Chương 158: nội tình của hoàng tộc.
Hắc Bạch Giả
06/04/2022
Mấy ngày không về, trại chính của hiệp minh hội vẫn chẳng khác gì cả, ban
sáng sau khi đã đạt được một cái giao ước miệng với đám người Đại Sùng
thì Hàn Thiên liền nhanh chóng về lại trại chính, hắn đi quanh co một
vài vòng, sau khi chắn chắn đã không còn ai theo đuôi thì mới xâm nhập
vào vùng có huyễn trận bao phủ quanh trại chính.
Sơn cốc bao quanh trại này không lớn cũng không nhỏ, Hàn Thiên bố trí tám cái tiểu trận ở tám hướng quanh sơn cốc, mục tiêu căn bản chỉ là dẫn dắt những kẻ đi vào khu vực này vòng qua sơn cốc rồi đi ra ngoài mà thôi, nếu bí mật này bị phát hiện, không tới một ngày người của thần vương hội sẽ bao quanh nơi này ngay tức khắc.
Bất quá chuyện không may đó vẫn chưa xảy đến, Hàn Thiên hắn một đường đào tẩu, kết quả vẫn là thành công trở về được chổ này. Hiện tại số thành viên còn thường trực tại trại chính chỉ khoảng trăm người, lúc này đang chia nhau làm những việc thường nhật bình phàm, vừa thấy Hàn Thiên trở về, một nữ võ sĩ đang quét sân liền mừng rỡ nói.
-Hàn Thống lĩnh rốt cuộc đã trở về rồi, mấy hôm nay Lưu Mộ công tử không liên lạc được với Hàn thống lĩnh nên rất lo lắng, bây giờ ngài trở về rồi ta liền dẫn ngài đi gặp Lưu Mộ công tử nhé?.
Hàn Thiên khẽ cười với nữ nhân nọ một cái, nét mặt tỏ ý đồng tình, đại sảnh của trại chính này vẫn như thế, hiện tại Lưu Mộ cùng hai thị vệ của hắn đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy Hàn Thiên lành lặn trở về Lưu Mộ liền mừng rỡ đi tới vỗ vai hắn nói.
-ta nghe báo trại phía nam đã bị thần vương hội của Liêu Kiến Anh bao vây mấy ngày nay, nếu mà Hàn huynh đệ còn chưa trở về, chỉ sợ ta thật sự phải tìm đám Chấn Tây Chu Hân tính kế ứng cứu rồi.
Trước sự quan tâm của Lưu Mộ Hàn Thiên tỏ vẻ cảm kích nói.
-đa tạ điện hạ quan tâm, trại phía nam hiện vẫn an toàn, khi trước ta cũng đã nhờ đến hai người đó đến tương trợ, nhưng mà họ còn chưa đến thì thần vương hội đã đến rồi, hôm nay ta trở về đây là muốn bàn bạc kế hoạch phá địch cùng điện hạ đó.
Lưu Mộ khẽ cười hòa nhã nói.
-đừng gọi ta là điện hạ nữa, chúng ta tuy quen biết chưa lâu nhưng phong thái của Hàn huynh đệ quả thực khiến ta rất hân hưởng, ta lớn hơn Hàn huynh đệ vài tuổi, nếu đệ không chê có thể gọi ta là Lưu đại ca cũng được.
Hàn Thiên kính cẫn vòng tay nói.
-đa tạ điện hạ đã xem trọng, nếu như điện hạ đã có ý tốt Hàn mỗ xin tâm lĩnh, từ nay những lúc không có người ngoài ta sẽ gọi ngài là Lưu đại ca vậy.
Dừng một chút Hàn Thiên tiếp.
-mấy ngày nay cao tầng của học viện có liên lạc với đại ca không?, về chuyện của Liêu Kiến Anh cùng thần vương hội chủ trương của học viện vẫn không thay đổi gì à?
Lưu Mộ khẽ ra dấu để cả bọn cùng ngồi vào bàn trò chuyện, sau khi tất cả đã an tọa Sắc mặt Lưu Mộ liền hiện nét quan ngại nói.
-đúng vậy chuyện này học viện vẫn là không muốn trực tiếp nhúng tay vào, bất quá ta vừa có thêm một tin tình báo khác cũng quan trọng không kém đây.
Hàn Thiên tỏ vẻ hiếu kỳ tiếp.
-chẳng hay là tin gì mà lại khiến sắc mặt Lưu đại ca hiện nét bất an đến vậy?
Khẽ hít vào một hơi Lưu Mộ chậm rãi nói.
-hôm trước ta nói với Hàn lão đệ thân phận của Liêu Kiến Anh có phần tôn quý, nhưng thực chẳng ngờ hắn ta lại là một vương tử hệt như đại ca vậy, nếu hắn chỉ là một tôn tử quý tộc thông thường của vạn kiến thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, nhưng mà nếu hắn đã có thân phận vương tử thì khi đối đầu với hắn, chúng ta tuyệt đối không thể để hắn trọng thương đến mức tàn phế hoặc mất mạng được, nếu Liêu Kiến Anh có bất kỳ mệnh hệ gì trong lãnh thổ đại ninh, đây có thể là lý đo để vạn kiến khơi màu một cuộc chiến cực kỳ thảm liệt.
Dừng lại uống hớp trà Lưu Mộ tiếp.
-mấy năm nay binh lực của Vạn kiến có phần phát triển trội hơn đại ninh chúng ta một bậc, chẳng biết bọn họ đã làm cách nào, nhưng mấy lần hai quốc gia tập trung quân lực thao luyện cùng nhau trong đông hoa thần lĩnh gần đây, phía vạn kiến luôn nắm phần thắng, hơn nữa còn là thắng rất thuyết phục, phụ hoàng của ta đã sắp đến lúc phải thoái vị nhường ngôi, trong lúc triều đình đổi chủ rối ren, một hồi chiến sự với vạn kiến đế quốc chính là viễn cảnh cực kỳ xấu.
Hàn Thiên lần này lại tỏ vẻ hoài nghi hỏi lại.
-theo ta biết thì đương kim bệ hạ hiện tại sức khỏe vẫn ổn, không bệnh cũng không bị thương gì, sức khỏe của người vẫn tốt như thế tại sao lại phải thoái vị nhường ngôi?
Lưu Mộ thoáng trầm tư một chút rồi nói.
-tính ra thì chuyện này cũng chẳng có gì bí mật, đa phần các quan lại cao tầng ở đại ninh đều biết về chuyện này, đám võ giả như Hàn lão đệ tính ra cũng tỏ tường mới phải, nhưng mà nếu Hàn lão đệ chưa biết thì để vi huynh nói qua một lần cho đệ rõ vậy.
-Chẳng là trong hoàng tộc đại ninh chúng ta có một quy tắc truyền thừa từ rất lâu rồi, như Hàn lão đệ cũng biết võ giả chúng ta có thọ mệnh rất lâu, tu luyện đến đại võ sư liền có năm sáu trăm năm thọ mệnh, bất quá thời thế từng giai đoạn đều có những biến chuyển nhất định, tổ tông sợ nếu hoàng quyền bị một người nắm giữ quá lâu liền sẽ sinh ra tình trạng cổ hũ thô lậu, những sự vụ mà triều đình phải giải quyết lúc nào cũng phải diễn ra theo cách hợp ý dân, hợp ý trời, hợp theo thời thế nhất, một người nắm giữ hoàng quyền quá lâu khó tránh khiến hoàng triều lạc hậu, hoàng đế chính sự quá nhiều, căn bản không có mấy thời gian đi thị chúng để biết được ý dân, đa phần những tư tưởng trị nước của họ đều hình thành từ thời niên thiếu, sau khi đăng cơ đến mãi về sau sự thay đổi chính kiến cũng rất ít, đại ninh đế quốc rộng lớn như thế, nếu không nắm được tình hình lòng người, thời thế. thì làm sao có thể trị vì tốt cho được?
-chưa kể nếu một người nắm quyền lực quá lâu có thể dẫn đến tham luyến không muốn buôn bỏ, tình trạng như thế chính là tự khiến hoàng triều tất cả tư tưởng đều chuyên chế bởi một người, chỉ cần người đó phạm sai lầm, vận mệnh của cả quốc gia liền lâm nguy.
-bởi thế cho nên tổ tông đã truyền xuống quy cũ, mỗi một đời hoàng đế đều chỉ được kéo dài năm mươi năm, khi đến thời hạn thì phải thoái vị để chọn người khác xứng đáng kế thừa ngai vàng, đối tượng chọn lựa là toàn bộ tôn tử trong hoàng tộc, không giới hạn là con trai trưởng hay con thứ của đương kim hoàng thượng, bất kỳ vương tử nào trong hoàng tộc đều có được cơ hội đăng cơ như nhau, cho dù chỉ là con của vương hầu, hay là phân chi, thậm chí cả nữ tử cũng có cơ hội được kế thừa hoàng vị, chỉ cần là tôn tử trong hoàng tộc và tuổi dưới ba mươi, hội tụ đủ các điều kiện yêu cầu và được các tiên hoàng chấp thuận liền có thể đăng cơ kế vị.
-cứ mỗi năm mươi năm hoàng vị sẽ thay đổi một lần, những lúc như thế chính là thời điểm hoàng triều rối ren không thể để xảy ra chiến loạn, hiện tại thời gian trị vì của phụ thân ta chỉ còn khoảng năm năm, trong lúc này nếu xảy ra đại chiến với vạn kiến đế quốc dẫn đến quốc lực tổn hao, vậy thì khi tân hoàng đế lên ngôi tình hình trong nước sẽ càng thêm rối loạn, chuyện cũ chưa giải quyết vấn đề mới lại tới, khốn cảnh như thế chính là ngàn vạn lần không nên diễn ra.
Hàn Thiên tỏ vẻ đã hiểu rõ nguồn căn của vấn đề, hắn thoáng trầm tư rồi vòng tay đáp.
-ta sẽ cố gắng loại trừ Liêu Kiến Anh mà không khiến hắn phải mất mạng hoặc gặp phải thương tổn không thể cứu chữa, mong Lưu đại ca yên tâm.
Dừng một chút Hàn Thiên liền tỏ vẻ quan ngại nói.
-theo như ta điều tra được thì Thần vương hội dường như đã liên minh với ma võ hội ở khu vực phía nam để đối phó chúng ta, ma võ hội hiện đang chế tạo đạn pháo ma pháp để trợ giúp thần vương hội công phá trại phía nam của chúng ta, hai nơi này nằm rất gần nhau, nếu chỗ đạn pháo đó đến, Nhược Mộng cùng các huynh đệ khác sẽ không thể trụ nổi quá một ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, sáng mai số đạn pháo đó sẽ đến, nếu chúng ta còn không kịp viện trợ, chỉ e không những không loại trừ được Liêu Kiến Anh mà đến lực lượng bên ta cũng bị đánh tan hết.
Mặt Lưu Mộ cũng hiện lên nét lo lắng nói.
-thông tin này ta cũng đã nghe qua rồi, chẳng biết là Hàn lão đệ hiện đã có đối sách gì hay chưa?
Hàn Thiên trấn định đáp.
-kế sách thì cũng đã có, chỉ là lần này đành phải mượn danh Lưu đại ca một chút rồi, hiện nay hiệp minh hội ta yếu thế hơn thần vương hội rất nhiều, nếu xo về tương quan lực lượng thì phe chúng ta chỉ bằng sáu phần xo với chúng, sáng nay ta đã thương thảo được chuyện hợp tác với một số nạn nhân của thần vương hội, ta định sẽ tiếp tục chiêu mộ những nạn nhân tương tự của chúng ở khu vực phía đông nữa, tuy nhiên dù ở trường hợp khả quan nhất chúng ta cũng chỉ có thể đánh ngang cơ với thần vương hội, bằng như chúng hợp tác với cả ma võ hội, phần thắng của chúng ta chỉ là con số không mà thôi.
-Vậy nên ta khẩn thiết xin Lưu đại ca làm thuyết khách đi mượn một ít nhân thủ của đại doanh kỵ sĩ ở phía bắc, thần vương hội có nhất kiến công chúa nên mới lôi kéo được ma võ hội, nếu Lưu đại ca chịu ra mặt lôi kéo đại doanh kỵ sĩ, chúng ta sẽ có đủ lực lượng đối phó thần vương hội.
Hàn Thiên vừa dứt lời trên mặt Lưu Mộ liền hiện lên nét trầm tư, hắn còn chưa nói gì thì thị vệ Thế Bá của hắn đã mở lời.
-Chuyện mượn sức của đại doanh kỵ sĩ điện hạ không thể ra mặt được, yêu cầu này của Hàn Thống lĩnh đã làm khó cho điện hạ rồi!.
Hàn Thiên khó hiểu hỏi lại.
-vì sao lại thế?
Thế Bá vừa định trả lời thì Lưu Mộ xua tay nói.
-dù sao cũng là chuyện mà ta đã có tính toán riêng tư thế nên để ta nói luôn vậy, ban nãy ta đã đề cập qua về chuyện chọn ra tân vương mỗi năm mươi năm, mà đối tượng được chọn bao gồm tất cả những tôn tử trẻ tuổi trong hoàng tộc không kể gốc gác, hay thân phận.
-nói vậy tức là Lưu Mộ ta nếu muốn tranh hoàng vị với những người khác thì biểu hiện của ta phải nổi bậc hơn xo với họ, chiêu mộ được hiền tài cho hoàng thất cũng là một loại biểu hiện, nhất kiến muốn lôi kéo tuyệt đại thiên kiêu như Liêu Kiến Anh cũng là vì cái biểu hiện đó đi.
-về phần ta, Hàn lão đệ đừng nghĩ là cao tầng của học viện điều tra được thân thế của Liêu Kiến Anh rồi báo cho ta để loại trừ hắn, ngược lại chính ta là người ra lệnh điều tra thân thế của các thiên tài như các ngươi, sau khi phát hiện thân thế của Liêu Kiến Anh ta mới trình lên cao tầng học viện, nhưng đó cũng không phải là tất cả, lý khố đại học viện tuy theo hoàng thất nhưng nội bộ bên trong lại có sự ủng hộ riêng biệt với rất nhiều ứng viên tranh hoàng vị, ta nắm được thông tin về Liêu Kiến Anh, loại trừ được hắn là đại công, cái này sẽ ảnh hưởng đến vị trí của ta sau này, vậy nên dù cao tầng của học viện biết chuyện này thì cũng chỉ là những nhân vật ủng hộ ta.
-công lao loại trừ gian tế này nếu ta có thể một mình nắm giữ thì cố nhiên tốt nhất, càng có nhiều người biết hoặc tham gia cùng, công trạng này càng nhỏ lại, nếu việc loại trừ Liêu Kiến Anh do chính tay tôn tử hoàng tộc khác làm, vậy thì công lao của ta chỉ còn là báo tin mà thôi.
-vì thế cho nên chuyện này ta mới nhờ đến những kẻ không liên quan như Hàn lão đệ làm, bằng như ta nhờ đến người của các đối thủ cạnh tranh khác, như thế chẳng phải là hai tay dâng cái công trạng này cho họ hay sao?
Lưu Mộ vừa dứt lời Hàn Thiên liền tỏ vẻ hoài nghi lên tiếng.
-Lưu đại ca chẳng lẽ là muốn nói thân phận của Ám Dạ cũng…?
Lưu Mộ lập tức khẳng định.
-đúng vậy hắn cũng là một tôn tử trong hoàng thất, vậy nên nếu ta trực tiếp nhờ vả hắn chính là một tay dâng cơ hội lập thân của mình cho hắn.
Vừa dứt lời Lưu Mộ liền tỏ nét nghi vấn hỏi.
-Hàn lão đệ, nếu không có sự trợ giúp của đại doanh kỵ sĩ, đệ nắm được mấy phần thắng được thần vương hội?.
Hàn Thiên gương mặt có phần cứng đờ nói.
-nếu không có ma võ hội nhúng tay vào thì khả năng chiến thắng cỡ năm thành, còn nếu phải đối đầu thêm ma võ hội khả năng thắng chưa tới một thành.
Lưu Mộ thoáng suy tư, bình thường hắn rất điềm tĩnh, nhưng lúc này đây hắn có vẻ hắn đang phải đưa ra một quyết định rất khó khăn, lát sau như đã quyết tâm Lưu Mộ liền bình tĩnh nói.
-quốc gia đại sự quan trọng ta sẽ dùng danh nghĩa của mình nhờ vả Ám Dạ một lần vậy, ta và hắn tuy không mấy thân thích nhưng cũng không đến nổi đối địch, hắn cũng có tấm lòng hướng về xã tắc, tin tưởng nếu biết Liêu Kiến Anh là nội gián hắn nhất định sẽ ra tay trợ giúp.
-bây giờ ta sẽ viết một phong thư cho hắn, Hàn lão đệ hãy thay ta giao nó đến tay Ám Dạ, chuyện này đệ hãy làm thật cẫn trọng, ngoài Ám Dạ đừng cho ai biết thân thế thật của Liêu Kiến Anh, ta chỉ có thể giúp đệ đến đó, có thuyết phục được hắn hay không liền phải xem bản lĩnh cùng tài ăn nói của Hàn lão đệ rồi.
-Về chuyện đi thu thập thêm nhân thủ từ khu vực phía đông cứ để ta đi thay đệ, tin chắc nội trong hôm nay có thể kéo về phe ta thêm một toán người không nhỏ, hành động loại trừ Liêu Kiến Anh lần này phải hoàn thành bằng mọi giá, nếu cần thiết thì để nhất kiến biết thân phận của hắn luôn cũng được, một kẻ như Liêu Kiến Anh ta nhất quyết không cho hắn trà trộn được vào lý khố đại học viện.
Hàn Thiên thoáng suy tính, thấy kế sách như thế cũng là thích hợp nhất lúc này, Lưu Mộ đã chịu khó nhờ vả đến đối thủ của mình, nếu còn bắt hắn đến tận đại doanh kỵ sĩ làm thuyết khách, là một nam nhân Hàn Thiên cũng thấy áy náy thay, vậy nên lần này liền để hắn đi giúp Lưu Mộ vậy, bất quá hắn phải biết thêm chút thông tin về Ám Dạ, có thế hắn mới nghĩ ra đối sách khi gặp kẻ này, vừa nghĩ xong Hàn Thiên liền lên tiếng hỏi.
-chẳng hay Ám Dạ này là người như thế nào?, Lưu đại ca có thể nói sơ về hắn cho ta nghe qua một lần được hay không?
Lưu Mộ khẽ cười trầm ngâm nói.
-Ám Dạ có thể coi là biểu đệ của ta, phụ thân hắn là đệ đệ của phụ thân ta, hai người này niên kỷ cách nhau không xa, nên con của họ là chúng ta cũng trạc tuổi nhau, hắn nhỏ hơn ta một hai tuổi, hiện vẫn chưa đến đôi mươi, ta không thân thiết với Ám Dạ cho lắm nên cũng chẳng biết nhiều về hắn, nếu có lúc nào đó ta và hắn cùng ở một nơi thì chỉ có thể là trong triều hoặc là tại một buổi yến tiệc nào đấy, nếu nói hắn ta có điểm gì đặc biệt thì theo ta thấy tên này có tính cách khá lãnh tĩnh và nội tâm, hắn không thường chia sẽ sở thích hay thể hiện nó cho người khác biết nên ta cũng không rõ là hắn thích làm gì, bất quá có một lần hắn nói qua về chuyện trung nghĩa của một quân nhân, vậy nên ta đoán hắn cũng có ý chí bảo vệ quốc gia mãnh liệt, chuyện ta với hắn chung quy cũng chỉ có bấy nhiêu, hắn nghĩ gì làm gì ta đều không rõ, chuyện thăm dò tâm ý của hắn Hàn lão đệ xem ra phải nhọc công rồi.
Hàn Thiên suy tính một hồi, cuối cùng tuy trên mặt vẫn có nét không nắm chắc nhưng hắn lại khá tự tin nói.
-nếu Ám Dạ thực sự có lòng trung nghĩa, vậy thì dù hắn có suy nghĩ ra sao ta cũng có vài thành cơ hội thuyết phục hắn, Lưu đại ca yên tâm lần làm thuyết khách này tiểu đệ sẽ cố gắng đạt được mục đích đã đề ra.
Sơn cốc bao quanh trại này không lớn cũng không nhỏ, Hàn Thiên bố trí tám cái tiểu trận ở tám hướng quanh sơn cốc, mục tiêu căn bản chỉ là dẫn dắt những kẻ đi vào khu vực này vòng qua sơn cốc rồi đi ra ngoài mà thôi, nếu bí mật này bị phát hiện, không tới một ngày người của thần vương hội sẽ bao quanh nơi này ngay tức khắc.
Bất quá chuyện không may đó vẫn chưa xảy đến, Hàn Thiên hắn một đường đào tẩu, kết quả vẫn là thành công trở về được chổ này. Hiện tại số thành viên còn thường trực tại trại chính chỉ khoảng trăm người, lúc này đang chia nhau làm những việc thường nhật bình phàm, vừa thấy Hàn Thiên trở về, một nữ võ sĩ đang quét sân liền mừng rỡ nói.
-Hàn Thống lĩnh rốt cuộc đã trở về rồi, mấy hôm nay Lưu Mộ công tử không liên lạc được với Hàn thống lĩnh nên rất lo lắng, bây giờ ngài trở về rồi ta liền dẫn ngài đi gặp Lưu Mộ công tử nhé?.
Hàn Thiên khẽ cười với nữ nhân nọ một cái, nét mặt tỏ ý đồng tình, đại sảnh của trại chính này vẫn như thế, hiện tại Lưu Mộ cùng hai thị vệ của hắn đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy Hàn Thiên lành lặn trở về Lưu Mộ liền mừng rỡ đi tới vỗ vai hắn nói.
-ta nghe báo trại phía nam đã bị thần vương hội của Liêu Kiến Anh bao vây mấy ngày nay, nếu mà Hàn huynh đệ còn chưa trở về, chỉ sợ ta thật sự phải tìm đám Chấn Tây Chu Hân tính kế ứng cứu rồi.
Trước sự quan tâm của Lưu Mộ Hàn Thiên tỏ vẻ cảm kích nói.
-đa tạ điện hạ quan tâm, trại phía nam hiện vẫn an toàn, khi trước ta cũng đã nhờ đến hai người đó đến tương trợ, nhưng mà họ còn chưa đến thì thần vương hội đã đến rồi, hôm nay ta trở về đây là muốn bàn bạc kế hoạch phá địch cùng điện hạ đó.
Lưu Mộ khẽ cười hòa nhã nói.
-đừng gọi ta là điện hạ nữa, chúng ta tuy quen biết chưa lâu nhưng phong thái của Hàn huynh đệ quả thực khiến ta rất hân hưởng, ta lớn hơn Hàn huynh đệ vài tuổi, nếu đệ không chê có thể gọi ta là Lưu đại ca cũng được.
Hàn Thiên kính cẫn vòng tay nói.
-đa tạ điện hạ đã xem trọng, nếu như điện hạ đã có ý tốt Hàn mỗ xin tâm lĩnh, từ nay những lúc không có người ngoài ta sẽ gọi ngài là Lưu đại ca vậy.
Dừng một chút Hàn Thiên tiếp.
-mấy ngày nay cao tầng của học viện có liên lạc với đại ca không?, về chuyện của Liêu Kiến Anh cùng thần vương hội chủ trương của học viện vẫn không thay đổi gì à?
Lưu Mộ khẽ ra dấu để cả bọn cùng ngồi vào bàn trò chuyện, sau khi tất cả đã an tọa Sắc mặt Lưu Mộ liền hiện nét quan ngại nói.
-đúng vậy chuyện này học viện vẫn là không muốn trực tiếp nhúng tay vào, bất quá ta vừa có thêm một tin tình báo khác cũng quan trọng không kém đây.
Hàn Thiên tỏ vẻ hiếu kỳ tiếp.
-chẳng hay là tin gì mà lại khiến sắc mặt Lưu đại ca hiện nét bất an đến vậy?
Khẽ hít vào một hơi Lưu Mộ chậm rãi nói.
-hôm trước ta nói với Hàn lão đệ thân phận của Liêu Kiến Anh có phần tôn quý, nhưng thực chẳng ngờ hắn ta lại là một vương tử hệt như đại ca vậy, nếu hắn chỉ là một tôn tử quý tộc thông thường của vạn kiến thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, nhưng mà nếu hắn đã có thân phận vương tử thì khi đối đầu với hắn, chúng ta tuyệt đối không thể để hắn trọng thương đến mức tàn phế hoặc mất mạng được, nếu Liêu Kiến Anh có bất kỳ mệnh hệ gì trong lãnh thổ đại ninh, đây có thể là lý đo để vạn kiến khơi màu một cuộc chiến cực kỳ thảm liệt.
Dừng lại uống hớp trà Lưu Mộ tiếp.
-mấy năm nay binh lực của Vạn kiến có phần phát triển trội hơn đại ninh chúng ta một bậc, chẳng biết bọn họ đã làm cách nào, nhưng mấy lần hai quốc gia tập trung quân lực thao luyện cùng nhau trong đông hoa thần lĩnh gần đây, phía vạn kiến luôn nắm phần thắng, hơn nữa còn là thắng rất thuyết phục, phụ hoàng của ta đã sắp đến lúc phải thoái vị nhường ngôi, trong lúc triều đình đổi chủ rối ren, một hồi chiến sự với vạn kiến đế quốc chính là viễn cảnh cực kỳ xấu.
Hàn Thiên lần này lại tỏ vẻ hoài nghi hỏi lại.
-theo ta biết thì đương kim bệ hạ hiện tại sức khỏe vẫn ổn, không bệnh cũng không bị thương gì, sức khỏe của người vẫn tốt như thế tại sao lại phải thoái vị nhường ngôi?
Lưu Mộ thoáng trầm tư một chút rồi nói.
-tính ra thì chuyện này cũng chẳng có gì bí mật, đa phần các quan lại cao tầng ở đại ninh đều biết về chuyện này, đám võ giả như Hàn lão đệ tính ra cũng tỏ tường mới phải, nhưng mà nếu Hàn lão đệ chưa biết thì để vi huynh nói qua một lần cho đệ rõ vậy.
-Chẳng là trong hoàng tộc đại ninh chúng ta có một quy tắc truyền thừa từ rất lâu rồi, như Hàn lão đệ cũng biết võ giả chúng ta có thọ mệnh rất lâu, tu luyện đến đại võ sư liền có năm sáu trăm năm thọ mệnh, bất quá thời thế từng giai đoạn đều có những biến chuyển nhất định, tổ tông sợ nếu hoàng quyền bị một người nắm giữ quá lâu liền sẽ sinh ra tình trạng cổ hũ thô lậu, những sự vụ mà triều đình phải giải quyết lúc nào cũng phải diễn ra theo cách hợp ý dân, hợp ý trời, hợp theo thời thế nhất, một người nắm giữ hoàng quyền quá lâu khó tránh khiến hoàng triều lạc hậu, hoàng đế chính sự quá nhiều, căn bản không có mấy thời gian đi thị chúng để biết được ý dân, đa phần những tư tưởng trị nước của họ đều hình thành từ thời niên thiếu, sau khi đăng cơ đến mãi về sau sự thay đổi chính kiến cũng rất ít, đại ninh đế quốc rộng lớn như thế, nếu không nắm được tình hình lòng người, thời thế. thì làm sao có thể trị vì tốt cho được?
-chưa kể nếu một người nắm quyền lực quá lâu có thể dẫn đến tham luyến không muốn buôn bỏ, tình trạng như thế chính là tự khiến hoàng triều tất cả tư tưởng đều chuyên chế bởi một người, chỉ cần người đó phạm sai lầm, vận mệnh của cả quốc gia liền lâm nguy.
-bởi thế cho nên tổ tông đã truyền xuống quy cũ, mỗi một đời hoàng đế đều chỉ được kéo dài năm mươi năm, khi đến thời hạn thì phải thoái vị để chọn người khác xứng đáng kế thừa ngai vàng, đối tượng chọn lựa là toàn bộ tôn tử trong hoàng tộc, không giới hạn là con trai trưởng hay con thứ của đương kim hoàng thượng, bất kỳ vương tử nào trong hoàng tộc đều có được cơ hội đăng cơ như nhau, cho dù chỉ là con của vương hầu, hay là phân chi, thậm chí cả nữ tử cũng có cơ hội được kế thừa hoàng vị, chỉ cần là tôn tử trong hoàng tộc và tuổi dưới ba mươi, hội tụ đủ các điều kiện yêu cầu và được các tiên hoàng chấp thuận liền có thể đăng cơ kế vị.
-cứ mỗi năm mươi năm hoàng vị sẽ thay đổi một lần, những lúc như thế chính là thời điểm hoàng triều rối ren không thể để xảy ra chiến loạn, hiện tại thời gian trị vì của phụ thân ta chỉ còn khoảng năm năm, trong lúc này nếu xảy ra đại chiến với vạn kiến đế quốc dẫn đến quốc lực tổn hao, vậy thì khi tân hoàng đế lên ngôi tình hình trong nước sẽ càng thêm rối loạn, chuyện cũ chưa giải quyết vấn đề mới lại tới, khốn cảnh như thế chính là ngàn vạn lần không nên diễn ra.
Hàn Thiên tỏ vẻ đã hiểu rõ nguồn căn của vấn đề, hắn thoáng trầm tư rồi vòng tay đáp.
-ta sẽ cố gắng loại trừ Liêu Kiến Anh mà không khiến hắn phải mất mạng hoặc gặp phải thương tổn không thể cứu chữa, mong Lưu đại ca yên tâm.
Dừng một chút Hàn Thiên liền tỏ vẻ quan ngại nói.
-theo như ta điều tra được thì Thần vương hội dường như đã liên minh với ma võ hội ở khu vực phía nam để đối phó chúng ta, ma võ hội hiện đang chế tạo đạn pháo ma pháp để trợ giúp thần vương hội công phá trại phía nam của chúng ta, hai nơi này nằm rất gần nhau, nếu chỗ đạn pháo đó đến, Nhược Mộng cùng các huynh đệ khác sẽ không thể trụ nổi quá một ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, sáng mai số đạn pháo đó sẽ đến, nếu chúng ta còn không kịp viện trợ, chỉ e không những không loại trừ được Liêu Kiến Anh mà đến lực lượng bên ta cũng bị đánh tan hết.
Mặt Lưu Mộ cũng hiện lên nét lo lắng nói.
-thông tin này ta cũng đã nghe qua rồi, chẳng biết là Hàn lão đệ hiện đã có đối sách gì hay chưa?
Hàn Thiên trấn định đáp.
-kế sách thì cũng đã có, chỉ là lần này đành phải mượn danh Lưu đại ca một chút rồi, hiện nay hiệp minh hội ta yếu thế hơn thần vương hội rất nhiều, nếu xo về tương quan lực lượng thì phe chúng ta chỉ bằng sáu phần xo với chúng, sáng nay ta đã thương thảo được chuyện hợp tác với một số nạn nhân của thần vương hội, ta định sẽ tiếp tục chiêu mộ những nạn nhân tương tự của chúng ở khu vực phía đông nữa, tuy nhiên dù ở trường hợp khả quan nhất chúng ta cũng chỉ có thể đánh ngang cơ với thần vương hội, bằng như chúng hợp tác với cả ma võ hội, phần thắng của chúng ta chỉ là con số không mà thôi.
-Vậy nên ta khẩn thiết xin Lưu đại ca làm thuyết khách đi mượn một ít nhân thủ của đại doanh kỵ sĩ ở phía bắc, thần vương hội có nhất kiến công chúa nên mới lôi kéo được ma võ hội, nếu Lưu đại ca chịu ra mặt lôi kéo đại doanh kỵ sĩ, chúng ta sẽ có đủ lực lượng đối phó thần vương hội.
Hàn Thiên vừa dứt lời trên mặt Lưu Mộ liền hiện lên nét trầm tư, hắn còn chưa nói gì thì thị vệ Thế Bá của hắn đã mở lời.
-Chuyện mượn sức của đại doanh kỵ sĩ điện hạ không thể ra mặt được, yêu cầu này của Hàn Thống lĩnh đã làm khó cho điện hạ rồi!.
Hàn Thiên khó hiểu hỏi lại.
-vì sao lại thế?
Thế Bá vừa định trả lời thì Lưu Mộ xua tay nói.
-dù sao cũng là chuyện mà ta đã có tính toán riêng tư thế nên để ta nói luôn vậy, ban nãy ta đã đề cập qua về chuyện chọn ra tân vương mỗi năm mươi năm, mà đối tượng được chọn bao gồm tất cả những tôn tử trẻ tuổi trong hoàng tộc không kể gốc gác, hay thân phận.
-nói vậy tức là Lưu Mộ ta nếu muốn tranh hoàng vị với những người khác thì biểu hiện của ta phải nổi bậc hơn xo với họ, chiêu mộ được hiền tài cho hoàng thất cũng là một loại biểu hiện, nhất kiến muốn lôi kéo tuyệt đại thiên kiêu như Liêu Kiến Anh cũng là vì cái biểu hiện đó đi.
-về phần ta, Hàn lão đệ đừng nghĩ là cao tầng của học viện điều tra được thân thế của Liêu Kiến Anh rồi báo cho ta để loại trừ hắn, ngược lại chính ta là người ra lệnh điều tra thân thế của các thiên tài như các ngươi, sau khi phát hiện thân thế của Liêu Kiến Anh ta mới trình lên cao tầng học viện, nhưng đó cũng không phải là tất cả, lý khố đại học viện tuy theo hoàng thất nhưng nội bộ bên trong lại có sự ủng hộ riêng biệt với rất nhiều ứng viên tranh hoàng vị, ta nắm được thông tin về Liêu Kiến Anh, loại trừ được hắn là đại công, cái này sẽ ảnh hưởng đến vị trí của ta sau này, vậy nên dù cao tầng của học viện biết chuyện này thì cũng chỉ là những nhân vật ủng hộ ta.
-công lao loại trừ gian tế này nếu ta có thể một mình nắm giữ thì cố nhiên tốt nhất, càng có nhiều người biết hoặc tham gia cùng, công trạng này càng nhỏ lại, nếu việc loại trừ Liêu Kiến Anh do chính tay tôn tử hoàng tộc khác làm, vậy thì công lao của ta chỉ còn là báo tin mà thôi.
-vì thế cho nên chuyện này ta mới nhờ đến những kẻ không liên quan như Hàn lão đệ làm, bằng như ta nhờ đến người của các đối thủ cạnh tranh khác, như thế chẳng phải là hai tay dâng cái công trạng này cho họ hay sao?
Lưu Mộ vừa dứt lời Hàn Thiên liền tỏ vẻ hoài nghi lên tiếng.
-Lưu đại ca chẳng lẽ là muốn nói thân phận của Ám Dạ cũng…?
Lưu Mộ lập tức khẳng định.
-đúng vậy hắn cũng là một tôn tử trong hoàng thất, vậy nên nếu ta trực tiếp nhờ vả hắn chính là một tay dâng cơ hội lập thân của mình cho hắn.
Vừa dứt lời Lưu Mộ liền tỏ nét nghi vấn hỏi.
-Hàn lão đệ, nếu không có sự trợ giúp của đại doanh kỵ sĩ, đệ nắm được mấy phần thắng được thần vương hội?.
Hàn Thiên gương mặt có phần cứng đờ nói.
-nếu không có ma võ hội nhúng tay vào thì khả năng chiến thắng cỡ năm thành, còn nếu phải đối đầu thêm ma võ hội khả năng thắng chưa tới một thành.
Lưu Mộ thoáng suy tư, bình thường hắn rất điềm tĩnh, nhưng lúc này đây hắn có vẻ hắn đang phải đưa ra một quyết định rất khó khăn, lát sau như đã quyết tâm Lưu Mộ liền bình tĩnh nói.
-quốc gia đại sự quan trọng ta sẽ dùng danh nghĩa của mình nhờ vả Ám Dạ một lần vậy, ta và hắn tuy không mấy thân thích nhưng cũng không đến nổi đối địch, hắn cũng có tấm lòng hướng về xã tắc, tin tưởng nếu biết Liêu Kiến Anh là nội gián hắn nhất định sẽ ra tay trợ giúp.
-bây giờ ta sẽ viết một phong thư cho hắn, Hàn lão đệ hãy thay ta giao nó đến tay Ám Dạ, chuyện này đệ hãy làm thật cẫn trọng, ngoài Ám Dạ đừng cho ai biết thân thế thật của Liêu Kiến Anh, ta chỉ có thể giúp đệ đến đó, có thuyết phục được hắn hay không liền phải xem bản lĩnh cùng tài ăn nói của Hàn lão đệ rồi.
-Về chuyện đi thu thập thêm nhân thủ từ khu vực phía đông cứ để ta đi thay đệ, tin chắc nội trong hôm nay có thể kéo về phe ta thêm một toán người không nhỏ, hành động loại trừ Liêu Kiến Anh lần này phải hoàn thành bằng mọi giá, nếu cần thiết thì để nhất kiến biết thân phận của hắn luôn cũng được, một kẻ như Liêu Kiến Anh ta nhất quyết không cho hắn trà trộn được vào lý khố đại học viện.
Hàn Thiên thoáng suy tính, thấy kế sách như thế cũng là thích hợp nhất lúc này, Lưu Mộ đã chịu khó nhờ vả đến đối thủ của mình, nếu còn bắt hắn đến tận đại doanh kỵ sĩ làm thuyết khách, là một nam nhân Hàn Thiên cũng thấy áy náy thay, vậy nên lần này liền để hắn đi giúp Lưu Mộ vậy, bất quá hắn phải biết thêm chút thông tin về Ám Dạ, có thế hắn mới nghĩ ra đối sách khi gặp kẻ này, vừa nghĩ xong Hàn Thiên liền lên tiếng hỏi.
-chẳng hay Ám Dạ này là người như thế nào?, Lưu đại ca có thể nói sơ về hắn cho ta nghe qua một lần được hay không?
Lưu Mộ khẽ cười trầm ngâm nói.
-Ám Dạ có thể coi là biểu đệ của ta, phụ thân hắn là đệ đệ của phụ thân ta, hai người này niên kỷ cách nhau không xa, nên con của họ là chúng ta cũng trạc tuổi nhau, hắn nhỏ hơn ta một hai tuổi, hiện vẫn chưa đến đôi mươi, ta không thân thiết với Ám Dạ cho lắm nên cũng chẳng biết nhiều về hắn, nếu có lúc nào đó ta và hắn cùng ở một nơi thì chỉ có thể là trong triều hoặc là tại một buổi yến tiệc nào đấy, nếu nói hắn ta có điểm gì đặc biệt thì theo ta thấy tên này có tính cách khá lãnh tĩnh và nội tâm, hắn không thường chia sẽ sở thích hay thể hiện nó cho người khác biết nên ta cũng không rõ là hắn thích làm gì, bất quá có một lần hắn nói qua về chuyện trung nghĩa của một quân nhân, vậy nên ta đoán hắn cũng có ý chí bảo vệ quốc gia mãnh liệt, chuyện ta với hắn chung quy cũng chỉ có bấy nhiêu, hắn nghĩ gì làm gì ta đều không rõ, chuyện thăm dò tâm ý của hắn Hàn lão đệ xem ra phải nhọc công rồi.
Hàn Thiên suy tính một hồi, cuối cùng tuy trên mặt vẫn có nét không nắm chắc nhưng hắn lại khá tự tin nói.
-nếu Ám Dạ thực sự có lòng trung nghĩa, vậy thì dù hắn có suy nghĩ ra sao ta cũng có vài thành cơ hội thuyết phục hắn, Lưu đại ca yên tâm lần làm thuyết khách này tiểu đệ sẽ cố gắng đạt được mục đích đã đề ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.