Chương 169: lưỡng hội tranh đấu.
Hắc Bạch Giả
02/05/2022
Vốn tưởng chiến thắng đã về tay Nhược Mộng nào ngờ phút chót lại xảy ra
biến cố làm người khác không thể tin được, lúc này lưỡi kiếm của người
định ám toán Nhược Mộng đã ở rất gần, trong thời khắc mà ai cũng nghĩ
Nhược Mộng nhất định bị đâm trúng thì bất ngờ lại xảy đến.
Dù vẫn xoay lưng lại với đối thủ nhưng Khắp người Nhược Mộng chợt tuôn ra một luồn hào quang kim sắc, đạo nhân ảnh tập kích có tốc độ cực kỳ mau lẹ nhưng đụng phải kim quang nọ, thân thể liền thoáng khựng lại trong khoảnh khắc, ngay cả tốc độ tiến tới cũng dường như chậm lại mấy thành liền, Nhược Mộng chớp lấy thời cơ, thân thể lướt về trước ba bước, khẽ xoay người qua một bên, lưỡi kiếm của kẻ ám toán đã sượt qua người nàng mất rồi.
Một tay Nhược Mộng huy động pháp trượng hất lên, cổ tay cầm kiếm của kẻ nọ đã bị đánh trúng, choang một tiếng thanh kiếm trong tay kẻ nọ đã bị đánh rơi xuống đất, liền sau đó mười mấy luồn dây leo chợt xuất hiện từ mặt đất trói chặt lấy thân hạ thân của kẻ ám toán nọ.
Tình huống vừa qua quả thực là quá hung hiễm, Nhược Mộng thầm cảm tạ Hàn Thiên vì lá bùa mà trước khi đi hắn để lại cho nàng, hắn bảo đã chuẩn bị tất thảy, nếu gặp tình huống nguy cấp nào đó, Nhược Mộng nàng chỉ cần dùng đấu khí phá phong ấn, một cái chiêu thức khống chế cực mạnh liền sẽ được tung ra, chẳng ngờ vừa nãy lá bùa đó đã cứu Nhược Mộng nàng thoát khỏi một tình huống nguy nan.
Lúc này toàn trường cũng Nhìn rõ chân diện mục của kẻ ám toán, thân phận của người này làm toàn bộ nhân thủ của hai phe đều phải thảng thốt một trận, kẻ ám toán nọ không phải ai khác mà chính là nhất kiến công chúa, người vốn không nên xuất hiện ở đây.
Liêu Kiến Anh trước tràng cảnh này dường như cũng rất bất ngờ, hắn ngạc nhiên nhìn nhất kiến nói.
-không phải ta đã bảo cô ở dưới núi trấn thủ trận địa rồi hay sao?, vì cớ gì lại chạy tới đây xen ngang vào cuộc chiến?.
Nhất kiến vốn nghĩ mình đã đắc thủ, nào ngờ sắp thành lại bại, trong mắt nàng lúc này đầy một bộ dáng tiếc hận cùng không dám tin, nghiêm túc nhìn Liêu Kiến Anh nhất kiến nói.
-chẳng phải đã bàn định là tốc chiến tốc thắng rồi hay sao?, vậy mà giờ chàng lại còn cá cược với nữ nhân này?, nếu để trễ thêm một buổi chiều nữa, đại sư của chúng ta chỉ sợ khó thành.
Mặt Liêu Kiến Anh đầy nét nghi vấn đáp.
-dẫn binh đánh trận nói thắng liền thắng được hay sao?, cô ở đây nãy giờ sao không chống mắt lên xem bọn chúng đã chuẩn bị những gì?, hơn nữa tự tiện xen vào cá cược của kỵ sĩ, mặt mũi của Vũ Phong đã bị cô làm cho mất hết rồi.
Thấy Liêu Kiến Anh trách cứ mình, biểu hiện của nhất kiến thoạt đầu là bất nhẫn, cùng chua xót, sau lại giống như càng thêm quyết tâm, cuối cùng là bình tĩnh nói.
-sau này chàng sẽ hiểu được quyết định của ta hôm nay, hiện tại ta khuyên chàng nên dồn sức tiêu hủy cứ điểm này đi, nếu không thần vương hội chúng ta sẽ gặp bất lợi cực lớn trong cuộc đối đầu này.
Nhất kiến vừa dứt lời, một võ giả tay chân nhanh nhẹn liền nhanh chóng chạy từ dưới núi xông đến trận địa của Liêu Kiến Anh, nhận ra đó là người đưa tin của phe mình, Liêu Kiến Anh liền cho triệu kiến hắn.
Tên truyền tin nọ không trực tiếp báo cáo mà thì thầm vào tai Liêu Kiến Anh điều gì đó, Liêu Kiến Anh vừa nghe biểu cảm trên mặt biến chuyển ngày càng phức tạp, cuối cùng hắn lạnh tanh nói.
-Toàn quân nhận lệnh, chuẩn bị tấn công lên núi!.
Quyết định này của Liêu Kiến Anh đã khiến cả người của hắn lẫn người bên hiệp minh hội đều có những phản ứng đặc biệt, người bên thần vương hội là khó hiểu không biết vì sao lại phải đột ngột tấn công, còn người bên hiệp minh hội là phẫn nộ vì đối thủ phá bỏ ước định.
Nhược Mộng thấy tình huống phát sinh đột biến, giọng liền trở lạnh nói.
-tại sao ta đã thắng trận này mà các ngươi vẫn cố chấp tấn công?, ước định lúc trước chẳng lẽ các ngươi cứ thế mặt dày phá bỏ?.
Liêu Kiến Anh khuôn mặt tối sầm giọng cũng lạnh tanh đáp.
-ước định của chúng ta là nếu cô cướp được dải tua trên thân thương của Vũ Phong thì cô mới thắng, bây giờ Nhược Mộng cô đã làm được điều đó chưa???
Nhược Mộng không nói không rằng, một tay giơ nhanh định chộp lấy dải tua trên đầu thương của Vũ Phong, tiếc là Liêu Kiến Anh đã nhanh chóng cách không đánh ra một chưởng, tay của Nhược Mộng vừa xuất liền đã phải thu về, biết Liêu Kiến Anh đã có ý định phá bỏ ước định Nhược Mộng cũng không cố sức cướp dải tua kia nữa.
Nhanh chóng lấy ngọc giản truyền tống của bản thân rồi để cạnh người nhất kiến, Nhược Mộng uy hiếp.
-nếu các ngươi còn dám tiến công nhất kiến công chúa sẽ bị ta cưỡng chế đưa đi, lúc đó không có nàng ta thần vương hội các người đừng mơ nhận được sự trợ giúp nào từ ma võ hội nữa.
Liêu Kiến Anh nghe xong lời này thân thể liền thoáng dừng lại, lời của Nhược Mộng không phải không có sức uy hiếp, cho đến nay lực lượng của hiệp minh hội còn bảo tồn tốt hơn thần vương hội, nếu ngay lúc này mà mất đi sự trợ giúp từ ma võ hội, trận chiến này thần vương hội tất khó thắng.
Trong lúc Liêu Kiến Anh vẫn còn trù trừ e ngại, nhất kiến một bên liền quyết đoán nói.
-Kiến Anh chàng cứ trực tiếp xông lên đi, nữ nhân này nhất định không dám làm tổn thương ta đâu, lần trước cô ta cũng nương tay với ta, ta đoán cô ta cố kỵ thân phận của ta nên không dám làm liều đâu.
Tuy nhất kiến đã nói thế nhưng Liêu Kiến Anh vẫn chưa vội vọng động, hắn nhìn thật chăm chú biểu hiện của Nhược Mộng, hồi lâu liền quyết tâm nói.
-nhất kiến nàng cứ yên tâm, nếu Nhược Mộng cô ta dám loại nàng khỏi kỳ khảo hạch, ta sẽ đưa cả hiệp minh hội theo cùng nàng, thân phận tôn quý như nàng một cái danh nghạch gia nhập học viện hẵn là không đáng nói tới.
Vừa dứt lời thân ảnh của Liêu Kiến Anh đã xông thẳng về phía trước, một tay hắn vung lên mục tiêu cướp lại nhất kiến là rất rõ ràng, Nhược Mộng thấy Liêu Kiến Anh liều lĩnh như thế, bản thân lại mắc nợ lời hứa với Lưu Mộ không thể chân chính tổn hại đến nhất kiến công chúa, trong lòng chỉ có thể thầm cảm thương cho sự ngu ngốc của nhất kiến.
Một tay Nhược Mộng khẽ chạm vào nhất kiến, đám dây leo trói buộc nàng liền lan hẵn sang phía trên quấn chắc như hình con nhộng, Nhược Mộng nhanh chóng kéo nàng đi, giọng hối hả hạ lệnh.
-toàn bộ nhân thủ trong cứ điểm chuẩn bị đối địch, cứ thực thi như kế hoạch đã bàn trước.
Dứt lời Nhược Mộng liền kéo nhất kiến về phía trận doanh, hai quân chuẩn bị giáp mặt, tình huống hiện đã cực kỳ căn thẳng, Liêu Kiến Anh tất nhiên không muốn để nhất kiến rơi vào tay hiệp minh hội, hắn đề thân thật nhanh tốc độ đã đạt đến mức đại võ sư, Nhược Mộng thân mang theo một người di chuyển khó khăn, khoảng cách đến trận doanh của nàng còn một đoạn dài, lần này chỉ sợ Nhược Mộng không tẩu thoát kịp.
Trong lúc khoảng cách giữa Liêu Kiến Anh với Nhược Mộng chỉ còn khoảng nửa trượng, một đoàn hỏa cầu cực mạnh từ trên trời giáng xuống đã khiến Liêu Kiến Anh phải động tay đối phó, trong phút sơ hở Nhược Mộng đã đưa được nhất kiến về trận doanh.
Chủ soái vừa trở lại phòng tuyến của hiệp minh hội liền tiến hành phản công, từng tảng đá khổng lồ hình cầu, đường kính hơn một trượng nhanh chóng được họ thả xuống núi, kế đến từng đàn ma pháp công kích tầm xa nhanh chóng được đạo quân ma pháp sư phía sau phát ra.
Năm mươi người bên phía Liêu Kiến Anh tuy không đông đúc, nhưng đường lên núi quá đứng cộng thêm vật cản quá nhiều, không tránh khỏi có trường hợp bí bách tránh né không được, có nhiều trường hợp người của thần vương hội bị ép phải đứng lại cản công kích, đá lăn chưa lo xong liền bị ma pháp rơi trúng người.
Sau một tràng công kích đầu tiên phía thần vương hội đã có ba bốn cao thủ không may bị trọng thương bất động, ngoài ra mười mấy người khác cũng bị thương xây xác chút ít, đám người bên thần vương hội rõ ràng mạnh hơn đối thủ, thế mà sau một đòn đầu tiên, đến một kẻ bên đối phương họ còn chưa chạm tay vào được mà bản thân đã tổn hao hết mấy người, tình huống mất mặt này càng kích phát thêm ý chí điên cuồng của người bên thần vương hội khiến họ xông lên ngày càng nhanh.
Một đoàn ma pháp tầm xa lại được tung ra nhưng lúc này hiệu quả đã không còn như trước, ngoài khiến người của thần vương hội hao tốn chút sức lực chống đỡ liền không thể làm được thêm điều gì hơn, đợi lúc hai quân chỉ còn cách nhau tầm năm sáu trượng, từng tiến nổ lớn bất chợt gầm lên Liên hồi.
Hóa ra những con khôi lỗi của Túc Chi đã được chôn ở chiến trường từ trước, người của thần vương hội vừa qua túc chi trong trận doanh liền kích nổ chúng, sườn núi hẹp cộng thêm diện tích đỉnh núi chật chội không có chổ tránh né, mười mấy cao thủ của thần vương hội trở tay không kịp đã bị hỏa diễm ngợp trời cuống vào, chỉ có ba mươi mấy tên sở hữu khả năng phi hành nhanh chóng mới thoát được.
Hỏa ngục tắt đi mười mấy kẻ xấu số bên trong chỉ có khoảng mười người là không bị thương nặng, còn lại sáu bảy tên khác đã bị bỏng nặng đang phải ngồi điều tức trị thương.
Liêu Kiến Anh trước tràng cảnh này liền không khỏi điên cuồng hơn trước, dù biết hiệp minh hội nhất định bày sẵn thiên la địa võng, nhưng chẳng ngờ để bước được lên đỉnh núi thôi mà bên hắn đã phải tổn hao nhiều đến thế, bất quá đã đi đến bước này liền không thể lùi được nữa, trận thế của hiệp minh hội chỉ còn cách hắn và người của mình tầm hai trượng.
Một mình xông thẳng vào trận doanh của hiệp minh hội với bộ mặt hung thần ác sát, Liêu Kiến Anh lúc này đã gây ra không ít sự sợ hãi trong lòng người bên hiệp minh hội, hàng loạt công kích ma pháp nhắm vào hắn, nhưng không chút hiệu quả liền đã bị hắn mạnh mẽ xông qua.
Lúc này Liêu Kiến Anh như hổ vào bầy dê, mới tung ra mấy đòn đã có ba bốn nhân thủ dưới cấp võ sư bị đánh văng thổ huyết, Nhược Mộng nhìn thấy cảnh này liền không khỏi lo lắng lao đến cản chân Liêu Kiến Anh, chỉ là trong lúc toàn thịnh nàng còn chưa chắc đối phó nổi hắn, lúc này vừa đánh xong Vũ Phong thực lực hao hụt, trước một Liêu Kiến Anh được cho là mạnh nhất kỳ tuyễn trạch này, Nhược Mộng nàng làm thế nào cản chân hắn đây?.
Trong hiệp minh hội tất nhiên có người nhận ra điểm này, ngay tức khắc đã có thêm ba người nữa xông ra, ba người vừa đến chính là A Liên Triệu Hưng cùng Ngô Thiện vừa mới từ thần vương hội quay sang đầu quân cho hiệp minh hội.
Cả bốn người đang cản chân Liêu Kiến Anh đều có thực lực từ võ sư cao tầng đến đỉnh phong, đối phó với cao thủ cấp đại võ sư nếu không có thực lực tiệm cận, nhiều người hơn cũng bằng thừa, bốn người Nhược Mộng hiện tại đều có thực lực đủ để tự vệ trước Liêu Kiến Anh, để họ cản chân hắn cũng chính là chuyện khả dĩ nhất.
Liêu Kiến Anh nhìn qua bốn đối thủ trước mặt, thực lực của cả bọn đều không phải tâm thường, đối phó với bốn người này nếu hắn không dùng hết sức chỉ sợ là không áp chế nổi họ, nhìn tới chỗ của Ngô Thiện đáy mắt Liêu Kiến Anh không khỏi toát ra một tia hận ý nói.
-ta đối với các ngươi không bạc, tại sao lại quay lưng phản bội ta?
Ngô thiện nét mặt bình thản đáp.
-Liêu Kiến Anh ngươi tất nhiên hành xử với chúng ta rất phải đạo, bất quá đối với người của các khoa khác ngươi lại xem họ không ra gì, chúng ta cùng nhau trải qua tất cả các vòng khảo hạch, tính khí của ngươi chúng ta tất nhiên nhận ra được, xo với Hàn Thiên, ngươi không nghĩa khí bằng hắn.
Liêu Kiến Anh bất chợt cười to nói.
-ha ha ha, nghĩa khí?... trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, nghĩa khí có thể khiến ngươi không bị kẻ khác ức hiếp sao?, ngươi nghĩa khí với kẻ mạnh hơn ngươi, hắn bắt buộc sẽ nghĩa khí lại với ngươi à?, hay là trong mắt hắn sẽ chỉ coi ngươi như con sâu cái kiến, tùy ý dày xéo, trên đời này kẻ ăn hại có rất nhiều, kẻ được việc lại chẳng có bao nhiêu, nếu tốn thời gian khiến cho mấy kẻ ăn hại đó có ích, chi bằng chọn luôn những kẻ có ích ngay từ đầu, Liêu Kiến Anh ta là kẻ làm đại sự, thời gian đối với ta không có nhiều, kẻ được ta nhìn trúng nhất định phải là kẻ vượt trên người khác.
-Ngô Thiện các ngươi quay lưng với chỗ sáng cắm đầu vào chỗ tối, ta lại thật muốn xem những kẻ ăn hại kia sẽ làm gì cho ngươi, hay bản thân ngươi bây giờ phải gồng gánh giúp chúng??.
Lời của Liêu Kiến Anh quả thực chẳng sai, Ngô Thiện hắn cùng những người khác nhìn hành động của Liêu Kiến Anh không hợp mắt, nhưng đó không có nghĩa là hắn hoàn toàn sai, đạo lý mạnh được yếu thua muôn thuở vẫn thế, Liêu Kiến Anh từ nhỏ đã là kẻ mạnh, hắn định nghĩa sức mạnh theo hướng mà hắn cho là đúng, những người khác dù không thích nhưng bác bỏ thế nào đây?, Ngô Thiện nhất thời không biết phản bác thế nào trước lời của Liêu Kiến Anh.
Chỉ là Ngô Thiện hắn không biết không có nghĩa là chẳng có ai biết, giọng nói khoan thai trong trẻo lại vang lên, Liêu Kiến Anh liền thoáng đờ người.
-trên đời này không phải ai sinh ra cũng có nhiều điểm tốt hơn là xấu, bất quá nếu đến cả tâm lý hướng tốt cũng không có, vậy thì ngươi có tư cách gì chê bai những người chưa tốt muốn bản thân tốt hơn?, là kẻ nắm được lực lượng lớn lại chỉ biết nghĩ cho bản thân, kẻ như thế dù có bao nhiêu điểm tốt cũng thành không cả.
Lời của Nhược Mộng quả thực đã khiến Liêu Kiến Anh sững sờ, chỉ là ai đúng ai sai?, chỉ có kẻ chiến thắng mới định đoạt được, nếu chỉ nói đạo lý mà giải quyết được vấn đề, thiên hạ này đã chẳng có lắm cuộc chiến đến thế?, mặt thoáng đanh lại, Liêu Kiến Anh âm trầm nói.
-ta lại thật muốn xem là đám người mạnh chúng ta thắng trận này, hay là đám người yếu mà bọn cô tin tưởng sẽ thắng đây?, hỗn chiến đã nổ ra rồi, lúc này chủ soái như chúng ta đứng đây nói nhảm thì được tích sự gì?, tất cả cùng xông lên một lượt đi, ta muốn xem các ngươi làm được gì?.
Nhược Mộng ngưng thần quan sát kỹ, bên phía hiệp minh hội có khoảng bốn mươi cao thủ đẳng cấp võ sư võ sư, bất quá trong số đó không nhiều người có thực lực trên võ sư trung tầng, hơn nữa còn có một bộ phận ma pháp sư không thiện đánh cận chiến, trong khi đó bên phía thần vương hội toàn bộ đều là cao thủ trên võ sư trung tầng hơn nữa còn rất thiện chiến.
Hiệp minh hội hai người cấp võ sư sơ tầng mới cản nổi một võ sư trung tầng đối thủ, hơn nữa dù số võ sĩ đông nhưng phải chia đội từ năm đến bảy người mới đối phó nổi cường giả cấp võ sư, so ra lực lượng hai bên cũng chẳng chênh lệch nhiều, thắng bại còn khó nói.
Tuy nhiên nếu để kẻ khủng bố như Liêu Kiến Anh rảnh tay, chỉ cần hắn một hơi càn quét, thế trận của hiệp minh hội nhất định bị phá, vậy nên hiện tại dù thế nào, Nhược Mộng các nàng cũng phải cầm chân được Liêu Kiến Anh.
Khẽ niệm khẩu quyết giới vực hàn băng của Nhược Mộng lại được vận lên, kỳ lạ một nổi là dù đám A Liên Triệu Hưng lẫn Ngô Thiện đều ở trong giới vực nhưng bản thân họ lại chẳng bị ảnh hưởng gì cả, chăm chú nhìn Liêu Kiến Anh Nhược Mộng quyết đoán nói.
-giữ chân hắn tại nơi này chờ xem tình hình phát sinh.
Dù vẫn xoay lưng lại với đối thủ nhưng Khắp người Nhược Mộng chợt tuôn ra một luồn hào quang kim sắc, đạo nhân ảnh tập kích có tốc độ cực kỳ mau lẹ nhưng đụng phải kim quang nọ, thân thể liền thoáng khựng lại trong khoảnh khắc, ngay cả tốc độ tiến tới cũng dường như chậm lại mấy thành liền, Nhược Mộng chớp lấy thời cơ, thân thể lướt về trước ba bước, khẽ xoay người qua một bên, lưỡi kiếm của kẻ ám toán đã sượt qua người nàng mất rồi.
Một tay Nhược Mộng huy động pháp trượng hất lên, cổ tay cầm kiếm của kẻ nọ đã bị đánh trúng, choang một tiếng thanh kiếm trong tay kẻ nọ đã bị đánh rơi xuống đất, liền sau đó mười mấy luồn dây leo chợt xuất hiện từ mặt đất trói chặt lấy thân hạ thân của kẻ ám toán nọ.
Tình huống vừa qua quả thực là quá hung hiễm, Nhược Mộng thầm cảm tạ Hàn Thiên vì lá bùa mà trước khi đi hắn để lại cho nàng, hắn bảo đã chuẩn bị tất thảy, nếu gặp tình huống nguy cấp nào đó, Nhược Mộng nàng chỉ cần dùng đấu khí phá phong ấn, một cái chiêu thức khống chế cực mạnh liền sẽ được tung ra, chẳng ngờ vừa nãy lá bùa đó đã cứu Nhược Mộng nàng thoát khỏi một tình huống nguy nan.
Lúc này toàn trường cũng Nhìn rõ chân diện mục của kẻ ám toán, thân phận của người này làm toàn bộ nhân thủ của hai phe đều phải thảng thốt một trận, kẻ ám toán nọ không phải ai khác mà chính là nhất kiến công chúa, người vốn không nên xuất hiện ở đây.
Liêu Kiến Anh trước tràng cảnh này dường như cũng rất bất ngờ, hắn ngạc nhiên nhìn nhất kiến nói.
-không phải ta đã bảo cô ở dưới núi trấn thủ trận địa rồi hay sao?, vì cớ gì lại chạy tới đây xen ngang vào cuộc chiến?.
Nhất kiến vốn nghĩ mình đã đắc thủ, nào ngờ sắp thành lại bại, trong mắt nàng lúc này đầy một bộ dáng tiếc hận cùng không dám tin, nghiêm túc nhìn Liêu Kiến Anh nhất kiến nói.
-chẳng phải đã bàn định là tốc chiến tốc thắng rồi hay sao?, vậy mà giờ chàng lại còn cá cược với nữ nhân này?, nếu để trễ thêm một buổi chiều nữa, đại sư của chúng ta chỉ sợ khó thành.
Mặt Liêu Kiến Anh đầy nét nghi vấn đáp.
-dẫn binh đánh trận nói thắng liền thắng được hay sao?, cô ở đây nãy giờ sao không chống mắt lên xem bọn chúng đã chuẩn bị những gì?, hơn nữa tự tiện xen vào cá cược của kỵ sĩ, mặt mũi của Vũ Phong đã bị cô làm cho mất hết rồi.
Thấy Liêu Kiến Anh trách cứ mình, biểu hiện của nhất kiến thoạt đầu là bất nhẫn, cùng chua xót, sau lại giống như càng thêm quyết tâm, cuối cùng là bình tĩnh nói.
-sau này chàng sẽ hiểu được quyết định của ta hôm nay, hiện tại ta khuyên chàng nên dồn sức tiêu hủy cứ điểm này đi, nếu không thần vương hội chúng ta sẽ gặp bất lợi cực lớn trong cuộc đối đầu này.
Nhất kiến vừa dứt lời, một võ giả tay chân nhanh nhẹn liền nhanh chóng chạy từ dưới núi xông đến trận địa của Liêu Kiến Anh, nhận ra đó là người đưa tin của phe mình, Liêu Kiến Anh liền cho triệu kiến hắn.
Tên truyền tin nọ không trực tiếp báo cáo mà thì thầm vào tai Liêu Kiến Anh điều gì đó, Liêu Kiến Anh vừa nghe biểu cảm trên mặt biến chuyển ngày càng phức tạp, cuối cùng hắn lạnh tanh nói.
-Toàn quân nhận lệnh, chuẩn bị tấn công lên núi!.
Quyết định này của Liêu Kiến Anh đã khiến cả người của hắn lẫn người bên hiệp minh hội đều có những phản ứng đặc biệt, người bên thần vương hội là khó hiểu không biết vì sao lại phải đột ngột tấn công, còn người bên hiệp minh hội là phẫn nộ vì đối thủ phá bỏ ước định.
Nhược Mộng thấy tình huống phát sinh đột biến, giọng liền trở lạnh nói.
-tại sao ta đã thắng trận này mà các ngươi vẫn cố chấp tấn công?, ước định lúc trước chẳng lẽ các ngươi cứ thế mặt dày phá bỏ?.
Liêu Kiến Anh khuôn mặt tối sầm giọng cũng lạnh tanh đáp.
-ước định của chúng ta là nếu cô cướp được dải tua trên thân thương của Vũ Phong thì cô mới thắng, bây giờ Nhược Mộng cô đã làm được điều đó chưa???
Nhược Mộng không nói không rằng, một tay giơ nhanh định chộp lấy dải tua trên đầu thương của Vũ Phong, tiếc là Liêu Kiến Anh đã nhanh chóng cách không đánh ra một chưởng, tay của Nhược Mộng vừa xuất liền đã phải thu về, biết Liêu Kiến Anh đã có ý định phá bỏ ước định Nhược Mộng cũng không cố sức cướp dải tua kia nữa.
Nhanh chóng lấy ngọc giản truyền tống của bản thân rồi để cạnh người nhất kiến, Nhược Mộng uy hiếp.
-nếu các ngươi còn dám tiến công nhất kiến công chúa sẽ bị ta cưỡng chế đưa đi, lúc đó không có nàng ta thần vương hội các người đừng mơ nhận được sự trợ giúp nào từ ma võ hội nữa.
Liêu Kiến Anh nghe xong lời này thân thể liền thoáng dừng lại, lời của Nhược Mộng không phải không có sức uy hiếp, cho đến nay lực lượng của hiệp minh hội còn bảo tồn tốt hơn thần vương hội, nếu ngay lúc này mà mất đi sự trợ giúp từ ma võ hội, trận chiến này thần vương hội tất khó thắng.
Trong lúc Liêu Kiến Anh vẫn còn trù trừ e ngại, nhất kiến một bên liền quyết đoán nói.
-Kiến Anh chàng cứ trực tiếp xông lên đi, nữ nhân này nhất định không dám làm tổn thương ta đâu, lần trước cô ta cũng nương tay với ta, ta đoán cô ta cố kỵ thân phận của ta nên không dám làm liều đâu.
Tuy nhất kiến đã nói thế nhưng Liêu Kiến Anh vẫn chưa vội vọng động, hắn nhìn thật chăm chú biểu hiện của Nhược Mộng, hồi lâu liền quyết tâm nói.
-nhất kiến nàng cứ yên tâm, nếu Nhược Mộng cô ta dám loại nàng khỏi kỳ khảo hạch, ta sẽ đưa cả hiệp minh hội theo cùng nàng, thân phận tôn quý như nàng một cái danh nghạch gia nhập học viện hẵn là không đáng nói tới.
Vừa dứt lời thân ảnh của Liêu Kiến Anh đã xông thẳng về phía trước, một tay hắn vung lên mục tiêu cướp lại nhất kiến là rất rõ ràng, Nhược Mộng thấy Liêu Kiến Anh liều lĩnh như thế, bản thân lại mắc nợ lời hứa với Lưu Mộ không thể chân chính tổn hại đến nhất kiến công chúa, trong lòng chỉ có thể thầm cảm thương cho sự ngu ngốc của nhất kiến.
Một tay Nhược Mộng khẽ chạm vào nhất kiến, đám dây leo trói buộc nàng liền lan hẵn sang phía trên quấn chắc như hình con nhộng, Nhược Mộng nhanh chóng kéo nàng đi, giọng hối hả hạ lệnh.
-toàn bộ nhân thủ trong cứ điểm chuẩn bị đối địch, cứ thực thi như kế hoạch đã bàn trước.
Dứt lời Nhược Mộng liền kéo nhất kiến về phía trận doanh, hai quân chuẩn bị giáp mặt, tình huống hiện đã cực kỳ căn thẳng, Liêu Kiến Anh tất nhiên không muốn để nhất kiến rơi vào tay hiệp minh hội, hắn đề thân thật nhanh tốc độ đã đạt đến mức đại võ sư, Nhược Mộng thân mang theo một người di chuyển khó khăn, khoảng cách đến trận doanh của nàng còn một đoạn dài, lần này chỉ sợ Nhược Mộng không tẩu thoát kịp.
Trong lúc khoảng cách giữa Liêu Kiến Anh với Nhược Mộng chỉ còn khoảng nửa trượng, một đoàn hỏa cầu cực mạnh từ trên trời giáng xuống đã khiến Liêu Kiến Anh phải động tay đối phó, trong phút sơ hở Nhược Mộng đã đưa được nhất kiến về trận doanh.
Chủ soái vừa trở lại phòng tuyến của hiệp minh hội liền tiến hành phản công, từng tảng đá khổng lồ hình cầu, đường kính hơn một trượng nhanh chóng được họ thả xuống núi, kế đến từng đàn ma pháp công kích tầm xa nhanh chóng được đạo quân ma pháp sư phía sau phát ra.
Năm mươi người bên phía Liêu Kiến Anh tuy không đông đúc, nhưng đường lên núi quá đứng cộng thêm vật cản quá nhiều, không tránh khỏi có trường hợp bí bách tránh né không được, có nhiều trường hợp người của thần vương hội bị ép phải đứng lại cản công kích, đá lăn chưa lo xong liền bị ma pháp rơi trúng người.
Sau một tràng công kích đầu tiên phía thần vương hội đã có ba bốn cao thủ không may bị trọng thương bất động, ngoài ra mười mấy người khác cũng bị thương xây xác chút ít, đám người bên thần vương hội rõ ràng mạnh hơn đối thủ, thế mà sau một đòn đầu tiên, đến một kẻ bên đối phương họ còn chưa chạm tay vào được mà bản thân đã tổn hao hết mấy người, tình huống mất mặt này càng kích phát thêm ý chí điên cuồng của người bên thần vương hội khiến họ xông lên ngày càng nhanh.
Một đoàn ma pháp tầm xa lại được tung ra nhưng lúc này hiệu quả đã không còn như trước, ngoài khiến người của thần vương hội hao tốn chút sức lực chống đỡ liền không thể làm được thêm điều gì hơn, đợi lúc hai quân chỉ còn cách nhau tầm năm sáu trượng, từng tiến nổ lớn bất chợt gầm lên Liên hồi.
Hóa ra những con khôi lỗi của Túc Chi đã được chôn ở chiến trường từ trước, người của thần vương hội vừa qua túc chi trong trận doanh liền kích nổ chúng, sườn núi hẹp cộng thêm diện tích đỉnh núi chật chội không có chổ tránh né, mười mấy cao thủ của thần vương hội trở tay không kịp đã bị hỏa diễm ngợp trời cuống vào, chỉ có ba mươi mấy tên sở hữu khả năng phi hành nhanh chóng mới thoát được.
Hỏa ngục tắt đi mười mấy kẻ xấu số bên trong chỉ có khoảng mười người là không bị thương nặng, còn lại sáu bảy tên khác đã bị bỏng nặng đang phải ngồi điều tức trị thương.
Liêu Kiến Anh trước tràng cảnh này liền không khỏi điên cuồng hơn trước, dù biết hiệp minh hội nhất định bày sẵn thiên la địa võng, nhưng chẳng ngờ để bước được lên đỉnh núi thôi mà bên hắn đã phải tổn hao nhiều đến thế, bất quá đã đi đến bước này liền không thể lùi được nữa, trận thế của hiệp minh hội chỉ còn cách hắn và người của mình tầm hai trượng.
Một mình xông thẳng vào trận doanh của hiệp minh hội với bộ mặt hung thần ác sát, Liêu Kiến Anh lúc này đã gây ra không ít sự sợ hãi trong lòng người bên hiệp minh hội, hàng loạt công kích ma pháp nhắm vào hắn, nhưng không chút hiệu quả liền đã bị hắn mạnh mẽ xông qua.
Lúc này Liêu Kiến Anh như hổ vào bầy dê, mới tung ra mấy đòn đã có ba bốn nhân thủ dưới cấp võ sư bị đánh văng thổ huyết, Nhược Mộng nhìn thấy cảnh này liền không khỏi lo lắng lao đến cản chân Liêu Kiến Anh, chỉ là trong lúc toàn thịnh nàng còn chưa chắc đối phó nổi hắn, lúc này vừa đánh xong Vũ Phong thực lực hao hụt, trước một Liêu Kiến Anh được cho là mạnh nhất kỳ tuyễn trạch này, Nhược Mộng nàng làm thế nào cản chân hắn đây?.
Trong hiệp minh hội tất nhiên có người nhận ra điểm này, ngay tức khắc đã có thêm ba người nữa xông ra, ba người vừa đến chính là A Liên Triệu Hưng cùng Ngô Thiện vừa mới từ thần vương hội quay sang đầu quân cho hiệp minh hội.
Cả bốn người đang cản chân Liêu Kiến Anh đều có thực lực từ võ sư cao tầng đến đỉnh phong, đối phó với cao thủ cấp đại võ sư nếu không có thực lực tiệm cận, nhiều người hơn cũng bằng thừa, bốn người Nhược Mộng hiện tại đều có thực lực đủ để tự vệ trước Liêu Kiến Anh, để họ cản chân hắn cũng chính là chuyện khả dĩ nhất.
Liêu Kiến Anh nhìn qua bốn đối thủ trước mặt, thực lực của cả bọn đều không phải tâm thường, đối phó với bốn người này nếu hắn không dùng hết sức chỉ sợ là không áp chế nổi họ, nhìn tới chỗ của Ngô Thiện đáy mắt Liêu Kiến Anh không khỏi toát ra một tia hận ý nói.
-ta đối với các ngươi không bạc, tại sao lại quay lưng phản bội ta?
Ngô thiện nét mặt bình thản đáp.
-Liêu Kiến Anh ngươi tất nhiên hành xử với chúng ta rất phải đạo, bất quá đối với người của các khoa khác ngươi lại xem họ không ra gì, chúng ta cùng nhau trải qua tất cả các vòng khảo hạch, tính khí của ngươi chúng ta tất nhiên nhận ra được, xo với Hàn Thiên, ngươi không nghĩa khí bằng hắn.
Liêu Kiến Anh bất chợt cười to nói.
-ha ha ha, nghĩa khí?... trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, nghĩa khí có thể khiến ngươi không bị kẻ khác ức hiếp sao?, ngươi nghĩa khí với kẻ mạnh hơn ngươi, hắn bắt buộc sẽ nghĩa khí lại với ngươi à?, hay là trong mắt hắn sẽ chỉ coi ngươi như con sâu cái kiến, tùy ý dày xéo, trên đời này kẻ ăn hại có rất nhiều, kẻ được việc lại chẳng có bao nhiêu, nếu tốn thời gian khiến cho mấy kẻ ăn hại đó có ích, chi bằng chọn luôn những kẻ có ích ngay từ đầu, Liêu Kiến Anh ta là kẻ làm đại sự, thời gian đối với ta không có nhiều, kẻ được ta nhìn trúng nhất định phải là kẻ vượt trên người khác.
-Ngô Thiện các ngươi quay lưng với chỗ sáng cắm đầu vào chỗ tối, ta lại thật muốn xem những kẻ ăn hại kia sẽ làm gì cho ngươi, hay bản thân ngươi bây giờ phải gồng gánh giúp chúng??.
Lời của Liêu Kiến Anh quả thực chẳng sai, Ngô Thiện hắn cùng những người khác nhìn hành động của Liêu Kiến Anh không hợp mắt, nhưng đó không có nghĩa là hắn hoàn toàn sai, đạo lý mạnh được yếu thua muôn thuở vẫn thế, Liêu Kiến Anh từ nhỏ đã là kẻ mạnh, hắn định nghĩa sức mạnh theo hướng mà hắn cho là đúng, những người khác dù không thích nhưng bác bỏ thế nào đây?, Ngô Thiện nhất thời không biết phản bác thế nào trước lời của Liêu Kiến Anh.
Chỉ là Ngô Thiện hắn không biết không có nghĩa là chẳng có ai biết, giọng nói khoan thai trong trẻo lại vang lên, Liêu Kiến Anh liền thoáng đờ người.
-trên đời này không phải ai sinh ra cũng có nhiều điểm tốt hơn là xấu, bất quá nếu đến cả tâm lý hướng tốt cũng không có, vậy thì ngươi có tư cách gì chê bai những người chưa tốt muốn bản thân tốt hơn?, là kẻ nắm được lực lượng lớn lại chỉ biết nghĩ cho bản thân, kẻ như thế dù có bao nhiêu điểm tốt cũng thành không cả.
Lời của Nhược Mộng quả thực đã khiến Liêu Kiến Anh sững sờ, chỉ là ai đúng ai sai?, chỉ có kẻ chiến thắng mới định đoạt được, nếu chỉ nói đạo lý mà giải quyết được vấn đề, thiên hạ này đã chẳng có lắm cuộc chiến đến thế?, mặt thoáng đanh lại, Liêu Kiến Anh âm trầm nói.
-ta lại thật muốn xem là đám người mạnh chúng ta thắng trận này, hay là đám người yếu mà bọn cô tin tưởng sẽ thắng đây?, hỗn chiến đã nổ ra rồi, lúc này chủ soái như chúng ta đứng đây nói nhảm thì được tích sự gì?, tất cả cùng xông lên một lượt đi, ta muốn xem các ngươi làm được gì?.
Nhược Mộng ngưng thần quan sát kỹ, bên phía hiệp minh hội có khoảng bốn mươi cao thủ đẳng cấp võ sư võ sư, bất quá trong số đó không nhiều người có thực lực trên võ sư trung tầng, hơn nữa còn có một bộ phận ma pháp sư không thiện đánh cận chiến, trong khi đó bên phía thần vương hội toàn bộ đều là cao thủ trên võ sư trung tầng hơn nữa còn rất thiện chiến.
Hiệp minh hội hai người cấp võ sư sơ tầng mới cản nổi một võ sư trung tầng đối thủ, hơn nữa dù số võ sĩ đông nhưng phải chia đội từ năm đến bảy người mới đối phó nổi cường giả cấp võ sư, so ra lực lượng hai bên cũng chẳng chênh lệch nhiều, thắng bại còn khó nói.
Tuy nhiên nếu để kẻ khủng bố như Liêu Kiến Anh rảnh tay, chỉ cần hắn một hơi càn quét, thế trận của hiệp minh hội nhất định bị phá, vậy nên hiện tại dù thế nào, Nhược Mộng các nàng cũng phải cầm chân được Liêu Kiến Anh.
Khẽ niệm khẩu quyết giới vực hàn băng của Nhược Mộng lại được vận lên, kỳ lạ một nổi là dù đám A Liên Triệu Hưng lẫn Ngô Thiện đều ở trong giới vực nhưng bản thân họ lại chẳng bị ảnh hưởng gì cả, chăm chú nhìn Liêu Kiến Anh Nhược Mộng quyết đoán nói.
-giữ chân hắn tại nơi này chờ xem tình hình phát sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.