Chương 306: tức điên mất.
Hắc Bạch Giả
31/03/2023
Hàn Thiên đôi mày khẽ nhíu lại, Đông Phương Thái Ngọc hỏi hắn vì sao không nói gì đến chuyện nàng ta cung cấp tình báo sai, dẫn đến cả hai bị vây ở chổ này, nếu nói Hàn Thiên hắn không để tâm, cơ bản là nói khoát, bất quá kinh nghiệm sống hai đời cho hắn biết, những tình huống như thế này, cần thiết phải giữ cái đầu lạnh.
Bằng giọng bình thản, Hàn Thiên đơn giản đáp.
-sở dĩ ta không muốn trách cứ hay nói nặng nói nhẹ gì cô là bởi, trong sự việc này, ta chính là người chấp nhận theo cô mạo hiễm.
-có nói thế nào thì chuyện cũng đã rồi, có mắng cô một trận thì chúng ta cũng chẳng thể thoát được, ta thay vì bỏ thời gian trách cứ cô, thì dùng thời gian đó hồi phục thương thế, cùng nghĩ cách phá vây, chẳng phải hữu dụng hơn sao???.
-ma nữ cô thay vì nhàn hạ ngồi ở đấy hỏi ta mấy chuyện vô vị, thì dùng cái đầu đầy mưu mô của mình tìm cách thoát thân đi, ta thấy như thế cô sẽ có ích hơn với ta đấy.
Hàn Thiên vừa dứt lời, cũng chẳng cần quan tâm đến Đông Phương Thái Ngọc có biểu hiện thế nào, bản thân lập tức chìm vào trạng thái vô vi, tiếp tục điều trị thương thế.
Nửa canh giờ sau, Hàn Thiên từ trong trạng thái điều tức tĩnh lại, vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy Đông Phương Thái Ngọc đang bình thản nằm nghiêng ở bãi cỏ đối diện, dùng ánh mắt quyến rũ mê hoặc, chăm chú quan sát hắn.
Nói thật thì trong hoàng cảnh hiễm nghèo nhưng trạng thái không bấn loạn, lại còn có thể tỏ ra dáng vẻ ưu nhã nhàn tản như thế, Đông Phương Thái Ngọc quả thực khiến Hàn Thiên hắn vừa nóng mắt vừa khâm phục, công bằng nhận xét, ma nữ này đúng là mỹ nhân trên đời có một.
Nàng ta chỉ tùy tiện nằm ở trên bãi cỏ, mà cũng có thể phát ra một cổ khí tức trầm lắng uy nghiêm, đôi mắt nhu tình khẽ động, sức quyến rũ cùng mị khí liền lan tỏa khắp muôn phương, chẳng cần đến lầu son gác tía, chẳng cần đến y phục diễm lệ trang trọng.
Bất cứ y phục gì nàng ta vận lên người, đều có thể tôn lên sắc vóc thiên kiều bá mị, đủ khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải điên đảo thần hồn, Hàn Thiên tuy trong lòng có điểm dè chừng với yêu nữ này, nhưng hắn quả thực phải công nhận một điều.
Mỹ mạo của Đông Phương Thái Ngọc chính là cùng với Nhược Mộng đồng dạng, đều thuộc hàng tuyệt đỉnh chí cao, vạn vạn thế giới cũng chưa chắc có người bì kịp, nàng ta rõ ràng làm ra rất nhiều chuyện càn quấy, cũng không ít lần khiến Hàn Thiên hắn nóng mắt, nhưng rốt cuộc trước mặt ma nữ này, Hàn Thiên hắn vẫn chưa thể một lần thực sự động nộ.
Thu lại cảm giác kinh diễm trong lòng, Hàn Thiên bình thản cất tiếng.
-từ nãy đến giờ cô chỉ nằm đấy mà nhìn ta thôi ư???, rốt cuộc cô có nghe hiểu những gì ta nói ban nãy không vậy???.
-cách để thoát ra khỏi đây, cô đã tìm ra chưa???.
Đông Phương Thái Ngọc dường như cảm thấy, chọc giận Hàn Thiên chính là chuyện khiến nàng cao hứng hẵn ra, dù Hàn Thiên tỏ ra khó chịu với hành vi của bản thân, Đông Phương Thái Ngọc vẫn cười quyến rũ nói.
-bị nhốt thì cũng bị rồi, ba lão già ngoài kia ban nãy đã được người ở Yến gia bảo đến báo cáo tin tức.
-có lẽ chuyện Yến Nam Phong bị đoạn căn đã đến tai Yến Tàng Dương rồi, lão ta từ nãy đến giờ đều điên cuồng chửi rủa công kích chúng ta, đến khi biết không thể làm gì được tỏa yêu tráo mới chịu ngừng lại, chuyện vừa mới tức thì thôi.
-Hàn Thiên ngươi bảo ta đừng nhìn ngắm ngươi, chẳng lẽ ta nên dỏng tai trừng mắt nhìn lão dê già xấu xí ngoài kia chửi bới mình à???.
Cãi lý với nữ nhân, đúng là một trong những chuyện ngu dốt nhất mà Hàn Thiên hắn từng làm.
Ánh mắt thoáng tỏ nét không trông đợi gì, Hàn Thiên bình thản nói.
-thế câu trả lời là cô chẳng nghĩ ra được gì à???, có lẽ chuyện thoát thân này, ta nên tự thân cố gắng rồi.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền bĩu môi đáp.
-thế thì cũng không hẵn, từ nãy đến giờ ta quan sát thấy, tam nguyên trận của Yến gia không phải là không thể phá giải, cái mấu chốt là chúng ta liệu có đủ bản sự hay không thôi.
Câu này của Đông Phương Thái Ngọc đã khơi dậy tính tò mò của Hàn Thiên, dù không trông đợi quá nhiều, hắn vẫn lên tiếng hỏi.
-phải có bản sự thế nào, thì mới phá được tam nguyên trận đây???.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng nhìn lên trời, bên ngoài kia, tam nguyên trận đường kính hai dặm vẫn đang bao vây lấy tỏa yêu tráo, nhưng Yến Tàng Dương cùng hai bào đệ của hắn đã không còn phiêu phù ở trên không nữa
Có lẽ công kích mãi mà không phá được tỏa yêu tráo, ba lão gia hỏa này đang tìm một địa phương thích hợp gần đó để nghĩ ngơi rồi, trở lại với thực tại, Đông Phương Thái Ngọc bình thản nói ra kiến giải của bản thân, đầu tiên nàng bình tĩnh hỏi hắn.
-ngươi thấy điểm lợi hại nhất của tam nguyên trận nằm ở đâu???.
Sự lợi hại của tam nguyên trận, Hàn Thiên đã chân chính nếm trải qua, Đông Phương Thái Ngọc hỏi câu này, Hàn Thiên không cần chiêm nghiệm quá lâu liền trả lời.
-tam nguyên trận lợi hại ở chổ, nó có thể khiến Yến Tàng Dương sữ dụng được những loại võ kỹ mà bản thân hắn không biết, hơn nữa còn kéo uy lực của những võ kỹ kia đến hàng võ vương đẳng cấp.
-quan trọng hơn cả là tam nguyên trận khiến lực lượng của Yến Tàng Dương giống như nhiều vô hạn vậy, ta không biết là vì sao, nhưng dường như Yến Tàng Dương sau khi dùng đến tam nguyên trận, lượng đấu khí lực mà hắn có thể khu động được liền nhiều hơn đáng kể con số vốn có của bản thân hắn.
-nếu đúng như những gì cô nói, lượng đấu khí lực mà Yến Tàng Dương đã dùng đến từ đầu tới giờ, ít nhất nhiều bằng ba lần con số cơ bản mà một võ vương có thể điều động được, thêm lượng đấu khí lực của hai võ tông khác vào, sự chênh lệch có thể lớn đến mức đó sao???.
Hàn Thiên vừa dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền chậm rãi nói những suy nghĩ của bản thân.
-hầu hết những điểm lợi hại của tam nguyên trận đều như những gì Hàn Thiên ngươi đã đề cập.
-nãy giờ ta quan sát thấy, tam nguyên trận hình thành được, chính là nhờ thuộc tính đấu khí đặc thù của Yến Tàng Dương.
-người bình thường sẽ có thuộc tính đấu khí nằm trong ngũ hành, một số ít sẽ có các dị thuộc tính khác như phong lôi quang ám.
-Yến Tàng Dương chính là kẻ có thuộc tính đấu khí đặc thù như vậy, ta từng xem qua vài điển tịch, có kẻ gọi loại đấu khí đặc thù kiểu như loại của Yến Tàng Dương là dung hòa nguyên tố đấu khí.
-loại dung hòa nguyên tố đấu khí này không có những điểm đặc thù, giúp chủ sở hữu tăng các thuộc tính như công thủ hay hồi phục.
-thay vào đó dung hòa nguyên tố đấu khí có một điểm cực kỳ đặc biệt, đó là nó có thể biến chính bản thân nó thành một loại nguyên tố đấu khí nào đó, miễn là ở cạnh nó có một luồn đấu khí nguồn, hoặc ngược lại, biến một loại thuộc tính đấu khí nào đó, trở thành dung hòa nguyên tố đấu khí giống như nó.
-miễn là chủ nhân của luồn nguyên tố đấu khí kia cho phép.
-Hàn Thiên ngươi thử nói xem, nếu Yến Tàng Dương có năng lực đặc thù từ dung hòa nguyên tố đấu khí, hắn có thể làm được những gì???.
Trước sự gợi mở của Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên không cần suy nghĩ quá lâu liền đáp.
-nếu Yến Tàng Dương có thể tùy ý biến chuyển ba luồn đấu khí của ba huynh đệ bọn hắn một cách tự do, như vậy hắn có thể khiến một chiêu thức hay võ kỹ của bất kỳ người nào trong ba người đạt đến cấp độ võ vương cực kỳ dễ dàng.
-cơ bản chỉ cần Yến Tàng Dương hạ lệnh, Yến Mã Tiền sữ dụng võ kỹ, Yến Tàng Dương hóa dung hòa nguyên tố đấu khí của bản thân trở thành thổ thuộc tính đấu khí, sau đó gia cường lên võ kỹ mà Yến Mã Tiền tung ra, võ kỹ đó liền ngay lập tức trở thành võ kỹ mang đẳng cấp võ vương.
Như để tăng thêm mức độ trầm trọng, Đông Phương Thái Ngọc tiếp tục khẳng định.
-không chỉ như thế, Yến Tàng Dương còn có thể hấp thu đấu khí lực của Yến Nhị Thử, hóa chúng thành dung hòa nguyên tố đấu khí, sau đó lại tiếp tục gia cường cho một loại võ kỹ nào đó của bản thân lão, hoặc của Yến Mã Tiền.
-mà mộc hệ thuộc tính đấu khí của Yến Nhị Thử, chính là loại có khả năng hồi phục bá đạo nhất trong tất cả các loại nguyên tố đấu khí, tam nguyên trận có Yến Mã Tiền cùng Yến Tàng Dương chủ công, một mình Yến Nhị Thử không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, thậm chí sữ dụng linh thạch linh dược để hồi phục đấu khí lực của chính hắn.
-chỉ cần Yến Nhị Thử còn cung cấp được đấu khí lực cho tam nguyên trận, bất kỳ ai trong ba huynh đệ nhà Yến Tàng Dương, đều sẽ không kiệt sức, bởi dù Yến Mã Tiền kiệt sức, Yến Tàng Dương vẫn có thể truyền cho hắn cơ số thổ nguyên tố đấu khí để tiếp tục di trì.
-cứ như vậy, ba huynh đệ Yến Tàng Dương vây chết từ từ đối thủ, miễn là kẻ đó không quá mạnh xo với ba huynh đệ bọn hắn, nếu không dù trong tam nguyên trận có nhiều người, nhưng không thể có kỹ năng kết hợp thực lực của cả bọn lại, thì dù cho trong trận có nhiều người đến đâu, cũng chỉ như những chiếc đũa bị tách rời khỏi bó đũa, mạnh ai nấy công kích, rất đơn giản liền sẽ bị ba người bọn Yến Tàng Dương bẻ gãy.
Đông Phương Thái Ngọc càng nói, ánh mắt Hàn Thiên càng thể hiện nét trầm trọng, đợi nàng ta dứt lời, hắn liền cười khẩy tiếp.
-nếu thế thì ma nữ cô nên lo cho chính bản thân mình rồi, chỉ cần để Yến Tàng Dương bắt được cô, hắn sẽ biến ma nữ cô thành đỉnh lô chính hiệu cho hắn, lực lượng cô vất vả tu luyện được, đều sẽ bị Yến Tàng Dương cưỡng chế hấp thu, khiến hắn rất nhanh tăng tiến tu vi, còn cô có khi cả đời tu vi chỉ dậm chân tại chổ, thậm chí thụt lùi nữa không biết chừng.
Mấy lời dọa dẫm của Hàn Thiên dường như đã khiến cho Đông Phương Thái Ngọc thực sự có chút e ngại, bất quá nàng ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh đáp.
-làm như nếu ngươi bị bắt, Yến Tàng Dương sẽ không hấp thu lực lượng của ngươi để tăng tu vi vậy???.
Khóe môi thoáng nở nụ cười đắc ý, Hàn Thiên cực kỳ bình thản đáp.
-lực lượng của ta không phải thứ Yến Tàng Dương có thể hấp thu được, bởi vì ta chẳng có tý đấu khí nào cả, huống hồ ta không phải nữ nhân, Yến Tàng Dương không thể dùng cách song tu với nữ nhân để cưỡng chế hấp thu lực lượng của ta, xo với hành vi biến thái kia, ta nghĩ trước mắt là một mỹ nhân tuyệt sắc như yêu nữ cô, sẽ khiến Yến Tàng Dương hứng thú đến cực điểm đấy???.
-thế nào??? Cô không phải rất tò mò chuyện kia sao???, bây giờ gặp phải lão tặc hái hoa kinh nghiệm đầy mình như Yến Tàng Dương, lão nhất định để cô hưởng đủ khoái lạc hồng trần, để cô có dâng hiến tu vi cho lão, thì cũng là dâng hiến trong sung sướng đấy???, thế nào??? Đã cảm thấy sợ chưa???, rơi vào tình cảnh ấy, để xem cô còn có thể bình thản được như vừa nãy nữa không???.
Đông Phương Thái Ngọc hai má thoáng ửng hồng vì mấy lời Hàn Thiên vừa nói, dù sao đi nữa, nàng ta vẫn là xử nữ, nghĩ đến cảnh bản thân rơi vào tay lão già xấu xí, với bộ dáng âm tà hệt như Yến Nam Phong, Đông Phương Thái Ngọc liền cảm thấy buồn nôn rồi.
Thấy ma nữ này mặt mũi đỏ ửng, thái độ vừa tức giận mà cũng vừa lo sợ, tuy trong lòng buồn bực muốn phản bác lời Hàn Thiên hắn vừa nói, nhưng lại không biết phản bác thế nào, dáng vẻ này của Đông Phương Thái Ngọc quả thực vô cùng khêu gợi, vô cùng thú vị.
Thấy nàng ta mãi mà chẳng nói được câu nào, Hàn Thiên liền tiếp.
-để tránh bản thân rơi vào tình cảnh như ta vừa đề cập, cô tốt nhất nên nói ra cách mà cô nghĩ là có thể dùng để phá tam nguyên trận này đi.
Cảm thấy Hàn Thiên rốt cuộc vẫn phải hỏi ý mình, Đông Phương Thái Ngọc liền có dịp lên mặt đáp.
-tưởng Hàn Thiên ngươi lợi hại lắm, hóa ra vẫn chưa nghĩ được cách phá tam nguyên trận kia à???.
-nói cho ngươi biết cũng không sao, chỉ cần ngươi qua đây bóp chân cho ta một chốc, để ta bớt sợ hãi lo lắng, có kế sách gì hay, ta đều sẽ nói cho ngươi biết, đề xuất này, ngươi thấy thế nào???.
Cơ mặt Hàn Thiên đã giật giật mấy lần, tình huống như thế này mà ma nữ kia vẫn còn nghĩ đến những chuyện phong tình vô vị, bất quá nghĩ kỹ lại thì yêu cầu kia cũng chẳng có hại gì với Hàn Thiên hắn.
Thân thể của Đông Phương Thái Ngọc thế gian vô song, Lục Ly đến lúc tu vi bị phế, cũng không thể chạm được vào một ngón chân của nàng ta, Hàn Thiên hắn có thể tùy ý xoa vai bóp chân cho vưu vật bực này, nói ra chắc có không ít kẻ nguyện làm thay.
Bỏ chút công sức dụ dỗ Đông Phương Thái Ngọc, biết đâu nàng ta có thể đề xuất một ý tưởng nào đó, để Hàn Thiên hắn có thể thoát khốn, từ giờ đến khi Lưu Mộ phải tham dự đại điển chọn ra tân hoàng chỉ còn hơn mười ngày, thời gian của Hàn Thiên hắn đã gấp lắm rồi.
Tuy nhiên hắn không thể để lộ sự gấp gáp này cho Đông Phương Thái Ngọc biết, nếu không với bản tính thất thường của mình, nàng ta nhất định không bao giờ nói cho Hàn Thiên hắn biết cách phá tam nguyên trận.
Nghĩ ngợi một hồi, Hàn Thiên liền cố sức bình thản nói.
-ta sẽ hạ cố xoa bóp chân cho cô một lần, bất quá nếu kế sách cô đưa ra không có hiệu quả, cô nhất định không xong với ta đâu.
Vừa dứt lời, Hàn Thiên liền chậm rãi bước đến sau lưng Đông Phương Thái Ngọc ngồi xuống, sau đóp thủ chưởng nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân cho nàng ta, ma nữ kia thì hay rồi, hai mắt lim dim nhắm hờ, bộ dáng như rất hưởng thụ cảm giác thoải mái kia vậy.
Một lát sau, chợt có tiếng Đông Phương Thái Ngọc cất lên.
-ngươi sao cứ lân la ở phía dưới hoài vậy???, bàn chân ta bị ngươi xoa từ chỗ mỏi đến bình thường, rồi giờ gần đau luôn rồi, ngươi không thể di chuyển lên trên một chút được à???.
Dù nội tâm rất muốn trói ma nữ trước mắt lại treo lên cái cây gần đó, cơ mà vì kế thoát thân, Hàn Thiên hắn vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục theo lời Đông Phương Thái Ngọc, xoa bóp bắp chân cho nàng ta một lát.
Phải nói thân thể của ma nữ này vô cùng tuyệt mỹ, da thịt căn mịn săn chắc, hai chân cực kỳ dài, cực kỳ thon thả, vừa hiện nét nữ tính, nhưng cũng vừa có nét khỏe khoắn hấp dẫn, có thể bình thản xoa bóp đôi chân ngọc này, mà không nảy sinh ý định đen tối với vưu vật trước mắt, trên đời này ngoài Hàn Thiên hắn ra, chắc hiếm có người khác làm được.
cơ mà cũng vì Hàn Thiên có định lực cao đến vậy, nên Đông Phương Thái Ngọc cứ hết lần này đến lần khác câu dẫn hắn, không khiến hắn khó xử và kinh diễm, Đông Phương Thái Ngọc sẽ không cam lòng, một khắc nữa lại trôi qua, giọng ma nữ kia lại vang lên.
-cao thêm một chút nửa, bắp chân ta đã hết mỏi rồi.
Hàn Thiên hắn đã xoa đến bắp chân của Đông Phương Thái Ngọc, cao hơn nữa sẽ đến vùng đùi của nàng ta, trừ phu thê ra, chẳng đôi nam nữ bình thường nào có thể thân mật đến vậy.
Hai khắc vừa rồi đã khiến Hàn Thiên mất kiên nhẫn, dùng sức xoay người Đông Phương Thái Ngọc lại, Hàn Thiên một tay áp vào má khiến, nàng ta nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói.
-cô nghĩ chúng ta đang đi du ngoạn ngắm cảnh ư???, cô thích chuyện phong hoa tuyết nguyệt như thế, hay là ta quăng cô cho lão già Yến Tàng Dương, để lão ta hảo hảo chăm sóc cô một trận nhỉ???.
Cảm thấy khí tức quyết liệt trong đáy mắt Hàn Thiên, biết hắn đã mất dần kiên nhẫn, Đông Phương Thái Ngọc liền cười xòa xuống nước nói.
-được rồi…ta bây giờ sẽ nói cho ngươi biết cách thoát thân được chưa???.
Vừa dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền nhìn lên tam nguyên trận nói.
-muốn phá được trận pháp này ta nghĩ ra được ba cách, thứ nhất Hàn Thiên ngươi làm sao đó không cần biết, chỉ cần ngươi có thể tung ra được công kích cấp võ vương trung tầng, khả năng sẽ có thể khiến một trong ba lão gia hỏa kia thụ thương, lúc đó tam nguyên trận uy năng đại giảm, ngươi có thể phá trận.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên liền cười khẩy đáp.
-công kích cấp võ vương trung tầng, cô nghĩ ta là thần tiên chuyển thế à???.
Đông Phương Thái Ngọc chợt cười nụ một cái, dường như đã sớm biết Hàn Thiên sẽ nói như vậy, thoáng bình thường lại, nàng tiếp tục nói.
-nếu không thể tung ra công kích cấp võ vương trung tầng, ngươi chỉ cần làm cách nào đó, nhất thời khiến bản thân có lực lượng xo kè cùng ba lão già kia đến khi chúng kiệt lực trước ngươi, lúc đó ngươi tự nhiên sẽ phá được tam nguyên trận mà thôi.
Mặt Hàn Thiên lại hiện nét mất kiên nhẫn đáp.
-cộng hết tất cả những chiêu bài có thể dùng đến, ta cùng lắm đạt được lực lượng ngang Yến Tàng Dương, nhưng từng đó vẫn chỉ bằng một phần ba số lực lượng hắn có thể điều động khi dùng đến tam nguyên trận, hai phần ba còn lại, cô kêu ta làm sao bù đắp???, không được… nghĩ cách khác đi.
Đông Phương Thái Ngọc lại thoáng nở một nụ cười bí hiểm, sau đó lại bĩu môi bất lực đáp.
-vậy thì chúng ta chỉ có thể dùng đến cách cuối cùng rồi.
-tỏa yêu tráo vô kiên bất tồi, thực lực võ hoàng cũng khó phá được, chúng ta chỉ cần yên ổn chờ ở đây, đến khi Vu Nguyệt không thấy ta trở về, liền sẽ cho người đến cứu, lúc đó chúng ta có thể thoát thân rồi.
Hàn Thiên cố bình tĩnh hỏi lại.
-thế cô đoán Vu Nguyệt khi nào sẽ mang người đến cứu chúng ta đây???.
Mặt Đông Phương Thái Ngọc thoáng tỏ vẻ bất định đáp.
-với tốc độ di chuyển của Vu Nguyệt, nàng ta nếu nhanh thì sẽ đến đế đô trong mười ngày, đám cường giả của xuân nguyệt lâu hành sự rất nhanh, nếu biết tin, chắc chỉ cần một hai ngày sẽ tìm được đến đây, nếu không có gì bất trắc, chúng ta chỉ cần đợi ở đây nửa tháng, thì chắc chắn sẽ có người đến cứu.
Lời này của Đông Phương Thái Ngọc đã chân chính khiến Hàn Thiên kích động, trong lúc mất bình tĩnh, hắn đã lật người ma nữ này lại, tay phải đánh mạnh lên mông nàng ta một cái rõ to, mặt kệ kiều đồn ngạo nhân kia đang rung lắc đầy kích thích trước mắt, Hàn Thiên vẫn mất bình tĩnh nói lớn.
-cô lừa ta bóp chân cho cô nửa ngày, tưởng là cô sẽ có cách gì hay, cuối cùng nói đi nói lại, kết quả là chúng ta phải chờ ở đây nửa tháng, cô đem ta ra làm trò cười à???, cô đúng là làm ta tức điên lên mất.
Bằng giọng bình thản, Hàn Thiên đơn giản đáp.
-sở dĩ ta không muốn trách cứ hay nói nặng nói nhẹ gì cô là bởi, trong sự việc này, ta chính là người chấp nhận theo cô mạo hiễm.
-có nói thế nào thì chuyện cũng đã rồi, có mắng cô một trận thì chúng ta cũng chẳng thể thoát được, ta thay vì bỏ thời gian trách cứ cô, thì dùng thời gian đó hồi phục thương thế, cùng nghĩ cách phá vây, chẳng phải hữu dụng hơn sao???.
-ma nữ cô thay vì nhàn hạ ngồi ở đấy hỏi ta mấy chuyện vô vị, thì dùng cái đầu đầy mưu mô của mình tìm cách thoát thân đi, ta thấy như thế cô sẽ có ích hơn với ta đấy.
Hàn Thiên vừa dứt lời, cũng chẳng cần quan tâm đến Đông Phương Thái Ngọc có biểu hiện thế nào, bản thân lập tức chìm vào trạng thái vô vi, tiếp tục điều trị thương thế.
Nửa canh giờ sau, Hàn Thiên từ trong trạng thái điều tức tĩnh lại, vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy Đông Phương Thái Ngọc đang bình thản nằm nghiêng ở bãi cỏ đối diện, dùng ánh mắt quyến rũ mê hoặc, chăm chú quan sát hắn.
Nói thật thì trong hoàng cảnh hiễm nghèo nhưng trạng thái không bấn loạn, lại còn có thể tỏ ra dáng vẻ ưu nhã nhàn tản như thế, Đông Phương Thái Ngọc quả thực khiến Hàn Thiên hắn vừa nóng mắt vừa khâm phục, công bằng nhận xét, ma nữ này đúng là mỹ nhân trên đời có một.
Nàng ta chỉ tùy tiện nằm ở trên bãi cỏ, mà cũng có thể phát ra một cổ khí tức trầm lắng uy nghiêm, đôi mắt nhu tình khẽ động, sức quyến rũ cùng mị khí liền lan tỏa khắp muôn phương, chẳng cần đến lầu son gác tía, chẳng cần đến y phục diễm lệ trang trọng.
Bất cứ y phục gì nàng ta vận lên người, đều có thể tôn lên sắc vóc thiên kiều bá mị, đủ khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải điên đảo thần hồn, Hàn Thiên tuy trong lòng có điểm dè chừng với yêu nữ này, nhưng hắn quả thực phải công nhận một điều.
Mỹ mạo của Đông Phương Thái Ngọc chính là cùng với Nhược Mộng đồng dạng, đều thuộc hàng tuyệt đỉnh chí cao, vạn vạn thế giới cũng chưa chắc có người bì kịp, nàng ta rõ ràng làm ra rất nhiều chuyện càn quấy, cũng không ít lần khiến Hàn Thiên hắn nóng mắt, nhưng rốt cuộc trước mặt ma nữ này, Hàn Thiên hắn vẫn chưa thể một lần thực sự động nộ.
Thu lại cảm giác kinh diễm trong lòng, Hàn Thiên bình thản cất tiếng.
-từ nãy đến giờ cô chỉ nằm đấy mà nhìn ta thôi ư???, rốt cuộc cô có nghe hiểu những gì ta nói ban nãy không vậy???.
-cách để thoát ra khỏi đây, cô đã tìm ra chưa???.
Đông Phương Thái Ngọc dường như cảm thấy, chọc giận Hàn Thiên chính là chuyện khiến nàng cao hứng hẵn ra, dù Hàn Thiên tỏ ra khó chịu với hành vi của bản thân, Đông Phương Thái Ngọc vẫn cười quyến rũ nói.
-bị nhốt thì cũng bị rồi, ba lão già ngoài kia ban nãy đã được người ở Yến gia bảo đến báo cáo tin tức.
-có lẽ chuyện Yến Nam Phong bị đoạn căn đã đến tai Yến Tàng Dương rồi, lão ta từ nãy đến giờ đều điên cuồng chửi rủa công kích chúng ta, đến khi biết không thể làm gì được tỏa yêu tráo mới chịu ngừng lại, chuyện vừa mới tức thì thôi.
-Hàn Thiên ngươi bảo ta đừng nhìn ngắm ngươi, chẳng lẽ ta nên dỏng tai trừng mắt nhìn lão dê già xấu xí ngoài kia chửi bới mình à???.
Cãi lý với nữ nhân, đúng là một trong những chuyện ngu dốt nhất mà Hàn Thiên hắn từng làm.
Ánh mắt thoáng tỏ nét không trông đợi gì, Hàn Thiên bình thản nói.
-thế câu trả lời là cô chẳng nghĩ ra được gì à???, có lẽ chuyện thoát thân này, ta nên tự thân cố gắng rồi.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền bĩu môi đáp.
-thế thì cũng không hẵn, từ nãy đến giờ ta quan sát thấy, tam nguyên trận của Yến gia không phải là không thể phá giải, cái mấu chốt là chúng ta liệu có đủ bản sự hay không thôi.
Câu này của Đông Phương Thái Ngọc đã khơi dậy tính tò mò của Hàn Thiên, dù không trông đợi quá nhiều, hắn vẫn lên tiếng hỏi.
-phải có bản sự thế nào, thì mới phá được tam nguyên trận đây???.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng nhìn lên trời, bên ngoài kia, tam nguyên trận đường kính hai dặm vẫn đang bao vây lấy tỏa yêu tráo, nhưng Yến Tàng Dương cùng hai bào đệ của hắn đã không còn phiêu phù ở trên không nữa
Có lẽ công kích mãi mà không phá được tỏa yêu tráo, ba lão gia hỏa này đang tìm một địa phương thích hợp gần đó để nghĩ ngơi rồi, trở lại với thực tại, Đông Phương Thái Ngọc bình thản nói ra kiến giải của bản thân, đầu tiên nàng bình tĩnh hỏi hắn.
-ngươi thấy điểm lợi hại nhất của tam nguyên trận nằm ở đâu???.
Sự lợi hại của tam nguyên trận, Hàn Thiên đã chân chính nếm trải qua, Đông Phương Thái Ngọc hỏi câu này, Hàn Thiên không cần chiêm nghiệm quá lâu liền trả lời.
-tam nguyên trận lợi hại ở chổ, nó có thể khiến Yến Tàng Dương sữ dụng được những loại võ kỹ mà bản thân hắn không biết, hơn nữa còn kéo uy lực của những võ kỹ kia đến hàng võ vương đẳng cấp.
-quan trọng hơn cả là tam nguyên trận khiến lực lượng của Yến Tàng Dương giống như nhiều vô hạn vậy, ta không biết là vì sao, nhưng dường như Yến Tàng Dương sau khi dùng đến tam nguyên trận, lượng đấu khí lực mà hắn có thể khu động được liền nhiều hơn đáng kể con số vốn có của bản thân hắn.
-nếu đúng như những gì cô nói, lượng đấu khí lực mà Yến Tàng Dương đã dùng đến từ đầu tới giờ, ít nhất nhiều bằng ba lần con số cơ bản mà một võ vương có thể điều động được, thêm lượng đấu khí lực của hai võ tông khác vào, sự chênh lệch có thể lớn đến mức đó sao???.
Hàn Thiên vừa dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền chậm rãi nói những suy nghĩ của bản thân.
-hầu hết những điểm lợi hại của tam nguyên trận đều như những gì Hàn Thiên ngươi đã đề cập.
-nãy giờ ta quan sát thấy, tam nguyên trận hình thành được, chính là nhờ thuộc tính đấu khí đặc thù của Yến Tàng Dương.
-người bình thường sẽ có thuộc tính đấu khí nằm trong ngũ hành, một số ít sẽ có các dị thuộc tính khác như phong lôi quang ám.
-Yến Tàng Dương chính là kẻ có thuộc tính đấu khí đặc thù như vậy, ta từng xem qua vài điển tịch, có kẻ gọi loại đấu khí đặc thù kiểu như loại của Yến Tàng Dương là dung hòa nguyên tố đấu khí.
-loại dung hòa nguyên tố đấu khí này không có những điểm đặc thù, giúp chủ sở hữu tăng các thuộc tính như công thủ hay hồi phục.
-thay vào đó dung hòa nguyên tố đấu khí có một điểm cực kỳ đặc biệt, đó là nó có thể biến chính bản thân nó thành một loại nguyên tố đấu khí nào đó, miễn là ở cạnh nó có một luồn đấu khí nguồn, hoặc ngược lại, biến một loại thuộc tính đấu khí nào đó, trở thành dung hòa nguyên tố đấu khí giống như nó.
-miễn là chủ nhân của luồn nguyên tố đấu khí kia cho phép.
-Hàn Thiên ngươi thử nói xem, nếu Yến Tàng Dương có năng lực đặc thù từ dung hòa nguyên tố đấu khí, hắn có thể làm được những gì???.
Trước sự gợi mở của Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên không cần suy nghĩ quá lâu liền đáp.
-nếu Yến Tàng Dương có thể tùy ý biến chuyển ba luồn đấu khí của ba huynh đệ bọn hắn một cách tự do, như vậy hắn có thể khiến một chiêu thức hay võ kỹ của bất kỳ người nào trong ba người đạt đến cấp độ võ vương cực kỳ dễ dàng.
-cơ bản chỉ cần Yến Tàng Dương hạ lệnh, Yến Mã Tiền sữ dụng võ kỹ, Yến Tàng Dương hóa dung hòa nguyên tố đấu khí của bản thân trở thành thổ thuộc tính đấu khí, sau đó gia cường lên võ kỹ mà Yến Mã Tiền tung ra, võ kỹ đó liền ngay lập tức trở thành võ kỹ mang đẳng cấp võ vương.
Như để tăng thêm mức độ trầm trọng, Đông Phương Thái Ngọc tiếp tục khẳng định.
-không chỉ như thế, Yến Tàng Dương còn có thể hấp thu đấu khí lực của Yến Nhị Thử, hóa chúng thành dung hòa nguyên tố đấu khí, sau đó lại tiếp tục gia cường cho một loại võ kỹ nào đó của bản thân lão, hoặc của Yến Mã Tiền.
-mà mộc hệ thuộc tính đấu khí của Yến Nhị Thử, chính là loại có khả năng hồi phục bá đạo nhất trong tất cả các loại nguyên tố đấu khí, tam nguyên trận có Yến Mã Tiền cùng Yến Tàng Dương chủ công, một mình Yến Nhị Thử không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, thậm chí sữ dụng linh thạch linh dược để hồi phục đấu khí lực của chính hắn.
-chỉ cần Yến Nhị Thử còn cung cấp được đấu khí lực cho tam nguyên trận, bất kỳ ai trong ba huynh đệ nhà Yến Tàng Dương, đều sẽ không kiệt sức, bởi dù Yến Mã Tiền kiệt sức, Yến Tàng Dương vẫn có thể truyền cho hắn cơ số thổ nguyên tố đấu khí để tiếp tục di trì.
-cứ như vậy, ba huynh đệ Yến Tàng Dương vây chết từ từ đối thủ, miễn là kẻ đó không quá mạnh xo với ba huynh đệ bọn hắn, nếu không dù trong tam nguyên trận có nhiều người, nhưng không thể có kỹ năng kết hợp thực lực của cả bọn lại, thì dù cho trong trận có nhiều người đến đâu, cũng chỉ như những chiếc đũa bị tách rời khỏi bó đũa, mạnh ai nấy công kích, rất đơn giản liền sẽ bị ba người bọn Yến Tàng Dương bẻ gãy.
Đông Phương Thái Ngọc càng nói, ánh mắt Hàn Thiên càng thể hiện nét trầm trọng, đợi nàng ta dứt lời, hắn liền cười khẩy tiếp.
-nếu thế thì ma nữ cô nên lo cho chính bản thân mình rồi, chỉ cần để Yến Tàng Dương bắt được cô, hắn sẽ biến ma nữ cô thành đỉnh lô chính hiệu cho hắn, lực lượng cô vất vả tu luyện được, đều sẽ bị Yến Tàng Dương cưỡng chế hấp thu, khiến hắn rất nhanh tăng tiến tu vi, còn cô có khi cả đời tu vi chỉ dậm chân tại chổ, thậm chí thụt lùi nữa không biết chừng.
Mấy lời dọa dẫm của Hàn Thiên dường như đã khiến cho Đông Phương Thái Ngọc thực sự có chút e ngại, bất quá nàng ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh đáp.
-làm như nếu ngươi bị bắt, Yến Tàng Dương sẽ không hấp thu lực lượng của ngươi để tăng tu vi vậy???.
Khóe môi thoáng nở nụ cười đắc ý, Hàn Thiên cực kỳ bình thản đáp.
-lực lượng của ta không phải thứ Yến Tàng Dương có thể hấp thu được, bởi vì ta chẳng có tý đấu khí nào cả, huống hồ ta không phải nữ nhân, Yến Tàng Dương không thể dùng cách song tu với nữ nhân để cưỡng chế hấp thu lực lượng của ta, xo với hành vi biến thái kia, ta nghĩ trước mắt là một mỹ nhân tuyệt sắc như yêu nữ cô, sẽ khiến Yến Tàng Dương hứng thú đến cực điểm đấy???.
-thế nào??? Cô không phải rất tò mò chuyện kia sao???, bây giờ gặp phải lão tặc hái hoa kinh nghiệm đầy mình như Yến Tàng Dương, lão nhất định để cô hưởng đủ khoái lạc hồng trần, để cô có dâng hiến tu vi cho lão, thì cũng là dâng hiến trong sung sướng đấy???, thế nào??? Đã cảm thấy sợ chưa???, rơi vào tình cảnh ấy, để xem cô còn có thể bình thản được như vừa nãy nữa không???.
Đông Phương Thái Ngọc hai má thoáng ửng hồng vì mấy lời Hàn Thiên vừa nói, dù sao đi nữa, nàng ta vẫn là xử nữ, nghĩ đến cảnh bản thân rơi vào tay lão già xấu xí, với bộ dáng âm tà hệt như Yến Nam Phong, Đông Phương Thái Ngọc liền cảm thấy buồn nôn rồi.
Thấy ma nữ này mặt mũi đỏ ửng, thái độ vừa tức giận mà cũng vừa lo sợ, tuy trong lòng buồn bực muốn phản bác lời Hàn Thiên hắn vừa nói, nhưng lại không biết phản bác thế nào, dáng vẻ này của Đông Phương Thái Ngọc quả thực vô cùng khêu gợi, vô cùng thú vị.
Thấy nàng ta mãi mà chẳng nói được câu nào, Hàn Thiên liền tiếp.
-để tránh bản thân rơi vào tình cảnh như ta vừa đề cập, cô tốt nhất nên nói ra cách mà cô nghĩ là có thể dùng để phá tam nguyên trận này đi.
Cảm thấy Hàn Thiên rốt cuộc vẫn phải hỏi ý mình, Đông Phương Thái Ngọc liền có dịp lên mặt đáp.
-tưởng Hàn Thiên ngươi lợi hại lắm, hóa ra vẫn chưa nghĩ được cách phá tam nguyên trận kia à???.
-nói cho ngươi biết cũng không sao, chỉ cần ngươi qua đây bóp chân cho ta một chốc, để ta bớt sợ hãi lo lắng, có kế sách gì hay, ta đều sẽ nói cho ngươi biết, đề xuất này, ngươi thấy thế nào???.
Cơ mặt Hàn Thiên đã giật giật mấy lần, tình huống như thế này mà ma nữ kia vẫn còn nghĩ đến những chuyện phong tình vô vị, bất quá nghĩ kỹ lại thì yêu cầu kia cũng chẳng có hại gì với Hàn Thiên hắn.
Thân thể của Đông Phương Thái Ngọc thế gian vô song, Lục Ly đến lúc tu vi bị phế, cũng không thể chạm được vào một ngón chân của nàng ta, Hàn Thiên hắn có thể tùy ý xoa vai bóp chân cho vưu vật bực này, nói ra chắc có không ít kẻ nguyện làm thay.
Bỏ chút công sức dụ dỗ Đông Phương Thái Ngọc, biết đâu nàng ta có thể đề xuất một ý tưởng nào đó, để Hàn Thiên hắn có thể thoát khốn, từ giờ đến khi Lưu Mộ phải tham dự đại điển chọn ra tân hoàng chỉ còn hơn mười ngày, thời gian của Hàn Thiên hắn đã gấp lắm rồi.
Tuy nhiên hắn không thể để lộ sự gấp gáp này cho Đông Phương Thái Ngọc biết, nếu không với bản tính thất thường của mình, nàng ta nhất định không bao giờ nói cho Hàn Thiên hắn biết cách phá tam nguyên trận.
Nghĩ ngợi một hồi, Hàn Thiên liền cố sức bình thản nói.
-ta sẽ hạ cố xoa bóp chân cho cô một lần, bất quá nếu kế sách cô đưa ra không có hiệu quả, cô nhất định không xong với ta đâu.
Vừa dứt lời, Hàn Thiên liền chậm rãi bước đến sau lưng Đông Phương Thái Ngọc ngồi xuống, sau đóp thủ chưởng nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân cho nàng ta, ma nữ kia thì hay rồi, hai mắt lim dim nhắm hờ, bộ dáng như rất hưởng thụ cảm giác thoải mái kia vậy.
Một lát sau, chợt có tiếng Đông Phương Thái Ngọc cất lên.
-ngươi sao cứ lân la ở phía dưới hoài vậy???, bàn chân ta bị ngươi xoa từ chỗ mỏi đến bình thường, rồi giờ gần đau luôn rồi, ngươi không thể di chuyển lên trên một chút được à???.
Dù nội tâm rất muốn trói ma nữ trước mắt lại treo lên cái cây gần đó, cơ mà vì kế thoát thân, Hàn Thiên hắn vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục theo lời Đông Phương Thái Ngọc, xoa bóp bắp chân cho nàng ta một lát.
Phải nói thân thể của ma nữ này vô cùng tuyệt mỹ, da thịt căn mịn săn chắc, hai chân cực kỳ dài, cực kỳ thon thả, vừa hiện nét nữ tính, nhưng cũng vừa có nét khỏe khoắn hấp dẫn, có thể bình thản xoa bóp đôi chân ngọc này, mà không nảy sinh ý định đen tối với vưu vật trước mắt, trên đời này ngoài Hàn Thiên hắn ra, chắc hiếm có người khác làm được.
cơ mà cũng vì Hàn Thiên có định lực cao đến vậy, nên Đông Phương Thái Ngọc cứ hết lần này đến lần khác câu dẫn hắn, không khiến hắn khó xử và kinh diễm, Đông Phương Thái Ngọc sẽ không cam lòng, một khắc nữa lại trôi qua, giọng ma nữ kia lại vang lên.
-cao thêm một chút nửa, bắp chân ta đã hết mỏi rồi.
Hàn Thiên hắn đã xoa đến bắp chân của Đông Phương Thái Ngọc, cao hơn nữa sẽ đến vùng đùi của nàng ta, trừ phu thê ra, chẳng đôi nam nữ bình thường nào có thể thân mật đến vậy.
Hai khắc vừa rồi đã khiến Hàn Thiên mất kiên nhẫn, dùng sức xoay người Đông Phương Thái Ngọc lại, Hàn Thiên một tay áp vào má khiến, nàng ta nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói.
-cô nghĩ chúng ta đang đi du ngoạn ngắm cảnh ư???, cô thích chuyện phong hoa tuyết nguyệt như thế, hay là ta quăng cô cho lão già Yến Tàng Dương, để lão ta hảo hảo chăm sóc cô một trận nhỉ???.
Cảm thấy khí tức quyết liệt trong đáy mắt Hàn Thiên, biết hắn đã mất dần kiên nhẫn, Đông Phương Thái Ngọc liền cười xòa xuống nước nói.
-được rồi…ta bây giờ sẽ nói cho ngươi biết cách thoát thân được chưa???.
Vừa dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền nhìn lên tam nguyên trận nói.
-muốn phá được trận pháp này ta nghĩ ra được ba cách, thứ nhất Hàn Thiên ngươi làm sao đó không cần biết, chỉ cần ngươi có thể tung ra được công kích cấp võ vương trung tầng, khả năng sẽ có thể khiến một trong ba lão gia hỏa kia thụ thương, lúc đó tam nguyên trận uy năng đại giảm, ngươi có thể phá trận.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên liền cười khẩy đáp.
-công kích cấp võ vương trung tầng, cô nghĩ ta là thần tiên chuyển thế à???.
Đông Phương Thái Ngọc chợt cười nụ một cái, dường như đã sớm biết Hàn Thiên sẽ nói như vậy, thoáng bình thường lại, nàng tiếp tục nói.
-nếu không thể tung ra công kích cấp võ vương trung tầng, ngươi chỉ cần làm cách nào đó, nhất thời khiến bản thân có lực lượng xo kè cùng ba lão già kia đến khi chúng kiệt lực trước ngươi, lúc đó ngươi tự nhiên sẽ phá được tam nguyên trận mà thôi.
Mặt Hàn Thiên lại hiện nét mất kiên nhẫn đáp.
-cộng hết tất cả những chiêu bài có thể dùng đến, ta cùng lắm đạt được lực lượng ngang Yến Tàng Dương, nhưng từng đó vẫn chỉ bằng một phần ba số lực lượng hắn có thể điều động khi dùng đến tam nguyên trận, hai phần ba còn lại, cô kêu ta làm sao bù đắp???, không được… nghĩ cách khác đi.
Đông Phương Thái Ngọc lại thoáng nở một nụ cười bí hiểm, sau đó lại bĩu môi bất lực đáp.
-vậy thì chúng ta chỉ có thể dùng đến cách cuối cùng rồi.
-tỏa yêu tráo vô kiên bất tồi, thực lực võ hoàng cũng khó phá được, chúng ta chỉ cần yên ổn chờ ở đây, đến khi Vu Nguyệt không thấy ta trở về, liền sẽ cho người đến cứu, lúc đó chúng ta có thể thoát thân rồi.
Hàn Thiên cố bình tĩnh hỏi lại.
-thế cô đoán Vu Nguyệt khi nào sẽ mang người đến cứu chúng ta đây???.
Mặt Đông Phương Thái Ngọc thoáng tỏ vẻ bất định đáp.
-với tốc độ di chuyển của Vu Nguyệt, nàng ta nếu nhanh thì sẽ đến đế đô trong mười ngày, đám cường giả của xuân nguyệt lâu hành sự rất nhanh, nếu biết tin, chắc chỉ cần một hai ngày sẽ tìm được đến đây, nếu không có gì bất trắc, chúng ta chỉ cần đợi ở đây nửa tháng, thì chắc chắn sẽ có người đến cứu.
Lời này của Đông Phương Thái Ngọc đã chân chính khiến Hàn Thiên kích động, trong lúc mất bình tĩnh, hắn đã lật người ma nữ này lại, tay phải đánh mạnh lên mông nàng ta một cái rõ to, mặt kệ kiều đồn ngạo nhân kia đang rung lắc đầy kích thích trước mắt, Hàn Thiên vẫn mất bình tĩnh nói lớn.
-cô lừa ta bóp chân cho cô nửa ngày, tưởng là cô sẽ có cách gì hay, cuối cùng nói đi nói lại, kết quả là chúng ta phải chờ ở đây nửa tháng, cô đem ta ra làm trò cười à???, cô đúng là làm ta tức điên lên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.