Chương 115: Anh Hàn Còn Chưa Ngủ À (1)
Lưu Hương
07/07/2021
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vỗ cô ấy nói: "Con gái mà, có ai không từng gặp qua mấy tên cặn bã, trước đó không phải tớ còn gặp phải Triệu Vân Sâm sao?"
"Khác chứ, ít nhất anh ta không phải biến thái." Trần Manh Manh nghĩ đến mình bị bạn trai bán, loại chuyện này nói ra chỉ sợ không ai dám tin.
"Nói cũng phải, may mà không tạo thành sai lầm lớn, nhưng, Manh Manh, nếu cậu vẫn nên đi làm chứng, dù sao bắt được bọn họ mới tốt, sau này sẽ không còn ai bị hại nữa, cậu phải dũng cảm lên." Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, lập tức ôm lấy cô nói: "Tiểu Nguyệt, cám ơn cậu, nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm sao nữa." Nói xong nước mắt lại rơi.
"Chúng ta là bạn tốt mà, tớ không thấy cậu đương nhiên sẽ phải đi tìm, may mà không đến muộn." Kỷ Hi Nguyệt cũng rất sợ hãi, may mà lịch sử không tái diễn mà bị cô thay đổi.
"Ừ, cám ơn cậu, nhưng đêm nay tớ có thể đến chỗ cậu ngủ được không, tớ sợ tớ thế này sẽ để mẹ phải lo lắng." Trần Manh Manh chớp hai mắt đẫm lệ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: "Đương nhiên được rồi." Nhưng nói xong cô lại ngây ngẩn cả người, dẫn Trần Manh Manh về tiểu khu Phong Nhã? Nhất định sẽ gặp phải Triệu Húc Hàn.
Cô có thể dẫn cô ấy về toà nhà Tiểu Dương trong hoa viên Thiên Tinh, nhưng cô đã hứa với Đại Ma Vương sẽ sớm trở về, phải làm sao bây giờ?
Trần Manh Manh tựa vào trên người Kỷ Hi Nguyệt im lặng không tiếng động, trong đầu đều là cảnh tượng đáng sợ đêm nay, cùng cảnh Kỷ Hi Nguyệt xông tới cứu cô ấy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ về cô ấy, sau đó lấy ra điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đại Ma Vương.
Giờ phút này Triệu Húc Hàn đang lạnh lẽo nhìn lão Khôi trước mặt.
Lão Khôi cúi đầu, dáng vẻ cam chịu trừng phạt.
Cố Cửu tựa vào trên ghế sofa, lười nhác nhìn hai chủ tớ trước mặt.
"Cậu nói cô ấy bị thương?" Ánh mắt Triệu Húc lạnh lùng đến mức gần như hằn lên tơ máu.
"Thuộc hạ nhìn thấy cô Kỷ bị ghì chặt cổ, miệng cũng bị bịt kín, bấy giờ lập tức lao ra, nhưng khoảng cách có hơi xa, không kịp, nhưng lúc thuộc hạ chạy tới thì thấy cô Kỷ đã phản kháng còn đá vào giữa hai chân thằng nhóc kia."
Lão Khôi không dám giấu diếm là vì trên cổ Kỷ Hi Nguyệt có vết xanh tím, nhất định không thể gạt được Triệu Húc Hàn.
Tiếu Ân nâng trán, không dám oán hận Kỷ Hi Nguyệt vài câu, lão Khôi không bảo vệ được người cho nên trừng phạt nhất định sẽ nghiêm trọng?
"Tự mình phản kháng?" Triệu Húc Hàn nhíu mày.
"Vâng, cô Kỷ học võ cũng không tệ, hơn nữa một cước kia rất độc, đúng rồi, sau đó cũng đá Đới Thành Công một cước, quả thực có thể khiến ông ta đoạn tử tuyệt tôn." Lão Khôi vội vàng nói.
Cố Cửu đang uống rượu, nghe thế thì phun hết rượu ra ngoài.
"Má nó, người phụ nữ kia ngoan độc thế cơ à! Đoạn tử tuyệt tôn?"
Triệu Húc Hàn liếc Cố Cửu một cái nói: "Cô ấy ghét ác như cừu, huống chi lần này còn là bạn thân của cô ấy gặp chuyện không may."
"Khụ khụ khụ, nói cũng phải, cô Kỷ đúng là oai phong." Cố Cửu lập tức nhếch môi cười ngây ngô, nếu như Kỷ Hi Nguyệt lợi hại như vậy, xem ra ông cụ nhà anh ta bên kia dễ bị cô xử rồi.
"Thuộc hạ sai rồi, xin chủ tử trách phạt." Lão Khôi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn anh ta thật lâu mới nói: "Xử lý tốt chuyện sau đó, đảm bảo hai tên kia không thể chạy thoát, còn chuyện sau đó thế nào cậu tự biết."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý." Lão Khôi nháy mắt thở phào, còn tưởng lần này mình phải về lò đào tạo lại, không nghĩ tới tâm trạng của chủ tử có vẻ cũng không tệ lắm.
Tin nhắn điện thoại vang lên, Triệu Húc Hàn cúi đầu nhìn.
"Anh Hàn, cảm xúc của Manh Manh bất ổn, đêm nay muốn ngủ cùng em, em dẫn cô ấy về tiểu khu Phong Nhã hay là về chỗ của cha em bên kia?" Kỷ Hi Nguyệt ném vấn đề cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhíu mày, lập tức đáp lại: "Tiểu khu Phong Nhã."
………..
"Khác chứ, ít nhất anh ta không phải biến thái." Trần Manh Manh nghĩ đến mình bị bạn trai bán, loại chuyện này nói ra chỉ sợ không ai dám tin.
"Nói cũng phải, may mà không tạo thành sai lầm lớn, nhưng, Manh Manh, nếu cậu vẫn nên đi làm chứng, dù sao bắt được bọn họ mới tốt, sau này sẽ không còn ai bị hại nữa, cậu phải dũng cảm lên." Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, lập tức ôm lấy cô nói: "Tiểu Nguyệt, cám ơn cậu, nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm sao nữa." Nói xong nước mắt lại rơi.
"Chúng ta là bạn tốt mà, tớ không thấy cậu đương nhiên sẽ phải đi tìm, may mà không đến muộn." Kỷ Hi Nguyệt cũng rất sợ hãi, may mà lịch sử không tái diễn mà bị cô thay đổi.
"Ừ, cám ơn cậu, nhưng đêm nay tớ có thể đến chỗ cậu ngủ được không, tớ sợ tớ thế này sẽ để mẹ phải lo lắng." Trần Manh Manh chớp hai mắt đẫm lệ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: "Đương nhiên được rồi." Nhưng nói xong cô lại ngây ngẩn cả người, dẫn Trần Manh Manh về tiểu khu Phong Nhã? Nhất định sẽ gặp phải Triệu Húc Hàn.
Cô có thể dẫn cô ấy về toà nhà Tiểu Dương trong hoa viên Thiên Tinh, nhưng cô đã hứa với Đại Ma Vương sẽ sớm trở về, phải làm sao bây giờ?
Trần Manh Manh tựa vào trên người Kỷ Hi Nguyệt im lặng không tiếng động, trong đầu đều là cảnh tượng đáng sợ đêm nay, cùng cảnh Kỷ Hi Nguyệt xông tới cứu cô ấy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ về cô ấy, sau đó lấy ra điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đại Ma Vương.
Giờ phút này Triệu Húc Hàn đang lạnh lẽo nhìn lão Khôi trước mặt.
Lão Khôi cúi đầu, dáng vẻ cam chịu trừng phạt.
Cố Cửu tựa vào trên ghế sofa, lười nhác nhìn hai chủ tớ trước mặt.
"Cậu nói cô ấy bị thương?" Ánh mắt Triệu Húc lạnh lùng đến mức gần như hằn lên tơ máu.
"Thuộc hạ nhìn thấy cô Kỷ bị ghì chặt cổ, miệng cũng bị bịt kín, bấy giờ lập tức lao ra, nhưng khoảng cách có hơi xa, không kịp, nhưng lúc thuộc hạ chạy tới thì thấy cô Kỷ đã phản kháng còn đá vào giữa hai chân thằng nhóc kia."
Lão Khôi không dám giấu diếm là vì trên cổ Kỷ Hi Nguyệt có vết xanh tím, nhất định không thể gạt được Triệu Húc Hàn.
Tiếu Ân nâng trán, không dám oán hận Kỷ Hi Nguyệt vài câu, lão Khôi không bảo vệ được người cho nên trừng phạt nhất định sẽ nghiêm trọng?
"Tự mình phản kháng?" Triệu Húc Hàn nhíu mày.
"Vâng, cô Kỷ học võ cũng không tệ, hơn nữa một cước kia rất độc, đúng rồi, sau đó cũng đá Đới Thành Công một cước, quả thực có thể khiến ông ta đoạn tử tuyệt tôn." Lão Khôi vội vàng nói.
Cố Cửu đang uống rượu, nghe thế thì phun hết rượu ra ngoài.
"Má nó, người phụ nữ kia ngoan độc thế cơ à! Đoạn tử tuyệt tôn?"
Triệu Húc Hàn liếc Cố Cửu một cái nói: "Cô ấy ghét ác như cừu, huống chi lần này còn là bạn thân của cô ấy gặp chuyện không may."
"Khụ khụ khụ, nói cũng phải, cô Kỷ đúng là oai phong." Cố Cửu lập tức nhếch môi cười ngây ngô, nếu như Kỷ Hi Nguyệt lợi hại như vậy, xem ra ông cụ nhà anh ta bên kia dễ bị cô xử rồi.
"Thuộc hạ sai rồi, xin chủ tử trách phạt." Lão Khôi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn anh ta thật lâu mới nói: "Xử lý tốt chuyện sau đó, đảm bảo hai tên kia không thể chạy thoát, còn chuyện sau đó thế nào cậu tự biết."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý." Lão Khôi nháy mắt thở phào, còn tưởng lần này mình phải về lò đào tạo lại, không nghĩ tới tâm trạng của chủ tử có vẻ cũng không tệ lắm.
Tin nhắn điện thoại vang lên, Triệu Húc Hàn cúi đầu nhìn.
"Anh Hàn, cảm xúc của Manh Manh bất ổn, đêm nay muốn ngủ cùng em, em dẫn cô ấy về tiểu khu Phong Nhã hay là về chỗ của cha em bên kia?" Kỷ Hi Nguyệt ném vấn đề cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhíu mày, lập tức đáp lại: "Tiểu khu Phong Nhã."
………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.