Chương 25: Mời Mọi Người Ăn Cơm
Lưu Hương
06/07/2021
Điêu
Lộc Hùng cười nói: "Trong tai nạn xe, cô đã cứu phu nhân Trương Cầm. Tuy rằng cô ấy chưa xuất viện, nhưng chồng cô ấy đã tới đây nói cảmơn. Lãnh đạo cấp trên rất cảmđộng, nói cô rất có lương tri, là một phóng viên có thực lực, giúp đài truyền hình Cảng Long của chúng ta có thêmhảo cảm. Vì vậy đặc biệt khen thưởng. Nhận đi! Đây là phần thưởng xứng đáng với cô."
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Đúng là niềm vui bất ngờ.
"Vương Nguyệt! Cô làm rất tốt! Tất cả mọi người đều tôn trọng cô!" Lộc Hùng cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt giống như được bơm máu gà, hưng phấn gật đầu. Không phải vì bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là nỗ lực cố gắng của cô được công nhận. Kỷ Hi Nguyệt trở lại bàn làm việc, Liễu Đông đi tới nhỏ giọng hỏi: "Chị Nguyệt! Không sao chứ?"
"Cậu thấy tôi giống có chuyện à?" Kỷ Hi Nguyệt tức giận lườm cậu một cái.
"Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt! Chị Nguyệt, trưa tôi mời chị và anh Mập đi ăn cơmđược chứ?" Liễu Đông cười cười.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói: "Các vị tiền bồi và đồng nghiệp! Trưa nay tôi muốn mời mọi người đi ăn cơm. Mọi người nhớ thamgia nhé!"
"Oa! Tiểu Nguyệt! Cô phát tài à? Có phải vừa nãy trưởng phòng cho cô tin tốt đúng không?" Anh Hâmkinh hô: "Hân hạnh hân hạnh! Nhất định sẽ tới." "Không có gì đâu! Chỉ là nhận được một chút tiền thưởng. Vừa hay muốn cảmơn mọi người đã chỉ bảo cho tôi, vì vậy muốn mời mọi người ăn cơm."
Trong nháy mắt có rất nhiều người không thoải mái. Bởi vì quả thật trong ba tháng này, có rất nhiều người không nói chuyện với Kỷ Hi Nguyệt. Thậmchí là xemnhẹ cô. Chỉ có Cố Du Du là tương đối thân thiết với cô.
"Tiểu Nguyệt! Vận khí của emtốt thật đấy! Chị nhất định sẽ đi ăn! Haha!" Cố Du Du nghĩ đến chuyện đầu tuần đi ăn bò bít-tết, làm sao mà cô ta chịu thiệt được.
"Vậy trưa nay ăn ở nhà hàng Hỉ Duyệt đi! Gửi thông tin cho anh, anh thống kê một vài thông số định vị giúp Tiểu Nguyệt." Anh Mập vội nói với mọi người.
"Anh Mập! Phiền anh rồi!" Thật sự Kỷ Hi Nguyệt muốn mọi người tự báo tên, chẳng may cô lại đặt nhiều bàn quá. "Khách sáo gì chứ! Chúng ta là một tổ mà." Anh Mập rất cao hứng.
"Đúng vậy! Chúng ta là một tổ. Chị Nguyệt! Chị có muốn đi ra ngoài kiếm tin mới không?" Liễu Đông hỏi Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: "Tôi đi gọi điện chút." Nói xong bước ra ngoài hành lang gọi điện.
Cô gọi cho Ngô Phương Chu. Bên kia nhận điện thoại rồi nói luôn: "Vương Nguyệt! Tôi muốn gọi cho cô lâu rồi! Cô có thời gian tới cục cảnh sát không?"
"Có! Tôi sẽ tới ngay!" Kỷ Hi Nguyệt cao hứng quay trở lại, hô to: "Liễu Đông! Anh Mập! Chúng ta đi!" "Tới liền!" Liễu Đông cùng anh Mập lập tức gật đầu, khoác balo lên lưng rồi bước đi.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn. Không phải chứ! Kỷ Hi Nguyệt vừa ra ngoài gọi điện là có tin tức? Sắc mặt Trần Thanh xanh mét. Cũng lập tức khoác balo lên, nói với Cố Du Du: "Đi! Chúng ta cũng đi kiếm tin mới."
"Tôi không cùng tổ với anh!" Cố Du Du nhìn hắn: "Giờ tôi sắp có cuộc hẹn phỏng vấn với một nghệ sĩ rồi! Vì vậy anh Trần à! Hãy tìm Lưu Hải đi!"
Lưu Hải là một người rất thành thật. Quả thật anh ấy đã đứng lên vì cho rằng Trần Thanh sẽ gọi anh. Nhưng không nghĩ rằng hắn lại muốn đi với Cố Du Du, bỗng cảmthấy vô cùng tổn thương. Trần Thanh chắc không chịu được một người vô dụng như anh rồi.
Trần Thanh không ngờ rằng Cố Du Du nói với hắn như vậy. Xemra là bởi vì chuyện của Vương Nguyệt, hắn dần mất đi danh vọng. Nhưng hắn lại không thể tức giận. Ai bảo tháng này hắn không đào nổi ra một tin hot. Càng tức giận hơn là vụ án Việt Phong còn bị hắn làm hư mất.
"Còn không đi!" Trần Thanh phẫn nộ mà gào lên với Lưu Hải đang lúng túng đứng đó.
Lộc Hùng cười nói: "Trong tai nạn xe, cô đã cứu phu nhân Trương Cầm. Tuy rằng cô ấy chưa xuất viện, nhưng chồng cô ấy đã tới đây nói cảmơn. Lãnh đạo cấp trên rất cảmđộng, nói cô rất có lương tri, là một phóng viên có thực lực, giúp đài truyền hình Cảng Long của chúng ta có thêmhảo cảm. Vì vậy đặc biệt khen thưởng. Nhận đi! Đây là phần thưởng xứng đáng với cô."
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Đúng là niềm vui bất ngờ.
"Vương Nguyệt! Cô làm rất tốt! Tất cả mọi người đều tôn trọng cô!" Lộc Hùng cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt giống như được bơm máu gà, hưng phấn gật đầu. Không phải vì bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là nỗ lực cố gắng của cô được công nhận. Kỷ Hi Nguyệt trở lại bàn làm việc, Liễu Đông đi tới nhỏ giọng hỏi: "Chị Nguyệt! Không sao chứ?"
"Cậu thấy tôi giống có chuyện à?" Kỷ Hi Nguyệt tức giận lườm cậu một cái.
"Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt! Chị Nguyệt, trưa tôi mời chị và anh Mập đi ăn cơmđược chứ?" Liễu Đông cười cười.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói: "Các vị tiền bồi và đồng nghiệp! Trưa nay tôi muốn mời mọi người đi ăn cơm. Mọi người nhớ thamgia nhé!"
"Oa! Tiểu Nguyệt! Cô phát tài à? Có phải vừa nãy trưởng phòng cho cô tin tốt đúng không?" Anh Hâmkinh hô: "Hân hạnh hân hạnh! Nhất định sẽ tới." "Không có gì đâu! Chỉ là nhận được một chút tiền thưởng. Vừa hay muốn cảmơn mọi người đã chỉ bảo cho tôi, vì vậy muốn mời mọi người ăn cơm."
Trong nháy mắt có rất nhiều người không thoải mái. Bởi vì quả thật trong ba tháng này, có rất nhiều người không nói chuyện với Kỷ Hi Nguyệt. Thậmchí là xemnhẹ cô. Chỉ có Cố Du Du là tương đối thân thiết với cô.
"Tiểu Nguyệt! Vận khí của emtốt thật đấy! Chị nhất định sẽ đi ăn! Haha!" Cố Du Du nghĩ đến chuyện đầu tuần đi ăn bò bít-tết, làm sao mà cô ta chịu thiệt được.
"Vậy trưa nay ăn ở nhà hàng Hỉ Duyệt đi! Gửi thông tin cho anh, anh thống kê một vài thông số định vị giúp Tiểu Nguyệt." Anh Mập vội nói với mọi người.
"Anh Mập! Phiền anh rồi!" Thật sự Kỷ Hi Nguyệt muốn mọi người tự báo tên, chẳng may cô lại đặt nhiều bàn quá. "Khách sáo gì chứ! Chúng ta là một tổ mà." Anh Mập rất cao hứng.
"Đúng vậy! Chúng ta là một tổ. Chị Nguyệt! Chị có muốn đi ra ngoài kiếm tin mới không?" Liễu Đông hỏi Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: "Tôi đi gọi điện chút." Nói xong bước ra ngoài hành lang gọi điện.
Cô gọi cho Ngô Phương Chu. Bên kia nhận điện thoại rồi nói luôn: "Vương Nguyệt! Tôi muốn gọi cho cô lâu rồi! Cô có thời gian tới cục cảnh sát không?"
"Có! Tôi sẽ tới ngay!" Kỷ Hi Nguyệt cao hứng quay trở lại, hô to: "Liễu Đông! Anh Mập! Chúng ta đi!" "Tới liền!" Liễu Đông cùng anh Mập lập tức gật đầu, khoác balo lên lưng rồi bước đi.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn. Không phải chứ! Kỷ Hi Nguyệt vừa ra ngoài gọi điện là có tin tức? Sắc mặt Trần Thanh xanh mét. Cũng lập tức khoác balo lên, nói với Cố Du Du: "Đi! Chúng ta cũng đi kiếm tin mới."
"Tôi không cùng tổ với anh!" Cố Du Du nhìn hắn: "Giờ tôi sắp có cuộc hẹn phỏng vấn với một nghệ sĩ rồi! Vì vậy anh Trần à! Hãy tìm Lưu Hải đi!"
Lưu Hải là một người rất thành thật. Quả thật anh ấy đã đứng lên vì cho rằng Trần Thanh sẽ gọi anh. Nhưng không nghĩ rằng hắn lại muốn đi với Cố Du Du, bỗng cảmthấy vô cùng tổn thương. Trần Thanh chắc không chịu được một người vô dụng như anh rồi.
Trần Thanh không ngờ rằng Cố Du Du nói với hắn như vậy. Xemra là bởi vì chuyện của Vương Nguyệt, hắn dần mất đi danh vọng. Nhưng hắn lại không thể tức giận. Ai bảo tháng này hắn không đào nổi ra một tin hot. Càng tức giận hơn là vụ án Việt Phong còn bị hắn làm hư mất.
"Còn không đi!" Trần Thanh phẫn nộ mà gào lên với Lưu Hải đang lúng túng đứng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.