Chương 156: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Hắc Bạch Giả
03/04/2022
Đám đông đang nghị sự bất ngờ bị một lời nói kỳ lạ chen vào, tuy không biết là do ai nói nhưng từ ngữ khí lẫn câu chữ thì đều có ý nhắm đến Miêu
Cẩn không sai, chẳng để mọi người đợi quá lâu, từ hướng nam đi tới một
thiếu niên trẻ tuổi dáng người cường tráng linh động.
Đám người nọ không cần nghĩ cũng biết, thiếu niên này là người vừa nói, chỉ là bọn họ đều không biết người trẻ tuổi trước mặt này là ai?, chỉ thấy phong cách phục sức của hắn rất giản dị, áo vải mềm màu xám trắng, quần đen mộc mạc, chân đi một đôi hài bảo khí khá tinh xảo.
Hông gã đeo một đai ngọc lam sắc, tay áo dài được xoắn lên đến cùi chỏ làm lộ ra bắp tay săn chắc lực lưỡng, đám đông bên này chưa từng có ai thấy qua thiếu niên anh tuấn hơn gã, nước da đều màu không trắng trẻo như nữ nhân mà cũng không tối màu như đám nam nhân hay đi nắng.
Khuôn mặt cân đối chuẩn chỉnh, mày kiếm mắt rồng, mũi thẳng và cao như chim ưng, môi đỏ răng trắng, khóe miệng thi thoảng lại điểm một nụ cười nhẹ thể hiện sự lãnh ngạo tự tin, cùng bá khí uy áp khắp thiên địa, tóc hắn dài quá lưng từng sợi tóc đều thẳng đều và vào nếp, phía sau cột thành bó bằng dây cỏ, phía trước chải qua hai thái dương tạo thành mái, ánh mắt uy nghiêm thoắt ẩn thoắt hiện dưới mái tóc dài khi gió thổi qua, quả thực khiến cho người nhìn vào không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Trong lúc những người khác còn đang bận suy đoán xem thiếu niên này là ai? Và tại sao hắn lại đi một mình trong chiến trường lúc này? Thì Miêu Cẩn đã trở giọng chất vấn nói.
-ngươi là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của bọn ta?, có biết là trên đời này ngươi muốn nói cái gì, thì trước tiên phải xem mình có đủ khả năng chịu được trách nhiệm sau đó hay không rồi hẵn nói, những kẻ lực mỏng lại cao ngạo coi thiên hạ chẳng ra gì đến nay còn sống cũng chẳng được mấy người đâu?.
Thiếu niên vừa xuất hiện này không phải Hàn Thiên thì còn là ai?, khi nãy hắn ở một bên nghe Miêu Cẩn mở mồm ra là xúc phạm hiệp minh hội, đến cả sự thực hắn cũng không biết nhưng lại dám tuyên bố xằng bậy, nếu Hàn Thiên hắn còn để yên cho hắn nói bừa, chẳng những danh tiếng của hiệp minh hội bị bôi nhọ mà cả cổ sơn chiến trường cũng chẳng còn ai dám theo hắn và hiệp minh hội chống lại Liêu Kiến Anh.
Vậy nên Hàn Thiên hắn lần này nhất định phải ra mặt, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đạo lý người xưa truyền xuống quả không sai, thần vương hội tuy mạnh nhưng lại quá gang tàng bạo ngược, trong lúc phát triển đã gây ra thù oán khắp nơi, tuy bọn họ chẳng coi những thế lực nhỏ yếu này ra gì, nhưng nếu biết liên kết sức mạnh của tất cả lại với nhau thì cho dù thần vương hội có mạnh, bị hàng ngàn hàng vạn con sóng xô liên tục cũng có lúc phải bị lật.
Ngày trước hiệp minh hội không thể nhận nhiều thành viên cũng không thể hiệu triệu được nhiều cao thủ nguyên nhân cốt yếu là ở chổ, số danh ngạch trong hội không đủ để chia cho toàn bộ thành viên, nội bộ của hội xuất hiện nhiều kẻ không có danh ngạch, đó chính là mối họa tiềm tàng dẫn đến các con sóng ngầm.
Hàn Thiên hắn rộng lượng phóng khoáng là thật, thế nhưng hắn cũng hiểu một nguyên tắc cốt lỏi của kỳ tuyển trạch này, chỉ những ai đủ thực lực và tiềm lực mới có thể được nhận vào lý khố đại học viện, Hàn Thiên hắn dùng thực lực của mình cưỡng chế trợ giúp nhiều người yếu ớt khác gia nhập học viện đã là một canh bài mạo hiểm.
hiệp minh hội của hắn phải cân bằng giữa mạnh và yếu, chủ lực của cả hội là thiên long quân, những thành viên khác có thể gọi là những kẻ ăn theo cũng được, nếu số thành viên ăn theo quá lớn dẫn đến tinh anh trong hội không đủ để chấn nhiếp các thế lực khác, kết quả hiệp minh hội chỉ như miếng bọt biển, nhìn có vẻ khổng lồ nhưng bên trong lại chỉ toàng không khí trống rỗng.
bởi thế cho nên lúc trước dù có rất nhiều thế lực muốn gia nhập hiệp minh hội, nhưng Hàn Thiên vẫn một mực chối từ, gia nhập vào hội thì lợi ích bị ràng buộc với nhau, Hàn Thiên hắn và thiên long quân sẽ phải ra thêm một phần sức, để đổi lấy sự hiệu triệu lớn lao lúc trước, chỉ có danh ngạch gia nhập học viện là điều kiện hấp dẫn nhất, nhưng thứ như thế không có nhiều.
lúc này lại khác tình huống ở hiện tại đã khiến rất nhiều người đốn ngộ, bản thân họ không thể đạt được một danh ngạch gia nhập học viện khi không đủ thực lực, hai mươi mấy ngày tranh đấu có lẽ phần đông người dự thi cũng đã nhận ra, thứ tốt nhất mà họ có thể đạt được lúc này chỉ là an toàn rời khỏi kỳ tuyển trạch với thân thể lành lặn cùng một số tài nguyên trong người mà thôi.
Thực lòng mà nói không phải ai cũng chấp mê bất ngộ với cái danh ngạch hão huyền kia, hai mươi mấy ngày khảo hạch bản thân của bọn họ cũng đã nhận ra được vị trí của mình là nằm ở đâu?, xo với các cường giả cấp võ sư trở lên những người chỉ có thực lực ở cấp võ sĩ quả thực quá yếu ớt, cùng là võ sĩ thì cũng phân thành mấy cấp bậc, căn bản thì không đủ thực lực mà muốn vào học viện lớn như lý khố chính là người say nói mộng.
Ngay lúc sức hấp dẫn lớn nhất là danh ngạch đã bớt nhiệt trong lòng các thí sinh cấp thấp khác, thì số tài nguyên mà họ được nhận sau kỳ tuyễn trạch sẽ là ưu tiên tiếp theo, đám người này đều là tinh anh của thế hệ trẻ, cho dù không thể gia nhập học viện tốt nhất thì cũng có hàng trăm học viện khác để họ lựa chọn, mà bản thân họ phải có một số tiền nhất định để phục vụ cho quá trình phát triển của mình sau này.
Đám người ở đây đã bỏ ra quá nhiều vào kỳ tuyễn trạch này, nếu không nhận được gì mà rời khỏi đây thì quả là một thiệt thòi lớn, hai phần tài nguyên trên tổng số tài nguyên tìm được không phải ít, các ngươi nếu tìm được tài nguyên tương ứng một vạn linh thạch thì các ngươi sẽ được nhận hai ngàn, trong cổ sơn chiến trường bảo vật vô kể, cho dù xuất hiện cự phú tìm được tài nguyên tương ứng với chục vạn linh thạch cũng không phải là việc gì hiếm, nếu có thể thành công mang số tài nguyên này ra ngoài, hai phần trong đó sẽ là của ngươi.
Vậy mà tự dưng lại xuất hiện một thần vương hội công khai cướp hết tài nguyên tích cóp được trong mấy mươi ngày qua, sự phẫn nộ cùng tức giận này đám người kia sao có thể bỏ qua?, nó giống như ngươi là người đánh cá, đã bỏ ra rất nhiều công sức để quăng một mẻ lưới, thế nhưng thời thế không ở cạnh ngươi, đột nhiên trời nổi bão khiến ngươi chẳng những không bắt được cá còn mất cả thuyền lẫn lưới, thậm chí ngay cả tính mạng của ngươi cũng suýt bị đe dọa.
Sự bất cam này đám thí sinh yếu ớt kia chắc chắn là không thể chịu được, chỉ là do kẻ thù quá mạnh khiến họ chẳng thể làm gì, đối với tên ngư dân kia thì là trời cao, còn đối với những thí sinh yếu ớt này thì thần vương hội cũng cao như trời, bọn họ muốn phản khán nhưng không đủ sức, lúc này chỉ cần có một cánh tay đưa ra để dẫn dắt những bầy đom đóm nhỏ này, chút sức của họ sẽ được gộp lại, người sống trên đời mệnh phải tự do mình, nếu tất cả cùng đồng tâm đồng sức cho dù là trời cũng có thể bị xuyên thủng.
Hàn Thiên chính là coi trọng sức mạnh của tập thể những kẻ bị thần vương hội chà đạp này, lý khố đại học viện muốn thông qua kỳ thi này để dạy cho các thí sinh trẻ kia một bài học về thế đạo cùng sự chấp nhận số phận của bản thân, nhưng Hàn Thiên hắn chính là muốn cho những kẻ kia thấy điều ngược lại, có những lúc đúng hoặc sai là không thể bàn luận, chỉ khi ngươi biết mình cần làm gì thì ngươi mới cảm nhận được đâu là đúng đâu là sai.
Đạo lý kẻ mạnh trên kẻ yếu không hề sai, nhưng đạo lý con giun xéo mấy cũng quằn vẫn là đúng, mọi sự trên đời đều phải hài hòa, khi kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu quá mức, đạo của kẻ mạnh đã không còn đúng nữa.
Hàn Thiên muốn thu phục đám người này để cùng hắn chống lại thần vương hội thì trước tiên hắn phải thể hiện được vị thế của bản thân cùng hiệp minh hội, ở trong đám đông trước mặt thì Miêu Cẩn là kẻ có ý định khiếp nhược gây ảnh hưởng đến kẻ khác nhất, Hàn Thiên hắn cần lập uy, đem tên này ra khai đao vừa hay vô cùng hợp.
Lợi dụng lúc tên nọ vừa buôn lời xấc láo Hàn Thiên liền cười to nói.
-ta chính là bảo kẻ không có năng lực thì chỉ giỏi tìm lý do, ngươi xem ngươi bây giờ chẳng phải bộ dáng rất khiếp nhược rất vô dụng đó sao?, ngươi nhụt chí đã đành còn kéo theo người khác cũng thành kẻ như ngươi, thêm một tội nói sai sự thật về kẻ khác, loại người như ngươi thật chẳng có chút phẩm trạch nào!.
Miêu Cẩn trên mặt lúc xanh lúc vàng sau khi tra xét Hàn Thiên không hề có dao động lực lượng quá mạnh mẽ thì hắn liền trở giọng hăm dọa nói.
-tiểu tử ngươi tuổi không cao nhưng tính tình thật ngạo mạng, hôm nay để ta thay mặt phụ mẫu ngươi dạy cho ngươi một bài học vậy.
Nói đoạn Miêu Cẩn liền đề khí xông lên, hắn có thực lực võ sĩ đỉnh phong, tốc độ đề thân cao như vầy có vẻ tên này khá thiện về tốc độ, đấu khí trong người Miêu Cẩn nhanh chóng vận chuyển thủ trảo bên phải đã dần chuyển thành màu đen, từng luồn tử khí đang không ngừng tỏa ra, có vẻ như hắn đang dùng một loại độc trảo võ kỹ nào đó.
Những người còn lại trong trường nhìn thấy cảnh này liền không khỏi thất kinh, Đại Sùng vốn không ưa Miêu Cẩn, lúc này thấy hắn vừa ra tay liền dùng đến độc thủ, gương mặt không khỏi có chút phẫn nộ thét lên.
-thiếu niên này chỉ là nói bóng gió vài lời, cũng không phải là chỉ đích danh miêu cẫn người mà nói, vừa ra tay đã hạ độc thủ, miêu cẫn ngươi quả thực như lời thiếu niên này nói, hoàn toàn không hề có chút phẩm trạch nào.
Đối với đám đông ở đây hành động của miêu cẫn có vẻ rất nhanh, nhưng trong mắt Hàn Thiên tốc độ của Miêu Cẩn còn không qua nổi Thi Đồng, cho dù hắn nhắm mắt đánh bừa cũng có thể hạ tên này chỉ trong một đòn.
Miêu Cẩn tiếp cận ngày càng gần mà Hàn Thiên vẫn chẳng có động tịnh gì, đám người phía xa ngày càng lo lắng có người yếu bóng vía còn không chắc chắn nói “hắn không phải là sợ đến mức chẳng di chuyển nổi rồi chứ?”.
Nhưng mà sự kiện diễn ra tiếp sau đó quả thực khiến đám đông không khỏi ngỡ ngàng, chỉ thấy Hàn Thiên một quyền đánh ra, trong phút chốc Miêu Cẩn không biết đã bị đánh trúng ở đâu mà thân thể hắn đã văng về sau gần ba trượng.
Chỉ thấy hắn lồm cồm bò dậy, cánh tay phải đã bất động hoàn toàn, ánh mắt Miêu Cẩn lúc này toàn một bộ dáng không thể tin, hắn cay độc nói.
-tiểu tặc ngươi rốt cuộc là do ai phái đến, có phải là người của hiệp minh hội đến đây đàn áp chúng ta không?, chúng ta hiện đã không còn thứ gì để dâng cho các ngươi rồi?.
Hàn Thiên nét mặt thoáng nhăn lại, hiệp minh hội của hắn xưa nay chưa từng áp bức đám người yếu hơn mình để đòi cống nạp, vậy mà tên Miêu Cẩn này lại nói không thành có, ban đầu cũng là mấy người bọn hắn thấy hiệp minh hội thế lớn nên đem tài nguyên tới cậy nhờ, nay lại trở mặt nói hiệp minh hội cưỡng chế họ, tên Miêu Cẩn này chỉ sợ là chiêu trò của thần vương hội cài cắm vào đây để ngăn chặn những người kia liên kết lại chống phá thần vương hội, nếu không hắn đã không chủ tâm hạ thấp uy tín của hiệp minh hội xuống như thế.
Suy nghĩ vừa thoáng qua Hàn Thiên liền hùng hồn nói.
-ta chưa từng bảo người của mình đòi lợi ích từ các tiểu bang của các ngươi, Miêu Cẩn ngươi mở mồm là bôi nhọ hiệp minh hội ta, cái chuyện này có phải là ngươi được thần vương hội sai khiến hay không?
Miêu Cẩn vừa nghe xong lời này thì liền hoảng hồn nói.
-ngươi…ngươi là Hàn Thiên, không lý nào?, lúc này ngươi hẵn là đang bị vây khốn trên ngọn độc sơn phía nam mới phải, sao lại có mặt ở đây được?.
Hàn Thiên cười bí hiểm nói.
-bất ngờ lắm phải không?, hẵn là thần vương hội đã thuê một số kẻ như ngươi đến ngăn những người này liên kết lại để chống phá thần vương hội, nếu hôm nay ta không tình cờ đi qua đây hẵn là ngươi có thể thành công rồi, nghĩ được kế sách dọa địch thế này, hẵn là tên khốn trần lãng kia làm không sai, sao? hắn đã cho ngươi lợi ích gì?, à mà thôi… ta cứ cướp lấy mộc bài của ngươi rồi trực tiếp xem là được.
Nói đoạn Hàn Thiên liền chầm chậm đi tới chổ Miêu Cẩn, hắn ta thấy cảnh này liền hốt hoảng nói.
-Hàn Thiên ngươi và hiệp minh hội của ngươi đều là những tên dối trá, lúc này sự thật bị ta nói ra lại muốn bịt miệng hay sao?, hùng nhị các ngươi mau xông lên ngăn tên này lại cho ta.
Miêu Cẩn vừa dứt lời trong đám đông liền có khoảng ba mươi võ giả lao ra bao vây lấy Hàn Thiên, nhìn thấy cảnh này Hàn Thiên không khỏi cười lạnh mấy hơi.
Ba mươi võ sĩ từ sơ tầng đến đỉnh phong, lực lượng này nếu đối đầu với một tên võ sư trung tầng thì cửa thắng cũng khá cao, bất quá gặp một võ sư đỉnh phong như Hàn Thiên hắn thì lại chẳng hề có chút phân lượng nào, nhìn thẳng vào Miêu Cẩn bằng ánh mắt thị uy Hàn Thiên bình tĩnh nói.
-ngươi nghĩ từng này vây cảnh sẽ đủ để ngăn chặn ta sao?, ngươi quả thực xem thường thủ lĩnh hiệp minh hội này quá rồi, bây giờ để cho công bằng hơn, ta sẽ cho các ngươi chút ưu thế vậy, như thế này đi, nếu ta dùng đến có ai trong các ngươi ép được ta dùng đến tay phải, ta liền coi như thua, chuyện này ta sẽ bỏ qua cho Miêu Cẩn ngươi, bằng như ta thắng thì cảm phiền ngươi cùng đồng bọn của mình cuốn xéo khỏi đây ngay, ta còn chuyện muốn nói với các vị huynh đài này.
Miêu Cẩn nghe xong lời này liền cười như điên nói, tiểu tử ngươi cũng ngông cuồng lắm, hùng nhị ngươi cùng các huynh đệ mau cho hắn biết thế nào là lễ độ đi, chỉ cần ép hắn dùng đến tay phải, chúng ta coi như thắng.
Đám thuộc hạ của Miêu Cẩn nhất tề xông lên như thác lũ, ba mươi mấy người, sáu mươi mấy đôi quyền thủ, người ta hay nói song quyền nan địch tứ thủ quả không sai, nhưng mà nó chỉ đúng trong giới phàm nhân, trong giới tu chân có những lúc dù nhiều người hơn cũng chưa chắc mạnh hơn.
Nhìn đám đông đang lao tới Hàn Thiên chỉ khẽ thở dài một hơi, lần này để hắn ỷ mạnh hiếp yếu một chút vậy!, đám người bên ngoài chỉ thấy Hàn Thiên bị vây trong một làn sóng cao thủ cực kỳ nhiều, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thấy đâu, tầm này cho dù hắn thực lực cao siêu muốn thoát ra mà không dùng đến chân thực lực thì quả không thể, mà như hắn dùng đến tay phải thì coi như là thua, vậy nên cả đám người quan sát đều muốn biết Hàn Thiên rốt cuộc sẽ dùng cách thức nào để thoát thân.
Chỉ thấy làn sóng người vừa ập vào liền bị đẩy ra ngoài cực kỳ nhanh chóng, chẳng biết Hàn Thiên đã dùng võ kỹ gì, chỉ thấy nội trong ba trượng xung quanh hắn, người của miêu cẫn không còn ai hiện diện được trong đó.
Trận thế của quân địch vừa tan, Hàn Thiên liền như hổ vào bầy dê, thân hình nhanh như thiểm điện xuyên toa qua lại giữa chiến trường, quyền xuất như cự chuy giáng xuống, cước đạp tựa lôi đình oanh kích, mỗi một đối thủ chỉ cần đánh một đòn không hơn, chênh lệch thực lực là quá lớn, nếu không có con bài đặc biệt gì muốn phản khán e là vô vọng.
Đám thủ hạ của Miêu Cẩn không được học viện cấp cho bất cứ chiêu trò gì, lại thêm bản thân xuất thân không cao, muốn có được con bài nào chất lượng e là không thể, đối đầu với quái vật như Hàn Thiên chính là cực kỳ bất lực.
Cho dù Hàn Thiên thương hại để cho chúng đánh trúng một hai đòn, thì cũng chẳng có ai đủ sức đánh hắn bị thương lùi đi nữa bước, ba mươi mấy cao thủ, Hàn Thiên hắn chỉ cần đúng ba mươi mấy đòn liền đả bại toàn bộ.
Nhìn Hàn Thiên chầm chậm đi tới Miêu Cẩn không khỏi hoảng hồn thất thanh.
-ngươi muốn làm gì?, học viện không cho sát nhân, ngươi mà dám động vào ta danh ngạch mà ngươi có chỉ sợ cũng bị tước mất, ngươi không được ra tay với ta.
Hàn Thiên khẽ cười lạnh một cái nói.
-ngươi không cần hoảng, ta chỉ là muốn kiểm tra thân phận của ngươi thôi!.
Đám người nọ không cần nghĩ cũng biết, thiếu niên này là người vừa nói, chỉ là bọn họ đều không biết người trẻ tuổi trước mặt này là ai?, chỉ thấy phong cách phục sức của hắn rất giản dị, áo vải mềm màu xám trắng, quần đen mộc mạc, chân đi một đôi hài bảo khí khá tinh xảo.
Hông gã đeo một đai ngọc lam sắc, tay áo dài được xoắn lên đến cùi chỏ làm lộ ra bắp tay săn chắc lực lưỡng, đám đông bên này chưa từng có ai thấy qua thiếu niên anh tuấn hơn gã, nước da đều màu không trắng trẻo như nữ nhân mà cũng không tối màu như đám nam nhân hay đi nắng.
Khuôn mặt cân đối chuẩn chỉnh, mày kiếm mắt rồng, mũi thẳng và cao như chim ưng, môi đỏ răng trắng, khóe miệng thi thoảng lại điểm một nụ cười nhẹ thể hiện sự lãnh ngạo tự tin, cùng bá khí uy áp khắp thiên địa, tóc hắn dài quá lưng từng sợi tóc đều thẳng đều và vào nếp, phía sau cột thành bó bằng dây cỏ, phía trước chải qua hai thái dương tạo thành mái, ánh mắt uy nghiêm thoắt ẩn thoắt hiện dưới mái tóc dài khi gió thổi qua, quả thực khiến cho người nhìn vào không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Trong lúc những người khác còn đang bận suy đoán xem thiếu niên này là ai? Và tại sao hắn lại đi một mình trong chiến trường lúc này? Thì Miêu Cẩn đã trở giọng chất vấn nói.
-ngươi là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của bọn ta?, có biết là trên đời này ngươi muốn nói cái gì, thì trước tiên phải xem mình có đủ khả năng chịu được trách nhiệm sau đó hay không rồi hẵn nói, những kẻ lực mỏng lại cao ngạo coi thiên hạ chẳng ra gì đến nay còn sống cũng chẳng được mấy người đâu?.
Thiếu niên vừa xuất hiện này không phải Hàn Thiên thì còn là ai?, khi nãy hắn ở một bên nghe Miêu Cẩn mở mồm ra là xúc phạm hiệp minh hội, đến cả sự thực hắn cũng không biết nhưng lại dám tuyên bố xằng bậy, nếu Hàn Thiên hắn còn để yên cho hắn nói bừa, chẳng những danh tiếng của hiệp minh hội bị bôi nhọ mà cả cổ sơn chiến trường cũng chẳng còn ai dám theo hắn và hiệp minh hội chống lại Liêu Kiến Anh.
Vậy nên Hàn Thiên hắn lần này nhất định phải ra mặt, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đạo lý người xưa truyền xuống quả không sai, thần vương hội tuy mạnh nhưng lại quá gang tàng bạo ngược, trong lúc phát triển đã gây ra thù oán khắp nơi, tuy bọn họ chẳng coi những thế lực nhỏ yếu này ra gì, nhưng nếu biết liên kết sức mạnh của tất cả lại với nhau thì cho dù thần vương hội có mạnh, bị hàng ngàn hàng vạn con sóng xô liên tục cũng có lúc phải bị lật.
Ngày trước hiệp minh hội không thể nhận nhiều thành viên cũng không thể hiệu triệu được nhiều cao thủ nguyên nhân cốt yếu là ở chổ, số danh ngạch trong hội không đủ để chia cho toàn bộ thành viên, nội bộ của hội xuất hiện nhiều kẻ không có danh ngạch, đó chính là mối họa tiềm tàng dẫn đến các con sóng ngầm.
Hàn Thiên hắn rộng lượng phóng khoáng là thật, thế nhưng hắn cũng hiểu một nguyên tắc cốt lỏi của kỳ tuyển trạch này, chỉ những ai đủ thực lực và tiềm lực mới có thể được nhận vào lý khố đại học viện, Hàn Thiên hắn dùng thực lực của mình cưỡng chế trợ giúp nhiều người yếu ớt khác gia nhập học viện đã là một canh bài mạo hiểm.
hiệp minh hội của hắn phải cân bằng giữa mạnh và yếu, chủ lực của cả hội là thiên long quân, những thành viên khác có thể gọi là những kẻ ăn theo cũng được, nếu số thành viên ăn theo quá lớn dẫn đến tinh anh trong hội không đủ để chấn nhiếp các thế lực khác, kết quả hiệp minh hội chỉ như miếng bọt biển, nhìn có vẻ khổng lồ nhưng bên trong lại chỉ toàng không khí trống rỗng.
bởi thế cho nên lúc trước dù có rất nhiều thế lực muốn gia nhập hiệp minh hội, nhưng Hàn Thiên vẫn một mực chối từ, gia nhập vào hội thì lợi ích bị ràng buộc với nhau, Hàn Thiên hắn và thiên long quân sẽ phải ra thêm một phần sức, để đổi lấy sự hiệu triệu lớn lao lúc trước, chỉ có danh ngạch gia nhập học viện là điều kiện hấp dẫn nhất, nhưng thứ như thế không có nhiều.
lúc này lại khác tình huống ở hiện tại đã khiến rất nhiều người đốn ngộ, bản thân họ không thể đạt được một danh ngạch gia nhập học viện khi không đủ thực lực, hai mươi mấy ngày tranh đấu có lẽ phần đông người dự thi cũng đã nhận ra, thứ tốt nhất mà họ có thể đạt được lúc này chỉ là an toàn rời khỏi kỳ tuyển trạch với thân thể lành lặn cùng một số tài nguyên trong người mà thôi.
Thực lòng mà nói không phải ai cũng chấp mê bất ngộ với cái danh ngạch hão huyền kia, hai mươi mấy ngày khảo hạch bản thân của bọn họ cũng đã nhận ra được vị trí của mình là nằm ở đâu?, xo với các cường giả cấp võ sư trở lên những người chỉ có thực lực ở cấp võ sĩ quả thực quá yếu ớt, cùng là võ sĩ thì cũng phân thành mấy cấp bậc, căn bản thì không đủ thực lực mà muốn vào học viện lớn như lý khố chính là người say nói mộng.
Ngay lúc sức hấp dẫn lớn nhất là danh ngạch đã bớt nhiệt trong lòng các thí sinh cấp thấp khác, thì số tài nguyên mà họ được nhận sau kỳ tuyễn trạch sẽ là ưu tiên tiếp theo, đám người này đều là tinh anh của thế hệ trẻ, cho dù không thể gia nhập học viện tốt nhất thì cũng có hàng trăm học viện khác để họ lựa chọn, mà bản thân họ phải có một số tiền nhất định để phục vụ cho quá trình phát triển của mình sau này.
Đám người ở đây đã bỏ ra quá nhiều vào kỳ tuyễn trạch này, nếu không nhận được gì mà rời khỏi đây thì quả là một thiệt thòi lớn, hai phần tài nguyên trên tổng số tài nguyên tìm được không phải ít, các ngươi nếu tìm được tài nguyên tương ứng một vạn linh thạch thì các ngươi sẽ được nhận hai ngàn, trong cổ sơn chiến trường bảo vật vô kể, cho dù xuất hiện cự phú tìm được tài nguyên tương ứng với chục vạn linh thạch cũng không phải là việc gì hiếm, nếu có thể thành công mang số tài nguyên này ra ngoài, hai phần trong đó sẽ là của ngươi.
Vậy mà tự dưng lại xuất hiện một thần vương hội công khai cướp hết tài nguyên tích cóp được trong mấy mươi ngày qua, sự phẫn nộ cùng tức giận này đám người kia sao có thể bỏ qua?, nó giống như ngươi là người đánh cá, đã bỏ ra rất nhiều công sức để quăng một mẻ lưới, thế nhưng thời thế không ở cạnh ngươi, đột nhiên trời nổi bão khiến ngươi chẳng những không bắt được cá còn mất cả thuyền lẫn lưới, thậm chí ngay cả tính mạng của ngươi cũng suýt bị đe dọa.
Sự bất cam này đám thí sinh yếu ớt kia chắc chắn là không thể chịu được, chỉ là do kẻ thù quá mạnh khiến họ chẳng thể làm gì, đối với tên ngư dân kia thì là trời cao, còn đối với những thí sinh yếu ớt này thì thần vương hội cũng cao như trời, bọn họ muốn phản khán nhưng không đủ sức, lúc này chỉ cần có một cánh tay đưa ra để dẫn dắt những bầy đom đóm nhỏ này, chút sức của họ sẽ được gộp lại, người sống trên đời mệnh phải tự do mình, nếu tất cả cùng đồng tâm đồng sức cho dù là trời cũng có thể bị xuyên thủng.
Hàn Thiên chính là coi trọng sức mạnh của tập thể những kẻ bị thần vương hội chà đạp này, lý khố đại học viện muốn thông qua kỳ thi này để dạy cho các thí sinh trẻ kia một bài học về thế đạo cùng sự chấp nhận số phận của bản thân, nhưng Hàn Thiên hắn chính là muốn cho những kẻ kia thấy điều ngược lại, có những lúc đúng hoặc sai là không thể bàn luận, chỉ khi ngươi biết mình cần làm gì thì ngươi mới cảm nhận được đâu là đúng đâu là sai.
Đạo lý kẻ mạnh trên kẻ yếu không hề sai, nhưng đạo lý con giun xéo mấy cũng quằn vẫn là đúng, mọi sự trên đời đều phải hài hòa, khi kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu quá mức, đạo của kẻ mạnh đã không còn đúng nữa.
Hàn Thiên muốn thu phục đám người này để cùng hắn chống lại thần vương hội thì trước tiên hắn phải thể hiện được vị thế của bản thân cùng hiệp minh hội, ở trong đám đông trước mặt thì Miêu Cẩn là kẻ có ý định khiếp nhược gây ảnh hưởng đến kẻ khác nhất, Hàn Thiên hắn cần lập uy, đem tên này ra khai đao vừa hay vô cùng hợp.
Lợi dụng lúc tên nọ vừa buôn lời xấc láo Hàn Thiên liền cười to nói.
-ta chính là bảo kẻ không có năng lực thì chỉ giỏi tìm lý do, ngươi xem ngươi bây giờ chẳng phải bộ dáng rất khiếp nhược rất vô dụng đó sao?, ngươi nhụt chí đã đành còn kéo theo người khác cũng thành kẻ như ngươi, thêm một tội nói sai sự thật về kẻ khác, loại người như ngươi thật chẳng có chút phẩm trạch nào!.
Miêu Cẩn trên mặt lúc xanh lúc vàng sau khi tra xét Hàn Thiên không hề có dao động lực lượng quá mạnh mẽ thì hắn liền trở giọng hăm dọa nói.
-tiểu tử ngươi tuổi không cao nhưng tính tình thật ngạo mạng, hôm nay để ta thay mặt phụ mẫu ngươi dạy cho ngươi một bài học vậy.
Nói đoạn Miêu Cẩn liền đề khí xông lên, hắn có thực lực võ sĩ đỉnh phong, tốc độ đề thân cao như vầy có vẻ tên này khá thiện về tốc độ, đấu khí trong người Miêu Cẩn nhanh chóng vận chuyển thủ trảo bên phải đã dần chuyển thành màu đen, từng luồn tử khí đang không ngừng tỏa ra, có vẻ như hắn đang dùng một loại độc trảo võ kỹ nào đó.
Những người còn lại trong trường nhìn thấy cảnh này liền không khỏi thất kinh, Đại Sùng vốn không ưa Miêu Cẩn, lúc này thấy hắn vừa ra tay liền dùng đến độc thủ, gương mặt không khỏi có chút phẫn nộ thét lên.
-thiếu niên này chỉ là nói bóng gió vài lời, cũng không phải là chỉ đích danh miêu cẫn người mà nói, vừa ra tay đã hạ độc thủ, miêu cẫn ngươi quả thực như lời thiếu niên này nói, hoàn toàn không hề có chút phẩm trạch nào.
Đối với đám đông ở đây hành động của miêu cẫn có vẻ rất nhanh, nhưng trong mắt Hàn Thiên tốc độ của Miêu Cẩn còn không qua nổi Thi Đồng, cho dù hắn nhắm mắt đánh bừa cũng có thể hạ tên này chỉ trong một đòn.
Miêu Cẩn tiếp cận ngày càng gần mà Hàn Thiên vẫn chẳng có động tịnh gì, đám người phía xa ngày càng lo lắng có người yếu bóng vía còn không chắc chắn nói “hắn không phải là sợ đến mức chẳng di chuyển nổi rồi chứ?”.
Nhưng mà sự kiện diễn ra tiếp sau đó quả thực khiến đám đông không khỏi ngỡ ngàng, chỉ thấy Hàn Thiên một quyền đánh ra, trong phút chốc Miêu Cẩn không biết đã bị đánh trúng ở đâu mà thân thể hắn đã văng về sau gần ba trượng.
Chỉ thấy hắn lồm cồm bò dậy, cánh tay phải đã bất động hoàn toàn, ánh mắt Miêu Cẩn lúc này toàn một bộ dáng không thể tin, hắn cay độc nói.
-tiểu tặc ngươi rốt cuộc là do ai phái đến, có phải là người của hiệp minh hội đến đây đàn áp chúng ta không?, chúng ta hiện đã không còn thứ gì để dâng cho các ngươi rồi?.
Hàn Thiên nét mặt thoáng nhăn lại, hiệp minh hội của hắn xưa nay chưa từng áp bức đám người yếu hơn mình để đòi cống nạp, vậy mà tên Miêu Cẩn này lại nói không thành có, ban đầu cũng là mấy người bọn hắn thấy hiệp minh hội thế lớn nên đem tài nguyên tới cậy nhờ, nay lại trở mặt nói hiệp minh hội cưỡng chế họ, tên Miêu Cẩn này chỉ sợ là chiêu trò của thần vương hội cài cắm vào đây để ngăn chặn những người kia liên kết lại chống phá thần vương hội, nếu không hắn đã không chủ tâm hạ thấp uy tín của hiệp minh hội xuống như thế.
Suy nghĩ vừa thoáng qua Hàn Thiên liền hùng hồn nói.
-ta chưa từng bảo người của mình đòi lợi ích từ các tiểu bang của các ngươi, Miêu Cẩn ngươi mở mồm là bôi nhọ hiệp minh hội ta, cái chuyện này có phải là ngươi được thần vương hội sai khiến hay không?
Miêu Cẩn vừa nghe xong lời này thì liền hoảng hồn nói.
-ngươi…ngươi là Hàn Thiên, không lý nào?, lúc này ngươi hẵn là đang bị vây khốn trên ngọn độc sơn phía nam mới phải, sao lại có mặt ở đây được?.
Hàn Thiên cười bí hiểm nói.
-bất ngờ lắm phải không?, hẵn là thần vương hội đã thuê một số kẻ như ngươi đến ngăn những người này liên kết lại để chống phá thần vương hội, nếu hôm nay ta không tình cờ đi qua đây hẵn là ngươi có thể thành công rồi, nghĩ được kế sách dọa địch thế này, hẵn là tên khốn trần lãng kia làm không sai, sao? hắn đã cho ngươi lợi ích gì?, à mà thôi… ta cứ cướp lấy mộc bài của ngươi rồi trực tiếp xem là được.
Nói đoạn Hàn Thiên liền chầm chậm đi tới chổ Miêu Cẩn, hắn ta thấy cảnh này liền hốt hoảng nói.
-Hàn Thiên ngươi và hiệp minh hội của ngươi đều là những tên dối trá, lúc này sự thật bị ta nói ra lại muốn bịt miệng hay sao?, hùng nhị các ngươi mau xông lên ngăn tên này lại cho ta.
Miêu Cẩn vừa dứt lời trong đám đông liền có khoảng ba mươi võ giả lao ra bao vây lấy Hàn Thiên, nhìn thấy cảnh này Hàn Thiên không khỏi cười lạnh mấy hơi.
Ba mươi võ sĩ từ sơ tầng đến đỉnh phong, lực lượng này nếu đối đầu với một tên võ sư trung tầng thì cửa thắng cũng khá cao, bất quá gặp một võ sư đỉnh phong như Hàn Thiên hắn thì lại chẳng hề có chút phân lượng nào, nhìn thẳng vào Miêu Cẩn bằng ánh mắt thị uy Hàn Thiên bình tĩnh nói.
-ngươi nghĩ từng này vây cảnh sẽ đủ để ngăn chặn ta sao?, ngươi quả thực xem thường thủ lĩnh hiệp minh hội này quá rồi, bây giờ để cho công bằng hơn, ta sẽ cho các ngươi chút ưu thế vậy, như thế này đi, nếu ta dùng đến có ai trong các ngươi ép được ta dùng đến tay phải, ta liền coi như thua, chuyện này ta sẽ bỏ qua cho Miêu Cẩn ngươi, bằng như ta thắng thì cảm phiền ngươi cùng đồng bọn của mình cuốn xéo khỏi đây ngay, ta còn chuyện muốn nói với các vị huynh đài này.
Miêu Cẩn nghe xong lời này liền cười như điên nói, tiểu tử ngươi cũng ngông cuồng lắm, hùng nhị ngươi cùng các huynh đệ mau cho hắn biết thế nào là lễ độ đi, chỉ cần ép hắn dùng đến tay phải, chúng ta coi như thắng.
Đám thuộc hạ của Miêu Cẩn nhất tề xông lên như thác lũ, ba mươi mấy người, sáu mươi mấy đôi quyền thủ, người ta hay nói song quyền nan địch tứ thủ quả không sai, nhưng mà nó chỉ đúng trong giới phàm nhân, trong giới tu chân có những lúc dù nhiều người hơn cũng chưa chắc mạnh hơn.
Nhìn đám đông đang lao tới Hàn Thiên chỉ khẽ thở dài một hơi, lần này để hắn ỷ mạnh hiếp yếu một chút vậy!, đám người bên ngoài chỉ thấy Hàn Thiên bị vây trong một làn sóng cao thủ cực kỳ nhiều, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thấy đâu, tầm này cho dù hắn thực lực cao siêu muốn thoát ra mà không dùng đến chân thực lực thì quả không thể, mà như hắn dùng đến tay phải thì coi như là thua, vậy nên cả đám người quan sát đều muốn biết Hàn Thiên rốt cuộc sẽ dùng cách thức nào để thoát thân.
Chỉ thấy làn sóng người vừa ập vào liền bị đẩy ra ngoài cực kỳ nhanh chóng, chẳng biết Hàn Thiên đã dùng võ kỹ gì, chỉ thấy nội trong ba trượng xung quanh hắn, người của miêu cẫn không còn ai hiện diện được trong đó.
Trận thế của quân địch vừa tan, Hàn Thiên liền như hổ vào bầy dê, thân hình nhanh như thiểm điện xuyên toa qua lại giữa chiến trường, quyền xuất như cự chuy giáng xuống, cước đạp tựa lôi đình oanh kích, mỗi một đối thủ chỉ cần đánh một đòn không hơn, chênh lệch thực lực là quá lớn, nếu không có con bài đặc biệt gì muốn phản khán e là vô vọng.
Đám thủ hạ của Miêu Cẩn không được học viện cấp cho bất cứ chiêu trò gì, lại thêm bản thân xuất thân không cao, muốn có được con bài nào chất lượng e là không thể, đối đầu với quái vật như Hàn Thiên chính là cực kỳ bất lực.
Cho dù Hàn Thiên thương hại để cho chúng đánh trúng một hai đòn, thì cũng chẳng có ai đủ sức đánh hắn bị thương lùi đi nữa bước, ba mươi mấy cao thủ, Hàn Thiên hắn chỉ cần đúng ba mươi mấy đòn liền đả bại toàn bộ.
Nhìn Hàn Thiên chầm chậm đi tới Miêu Cẩn không khỏi hoảng hồn thất thanh.
-ngươi muốn làm gì?, học viện không cho sát nhân, ngươi mà dám động vào ta danh ngạch mà ngươi có chỉ sợ cũng bị tước mất, ngươi không được ra tay với ta.
Hàn Thiên khẽ cười lạnh một cái nói.
-ngươi không cần hoảng, ta chỉ là muốn kiểm tra thân phận của ngươi thôi!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.