi?
Hàn Thiên lại khẽ hít sâu một hơi bình tĩnh đáp.
-nếu đó đã là tất cả những gì mà các ngươi muốn nói vậy thì ta cũng sẽ cho các ngươi biết ý định của ta…cả ba người các ngươi sẽ rời khỏi cổ sơn chiến trường này ngay bây giờ.
Hàn Thiên vừa dứt lời đánh Đinh Đại đã mau chóng chuyển mình định phản khán, nhưng tiếc là hai thanh hồn khí dạng kiếm của huynh đệ họ Đinh cùng một thanh ngân kiếm mới xuất hiện của Hàn Thiên đã mau chóng chỉa về phía mũi của cả bọn, chỉ cần đám Đinh Đại dám động đậy, những thanh kiếm này sẽ ngay lập tức cắt lên người họ vài đường.
Hàn Thiên lại khẽ phẩy tay, mộc bài của cả ba liền mau chóng từ trong ngực áo bay đến chỗ Hàn Thiên, hắn chuyển hết số tài nguyên trong ba cái mộc bài đó vào huyền thiên giới, rồi trên tay lại xuất hiện thêm ba cái ngọc giản.
Đám người Đinh Đại nhìn thấy những cái ngọc giản này thì nội tâm liền ý thức được Hàn Thiên muốn làm gì, cả ba đang định quay người bỏ chạy thì những thanh kiếm phía sau đã nhanh chóng cắm thẳng vào đùi phải của cả bọn, khiến họ phải nằm bẹp trên đất.
Đám Đinh Nhị kêu gào đau đớn, tiếc là ở đây chẳng có ai chịu ra tay giúp chúng, Hàn Thiên khẽ truyền chút linh lực vào cả ba cái ngọc giản, rồi để lại vào người đám Đinh Đại, ba tiếng nổ nhỏ vang lên, đám Đinh Đại liền ngay lập tức được đưa đi mất, trước khi đi cả ba dường như đã xuất ra những câu ngoan thoại gì đấy, tiếc là đám Hàn Thiên không thể nghe thấy được.
Đám Đinh Đại vừa được đưa đi, thì những hồn khí mà chúng để lại liền hiện ra trước mặt Hàn Thiên, nhìn thấy chúng hắn liền khẽ cười nói.
-không tin còn có cả những chiến lợi phẩm bất ngờ này a.
Dứt lời Hàn Thiên cũng thu luôn những món hồn khí kia lại, kế đến hắn lại nhìn sang Chấn Tây rồi nói.
-lấy hết tài nguyên của đám người kia rồi để họ đi đi, chúng ta không cần thiết phải ra tay quá độc đoán.
Vừa nghe bản thân sẽ không bị cưỡng ép đưa đi, bảy người nọ liền mừng rỡ tự dâng lên mộc bài cho Chấn Tây, Chấn Tây chưa vội thu đi những tài nguyên trong đấy mà mang chúng đến cho Hàn Thiên, sau khi thông đồng với nhau sẽ lấy những gì, Hàn Thiên liền cho một số tài nguyên đã bàn trước vào huyền thiên giới, số còn lại thì cho vào mộc bài của Chấn Tây.
Mọi việc vừa xong, Hàn Thiên liền nhìn sang cánh rừng sau lưng rồi lạnh lùng nói.
-các vị đạo hữu ẩn nấp một bên quan sát chúng ta hơi lâu rồi đấy, nếu có chuyện cần bàn thì mời ra đây thương thảo, hiệp minh hội chúng ta không thích những thế lực khác ẩn tàng quan sát chúng ta cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.