Chương 83: Hồng Nhan Họa Thủy
Lưu Hương
06/07/2021
Triệu Húc Hàn để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Bân bằng ánh mắt sắc bén và nói:”Mọi người đi xuống trước đi, đừng xen vào chuyện này, tôi sẽ xử lý. Nhất Gia tới thì nói không có sự đồng ý của tôi thì không được phép động vào bất cứ tài liệu nào, có tôi ở đây, sao cậu phải sợ anh ta làm càn chứ?”
Giọng điệu khí phách khiến ba người đều run sợ.
“Vâng, ông chủ.” Lý Bân thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Triệu Húc Hàn đứng dậy nói với Tiếu Ân: "Chuẩn bị xe đi đón cô ấy đi ăn cơm.”
Tiếu Ân sửng sốt, nghĩ thầm xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông chủ còn có tâm trạng đi ăn cơm với Kỷ Hi Nguyệt sao?
Đúng là hồng nhan họa thủy mà!
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy tin nhắn trả lời thì lập tức vui mừng đến mức hoa chân múa tay, nhưng ngay sau đó lại phát hiện bây giờ mình đang ăn mặc như Vương Nguyệt, có khi nào sẽ khiến anh Hàn ghét bỏ không ta?
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh của cửa hàng KFC bên cạnh, tháo tóc giả, lấy mắt kính xuống, rửa sạch bộ dạng xấu xí trên gương mặt. Sau khi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn thoải mái thì lại quay về trước đài truyền hình.
Nhưng vì sợ có ai đó nhận ra mình, nên cô đội một chiếc mũ lưỡi trai đứng ở đầu đường, chắc chắn là khi Triệu Húc Hàn lái xe tới sẽ nhìn thấy.
Quả nhiên xe của Triệu Húc Hàn đến rất nhanh, Tiếu Ân nhìn thoáng qua đã nhận ra Kỷ Hi Nguyệt đứng bên đường, lập tức dừng xe ngay bên cạnh cô.
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười ngồi lên ghế sau, thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Giai Hân thì liền kêu lên: "Anh Hàn, vừa rồi không phải anh ở Đài truyền hình Hương Thành sao?"
“Ừ.” Triệu Húc Hàn đáp lại, xe bắt đầu khởi động.
Ở phía sau, Trần Thanh, Tào Quang và Chu Lê đi ra ngoài làm việc tình cờ trở về đúng lúc này.
“Ố, bóng lưng vừa rồi có phải là Vương Nguyệt không nhỉ?” Chu Lê nhìn chằm chằm vào chiếc xe sang trọng kia, nói.
Trần Thanh vội vàng nói: "Không thể nào đâu... Tôi không nhìn rõ, nhưng chiếc xe sang kia là của ông chủ tập đoàn Đế Vương Triệu thị đấy!”
Khóe miệng Tào Quang giật giật, trầm mặc không nói.
"Tào Quang, anh có thấy không? Người vừa rồi rất giống Vương Nguyệt, hôm nay cô ta mặc bộ đồ jeans đó. Không đúng, hình như người vừa rồi tóc dài, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm sao?” Chu Lê phồng má, trong đầu vẫn đang nghĩ đến bóng dáng quen thuộc vừa rồi.
Tào Quang lắc đầu nói: "Không thấy.”
“Chắc không phải đâu, Vương Nguyệt sao có thể lên xe của lão đại tập đoàn Đế Vương Triệu thị được chứ. Chu Lê, chắc chắn là cô nhìn lầm rồi.” Trần Thanh lắc đầu, ngay sau đó lại nói: “Nhưng mà sao chiếc xe đó lại đỗ ở đây? Triệu Húc Hàn đến đây có khi nào sẽ có sự kiện lớn nào không?”
“Anh Trần, hay là đừng đưa tin về chuyện của Triệu thị nữa, không giữ được bát cơm chỉ là chuyện nhỏ. Chứ bị Triệu thị để mắt đến thì chỉ có sống không bằng chế.” Trong lòng Tào Quang cười lạnh.
Anh Trần và Chu Lê lập tức nhìn về phía anh ta, Chu Lê nói: "Tào Quang, tôi biết rằng không thể tùy tiện đưa tin về Triệu thị, nhưng cũng không kinh khủng đến mức bị ém tin, bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, có phải cậu biết cái gì không?”
Trong lòng Tào Quang cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi không muốn mất việc, đây là điều cấm kị, tốt nhất là không đến động vào. Trước đây tôi từng nghe qua một số chuyện nhưng cũng không biết thật giả thế nào, dù sao thì cũng không phải chuyện mà tôi có thể kham nổi.”
Trần Thanh vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, đừng động vào họ, những chuyện kia đúng là đáng sợ, Chu Lê, cô cũng đừng tò mò quá làm gì.”
Chu Lê chép miệng nói: "Anh Trần, không phải anh muốn đánh bại Vương Nguyệt sao, em nghĩ tin tức về tập đoàn Trần thị mới có thể thắng được chuyện của Chu Dương Thiên lần này.”
"Muốn thắng cũng không thể làm đánh mất bát cơm được, chúng ta vẫn nên tìm những tin tức khác thì hôn. Tôi tin cô ta có thể tìm được thì chúng ta cũng có thể.” Trần Thanh tự cổ vũ chính mình.
Chu Lê lập tức chế nhạo nói: "Hừ, anh Trần anh là tiền bối, nhất định có thể đánh bại Vương Nguyệt."
“Chu Lê, cô có vẻ như rất bất mãn với Vương Nguyệt nhỉ, tại sao thế?” Trong mắt Tào Quang lóe lên một chút rồi dò hỏi.
………..
Giọng điệu khí phách khiến ba người đều run sợ.
“Vâng, ông chủ.” Lý Bân thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Triệu Húc Hàn đứng dậy nói với Tiếu Ân: "Chuẩn bị xe đi đón cô ấy đi ăn cơm.”
Tiếu Ân sửng sốt, nghĩ thầm xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông chủ còn có tâm trạng đi ăn cơm với Kỷ Hi Nguyệt sao?
Đúng là hồng nhan họa thủy mà!
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy tin nhắn trả lời thì lập tức vui mừng đến mức hoa chân múa tay, nhưng ngay sau đó lại phát hiện bây giờ mình đang ăn mặc như Vương Nguyệt, có khi nào sẽ khiến anh Hàn ghét bỏ không ta?
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh của cửa hàng KFC bên cạnh, tháo tóc giả, lấy mắt kính xuống, rửa sạch bộ dạng xấu xí trên gương mặt. Sau khi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn thoải mái thì lại quay về trước đài truyền hình.
Nhưng vì sợ có ai đó nhận ra mình, nên cô đội một chiếc mũ lưỡi trai đứng ở đầu đường, chắc chắn là khi Triệu Húc Hàn lái xe tới sẽ nhìn thấy.
Quả nhiên xe của Triệu Húc Hàn đến rất nhanh, Tiếu Ân nhìn thoáng qua đã nhận ra Kỷ Hi Nguyệt đứng bên đường, lập tức dừng xe ngay bên cạnh cô.
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười ngồi lên ghế sau, thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Giai Hân thì liền kêu lên: "Anh Hàn, vừa rồi không phải anh ở Đài truyền hình Hương Thành sao?"
“Ừ.” Triệu Húc Hàn đáp lại, xe bắt đầu khởi động.
Ở phía sau, Trần Thanh, Tào Quang và Chu Lê đi ra ngoài làm việc tình cờ trở về đúng lúc này.
“Ố, bóng lưng vừa rồi có phải là Vương Nguyệt không nhỉ?” Chu Lê nhìn chằm chằm vào chiếc xe sang trọng kia, nói.
Trần Thanh vội vàng nói: "Không thể nào đâu... Tôi không nhìn rõ, nhưng chiếc xe sang kia là của ông chủ tập đoàn Đế Vương Triệu thị đấy!”
Khóe miệng Tào Quang giật giật, trầm mặc không nói.
"Tào Quang, anh có thấy không? Người vừa rồi rất giống Vương Nguyệt, hôm nay cô ta mặc bộ đồ jeans đó. Không đúng, hình như người vừa rồi tóc dài, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm sao?” Chu Lê phồng má, trong đầu vẫn đang nghĩ đến bóng dáng quen thuộc vừa rồi.
Tào Quang lắc đầu nói: "Không thấy.”
“Chắc không phải đâu, Vương Nguyệt sao có thể lên xe của lão đại tập đoàn Đế Vương Triệu thị được chứ. Chu Lê, chắc chắn là cô nhìn lầm rồi.” Trần Thanh lắc đầu, ngay sau đó lại nói: “Nhưng mà sao chiếc xe đó lại đỗ ở đây? Triệu Húc Hàn đến đây có khi nào sẽ có sự kiện lớn nào không?”
“Anh Trần, hay là đừng đưa tin về chuyện của Triệu thị nữa, không giữ được bát cơm chỉ là chuyện nhỏ. Chứ bị Triệu thị để mắt đến thì chỉ có sống không bằng chế.” Trong lòng Tào Quang cười lạnh.
Anh Trần và Chu Lê lập tức nhìn về phía anh ta, Chu Lê nói: "Tào Quang, tôi biết rằng không thể tùy tiện đưa tin về Triệu thị, nhưng cũng không kinh khủng đến mức bị ém tin, bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, có phải cậu biết cái gì không?”
Trong lòng Tào Quang cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi không muốn mất việc, đây là điều cấm kị, tốt nhất là không đến động vào. Trước đây tôi từng nghe qua một số chuyện nhưng cũng không biết thật giả thế nào, dù sao thì cũng không phải chuyện mà tôi có thể kham nổi.”
Trần Thanh vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, đừng động vào họ, những chuyện kia đúng là đáng sợ, Chu Lê, cô cũng đừng tò mò quá làm gì.”
Chu Lê chép miệng nói: "Anh Trần, không phải anh muốn đánh bại Vương Nguyệt sao, em nghĩ tin tức về tập đoàn Trần thị mới có thể thắng được chuyện của Chu Dương Thiên lần này.”
"Muốn thắng cũng không thể làm đánh mất bát cơm được, chúng ta vẫn nên tìm những tin tức khác thì hôn. Tôi tin cô ta có thể tìm được thì chúng ta cũng có thể.” Trần Thanh tự cổ vũ chính mình.
Chu Lê lập tức chế nhạo nói: "Hừ, anh Trần anh là tiền bối, nhất định có thể đánh bại Vương Nguyệt."
“Chu Lê, cô có vẻ như rất bất mãn với Vương Nguyệt nhỉ, tại sao thế?” Trong mắt Tào Quang lóe lên một chút rồi dò hỏi.
………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.