Chương 80: Bị Trộm Mất Điện Thoại Di Động (4)
Lưu Hương
06/07/2021
Liễu Đông đưa tay ra hiệu dấu ok, Kỷ Hi Nguyệt liền đẩy cửa vào phòng họp.
Ngụy Tiêu Tiêu đang chơi điện thoại di động, nghe thấy âm thanh, cô ta ngẩng đầu lên thì lập tức đối mặt với nụ cười lạnh của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó gương mặt cô ta trở nên tái xanh bởi vì nhìn thấy Tiểu Lục trong bộ đồng phục cảnh sát.
“Cô, sao cô lại ở đây?” Ngụy Tiêu Tiêu cảm thấy không thể tin được, làm sao bọn họ biết được cô ta đang ở đài truyền hình Cảnh Long.
"Ngụy Tiêu Tiêu, cô lấy trộm điện thoại, có chứng cứ xác thực. Hai cô đây vốn dĩ muốn giải quyết riêng, nhưng cô lại không hợp tác, vì vậy bọn họ đã gọi cảnh sát. Bây giờ phiền cô lấy điện thoại ra và cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến." Tiểu Lục nói rất nghiêm túc.
Ngụy Tiêu Tiêu đứng bật dậy và nói: "Đồng chí cảnh sát, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi có quen biết nhau. Trước đây chúng tôi có xảy ra chút tranh cãi, tôi chỉ muốn trả đũa bọn họ chút thôi, đâu phải là trộm cắp gì chứ."
"Không có sự đồng ý của người khác mà tự ý lấy thì chính là phạm pháp. Giao điện thoại ra nhanh lên!" Tiểu Lục rất nghiêm nghị, có thể nói là hung dữ, dọa cho Ngụy Tiêu Tiêu run hết cả người.
“Đúng đấy!” Trần Manh Manh vội vàng đi tới, giật lấy điện thoại di động trong tay Ngụy Tiêu Tiêu.
"Trả thì trả, có cần thiết phải làm đến mức tuyệt tình thế không? Còn báo cảnh sát nữa, trong điện thoại của cô có bí mật gì đáng xấu hổ không thể lộ ra ngoài chắc?” Ngụy Tiêu Tiêu nói đầy khinh thường.
"Cô mới là người đáng xấu hổ không gặp được ai! Điện thoại của tôi không có bí mật gì, chỉ là có hình của tôi và người thân, nên tôi không muốn làm mất! Cô thật không biết xấu hổ, tự nhiên cướp điện thoại của tôi!" Trần Manh Manh cũng cả giận nói.
"Có cái gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải cũng chỉ là cái điện thoại thôi sao! Tôi cũng đâu có mở được khóa… Cô gấp cái quái gì chứ!” Ngụy Tiêu Tiêu cáu kỉnh đáp trả.
“Vậy thì tại sao cô không trả lại cho tôi!” Trần Manh Manh vui mừng khôn xiết, chỉ cần cô ta chưa xem được gì là tốt rồi.
“Cô hại tôi thành ra thế này, tôi hù dọa cô một chút còn không được sao!” Ngụy Tiêu Tiêu tự tin nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, nói, "Hù dọa một chút? Cô tới đài truyền hình Cảng Long làm gì? Tại sao lại muốn gặp cấp trên của tôi?”
“Vương Nguyệt, tôi đến đây để nói với ông chủ của cô rằng một phóng viên đáng khinh như cô tốt nhất là nên sa thải đi. Nếu không tôi sẽ kiện cô vì tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi.” Hóa ra là Ngụy Tiêu Tiêu biết sự nghiệp ngôi sao của cô ta từ nay sẽ rơi vào khó khăn, dù sao cũng phải kiếm lấy chút gì đó bồi thường tổn thất.
"Đùa à, cô là người nổi tiếng. Đáng lẽ ra cô phải đi đầu và làm gương tốt cho công chúng. Đó chính là vì cô không có tự trọng, chúng tôi chỉ vạch trần bộ mặt thật lừa dối khán giả của cô mà thôi. Đây là một hành vi đúng đắn, cô nghĩ ra tòa thì cô sẽ thắng chắc?”
Kỷ Hi Nguyệt thực sự cảm thấy rất buồn cười. Loại người như vậy chẳng lẽ còn không tự biết bản thân ra sao ư?
"Có thể thắng hay không thì các cô cũng phải trả một cái giá đắt!” Ngụy Tiêu Tiêu tiếp tục uy hiếp.
“Cô gì ơi, cô vẫn nên cùng tôi quay về đồn cảnh sát đi. Tuy rằng ăn trộm điện thoại không phải là tội nặng nhưng cô cũng phải ở lại đó mấy ngày!” Tiểu Lục nghe vậy cũng rất tức giận.
Loại người này thực sự có thể đứng trước mặt cảnh sát mà làm như cây ngay không sợ chết đứng vậy à, thực sự coi anh ta như không tồn tại sao?
"Cái gì? Ở lại đó mấy ngày, ý của anh là gì?" Lần này Ngụy Tiêu Tiêu bị dọa sợ rồi.
“Chính là ăn cơm nhà giam mấy ngày thôi, để cho cô tự mình ngẫm lại xem mình đã làm sai cái gì, nếu vẫn không biết thì lại ở thêm vài ngày nữa.” Tiểu Lục lấy còng tay ra.
Lúc này Ngụy Tiêu Tiêu rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Đừng, a, tôi, tôi thật sự chỉ đùa với bọn họ thôi, tôi không có trộm điện thoại. Trần Manh Manh, cô mau giải thích đi, tôi không có trộm, chúng ta là đồng nghiệp mà, tôi chỉ đùa chút thôi."
Ngụy Tiêu Tiêu lo lắng nhìn Trần Manh Manh và nói.
Vẻ mặt Trần Manh Manh có vẻ xoắn xuýt, Kỷ Hi Nguyệt nói: "Manh Manh, đừng quên vừa rồi cô ta đã tát cậu một cái đấy! Cậu không đau sao?”
…...
Ngụy Tiêu Tiêu đang chơi điện thoại di động, nghe thấy âm thanh, cô ta ngẩng đầu lên thì lập tức đối mặt với nụ cười lạnh của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó gương mặt cô ta trở nên tái xanh bởi vì nhìn thấy Tiểu Lục trong bộ đồng phục cảnh sát.
“Cô, sao cô lại ở đây?” Ngụy Tiêu Tiêu cảm thấy không thể tin được, làm sao bọn họ biết được cô ta đang ở đài truyền hình Cảnh Long.
"Ngụy Tiêu Tiêu, cô lấy trộm điện thoại, có chứng cứ xác thực. Hai cô đây vốn dĩ muốn giải quyết riêng, nhưng cô lại không hợp tác, vì vậy bọn họ đã gọi cảnh sát. Bây giờ phiền cô lấy điện thoại ra và cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến." Tiểu Lục nói rất nghiêm túc.
Ngụy Tiêu Tiêu đứng bật dậy và nói: "Đồng chí cảnh sát, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi có quen biết nhau. Trước đây chúng tôi có xảy ra chút tranh cãi, tôi chỉ muốn trả đũa bọn họ chút thôi, đâu phải là trộm cắp gì chứ."
"Không có sự đồng ý của người khác mà tự ý lấy thì chính là phạm pháp. Giao điện thoại ra nhanh lên!" Tiểu Lục rất nghiêm nghị, có thể nói là hung dữ, dọa cho Ngụy Tiêu Tiêu run hết cả người.
“Đúng đấy!” Trần Manh Manh vội vàng đi tới, giật lấy điện thoại di động trong tay Ngụy Tiêu Tiêu.
"Trả thì trả, có cần thiết phải làm đến mức tuyệt tình thế không? Còn báo cảnh sát nữa, trong điện thoại của cô có bí mật gì đáng xấu hổ không thể lộ ra ngoài chắc?” Ngụy Tiêu Tiêu nói đầy khinh thường.
"Cô mới là người đáng xấu hổ không gặp được ai! Điện thoại của tôi không có bí mật gì, chỉ là có hình của tôi và người thân, nên tôi không muốn làm mất! Cô thật không biết xấu hổ, tự nhiên cướp điện thoại của tôi!" Trần Manh Manh cũng cả giận nói.
"Có cái gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải cũng chỉ là cái điện thoại thôi sao! Tôi cũng đâu có mở được khóa… Cô gấp cái quái gì chứ!” Ngụy Tiêu Tiêu cáu kỉnh đáp trả.
“Vậy thì tại sao cô không trả lại cho tôi!” Trần Manh Manh vui mừng khôn xiết, chỉ cần cô ta chưa xem được gì là tốt rồi.
“Cô hại tôi thành ra thế này, tôi hù dọa cô một chút còn không được sao!” Ngụy Tiêu Tiêu tự tin nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, nói, "Hù dọa một chút? Cô tới đài truyền hình Cảng Long làm gì? Tại sao lại muốn gặp cấp trên của tôi?”
“Vương Nguyệt, tôi đến đây để nói với ông chủ của cô rằng một phóng viên đáng khinh như cô tốt nhất là nên sa thải đi. Nếu không tôi sẽ kiện cô vì tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi.” Hóa ra là Ngụy Tiêu Tiêu biết sự nghiệp ngôi sao của cô ta từ nay sẽ rơi vào khó khăn, dù sao cũng phải kiếm lấy chút gì đó bồi thường tổn thất.
"Đùa à, cô là người nổi tiếng. Đáng lẽ ra cô phải đi đầu và làm gương tốt cho công chúng. Đó chính là vì cô không có tự trọng, chúng tôi chỉ vạch trần bộ mặt thật lừa dối khán giả của cô mà thôi. Đây là một hành vi đúng đắn, cô nghĩ ra tòa thì cô sẽ thắng chắc?”
Kỷ Hi Nguyệt thực sự cảm thấy rất buồn cười. Loại người như vậy chẳng lẽ còn không tự biết bản thân ra sao ư?
"Có thể thắng hay không thì các cô cũng phải trả một cái giá đắt!” Ngụy Tiêu Tiêu tiếp tục uy hiếp.
“Cô gì ơi, cô vẫn nên cùng tôi quay về đồn cảnh sát đi. Tuy rằng ăn trộm điện thoại không phải là tội nặng nhưng cô cũng phải ở lại đó mấy ngày!” Tiểu Lục nghe vậy cũng rất tức giận.
Loại người này thực sự có thể đứng trước mặt cảnh sát mà làm như cây ngay không sợ chết đứng vậy à, thực sự coi anh ta như không tồn tại sao?
"Cái gì? Ở lại đó mấy ngày, ý của anh là gì?" Lần này Ngụy Tiêu Tiêu bị dọa sợ rồi.
“Chính là ăn cơm nhà giam mấy ngày thôi, để cho cô tự mình ngẫm lại xem mình đã làm sai cái gì, nếu vẫn không biết thì lại ở thêm vài ngày nữa.” Tiểu Lục lấy còng tay ra.
Lúc này Ngụy Tiêu Tiêu rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Đừng, a, tôi, tôi thật sự chỉ đùa với bọn họ thôi, tôi không có trộm điện thoại. Trần Manh Manh, cô mau giải thích đi, tôi không có trộm, chúng ta là đồng nghiệp mà, tôi chỉ đùa chút thôi."
Ngụy Tiêu Tiêu lo lắng nhìn Trần Manh Manh và nói.
Vẻ mặt Trần Manh Manh có vẻ xoắn xuýt, Kỷ Hi Nguyệt nói: "Manh Manh, đừng quên vừa rồi cô ta đã tát cậu một cái đấy! Cậu không đau sao?”
…...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.