Chương 195: tam cường đối quyết.
Hắc Bạch Giả
05/07/2022
Hàn Thiên từng đến hồ thiên trì ở Tân Cương, nước hồ nơi đó được hình thành từ băng tuyết vạn năm trên dãy côn luân, suốt cả bốn mùa nước hồ đều
trong như mặt kính, sáng như sông ngân hà, thế nhưng xo với đôi mắt của
nữ tử trước mặt hắn lúc này, cái gọi là trong sáng bất quá cũng chỉ như
ảo mộng.
Tự nhiên khéo léo tôn tạo nên hồ thiên trì, còn thiên đạo lại khéo léo vẽ nên dung nhan diễm lệ của Nhược Mộng, ánh mắt nàng xo với hồ thiên trì mà Hàn Thiên từng biết còn muốn trong sáng hơn, mĩ lệ hơn.
Thế Nhưng trong sáng chỉ là hình, còn thần trong ánh mắt ấy lại hệt như tây hồ, nơi được xem như tiên cảnh nhân gian, thần thái của ánh mắt ấy như mặt tây hồ lúc sang thu, có chút thanh nhã như những gian nhà thủy tạ ven mặt hồ, có chút quyến rũ nên thơ như những ngọn đồi nhỏ quanh co gần đấy, nổi bật nhất lại là nét dịu dàng đằm thắm của mặt nước trong hồ.
Thi sĩ ngày xưa ví tây hồ với nét đẹp của Tây Thi, còn đối với Hàn Thiên, tây hồ đẹp nhưng cũng chỉ gói gọn trong thần thái từ ánh mắt của Nhược Mộng, hắn biết là dung mạo của nàng sẽ đẹp đấy, nhưng đẹp đến mức này quả thực đã làm cho thần thức của hắn có chút mông lung, không dám tin là thực.
Làn da trắng trẻo như trứng gà bóc, hồng hào như tiên đào chín mọng, mềm mại như nhung lụa gấm hoa, mái tóc nâu óng mượt như tranh họa, uốn lượn nhẹ một chút hệt như linh tuyền, vài lọn tóc khẽ tung bay trên khuôn mặt như bức màn mây lừng lững giữa nền trời.
Đôi mày như nét núi, bình lặng tỏa ra sự trầm tĩnh, không mảnh không dày, dài mà cân xứng, đôi mi như liễu rũ, vừa có nét thanh cao quý phái, vừa có nét mông lung hữu tình, cánh mũi tôn quý ưu nhã, đôi môi anh đào hồng nhuận, tươi thắm còn hơn những cánh hoa đầu mùa, khiến người ta nhìn vào mà không khỏi nãy sinh những xúc cảm triền miên, chiếc cằm thon gọn tinh tế như được tạc từ bảo thạch.
Dung nhan của Nhược Mộng, nếu không tận mắt nhìn qua, cho dù là họa sĩ đại tài cũng không thể nào tự họa ra được.
Chỉ bóng lưng của Nhược Mộng đã khiến cho chúng nhân thần hồn điên đảo, vài cữ chỉ của nàng đủ khiến ngàn hoa thất sắc, còn dung mạo này của nàng, ngàn vạn dặm địa giới vu thương đại lục, nhất vạn tiểu trùng thiên, tam thiên lục bách đại trùng thiên, số người khả dĩ xinh đẹp được bằng nàng, chắc chắn không quá một bàn tay.
Nữ nhân thông thường đạt được bảy phần tư dung và khí chất như Nhược Mộng, đã có thể coi là đại mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành như nhất kiến công chúa, bằng như muốn tìm được người có tư dung ngang ngửa Nhược Mộng, dù là đến tiên giới cũng khó lòng tìm được.
Chẳng thế mà Hàn Thiên cùng tất cả những ai có mặt ở đây đều phải thất thần mất vài nhịp thở rồi mới bình ổn lại được, Hàn Thiên trên mặt đầy nét kinh diễm nói.
-nón tre của nàng rơi rồi sao? có cần ta…
Hàn Thiên còn chưa nói được hết lời, Nhược Mộng đã khẽ cười rạng rỡ nói.
-không cần nữa, ta dùng nó để che giấu hành tung của bản thân mà thôi, hiện tại đã có thể vào được lý khố đại học viện, không ẩn thân nữa cũng tốt.
-Hàn Thiên huynh sao thế?, thần sắc của huynh không được tự nhiên lắm, bị thương rồi hay sao?
Hàn Thiên bất chợt choàng tĩnh, hắn ngoài mặt cười khan nhưng trong lòng thì trộm nghĩ, Nhược Mộng nàng ấy không biết là ngốc thật hay giả ngốc, tiếp xúc gần với một tiên nữ xinh đẹp như nàng, trừ phi không phải nam nhân, nếu không thần sắc còn có thể bình ổn được hay sao?.
Hơi luyến tiếc bỏ tay khỏi người Nhược Mộng, Hàn Thiên cười khẽ nói.
-không có gì, chỉ là bị tư dung của nàng làm cho thất thần thôi mà, không ngờ nàng lại xinh đẹp đến như vậy, bất quá ngày sau nàng nên ý thức một chút, đừng để cho nam nhân dễ dàng tiếp xúc thân mật với mình.
Nghe xong câu nói vội của Hàn Thiên, Nhược Mộng chợt cười ôn nhu đáp.
-từ lúc rời khỏi nhà đến giờ, huynh chính là nam nhân đầu tiên ta tiếp xúc đấy, chẳng lẽ huynh nói ta không nên ở gần huynh nữa?.
Hàn Thiên bất chợt cười khan hai tiếng, hắn rốt cuộc đã nói cái quái gì với Nhược Mộng vậy kìa?, không ngờ lại có lúc một kẻ thô thiển hào sảng như Hàn Thiên hắn, cũng phải gặp cảnh lúng túng thế này.
ở trên đài cao, những khán giả đang quan sát trận đấu đa phần đều đã nhìn rõ tư dung của Nhược Mộng, nói thật lòng thì dung mạo của Nhược Mộng chính là một trong những chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất của dân tình gần đây.
Hiện tại nàng đã lộ mặt, làn sóng bàn tán ấy phút chốc như chực nổ tung, cả khán đài hiện tại đều chỉ nói về chủ đề này.
“thiên ạ! nàng ấy rốt cuộc có phải là người không?, sao lại có thể hoàn mĩ đến vậy?”
“này ngươi thử đánh ta một phát xem đây có phải là thật không đấy?”
“ngươi nghĩ nếu ta ở cùng khoa với Nhược Mộng, có khi nào sẽ hớt tay trên được nàng khỏi Hàn Thiên không vậy?”
“hừ… Hàn Thiên quả thực may mắn, chẳng biết đã có diễm phúc gì mới quen được Nhược Mộng?, xem hắn kìa! dường như vẫn còn lưu luyến cái ôm ban nãy đấy!”
Những câu đại loại như thế này chính là đang nhấn chìm cả khán đài, hiếm có sự kiện ngoài lề nhất chiến phong vương nào lại được dân tình quan tâm đến như thế, thậm chí đến cả trưởng khoa ma pháp cũng không nhịn được mà cảm thán nói.
-nữ hài Nhược Mộng này quả thực quá xuất chúng, tài mạo đều kinh nhân như thế, nếu nó sinh cùng thời với ta, quả thực ta đã có một đối thủ xứng tầm.
Lão công của trưởng khoa ma pháp bên cạnh nét mặt thoáng cười gian nói.
-không phải là ta không yêu bà, bất quá thứ lỗi ta nói thẳng, nếu ngày đó tư dung cùng thiên phú của bà được tám phần như Nhược Mộng, có lẽ năm đó ta đã không có cửa cướp được bà từ tay đám học trưởng quái vật kia rồi.
Phó khoa ma pháp vừa nói xong, liền cảm thấy dưới eo đau buốt, bất giác phải kêu lên xin tha.
-ta chỉ nói sự thực thôi mà, bà không cần phải khó chịu vậy chứ???
Các lão sư khác trong khoa ma pháp nhìn thấy cảnh này, đều nhịn cười một bụng, tình cảm của nhị vị trưởng khoa bao năm rồi vẫn nồng đậm đến thế, bọn họ có người vẫn chưa tìm được một nửa cho mình, tình cảnh quả là u uất thay.
Người ta càng bàn luận xôn xao bấy nhiêu, Liêu Kiến Anh dưới đài càng khó chịu bấy nhiêu, chính là nó, tư cách thượng đỉnh vô song, chính nó đã làm cho một thiên kiêu với thực lực khoáng cổ chí kim như Liêu Kiến Anh hắn phải lu mờ, Liêu Kiến Anh hắn lên đài này chẳng phải là để đạp đổ cái bóng to lớn của nó hay sao?.
Bây giờ đến cả chuyện về thực lực lớn lao của Liêu Kiến Anh hắn, cũng phải xếp sau chuyện về tư dung của một nữ nhân rồi, không một ai chú tâm đến việc Liêu Kiến Anh hắn đã làm được những gì?, cũng không một ai nói về những kẻ mà Liêu Kiến Anh hắn đã đánh bại, biểu hiện siêu phàm của hắn!, thực lực của hắn!.
À vẫn có một người đấy chứ, nhưng người đấy lại là con của đế vương đại ninh, người đã định không thể chung đường cùng Liêu Kiến Anh hắn, mỹ nữ trong thiên hạ Liêu Kiến Anh hắn không nhìn qua một vạn thì cũng có tám ngàn, trừ vương phi nổi tiếng kia của phụ thân hắn, chưa từng có nữ nhân nào lọt nổi vào mắt Liêu Kiến Anh hắn.
Không…cho dù là vương phi kia, ngoài nhan sắc, nàng ta chẳng còn gì khác, xo với thiên phú cùng tài năng của Nhược Mộng, nàng ta còn chả bằng một cái ngón tay của người ta, Liêu Kiến Anh hắn một đời ngạo nhân, nữ tử có thể bước cùng hắn nhất định phải ưu tú như Nhược Mộng, thế mà lúc người đó xuất hiện, lại cũng chính là lúc nàng ta ở cạnh kẻ mà Liêu Kiến Anh hắn thề không đội trời chung.
Lạc lõng sao?,…nực cười thiên kiêu như Liêu Kiến Anh hắn sao lại lạc lõng cho được?, ghen tỵ sao?,… đáng khinh Liêu Kiến Anh hắn đường đường là thiên chi kiêu tử, mười tuổi đánh bại lão sư hướng đạo, mười hai tuổi thông thạo địa đồ binh lược, tỏ tường trăm phương thế lực lớn tại đông bộ châu.
Đến mười lăm tuổi hắn đã có thể một mình sinh tồn trong đông hoa thần lĩnh, mười tám tuổi đột phá thần thông kỳ, hai mươi tuổi đã thông thạo gần mười thần thông tuyệt thế?, tiền tài, quyền lực địa vị, hắn đều có đủ, cái gọi là tuyệt thế mỹ nữ qua tay hắn cũng có một hai, hắn vì cớ gì lại phải ghen tỵ với tên phàm phu như Hàn Thiên?.
Chỉ là tại sao một kẻ như hắn lại được người ta tán dương và dành sự quan tâm?, còn một kẻ nổi trội như Liêu Kiến Anh hắn, làm được bao nhiêu chuyện kinh diễm thế nhân, mà người ta chỉ coi như chuyện hiễn nhiên chẳng chút đoái hoài tới?.
Liêu Kiến Anh hắn không cam tâm, tư cách thượng đỉnh vô song thì sao chứ?, thành tựu khi còn trẻ thì sao chứ?, có giới vực, bố được trận pháp thì sao chứ?, suy cho cùng trước thực lực tuyệt đối không phải đều vô nghĩa như nhau sao?, vậy thì vì sao?, vì sao người ta lại đánh giá cao hai kẻ trước mặt hơn là Liêu Kiến Anh hắn?.
Cơn giận dữ như thiêu đốt tâm can Liêu Kiến Anh, hắn chưa bào giờ có những cảm giác như lúc này, nhìn đám đông hò hét bàn tán, hắn chỉ muốn một phủ bổ chết tất cả, nhìn Hàn Thiên cùng Nhược Mộng thân cận, hắn chỉ muốn một phủ đánh bay cả hai, cướp được mỹ nhân về trong tay, thứ mà xưa nay Liêu Kiến Anh hắn muốn có được, đều sẽ có được, kẻ thù mà Liêu Kiến Anh hắn muốn tiêu diệt, xưa nay chưa từng có ai còn tồn tại.
Một phủ kinh thiên bổ xuống lưng Hàn Thiên, lần này uy lực của khai sơn phủ dường như đã mạnh hơn trước ba thành, đó là sự tác động từ ý cảnh của Liêu Kiến Anh, khai sơn phủ, một phủ phá núi, phá tận những thứ cản đường, phá đi thứ mình không vừa mắt, phá hết tất thảy, đó mới là khai sơn phủ.
Ý hình hợp nhất, tinh khí thần đồng quy một cảm ngộ, đó là lúc thần thông đạt được uy lực cao nhất có thể chạm tới, bình ổn được vài nhịp thở, đã phải tiếp tục chiến đấu, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng không khỏi có chút bất ngờ.
Chỉ là Liêu Kiến Anh có được cảm ngộ, còn bọn họ lại có được một liều thuốc tinh thần từ tất cả mọi người, trận chiến cuối cùng này, rốt cuộc cũng nên đến hồi kết rồi.
Nhược Mộng cùng Hàn Thiên theo kế hoạch tách ra, Nhược Mộng pháp trượng khẽ huy động, ma pháp cấp tuyệt thế thiên mộc lao lung nhanh chóng được nàng dùng đến, không dừng lại ở đó, thanh mộc biến hóa thành dây gai không ngừng đâm vào da thịt Liêu Kiến Anh, rồi hút lấy năng lượng từ đó.
Liêu Kiến Anh chiến phủ liên tục phá đi dây gai, thế nhưng tầng tầng lớp lớp xuất hiện không ngừng, Liêu Kiến Anh hắn nhất thời cũng khó mà phá hết, lại hai câu niệm chú vang lên, bầu trời lôi đài lúc này liền xuất hiện hắc vân vần vũ, pháp trận kinh thiên mà lúc trước Nhược Mộng dùng để đối phó Lý Uyên nay lại được nàng dùng đến.
Từ trong pháp trận, đồ hình của một ngọn băng sơn nhanh chóng biến mất, không trung bất giác xuất hiện một ngọn băng sơn cự đại đường kính hơn năm mươi trượng, băng sơn khổng lồ đè xuống Liêu Kiến Anh, thân thể to lớn của hắn vẫn chưa thoát khỏi được dây leo hình thành từ thiên mộc lao lung.
Trước đại băng sơn đè xuống, Liêu Kiến Anh chỉ có thể dùng đến thần thông mạnh nhất mà hắn đang có là bá vương khải giáp để chống đỡ, thần thông này có phòng thủ mạnh đến mức, võ kỹ cường đại nhất của Chính Phong cũng vô phương tổn hại.
Băng sơn mà Nhược Mộng tạo ra rơi xuống rền rỉ, Liêu Kiến Anh vẫn có thể chống được như thường, hắn toàn thân đang được bọc trong khải giáp nên không bị băng sơn đè bẹp, thế nhưng Liêu Kiến Anh hiện vẫn bị ngọn băng sơn chấn cho trọng thương, tuy không thể nhìn rõ nét mặt hắn do đã được cái nón hình mặt quỷ bao phủ, thế nhưng vài dòng tiên huyết trào ra từ khóe môi quỷ diện đã nói lên rằng, Liêu Kiến Anh thực sự đã bị thương.
Nhân lúc thiên mộc lao lung vẫn còn hữu hiệu, Hàn Thiên ngay lập tức đề thân xông đến, một thương dồn hết toàn lực của hắn đâm thẳng vào khe hở bên ngực trái khải giáp của Liêu Kiến Anh, đầu tam độc thương sắc bén vô bì nhưng chỉ đâm vào được có một thước, nhưng một thước này cũng đủ để tam độc thương thi triển được khả năng diệt giác của mình rồi.
Dù là quái nhân mạnh mẽ đến đâu, bị trúng khả năng diệt giác của tam độc thương thì đều chịu thống khổ như nhau, tham sân si của Liêu Kiến Anh thực sự rất nặng, qua những chuyện vừa rồi thì còn nặng hơn cả Trần Lãng ban nãy, vậy nên dù thực lực Hàn Thiên kém kha khá Liêu Kiến Anh, tam độc thương vẫn có thể đả thương được hắn trong quá trình nó diệt đi tam độc cực vượng kia.
Kết quả là cả thân thể và thần hồn của Liêu Kiến Anh đều bị tấn công từng đợt, dù thân thể cứng như người đồng người bạc thì cũng phải gào lên từng tiếng đau đớn.
thế nhưng Liêu Kiến Anh không phải là Trần Lãng, hắn có thể nói là mạnh hơn Trần Lãng bội phần, một tiếng gào lớn vang lên.
Khải giáp toàn thân của Liêu Kiến Anh theo đó đã biến đổi, từ giáp trụ đổi thành những chiếc chông nhọn đâm ra tua tủa, Liêu Kiến Anh hiện tại chẳng khác gì một quả cầu chông, Hàn Thiên bị gai nhọn quanh thân Liêu Kiến Anh đâm hơn mười lỗ trên người, bản thân hắn bị đánh văng hơn hai mươi trượng, còn tam độc thương thì bị Liêu Kiến Anh rút ra vứt khỏi lôi đài.
Tình thế đột ngột đổi dời làm Hàn Thiên không thể nào tin nổi, dù khí tức đã yếu đi cực nhiều, chỉ còn lại ba thành xo với ban đầu, thế nhưng chẳng ngờ Liêu Kiến Anh vẫn mạnh đến đáng sợ, lúc này nếu còn không dùng đến chiêu mạnh nhất, chỉ sợ cả Hàn Thiên hắn và Nhược Mộng, đều sẽ bị Liêu Kiến Anh càn quét khỏi lôi đài với cái khả năng mọc ra gai nhọn chết tiệt kia.
Ý định của Hàn Thiên vừa được đưa ra, Nhược Mộng liền có thể cảm nhận được bằng tinh thần lực, hơn mười tòa băng sơn cỡ vừa nhanh chóng được nàng triệu hồi xuống, Liêu Kiến Anh vừa thoát khỏi thiên mộc lao lung, ngay lập tức liền phải đối phó với hàng đống núi băng.
Tuy vậy với sức mạnh từ bá vương khải giáp, Liêu Kiến Anh một đường đánh phá, không có bất kỳ tảng băng sơn nào có thể thương tổn được hắn, mặc dù vậy mục tiêu của Nhược Mộng từ đầu đã không phải là tổn thương Liêu Kiến Anh bằng chiêu này.
Lúc Liêu Kiến Anh hắn vừa thoát khỏi đống hỗn độn từ băng sơn, trước mặt hắn liền có hai luồn lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ngưng kết, đến khi hắn nhìn rõ lại liền thấy được, Nhược Mộng đang đứng với hàn băng sứ giả cực kỳ mĩ lệ đã được triệu hồi từ khi nào.
Còn Hàn Thiên hiện tại đang ngưng tụ một luồn kiếm mang cực kỳ sắc bén ở trên tay trái, Liêu Kiến Anh chỉ vừa nhận thức được có thế, liền sau đó hai luồn công kích cực kỳ lăng lệ đã được phóng thẳng về phía hắn.
Hàn Thiên một đường phát ra thủy liêm đệ tứ kiếm thiên địa phân khai, như muốn cắt phăng trời đất, Nhược Mộng khu động hàn băng sứ giả dồn một toàn bộ lực lượng vào trong trường kiếm rồi phóng đi như tật mang.
Cả hai luồn công kích đều có uy lực cấp đại võ sư chân chính, chúng di chuyển nhanh như lưu tinh, đồng bộ như song long xuất hải, cho dù là kẻ có phòng ngự cấp đại võ sư trung tầng, gặp phải cùng lúc hai công kích thế này, chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ nổi.
Liêu Kiến Anh mắt thấy hai luồn công kích cực mạnh kia phóng tới, ngoài sữ dụng đến bá vương khải giáp hộ thân, hắn chẳng còn cách nào khác, Liêu Kiến Anh hắn hiện cũng đã không còn con bài tẩy nào mạnh hơn để mà dùng tới, đành tin tưởng vào thần thông mà hắn thuần thục nhất vậy.
Tự nhiên khéo léo tôn tạo nên hồ thiên trì, còn thiên đạo lại khéo léo vẽ nên dung nhan diễm lệ của Nhược Mộng, ánh mắt nàng xo với hồ thiên trì mà Hàn Thiên từng biết còn muốn trong sáng hơn, mĩ lệ hơn.
Thế Nhưng trong sáng chỉ là hình, còn thần trong ánh mắt ấy lại hệt như tây hồ, nơi được xem như tiên cảnh nhân gian, thần thái của ánh mắt ấy như mặt tây hồ lúc sang thu, có chút thanh nhã như những gian nhà thủy tạ ven mặt hồ, có chút quyến rũ nên thơ như những ngọn đồi nhỏ quanh co gần đấy, nổi bật nhất lại là nét dịu dàng đằm thắm của mặt nước trong hồ.
Thi sĩ ngày xưa ví tây hồ với nét đẹp của Tây Thi, còn đối với Hàn Thiên, tây hồ đẹp nhưng cũng chỉ gói gọn trong thần thái từ ánh mắt của Nhược Mộng, hắn biết là dung mạo của nàng sẽ đẹp đấy, nhưng đẹp đến mức này quả thực đã làm cho thần thức của hắn có chút mông lung, không dám tin là thực.
Làn da trắng trẻo như trứng gà bóc, hồng hào như tiên đào chín mọng, mềm mại như nhung lụa gấm hoa, mái tóc nâu óng mượt như tranh họa, uốn lượn nhẹ một chút hệt như linh tuyền, vài lọn tóc khẽ tung bay trên khuôn mặt như bức màn mây lừng lững giữa nền trời.
Đôi mày như nét núi, bình lặng tỏa ra sự trầm tĩnh, không mảnh không dày, dài mà cân xứng, đôi mi như liễu rũ, vừa có nét thanh cao quý phái, vừa có nét mông lung hữu tình, cánh mũi tôn quý ưu nhã, đôi môi anh đào hồng nhuận, tươi thắm còn hơn những cánh hoa đầu mùa, khiến người ta nhìn vào mà không khỏi nãy sinh những xúc cảm triền miên, chiếc cằm thon gọn tinh tế như được tạc từ bảo thạch.
Dung nhan của Nhược Mộng, nếu không tận mắt nhìn qua, cho dù là họa sĩ đại tài cũng không thể nào tự họa ra được.
Chỉ bóng lưng của Nhược Mộng đã khiến cho chúng nhân thần hồn điên đảo, vài cữ chỉ của nàng đủ khiến ngàn hoa thất sắc, còn dung mạo này của nàng, ngàn vạn dặm địa giới vu thương đại lục, nhất vạn tiểu trùng thiên, tam thiên lục bách đại trùng thiên, số người khả dĩ xinh đẹp được bằng nàng, chắc chắn không quá một bàn tay.
Nữ nhân thông thường đạt được bảy phần tư dung và khí chất như Nhược Mộng, đã có thể coi là đại mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành như nhất kiến công chúa, bằng như muốn tìm được người có tư dung ngang ngửa Nhược Mộng, dù là đến tiên giới cũng khó lòng tìm được.
Chẳng thế mà Hàn Thiên cùng tất cả những ai có mặt ở đây đều phải thất thần mất vài nhịp thở rồi mới bình ổn lại được, Hàn Thiên trên mặt đầy nét kinh diễm nói.
-nón tre của nàng rơi rồi sao? có cần ta…
Hàn Thiên còn chưa nói được hết lời, Nhược Mộng đã khẽ cười rạng rỡ nói.
-không cần nữa, ta dùng nó để che giấu hành tung của bản thân mà thôi, hiện tại đã có thể vào được lý khố đại học viện, không ẩn thân nữa cũng tốt.
-Hàn Thiên huynh sao thế?, thần sắc của huynh không được tự nhiên lắm, bị thương rồi hay sao?
Hàn Thiên bất chợt choàng tĩnh, hắn ngoài mặt cười khan nhưng trong lòng thì trộm nghĩ, Nhược Mộng nàng ấy không biết là ngốc thật hay giả ngốc, tiếp xúc gần với một tiên nữ xinh đẹp như nàng, trừ phi không phải nam nhân, nếu không thần sắc còn có thể bình ổn được hay sao?.
Hơi luyến tiếc bỏ tay khỏi người Nhược Mộng, Hàn Thiên cười khẽ nói.
-không có gì, chỉ là bị tư dung của nàng làm cho thất thần thôi mà, không ngờ nàng lại xinh đẹp đến như vậy, bất quá ngày sau nàng nên ý thức một chút, đừng để cho nam nhân dễ dàng tiếp xúc thân mật với mình.
Nghe xong câu nói vội của Hàn Thiên, Nhược Mộng chợt cười ôn nhu đáp.
-từ lúc rời khỏi nhà đến giờ, huynh chính là nam nhân đầu tiên ta tiếp xúc đấy, chẳng lẽ huynh nói ta không nên ở gần huynh nữa?.
Hàn Thiên bất chợt cười khan hai tiếng, hắn rốt cuộc đã nói cái quái gì với Nhược Mộng vậy kìa?, không ngờ lại có lúc một kẻ thô thiển hào sảng như Hàn Thiên hắn, cũng phải gặp cảnh lúng túng thế này.
ở trên đài cao, những khán giả đang quan sát trận đấu đa phần đều đã nhìn rõ tư dung của Nhược Mộng, nói thật lòng thì dung mạo của Nhược Mộng chính là một trong những chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất của dân tình gần đây.
Hiện tại nàng đã lộ mặt, làn sóng bàn tán ấy phút chốc như chực nổ tung, cả khán đài hiện tại đều chỉ nói về chủ đề này.
“thiên ạ! nàng ấy rốt cuộc có phải là người không?, sao lại có thể hoàn mĩ đến vậy?”
“này ngươi thử đánh ta một phát xem đây có phải là thật không đấy?”
“ngươi nghĩ nếu ta ở cùng khoa với Nhược Mộng, có khi nào sẽ hớt tay trên được nàng khỏi Hàn Thiên không vậy?”
“hừ… Hàn Thiên quả thực may mắn, chẳng biết đã có diễm phúc gì mới quen được Nhược Mộng?, xem hắn kìa! dường như vẫn còn lưu luyến cái ôm ban nãy đấy!”
Những câu đại loại như thế này chính là đang nhấn chìm cả khán đài, hiếm có sự kiện ngoài lề nhất chiến phong vương nào lại được dân tình quan tâm đến như thế, thậm chí đến cả trưởng khoa ma pháp cũng không nhịn được mà cảm thán nói.
-nữ hài Nhược Mộng này quả thực quá xuất chúng, tài mạo đều kinh nhân như thế, nếu nó sinh cùng thời với ta, quả thực ta đã có một đối thủ xứng tầm.
Lão công của trưởng khoa ma pháp bên cạnh nét mặt thoáng cười gian nói.
-không phải là ta không yêu bà, bất quá thứ lỗi ta nói thẳng, nếu ngày đó tư dung cùng thiên phú của bà được tám phần như Nhược Mộng, có lẽ năm đó ta đã không có cửa cướp được bà từ tay đám học trưởng quái vật kia rồi.
Phó khoa ma pháp vừa nói xong, liền cảm thấy dưới eo đau buốt, bất giác phải kêu lên xin tha.
-ta chỉ nói sự thực thôi mà, bà không cần phải khó chịu vậy chứ???
Các lão sư khác trong khoa ma pháp nhìn thấy cảnh này, đều nhịn cười một bụng, tình cảm của nhị vị trưởng khoa bao năm rồi vẫn nồng đậm đến thế, bọn họ có người vẫn chưa tìm được một nửa cho mình, tình cảnh quả là u uất thay.
Người ta càng bàn luận xôn xao bấy nhiêu, Liêu Kiến Anh dưới đài càng khó chịu bấy nhiêu, chính là nó, tư cách thượng đỉnh vô song, chính nó đã làm cho một thiên kiêu với thực lực khoáng cổ chí kim như Liêu Kiến Anh hắn phải lu mờ, Liêu Kiến Anh hắn lên đài này chẳng phải là để đạp đổ cái bóng to lớn của nó hay sao?.
Bây giờ đến cả chuyện về thực lực lớn lao của Liêu Kiến Anh hắn, cũng phải xếp sau chuyện về tư dung của một nữ nhân rồi, không một ai chú tâm đến việc Liêu Kiến Anh hắn đã làm được những gì?, cũng không một ai nói về những kẻ mà Liêu Kiến Anh hắn đã đánh bại, biểu hiện siêu phàm của hắn!, thực lực của hắn!.
À vẫn có một người đấy chứ, nhưng người đấy lại là con của đế vương đại ninh, người đã định không thể chung đường cùng Liêu Kiến Anh hắn, mỹ nữ trong thiên hạ Liêu Kiến Anh hắn không nhìn qua một vạn thì cũng có tám ngàn, trừ vương phi nổi tiếng kia của phụ thân hắn, chưa từng có nữ nhân nào lọt nổi vào mắt Liêu Kiến Anh hắn.
Không…cho dù là vương phi kia, ngoài nhan sắc, nàng ta chẳng còn gì khác, xo với thiên phú cùng tài năng của Nhược Mộng, nàng ta còn chả bằng một cái ngón tay của người ta, Liêu Kiến Anh hắn một đời ngạo nhân, nữ tử có thể bước cùng hắn nhất định phải ưu tú như Nhược Mộng, thế mà lúc người đó xuất hiện, lại cũng chính là lúc nàng ta ở cạnh kẻ mà Liêu Kiến Anh hắn thề không đội trời chung.
Lạc lõng sao?,…nực cười thiên kiêu như Liêu Kiến Anh hắn sao lại lạc lõng cho được?, ghen tỵ sao?,… đáng khinh Liêu Kiến Anh hắn đường đường là thiên chi kiêu tử, mười tuổi đánh bại lão sư hướng đạo, mười hai tuổi thông thạo địa đồ binh lược, tỏ tường trăm phương thế lực lớn tại đông bộ châu.
Đến mười lăm tuổi hắn đã có thể một mình sinh tồn trong đông hoa thần lĩnh, mười tám tuổi đột phá thần thông kỳ, hai mươi tuổi đã thông thạo gần mười thần thông tuyệt thế?, tiền tài, quyền lực địa vị, hắn đều có đủ, cái gọi là tuyệt thế mỹ nữ qua tay hắn cũng có một hai, hắn vì cớ gì lại phải ghen tỵ với tên phàm phu như Hàn Thiên?.
Chỉ là tại sao một kẻ như hắn lại được người ta tán dương và dành sự quan tâm?, còn một kẻ nổi trội như Liêu Kiến Anh hắn, làm được bao nhiêu chuyện kinh diễm thế nhân, mà người ta chỉ coi như chuyện hiễn nhiên chẳng chút đoái hoài tới?.
Liêu Kiến Anh hắn không cam tâm, tư cách thượng đỉnh vô song thì sao chứ?, thành tựu khi còn trẻ thì sao chứ?, có giới vực, bố được trận pháp thì sao chứ?, suy cho cùng trước thực lực tuyệt đối không phải đều vô nghĩa như nhau sao?, vậy thì vì sao?, vì sao người ta lại đánh giá cao hai kẻ trước mặt hơn là Liêu Kiến Anh hắn?.
Cơn giận dữ như thiêu đốt tâm can Liêu Kiến Anh, hắn chưa bào giờ có những cảm giác như lúc này, nhìn đám đông hò hét bàn tán, hắn chỉ muốn một phủ bổ chết tất cả, nhìn Hàn Thiên cùng Nhược Mộng thân cận, hắn chỉ muốn một phủ đánh bay cả hai, cướp được mỹ nhân về trong tay, thứ mà xưa nay Liêu Kiến Anh hắn muốn có được, đều sẽ có được, kẻ thù mà Liêu Kiến Anh hắn muốn tiêu diệt, xưa nay chưa từng có ai còn tồn tại.
Một phủ kinh thiên bổ xuống lưng Hàn Thiên, lần này uy lực của khai sơn phủ dường như đã mạnh hơn trước ba thành, đó là sự tác động từ ý cảnh của Liêu Kiến Anh, khai sơn phủ, một phủ phá núi, phá tận những thứ cản đường, phá đi thứ mình không vừa mắt, phá hết tất thảy, đó mới là khai sơn phủ.
Ý hình hợp nhất, tinh khí thần đồng quy một cảm ngộ, đó là lúc thần thông đạt được uy lực cao nhất có thể chạm tới, bình ổn được vài nhịp thở, đã phải tiếp tục chiến đấu, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng không khỏi có chút bất ngờ.
Chỉ là Liêu Kiến Anh có được cảm ngộ, còn bọn họ lại có được một liều thuốc tinh thần từ tất cả mọi người, trận chiến cuối cùng này, rốt cuộc cũng nên đến hồi kết rồi.
Nhược Mộng cùng Hàn Thiên theo kế hoạch tách ra, Nhược Mộng pháp trượng khẽ huy động, ma pháp cấp tuyệt thế thiên mộc lao lung nhanh chóng được nàng dùng đến, không dừng lại ở đó, thanh mộc biến hóa thành dây gai không ngừng đâm vào da thịt Liêu Kiến Anh, rồi hút lấy năng lượng từ đó.
Liêu Kiến Anh chiến phủ liên tục phá đi dây gai, thế nhưng tầng tầng lớp lớp xuất hiện không ngừng, Liêu Kiến Anh hắn nhất thời cũng khó mà phá hết, lại hai câu niệm chú vang lên, bầu trời lôi đài lúc này liền xuất hiện hắc vân vần vũ, pháp trận kinh thiên mà lúc trước Nhược Mộng dùng để đối phó Lý Uyên nay lại được nàng dùng đến.
Từ trong pháp trận, đồ hình của một ngọn băng sơn nhanh chóng biến mất, không trung bất giác xuất hiện một ngọn băng sơn cự đại đường kính hơn năm mươi trượng, băng sơn khổng lồ đè xuống Liêu Kiến Anh, thân thể to lớn của hắn vẫn chưa thoát khỏi được dây leo hình thành từ thiên mộc lao lung.
Trước đại băng sơn đè xuống, Liêu Kiến Anh chỉ có thể dùng đến thần thông mạnh nhất mà hắn đang có là bá vương khải giáp để chống đỡ, thần thông này có phòng thủ mạnh đến mức, võ kỹ cường đại nhất của Chính Phong cũng vô phương tổn hại.
Băng sơn mà Nhược Mộng tạo ra rơi xuống rền rỉ, Liêu Kiến Anh vẫn có thể chống được như thường, hắn toàn thân đang được bọc trong khải giáp nên không bị băng sơn đè bẹp, thế nhưng Liêu Kiến Anh hiện vẫn bị ngọn băng sơn chấn cho trọng thương, tuy không thể nhìn rõ nét mặt hắn do đã được cái nón hình mặt quỷ bao phủ, thế nhưng vài dòng tiên huyết trào ra từ khóe môi quỷ diện đã nói lên rằng, Liêu Kiến Anh thực sự đã bị thương.
Nhân lúc thiên mộc lao lung vẫn còn hữu hiệu, Hàn Thiên ngay lập tức đề thân xông đến, một thương dồn hết toàn lực của hắn đâm thẳng vào khe hở bên ngực trái khải giáp của Liêu Kiến Anh, đầu tam độc thương sắc bén vô bì nhưng chỉ đâm vào được có một thước, nhưng một thước này cũng đủ để tam độc thương thi triển được khả năng diệt giác của mình rồi.
Dù là quái nhân mạnh mẽ đến đâu, bị trúng khả năng diệt giác của tam độc thương thì đều chịu thống khổ như nhau, tham sân si của Liêu Kiến Anh thực sự rất nặng, qua những chuyện vừa rồi thì còn nặng hơn cả Trần Lãng ban nãy, vậy nên dù thực lực Hàn Thiên kém kha khá Liêu Kiến Anh, tam độc thương vẫn có thể đả thương được hắn trong quá trình nó diệt đi tam độc cực vượng kia.
Kết quả là cả thân thể và thần hồn của Liêu Kiến Anh đều bị tấn công từng đợt, dù thân thể cứng như người đồng người bạc thì cũng phải gào lên từng tiếng đau đớn.
thế nhưng Liêu Kiến Anh không phải là Trần Lãng, hắn có thể nói là mạnh hơn Trần Lãng bội phần, một tiếng gào lớn vang lên.
Khải giáp toàn thân của Liêu Kiến Anh theo đó đã biến đổi, từ giáp trụ đổi thành những chiếc chông nhọn đâm ra tua tủa, Liêu Kiến Anh hiện tại chẳng khác gì một quả cầu chông, Hàn Thiên bị gai nhọn quanh thân Liêu Kiến Anh đâm hơn mười lỗ trên người, bản thân hắn bị đánh văng hơn hai mươi trượng, còn tam độc thương thì bị Liêu Kiến Anh rút ra vứt khỏi lôi đài.
Tình thế đột ngột đổi dời làm Hàn Thiên không thể nào tin nổi, dù khí tức đã yếu đi cực nhiều, chỉ còn lại ba thành xo với ban đầu, thế nhưng chẳng ngờ Liêu Kiến Anh vẫn mạnh đến đáng sợ, lúc này nếu còn không dùng đến chiêu mạnh nhất, chỉ sợ cả Hàn Thiên hắn và Nhược Mộng, đều sẽ bị Liêu Kiến Anh càn quét khỏi lôi đài với cái khả năng mọc ra gai nhọn chết tiệt kia.
Ý định của Hàn Thiên vừa được đưa ra, Nhược Mộng liền có thể cảm nhận được bằng tinh thần lực, hơn mười tòa băng sơn cỡ vừa nhanh chóng được nàng triệu hồi xuống, Liêu Kiến Anh vừa thoát khỏi thiên mộc lao lung, ngay lập tức liền phải đối phó với hàng đống núi băng.
Tuy vậy với sức mạnh từ bá vương khải giáp, Liêu Kiến Anh một đường đánh phá, không có bất kỳ tảng băng sơn nào có thể thương tổn được hắn, mặc dù vậy mục tiêu của Nhược Mộng từ đầu đã không phải là tổn thương Liêu Kiến Anh bằng chiêu này.
Lúc Liêu Kiến Anh hắn vừa thoát khỏi đống hỗn độn từ băng sơn, trước mặt hắn liền có hai luồn lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ngưng kết, đến khi hắn nhìn rõ lại liền thấy được, Nhược Mộng đang đứng với hàn băng sứ giả cực kỳ mĩ lệ đã được triệu hồi từ khi nào.
Còn Hàn Thiên hiện tại đang ngưng tụ một luồn kiếm mang cực kỳ sắc bén ở trên tay trái, Liêu Kiến Anh chỉ vừa nhận thức được có thế, liền sau đó hai luồn công kích cực kỳ lăng lệ đã được phóng thẳng về phía hắn.
Hàn Thiên một đường phát ra thủy liêm đệ tứ kiếm thiên địa phân khai, như muốn cắt phăng trời đất, Nhược Mộng khu động hàn băng sứ giả dồn một toàn bộ lực lượng vào trong trường kiếm rồi phóng đi như tật mang.
Cả hai luồn công kích đều có uy lực cấp đại võ sư chân chính, chúng di chuyển nhanh như lưu tinh, đồng bộ như song long xuất hải, cho dù là kẻ có phòng ngự cấp đại võ sư trung tầng, gặp phải cùng lúc hai công kích thế này, chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ nổi.
Liêu Kiến Anh mắt thấy hai luồn công kích cực mạnh kia phóng tới, ngoài sữ dụng đến bá vương khải giáp hộ thân, hắn chẳng còn cách nào khác, Liêu Kiến Anh hắn hiện cũng đã không còn con bài tẩy nào mạnh hơn để mà dùng tới, đành tin tưởng vào thần thông mà hắn thuần thục nhất vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.