Chương 378: trấn áp.
Hắc Bạch Giả
10/11/2023
Nét mặt thoáng nghiêm chỉnh lại, Đông Phương Thái Ngọc chợt tỏ vẻ bất đắc dĩ đáp.
-hết cách rồi, nếu là ở bên ngoài, cho dù mười thánh dực tộc cũng không thể ép được Đông Phương Thái Ngọc ta làm chuyện mà mình không muốn.
-cơ mà đây là vụ huyễn phù sinh thiên, là địa bàn của thánh dực tộc, ta dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể chống lại bọn họ.
-chiến trường kia, ta hẵn là không thể đứng ngoài được rồi, hiện chỉ còn cách cố giữ mình toàn mạng đến hết cuộc họa nạn này mà thôi.
Tình hình thực tế thực sự không khác xo với những gì Đông Phương Thái Ngọc nói, trận chiến với thiên nghiệp quỷ tộc, nàng ta muốn trốn cũng không được, nếu chuyện đã như thế, Hàn Thiên chỉ còn cách tính đường bảo mạng cho Đông Phương Thái Ngọc mà thôi.
Sau khi suy tính một hồi, Hàn Thiên hắn liền lấy ra một tấm giấy vàng, sau đó sữ dụng ba phần linh lực hòa cùng tinh huyết của chính bản thân, vẽ lên tấm giấy vàng kia một đồ đằng phù chú.
Sau khi xong việc, hắn liền đưa tấm bùa mới vẽ cho Đông Phương Thái Ngọc nói.
-đây là bùa triệu hồi, được ta dùng chính tinh huyết của mình vẽ lên.
-nếu trên chiến trường yêu nữ cô gặp phải nguy hiểm, hãy đốt tấm bùa này đi, luồn linh lực ta phong ấn trong đó sẽ tự tạo thành trận pháp thông tri, dù cách xa vạn dặm ta cũng có thể cảm ứng được.
-ta không đảm bảo có thể kịp tới để cứu mạng yêu nữ cô, nhưng ít nhất cũng sẽ cố nhặt xác cô về, không để đám quỷ tộc kia khinh nhục.
Đông Phương Thái Ngọc chậm rãi cầm lấy tấm bùa của Hàn Thiên đưa qua, tuy ánh mắt không giấu nổi nét vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ khó ưa nói.
-ngươi tính ra cũng không phải quỷ nghèo, đồng bạn ra chiến trường nguy hiễm như thế, ngươi lại chỉ có thể đưa ra một tấm bùa rách nát thế này, để ta gọi chờ ngươi đến cứu viện ư???.
Nét mặt tỏ vẻ hết cách, Hàn Thiên nhún vai đáp.
-ta biết yêu nữ cô giàu sụ, thủ đoạn bảo mệnh nghịch thiên chắc cô không thiếu, đem mấy thứ đồ lặt vặt của ta cho cô, chẳng khác nào đi làm trò cười mà thôi???.
-huống hồ chúng ta cũng không thân thích gì mấy, tặng một tấm bùa triệu hồi cho yêu nữ cô, Hàn Thiên ta cũng cạn tình lắm rồi đấy.
Thấy giọng điệu của Hàn Thiên khó nghe như vậy, Đông Phương Thái Ngọc liền không lý đến hắn nữa, mà nhìn qua hướng Nhược Mộng giọng đòi hỏi nói.
-Hàn Thiên hắn cũng đã đưa quà chúc bình an cho ta rồi, thế còn quà của Nhược Mộng cô đâu???.
-đừng nói bằng hữu đi vào chổ thập tử nhất sinh, Nhược Mộng cô lại dửng dưng chẳng bận tâm chút nào đấy???.
Nhìn điệu bộ giễu cợt của Đông Phương Thái Ngọc, Nhược Mộng tính cách dù ôn hòa nhã nhặn đến mấy, cũng không nhịn được mà độc miệng đáp.
-ta chỉ mong yêu nữ cô biến mất càng nhanh càng tốt, giờ cô gặp quả báo, đụng phải tình huống thập tử nhất sinh, sao ta phải lo lắng cho cô chứ???.
Tuy miệng nói cứng vậy, thế nhưng không biết sau đó trong lòng nghĩ thế nào, Nhược Mộng vẫn triệu hoán ra một chiếc lọ ngọc nhỏ trong suốt, bên trong yên vị một viên đan dược đỏ trên thân khắc đầy hoa văn huyền ảo.
-Nhược Mộng còn chưa kịp nói gì, Đông Phương Thái Ngọc đã nhanh chóng giật lấy chiếc lọ trên tay nàng, rồi dùng thái độ cực kỳ trầm trồ nói.
-“ngoảnh mặt quỷ môn”, không ngờ Nhược Mộng cô vậy mà còn có được loại đan dược nghịch thiên này.
-khi xưa ma tộc xâm lấn, nếu không phải nhân tộc có Lý Tam Thần chế tạo được loại đan dược diệu dụng này, nhân tộc muốn đẩy lùi được ma tộc cùng tu la tộc, chỉ sợ là phải chết thêm không ít cao thủ nữa.
-không ngờ luôn đấy…tuy miệng nói không thích ta, nhưng bản thân có thể xuất ra đại lễ bực này, Nhược Mộng cô làm ta cảm động chết mất, nào để tỷ tỷ ôm cô một cái tỏ lòng quý trọng nào.
Thái độ càn rỡ của Đông Phương Thái Ngọc làm Nhược Mộng phải nhăn mặt tránh qua một bên, trong lòng có lẽ cũng đã hơi hối hận vì đã đem ra bảo đan định tặng ma nữ kia.
Hàn Thiên thoáng cảm nhận được sự bất phàm của viên đan dược trên tay Đông Phương Thái Ngọc, liền thuận miệng hỏi.
-viên đan dược kia thực sự lợi hại lắm ư???, ta cảm thấy nó như có linh tính, đang chực thoát ra khỏi chiếc bình kia vậy.
Thoáng liếc mắt về phía viên đan dược nọ, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.
-từ thất phẩm trở lên, linh đan đã bắt đầu có linh tính, muốn tự tìm lối thoát cho mình rồi.
-ngoảnh mặt quỷ môn này lại là đan dược cửu cấp, linh tính tất nhiên rất mạnh, nếu không có chiếc ngọc bình này, nó hẵn đã bay đi mất rồi.
Đáy mắt Hàn Thiên bắt đầu có nét kinh dị, giọng quan tâm hơn hỏi tiếp.
-thế rốt cuộc nó có công dụng gì, mà Đông Phương Thái Ngọc cô nom chừng lại xem trọng đến vậy???.
Thoáng nhìn về phía Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc chợt lên giọng đáp.
-luyện thể giả như ngươi tất nhiên chả bao giờ quan tâm đến những loại đan dược bảo mệnh kiểu này.
-cơ mà ngoảnh mặt quỷ môn này thực sự là một loại đan được cực kỳ nghịch thiên đối với những tu sĩ bình thường chúng ta đấy.
-chỉ cần phục dụng loại đan dược này, ngươi sẽ lập tức có đến hai sinh mạng, nếu trong quá trình giao thủ với người ta, ngươi thực sự toi mạng rồi, viên đan dược kia sẽ cứu ngươi sống lại.
-cứu sống ở đây có nghĩa là cứu lại hoàn toàn đấy, dù ngươi bị thiêu ra tro, mất hết chín phần cơ thể, chỉ cần ngươi vẫn còn chút gì đó tồn lại trên thế gian này, ngoảnh mặt quỷ môn đều sẽ cứu được mạng của ngươi về.
-thế nên nó mới được gọi với cái tên đó.
-hơn nữa ngoảnh mặt quỷ môn này chính là đan dược cửu phẩm, phạm vi tác dụng từ phàm nhân cho đến võ tôn thực lực, dưới vòm trời này, võ tôn chính là thực lực được coi như chí cao vô thượng rồi.
-mà phàm nhân uống vào một viên ngoảnh mặt quỷ môn, thì đến võ tôn cũng phải ra tay hai lần mới giết được, như thế nghe có đặc biệt chưa???.
Khẽ dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc lại lên giọng tiếp.
-loại đan dược nghịch thiên như thế này bình thường có giá hơn một trăm vạn linh thạch một viên, thế nhưng ngươi có tiền cũng không mua được, bởi dược phương chế tạo nên ngoảnh mặt quỷ môn này, chỉ có mình huyền cơ môn ở thần châu nắm giữ.
-bình thường họ luyện ra một lô vài trăm viên, đều là nhờ vào các thế lực chính đạo khác cùng góp tài liệu, số đan dược luyện ra phần lớn đều do nội bộ giới chính đạo chia nhau.
-lâu lâu tuồng ra được một viên, giá chợ đen cơ bản đã hơn một trăm vạn linh thạch một viên, đem vào phòng đấu giá, có khi còn tăng lên thêm mấy lần.
-nói chung đây là thứ có thể gặp không thể cầu, trân quý hơn tấm bùa của Hàn Thiên ngươi nhiều lắm.
Ngoảnh mặt quỷ môn giá trị đến vậy, Hàn Thiên thực cũng chẳng biết nói gì hơn, cơ mà Nhược Mộng đem đan dược quý trọng như thế cho Đông Phương Thái Ngọc, lỡ may nàng cần dùng đến thì thế nào???, nghĩ đoạn Hàn Thiên liền đánh ánh mắt quan tâm về phía Nhược Mộng.
Nhìn thấy cảnh này, Nhược Mộng liền cười nhẹ đáp.
-thực ra bản thân ta từ nhỏ đã được phục dụng một viên đan dược loại này rồi, đến nay nó vẫn chưa được phát huy công dụng.
-do là cá nhân trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, nên trong quá trình rèn luyện, ta được gia tộc cấp thêm một viên, khi xưa lại thắng được thêm một viên trong thịnh hội cửu tộc.
-mà ngoảnh mặt quỷ môn này phục dụng hai viên một lần thì không có tác dụng, trừ khi viên đan dược hiện tại trong người ta được dùng đến, nếu không ta có giữ hai viên khác bên người cũng vô ích.
-Hàn Thiên huynh tu luyện thể đạo, sinh mạng vốn đã hòa làm một với thân thể, nếu huynh thực sự bị giết rồi, tức là chẳng còn thứ gì của huynh còn tồn tại trên đời, ngoảnh mặt quỷ môn cũng chẳng còn cách cứu.
-cơ mà cứ thử dùng một viên xem sao???, biết đâu lại có tác dụng bất ngờ trong lúc cần thiết.
Nói đoạn Nhược Mộng liền lấy ra viên ngoảnh mặt quỷ môn còn lại đưa cho Hàn Thiên, cơ mà hắn rất nhanh đã từ chối đáp.
-như nàng nói rồi đấy, nếu ta thực sự mất mạng, viên đan dược này cũng chẳng cứu được.
-huống hồ ta còn chuyên tu cả tiên thuật, bản thân luyện ra được nguyên anh, cũng có thể coi như có hai mạng rồi, viên ngoảnh mặt quỷ môn còn lại này, Nhược Mộng nàng cứ giữ lấy.
-ở vụ huyễn phù sinh thiên chỉ có ba chúng ta là những người có thể tin tưởng vào nhau, nếu hiện tại đã chọn cùng nhau đối mặt với nguy cơ trước mắt.
-thế thì an nguy của mỗi người đều phải được đặt lên hàng đầu, trong ba người Hàn Thiên ta là kẻ khó chết nhất, thế nên dù có là ai trong hai người gặp phải nguy hiễm, thì cũng đều phải thông tri cho ta biết.
-Đông Phương Thái Ngọc đã có bùa triệu hồi, về phần Nhược Mộng, cứ liên lạc theo cách cũ giữa chúng ta.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền lấy ra hai miếng ngọc giản đặt lên bàn, giọng có phần nhân tình hiếm thấy nói.
-nếu đã nhận lễ của hai người, thế thì ta cũng phải đáp lại gì đó chứ?.
-hai miếng ngọc giản này phong ấn tịch diệt ma lôi, được thu thập từ trong thiên kiếp lúc tu sĩ đột phá võ tôn mà có, uy lực cực kỳ bất phàm, không phải thứ có thể xem thường.
-lúc gặp đối thủ quá mạnh, các ngươi có thể dùng đến, lôi kiếp đủ uy lực tiêu diệt cả võ tôn, dù thứ trong này chỉ đạt được một phần mười uy lực ấy, thì trong vụ huyễn phù sinh thiên, cũng chẳng tồn tại cá nhân có thể sống sót qua một kích ấy.
Tình huống sinh tử quan đầu, ba người bọn Hàn Thiên cũng chẳng câu nệ gì, có đồ tốt đều trao đổi cho đối phương, dù sao cũng cùng là nhân loại luân lạc đến nơi xa xứ lạ, không cưu man lẫn nhau, thì khả năng là chẳng còn người nào có thể trở về được với thế giới bên ngoài cả.
Sau khi hoàng cung thánh dực tộc ban bố các sắc lệnh thời chiến, ngay ngày hôm đó đã có hơn bảy vạn thánh dực vệ, và hai mươi vạn môn khách vệ được triệu tập để chuẩn bị cho đợt hành quân đầu tiên đến rìa thiên nghiệp quỷ vực.
Trong đó có năm vạn thánh dực vệ thuộc thành phần tinh anh nhất, thực lực đều đạt đến võ vương, hai vạn còn lại cũng đều có thực lực tiệm cận võ vương, còn hai mươi vạn môn khạch vệ, trong đó chỉ có chưa đến ba ngàn võ vương, số còn lại đều có tu vi từ đại võ sư đỉnh phong đến tiệm cận võ vương thực lực.
Nhân tộc chung quy cũng không có được thiên phú tu luyện cấp tiến như thánh dực tộc, mà ở trong vụ huyễn phù sinh thiên, tài nguyên lại khan hiếm, muốn tìm được cao thủ nhân tộc đạt đến võ vương ở đây, thực sự là vô cùng khó.
Bảy vạn thánh dực vệ cùng hai mươi vạn môn khách vệ, tổng cộng đã chiếm đến hơn sáu phần binh lực hiện có của thánh dực tộc, nếu tiếp tục huy động thêm, thánh dực vực sẽ trở thành vườn không nhà trống, chẳng còn chút sức tự vệ nào cả.
vì tự thân đã có thực lực võ vương, nên Đông Phương Thái Ngọc bản thân vừa là một chỉ huy tầm trung trong quân đoàn môn khách vệ, vừa là một thành viên trong các tổ đội cấp cao do cường giả võ vương cao tầng ngoài thánh dực tộc chỉ huy.
Tổ đội cao cấp của Đông Phương Thái Ngọc có mười thành viên, trong đó có ba người thuộc yêu tộc, năm nhân tộc tóc vàng mắt xanh, dường như đến từ tây lĩnh, và một người dẫn đầu với nước da rám đỏ cao lớn.
Từ nửa năm trước Đông Phương Thái Ngọc đã có cơ hội làm việc với tiểu đội này, lúc nàng vừa trở thành môn khách vệ cấp cao, cho nên đến nay cũng đã khá quen mặt.
Mười thành viên trong tiểu đội đều là người dẫn đầu một nhánh quân vài trăm môn khách vệ thực lực thấp hơn, trong đó người dẫn đầu tiểu đội sẽ đại diện cho tất cả tham gia các buổi họp binh quan trọng.
Trận chiến lớn thế này, Trí lão Và Dũng lão trong tam lão thống lĩnh thánh dực vệ đã tự thân dẫn binh, Đông Phương Thái Ngọc là người cơ trí, trong lúc hoàng cung thánh dực tộc ban sắc lệnh trưng binh thời chiến.
Nàng đã kéo hơn một nửa cường giả trong đông thị cùng đến tham gia, điểm này chẳng những khiến hoàng cung thuận mắt, mà còn có thể đem theo bên người Đông Phương Thái Ngọc một số thân tín nhất định, lúc ra chiến trường có thể dễ chiếu cố cho nhau.
Trong đông thị có đến mấy chục cường giả võ vương, lần này ra trận, Đông Phương Thái Ngọc mang theo gần hai mươi người, thế nhưng bọn họ đều chưa phải là môn khách vệ, nên cũng chẳng được cấp binh quyền như Đông Phương Thái Ngọc.
Cộng thêm là lính mới do Đông Phương Thái Ngọc kéo đến, nên đều tập trung cho nàng quản lý, gần hai mươi cường giả thực lực võ vương, cộng thêm hơn ba trăm cường giả từ đông thị.
Nhánh quân hơn năm trăm nhân thủ mà Đông Phương Thái Ngọc nắm hiện giờ, có thể nói đa phần đều là nhân thủ của nàng, độ trung thành cao, tác chiến lại hợp ý nhau, cái quan trọng hơn là trong quân có đến mấy chục cường giả võ vương.
Không tính các tổ đội thánh dực vực chuyên nghiệp, thì nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc có thể coi là nhánh quân tinh nhuệ nhất trong hàng ngũ môn khách vệ rồi.
Sau khi Vũ Lệ Na đọc xong diễn văn cổ vũ sĩ khí cho ba quân một lần, hai lộ quân đoàn liền nhanh chóng xuất chinh, hướng thẳng xuống thiên nghiệp quỷ vực, phía dưới tầng thấp của vụ huyễn phù sinh thiên, thế tiến quân như vũ bão, rầm rộ rung chuyển cả trời đất.
Xo với hàng lối chỉnh tề, ai nấy đều có thiên dực dùng để phi hành cực kỳ đồng bộ của thánh dực vệ, thì đội ngũ môn khách vệ trông ô hợp hơn hẵn, mạnh kẻ nào nấy phi hành, từ tọa kỵ yêu thú đến pháp bảo phi hành, ai có gì thì dùng nấy.
Tuy số lượng đông đảo hơn, thế nhưng những ai có não thì đều biết, nhánh quân môn khách vệ này thực chất cũng chỉ mang tính chất pháo hôi, khi đối phó với đại quân thiên nghiệp quỷ, thánh dực tộc cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào đội quan môn khách vệ này, lịch sữ mấy vạn năm nay đã chứng minh điều đó.
Một vạn trượng đối với những cường giả thực lực võ tông võ vương quả thực chẳng có gì đáng nói đến, chỉ trong chưa đến một khắc, hai đạo quân của thánh dực tộc đã đến nơi.
Lúc này tình hình chiến trận đang cực kỳ căng thẳng, số binh lực mà thánh dực tộc dùng để trấn áp thiên nghiệp quỷ đang không ngừng bại lui, vô số thiên nghiệp quỷ đang lan tràn lên phía trên với tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Một dải chiến trường hơn năm dặm đâu đâu cũng có giao chiến xảy ra, một vạn trượng khoản cách từ thiên nghiệp quỷ vực đến thánh dực vực, chỉ trong một đêm đã bị thiên nghiệp quỷ lấn lên hơn ba ngàn trượng.
Nếu lúc này quân lực của thánh dực tộc còn chưa đến, chỉ sợ thiên nghiệp quỷ sẽ sớm đánh tan được lớp phòng thủ yếu ớt tại đây, mà nhanh chóng tràn lên những tầng cao hơn.
Đông Phương Thái Ngọc vừa đến chiến trường, trước mắt nàng đã xuất hiện hơn ngàn đầu thiên nghiệp quỷ đang xông lên, lúc tự thân gặp mặt đám này, Đông Phương Thái Ngọc mới ý thức được chúng rốt cuộc là có bao nhiêu đáng sợ.
Bộ dáng gớm giếc, sát ý hung tàn, bên trong tâm cảnh của đám quái vật này, chỉ có giết chóc và hủy diệt, dù có cảm nhận thế nào, cũng đều không thể nhìn ra chút tính thiện nào bên trong tâm hồn của những tên quái vật ấy.
Hơn ngàn đầu thiên nghiệp quỷ xông đến đội hình do Đông Phương Thái Ngọc dẫn đầu, đám quái thiên nghiệp quỷ kia có tên mạnh tên yếu, trong đó kẻ dẫn đầu thân cao gần ba trượng, thực lực sớm vượt qua võ vương.
Thế nhưng Đông Phương Thái Ngọc đối với đám này lại không có lấy chút e ngại, trường tiên khẽ xuất động nơi tay, viu viu hai tiếng, rất đã công kích đến chổ tên thiên nghiệp quỷ dẫn đầu đang hùng hổ tiếng đến hai tiên đầy hung hiễm.
Trường tiên của Đông Phương Thái Ngọc là cửu cấp hồn khí, thân tiên tết từ các mắc kim loại nhỏ, đầu nối với một mũi đao cực kỳ sắc bén, hai đòn vừa rồi Đông Phương Thái Ngọc vận chiêu cực kỳ xảo diệu, khiến mũi tiên hệt như độc xà mổ thẳng vào người tên thiên nghiệp quỷ dẫn đầu.
Với thân thể to lớn của mình, tên quái vật kia cực kỳ khó tránh né, hai tiên Đông Phương Thái Ngọc đánh ra đều trúng vào bụng tên thiên nghiệp quỷ nọ.
Mũi tiên sắc lẹm đâm vào da thịt bằng nham thạch như đâm vào đậu phụ, thế nhưng sau khi rút ra, lại chẳng thể để lại chút thương tổn nào cho tên thiên nghiệp quỷ kia, khiến hắn vẫn xông tới hùng hổ như cũ.
Rất nhanh tên thiên nghiệp quỷ nọ đã đến trước mặt Đông Phương Thái Ngọc, cánh tay khổng lồ tung quyền đánh tới.
-hết cách rồi, nếu là ở bên ngoài, cho dù mười thánh dực tộc cũng không thể ép được Đông Phương Thái Ngọc ta làm chuyện mà mình không muốn.
-cơ mà đây là vụ huyễn phù sinh thiên, là địa bàn của thánh dực tộc, ta dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể chống lại bọn họ.
-chiến trường kia, ta hẵn là không thể đứng ngoài được rồi, hiện chỉ còn cách cố giữ mình toàn mạng đến hết cuộc họa nạn này mà thôi.
Tình hình thực tế thực sự không khác xo với những gì Đông Phương Thái Ngọc nói, trận chiến với thiên nghiệp quỷ tộc, nàng ta muốn trốn cũng không được, nếu chuyện đã như thế, Hàn Thiên chỉ còn cách tính đường bảo mạng cho Đông Phương Thái Ngọc mà thôi.
Sau khi suy tính một hồi, Hàn Thiên hắn liền lấy ra một tấm giấy vàng, sau đó sữ dụng ba phần linh lực hòa cùng tinh huyết của chính bản thân, vẽ lên tấm giấy vàng kia một đồ đằng phù chú.
Sau khi xong việc, hắn liền đưa tấm bùa mới vẽ cho Đông Phương Thái Ngọc nói.
-đây là bùa triệu hồi, được ta dùng chính tinh huyết của mình vẽ lên.
-nếu trên chiến trường yêu nữ cô gặp phải nguy hiểm, hãy đốt tấm bùa này đi, luồn linh lực ta phong ấn trong đó sẽ tự tạo thành trận pháp thông tri, dù cách xa vạn dặm ta cũng có thể cảm ứng được.
-ta không đảm bảo có thể kịp tới để cứu mạng yêu nữ cô, nhưng ít nhất cũng sẽ cố nhặt xác cô về, không để đám quỷ tộc kia khinh nhục.
Đông Phương Thái Ngọc chậm rãi cầm lấy tấm bùa của Hàn Thiên đưa qua, tuy ánh mắt không giấu nổi nét vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ khó ưa nói.
-ngươi tính ra cũng không phải quỷ nghèo, đồng bạn ra chiến trường nguy hiễm như thế, ngươi lại chỉ có thể đưa ra một tấm bùa rách nát thế này, để ta gọi chờ ngươi đến cứu viện ư???.
Nét mặt tỏ vẻ hết cách, Hàn Thiên nhún vai đáp.
-ta biết yêu nữ cô giàu sụ, thủ đoạn bảo mệnh nghịch thiên chắc cô không thiếu, đem mấy thứ đồ lặt vặt của ta cho cô, chẳng khác nào đi làm trò cười mà thôi???.
-huống hồ chúng ta cũng không thân thích gì mấy, tặng một tấm bùa triệu hồi cho yêu nữ cô, Hàn Thiên ta cũng cạn tình lắm rồi đấy.
Thấy giọng điệu của Hàn Thiên khó nghe như vậy, Đông Phương Thái Ngọc liền không lý đến hắn nữa, mà nhìn qua hướng Nhược Mộng giọng đòi hỏi nói.
-Hàn Thiên hắn cũng đã đưa quà chúc bình an cho ta rồi, thế còn quà của Nhược Mộng cô đâu???.
-đừng nói bằng hữu đi vào chổ thập tử nhất sinh, Nhược Mộng cô lại dửng dưng chẳng bận tâm chút nào đấy???.
Nhìn điệu bộ giễu cợt của Đông Phương Thái Ngọc, Nhược Mộng tính cách dù ôn hòa nhã nhặn đến mấy, cũng không nhịn được mà độc miệng đáp.
-ta chỉ mong yêu nữ cô biến mất càng nhanh càng tốt, giờ cô gặp quả báo, đụng phải tình huống thập tử nhất sinh, sao ta phải lo lắng cho cô chứ???.
Tuy miệng nói cứng vậy, thế nhưng không biết sau đó trong lòng nghĩ thế nào, Nhược Mộng vẫn triệu hoán ra một chiếc lọ ngọc nhỏ trong suốt, bên trong yên vị một viên đan dược đỏ trên thân khắc đầy hoa văn huyền ảo.
-Nhược Mộng còn chưa kịp nói gì, Đông Phương Thái Ngọc đã nhanh chóng giật lấy chiếc lọ trên tay nàng, rồi dùng thái độ cực kỳ trầm trồ nói.
-“ngoảnh mặt quỷ môn”, không ngờ Nhược Mộng cô vậy mà còn có được loại đan dược nghịch thiên này.
-khi xưa ma tộc xâm lấn, nếu không phải nhân tộc có Lý Tam Thần chế tạo được loại đan dược diệu dụng này, nhân tộc muốn đẩy lùi được ma tộc cùng tu la tộc, chỉ sợ là phải chết thêm không ít cao thủ nữa.
-không ngờ luôn đấy…tuy miệng nói không thích ta, nhưng bản thân có thể xuất ra đại lễ bực này, Nhược Mộng cô làm ta cảm động chết mất, nào để tỷ tỷ ôm cô một cái tỏ lòng quý trọng nào.
Thái độ càn rỡ của Đông Phương Thái Ngọc làm Nhược Mộng phải nhăn mặt tránh qua một bên, trong lòng có lẽ cũng đã hơi hối hận vì đã đem ra bảo đan định tặng ma nữ kia.
Hàn Thiên thoáng cảm nhận được sự bất phàm của viên đan dược trên tay Đông Phương Thái Ngọc, liền thuận miệng hỏi.
-viên đan dược kia thực sự lợi hại lắm ư???, ta cảm thấy nó như có linh tính, đang chực thoát ra khỏi chiếc bình kia vậy.
Thoáng liếc mắt về phía viên đan dược nọ, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.
-từ thất phẩm trở lên, linh đan đã bắt đầu có linh tính, muốn tự tìm lối thoát cho mình rồi.
-ngoảnh mặt quỷ môn này lại là đan dược cửu cấp, linh tính tất nhiên rất mạnh, nếu không có chiếc ngọc bình này, nó hẵn đã bay đi mất rồi.
Đáy mắt Hàn Thiên bắt đầu có nét kinh dị, giọng quan tâm hơn hỏi tiếp.
-thế rốt cuộc nó có công dụng gì, mà Đông Phương Thái Ngọc cô nom chừng lại xem trọng đến vậy???.
Thoáng nhìn về phía Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc chợt lên giọng đáp.
-luyện thể giả như ngươi tất nhiên chả bao giờ quan tâm đến những loại đan dược bảo mệnh kiểu này.
-cơ mà ngoảnh mặt quỷ môn này thực sự là một loại đan được cực kỳ nghịch thiên đối với những tu sĩ bình thường chúng ta đấy.
-chỉ cần phục dụng loại đan dược này, ngươi sẽ lập tức có đến hai sinh mạng, nếu trong quá trình giao thủ với người ta, ngươi thực sự toi mạng rồi, viên đan dược kia sẽ cứu ngươi sống lại.
-cứu sống ở đây có nghĩa là cứu lại hoàn toàn đấy, dù ngươi bị thiêu ra tro, mất hết chín phần cơ thể, chỉ cần ngươi vẫn còn chút gì đó tồn lại trên thế gian này, ngoảnh mặt quỷ môn đều sẽ cứu được mạng của ngươi về.
-thế nên nó mới được gọi với cái tên đó.
-hơn nữa ngoảnh mặt quỷ môn này chính là đan dược cửu phẩm, phạm vi tác dụng từ phàm nhân cho đến võ tôn thực lực, dưới vòm trời này, võ tôn chính là thực lực được coi như chí cao vô thượng rồi.
-mà phàm nhân uống vào một viên ngoảnh mặt quỷ môn, thì đến võ tôn cũng phải ra tay hai lần mới giết được, như thế nghe có đặc biệt chưa???.
Khẽ dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc lại lên giọng tiếp.
-loại đan dược nghịch thiên như thế này bình thường có giá hơn một trăm vạn linh thạch một viên, thế nhưng ngươi có tiền cũng không mua được, bởi dược phương chế tạo nên ngoảnh mặt quỷ môn này, chỉ có mình huyền cơ môn ở thần châu nắm giữ.
-bình thường họ luyện ra một lô vài trăm viên, đều là nhờ vào các thế lực chính đạo khác cùng góp tài liệu, số đan dược luyện ra phần lớn đều do nội bộ giới chính đạo chia nhau.
-lâu lâu tuồng ra được một viên, giá chợ đen cơ bản đã hơn một trăm vạn linh thạch một viên, đem vào phòng đấu giá, có khi còn tăng lên thêm mấy lần.
-nói chung đây là thứ có thể gặp không thể cầu, trân quý hơn tấm bùa của Hàn Thiên ngươi nhiều lắm.
Ngoảnh mặt quỷ môn giá trị đến vậy, Hàn Thiên thực cũng chẳng biết nói gì hơn, cơ mà Nhược Mộng đem đan dược quý trọng như thế cho Đông Phương Thái Ngọc, lỡ may nàng cần dùng đến thì thế nào???, nghĩ đoạn Hàn Thiên liền đánh ánh mắt quan tâm về phía Nhược Mộng.
Nhìn thấy cảnh này, Nhược Mộng liền cười nhẹ đáp.
-thực ra bản thân ta từ nhỏ đã được phục dụng một viên đan dược loại này rồi, đến nay nó vẫn chưa được phát huy công dụng.
-do là cá nhân trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, nên trong quá trình rèn luyện, ta được gia tộc cấp thêm một viên, khi xưa lại thắng được thêm một viên trong thịnh hội cửu tộc.
-mà ngoảnh mặt quỷ môn này phục dụng hai viên một lần thì không có tác dụng, trừ khi viên đan dược hiện tại trong người ta được dùng đến, nếu không ta có giữ hai viên khác bên người cũng vô ích.
-Hàn Thiên huynh tu luyện thể đạo, sinh mạng vốn đã hòa làm một với thân thể, nếu huynh thực sự bị giết rồi, tức là chẳng còn thứ gì của huynh còn tồn tại trên đời, ngoảnh mặt quỷ môn cũng chẳng còn cách cứu.
-cơ mà cứ thử dùng một viên xem sao???, biết đâu lại có tác dụng bất ngờ trong lúc cần thiết.
Nói đoạn Nhược Mộng liền lấy ra viên ngoảnh mặt quỷ môn còn lại đưa cho Hàn Thiên, cơ mà hắn rất nhanh đã từ chối đáp.
-như nàng nói rồi đấy, nếu ta thực sự mất mạng, viên đan dược này cũng chẳng cứu được.
-huống hồ ta còn chuyên tu cả tiên thuật, bản thân luyện ra được nguyên anh, cũng có thể coi như có hai mạng rồi, viên ngoảnh mặt quỷ môn còn lại này, Nhược Mộng nàng cứ giữ lấy.
-ở vụ huyễn phù sinh thiên chỉ có ba chúng ta là những người có thể tin tưởng vào nhau, nếu hiện tại đã chọn cùng nhau đối mặt với nguy cơ trước mắt.
-thế thì an nguy của mỗi người đều phải được đặt lên hàng đầu, trong ba người Hàn Thiên ta là kẻ khó chết nhất, thế nên dù có là ai trong hai người gặp phải nguy hiễm, thì cũng đều phải thông tri cho ta biết.
-Đông Phương Thái Ngọc đã có bùa triệu hồi, về phần Nhược Mộng, cứ liên lạc theo cách cũ giữa chúng ta.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền lấy ra hai miếng ngọc giản đặt lên bàn, giọng có phần nhân tình hiếm thấy nói.
-nếu đã nhận lễ của hai người, thế thì ta cũng phải đáp lại gì đó chứ?.
-hai miếng ngọc giản này phong ấn tịch diệt ma lôi, được thu thập từ trong thiên kiếp lúc tu sĩ đột phá võ tôn mà có, uy lực cực kỳ bất phàm, không phải thứ có thể xem thường.
-lúc gặp đối thủ quá mạnh, các ngươi có thể dùng đến, lôi kiếp đủ uy lực tiêu diệt cả võ tôn, dù thứ trong này chỉ đạt được một phần mười uy lực ấy, thì trong vụ huyễn phù sinh thiên, cũng chẳng tồn tại cá nhân có thể sống sót qua một kích ấy.
Tình huống sinh tử quan đầu, ba người bọn Hàn Thiên cũng chẳng câu nệ gì, có đồ tốt đều trao đổi cho đối phương, dù sao cũng cùng là nhân loại luân lạc đến nơi xa xứ lạ, không cưu man lẫn nhau, thì khả năng là chẳng còn người nào có thể trở về được với thế giới bên ngoài cả.
Sau khi hoàng cung thánh dực tộc ban bố các sắc lệnh thời chiến, ngay ngày hôm đó đã có hơn bảy vạn thánh dực vệ, và hai mươi vạn môn khách vệ được triệu tập để chuẩn bị cho đợt hành quân đầu tiên đến rìa thiên nghiệp quỷ vực.
Trong đó có năm vạn thánh dực vệ thuộc thành phần tinh anh nhất, thực lực đều đạt đến võ vương, hai vạn còn lại cũng đều có thực lực tiệm cận võ vương, còn hai mươi vạn môn khạch vệ, trong đó chỉ có chưa đến ba ngàn võ vương, số còn lại đều có tu vi từ đại võ sư đỉnh phong đến tiệm cận võ vương thực lực.
Nhân tộc chung quy cũng không có được thiên phú tu luyện cấp tiến như thánh dực tộc, mà ở trong vụ huyễn phù sinh thiên, tài nguyên lại khan hiếm, muốn tìm được cao thủ nhân tộc đạt đến võ vương ở đây, thực sự là vô cùng khó.
Bảy vạn thánh dực vệ cùng hai mươi vạn môn khách vệ, tổng cộng đã chiếm đến hơn sáu phần binh lực hiện có của thánh dực tộc, nếu tiếp tục huy động thêm, thánh dực vực sẽ trở thành vườn không nhà trống, chẳng còn chút sức tự vệ nào cả.
vì tự thân đã có thực lực võ vương, nên Đông Phương Thái Ngọc bản thân vừa là một chỉ huy tầm trung trong quân đoàn môn khách vệ, vừa là một thành viên trong các tổ đội cấp cao do cường giả võ vương cao tầng ngoài thánh dực tộc chỉ huy.
Tổ đội cao cấp của Đông Phương Thái Ngọc có mười thành viên, trong đó có ba người thuộc yêu tộc, năm nhân tộc tóc vàng mắt xanh, dường như đến từ tây lĩnh, và một người dẫn đầu với nước da rám đỏ cao lớn.
Từ nửa năm trước Đông Phương Thái Ngọc đã có cơ hội làm việc với tiểu đội này, lúc nàng vừa trở thành môn khách vệ cấp cao, cho nên đến nay cũng đã khá quen mặt.
Mười thành viên trong tiểu đội đều là người dẫn đầu một nhánh quân vài trăm môn khách vệ thực lực thấp hơn, trong đó người dẫn đầu tiểu đội sẽ đại diện cho tất cả tham gia các buổi họp binh quan trọng.
Trận chiến lớn thế này, Trí lão Và Dũng lão trong tam lão thống lĩnh thánh dực vệ đã tự thân dẫn binh, Đông Phương Thái Ngọc là người cơ trí, trong lúc hoàng cung thánh dực tộc ban sắc lệnh trưng binh thời chiến.
Nàng đã kéo hơn một nửa cường giả trong đông thị cùng đến tham gia, điểm này chẳng những khiến hoàng cung thuận mắt, mà còn có thể đem theo bên người Đông Phương Thái Ngọc một số thân tín nhất định, lúc ra chiến trường có thể dễ chiếu cố cho nhau.
Trong đông thị có đến mấy chục cường giả võ vương, lần này ra trận, Đông Phương Thái Ngọc mang theo gần hai mươi người, thế nhưng bọn họ đều chưa phải là môn khách vệ, nên cũng chẳng được cấp binh quyền như Đông Phương Thái Ngọc.
Cộng thêm là lính mới do Đông Phương Thái Ngọc kéo đến, nên đều tập trung cho nàng quản lý, gần hai mươi cường giả thực lực võ vương, cộng thêm hơn ba trăm cường giả từ đông thị.
Nhánh quân hơn năm trăm nhân thủ mà Đông Phương Thái Ngọc nắm hiện giờ, có thể nói đa phần đều là nhân thủ của nàng, độ trung thành cao, tác chiến lại hợp ý nhau, cái quan trọng hơn là trong quân có đến mấy chục cường giả võ vương.
Không tính các tổ đội thánh dực vực chuyên nghiệp, thì nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc có thể coi là nhánh quân tinh nhuệ nhất trong hàng ngũ môn khách vệ rồi.
Sau khi Vũ Lệ Na đọc xong diễn văn cổ vũ sĩ khí cho ba quân một lần, hai lộ quân đoàn liền nhanh chóng xuất chinh, hướng thẳng xuống thiên nghiệp quỷ vực, phía dưới tầng thấp của vụ huyễn phù sinh thiên, thế tiến quân như vũ bão, rầm rộ rung chuyển cả trời đất.
Xo với hàng lối chỉnh tề, ai nấy đều có thiên dực dùng để phi hành cực kỳ đồng bộ của thánh dực vệ, thì đội ngũ môn khách vệ trông ô hợp hơn hẵn, mạnh kẻ nào nấy phi hành, từ tọa kỵ yêu thú đến pháp bảo phi hành, ai có gì thì dùng nấy.
Tuy số lượng đông đảo hơn, thế nhưng những ai có não thì đều biết, nhánh quân môn khách vệ này thực chất cũng chỉ mang tính chất pháo hôi, khi đối phó với đại quân thiên nghiệp quỷ, thánh dực tộc cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào đội quan môn khách vệ này, lịch sữ mấy vạn năm nay đã chứng minh điều đó.
Một vạn trượng đối với những cường giả thực lực võ tông võ vương quả thực chẳng có gì đáng nói đến, chỉ trong chưa đến một khắc, hai đạo quân của thánh dực tộc đã đến nơi.
Lúc này tình hình chiến trận đang cực kỳ căng thẳng, số binh lực mà thánh dực tộc dùng để trấn áp thiên nghiệp quỷ đang không ngừng bại lui, vô số thiên nghiệp quỷ đang lan tràn lên phía trên với tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Một dải chiến trường hơn năm dặm đâu đâu cũng có giao chiến xảy ra, một vạn trượng khoản cách từ thiên nghiệp quỷ vực đến thánh dực vực, chỉ trong một đêm đã bị thiên nghiệp quỷ lấn lên hơn ba ngàn trượng.
Nếu lúc này quân lực của thánh dực tộc còn chưa đến, chỉ sợ thiên nghiệp quỷ sẽ sớm đánh tan được lớp phòng thủ yếu ớt tại đây, mà nhanh chóng tràn lên những tầng cao hơn.
Đông Phương Thái Ngọc vừa đến chiến trường, trước mắt nàng đã xuất hiện hơn ngàn đầu thiên nghiệp quỷ đang xông lên, lúc tự thân gặp mặt đám này, Đông Phương Thái Ngọc mới ý thức được chúng rốt cuộc là có bao nhiêu đáng sợ.
Bộ dáng gớm giếc, sát ý hung tàn, bên trong tâm cảnh của đám quái vật này, chỉ có giết chóc và hủy diệt, dù có cảm nhận thế nào, cũng đều không thể nhìn ra chút tính thiện nào bên trong tâm hồn của những tên quái vật ấy.
Hơn ngàn đầu thiên nghiệp quỷ xông đến đội hình do Đông Phương Thái Ngọc dẫn đầu, đám quái thiên nghiệp quỷ kia có tên mạnh tên yếu, trong đó kẻ dẫn đầu thân cao gần ba trượng, thực lực sớm vượt qua võ vương.
Thế nhưng Đông Phương Thái Ngọc đối với đám này lại không có lấy chút e ngại, trường tiên khẽ xuất động nơi tay, viu viu hai tiếng, rất đã công kích đến chổ tên thiên nghiệp quỷ dẫn đầu đang hùng hổ tiếng đến hai tiên đầy hung hiễm.
Trường tiên của Đông Phương Thái Ngọc là cửu cấp hồn khí, thân tiên tết từ các mắc kim loại nhỏ, đầu nối với một mũi đao cực kỳ sắc bén, hai đòn vừa rồi Đông Phương Thái Ngọc vận chiêu cực kỳ xảo diệu, khiến mũi tiên hệt như độc xà mổ thẳng vào người tên thiên nghiệp quỷ dẫn đầu.
Với thân thể to lớn của mình, tên quái vật kia cực kỳ khó tránh né, hai tiên Đông Phương Thái Ngọc đánh ra đều trúng vào bụng tên thiên nghiệp quỷ nọ.
Mũi tiên sắc lẹm đâm vào da thịt bằng nham thạch như đâm vào đậu phụ, thế nhưng sau khi rút ra, lại chẳng thể để lại chút thương tổn nào cho tên thiên nghiệp quỷ kia, khiến hắn vẫn xông tới hùng hổ như cũ.
Rất nhanh tên thiên nghiệp quỷ nọ đã đến trước mặt Đông Phương Thái Ngọc, cánh tay khổng lồ tung quyền đánh tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.