Chương 350: xuất chiến
Hắc Bạch Giả
09/07/2023
Lúc Hàn Thiên cùng Ám Dạ đến lầu tướng soái, hầu hết các nhân vật chủ chốt trong quân doanh đều có mặt đủ cả, đợi thêm nửa khắc nữa, lúc mọi người đều đã đến, Dạ Vân Xuyên liền cất tiếng nói.
-ban nãy bộ phận truyền tin vừa báo về, nói vạn kiến bày mười vạn binh mã ở dã phong thành, định công kích tòa thành này, dã phong thành cách quân doanh của chúng ta một ngàn dặm về phương bắc, là một thành trấn có gần trăm vạn dân sinh sống.
-nếu vạn kiến chiếm được tòa thành này, thiệt hại về nhân mạng con dân đại ninh ta sẽ vô cùng lớn.
-chúng tướng sĩ ở đây, ai nguyện ý dẫn binh khán địch trận này???.
Chúng tướng trong doanh xôn xao một trận, đem mười vạn đại quân xuất chiến, đây căn bản chính là một trận đánh lớn, tuy dẫn binh đánh trận này, dù thắng hay thua cũng đều tích được không ít quân công, nhưng mà bước ra chiến trường, ai ai cũng ngại đưa bản thân cùng người của mình vào chốn nguy hiễm, trầm mặc ít lâu, Cập Thời Vũ tướng soái bộ binh thiết giáp bất ngờ lên tiếng hỏi.
-trận này phía vạn kiến triễn khai những binh chủng gì?, ai là kẻ dẫn đầu?, tình hình chi tiết có tra ra được không???.
Dạ Vân Xuyên khẽ đánh mắt ra hiệu, một tiểu tướng ở gần thần nhãn bàn liền cầm thanh que dài chỉ vào vị trí mô phỏng của dã phong thành, tức khắc phía trên thần nhãn bàn liền hiện lên hình ảnh của một tòa thành cỡ trung, mạn phía bắc đang có một cột khói bụi cao gần nửa dặm bốc lên nghi ngút.
Tiểu tướng nọ dịch chuyển que gỗ trong tay theo hướng bắc, hình ảnh của một đạo quân khổng lồ với ít nhất ba loại binh chủng liền hiện lên, trong đó đi đầu là một đội quân mặc giáp đen chỉ khoảng một ngàn người, cơ mà ai nấy đều khí tức hung lệ, dáng vẻ đầy sát ý lăng lệ.
Rất nhanh Cập Thời Vũ đã nhận ra lai lịch của tốp binh mã này.
-một ngàn tịch diệt quân, toàn bộ đều là luyện thể giả, xo với đồ thiên quân của đại ninh ta chính là đồng dạng.
Huỳnh Thiên Minh tướng soái của cơ giới quân cũng chợt chen lời.
-phía sau chính là năm vạn bộ binh thiết giáp, hộ tống theo năm mươi máy bắn đá hạng nặng, sau chót lại còn một đạo quân hơn vạn kỵ sĩ đoạn hậu, trận thế này, đúng là không nhỏ.
Huyễn Vị Thanh tướng lĩnh của ma pháp quân đoàn thân là nữ tử, nên đối với an nguy nhân mạng khá mẫn cảm, rất nhanh đã lên tiếng nói.
-với trận thế này, một vạn quân thường trực mà chúng ta bố trí ắt không chống nổi quá hai khắc, đại quân vạn kiến nom chừng chỉ tốn một khắc nửa liền tiếp cận phạm vi năm dặm quanh dã phong thành, với hỏa lực của máy bắn đá mà họ đem đến, chúng ta nếu còn không sớm phát viện binh e là không xong.
Dừng lại một chút, Huyễn Vị Thanh tiếp.
-hỏa lực của máy bắn đá rất mạnh, trận này nếu đem bộ binh thiết giáp của chúng ta đến, e là sẽ tử thương thảm trọng, ta đề nghị đem hai vạn ma pháp sư công kích tầm xa áp trận, đồ thiên quân một ngàn đi tiên phong, ba vạn quân cơ giới cùng hai vạn kỵ binh ở tuyến giữa, lại thêm ba vạn ám binh đoàn tập kích từ hai cánh phá hủy số máy bắn đá kia, trận thế như vậy ắt có thể đẩy lùi được quân vạn kiến.
Dạ Vân Xuyên suy nghĩ một chốc, thoáng thấy ý kiến này không tồi liền đáp.
-chúng tướng sĩ còn ai có biện pháp hay hơn không???.
Trong đại sảnh không ai lên tiếng, rất nhanh Dạ Vân Xuyên đã hạ chỉ lệnh.
-chủ soái như ta thấy kế sách của Huyễn Vị Thanh không tồi, nếu không có ai dị nghị, vậy cứ theo đó mà làm, sáu lộ binh chủng, lập tức tập kết binh mã theo kế hoạch đi.
-bất quá hiện tại vẫn còn thiếu một vị tướng dẫn binh tiên phong, trong số các vị tướng soái ở đây, ai nguyện ý dẫn binh đánh trận này.
-tướng soái bên địch dường như là Tư Mã Thiên, phó tướng của thiết giáp binh phe vạn kiến, tên này bước ra sa trường hơn trăm năm nay, danh tiếng cũng không nhỏ.
-cùng hắn dẫn binh còn có một tên gia hỏa mới nổi danh gần đây, hình như tên là Trần Lãng thì phải, tên Trần Lãng này dường như mới bước ra chiến trường lần đầu, nhưng tài cầm binh lại vô cùng khá, liên tục gây tổn thất cho quân ta không ít.
-lần này là một trận đánh không nhỏ, tướng cầm quân của phe ta cần thiết phải là một người cẩn trọng tài năng, tuyệt đối không thể chọn qua loa.
Dạ Vân Xuyên vừa dứt lời, cả Hàn Thiên cùng Ám Dạ đều không hẹn mà cùng nhìn nhau một chập, có thể Trần Lãng đối với những đại nhân vật như Dạ Vân Xuyên thì chỉ là một tiểu tướng mới nổi.
Nhưng đối với những kẻ đã trải qua sự nguy hiễm của tên này như Hàn Thiên hay Ám Dạ, thì Trần Lãng quả thực là một đối thủ không thể xem thường, một tên nội gián ẩn tàng từ vạn kiến, sau đó thâm nhập vào một nơi lớn như lý khố đại học viện thu thập thông tin trong thời gian dài.
Thậm chí chính hắn còn là kẻ trực tiếp ra tay ám sát Vương Trụ, người từng là chủ tử bảo bọc hắn, mục tiêu chính là gây ra chiến hỏa giữa đại ninh và vạn kiến, Hàn Thiên từng cứu được một mạng của Vương Trụ từ tay Trần Lãng, nhưng sau cùng Vương Trụ vẫn là phải bỏ mạng trong đông hoa thần lĩnh, đại chiến giữa vạn kiến cùng đại ninh rốt cuộc cũng nổ ra.
Hàn Thiên hắn sống đến nay, chưa từng có sát tâm với kẻ nào lớn hơn Trần Lãng, mục đích gây chiến của Trần Lãng đã thành, hiện hắn còn trực tiếp tham chiến, gây bao sóng gió cho quân đội đại ninh, thực sự đã khiến kẻ sớm xem hắn là cái gai trong mắt như Hàn Thiên càng thêm lý do để tiêu diệt.
Còn chưa để chúng nhân suy nghĩ, Ám Dạ đã đứng ra nói.
-tướng soái liệt ưng quân Ám Dạ, nguyện ý dẫn binh trận này.
Kế đó Hàn Thiên cũng vòng tay nói.
-ta đến quân doanh này là để ra sức cho đại ninh, nay có chiến sự, phó tướng đại quân như ta nguyện ý cùng Ám Dạ tướng quân lượt trận, tuyệt không cho phép mười vạn quân vạn kiến đồ sát dã phong thành.
Dạ Vân Xuyên đợi Hàn Thiên nói hết, liền cao giọng đáp.
-Tư Mã Thiên chỉ là một phó tướng của thiết giáp bộ binh bên phía vạn kiến, Ám Dạ tướng quân thân là tướng soái của liệt ưng quân, lại tự thân ra trận đối phó hắn, thực sự là đã cho phía vạn kiến mặt mũi quá lớn.
Chúng tướng nhất thời liền cảm thấy khó xử, bất quá Thái Văn Toàn rất nhanh đã bước ra nói.
-Ám Dạ thân là tướng soái liệt ưng quân, quả thực không tiện tự thân xuất trận, vậy để phó tướng liệt ưng quân Thái Văn Toàn ta dẫn binh, như vậy sẽ không làm giảm uy vọng của đại ninh ta chứ nhỉ??.
Dạ Vân Xuyên thoáng nhìn Thái Văn Toàn, trưởng tử của diệt yên vương gia đúng là có kinh nghiệm sa trường, từng theo phụ thân kinh qua vài trận chiến lớn nhỏ, đúng thật là có bản sự để dẫn binh trận này, bất quá nhìn lại thực lực của Thái Văn Toàn, tướng soái như Dạ Vân Xuyên cũng có chút lo lắng, thân là đại tướng dẫn binh, thực lực chỉ mới võ tông trung tầng, lỡ chẳng may bị ám toán mất mạng, sĩ khí của đại quân e là sẽ bị đã kích nghiêm trọng.
Bất quá sau khi thoáng nhìn qua Hàn Thiên, Dạ Vân Xuyên liền nãy ra một ý.
-ban nãy tự tại vương cũng định xuất hành lượt trận, nhưng giờ Ám Dạ tướng quân không thể đi cùng, mà thay bằng Thái Văn Toàn tướng quân, không biết tự tại vương có còn hứng thú tháp tùng hay không???.
Thấy Dạ Vân Xuyên hỏi ý mình, Hàn Thiên liền quyết tâm nói.
-tâm tư của ta chính là được ra sức vì đại ninh xuất trận đánh địch, ta dù sao cũng là phó tướng của đại quân, tướng dẫn binh trận này là Ám Dạ hay là huynh trưởng Thái Văn Toàn, cũng đâu ảnh hưởng gì đến quyết tâm của ta đâu chứ???.
Thấy Hàn Thiên đã nói vậy, Dạ Vân Xuyên liền hạ quân lệnh.
-Được…vậy trận này sẽ do Thái Văn Toàn tướng quân, cùng tự tại vương dẫn binh, hai người nhất định phải hổ trợ lẫn nhau hành động, không được khinh địch háo thắng, dẫn đến thất bại, an nguy của cả dã phong thành, hiện tại phải xem ở tài năng của cả hai rồi.
Quân lệnh đã được ban, các lộ binh mã rất nhanh đã liền được tập kết, trước lúc ra trận, Dạ Vân Xuyên thoáng nét quan ngại nhìn bộ y phục vải bình thường trên người Hàn Thiên nói.
-hay là ta sai người đem thanh u long giáp của ta cho tự tại vương mượn dùng nhé, ngài ăn vận thế này ra sa trường, thực sự là quá mong manh rồi.
thấy Dạ Vân Xuyên có hảo ý muốn giúp đỡ, Hàn Thiên liền cười xòa nhìn hắn nói.
-đại tướng quân quên Hàn Thiên ta chính là luyện thể giả rồi à???, trên chiến trường kẻ địch muốn giết ta, e là không dễ, hơn nữa trong tay ta có hộ địa thuẫn do hoàng thượng tặng, xo với giáp trụ thông thường càng đỡ cồng kềnh, tiện dụng hơn nhiều.
Hàn Thiên đã nói thế, Dạ Vân Xuyên cũng không tiện gượng ép, đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm, trước Hàn Thiên xuất binh, hược Mộng bất ngờ từ phía sau đi đến nói.
-ta tin tưởng thực lực của huynh, bất quá chiến trường tàn khốc, nhớ cẫn thận tự bảo vệ mình, đừng khiến ta phải lo lắng.
Hàn Thiên khóe môi thoáng nở nụ cười tự tin, không ngại ánh mắt của mọi người xung quanh, trực tiếp ôm lấy thân hình tuyệt mỹ của Nhược Mộng vào lòng nói.
-cứ yên tâm ở đây đợi ta, nếu thực sự có chuyện không may xảy ra, chẳn phải vẫn còn tiểu kim ở cạnh ta sao, huống hồ còn chưa cùng nàng đến thần châu, Hàn Thiên ta sẽ không chấp nhận để bản thân gặp phải bất trắc gì đâu.
Cùng nhau trãi qua nhiều phen sinh tử, nên Nhược Mộng đối với Hàn Thiên cũng có lòng tin nhất định, thấy hắn đã vững tâm như thế, nàng cũng không tạo thêm cho hắn nỗi lo nào nữa, để hắn không chút vướng bận ra chiến trận.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai vạn ma pháp sư, hai vạn liệt ưng quân, ba vạn quân thiết giáp, cùng các khí tài chiến tranh liền xếp thành hàng ngũ, bên ngoài đại doanh, Thái Văn Toàn và Hàn Thiên lần lượt bước lên chiến xa, do hai con địa long lục cấp khổng lồ làm thú kéo.
lượt binh xong xuôi, Một pháp trận dịch chuyển khổng lồ, do Huyễn Vị Thanh cùng hơn trăm ma pháp vương khác hợp sức tạo thành, thoáng cái phủ xuống đại quân, Hàn Thiên chỉ cảm thấy bản thân như xuyên toa qua một luồn ánh sáng chói lòa, lúc xuất hiện trở lại, liền đã là giữa một thảo nguyên rộng lớn, trước mặt cách năm dặm, chính là đại quân vạn kiến đang ồ ạt kéo đến.
Sở dĩ quân đội của đại ninh có thể dùng pháp trận dịch chuyển đến chiến trường cực kỳ thần tốc, mà đại quân vạn kiến chỉ có thể kéo binh áp sát mục tiêu từ xa là bởi, ở quanh các khu vực chiến lượt như dã phong thành, đều đã được quân đội đại ninh bố trí cấm chế chống dịch chuyển, từ khoảng cách một trăm dặm tính từ trung tâm nơi trọng yếu chiến lượt trở ra.
Bởi vậy đại quân của vạn kiến không thể đột ngột dùng pháp trận dịch chuyển đưa đại quân vào trung tâm một tòa thành tàn sát bừa bãi, để nhanh chóng chiếm được cứ địa mục tiêu, mà phải dàn binh từ cách mục tiêu hơn trăm dặm, rồi mới tiến hành tập kích.
Và trong thời gian này, đội mật thám của đại ninh sẽ có thời gian báo về quân doanh xin tiếp viện, ma pháp sư phía đại ninh tất nhiên biết cách không bị cấm chế chống ma pháp dịch chuyển ảnh hưởng, trong tích tắc liền có thể đưa quân ta từ cứ địa ra chiến trường khán địch một cách nhanh chóng.
Để phá hoại đối sách của phía đại ninh, vạn kiến cũng cho người ngấm ngầm thi triển cấm chế ở một số vùng sắp chiếm đóng, để ngăn đại ninh phát binh cứu viện kịp lúc, đồng thời cho nhân thủ phái hoại cấm chế các nơi, tạo thêm cấm chế ở vùng đã chiếm đóng thành công.
Nói chung ở trên chiến trường thì hai quân đánh nhau mãnh liệt như thế, nhưng trận chiến ngầm giữa ám binh cùng mật thám các lộ, cũng mãnh liệt và dữ dội không kém.
Để đảm bảo tính bất ngờ, Thái Văn Toàn và Hàn Thiên, cùng bảy vạn đại quân được truyền tống đến chiến trường trước, còn ba vạn quân ám binh đoàn sẽ được truyền tống đến một nơi khác, sau đó mới tiếp cận chiến địa tiến hành phục kích.
Lúc này trước gần mười vạn quân địch đem theo cơ số máy bắn đá khổng lồ đang tiến tới trước mắt, trong lòng Hàn Thiên không khỏi dấy lên một trận trầm hùng.
Cảnh tượng này xo với khi còn ở thế giới cũ, vừa quen thuộc vừa xa lạ, mười vạn đại quân, ở thế giới khi xưa đã đủ để san bằng một tiểu quốc, nhưng mười vạn đại quân ở đại thiên giới, thực lực lại đủ để tiêu diệt hàng mấy tiểu thế giới, và cũng mười vạn đại quân, đây lại chỉ là một trận chiến hơi lớn đôi chút.
Những cảm xúc đan xen khó tả trong lòng Hàn Thiên lúc này, thực khó mà nói cho rõ được.
Đại quân vạn kiến sớm đã phát hiện ra sự xuất hiện của phía đại ninh, hay nói đúng hơn là họ đã sớm biết sẽ gặp phải sự ngăn cản này, hai phe thoáng ngừng lại cách nhau tầm hai dặm, từ khoảng cách này, dù là người kém cỏi nhất trong hai đạo quân, cũng đã thừa sức quan sát rõ từng nét biểu cảm trên mặt quân địch trước mắt.
Hàn Thiên cùng Thái Văn Toàn hiên ngang đứng trên chiến xa vững chải cao gần sáu trượng, rất nhanh tầm mắt của những kẻ cầm quân đã va phải nhau, bằng ánh mắt sắc bén xa xăm, Hàn Thiên liền thấy rõ được, Tư Mã Thiên tướng cầm quân trận này của vạn kiến, bộ dáng cao lớn oai vệ, người vận kim giáp, dung mạo như trung niên nhân trạc tứ tuần.
Tư Mã Thiên bộ dáng lộ ra vẻ tự tin đắc thắng, nhưng ẩn sau đó chính là nét thâm trầm âm tà, như thể bản thân luôn có kế hoạch ẩn dấu, nhìn từ khí tức không quá chênh lệch với bản thân, Hàn Thiên dám đoán định, tu vi của Tư Mã Thiên chỉ chừng ưng khiếu kỵ quân trung cấp, Còn tọa kỵ của hắn, chính là đầu hắc hổ dài sáu trượng đang phủ phục ở tầng thấp hơn của chiến xa.
xo với Tư Mã Thiên cao lớn tráng kiện, Trần Lãng thân ảnh gầy gộc bên cạnh, lại có phần kém nổi bậc hẵn, Cơ mà chính cái kém nổi bậc này, mới là thứ kiến Trần Lãng trở nên nguy hiễm trong mắt Hàn Thiên, chỉ có tự thân trãi nghiệm sự nguy hiễm của Trần Lãng, thì mới biết được hắn thực sự đáng sợ đến mức nào.
Tên nọ dường như cũng đã phát hiện ra Hàn Thiên đang quan sát hắn, khẽ dùng ánh mắt hung tàn khiêu khích đáp lại, Trần Lãng đã không ngần ngại bước ra trước nói.
-Hàn tiểu tặc ngươi rốt cuộc đã không nhịn được mà xuất đầu lộ diện rồi à?, ngươi không biết ta đã chờ ngươi bao lâu rồi đâu?, trong thời gian đó, đã có không dưới một vạn kẻ trở thành oan hồn dưới tay ta, nhiều kẻ chết thay cho mình như thế, Hàn Thiên ngươi có thấy áy náy không???.
Trần Lãng vừa dứt lời, Hàn Thiên liền lạnh giọng nói.
-thứ khiến ta áy náy nhất, chính là đã không thực sự quyết tâm, dẫn đến bản thân giết hụt tên cẩu tặc như ngươi mấy lần.
-không ngờ ngươi vậy mà cũng leo lên được đến mức này, có thể đứng trên chiến xa chỉ huy quân đánh trận, tốt nhất là đừng để ta có cơ hội, nếu không ta nhất định khiến ngươi chết không có chổ chôn.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Trần Lãng liền làm ra bộ dạng giống như là sợ hãi lắm nói.
-ôi…ngươi khiến ta sợ phát khiếp rồi đây này, nào… có giỏi thì đến đây mà giết ta.
-chỉ sợ ngươi có đi không về, lần đầu ra trận cũng chính là lần cuối cùng mà thôi.
Nói đoạn liền xuay người nhìn chúng tướng sĩ phía sau nói.
-các ngươi nhìn cho kỹ, kẽ vận áo vải đen kia chính là Hàn Thiên, là kẻ đã giở trò hèn hạ, hại chết hoàng thái tử của chúng ta, tên đó ngoài mặt thì làm ra vẻ đạo mạo nhân từ, tha chết cho đối thủ, khiến cho mặt mũi của hắn ở đại ninh lên như diều gặp gió.
-nhưng sau lưng lại giở thủ đoạn đê hèn, âm thầm loại bỏ đối thủ để bản thân không phải chịu điều tai tiếng, chúng tướng sĩ, vạn kiến ta là nước thượng tôn võ lực, là nước tôn thờ đạo nghĩa pháp tắc, trước một kẻ như thế.
-chúng ta có nên tha hay là không???
Trần Lãng vừa dứt lời, chúng tướng sĩ vạn kiến liền đồng thanh hét van.
-không thể tha thứ!!!, không thể tha thứ!!!.
Trần Lãng thấy sĩ khí của chúng tướng sĩ tăng cao, liền cong môi hài lòng tiếp.
-nếu vậy hãy cùng bản tướng xông lên lấy đầu tên đê tiện kia tế cờ, cướp về nữ nhân của hắn, san bằng quốc thổ của hắn, để đông bộ châu vĩnh viễn nhất thống dưới ngọn cờ vạn kiến ta.
-chúng tướng sĩ theo lệnh ta…xông lên!!!
Trần Lãng vừa dứt lời, đại quân vạn kiến đã phát động tổng tấn công, tịch diệt quân vận hắc giáp xông lên trước, kế đó là năm vạn bộ binh thiết giáp, ở tại vị trí của mình, năm vạn quân duy trì hoạt động của máy bắn đá cũng bắt đầu hoạt động, còn một vạn kỵ quân thì đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới.
Địch nhân đã động thủ, phía đại ninh lý nào lại chịu nhún nhường, Thái Văn Toàn ra lệnh phất cờ hiệu, tiếng trống trận rền vang như sấm, ngay lập tức một ngàn đồ thiên quân liền nhanh chóng xông lên trước, kế đó là hai vạn kỵ sĩ trong liệt ưng quân cũng phóng tọa kỵ của bản thân xông lên theo sau.
Tích tắc hai phe đã như hai đàn kiến lồng vào nhau, điện quang thạch hỏa, võ kỹ hợp kỹ đan xen chói lòa, cảnh tượng mãnh liệt chẳng khác gì thảm họa tự nhiên, đâu đó có tiếng dây văng của máy bắn run lên bần bật.
Tích tắc ở trên chiến trường liền có vô số bóng đen phũ xuống, rầm đoàn từng tiếng, chỉ thấy từng chiếc túi lưới lớn, do máy bắn đá của phía vạn kiến phóng ra trầm trọng rơi xuống chiến trường, sau đó từ trong những tấm lưới kia, hàng đống yêu thú kỳ lạ chợt tuôn ra ngoài như thác lũ.
Đám yêu thú kia mỗi con đều cao tầm bảy thước, toàn thân dài gần một trượng, đầu như kỳ nhông, chỉ có độc nhất một chiếc mồm đầy răng nhọn, tuyệt không có mắt mũi gì, trên thân cũng chỉ có độc nhất đôi chân như cự đà, hoàn toàn không có tay.
Đám yêu thú kia từ trong số túi lưới tràn ra hàng hà sa số, nhưng kỳ lạ là chúng chỉ nhằm vào người phía đại ninh mà tấn công, đám yêu thú này chỉ có ngũ cấp, nhưng sức sống ngoan cường, da dày thịt chắc, hơn nửa bộ răng sắc như dao, một khi bị cắn phải, dù là võ tông cũng gặp nguy hiễm đến tính mệnh.
Có đám yêu thú này tham chiến, quân đội vạn kiến càng không chút kiên kỵ nào, hăng hái chiến đấu như mãnh thú.
-ban nãy bộ phận truyền tin vừa báo về, nói vạn kiến bày mười vạn binh mã ở dã phong thành, định công kích tòa thành này, dã phong thành cách quân doanh của chúng ta một ngàn dặm về phương bắc, là một thành trấn có gần trăm vạn dân sinh sống.
-nếu vạn kiến chiếm được tòa thành này, thiệt hại về nhân mạng con dân đại ninh ta sẽ vô cùng lớn.
-chúng tướng sĩ ở đây, ai nguyện ý dẫn binh khán địch trận này???.
Chúng tướng trong doanh xôn xao một trận, đem mười vạn đại quân xuất chiến, đây căn bản chính là một trận đánh lớn, tuy dẫn binh đánh trận này, dù thắng hay thua cũng đều tích được không ít quân công, nhưng mà bước ra chiến trường, ai ai cũng ngại đưa bản thân cùng người của mình vào chốn nguy hiễm, trầm mặc ít lâu, Cập Thời Vũ tướng soái bộ binh thiết giáp bất ngờ lên tiếng hỏi.
-trận này phía vạn kiến triễn khai những binh chủng gì?, ai là kẻ dẫn đầu?, tình hình chi tiết có tra ra được không???.
Dạ Vân Xuyên khẽ đánh mắt ra hiệu, một tiểu tướng ở gần thần nhãn bàn liền cầm thanh que dài chỉ vào vị trí mô phỏng của dã phong thành, tức khắc phía trên thần nhãn bàn liền hiện lên hình ảnh của một tòa thành cỡ trung, mạn phía bắc đang có một cột khói bụi cao gần nửa dặm bốc lên nghi ngút.
Tiểu tướng nọ dịch chuyển que gỗ trong tay theo hướng bắc, hình ảnh của một đạo quân khổng lồ với ít nhất ba loại binh chủng liền hiện lên, trong đó đi đầu là một đội quân mặc giáp đen chỉ khoảng một ngàn người, cơ mà ai nấy đều khí tức hung lệ, dáng vẻ đầy sát ý lăng lệ.
Rất nhanh Cập Thời Vũ đã nhận ra lai lịch của tốp binh mã này.
-một ngàn tịch diệt quân, toàn bộ đều là luyện thể giả, xo với đồ thiên quân của đại ninh ta chính là đồng dạng.
Huỳnh Thiên Minh tướng soái của cơ giới quân cũng chợt chen lời.
-phía sau chính là năm vạn bộ binh thiết giáp, hộ tống theo năm mươi máy bắn đá hạng nặng, sau chót lại còn một đạo quân hơn vạn kỵ sĩ đoạn hậu, trận thế này, đúng là không nhỏ.
Huyễn Vị Thanh tướng lĩnh của ma pháp quân đoàn thân là nữ tử, nên đối với an nguy nhân mạng khá mẫn cảm, rất nhanh đã lên tiếng nói.
-với trận thế này, một vạn quân thường trực mà chúng ta bố trí ắt không chống nổi quá hai khắc, đại quân vạn kiến nom chừng chỉ tốn một khắc nửa liền tiếp cận phạm vi năm dặm quanh dã phong thành, với hỏa lực của máy bắn đá mà họ đem đến, chúng ta nếu còn không sớm phát viện binh e là không xong.
Dừng lại một chút, Huyễn Vị Thanh tiếp.
-hỏa lực của máy bắn đá rất mạnh, trận này nếu đem bộ binh thiết giáp của chúng ta đến, e là sẽ tử thương thảm trọng, ta đề nghị đem hai vạn ma pháp sư công kích tầm xa áp trận, đồ thiên quân một ngàn đi tiên phong, ba vạn quân cơ giới cùng hai vạn kỵ binh ở tuyến giữa, lại thêm ba vạn ám binh đoàn tập kích từ hai cánh phá hủy số máy bắn đá kia, trận thế như vậy ắt có thể đẩy lùi được quân vạn kiến.
Dạ Vân Xuyên suy nghĩ một chốc, thoáng thấy ý kiến này không tồi liền đáp.
-chúng tướng sĩ còn ai có biện pháp hay hơn không???.
Trong đại sảnh không ai lên tiếng, rất nhanh Dạ Vân Xuyên đã hạ chỉ lệnh.
-chủ soái như ta thấy kế sách của Huyễn Vị Thanh không tồi, nếu không có ai dị nghị, vậy cứ theo đó mà làm, sáu lộ binh chủng, lập tức tập kết binh mã theo kế hoạch đi.
-bất quá hiện tại vẫn còn thiếu một vị tướng dẫn binh tiên phong, trong số các vị tướng soái ở đây, ai nguyện ý dẫn binh đánh trận này.
-tướng soái bên địch dường như là Tư Mã Thiên, phó tướng của thiết giáp binh phe vạn kiến, tên này bước ra sa trường hơn trăm năm nay, danh tiếng cũng không nhỏ.
-cùng hắn dẫn binh còn có một tên gia hỏa mới nổi danh gần đây, hình như tên là Trần Lãng thì phải, tên Trần Lãng này dường như mới bước ra chiến trường lần đầu, nhưng tài cầm binh lại vô cùng khá, liên tục gây tổn thất cho quân ta không ít.
-lần này là một trận đánh không nhỏ, tướng cầm quân của phe ta cần thiết phải là một người cẩn trọng tài năng, tuyệt đối không thể chọn qua loa.
Dạ Vân Xuyên vừa dứt lời, cả Hàn Thiên cùng Ám Dạ đều không hẹn mà cùng nhìn nhau một chập, có thể Trần Lãng đối với những đại nhân vật như Dạ Vân Xuyên thì chỉ là một tiểu tướng mới nổi.
Nhưng đối với những kẻ đã trải qua sự nguy hiễm của tên này như Hàn Thiên hay Ám Dạ, thì Trần Lãng quả thực là một đối thủ không thể xem thường, một tên nội gián ẩn tàng từ vạn kiến, sau đó thâm nhập vào một nơi lớn như lý khố đại học viện thu thập thông tin trong thời gian dài.
Thậm chí chính hắn còn là kẻ trực tiếp ra tay ám sát Vương Trụ, người từng là chủ tử bảo bọc hắn, mục tiêu chính là gây ra chiến hỏa giữa đại ninh và vạn kiến, Hàn Thiên từng cứu được một mạng của Vương Trụ từ tay Trần Lãng, nhưng sau cùng Vương Trụ vẫn là phải bỏ mạng trong đông hoa thần lĩnh, đại chiến giữa vạn kiến cùng đại ninh rốt cuộc cũng nổ ra.
Hàn Thiên hắn sống đến nay, chưa từng có sát tâm với kẻ nào lớn hơn Trần Lãng, mục đích gây chiến của Trần Lãng đã thành, hiện hắn còn trực tiếp tham chiến, gây bao sóng gió cho quân đội đại ninh, thực sự đã khiến kẻ sớm xem hắn là cái gai trong mắt như Hàn Thiên càng thêm lý do để tiêu diệt.
Còn chưa để chúng nhân suy nghĩ, Ám Dạ đã đứng ra nói.
-tướng soái liệt ưng quân Ám Dạ, nguyện ý dẫn binh trận này.
Kế đó Hàn Thiên cũng vòng tay nói.
-ta đến quân doanh này là để ra sức cho đại ninh, nay có chiến sự, phó tướng đại quân như ta nguyện ý cùng Ám Dạ tướng quân lượt trận, tuyệt không cho phép mười vạn quân vạn kiến đồ sát dã phong thành.
Dạ Vân Xuyên đợi Hàn Thiên nói hết, liền cao giọng đáp.
-Tư Mã Thiên chỉ là một phó tướng của thiết giáp bộ binh bên phía vạn kiến, Ám Dạ tướng quân thân là tướng soái của liệt ưng quân, lại tự thân ra trận đối phó hắn, thực sự là đã cho phía vạn kiến mặt mũi quá lớn.
Chúng tướng nhất thời liền cảm thấy khó xử, bất quá Thái Văn Toàn rất nhanh đã bước ra nói.
-Ám Dạ thân là tướng soái liệt ưng quân, quả thực không tiện tự thân xuất trận, vậy để phó tướng liệt ưng quân Thái Văn Toàn ta dẫn binh, như vậy sẽ không làm giảm uy vọng của đại ninh ta chứ nhỉ??.
Dạ Vân Xuyên thoáng nhìn Thái Văn Toàn, trưởng tử của diệt yên vương gia đúng là có kinh nghiệm sa trường, từng theo phụ thân kinh qua vài trận chiến lớn nhỏ, đúng thật là có bản sự để dẫn binh trận này, bất quá nhìn lại thực lực của Thái Văn Toàn, tướng soái như Dạ Vân Xuyên cũng có chút lo lắng, thân là đại tướng dẫn binh, thực lực chỉ mới võ tông trung tầng, lỡ chẳng may bị ám toán mất mạng, sĩ khí của đại quân e là sẽ bị đã kích nghiêm trọng.
Bất quá sau khi thoáng nhìn qua Hàn Thiên, Dạ Vân Xuyên liền nãy ra một ý.
-ban nãy tự tại vương cũng định xuất hành lượt trận, nhưng giờ Ám Dạ tướng quân không thể đi cùng, mà thay bằng Thái Văn Toàn tướng quân, không biết tự tại vương có còn hứng thú tháp tùng hay không???.
Thấy Dạ Vân Xuyên hỏi ý mình, Hàn Thiên liền quyết tâm nói.
-tâm tư của ta chính là được ra sức vì đại ninh xuất trận đánh địch, ta dù sao cũng là phó tướng của đại quân, tướng dẫn binh trận này là Ám Dạ hay là huynh trưởng Thái Văn Toàn, cũng đâu ảnh hưởng gì đến quyết tâm của ta đâu chứ???.
Thấy Hàn Thiên đã nói vậy, Dạ Vân Xuyên liền hạ quân lệnh.
-Được…vậy trận này sẽ do Thái Văn Toàn tướng quân, cùng tự tại vương dẫn binh, hai người nhất định phải hổ trợ lẫn nhau hành động, không được khinh địch háo thắng, dẫn đến thất bại, an nguy của cả dã phong thành, hiện tại phải xem ở tài năng của cả hai rồi.
Quân lệnh đã được ban, các lộ binh mã rất nhanh đã liền được tập kết, trước lúc ra trận, Dạ Vân Xuyên thoáng nét quan ngại nhìn bộ y phục vải bình thường trên người Hàn Thiên nói.
-hay là ta sai người đem thanh u long giáp của ta cho tự tại vương mượn dùng nhé, ngài ăn vận thế này ra sa trường, thực sự là quá mong manh rồi.
thấy Dạ Vân Xuyên có hảo ý muốn giúp đỡ, Hàn Thiên liền cười xòa nhìn hắn nói.
-đại tướng quân quên Hàn Thiên ta chính là luyện thể giả rồi à???, trên chiến trường kẻ địch muốn giết ta, e là không dễ, hơn nữa trong tay ta có hộ địa thuẫn do hoàng thượng tặng, xo với giáp trụ thông thường càng đỡ cồng kềnh, tiện dụng hơn nhiều.
Hàn Thiên đã nói thế, Dạ Vân Xuyên cũng không tiện gượng ép, đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm, trước Hàn Thiên xuất binh, hược Mộng bất ngờ từ phía sau đi đến nói.
-ta tin tưởng thực lực của huynh, bất quá chiến trường tàn khốc, nhớ cẫn thận tự bảo vệ mình, đừng khiến ta phải lo lắng.
Hàn Thiên khóe môi thoáng nở nụ cười tự tin, không ngại ánh mắt của mọi người xung quanh, trực tiếp ôm lấy thân hình tuyệt mỹ của Nhược Mộng vào lòng nói.
-cứ yên tâm ở đây đợi ta, nếu thực sự có chuyện không may xảy ra, chẳn phải vẫn còn tiểu kim ở cạnh ta sao, huống hồ còn chưa cùng nàng đến thần châu, Hàn Thiên ta sẽ không chấp nhận để bản thân gặp phải bất trắc gì đâu.
Cùng nhau trãi qua nhiều phen sinh tử, nên Nhược Mộng đối với Hàn Thiên cũng có lòng tin nhất định, thấy hắn đã vững tâm như thế, nàng cũng không tạo thêm cho hắn nỗi lo nào nữa, để hắn không chút vướng bận ra chiến trận.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai vạn ma pháp sư, hai vạn liệt ưng quân, ba vạn quân thiết giáp, cùng các khí tài chiến tranh liền xếp thành hàng ngũ, bên ngoài đại doanh, Thái Văn Toàn và Hàn Thiên lần lượt bước lên chiến xa, do hai con địa long lục cấp khổng lồ làm thú kéo.
lượt binh xong xuôi, Một pháp trận dịch chuyển khổng lồ, do Huyễn Vị Thanh cùng hơn trăm ma pháp vương khác hợp sức tạo thành, thoáng cái phủ xuống đại quân, Hàn Thiên chỉ cảm thấy bản thân như xuyên toa qua một luồn ánh sáng chói lòa, lúc xuất hiện trở lại, liền đã là giữa một thảo nguyên rộng lớn, trước mặt cách năm dặm, chính là đại quân vạn kiến đang ồ ạt kéo đến.
Sở dĩ quân đội của đại ninh có thể dùng pháp trận dịch chuyển đến chiến trường cực kỳ thần tốc, mà đại quân vạn kiến chỉ có thể kéo binh áp sát mục tiêu từ xa là bởi, ở quanh các khu vực chiến lượt như dã phong thành, đều đã được quân đội đại ninh bố trí cấm chế chống dịch chuyển, từ khoảng cách một trăm dặm tính từ trung tâm nơi trọng yếu chiến lượt trở ra.
Bởi vậy đại quân của vạn kiến không thể đột ngột dùng pháp trận dịch chuyển đưa đại quân vào trung tâm một tòa thành tàn sát bừa bãi, để nhanh chóng chiếm được cứ địa mục tiêu, mà phải dàn binh từ cách mục tiêu hơn trăm dặm, rồi mới tiến hành tập kích.
Và trong thời gian này, đội mật thám của đại ninh sẽ có thời gian báo về quân doanh xin tiếp viện, ma pháp sư phía đại ninh tất nhiên biết cách không bị cấm chế chống ma pháp dịch chuyển ảnh hưởng, trong tích tắc liền có thể đưa quân ta từ cứ địa ra chiến trường khán địch một cách nhanh chóng.
Để phá hoại đối sách của phía đại ninh, vạn kiến cũng cho người ngấm ngầm thi triển cấm chế ở một số vùng sắp chiếm đóng, để ngăn đại ninh phát binh cứu viện kịp lúc, đồng thời cho nhân thủ phái hoại cấm chế các nơi, tạo thêm cấm chế ở vùng đã chiếm đóng thành công.
Nói chung ở trên chiến trường thì hai quân đánh nhau mãnh liệt như thế, nhưng trận chiến ngầm giữa ám binh cùng mật thám các lộ, cũng mãnh liệt và dữ dội không kém.
Để đảm bảo tính bất ngờ, Thái Văn Toàn và Hàn Thiên, cùng bảy vạn đại quân được truyền tống đến chiến trường trước, còn ba vạn quân ám binh đoàn sẽ được truyền tống đến một nơi khác, sau đó mới tiếp cận chiến địa tiến hành phục kích.
Lúc này trước gần mười vạn quân địch đem theo cơ số máy bắn đá khổng lồ đang tiến tới trước mắt, trong lòng Hàn Thiên không khỏi dấy lên một trận trầm hùng.
Cảnh tượng này xo với khi còn ở thế giới cũ, vừa quen thuộc vừa xa lạ, mười vạn đại quân, ở thế giới khi xưa đã đủ để san bằng một tiểu quốc, nhưng mười vạn đại quân ở đại thiên giới, thực lực lại đủ để tiêu diệt hàng mấy tiểu thế giới, và cũng mười vạn đại quân, đây lại chỉ là một trận chiến hơi lớn đôi chút.
Những cảm xúc đan xen khó tả trong lòng Hàn Thiên lúc này, thực khó mà nói cho rõ được.
Đại quân vạn kiến sớm đã phát hiện ra sự xuất hiện của phía đại ninh, hay nói đúng hơn là họ đã sớm biết sẽ gặp phải sự ngăn cản này, hai phe thoáng ngừng lại cách nhau tầm hai dặm, từ khoảng cách này, dù là người kém cỏi nhất trong hai đạo quân, cũng đã thừa sức quan sát rõ từng nét biểu cảm trên mặt quân địch trước mắt.
Hàn Thiên cùng Thái Văn Toàn hiên ngang đứng trên chiến xa vững chải cao gần sáu trượng, rất nhanh tầm mắt của những kẻ cầm quân đã va phải nhau, bằng ánh mắt sắc bén xa xăm, Hàn Thiên liền thấy rõ được, Tư Mã Thiên tướng cầm quân trận này của vạn kiến, bộ dáng cao lớn oai vệ, người vận kim giáp, dung mạo như trung niên nhân trạc tứ tuần.
Tư Mã Thiên bộ dáng lộ ra vẻ tự tin đắc thắng, nhưng ẩn sau đó chính là nét thâm trầm âm tà, như thể bản thân luôn có kế hoạch ẩn dấu, nhìn từ khí tức không quá chênh lệch với bản thân, Hàn Thiên dám đoán định, tu vi của Tư Mã Thiên chỉ chừng ưng khiếu kỵ quân trung cấp, Còn tọa kỵ của hắn, chính là đầu hắc hổ dài sáu trượng đang phủ phục ở tầng thấp hơn của chiến xa.
xo với Tư Mã Thiên cao lớn tráng kiện, Trần Lãng thân ảnh gầy gộc bên cạnh, lại có phần kém nổi bậc hẵn, Cơ mà chính cái kém nổi bậc này, mới là thứ kiến Trần Lãng trở nên nguy hiễm trong mắt Hàn Thiên, chỉ có tự thân trãi nghiệm sự nguy hiễm của Trần Lãng, thì mới biết được hắn thực sự đáng sợ đến mức nào.
Tên nọ dường như cũng đã phát hiện ra Hàn Thiên đang quan sát hắn, khẽ dùng ánh mắt hung tàn khiêu khích đáp lại, Trần Lãng đã không ngần ngại bước ra trước nói.
-Hàn tiểu tặc ngươi rốt cuộc đã không nhịn được mà xuất đầu lộ diện rồi à?, ngươi không biết ta đã chờ ngươi bao lâu rồi đâu?, trong thời gian đó, đã có không dưới một vạn kẻ trở thành oan hồn dưới tay ta, nhiều kẻ chết thay cho mình như thế, Hàn Thiên ngươi có thấy áy náy không???.
Trần Lãng vừa dứt lời, Hàn Thiên liền lạnh giọng nói.
-thứ khiến ta áy náy nhất, chính là đã không thực sự quyết tâm, dẫn đến bản thân giết hụt tên cẩu tặc như ngươi mấy lần.
-không ngờ ngươi vậy mà cũng leo lên được đến mức này, có thể đứng trên chiến xa chỉ huy quân đánh trận, tốt nhất là đừng để ta có cơ hội, nếu không ta nhất định khiến ngươi chết không có chổ chôn.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Trần Lãng liền làm ra bộ dạng giống như là sợ hãi lắm nói.
-ôi…ngươi khiến ta sợ phát khiếp rồi đây này, nào… có giỏi thì đến đây mà giết ta.
-chỉ sợ ngươi có đi không về, lần đầu ra trận cũng chính là lần cuối cùng mà thôi.
Nói đoạn liền xuay người nhìn chúng tướng sĩ phía sau nói.
-các ngươi nhìn cho kỹ, kẽ vận áo vải đen kia chính là Hàn Thiên, là kẻ đã giở trò hèn hạ, hại chết hoàng thái tử của chúng ta, tên đó ngoài mặt thì làm ra vẻ đạo mạo nhân từ, tha chết cho đối thủ, khiến cho mặt mũi của hắn ở đại ninh lên như diều gặp gió.
-nhưng sau lưng lại giở thủ đoạn đê hèn, âm thầm loại bỏ đối thủ để bản thân không phải chịu điều tai tiếng, chúng tướng sĩ, vạn kiến ta là nước thượng tôn võ lực, là nước tôn thờ đạo nghĩa pháp tắc, trước một kẻ như thế.
-chúng ta có nên tha hay là không???
Trần Lãng vừa dứt lời, chúng tướng sĩ vạn kiến liền đồng thanh hét van.
-không thể tha thứ!!!, không thể tha thứ!!!.
Trần Lãng thấy sĩ khí của chúng tướng sĩ tăng cao, liền cong môi hài lòng tiếp.
-nếu vậy hãy cùng bản tướng xông lên lấy đầu tên đê tiện kia tế cờ, cướp về nữ nhân của hắn, san bằng quốc thổ của hắn, để đông bộ châu vĩnh viễn nhất thống dưới ngọn cờ vạn kiến ta.
-chúng tướng sĩ theo lệnh ta…xông lên!!!
Trần Lãng vừa dứt lời, đại quân vạn kiến đã phát động tổng tấn công, tịch diệt quân vận hắc giáp xông lên trước, kế đó là năm vạn bộ binh thiết giáp, ở tại vị trí của mình, năm vạn quân duy trì hoạt động của máy bắn đá cũng bắt đầu hoạt động, còn một vạn kỵ quân thì đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới.
Địch nhân đã động thủ, phía đại ninh lý nào lại chịu nhún nhường, Thái Văn Toàn ra lệnh phất cờ hiệu, tiếng trống trận rền vang như sấm, ngay lập tức một ngàn đồ thiên quân liền nhanh chóng xông lên trước, kế đó là hai vạn kỵ sĩ trong liệt ưng quân cũng phóng tọa kỵ của bản thân xông lên theo sau.
Tích tắc hai phe đã như hai đàn kiến lồng vào nhau, điện quang thạch hỏa, võ kỹ hợp kỹ đan xen chói lòa, cảnh tượng mãnh liệt chẳng khác gì thảm họa tự nhiên, đâu đó có tiếng dây văng của máy bắn run lên bần bật.
Tích tắc ở trên chiến trường liền có vô số bóng đen phũ xuống, rầm đoàn từng tiếng, chỉ thấy từng chiếc túi lưới lớn, do máy bắn đá của phía vạn kiến phóng ra trầm trọng rơi xuống chiến trường, sau đó từ trong những tấm lưới kia, hàng đống yêu thú kỳ lạ chợt tuôn ra ngoài như thác lũ.
Đám yêu thú kia mỗi con đều cao tầm bảy thước, toàn thân dài gần một trượng, đầu như kỳ nhông, chỉ có độc nhất một chiếc mồm đầy răng nhọn, tuyệt không có mắt mũi gì, trên thân cũng chỉ có độc nhất đôi chân như cự đà, hoàn toàn không có tay.
Đám yêu thú kia từ trong số túi lưới tràn ra hàng hà sa số, nhưng kỳ lạ là chúng chỉ nhằm vào người phía đại ninh mà tấn công, đám yêu thú này chỉ có ngũ cấp, nhưng sức sống ngoan cường, da dày thịt chắc, hơn nửa bộ răng sắc như dao, một khi bị cắn phải, dù là võ tông cũng gặp nguy hiễm đến tính mệnh.
Có đám yêu thú này tham chiến, quân đội vạn kiến càng không chút kiên kỵ nào, hăng hái chiến đấu như mãnh thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.