Chương 73: Ác Nữ Ra Tay (1)
Lưu Hương
06/07/2021
Kỷ Hi Nguyệt vừa ra ngoài, liền thấy Trần Manh Manh bị một người phụ nữ trực tiếp cho một cái tát.
Trần Manh Manh lùi về sau, đứng không vững, trực tiếp ngã nhào trên đất.
"Manh Manh!" Kỷ Hi Nguyệt thay đổi sắc mặt, xông lên đẩy người phụ nữ kia ra để đỡ Trần Manh Manh.
Ngụy Tiêu Tiêu không nghĩ tới có người sẽ đẩy cô ta, kết quả giày cao gót bị trẹo, cũng hét lên một tiếng rồi ngã bổ chổng, giận dữ nói: "Cô là ai! Lại dám đẩy tôi?"
"Ngụy Tiêu Tiêu, vì sao cô đẩy Manh Manh!" Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy là Ngụy Tiêu Tiêu, trong lòng liền có dự cảm chẳng lành.
Nhưng nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của Trần Manh Manh in hằn năm dấu ngón tay, cô vừa tức vừa đau lòng.
Trần Manh Manh sờ bên má nóng rát, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Tiện nhân này chỉ vì chút việc nhỏ mà kêu phóng viên đi trả thù tôi, hại danh tiếng của tôi bị tổn hại, ngay cả bộ phim đang diễn cũng bị lấy mất vai nữ chính !" Ngụy Tiêu Tiêu tức đến vặn vẹo cả gương mặt.
Trần Manh Manh lệ rơi đầy mặt, vừa định cãi lại, Kỷ Hi Nguyệt đã cả giận nói: "Tự mình làm ra loại chuyện đồi phong bại tục, còn sợ người ta nói sao, cô như thế sớm muộn gì cũng bị phanh phui thôi, cái gì mà ngọc nữ thanh thuần, đừng làm bẩn ánh mắt của quần chúng."
"Cô, cô, đồ quái dị, cô là ai hả!" Ngụy Tiêu Tiêu đau chân, nhưng còn bị người ta nói cho tức hơn, nhất thời lườm Kỷ Hi Nguyệt.
Hai người lớn tiếng mắng mỏ, rất nhanh đã có người chạy tới xem sao.
"Ngụy Tiêu Tiêu, cô và đạo diễn Hà lừa bịp tống tiền Trần Manh Manh, một đạo cụ bị phá bắt cô ấy đến một vạn tệ, sự thật chính là cô vu oan cho Manh Manh, hiện tại bị người ta phanh phui, đây gọi là ác nhân tất có ác báo." Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói.
"Cô, cô? Trần Manh Manh, người quái dị này là ai! Cô dám dẫn người ngoài đến Đài Truyền Hình?" Ngụy Tiêu Tiêu mắt thấy càng ngày càng nhiều người, vội vàng chỉ vào Kỷ Hi Nguyệt mắng.
"Tiểu Nguyệt là bạn thân của tôi, tới tìm tôi đi ăn cơm trưa." Trần Manh Manh sợ hãi, đứng lên liền trốn sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.
"Ngụy Tiêu Tiêu, cô còn không lo đi cứu vớt lại hình tượng của mình, lại đi đối phó với một nhân viên nho nhỏ của đoàn làm phim, cô nói thử xem sao cô có thể thành công được hả?" Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, "Manh Manh chúng ta đi."
"Người quái dị, cô nói cái gì! Tôi tìm Trần Manh Manh mắc mớ gì đến cô!" Ngụy Tiêu Tiêu vội vàng nói, "Các người nhìn xem, người quái dị này không phải người của Đài Truyền Hình chúng ta, thế mà dám đến xem trộm chúng ta quay phim, nhất định là muốn tiết lộ tin tức này ra ngoài."
Lúc này có ba người phụ nữ cùng một người đàn ông đã đi tới, hơn nữa cửa phòng quay phim cũng mở ra, đạo diễn tức giận nói: "Các cô các cậu đang làm cái gì, không biết bên trong đang quay phim sao? Ngụy Tiêu Tiêu, cô còn tới đây làm gì! Vì cô mà nhà đầu tư đã rút vốn, sau này cô tránh xa giới diễn viên một chút!"
"Đạo diễn Vương, cầu xin anh đừng phong sát em mà, em, em cũng chỉ muốn làm nữ chính thôi, là em bị ma ám, anh hãy cho em một cơ hội đi, cho dù không diễn nữ chính, nữ 2, nữ 3 cũng được." Ngụy Tiêu Tiêu vội vàng lết chân đến cầu xin đạo diễn Vương.
"Nữ 2, nữ 3? Đây chính là bộ phim thanh xuân vườn trường đó, cô lăng nhăng, đồi phong bại tục, làm sao có thể vào đoàn được, tôi thấy sau này có diễn Phan Kim Liên thì tôi sẽ gọi cô!" Đạo diễn Vương hoàn toàn không nể mặt.
Trần Manh Manh kéo Kỷ Hi Nguyệt định lén trốn đi, Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng không muốn gây rắc rối, chỉ là trong lòng cực kì khó chịu, bởi vì Trần Manh Manh bị đánh, chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu ít nhiều cũng có liên quan đến cô.
Chỉ không nghĩ tới người phụ nữ này đã không tự cảnh tỉnh mình, lại còn đến tìm Manh Manh nữa.
………..
Trần Manh Manh lùi về sau, đứng không vững, trực tiếp ngã nhào trên đất.
"Manh Manh!" Kỷ Hi Nguyệt thay đổi sắc mặt, xông lên đẩy người phụ nữ kia ra để đỡ Trần Manh Manh.
Ngụy Tiêu Tiêu không nghĩ tới có người sẽ đẩy cô ta, kết quả giày cao gót bị trẹo, cũng hét lên một tiếng rồi ngã bổ chổng, giận dữ nói: "Cô là ai! Lại dám đẩy tôi?"
"Ngụy Tiêu Tiêu, vì sao cô đẩy Manh Manh!" Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy là Ngụy Tiêu Tiêu, trong lòng liền có dự cảm chẳng lành.
Nhưng nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của Trần Manh Manh in hằn năm dấu ngón tay, cô vừa tức vừa đau lòng.
Trần Manh Manh sờ bên má nóng rát, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Tiện nhân này chỉ vì chút việc nhỏ mà kêu phóng viên đi trả thù tôi, hại danh tiếng của tôi bị tổn hại, ngay cả bộ phim đang diễn cũng bị lấy mất vai nữ chính !" Ngụy Tiêu Tiêu tức đến vặn vẹo cả gương mặt.
Trần Manh Manh lệ rơi đầy mặt, vừa định cãi lại, Kỷ Hi Nguyệt đã cả giận nói: "Tự mình làm ra loại chuyện đồi phong bại tục, còn sợ người ta nói sao, cô như thế sớm muộn gì cũng bị phanh phui thôi, cái gì mà ngọc nữ thanh thuần, đừng làm bẩn ánh mắt của quần chúng."
"Cô, cô, đồ quái dị, cô là ai hả!" Ngụy Tiêu Tiêu đau chân, nhưng còn bị người ta nói cho tức hơn, nhất thời lườm Kỷ Hi Nguyệt.
Hai người lớn tiếng mắng mỏ, rất nhanh đã có người chạy tới xem sao.
"Ngụy Tiêu Tiêu, cô và đạo diễn Hà lừa bịp tống tiền Trần Manh Manh, một đạo cụ bị phá bắt cô ấy đến một vạn tệ, sự thật chính là cô vu oan cho Manh Manh, hiện tại bị người ta phanh phui, đây gọi là ác nhân tất có ác báo." Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói.
"Cô, cô? Trần Manh Manh, người quái dị này là ai! Cô dám dẫn người ngoài đến Đài Truyền Hình?" Ngụy Tiêu Tiêu mắt thấy càng ngày càng nhiều người, vội vàng chỉ vào Kỷ Hi Nguyệt mắng.
"Tiểu Nguyệt là bạn thân của tôi, tới tìm tôi đi ăn cơm trưa." Trần Manh Manh sợ hãi, đứng lên liền trốn sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.
"Ngụy Tiêu Tiêu, cô còn không lo đi cứu vớt lại hình tượng của mình, lại đi đối phó với một nhân viên nho nhỏ của đoàn làm phim, cô nói thử xem sao cô có thể thành công được hả?" Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, "Manh Manh chúng ta đi."
"Người quái dị, cô nói cái gì! Tôi tìm Trần Manh Manh mắc mớ gì đến cô!" Ngụy Tiêu Tiêu vội vàng nói, "Các người nhìn xem, người quái dị này không phải người của Đài Truyền Hình chúng ta, thế mà dám đến xem trộm chúng ta quay phim, nhất định là muốn tiết lộ tin tức này ra ngoài."
Lúc này có ba người phụ nữ cùng một người đàn ông đã đi tới, hơn nữa cửa phòng quay phim cũng mở ra, đạo diễn tức giận nói: "Các cô các cậu đang làm cái gì, không biết bên trong đang quay phim sao? Ngụy Tiêu Tiêu, cô còn tới đây làm gì! Vì cô mà nhà đầu tư đã rút vốn, sau này cô tránh xa giới diễn viên một chút!"
"Đạo diễn Vương, cầu xin anh đừng phong sát em mà, em, em cũng chỉ muốn làm nữ chính thôi, là em bị ma ám, anh hãy cho em một cơ hội đi, cho dù không diễn nữ chính, nữ 2, nữ 3 cũng được." Ngụy Tiêu Tiêu vội vàng lết chân đến cầu xin đạo diễn Vương.
"Nữ 2, nữ 3? Đây chính là bộ phim thanh xuân vườn trường đó, cô lăng nhăng, đồi phong bại tục, làm sao có thể vào đoàn được, tôi thấy sau này có diễn Phan Kim Liên thì tôi sẽ gọi cô!" Đạo diễn Vương hoàn toàn không nể mặt.
Trần Manh Manh kéo Kỷ Hi Nguyệt định lén trốn đi, Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng không muốn gây rắc rối, chỉ là trong lòng cực kì khó chịu, bởi vì Trần Manh Manh bị đánh, chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu ít nhiều cũng có liên quan đến cô.
Chỉ không nghĩ tới người phụ nữ này đã không tự cảnh tỉnh mình, lại còn đến tìm Manh Manh nữa.
………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.