Chương 69: Cho Anh Ta Một Cơ Hội
Lưu Hương
06/07/2021
Anh ta vốn đang ngồi ở trên ghế dựa, dựa người ra sau, vừa thấy tin tức kia, bỗng ngồi bật dậy, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, nhìn ảnh chụp bên trên cười ha hả.
"Hay hay hay, tốt lắm!" Lộc Hùng nói ba chữ hay xong thì gửi lại hai chữ.
Trần Thanh rất tò mò, bởi vì có tin bạo mới, lão đại mới có thể hưng phấn như vậy.
"Trần Thanh, cậu xem, cậu lấy cái gì tranh với Vương Nguyệt hả! Lần này tổ bọn họ lấy được tin bạo rồi!" Trong lòng Lộc Hùng đã có so sánh.
"Tin bạo gì?" Sắc mặt Trần Thanh càng thêm trắng, biết quả này là chết chắc rồi, không nói đến bị đuổi việc, ngồi tù cũng có khả năng, nhưng anh ta lại không nghĩ đến Vương Nguyệt lại không báo cảnh sát.
"Tôi nói cho cậu biết, Trần Thanh, cậu là người lão làng rồi, trước kia năng lực cũng không tệ lắm, hiện tại thì thôi, nhưng dù sao cậu cũng đã theo tôi vài năm, hiện tại tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng."
Lời Lộc Hùng nói khiến cho sắc mặt Trần Thanh trở nên kích động.
"Lão đại anh nói đi, chỉ cần không xào em thì có bắt em làm trâu làm ngựa cũng được, em, em còn muốn xây nhà, nuôi vợ con." Trần Thanh chơi bài xin lòng đồng tình.
"Biết sớm như vậy, sao cậu còn làm ra loại chuyện mất lý trí đó hả!" Lộc Hùng thật sự không biết phải nói gì, nếu không phải cấp trên có lệnh, anh ta tuyệt đối sẽ không giữ lại cái tên mặt dày vô liêm sỉ này.
"Lão đại, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, khi đó em thật sự mất lý trí, em sẽ không như vậy nữa, lão đại cho em thêm một cơ hội đi." Trần Thanh nức nở nói.
Lộc Hùng cố ý nhìn anh ta thật lâu, thở dài nói: "Như vầy đi, cậu đi xin lỗi Vương Nguyệt, phải thành tâm thật ý biết không?"
"Biết, em biết rồi, em quả thật có lỗi với cô ta." Trần Thanh vội vàng nói.
Lộc Hùng gật đầu: "Trước kia cậu không phục, thế giờ tôi cho cậu thêm hai người, sau này cậu và Vương Nguyệt cạnh tranh, hãy cố lấy ra ưu thế của mình, đừng khiến tôi mất mặt."
Trần Thanh sửng sốt, không nghĩ tới Lộc Hùng lại xử lý anh ta như vậy, có phải tốt quá rồi không? Còn tưởng rằng sẽ đuổi anh ta khỏi phòng thông tin chứ.
"Còn không nhanh lên!" Lộc Hùng thật sự buồn bực trong lòng, nhanh chóng gọi điện thoại nội tuyến, "Hai người vào đây."
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, hai người tiến vào trong đó một người là thực tập sinh Trần Thanh biết tên Chu Lê, người đàn ông còn lại anh ta không biết.
Người đàn ông này nhìn qua có vẻ lạnh nhạt, mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn người ta không chút độ ấm.
"Vị này chính là người mới cấp trên phái xuống, tên Tào Quang, Chu Lê cậu đã biết, sau này ba người là một tổ, do cậu toàn bộ phụ trách biết không? Cậu có tiền đồ chút cho tôi, đừng có xem thường Vương Nguyệt nữa !" Lộc Hùng tức giận nói.
Trần Thanh nhất thời đứng thẳng người nói: "Em nhất định sẽ cố gắng, cám ơn lão đại, cám ơn lão đại." Giờ phút này trong lòng anh ta vô cùng cảm kích.
"Tào Quang, Chu Lê, sau này hai người đi theo Trần Thanh làm việc biết không?" Lộc Hùng nói với bọn họ.
"Vâng, lão đại." Hai người cùng lúc nói.
"Được rồi, đều ra ngoài đi, làm quen với nhau, còn nữa, Trần Thanh, nhớ rõ phải đi xin lỗi với Vương Nguyệt, tôi không hy vọng loại chuyện vô liêm sỉ này lại xảy ra thêm lần nữa." Lộc Hùng nói.
"Vâng, em biết rồi, em lập tức đi ngay, cám ơn lão đại!" Trần Thanh cảm ơn xong đi ra ngoài, Tào Quang và Chu Lê cũng theo ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Lộc Hùng mệt mỏi dựa lưng vào ghế gọi điện thoại.
"Đại nhân sắp xếp xong rồi."
"Được." Nói xong từ này bên kia không còn tiếng động nào khác.
…………
"Hay hay hay, tốt lắm!" Lộc Hùng nói ba chữ hay xong thì gửi lại hai chữ.
Trần Thanh rất tò mò, bởi vì có tin bạo mới, lão đại mới có thể hưng phấn như vậy.
"Trần Thanh, cậu xem, cậu lấy cái gì tranh với Vương Nguyệt hả! Lần này tổ bọn họ lấy được tin bạo rồi!" Trong lòng Lộc Hùng đã có so sánh.
"Tin bạo gì?" Sắc mặt Trần Thanh càng thêm trắng, biết quả này là chết chắc rồi, không nói đến bị đuổi việc, ngồi tù cũng có khả năng, nhưng anh ta lại không nghĩ đến Vương Nguyệt lại không báo cảnh sát.
"Tôi nói cho cậu biết, Trần Thanh, cậu là người lão làng rồi, trước kia năng lực cũng không tệ lắm, hiện tại thì thôi, nhưng dù sao cậu cũng đã theo tôi vài năm, hiện tại tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng."
Lời Lộc Hùng nói khiến cho sắc mặt Trần Thanh trở nên kích động.
"Lão đại anh nói đi, chỉ cần không xào em thì có bắt em làm trâu làm ngựa cũng được, em, em còn muốn xây nhà, nuôi vợ con." Trần Thanh chơi bài xin lòng đồng tình.
"Biết sớm như vậy, sao cậu còn làm ra loại chuyện mất lý trí đó hả!" Lộc Hùng thật sự không biết phải nói gì, nếu không phải cấp trên có lệnh, anh ta tuyệt đối sẽ không giữ lại cái tên mặt dày vô liêm sỉ này.
"Lão đại, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, khi đó em thật sự mất lý trí, em sẽ không như vậy nữa, lão đại cho em thêm một cơ hội đi." Trần Thanh nức nở nói.
Lộc Hùng cố ý nhìn anh ta thật lâu, thở dài nói: "Như vầy đi, cậu đi xin lỗi Vương Nguyệt, phải thành tâm thật ý biết không?"
"Biết, em biết rồi, em quả thật có lỗi với cô ta." Trần Thanh vội vàng nói.
Lộc Hùng gật đầu: "Trước kia cậu không phục, thế giờ tôi cho cậu thêm hai người, sau này cậu và Vương Nguyệt cạnh tranh, hãy cố lấy ra ưu thế của mình, đừng khiến tôi mất mặt."
Trần Thanh sửng sốt, không nghĩ tới Lộc Hùng lại xử lý anh ta như vậy, có phải tốt quá rồi không? Còn tưởng rằng sẽ đuổi anh ta khỏi phòng thông tin chứ.
"Còn không nhanh lên!" Lộc Hùng thật sự buồn bực trong lòng, nhanh chóng gọi điện thoại nội tuyến, "Hai người vào đây."
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, hai người tiến vào trong đó một người là thực tập sinh Trần Thanh biết tên Chu Lê, người đàn ông còn lại anh ta không biết.
Người đàn ông này nhìn qua có vẻ lạnh nhạt, mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn người ta không chút độ ấm.
"Vị này chính là người mới cấp trên phái xuống, tên Tào Quang, Chu Lê cậu đã biết, sau này ba người là một tổ, do cậu toàn bộ phụ trách biết không? Cậu có tiền đồ chút cho tôi, đừng có xem thường Vương Nguyệt nữa !" Lộc Hùng tức giận nói.
Trần Thanh nhất thời đứng thẳng người nói: "Em nhất định sẽ cố gắng, cám ơn lão đại, cám ơn lão đại." Giờ phút này trong lòng anh ta vô cùng cảm kích.
"Tào Quang, Chu Lê, sau này hai người đi theo Trần Thanh làm việc biết không?" Lộc Hùng nói với bọn họ.
"Vâng, lão đại." Hai người cùng lúc nói.
"Được rồi, đều ra ngoài đi, làm quen với nhau, còn nữa, Trần Thanh, nhớ rõ phải đi xin lỗi với Vương Nguyệt, tôi không hy vọng loại chuyện vô liêm sỉ này lại xảy ra thêm lần nữa." Lộc Hùng nói.
"Vâng, em biết rồi, em lập tức đi ngay, cám ơn lão đại!" Trần Thanh cảm ơn xong đi ra ngoài, Tào Quang và Chu Lê cũng theo ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Lộc Hùng mệt mỏi dựa lưng vào ghế gọi điện thoại.
"Đại nhân sắp xếp xong rồi."
"Được." Nói xong từ này bên kia không còn tiếng động nào khác.
…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.