Chương 76: Ác Nữ Ra Tay(4)
Lưu Hương
06/07/2021
Ngụy Tiêu Tiêu nhìn đám người đứng bỏ đá xuống giếng, trước kia còn thân thiết gọi cô ta là chị Tiêu Tiêu, hiện tại đều ghét bỏ nhìn cô ta, trong lòng cô ta đau như bị dao đâm.
Vương Nguyệt, đúng không, cô khiến tôi thất nghiệp, vậy thì cô cũng đừng mơ được sống tốt!
Ngụy Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, lập tức đứng lên, ôm theo một chiếc giày cao gót, khập khiễng bước đi.
Mọi người thấy đã không còn trò hay để xem thì cũng tản ra, nhưng chuyện đạo diễn đầu trọc liên hợp với Ngụy Tiêu Tiêu vu oan cho Trần Manh Manh phá đạo cụ, bắt cô nàng bồi thường một vạn tệ coi như đã bị truyền khắp làng trên xóm dưới.
Một vạn tệ, ai mà phục cho được? Thật sự đúng là tự tìm đường chết, báo ứng đến sớm.
Bên cạnh Đài Truyền Hình Hương Thành, trong một ngõ nhỏ có tiệm mì thịt bò, giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh đang ngồi ở bên trong.
"Manh Manh, còn đau không?" Kỷ Hi Nguyệt khen mì thịt bò ngon xong thì hỏi Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh nước mắt lưng tròng lắc đầu nói: "Không đau, Tiểu Nguyệt, Ngụy Tiêu Tiêu thật sự đáng sợ."
"Không sao, sau lần này cô ta không còn mặt mũi nào đến Đài Truyền Hình náo loạn nữa đâu, cậu thấy mọi người có ai muốn gặp cô ta đâu, sau này sẽ không sao đâu, hơn nữa hiện giờ cô ta đã biết tớ là người khui tin thối nát của cô ta cho nên chỉ đến tìm tớ thôi."
Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
"Tiểu Nguyệt, vậy cậu có thể gặp nguy hiểm không, tớ thấy cô ta bị thần kinh đó, lỡ thật sự luẩn quẩn mà làm chuyện xằng bậy với cậu thì sao?" Trần Manh Manh cũng rất lo lắng.
"Tớ sẽ cẩn thận, cái nghề phóng viên này, vốn đã mang tính nguy hiểm, tớ đã sớm chuẩn bị trong lòng, hơn nữa gần đây tớ có luyện võ phòng thân, thể năng càng ngày càng tốt, sau này kẻ xấu sẽ không thể đến gần tớ." Kỷ Hi Nguyệt giơ cánh tay, cho Trần Manh Manh nhìn cơ bắp của mình.
"Ối, đúng là có thật này...." Trần Manh Manh nhéo thử rồi bật cười.
"Tớ thật sự huấn luyện mà, thầy giáo của tớ rất dữ, mỗi ngày đều phải luyện hai tiếng, quả thực chính là huấn luyện ma quỷ, nhưng tớ tin không lâu nữa tớ có thể tự bảo vệ mình rồi."
Trần Manh Manh gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: "Tiểu Nguyệt, cậu phải thật cẩn thận, tốt nhất tìm một người bạn trai đến bảo vệ cậu."
"Bạn trai cái gì chứ, khó lắm mới làm rõ mọi chuyện với Triệu Vân Sâm, tớ chỉ muốn làm việc cho giỏi, còn loại chuyện bạn trai này thì phải tùy vào duyên phận thôi."
Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện có chút chột dạ, trong đầu hiện lên gương mặt đẹp trai của Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn kia.
Rốt cuộc thì anh có được tính là bạn trai của cô không?
Nếu tính đến một đêm kia, hai người quả thật là người yêu.
Nhưng, tối hôm đó là anh tức giận công tâm, quá thú tính, không thể nói là thích cô đi? Tuy hiện tại đối xử với cô không tệ nhưng cũng chưa từng nói cô là bạn trai anh.
Chính cô lại sợ tự mình đa tình, cái thích này chỉ là căn cứ vào kiếp trước mỗi lần cô tìm đường chết đều là anh đứng ra giúp cô, nhưng hiện tại hình thức ở chung lại khác.
Cô không ghét anh, nhưng nói thích thì vẫn còn quá ít, càng nhiều hơn là sợ anh, không dám ngỗ nghịch với anh đi.
"Nhưng, công việc này của cậu rất nguy hiểm, có bạn trai vẫn tốt hơn chứ." Trần Manh Manh vẫn lo lắng như cũ.
"Cậu lo lắng cho mình trước đi, trước đó gọi điện thoại cho Chu Dân thế nào rồi, anh ta có tới hay không." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói sang chuyện khác.
"Ối giời, di động của tớ đâu?" Lúc này Trần Manh Manh mới phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Trước đó lúc cô nàng đang nghe điện thoại, bị Ngụy Tiêu Tiêu đột nhiên xuất hiện cho một phát tát, điện thoại cứ thế rơi trên mặt đất.
…………..
Vương Nguyệt, đúng không, cô khiến tôi thất nghiệp, vậy thì cô cũng đừng mơ được sống tốt!
Ngụy Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, lập tức đứng lên, ôm theo một chiếc giày cao gót, khập khiễng bước đi.
Mọi người thấy đã không còn trò hay để xem thì cũng tản ra, nhưng chuyện đạo diễn đầu trọc liên hợp với Ngụy Tiêu Tiêu vu oan cho Trần Manh Manh phá đạo cụ, bắt cô nàng bồi thường một vạn tệ coi như đã bị truyền khắp làng trên xóm dưới.
Một vạn tệ, ai mà phục cho được? Thật sự đúng là tự tìm đường chết, báo ứng đến sớm.
Bên cạnh Đài Truyền Hình Hương Thành, trong một ngõ nhỏ có tiệm mì thịt bò, giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh đang ngồi ở bên trong.
"Manh Manh, còn đau không?" Kỷ Hi Nguyệt khen mì thịt bò ngon xong thì hỏi Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh nước mắt lưng tròng lắc đầu nói: "Không đau, Tiểu Nguyệt, Ngụy Tiêu Tiêu thật sự đáng sợ."
"Không sao, sau lần này cô ta không còn mặt mũi nào đến Đài Truyền Hình náo loạn nữa đâu, cậu thấy mọi người có ai muốn gặp cô ta đâu, sau này sẽ không sao đâu, hơn nữa hiện giờ cô ta đã biết tớ là người khui tin thối nát của cô ta cho nên chỉ đến tìm tớ thôi."
Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
"Tiểu Nguyệt, vậy cậu có thể gặp nguy hiểm không, tớ thấy cô ta bị thần kinh đó, lỡ thật sự luẩn quẩn mà làm chuyện xằng bậy với cậu thì sao?" Trần Manh Manh cũng rất lo lắng.
"Tớ sẽ cẩn thận, cái nghề phóng viên này, vốn đã mang tính nguy hiểm, tớ đã sớm chuẩn bị trong lòng, hơn nữa gần đây tớ có luyện võ phòng thân, thể năng càng ngày càng tốt, sau này kẻ xấu sẽ không thể đến gần tớ." Kỷ Hi Nguyệt giơ cánh tay, cho Trần Manh Manh nhìn cơ bắp của mình.
"Ối, đúng là có thật này...." Trần Manh Manh nhéo thử rồi bật cười.
"Tớ thật sự huấn luyện mà, thầy giáo của tớ rất dữ, mỗi ngày đều phải luyện hai tiếng, quả thực chính là huấn luyện ma quỷ, nhưng tớ tin không lâu nữa tớ có thể tự bảo vệ mình rồi."
Trần Manh Manh gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: "Tiểu Nguyệt, cậu phải thật cẩn thận, tốt nhất tìm một người bạn trai đến bảo vệ cậu."
"Bạn trai cái gì chứ, khó lắm mới làm rõ mọi chuyện với Triệu Vân Sâm, tớ chỉ muốn làm việc cho giỏi, còn loại chuyện bạn trai này thì phải tùy vào duyên phận thôi."
Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện có chút chột dạ, trong đầu hiện lên gương mặt đẹp trai của Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn kia.
Rốt cuộc thì anh có được tính là bạn trai của cô không?
Nếu tính đến một đêm kia, hai người quả thật là người yêu.
Nhưng, tối hôm đó là anh tức giận công tâm, quá thú tính, không thể nói là thích cô đi? Tuy hiện tại đối xử với cô không tệ nhưng cũng chưa từng nói cô là bạn trai anh.
Chính cô lại sợ tự mình đa tình, cái thích này chỉ là căn cứ vào kiếp trước mỗi lần cô tìm đường chết đều là anh đứng ra giúp cô, nhưng hiện tại hình thức ở chung lại khác.
Cô không ghét anh, nhưng nói thích thì vẫn còn quá ít, càng nhiều hơn là sợ anh, không dám ngỗ nghịch với anh đi.
"Nhưng, công việc này của cậu rất nguy hiểm, có bạn trai vẫn tốt hơn chứ." Trần Manh Manh vẫn lo lắng như cũ.
"Cậu lo lắng cho mình trước đi, trước đó gọi điện thoại cho Chu Dân thế nào rồi, anh ta có tới hay không." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói sang chuyện khác.
"Ối giời, di động của tớ đâu?" Lúc này Trần Manh Manh mới phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Trước đó lúc cô nàng đang nghe điện thoại, bị Ngụy Tiêu Tiêu đột nhiên xuất hiện cho một phát tát, điện thoại cứ thế rơi trên mặt đất.
…………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.