Chương 214: nan đề bất ngờ.
Hắc Bạch Giả
07/08/2022
Chủ sự của buổi tiệc đính hôn lần này không ai khác ngoài Thái Văn Thiên
Sơn cùng thông gia của ông ta, lúc này Thái Văn Thiên Sơn đang ngồi cùng một trung niên nam tử khác ở ghế chủ tọa trên thềm cao, cả hai người
dung mạo nhìn chung đều rất trẻ, phàm nhân nếu không hiểu chuyện chỉ sợ
sẽ lầm tưởng họ là tráng hán bình thường.
Bởi Thái Văn Thiên Sơn nhìn như một trung niên nhân tuổi ngoài ba mươi, tướng mạo cực kỳ chính trực bất phàm, tuy nhìn còn rất trẻ nhưng Thái Văn Thiên Sơn có tuổi thật lên đến gần một trăm rồi, sở dĩ nhìn ông ta còn trẻ như thế là vì thực lực của ông ta khi xưa rất bất phàm, Lúc vừa qua ba mươi liền đạt đến thực lực ưng khiếu kỵ quân sơ cấp, tu vi tự thân đã ngang võ tông cảnh giới, giữ được dung mạo trẻ trung từ đó cho đến nay.
ở đại thiên giới chỉ cần bản thân thực lực đạt đến ngang võ tông cảnh giới, liền có thể giữ được dung nhan cố định cho đến khi tận thọ mệnh mà chết, người nhìn càng trẻ mà tu vi lại cao minh, chứng tỏ khi xưa hắn là một thiên tài cực kỳ xuất chúng, đồng dạng thông gia của Thái Văn Thiên sơn cũng là một đại nhân vật tu vi cực kỳ bất phàm, thành danh cùng lúc với ông ta.
Nói về vị thông gia kia, ông ta tên Vĩnh Lợi Minh, là một trong năm đô úy thống lĩnh ba vạn cấm quân triều đình, Vĩnh Lợi Minh là người đứng đầu Vĩnh Lợi Gia, một trong chín đại gia tộc lớn nhất đế đô sau hoàng thất Thái Văn, ngoài Vĩnh Lợi Minh trong Vĩnh Lợi gia cũng còn không ít đại nhân vật nắm giữ chức vị cao trong triều, xo ra thì diệt yên vương phủ cùng với Vĩnh Lợi Gia quả thực rất môn đăng hộ đối.
Hồi trẻ Thái Văn Thiên Sơn nổi danh cùng với Vĩnh Lợi Minh, hai người đều là anh kiệt bậc nhất của tộc mình, làm việc cùng triều cả hai bắt đầu quen biết, mối hôn sự của Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến con Gái của Vĩnh Lợi Minh là được hai vị trưởng bối này xắp đặt, bất quá nhìn thực trạng thì cả hai cũng rất xứng đôi vừa lứa.
Thái Văn Toàn hai tám tuổi đã đạt thực lực đại võ sư cao tầng đỉnh phong, tương lai gần sẽ đột phá võ tông cảnh giới, bàn về dung mạo khí chất hắn cũng có thể coi là một nam tử xuất chúng, phía đối diện Vĩnh Lợi Yến cũng là một cô nương dung mạo như hoa, tuy không xo được với nhất kiến đệ nhất mĩ nữ của đại ninh, nhưng mà tìm khắp đế đô nàng cũng là kỳ nữ có tiếng tăm hàng đầu, ngoài ra Vĩnh Lợi Yến còn có thực lực đại ma đạo sư trung đẳng năm hai sáu tuổi, bàn về mọi khía cạnh, đây đích thị là một cặp đôi vô cùng tương hợp.
Tiệc đính hôn vừa tròn nửa canh giờ, lúc này những quan khách đến đây ai nấy đều đã ngà ngà say, vài vị đại quan tai to mặt lớn bắt đầu không nhịn được mà nhìn về hướng Nhược Mộng cùng các vị vũ cơ kia với ánh mắt đầy say đắm.
Rượu vào người thì thần trí bắt đầu không tĩnh táo, bao nhiêu ý nghĩ trần tục qua hơi rượu đều hiễn lộ ra cả, ở trong yến tiệc này không thiếu các vị đại quan tay nắm trọng quyền, nhiều khi bọn hắn ỷ lại bản thân thế lớn, người phía dưới liền không được xem trọng nữa.
Nếu Nhược Mộng hay nhất kiến chẳng phải người có thân phận bất phàm, có khi sau yến tiệc này, một số kẻ háo sắc đã không nhịn được mà cho người bắt các nàng về phủ rồi, Bình thường những kẻ này còn chịu giữ ý tứ một chút, nay có men rượu trong người, ý coi thường người khác liền hiễn lộ ra cả, từ nãy giờ Hàn Thiên đã đếm được không ít người định đến bắt chuyện với bọn hắn, nam nữ đều có, thành phần cũng rất hỗn tạp.
Người thì là đại quan trẻ tuổi tự nhận bản thân có chút mặt mũi, người thì là tài tuấn thành danh cùng thế hệ với Thái Văn Toàn huynh trưởng của Ám Dạ, có kẻ là con cháu của thế gia không liên quan mật thiết với Ám Dạ hay Hàn Thiên, nhưng cũng cố ý đến bắt chuyện.
Hàn Thiên trước mấy đối tượng này chỉ chào hỏi qua quýt cho có, tính hắn có chút kỳ lạ, người hắn cảm thấy là hào kiệt hắn liền tự thân kết giao, người hắn cảm thấy đến chỉ vì lợi ích, hắn liền có ý muốn bài xích, mà trong cái yến tiệc này toàn những người Hàn Thiên hắn không muốn kết giao, nếu chẳng phải vẫn còn lo lắng vụ đám sát thủ bí ẩn gần đây, Hàn Thiên hắn có lẽ đã cùng đồng bạn về cả rồi.
ở tại đế đô danh tiếng của Hàn Thiên hắn cũng rất lớn, nhưng mà bản thân hắn thực sự chẳng có chỗ dựa gì đáng nói cả, nếu không phải vì hắn được đích thân hoàng đế viết chiếu ban danh hiệu, cộng với mấy phần giao hảo với tam hoàng tử Lưu Mộ, có lẽ với thái độ thờ ơ lạnh nhạt của mình, không ít kẻ đã sinh sự với Hàn Thiên hắn rồi.
Nhược Mộng bình thường tình tình ôn hòa, nay đến những nơi nhiệt náo như thế này lại dễ bị người khác làm phiền nhiễu, nàng không có tính cách cứng rắn, cũng không có nhiều cách thức luồn lách cho qua chuyện, Hàn Thiên hắn mà không làm cứng, có lẽ Nhược Mộng lúc này đã bị quây cho buồn phiền đến khổ.
Ngồi thêm hai khắc nữa mà vẫn không có chuyện bất thường gì xảy ra, Hàn Thiên thực sự đã nghĩ bản thân nên rời đi, bất quá ngay lúc này, vị vũ cơ váy vàng với dung mạo trác tuyệt ở giữa sân bất ngờ cung kính cất giọng.
-hôm nay được sự hậu ái của diệt yên vương phủ mời chúng nô gia đến đây biễu diễn, đó quả thực là đại vinh hạnh cho xuân nguyệt lâu, đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt của chúng nô gia mỗi lần xuất lâu đều sẽ chuẩn bị một tiết mục chính theo giao ước, ngoài ra chúng nô gia sẽ cò thêm một tiết mục phụ đặc biệt nữa.
-ban nãy chúng nô gia đã biễu diễn ba bài ca múa đặc sắc rồi, theo lệ chúng nô gia sẽ trình bày tiết mục tiếp theo, nhưng mà cái tiết mục này có phần đặc biệt, chúng nô gia phải xin ân chuẩn của diệt yên vương phủ cùng các vị đại nhân ở đây trước, nếu các vị đồng ý thì chúng nô gia mới trình diễn, bằng như các vị đại nhân không đồng ý, chúng nô gia chỉ có thể dừng lại tại đây.
Đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt mỗi lần xuất lâu đều sẽ chuẩn bị một màn biểu diễn bí mật riêng cho khách nhân, cái này là thông lệ từ xưa đến nay nên cũng chẳng phải đại bí mật gì, có khi màn biểu diễn này sẽ được biến tấu thành một hội thi, hoặc một kiểu thách đố nào đó, thậm chí xuân nguyệt lâu còn treo tặng lại giải thưởng cho khách nhân tham gia.
đã có không ít người từ đấy mà nhận lại được bảo vật vô giá, vài trường hợp từ trong hội thi chiếm được trái tim của mỹ nhân, tự nhiên có lão bà tuyệt đẹp bế về nhà nữa, vậy nên người ở đế đô đối với các màn biểu diễn bí mật của đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt đều rất mong chờ, hôm nay khách nhân đến đây quả thực cũng có không ít người chỉ tới để xem được màn biểu sau cùng này.
Thái Văn Thiên sơn ở trên thềm cao sau khi nghe lời trình bày của vũ cơ áo vàng liền đứng dậy nói.
-hôm nay là ngày đính hôn của nhi tử ta, các vị vũ cơ trong bách tuế nguyệt đoàn chịu xuất lâu biễu diễn đã là một đại vinh hạnh rồi, màn biễu diễn kia các vị có thể nói sơ qua về thể lệ một chút, cho mọi người ở đây đều biết được tường tận đi, nếu không có gì bất ổn, bổn vương sẽ không ngăn cản các vị tận sức biểu diễn.
Vũ cơ áo vàng sau khi nghe Thái Văn Thiên sơn nói xong liền cung kính lấy từ trong túi càn khôn ra một cây cổ cầm giơ lên phía trước nói.
-lâu chủ của chúng ta gần đây mới thu được cây cổ cầm này, đây là một vật cực kỳ bất phàm, tuy nhiên lâu chủ của chúng ta nói không phải ai cũng nhận ra được giá trị thật của nó, lần này đến diệt yên vương phủ dự tiệc đều là đại quý nhân, vừa hay đoàn vũ cơ chúng ta cũng được diệt yên vương gia bỏ ra đại lượng linh thạch mời đến, vì thế cho nên lâu chủ của chúng ta muốn mượn dịp này thử điểm diệu dụng của cây cổ cầm, đồng thời tìm kiếm người có duyên đủ bản lĩnh sở hữu được cây đàn này, nếu ở đây có ai vượt qua được thử thách của chúng nô gia, lâu chủ xin tặng lại cây đàn này cho người đó.
Vũ cơ áo vàng vừa dứt lời, đám đông phía dưới bắt đầu xào xáo hẵn lên, bọn họ rất nhiều người đều không nhận ra được lai lịch của cây cổ cầm trên tay vũ cơ áo vàng nọ, rì rầm một hồi rốt cuộc cũng có người không nhịn được hỏi.
-lai lịch của cây cổ cầm này rốt cuộc có gì mà lớn đến thế?, ta nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy nó là một cây đàn cũ có hoa văn hơi đặc biệt một chút mà thôi, ngoài ra thì chẳng còn thấy điểm bất phàm nào khác, xuân nguyệt lâu các cô không phải là đang lừa bọn ta đấy chứ?.
Trước lời chất vấn của người nọ, vũ cơ áo vàng vẫn bình tĩnh nói.
-sự bất phàm của cây đàn này nằm ở âm thanh của nó, chúng nô gia phận là nhi nữ, không dám đem một cây đàn tầm thường ra huyễn hoặc các vị đại nhân, nếu các vị đại nhân cho chúng nô gia đem cây đàn này ra làm đề mục thử thách, chỉ cần có người thắng được thử thách, dù không muốn sở hữu cây đàn này, liền có thể chọn ra một cái yêu cầu bất kỳ hướng về xuân nguyệt lâu, chỉ cần là yêu cầu không quá phận, lại nằm trong khả năng của chúng ta, toàn thể xuân nguyệt lâu sẽ ra sức thành toàn cho các vị.
Vũ cơ áo vàng vừa dứt lời, một vị đại quan tóc hoa râm liền đứng dậy nói.
-hay cho một yêu cầu bất kỳ hướng đến xuân nguyệt lâu, vậy nếu lỡ như ta hoặc người của ta thắng, yêu cầu xuân nguyệt lâu để một người trong các cô về phủ cỉa ta làm thiếp cũng không tính là quá phận chứ?.
Vị đại quan nọ vừa dứt lời, toàn trường liền thoáng vang lên từng tràng tiếng cười khả ố, dù có chiêu bài bán nghệ không bán thân, dùng tài nghệ của mình thanh bạch mà sống, thế nhưng trong mắt đám người tự cho mình là thượng đẳng ở đây, những vũ cơ kia cũng không khác gì phường mua phấn bán hương thông thường, tùy ý liền có thể buôn lời xem nhẹ.
Bất quá trước lời càn quấy của vị đại quan kia, vũ cơ áo vần vẫn giữ bình tĩnh nói.
-yêu cầu đó của đại nhân tất nhiên không quá phận, bất quá quy tắc của đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt chúng ta đại nhân hẵn là đã biết, vậy nên nếu muốn một trong số chúng ta ưng thuận về làm thiếp cho ngài, ngài phải thể hiện được bản sự của mình trước, mà cách thể hiện bản sự khả dĩ nhất hiện tại là thắng được thử thách của chúng nô gia đưa ra đã.
Câu nói của vũ cơ áo vàng không làm cao cũng chẳng điệu thấp, từng câu từng chữ đều có ý tứ bên trong, nàng nói một hồi vẫn là không khẳng định sẽ đáp ứng yêu cầu của vị đại quan kia, nhưng cũng chẳng bác bỏ ý của ông ta, khiến ông ta ngoài chuyện thắng được thử thách của các nàng ra thì không còn cách nào khác, nhưng mà thắng rồi cũng đâu chắc sẽ được thực hiện yêu cầu của mình, vậy nên cách ứng biến vừa rồi của vũ cơ áo vàng thực sự là vô cùng mĩ diệu.
Vị đại quan kia nhất thời chẳng biết nói gì chỉ đành hùng hồn cất giọng.
-được rồi nói đi nói lại chúng ta vẫn chưa biết thử thách của các cô rốt cuộc là gì?, không nói ra thử thách, chúng ta làm sao nghĩ cách hoàn thành nó đây?.
Sau lời của vị đại quan nọ, vũ cơ áo vàng liền lịch thiệp đáp.
-thực ra thử thách của xuân nguyệt lâu chúng ta đối với các vị rất đơn giản, nô gia tuy tài nghệ thô thiễn nhưng cũng tự nhận bản thân có mấy phần cầm nghệ, mà cổ cầm trên tay nô gia có tác dụng khiến người khác thần hồn bị huyễn hoặc, dẫn đến không còn tĩnh táo minh mẫn như thường lệ.
-vậy nên thử thách mà chúng ta đặt ra chính là trong các vị đại nhân, ai có thể không dùng đến lực lượng đặc thù, để tâm thần bình thường không chút phòng bị ở trong khu vực chịu sự ảnh hưởng của cầm khúc mà nô gia đánh lên, trong lúc vừa nghe đàn, bản thân vừa tĩnh tâm múa theo được một bài quyền do nhị muội Lục Nương của ta biểu diễn, chỉ cần người thử thách hoàn thành được bài quyền mà không mắc quá năm lỗi, thử thách liền coi như hoàn thành.
-nên nhớ là cho dù các vị sở hữu giới vực hay bất kỳ loại lực lượng nào khác đều không được phép dùng đến, chỉ được dùng lực lượng tinh khí thần thuần túy của các vị, ở đây nhiều cường giả như thế, thiết nghĩ nếu có ai gian lận, chư vị có thể đứng ra làm chủ cho chúng nô gia chứ nhỉ?.
Toàn trường phút chốc lặng thinh trước lời của vũ cơ áo vàng, điều lệ sơ bộ thì tất cả đều đã hiểu, chỉ là cả đám ở đây vẫn không tin là một cầm khúc thì làm sao có thể tác động đến thần trí của họ lớn đến mức, một bài quyền bình thường mà họ cũng không múa theo được.
Nên nhớ là dù không dùng đến lực lượng bên ngoài thì thần thức của cao thủ cấp võ tông võ vương vẫn là cực kỳ mạnh, vũ cơ áo vàng nọ vừa nhìn liền biết tu vi chỉ cỡ đại võ sư trung tầng, cho dù nàng ta có truyền thêm đấu khí vào tiếng đàn, vị tất đã ảnh hưởng nổi đến thần trí của các cao thủ cấp võ tông võ vương?, vậy nên đa phần người ở đây mới trầm mặc dửng dưng như thế, không ít người lúc này còn bĩu môi xem nhẹ, định nghĩ xem sau khi có người thắng rồi các vũ cơ nọ sẽ bị yêu cầu làm gì?.
ở trên thềm cao, Thái Văn Thiên Sơn sau một thoáng nghĩ ngợi liền hào hứng nói.
-các vị vũ cơ của xuân nguyệt lâu làm gì cũng đều có ý tứ riêng, hôm nay là ngày hỉ của con trai ta, có một tiết mục trợ hứng cho mọi người như thế quả thực cũng rất thú vị, được rồi ta ân chuẩn cho các vị vũ cơ của xuân nguyệt lâu biễu diễn cầm khúc này, ai hứng thú tham gia thử thách của các nàng liền có thể bước lên.
-người đâu! Mang cho các vị vũ cơ đây một chiếc bàn tốt cùng một tấm bồ đoàn ngự ban.
Bàn và bồ đoàn vừa được đem ra, vũ cơ áo vàng nọ liền bình tĩnh ngồi xuống tại trung tâm của khoảnh sân, sau khi yên vị nàng liền nhìn chúng nhân nói.
-cầm khúc của nô gia có ảnh hưởng trong phạm vi ba mươi trượng, vậy nên trước khi nô gia biểu diễn, xin mời các vị đại nhân lui lại về sau để tránh bị cầm khúc tác động dẫn đến tinh thần muộn phiền, Lục Nương là người có tuệ căn trong sáng nhất trong các tỷ muội của nô gia, muội ấy có thể ở trong vùng tác động của cầm phổ mà không chịu quá nhiều ảnh hưởng, vậy nên trong đề mục này chỉ có muội ấy và nô gia lĩnh xướng, những tỷ muội khác của nô gia xin được phép lùi về sau bồi rượu cho các vị.
-đại nhân nào muốn khiêu chiến thì bước vào phạm vi cầm phổ tác động, ngoài ra không nên ở trong phạm vi cầm phổ mà hại đến thần trí.
Sau khi vũ cơ áo vàng dứt lời, chín người khác trong nhóm trừ vũ cơ tên Lục Nương liền nhanh chóng lùi khỏi khoảnh sân trung tâm ba mươi trượng, rất nhiều khách nhân hiểu chuyện cũng đã chủ động lui về sau, hạ nhân trong phủ diệt yên vương rất nhanh đã đem bàn ghế chén đĩa theo cho các vị quan khách, bất quá vẫn còn một số kẻ tự phụ bản thân có chút bất phàm mà coi thường tiếng đàn kia không chịu rời đi.
Vũ cơ áo vàng khi nhìn thấy cảnh này chỉ cười ẩn ý không nói gì cả, đám người này muốn chịu khổ đầu, vậy thì không thể trách nàng, dù sao mỗi lần cũng chỉ có một người thách đấu, cho đám cứng đầu cứng cổ còn lại biết chút lợi hại âu cũng là chuyện thỏa đáng.
Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, từ trong đám đông liền có một thanh niên cao ráo bước ra, tên này dường như là hạ nhân của vị đại quan ban nãy chất vấn vũ cơ áo vàng, hắn xuất trận có vẻ là theo lệnh của vị đại quan kia, nhìn khí tức thâm sâu này, thanh niên nọ nhất định có thực lực ngang với võ tông cảnh giới, vừa bắt đầu đã có cao thủ ra tay, những người quan khán còn lại đối với đề thách đấu này càng ngày càng hứng thú.
Hàn Thiên cùng Nhược Mộng lúc này đã được chuyển ra một chỗ khá sạch sẽ dưới gốc cây đào lớn, lúc này Hàn Thiên trong mắt có vẻ mơ hồ nhìn Nhược Mộng hỏi ý.
-nàng nghĩ vị võ tông kia có thể hoàn thành được nan đề mà vũ cơ áo vàng kia đưa ra hay không?.
Nhược Mộng nãy giờ đều tỏ vẻ rất khép nép hữu lễ, lúc này nghe Hàn Thiên hỏi, nàng liền tùy ý đáp một câu đầy chắc chắn.
-ta nghĩ hắn sẽ không trụ nổi quá mười nhịp thở!.
Bởi Thái Văn Thiên Sơn nhìn như một trung niên nhân tuổi ngoài ba mươi, tướng mạo cực kỳ chính trực bất phàm, tuy nhìn còn rất trẻ nhưng Thái Văn Thiên Sơn có tuổi thật lên đến gần một trăm rồi, sở dĩ nhìn ông ta còn trẻ như thế là vì thực lực của ông ta khi xưa rất bất phàm, Lúc vừa qua ba mươi liền đạt đến thực lực ưng khiếu kỵ quân sơ cấp, tu vi tự thân đã ngang võ tông cảnh giới, giữ được dung mạo trẻ trung từ đó cho đến nay.
ở đại thiên giới chỉ cần bản thân thực lực đạt đến ngang võ tông cảnh giới, liền có thể giữ được dung nhan cố định cho đến khi tận thọ mệnh mà chết, người nhìn càng trẻ mà tu vi lại cao minh, chứng tỏ khi xưa hắn là một thiên tài cực kỳ xuất chúng, đồng dạng thông gia của Thái Văn Thiên sơn cũng là một đại nhân vật tu vi cực kỳ bất phàm, thành danh cùng lúc với ông ta.
Nói về vị thông gia kia, ông ta tên Vĩnh Lợi Minh, là một trong năm đô úy thống lĩnh ba vạn cấm quân triều đình, Vĩnh Lợi Minh là người đứng đầu Vĩnh Lợi Gia, một trong chín đại gia tộc lớn nhất đế đô sau hoàng thất Thái Văn, ngoài Vĩnh Lợi Minh trong Vĩnh Lợi gia cũng còn không ít đại nhân vật nắm giữ chức vị cao trong triều, xo ra thì diệt yên vương phủ cùng với Vĩnh Lợi Gia quả thực rất môn đăng hộ đối.
Hồi trẻ Thái Văn Thiên Sơn nổi danh cùng với Vĩnh Lợi Minh, hai người đều là anh kiệt bậc nhất của tộc mình, làm việc cùng triều cả hai bắt đầu quen biết, mối hôn sự của Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến con Gái của Vĩnh Lợi Minh là được hai vị trưởng bối này xắp đặt, bất quá nhìn thực trạng thì cả hai cũng rất xứng đôi vừa lứa.
Thái Văn Toàn hai tám tuổi đã đạt thực lực đại võ sư cao tầng đỉnh phong, tương lai gần sẽ đột phá võ tông cảnh giới, bàn về dung mạo khí chất hắn cũng có thể coi là một nam tử xuất chúng, phía đối diện Vĩnh Lợi Yến cũng là một cô nương dung mạo như hoa, tuy không xo được với nhất kiến đệ nhất mĩ nữ của đại ninh, nhưng mà tìm khắp đế đô nàng cũng là kỳ nữ có tiếng tăm hàng đầu, ngoài ra Vĩnh Lợi Yến còn có thực lực đại ma đạo sư trung đẳng năm hai sáu tuổi, bàn về mọi khía cạnh, đây đích thị là một cặp đôi vô cùng tương hợp.
Tiệc đính hôn vừa tròn nửa canh giờ, lúc này những quan khách đến đây ai nấy đều đã ngà ngà say, vài vị đại quan tai to mặt lớn bắt đầu không nhịn được mà nhìn về hướng Nhược Mộng cùng các vị vũ cơ kia với ánh mắt đầy say đắm.
Rượu vào người thì thần trí bắt đầu không tĩnh táo, bao nhiêu ý nghĩ trần tục qua hơi rượu đều hiễn lộ ra cả, ở trong yến tiệc này không thiếu các vị đại quan tay nắm trọng quyền, nhiều khi bọn hắn ỷ lại bản thân thế lớn, người phía dưới liền không được xem trọng nữa.
Nếu Nhược Mộng hay nhất kiến chẳng phải người có thân phận bất phàm, có khi sau yến tiệc này, một số kẻ háo sắc đã không nhịn được mà cho người bắt các nàng về phủ rồi, Bình thường những kẻ này còn chịu giữ ý tứ một chút, nay có men rượu trong người, ý coi thường người khác liền hiễn lộ ra cả, từ nãy giờ Hàn Thiên đã đếm được không ít người định đến bắt chuyện với bọn hắn, nam nữ đều có, thành phần cũng rất hỗn tạp.
Người thì là đại quan trẻ tuổi tự nhận bản thân có chút mặt mũi, người thì là tài tuấn thành danh cùng thế hệ với Thái Văn Toàn huynh trưởng của Ám Dạ, có kẻ là con cháu của thế gia không liên quan mật thiết với Ám Dạ hay Hàn Thiên, nhưng cũng cố ý đến bắt chuyện.
Hàn Thiên trước mấy đối tượng này chỉ chào hỏi qua quýt cho có, tính hắn có chút kỳ lạ, người hắn cảm thấy là hào kiệt hắn liền tự thân kết giao, người hắn cảm thấy đến chỉ vì lợi ích, hắn liền có ý muốn bài xích, mà trong cái yến tiệc này toàn những người Hàn Thiên hắn không muốn kết giao, nếu chẳng phải vẫn còn lo lắng vụ đám sát thủ bí ẩn gần đây, Hàn Thiên hắn có lẽ đã cùng đồng bạn về cả rồi.
ở tại đế đô danh tiếng của Hàn Thiên hắn cũng rất lớn, nhưng mà bản thân hắn thực sự chẳng có chỗ dựa gì đáng nói cả, nếu không phải vì hắn được đích thân hoàng đế viết chiếu ban danh hiệu, cộng với mấy phần giao hảo với tam hoàng tử Lưu Mộ, có lẽ với thái độ thờ ơ lạnh nhạt của mình, không ít kẻ đã sinh sự với Hàn Thiên hắn rồi.
Nhược Mộng bình thường tình tình ôn hòa, nay đến những nơi nhiệt náo như thế này lại dễ bị người khác làm phiền nhiễu, nàng không có tính cách cứng rắn, cũng không có nhiều cách thức luồn lách cho qua chuyện, Hàn Thiên hắn mà không làm cứng, có lẽ Nhược Mộng lúc này đã bị quây cho buồn phiền đến khổ.
Ngồi thêm hai khắc nữa mà vẫn không có chuyện bất thường gì xảy ra, Hàn Thiên thực sự đã nghĩ bản thân nên rời đi, bất quá ngay lúc này, vị vũ cơ váy vàng với dung mạo trác tuyệt ở giữa sân bất ngờ cung kính cất giọng.
-hôm nay được sự hậu ái của diệt yên vương phủ mời chúng nô gia đến đây biễu diễn, đó quả thực là đại vinh hạnh cho xuân nguyệt lâu, đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt của chúng nô gia mỗi lần xuất lâu đều sẽ chuẩn bị một tiết mục chính theo giao ước, ngoài ra chúng nô gia sẽ cò thêm một tiết mục phụ đặc biệt nữa.
-ban nãy chúng nô gia đã biễu diễn ba bài ca múa đặc sắc rồi, theo lệ chúng nô gia sẽ trình bày tiết mục tiếp theo, nhưng mà cái tiết mục này có phần đặc biệt, chúng nô gia phải xin ân chuẩn của diệt yên vương phủ cùng các vị đại nhân ở đây trước, nếu các vị đồng ý thì chúng nô gia mới trình diễn, bằng như các vị đại nhân không đồng ý, chúng nô gia chỉ có thể dừng lại tại đây.
Đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt mỗi lần xuất lâu đều sẽ chuẩn bị một màn biểu diễn bí mật riêng cho khách nhân, cái này là thông lệ từ xưa đến nay nên cũng chẳng phải đại bí mật gì, có khi màn biểu diễn này sẽ được biến tấu thành một hội thi, hoặc một kiểu thách đố nào đó, thậm chí xuân nguyệt lâu còn treo tặng lại giải thưởng cho khách nhân tham gia.
đã có không ít người từ đấy mà nhận lại được bảo vật vô giá, vài trường hợp từ trong hội thi chiếm được trái tim của mỹ nhân, tự nhiên có lão bà tuyệt đẹp bế về nhà nữa, vậy nên người ở đế đô đối với các màn biểu diễn bí mật của đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt đều rất mong chờ, hôm nay khách nhân đến đây quả thực cũng có không ít người chỉ tới để xem được màn biểu sau cùng này.
Thái Văn Thiên sơn ở trên thềm cao sau khi nghe lời trình bày của vũ cơ áo vàng liền đứng dậy nói.
-hôm nay là ngày đính hôn của nhi tử ta, các vị vũ cơ trong bách tuế nguyệt đoàn chịu xuất lâu biễu diễn đã là một đại vinh hạnh rồi, màn biễu diễn kia các vị có thể nói sơ qua về thể lệ một chút, cho mọi người ở đây đều biết được tường tận đi, nếu không có gì bất ổn, bổn vương sẽ không ngăn cản các vị tận sức biểu diễn.
Vũ cơ áo vàng sau khi nghe Thái Văn Thiên sơn nói xong liền cung kính lấy từ trong túi càn khôn ra một cây cổ cầm giơ lên phía trước nói.
-lâu chủ của chúng ta gần đây mới thu được cây cổ cầm này, đây là một vật cực kỳ bất phàm, tuy nhiên lâu chủ của chúng ta nói không phải ai cũng nhận ra được giá trị thật của nó, lần này đến diệt yên vương phủ dự tiệc đều là đại quý nhân, vừa hay đoàn vũ cơ chúng ta cũng được diệt yên vương gia bỏ ra đại lượng linh thạch mời đến, vì thế cho nên lâu chủ của chúng ta muốn mượn dịp này thử điểm diệu dụng của cây cổ cầm, đồng thời tìm kiếm người có duyên đủ bản lĩnh sở hữu được cây đàn này, nếu ở đây có ai vượt qua được thử thách của chúng nô gia, lâu chủ xin tặng lại cây đàn này cho người đó.
Vũ cơ áo vàng vừa dứt lời, đám đông phía dưới bắt đầu xào xáo hẵn lên, bọn họ rất nhiều người đều không nhận ra được lai lịch của cây cổ cầm trên tay vũ cơ áo vàng nọ, rì rầm một hồi rốt cuộc cũng có người không nhịn được hỏi.
-lai lịch của cây cổ cầm này rốt cuộc có gì mà lớn đến thế?, ta nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy nó là một cây đàn cũ có hoa văn hơi đặc biệt một chút mà thôi, ngoài ra thì chẳng còn thấy điểm bất phàm nào khác, xuân nguyệt lâu các cô không phải là đang lừa bọn ta đấy chứ?.
Trước lời chất vấn của người nọ, vũ cơ áo vàng vẫn bình tĩnh nói.
-sự bất phàm của cây đàn này nằm ở âm thanh của nó, chúng nô gia phận là nhi nữ, không dám đem một cây đàn tầm thường ra huyễn hoặc các vị đại nhân, nếu các vị đại nhân cho chúng nô gia đem cây đàn này ra làm đề mục thử thách, chỉ cần có người thắng được thử thách, dù không muốn sở hữu cây đàn này, liền có thể chọn ra một cái yêu cầu bất kỳ hướng về xuân nguyệt lâu, chỉ cần là yêu cầu không quá phận, lại nằm trong khả năng của chúng ta, toàn thể xuân nguyệt lâu sẽ ra sức thành toàn cho các vị.
Vũ cơ áo vàng vừa dứt lời, một vị đại quan tóc hoa râm liền đứng dậy nói.
-hay cho một yêu cầu bất kỳ hướng đến xuân nguyệt lâu, vậy nếu lỡ như ta hoặc người của ta thắng, yêu cầu xuân nguyệt lâu để một người trong các cô về phủ cỉa ta làm thiếp cũng không tính là quá phận chứ?.
Vị đại quan nọ vừa dứt lời, toàn trường liền thoáng vang lên từng tràng tiếng cười khả ố, dù có chiêu bài bán nghệ không bán thân, dùng tài nghệ của mình thanh bạch mà sống, thế nhưng trong mắt đám người tự cho mình là thượng đẳng ở đây, những vũ cơ kia cũng không khác gì phường mua phấn bán hương thông thường, tùy ý liền có thể buôn lời xem nhẹ.
Bất quá trước lời càn quấy của vị đại quan kia, vũ cơ áo vần vẫn giữ bình tĩnh nói.
-yêu cầu đó của đại nhân tất nhiên không quá phận, bất quá quy tắc của đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt chúng ta đại nhân hẵn là đã biết, vậy nên nếu muốn một trong số chúng ta ưng thuận về làm thiếp cho ngài, ngài phải thể hiện được bản sự của mình trước, mà cách thể hiện bản sự khả dĩ nhất hiện tại là thắng được thử thách của chúng nô gia đưa ra đã.
Câu nói của vũ cơ áo vàng không làm cao cũng chẳng điệu thấp, từng câu từng chữ đều có ý tứ bên trong, nàng nói một hồi vẫn là không khẳng định sẽ đáp ứng yêu cầu của vị đại quan kia, nhưng cũng chẳng bác bỏ ý của ông ta, khiến ông ta ngoài chuyện thắng được thử thách của các nàng ra thì không còn cách nào khác, nhưng mà thắng rồi cũng đâu chắc sẽ được thực hiện yêu cầu của mình, vậy nên cách ứng biến vừa rồi của vũ cơ áo vàng thực sự là vô cùng mĩ diệu.
Vị đại quan kia nhất thời chẳng biết nói gì chỉ đành hùng hồn cất giọng.
-được rồi nói đi nói lại chúng ta vẫn chưa biết thử thách của các cô rốt cuộc là gì?, không nói ra thử thách, chúng ta làm sao nghĩ cách hoàn thành nó đây?.
Sau lời của vị đại quan nọ, vũ cơ áo vàng liền lịch thiệp đáp.
-thực ra thử thách của xuân nguyệt lâu chúng ta đối với các vị rất đơn giản, nô gia tuy tài nghệ thô thiễn nhưng cũng tự nhận bản thân có mấy phần cầm nghệ, mà cổ cầm trên tay nô gia có tác dụng khiến người khác thần hồn bị huyễn hoặc, dẫn đến không còn tĩnh táo minh mẫn như thường lệ.
-vậy nên thử thách mà chúng ta đặt ra chính là trong các vị đại nhân, ai có thể không dùng đến lực lượng đặc thù, để tâm thần bình thường không chút phòng bị ở trong khu vực chịu sự ảnh hưởng của cầm khúc mà nô gia đánh lên, trong lúc vừa nghe đàn, bản thân vừa tĩnh tâm múa theo được một bài quyền do nhị muội Lục Nương của ta biểu diễn, chỉ cần người thử thách hoàn thành được bài quyền mà không mắc quá năm lỗi, thử thách liền coi như hoàn thành.
-nên nhớ là cho dù các vị sở hữu giới vực hay bất kỳ loại lực lượng nào khác đều không được phép dùng đến, chỉ được dùng lực lượng tinh khí thần thuần túy của các vị, ở đây nhiều cường giả như thế, thiết nghĩ nếu có ai gian lận, chư vị có thể đứng ra làm chủ cho chúng nô gia chứ nhỉ?.
Toàn trường phút chốc lặng thinh trước lời của vũ cơ áo vàng, điều lệ sơ bộ thì tất cả đều đã hiểu, chỉ là cả đám ở đây vẫn không tin là một cầm khúc thì làm sao có thể tác động đến thần trí của họ lớn đến mức, một bài quyền bình thường mà họ cũng không múa theo được.
Nên nhớ là dù không dùng đến lực lượng bên ngoài thì thần thức của cao thủ cấp võ tông võ vương vẫn là cực kỳ mạnh, vũ cơ áo vàng nọ vừa nhìn liền biết tu vi chỉ cỡ đại võ sư trung tầng, cho dù nàng ta có truyền thêm đấu khí vào tiếng đàn, vị tất đã ảnh hưởng nổi đến thần trí của các cao thủ cấp võ tông võ vương?, vậy nên đa phần người ở đây mới trầm mặc dửng dưng như thế, không ít người lúc này còn bĩu môi xem nhẹ, định nghĩ xem sau khi có người thắng rồi các vũ cơ nọ sẽ bị yêu cầu làm gì?.
ở trên thềm cao, Thái Văn Thiên Sơn sau một thoáng nghĩ ngợi liền hào hứng nói.
-các vị vũ cơ của xuân nguyệt lâu làm gì cũng đều có ý tứ riêng, hôm nay là ngày hỉ của con trai ta, có một tiết mục trợ hứng cho mọi người như thế quả thực cũng rất thú vị, được rồi ta ân chuẩn cho các vị vũ cơ của xuân nguyệt lâu biễu diễn cầm khúc này, ai hứng thú tham gia thử thách của các nàng liền có thể bước lên.
-người đâu! Mang cho các vị vũ cơ đây một chiếc bàn tốt cùng một tấm bồ đoàn ngự ban.
Bàn và bồ đoàn vừa được đem ra, vũ cơ áo vàng nọ liền bình tĩnh ngồi xuống tại trung tâm của khoảnh sân, sau khi yên vị nàng liền nhìn chúng nhân nói.
-cầm khúc của nô gia có ảnh hưởng trong phạm vi ba mươi trượng, vậy nên trước khi nô gia biểu diễn, xin mời các vị đại nhân lui lại về sau để tránh bị cầm khúc tác động dẫn đến tinh thần muộn phiền, Lục Nương là người có tuệ căn trong sáng nhất trong các tỷ muội của nô gia, muội ấy có thể ở trong vùng tác động của cầm phổ mà không chịu quá nhiều ảnh hưởng, vậy nên trong đề mục này chỉ có muội ấy và nô gia lĩnh xướng, những tỷ muội khác của nô gia xin được phép lùi về sau bồi rượu cho các vị.
-đại nhân nào muốn khiêu chiến thì bước vào phạm vi cầm phổ tác động, ngoài ra không nên ở trong phạm vi cầm phổ mà hại đến thần trí.
Sau khi vũ cơ áo vàng dứt lời, chín người khác trong nhóm trừ vũ cơ tên Lục Nương liền nhanh chóng lùi khỏi khoảnh sân trung tâm ba mươi trượng, rất nhiều khách nhân hiểu chuyện cũng đã chủ động lui về sau, hạ nhân trong phủ diệt yên vương rất nhanh đã đem bàn ghế chén đĩa theo cho các vị quan khách, bất quá vẫn còn một số kẻ tự phụ bản thân có chút bất phàm mà coi thường tiếng đàn kia không chịu rời đi.
Vũ cơ áo vàng khi nhìn thấy cảnh này chỉ cười ẩn ý không nói gì cả, đám người này muốn chịu khổ đầu, vậy thì không thể trách nàng, dù sao mỗi lần cũng chỉ có một người thách đấu, cho đám cứng đầu cứng cổ còn lại biết chút lợi hại âu cũng là chuyện thỏa đáng.
Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, từ trong đám đông liền có một thanh niên cao ráo bước ra, tên này dường như là hạ nhân của vị đại quan ban nãy chất vấn vũ cơ áo vàng, hắn xuất trận có vẻ là theo lệnh của vị đại quan kia, nhìn khí tức thâm sâu này, thanh niên nọ nhất định có thực lực ngang với võ tông cảnh giới, vừa bắt đầu đã có cao thủ ra tay, những người quan khán còn lại đối với đề thách đấu này càng ngày càng hứng thú.
Hàn Thiên cùng Nhược Mộng lúc này đã được chuyển ra một chỗ khá sạch sẽ dưới gốc cây đào lớn, lúc này Hàn Thiên trong mắt có vẻ mơ hồ nhìn Nhược Mộng hỏi ý.
-nàng nghĩ vị võ tông kia có thể hoàn thành được nan đề mà vũ cơ áo vàng kia đưa ra hay không?.
Nhược Mộng nãy giờ đều tỏ vẻ rất khép nép hữu lễ, lúc này nghe Hàn Thiên hỏi, nàng liền tùy ý đáp một câu đầy chắc chắn.
-ta nghĩ hắn sẽ không trụ nổi quá mười nhịp thở!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.